Chương 5: Hồn cô gái này đều bị cậu hút đi rồi
Hề Lục
09/07/2021
Giang Điềm một hồi lâu sau mới phản ứng lại, cái tiếng Ớt Nhỏ này là gọi chính mình.
Đất nhanh chóng sùi bọt lên, cũng mệt anh ta nghĩ được ra cái này.
Cô ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn Lục Minh Chu đứng phía trước. Ánh sáng đèn đường xen lẫn ánh trăng rọi xuống làm rõ nét khuôn mặt đẹp đẽ của anh, chiếc mũi cao thẳng thành đường ranh giới, một nửa hòa với ánh sáng, một nửa ẩn trong bóng tối, ngũ quan cân xứng. Lúc này, ánh mắt anh cũng đang dừng lại trên khuôn mặt cô, đôi mắt tỏa ra ánh sáng nông sâu không đồng nhất, tầng tầng khuếch tán ra ngoài, làm cho cô có cảm giác thật vi diệu.
Giang Điềm đột nhiên lười so đo, cô thu hồi tầm mắt lại, nhặt cuốn sách trên mặt đất. Đầu ngón tay vừa chạm đến góc quyển sách, trong tầm mắt xuất hiện thêm một bàn tay, năm ngón tay thon dài, đốt ngón tay vô ý lướt qua bàn tay cô.
Giống như chạm phải điện, Giang Điềm vội vàng rút tay về, cùng lúc đó trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, sách dưới đất được nhặt lên.
Giang Điềm cọ bàn tay vào váy, một lần nữa ngẩng đầu, Lục Minh Chu rắn rỏi vững vàng, đứng cách cô nửa mét, không giống như vừa rồi lười biếng tùy ý, anh hơi cúi đầu, tóc mái có chút dài, có vài sợi sắp che lại lông mi.
“Soạt” một tiếng, đầu ngón tay anh vê lên mép trang, giở ra một tờ.
Giang Điềm tầm mắt trượt đi, liền nhìn thấy hình ảnh còn kích thích hơn so với trang bìa, cô nhanh chóng dời mắt, tim đập có chút nhanh. Trái lại, Lục Minh Chu mặt mày không chút gợn sóng, sắc mặt hờ hững.
Không khí bị đình trệ trong nháy mắt.
Yên lặng một lúc, cô chỉ nghe thấy anh thản nhiên hỏi, “Đã đọc Nietzsche (1) bao giờ chưa?”
“…”
“Đang hỏi cô đấy.”
Giang Điềm thực sự không biết Nietzsche cùng quyển sách Tiểu Hoàng trong tay anh thì có liên quan gì, cô đan hai tay vào nhau, khó khăn trả lời, “Có nghe qua.”
Nào chỉ là nghe qua, thực sự như sấm rền bên tai.
Hồi Trình Tuế học năm hai, suốt ngày đem danh ngôn Nietzsche treo cửa miệng, mỗi ngày sớm ba lần muộn ba lần, tự khích lệ mình. Đã nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy Trình Tuế thành công được có một nửa là nhờ công lao của Nietzsche.
Nghĩ về điều này, Giang Điềm không nhịn được, chỉ thấy cô ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy nhịp điệu nói, “Mặt trời là háng của ta. Đẻ ra trứng ánh vàng rực rỡ, ta chính là mặt trời!”
“…”
Lục Minh Chu giơ một ngón tay lên, đuôi lông mi nhấc cao lên, hỏi một cách khó tin, “Cô là cái gì?”
“Ánh vàng rực rỡ ——” Giọng nói đột nhiên im bặt, Giang Điềm ý thức được điều gì, cô liếm môi, hổ thẹn lấy tay che lại khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Lục Minh Chu cười như không cười, “Cái gì trứng?”
“…”
Giang Điềm cúi đầu, ngón tay khép lại che cả con mắt.
Lục Minh Chu cười, đôi môi nhếch lên, Giang Điềm xấu hổ không chịu được, Lục Minh Chu khó có lúc ân cần, anh thu lại trong tay mấy quyển sách, môi giương lên, “Cho cô tất.”
Anh chỉ chồng sách trên bàn đá, Giang Điềm nhìn qua khe hở giữa ngón tay.
Ngón trỏ Lục Minh Chu gõ gõ vào cuốn sách trên tay phát ra âm thanh “tí tách”, anh giơ cái bìa màu sắc rực rỡ trong tay lên, “Tôi giữ lại một quyển là đủ rồi.” Nói xong, anh liền xoay người trở về phòng.
“…”
Giang Điềm vẫn tay ôm lấy hai má như trước, thấy Lục Minh Chu đi rồi, cô tách ngón trỏ và ngón giữa ra, ánh mắt nhìn quanh một vòng. Đầu tiên là trộm ngắm Lục Minh Chu, lúc lâu sau, ánh mắt vòng về trên bàn đá.
Lục Minh Chu cầm quyển sách nóng bỏng nhất, đi thay đổi vận mệnh của mình.
Giang Điềm trong lòng tiếc hận, cúi đầu như có suy nghĩ, một hồi lâu mới cầm sách quay về phòng.
***
Thời gian trôi thoáng qua, thứ bảy.
Giang Điềm còn đang ngủ trưa, nửa đường thì bị Trình Tuế đánh thức.
Trời nắng nóng, Trình Tuế ôm cái hộp giấy màu vàng leo lên năm tầng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Giang Điềm có phần tức giận phải rời giường để mở cửa, nhưng vừa thấy bộ dáng chật vật của Trình Tuế, liền kiềm lại sự giận dữ.
Trình Tuế lắc lắc đầu, hất tóc mái sang một bên, năm đầu ngón tay gõ vào hộp giấy, “Cho cậu vũ khí lúc sống một mình.”
Giang Điềm kéo sợi dây chun trên cổ tay buộc tóc, vừa buộc tóc vừa hỏi, “Cái gì đấy?”
Trình Tuế ra vẻ bí ẩn, Giang Điềm tiến về phía trước, mở nắp hộp giấy, rướn cổ về phía trước xem. Cảm giác hít thở không thông nháy mắt ập tới trước mặt, Giang Điềm thiếu chút nữa ngất xỉu.
“…”
Trình Tuế lập tức đặt cái hộp xuống đất, cực kỳ tri kỉ đỡ lấy Giang Điềm.
Giang Điềm dùng hai ngón tay bịt mũi, sắc mặt xanh mét, “Cậu điên rồi à?!” Cái nào là vũ khí chỗ nào chứ, rõ ràng chính là khí độc.
Bàn tay trái Trình Tuế rời khỏi khuỷu tay Giang Điềm, cậu ngồi xuống đem từng đôi giày trong hộp ra, xếp lên giá giày, đặt cùng một chỗ với giày Giang Điềm.
Chuẩn bị xong, cậu phủi tay một lần rồi đứng lên, nói rất nghiêm túc, “Con gái sống một mình không an toàn.”
Trong lòng Giang Điềm một trận an tâm, ngoài miệng vẫn chế giễu, “Mùi hương cũng quá nồng rồi, sao cậu không mua mấy đôi mới?”
Khóe miệng Trình Tuế có chút ranh mãnh nhếch miệng, cậu tấm tắc hai tiếng, “Cái này gọi là hương vị đàn ông, giày mới chỉ có mùi da thôi, có hiểu không?”
“…”
Giang Điềm yên lặng trợn mắt, dùng tay nhẹ nhàng phẩy phẩy quạt hai cái.
Chuyện ầm ĩ phải đến đồn cảnh sát hai ngày trước cô không kể với Trình Tuế, sáng sớm hôm sau đó Trình Tuế gọi điện hỏi thăm, cô cũng chỉ tùy tiện lấy cơ trả lời qua loa.
Giang Điềm đang muốn nói cái gì, di dộng trong phòng vang lên, cô vội vàng chạy về phòng khách, tiếp điện thoại, đối phương lời ít mà ý nhiều, ánh mắt Giang Điềm buồn bã.
Nhanh chóng cúp điện thoại. Trình Tuế vừa mới nằm xuống sô pha, liền nghe thấy Giang Điềm gấp gáp nói, “Xảy ra chuyện rồi.”
…..
Trình Tuế với Giang Điềm vội vã chạy đến bệnh viện, lúc ra khỏi thang máy môi Giang Điềm đã trắng bệch, Trình Tuế xoa đầu cô trấn an, “Cậu đừng lo lắng quá.”
Giang Điềm là rất lo lắng, vẻ mặt căng thẳng.
Nửa tiếng trước nhận được điện thoại của bệnh viện, rõ ràng tối hôm qua còn chạy đi đón người, cũng không biết như thế nào đến tận hôm nay vẫn còn ở sân bay. Chuyến bay của Kiều Huyên buổi chiều mới đến, Dư Tư Nghiên thủ ở sân bay một đêm, ở hiện trường có quá nhiều fan, bị dòng người đẩy ngã xuống thang cuốn, chắc chắn bị thương không nhẹ.
Giang Điềm mang theo trái tim, đi theo Trình Tuế chạy đến phòng bệnh, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng bên trong.
Trình Tuế đi đằng trước, mau bước vào bên trong, tức khắc liền nhẹ nhõm, “Tớ đã nói con bé này nói dối quân tình rồi.”
Giang Điềm nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, lại nổi tức.
Dư Tư Nghiên nửa ngồi trên giường bệnh, tay cầm máy tính bảng, trên hai bên tủ đầu giường đều là những gói khoai tây chiên, đang đùa giỡn với một nam y tá.
“Anh trai nhỏ à, đừng xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Nếu không thì em thấy anh một lần ——”
“Là thích một lần.”
Trình Tuế: “…”
Giang Điềm: “…”
Những lời thổ lộ âu yếm đáng chết.
Thấy có người tới, Dư Tư Nghiên cũng không làm bậy nữa.
Y tá thay thuốc cho cô nàng thấy cô gái nhỏ rốt cuộc cũng đứng đắn, liền rất săn sóc nói, “Người bệnh không có việc gì, ngoại thương không nghiêm trọng, có điều não bị chấn động nhẹ, yêu cầu nằm viện quan sát qua đêm.”
Dư Tư Nghiên ăn khoai tây chiên, tình cờ chớp mắt một cái, “Anh trai nhỏ, anh có bạn gái chưa?”
Cánh tay nam y tá đang thu dọn hộp thuốc run lên, đẩy xe đẩy chạy trối chết.
Giang Điềm kéo một bên ghế tựa ngồi xuống, không muốn nói một lời, Trình Tuế cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, “Tư Nghiên, Giang Điềm bị dọa sợ không nhẹ.”
Dư Tư Nghiên dẩu môi, “Tiểu Điềm Điềm, tớ thực sự bị thương mà.”
Giang Điềm liếc cô nàng một cái, tức giận nói, “Cậu thực sự quá nhàm chán.”
Dư Tư Nghiên bị chọc đúng tâm tư, oán giận nói, “Nằm viện rất nhàm chán, mạng lại còn chậm nữa.”
Trình Tuế dựa vào tường, đâm chọt thêm một câu, “Cậu không phải đang rất vui vẻ kia sao? Đùa giỡn với y tá người ta.”
Dư Tư Nghiên nhìn Trình Tuế, ánh mắt rất nhanh dời đi, chuyển về mặt Giang Điềm, “Không phải, anh trai nhỏ đến lúc thay thuốc mới có thể đi vào, những thời gian khác đều chỉ có mình tớ, rất chán.”
Rõ ràng người nói chuyện là Trình Tuế, Dư Tư Nghiên lại giải thích với Giang Điềm. Thấy Giang Điềm không nói lời nào, cô nàng ngồi dậy, ngón trỏ chọc chọc vào cánh tay Giang Điềm, vẻ mặt rụt rè, “Cậu giận thật à?”
Giang Điềm hất tay cô nàng ra, “Không giận không giận, cậu hiện tại đừng nói chuyện với tớ.”
Dư Tư Nghiên ngượng ngùng rút tay về, cô nhìn Trình Tuế với ánh mắt cầu cứu, Trình Tuế nhún vai nói khẩu hình với cô nàng: Đáng đời.
…..
Tới chiều tối, Trình Tuế bị điện thoại gọi tới, công ty có việc đột xuất. Buổi tối Giang Điềm không phải đi làm, liền ở lại chơi với Dư Tư Nghiên, Dư Tư Nghiên ăn đồ ăn vặt xong liền ồn ào kêu đói bụng, Giang Điềm cầm ví xuống tầng mua cơm tối cho cô nàng.
Khu nằm viện không có nhiều người lắm, so với phòng khám bệnh chính không biết vắng nhiều hay ít.
Giang Điềm đợi thang máy nửa phút, cửa thang máy mở ra, cô dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng lên nhìn có chút ngây người.
Trong thang máy có hai nam một nữ.
Ở giữa là một nam bác sĩ, một thân áo blouse trắng, với gọng kính kim loại gác trên sống mũi, dưới tròng kính là đôi mắt trong veo như dòng suối, khí chất thanh tịnh mỏng manh.
Thấy cửa thang máy mở ra, anh ấy nâng mí mắt lên tự nhiên nhìn về phía cửa, cảm xúc rất nhạt, tùy ý viết ngoáy. Nhưng đến lúc ánh mắt anh ấy chuyển hướng đến cô gái bên cạnh, khóe miệng hơi cong lên, anh hơi cúi đầu xuống, thân mật dùng trán đụng nhẹ vào đỉnh đầu cô gái, trầm thấp nói câu gì đó, chỉ có hai người nghe thấy.
Cô gái đang chơi điện thoại kia nghe vậy vội vàng lấy lại điện thoại, đầu tiên cô nâng khuỷu tay đánh vào eo sườn nam bác sĩ, theo sau lại cầm tay phải anh đùa nghịch, đem ngón tay anh bẻ cong thành thẳng, nam bác sĩ khóe miệng dâng lên, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Mới đầu hờ hững, nháy mắt quay mười vạn tám bảy dặm.
Hô hấp Giang Điềm cứng lại.
Người này thực sự rất đẹp, khí chất lạnh lùng, nhưng lúc cười, mùa xuân cũng có tuyết rơi.
Lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, Giang Điềm cũng không phải là ngoại lệ, hoặc là cô đặc biệt hơn một chút, thích những chàng trai tính tình lạnh lùng hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, những người bên cạnh cô đều không có chút đứng đắn.
Ví dụ như, Trình Tuế.
Lại ví dụ như, người đứng bên trái phía trước cô, Lục Minh Chu.
Cô còn đang thất thần.
Lục Minh Chu thấy bộ dáng Giang Điềm mất hồn vía, trong lòng hiểu rõ, anh đút tay vào túi, nhướng một bên mày, “Thanh Nhiên à ——” Anh dừng lại, trêu chọc, “Hồn cô gái này đều bị anh hút đi rồi.”
“…”
Giang Điềm khẩn trương nuốt nước bọt, cô cúi đầu, vội vã đi vào thang máy, ngoan ngoãn đứng một bên, đứng cách xa mọi người.
Lục Minh Chu vừa nói như vậy, thanh niên gọi là Thanh Nhiên kia mắt lóe lên một tia lo lắng, anh ấy gục mặt xuống, có chút oan ức kéo tay áo người đứng bên cạnh, nhè nhẹ nói, “Bà xã, anh không làm gì cả! Em nghe anh giải thích…”
Cô gái đứng bên cạnh lúc này ném tay Hứa Thanh Nhiên ra, biểu cảm lạnh nhạt, lại lấy di động trong túi ra, hoàn toàn không để ý người ta.
Hứa Thanh Nhiên liếc mắt nhìn Lục Minh Chu bên cạnh.
Lục Minh chu hắng giọng, lùi ra xa Hứa Thanh Nhiên một bước, tiền lại gần Giang Điềm, anh phát hiện Giang Điềm thực sự rất dễ đỏ mặt, hiện tại đang trốn vào góc thang máy, mặt đỏ như đám mây lửa.
Cực kì thú vị.
Vì thế trong lúc Giang Điềm tỏ vẻ lúng túng, chân trái cọ qua chân phải, rồi lại chân phải cọ qua chân trái, đuôi mày Lục Minh Chu nhếch lên, anh cười nhẹ nói, “Ớt Nhỏ, bác sĩ đẹp trai kết hôn rồi, cô…”
Giọng anh nhỏ lại, ngữ độ thả chậm, trái tim Giang Điềm như bị kéo lê, sợ anh lại nói tiếp cái gì, cô không nhịn được ngẩng lên nhìn chằm chằm người ở giữa mấy giây, suy nghĩ cẩn thận cô có phần xấu hổ.
Lục Minh Chu tạm ngừng không nói nữa, Giang Điềm đột nhiên nhớ lại chuyện hai ngày trước, cùng với lịch sử trò chuyện ngày đó, và đủ loại chuyện tối hôm qua, lại liên hệ tới việc ngẫu nhiên gặp nhau ở bệnh viện lúc này…
Anh ta tới khám sức khỏe chăng, chuẩn bị chứng nhận để bước vào ‘ngành’?
Nói cũng phải thôi, chỉ bằng gương mặt của Lục Minh Chu, có xuống biển treo biển hành nghề cũng có thể bắt đầu với giá niêm yết từ năm con số, đúng là kiếm được hơn nhiều so với công việc chuyển phát nhanh của anh ta.
Hai người đứng gần nhau, Giang Điềm nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ một lát, lời nói khẩn thiết, “Giao chuyển phát nhanh không đáng xấu hổ.”
Lục Minh Chu nghe được như lọt vào trong sương mù, Hứa Thanh Nhiên còn đang ở một bên dỗ dành vợ mình.
Giang Điềm đột nhiên bùng phát, “Bán đứng thân thể của mình, tôi khinh thường anh.”
“…”
“…”
“…”
_______
(1) Nietzsche: Friedrich Wilhelm Nietzsche (15 tháng 10 năm 1844 – 25 tháng 8 năm 1900): là nhà triết học, nhà ngữ văn, nhà phê bình văn hóa người Đức, có ảnh hưởng sâu sắc tới nền triết học phương Tây. Các tác phẩm của Nietzsche bao trùm nhiều chủ đề như nghệ thuật, lịch sử, ngữ văn, tôn giáo, bi kịch, văn hóa và khoa học với phong cách viết mang đậm tính ẩn dụ và sử dụng nhiều nghịch lý. Nietzsche không được đánh giá cao bởi những người đương thời trong suốt cuộc đời của ông, nhưng tư tưởng của ông được biết tới rộng rãi vào những năm 1960 và từ đó đã có ảnh hưởng lớn tới các nhà triết học thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, đặc biệt trong các lĩnh vực của triết học lục địa như thuyết hiện sinh, chủ nghĩa hậu hiện đại, hậu cấu trúc luận.
_______
Phan: Trí tưởng tượng của chị bay hơi xa rồi chị Sông Ngọt ơi… Toàn bay tận đâu đâu ý (;‘∀`) mà hình như anh bác sĩ và vợ kia có truyện đó mọi người, bộ “Hôn đủ chưa”
Đất nhanh chóng sùi bọt lên, cũng mệt anh ta nghĩ được ra cái này.
Cô ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn Lục Minh Chu đứng phía trước. Ánh sáng đèn đường xen lẫn ánh trăng rọi xuống làm rõ nét khuôn mặt đẹp đẽ của anh, chiếc mũi cao thẳng thành đường ranh giới, một nửa hòa với ánh sáng, một nửa ẩn trong bóng tối, ngũ quan cân xứng. Lúc này, ánh mắt anh cũng đang dừng lại trên khuôn mặt cô, đôi mắt tỏa ra ánh sáng nông sâu không đồng nhất, tầng tầng khuếch tán ra ngoài, làm cho cô có cảm giác thật vi diệu.
Giang Điềm đột nhiên lười so đo, cô thu hồi tầm mắt lại, nhặt cuốn sách trên mặt đất. Đầu ngón tay vừa chạm đến góc quyển sách, trong tầm mắt xuất hiện thêm một bàn tay, năm ngón tay thon dài, đốt ngón tay vô ý lướt qua bàn tay cô.
Giống như chạm phải điện, Giang Điềm vội vàng rút tay về, cùng lúc đó trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, sách dưới đất được nhặt lên.
Giang Điềm cọ bàn tay vào váy, một lần nữa ngẩng đầu, Lục Minh Chu rắn rỏi vững vàng, đứng cách cô nửa mét, không giống như vừa rồi lười biếng tùy ý, anh hơi cúi đầu, tóc mái có chút dài, có vài sợi sắp che lại lông mi.
“Soạt” một tiếng, đầu ngón tay anh vê lên mép trang, giở ra một tờ.
Giang Điềm tầm mắt trượt đi, liền nhìn thấy hình ảnh còn kích thích hơn so với trang bìa, cô nhanh chóng dời mắt, tim đập có chút nhanh. Trái lại, Lục Minh Chu mặt mày không chút gợn sóng, sắc mặt hờ hững.
Không khí bị đình trệ trong nháy mắt.
Yên lặng một lúc, cô chỉ nghe thấy anh thản nhiên hỏi, “Đã đọc Nietzsche (1) bao giờ chưa?”
“…”
“Đang hỏi cô đấy.”
Giang Điềm thực sự không biết Nietzsche cùng quyển sách Tiểu Hoàng trong tay anh thì có liên quan gì, cô đan hai tay vào nhau, khó khăn trả lời, “Có nghe qua.”
Nào chỉ là nghe qua, thực sự như sấm rền bên tai.
Hồi Trình Tuế học năm hai, suốt ngày đem danh ngôn Nietzsche treo cửa miệng, mỗi ngày sớm ba lần muộn ba lần, tự khích lệ mình. Đã nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy Trình Tuế thành công được có một nửa là nhờ công lao của Nietzsche.
Nghĩ về điều này, Giang Điềm không nhịn được, chỉ thấy cô ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy nhịp điệu nói, “Mặt trời là háng của ta. Đẻ ra trứng ánh vàng rực rỡ, ta chính là mặt trời!”
“…”
Lục Minh Chu giơ một ngón tay lên, đuôi lông mi nhấc cao lên, hỏi một cách khó tin, “Cô là cái gì?”
“Ánh vàng rực rỡ ——” Giọng nói đột nhiên im bặt, Giang Điềm ý thức được điều gì, cô liếm môi, hổ thẹn lấy tay che lại khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Lục Minh Chu cười như không cười, “Cái gì trứng?”
“…”
Giang Điềm cúi đầu, ngón tay khép lại che cả con mắt.
Lục Minh Chu cười, đôi môi nhếch lên, Giang Điềm xấu hổ không chịu được, Lục Minh Chu khó có lúc ân cần, anh thu lại trong tay mấy quyển sách, môi giương lên, “Cho cô tất.”
Anh chỉ chồng sách trên bàn đá, Giang Điềm nhìn qua khe hở giữa ngón tay.
Ngón trỏ Lục Minh Chu gõ gõ vào cuốn sách trên tay phát ra âm thanh “tí tách”, anh giơ cái bìa màu sắc rực rỡ trong tay lên, “Tôi giữ lại một quyển là đủ rồi.” Nói xong, anh liền xoay người trở về phòng.
“…”
Giang Điềm vẫn tay ôm lấy hai má như trước, thấy Lục Minh Chu đi rồi, cô tách ngón trỏ và ngón giữa ra, ánh mắt nhìn quanh một vòng. Đầu tiên là trộm ngắm Lục Minh Chu, lúc lâu sau, ánh mắt vòng về trên bàn đá.
Lục Minh Chu cầm quyển sách nóng bỏng nhất, đi thay đổi vận mệnh của mình.
Giang Điềm trong lòng tiếc hận, cúi đầu như có suy nghĩ, một hồi lâu mới cầm sách quay về phòng.
***
Thời gian trôi thoáng qua, thứ bảy.
Giang Điềm còn đang ngủ trưa, nửa đường thì bị Trình Tuế đánh thức.
Trời nắng nóng, Trình Tuế ôm cái hộp giấy màu vàng leo lên năm tầng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Giang Điềm có phần tức giận phải rời giường để mở cửa, nhưng vừa thấy bộ dáng chật vật của Trình Tuế, liền kiềm lại sự giận dữ.
Trình Tuế lắc lắc đầu, hất tóc mái sang một bên, năm đầu ngón tay gõ vào hộp giấy, “Cho cậu vũ khí lúc sống một mình.”
Giang Điềm kéo sợi dây chun trên cổ tay buộc tóc, vừa buộc tóc vừa hỏi, “Cái gì đấy?”
Trình Tuế ra vẻ bí ẩn, Giang Điềm tiến về phía trước, mở nắp hộp giấy, rướn cổ về phía trước xem. Cảm giác hít thở không thông nháy mắt ập tới trước mặt, Giang Điềm thiếu chút nữa ngất xỉu.
“…”
Trình Tuế lập tức đặt cái hộp xuống đất, cực kỳ tri kỉ đỡ lấy Giang Điềm.
Giang Điềm dùng hai ngón tay bịt mũi, sắc mặt xanh mét, “Cậu điên rồi à?!” Cái nào là vũ khí chỗ nào chứ, rõ ràng chính là khí độc.
Bàn tay trái Trình Tuế rời khỏi khuỷu tay Giang Điềm, cậu ngồi xuống đem từng đôi giày trong hộp ra, xếp lên giá giày, đặt cùng một chỗ với giày Giang Điềm.
Chuẩn bị xong, cậu phủi tay một lần rồi đứng lên, nói rất nghiêm túc, “Con gái sống một mình không an toàn.”
Trong lòng Giang Điềm một trận an tâm, ngoài miệng vẫn chế giễu, “Mùi hương cũng quá nồng rồi, sao cậu không mua mấy đôi mới?”
Khóe miệng Trình Tuế có chút ranh mãnh nhếch miệng, cậu tấm tắc hai tiếng, “Cái này gọi là hương vị đàn ông, giày mới chỉ có mùi da thôi, có hiểu không?”
“…”
Giang Điềm yên lặng trợn mắt, dùng tay nhẹ nhàng phẩy phẩy quạt hai cái.
Chuyện ầm ĩ phải đến đồn cảnh sát hai ngày trước cô không kể với Trình Tuế, sáng sớm hôm sau đó Trình Tuế gọi điện hỏi thăm, cô cũng chỉ tùy tiện lấy cơ trả lời qua loa.
Giang Điềm đang muốn nói cái gì, di dộng trong phòng vang lên, cô vội vàng chạy về phòng khách, tiếp điện thoại, đối phương lời ít mà ý nhiều, ánh mắt Giang Điềm buồn bã.
Nhanh chóng cúp điện thoại. Trình Tuế vừa mới nằm xuống sô pha, liền nghe thấy Giang Điềm gấp gáp nói, “Xảy ra chuyện rồi.”
…..
Trình Tuế với Giang Điềm vội vã chạy đến bệnh viện, lúc ra khỏi thang máy môi Giang Điềm đã trắng bệch, Trình Tuế xoa đầu cô trấn an, “Cậu đừng lo lắng quá.”
Giang Điềm là rất lo lắng, vẻ mặt căng thẳng.
Nửa tiếng trước nhận được điện thoại của bệnh viện, rõ ràng tối hôm qua còn chạy đi đón người, cũng không biết như thế nào đến tận hôm nay vẫn còn ở sân bay. Chuyến bay của Kiều Huyên buổi chiều mới đến, Dư Tư Nghiên thủ ở sân bay một đêm, ở hiện trường có quá nhiều fan, bị dòng người đẩy ngã xuống thang cuốn, chắc chắn bị thương không nhẹ.
Giang Điềm mang theo trái tim, đi theo Trình Tuế chạy đến phòng bệnh, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng bên trong.
Trình Tuế đi đằng trước, mau bước vào bên trong, tức khắc liền nhẹ nhõm, “Tớ đã nói con bé này nói dối quân tình rồi.”
Giang Điềm nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, lại nổi tức.
Dư Tư Nghiên nửa ngồi trên giường bệnh, tay cầm máy tính bảng, trên hai bên tủ đầu giường đều là những gói khoai tây chiên, đang đùa giỡn với một nam y tá.
“Anh trai nhỏ à, đừng xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Nếu không thì em thấy anh một lần ——”
“Là thích một lần.”
Trình Tuế: “…”
Giang Điềm: “…”
Những lời thổ lộ âu yếm đáng chết.
Thấy có người tới, Dư Tư Nghiên cũng không làm bậy nữa.
Y tá thay thuốc cho cô nàng thấy cô gái nhỏ rốt cuộc cũng đứng đắn, liền rất săn sóc nói, “Người bệnh không có việc gì, ngoại thương không nghiêm trọng, có điều não bị chấn động nhẹ, yêu cầu nằm viện quan sát qua đêm.”
Dư Tư Nghiên ăn khoai tây chiên, tình cờ chớp mắt một cái, “Anh trai nhỏ, anh có bạn gái chưa?”
Cánh tay nam y tá đang thu dọn hộp thuốc run lên, đẩy xe đẩy chạy trối chết.
Giang Điềm kéo một bên ghế tựa ngồi xuống, không muốn nói một lời, Trình Tuế cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, “Tư Nghiên, Giang Điềm bị dọa sợ không nhẹ.”
Dư Tư Nghiên dẩu môi, “Tiểu Điềm Điềm, tớ thực sự bị thương mà.”
Giang Điềm liếc cô nàng một cái, tức giận nói, “Cậu thực sự quá nhàm chán.”
Dư Tư Nghiên bị chọc đúng tâm tư, oán giận nói, “Nằm viện rất nhàm chán, mạng lại còn chậm nữa.”
Trình Tuế dựa vào tường, đâm chọt thêm một câu, “Cậu không phải đang rất vui vẻ kia sao? Đùa giỡn với y tá người ta.”
Dư Tư Nghiên nhìn Trình Tuế, ánh mắt rất nhanh dời đi, chuyển về mặt Giang Điềm, “Không phải, anh trai nhỏ đến lúc thay thuốc mới có thể đi vào, những thời gian khác đều chỉ có mình tớ, rất chán.”
Rõ ràng người nói chuyện là Trình Tuế, Dư Tư Nghiên lại giải thích với Giang Điềm. Thấy Giang Điềm không nói lời nào, cô nàng ngồi dậy, ngón trỏ chọc chọc vào cánh tay Giang Điềm, vẻ mặt rụt rè, “Cậu giận thật à?”
Giang Điềm hất tay cô nàng ra, “Không giận không giận, cậu hiện tại đừng nói chuyện với tớ.”
Dư Tư Nghiên ngượng ngùng rút tay về, cô nhìn Trình Tuế với ánh mắt cầu cứu, Trình Tuế nhún vai nói khẩu hình với cô nàng: Đáng đời.
…..
Tới chiều tối, Trình Tuế bị điện thoại gọi tới, công ty có việc đột xuất. Buổi tối Giang Điềm không phải đi làm, liền ở lại chơi với Dư Tư Nghiên, Dư Tư Nghiên ăn đồ ăn vặt xong liền ồn ào kêu đói bụng, Giang Điềm cầm ví xuống tầng mua cơm tối cho cô nàng.
Khu nằm viện không có nhiều người lắm, so với phòng khám bệnh chính không biết vắng nhiều hay ít.
Giang Điềm đợi thang máy nửa phút, cửa thang máy mở ra, cô dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng lên nhìn có chút ngây người.
Trong thang máy có hai nam một nữ.
Ở giữa là một nam bác sĩ, một thân áo blouse trắng, với gọng kính kim loại gác trên sống mũi, dưới tròng kính là đôi mắt trong veo như dòng suối, khí chất thanh tịnh mỏng manh.
Thấy cửa thang máy mở ra, anh ấy nâng mí mắt lên tự nhiên nhìn về phía cửa, cảm xúc rất nhạt, tùy ý viết ngoáy. Nhưng đến lúc ánh mắt anh ấy chuyển hướng đến cô gái bên cạnh, khóe miệng hơi cong lên, anh hơi cúi đầu xuống, thân mật dùng trán đụng nhẹ vào đỉnh đầu cô gái, trầm thấp nói câu gì đó, chỉ có hai người nghe thấy.
Cô gái đang chơi điện thoại kia nghe vậy vội vàng lấy lại điện thoại, đầu tiên cô nâng khuỷu tay đánh vào eo sườn nam bác sĩ, theo sau lại cầm tay phải anh đùa nghịch, đem ngón tay anh bẻ cong thành thẳng, nam bác sĩ khóe miệng dâng lên, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Mới đầu hờ hững, nháy mắt quay mười vạn tám bảy dặm.
Hô hấp Giang Điềm cứng lại.
Người này thực sự rất đẹp, khí chất lạnh lùng, nhưng lúc cười, mùa xuân cũng có tuyết rơi.
Lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, Giang Điềm cũng không phải là ngoại lệ, hoặc là cô đặc biệt hơn một chút, thích những chàng trai tính tình lạnh lùng hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, những người bên cạnh cô đều không có chút đứng đắn.
Ví dụ như, Trình Tuế.
Lại ví dụ như, người đứng bên trái phía trước cô, Lục Minh Chu.
Cô còn đang thất thần.
Lục Minh Chu thấy bộ dáng Giang Điềm mất hồn vía, trong lòng hiểu rõ, anh đút tay vào túi, nhướng một bên mày, “Thanh Nhiên à ——” Anh dừng lại, trêu chọc, “Hồn cô gái này đều bị anh hút đi rồi.”
“…”
Giang Điềm khẩn trương nuốt nước bọt, cô cúi đầu, vội vã đi vào thang máy, ngoan ngoãn đứng một bên, đứng cách xa mọi người.
Lục Minh Chu vừa nói như vậy, thanh niên gọi là Thanh Nhiên kia mắt lóe lên một tia lo lắng, anh ấy gục mặt xuống, có chút oan ức kéo tay áo người đứng bên cạnh, nhè nhẹ nói, “Bà xã, anh không làm gì cả! Em nghe anh giải thích…”
Cô gái đứng bên cạnh lúc này ném tay Hứa Thanh Nhiên ra, biểu cảm lạnh nhạt, lại lấy di động trong túi ra, hoàn toàn không để ý người ta.
Hứa Thanh Nhiên liếc mắt nhìn Lục Minh Chu bên cạnh.
Lục Minh chu hắng giọng, lùi ra xa Hứa Thanh Nhiên một bước, tiền lại gần Giang Điềm, anh phát hiện Giang Điềm thực sự rất dễ đỏ mặt, hiện tại đang trốn vào góc thang máy, mặt đỏ như đám mây lửa.
Cực kì thú vị.
Vì thế trong lúc Giang Điềm tỏ vẻ lúng túng, chân trái cọ qua chân phải, rồi lại chân phải cọ qua chân trái, đuôi mày Lục Minh Chu nhếch lên, anh cười nhẹ nói, “Ớt Nhỏ, bác sĩ đẹp trai kết hôn rồi, cô…”
Giọng anh nhỏ lại, ngữ độ thả chậm, trái tim Giang Điềm như bị kéo lê, sợ anh lại nói tiếp cái gì, cô không nhịn được ngẩng lên nhìn chằm chằm người ở giữa mấy giây, suy nghĩ cẩn thận cô có phần xấu hổ.
Lục Minh Chu tạm ngừng không nói nữa, Giang Điềm đột nhiên nhớ lại chuyện hai ngày trước, cùng với lịch sử trò chuyện ngày đó, và đủ loại chuyện tối hôm qua, lại liên hệ tới việc ngẫu nhiên gặp nhau ở bệnh viện lúc này…
Anh ta tới khám sức khỏe chăng, chuẩn bị chứng nhận để bước vào ‘ngành’?
Nói cũng phải thôi, chỉ bằng gương mặt của Lục Minh Chu, có xuống biển treo biển hành nghề cũng có thể bắt đầu với giá niêm yết từ năm con số, đúng là kiếm được hơn nhiều so với công việc chuyển phát nhanh của anh ta.
Hai người đứng gần nhau, Giang Điềm nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ một lát, lời nói khẩn thiết, “Giao chuyển phát nhanh không đáng xấu hổ.”
Lục Minh Chu nghe được như lọt vào trong sương mù, Hứa Thanh Nhiên còn đang ở một bên dỗ dành vợ mình.
Giang Điềm đột nhiên bùng phát, “Bán đứng thân thể của mình, tôi khinh thường anh.”
“…”
“…”
“…”
_______
(1) Nietzsche: Friedrich Wilhelm Nietzsche (15 tháng 10 năm 1844 – 25 tháng 8 năm 1900): là nhà triết học, nhà ngữ văn, nhà phê bình văn hóa người Đức, có ảnh hưởng sâu sắc tới nền triết học phương Tây. Các tác phẩm của Nietzsche bao trùm nhiều chủ đề như nghệ thuật, lịch sử, ngữ văn, tôn giáo, bi kịch, văn hóa và khoa học với phong cách viết mang đậm tính ẩn dụ và sử dụng nhiều nghịch lý. Nietzsche không được đánh giá cao bởi những người đương thời trong suốt cuộc đời của ông, nhưng tư tưởng của ông được biết tới rộng rãi vào những năm 1960 và từ đó đã có ảnh hưởng lớn tới các nhà triết học thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, đặc biệt trong các lĩnh vực của triết học lục địa như thuyết hiện sinh, chủ nghĩa hậu hiện đại, hậu cấu trúc luận.
_______
Phan: Trí tưởng tượng của chị bay hơi xa rồi chị Sông Ngọt ơi… Toàn bay tận đâu đâu ý (;‘∀`) mà hình như anh bác sĩ và vợ kia có truyện đó mọi người, bộ “Hôn đủ chưa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.