Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Chương 32: Lê Bảo' Pov - Tôi Đã Yêu Em Từ Bao Giờ?

Anh Chen

09/11/2024

Từ sau khi bản thân bắt đầu tiếp xúc với thể loại truyện Boylove, tôi đã bắt đầu nghi ngờ bản thân mình. Nhưng thời gian dần trôi qua tôi nhận ra mình sẽ không như vậy, tôi chỉ là thích đọc truyện chứ không phải sẽ trở thành như những gì người khác nghĩ về những hủ nam như mình. Tôi vẫn thấy phản cảm trước những trò ship couple quá đáng của mấy đứa con gái lớp tôi khi đó.

Dù là vậy tôi vẫn nghi ngờ, sợ rằng chắc do mình chưa tìm thấy bản ngã. Lý do để tôi nghi ngờ rất đơn giản, tôi chưa bao giờ ở cùng con gái quá một phút, thấy gái là chạy, gần gái là né bằng cả tính mạng.

Cho đến lúc chuyển đến khu nhà tập thể và gặp được Ánh Dương tôi nhận ra được sự đặc biệt xen lẫn quen thuộc từ cô gái này. Cái chiều cao khiêm tốn, dáng người nhỏ nhắn như cái kẹo rất đáng yêu. Mỗi tội là cô gái này rất trâm tính, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ ủ rũ, đặc biệt là rất ít cười, nếu có cười thì nụ cười rất ngượng ngạo.

Đấy là ấn tượng vào khoảng thời gian đầu gặp cô ấy. (2°

Khi đã thân và hiểu Dương hơn tôi dần yêu và quý cô ấy. Ban đầu tôi chỉ coi Dương như một người bạn, nhưng không biết từ bao giờ tình bạn ấy bắt đầu được nâng lên một cấp hoàn toàn mới.

Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó trời nắng rất đẹp, tôi đứng dựa người ở lan can ở hành lang lớp học ánh mắt lơ đãng nhìn về một hướng vô định. Giờ ra chơi, học sinh tấp nập qua lại, nhưng trong tâm trí tôi, tất cả chỉ là những mảng màu nhạt nhoà.

Trời xanh - Mây trắng - Nắng vàng.

Những thứ xinh đẹp ấy đều xuất hiện vào ngày hôm đó, mọi thứ hòa quyện vào nhau một cách bình dị, đến mức khiến người ta dễ dàng bỏ qua nếu không để ý kỹ.

Bỗng, ánh mắt tôi dừng lại ở một góc sân, nơi mà một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi yên lặng trên chiếc ghế đá, tay lật từng trang sách. Dáng ngồi thẳng lưng, mái tóc đen mượt khẽ bay theo làn gió dịu nhẹ. Tôi không hiểu sao bản thân lại nhìn cô ấy chăm chú đến vậy. Môi động tác của Dương đều toát lên sự dịu dàng và bình yên khiến cho tôi tò mò xen lẫn hứng thú. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống những trang sách của cô ấy làm chúng trở nên sáng bừng, từ đâu một cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc đen óng mượt trông vô cùng đáng yêu. Cảnh tượng ấy trong mắt tôi cứ như một bức tranh hoàn mỹ đến động lòng. •

Bản thân tôi từ vô định, nhưng giờ đây, mọi sự tập trung đều đổ dồn về phía Dương. Không hiểu vì lý do gì, trong khảnh khc đ, ti khng thểri mt khi cố. Thi gin nh cht li, à th gii ng nh ti dng như ngừng trôi.

Tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ vào lớp, Dương khẽ gấp sách lại rồi từ tốn đứng dậy. Đúng lúc ấy, cô ngước lên và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, không chút né tránh, rồi bất ngờ nở một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp.

Nụ cười như một tia nắng rực rỡ, chiếu thẳng vào tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy khung cảnh trước mắt mình bừng sáng hơn bao giờ hết. Dương khẽ vẫy tay chào, và tôi chỉ biết đứng im, tim đập rộn ràng, lúng túng không nói nên lời. Từ giây phút đó, tôi nhận ra một điều... trái tim mình đã bắt đầu rung động.

Cô ấy đã không còn đứng ở dưới sân trường nữa nhưng tôi vẫn chưa thể quên được nụ cười chớp nhoáng đầy lưu luyến đó.



Khi này tôi nhận ra, khi bản thân bắt đầu có tình cảm với một ai đó, thì chỉ cần người ấy có từng cử chỉ, khoảnh khắc nhỏ bé đơn giản thôi cũng khiến cho chúng ta nhớ mãi không quên.

Hoá ra tương tư, rung động là như vậy.

Tôi sẽ trân trọng và luôn gìn giữ thứ tình cảm đặc biệt này ở trong tim mình, tôi sẽ yêu thương, trân quý và bảo vệ cô gái khiến cho tôi biết yêu.

Tôi đảm bảo chắc chắn rằng, tôi sẽ làm được.

Sau ngày hôm đó tôi luôn ở bên cạnh Dương, luôn quan sát từng cử chỉ, thói quen của cô ấy để bản thân có thể tìm được điều đặc biệt từ cô gái này, rồi sẽ âm thầm ghi nhớ chúng thật kĩ.

Đúng là bản thân phải quan sát thật tỉ mỉ mới có thể nhận ra được những khoảnh khắc hiếm hoi.

Ánh Dương là một cô gái rất kiên cường, mạnh mẽ và đặc biệt là có tính cá nhân rất cao, cũng do là không ai chịu lại gần cô ấy nên cô ấy mới tự rèn cho mình khả năng làm việc cá nhân rất tốt. Nhưng mà cô nàng này chỉ thuộc kiểu ý chí mạnh mẽ, sắt đá chứ tính nàng rất hiền, hiền khô luôn, ai bảo gì cũng thưa "dạ", ai nhờ làm gì cũng làm giúp không một lời kêu ca.

Khi bị bắt nạt nói xấu sau lưng, nàng này chỉ biết nuốt ngược nước mắt mà không chịu phản kháng. Nhiều lần tôi đã nhắc cô ấy về vấn đề này nhưng cô ấy chỉ bất lực thở dài.

"Tớ quen rồi" Cô ấy chỉ thản nhiên nói như vậy thôi.

Tôi thấy như vậy thì xót lăm.

Sao mà tôi nỡ nhìn Dương phải chịu bất công đây.

Biết được cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau, tôi luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô ấy. Không vì lí do gì, chỉ đơn giản là tôi thích cô ấy.



Hàng ngày, hình ảnh của Dương lại in sâu vào tâm trí tôi, từ cái cách cô ấy lật từng trang sách đến nụ cười ngượng ngùng khi tôi nhìn chằm chằm. Mọi thứ của cô ấy từ đơn giản nhất tôi luôn ghi nhớ thật kĩ.

Tôi tưởng rằng chỉ có mình thầm yêu, chỉ có mình là giấu đi tâm tư này ở trong lòng.

Cho đến hôm mùng hai Tết, tôi mới biết rằng Dương cũng thích tôi. Nghe thấy lời tỏ tình từ chính miệng cô ấy, lòng tôi chao đảo, hoang mang như một chiếc lá mùa thu giữa cơn bão.

Phản ứng đầu tiên trong tôi là bỏ chạy, nhưng kỳ lạ là tôi lại không làm như vậy. Tôi vật lộn với chính bản thân mình, giữa những câu hỏi và nghi ngờ về bản thân, cuối cùng chỉ biết xin lỗi Dương và hứa với cô ấy rằng đợi cho đến khi tôi sẵn sàng, lúc đó tôi sẽ nói với cô ấy.

Thực sự mà nói, tôi vẫn cảm thấy mình không xứng đáng với Dương. Ngày hôm đó, tâm trạng tôi rất tệ từ sau khi trở về từ nhà bố

Tôi biết chứ, dù cho bản thân không muốn hay cự tuyệt bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi được gì. Tôi không thể làm một đứa trẻ bất hiếu được.

Bước vào căn nhà ấm cúng mà ai cũng ao ước, với tôi thì nó lại trở thành một địa ngục trần gian ngấm đầy máu và nước mắt của tôi. Khi này tôi bắt gặp cảnh gia đình hạnh phúc, tiếng cười nói rộn rã quanh bàn ăn ngập trong những món ăn thơm ngát. Thấy vậy, cảm giác mỉa mai lấn át tôi, như thể mỗi tiếng cười nói ấy đều đang chế giều nỗi cô đơn của tôi. (1)

Bố thấy tôi liền gọi vào bữa ăn, nhưng không khí lại ngột ngạt đến lạ thường. Không nhớ là bản thân đã trải qua bữa cơm đó như thế nào chỉ biết là khi tôi hoàng hồn lại thì phát hiện mình đã ngồi trong phòng ngủ từ lúc nào rồi.

Căn phòng giờ đã trở thành kho chứa đồ, mọi đồ dùng cá nhân đều bị vứt hết, như thể cái gia đình bà người này thực sự muốn xoá bỏ dấu vết của tôi vậy.

Ngồi trên chiếc giường cũ, tôi cảm giác như mình đang ghi lại từng hồi ức, từng niềm vui và nỗi buồn của một thời đã xa. Không có tiếng cười, chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm.

Tôi nhớ khi đó tôi đã cười, một nụ cười đầy cay đắng.

Ngày hôm ấy, tâm trạng tôi không tốt chút nào, nên đến lúc Dương tỏ tình, tôi không thể không cảm thấy tủi thân. Câu nói ấy như một tia sáng le lói giữa bầu trời u ám, nhưng nỗi lo sợ lại càng tràn về. Liệu tôi có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy khi bản thân vẫn còn mù mờ, chênh vênh?

Tôi rất sợ, sợ rằng bản thân không cho cô ấy một hạnh phúc trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook