Chương 66: Ồn ào náo loạn
Hề Lục
10/08/2022
Từ phản ứng của Đường Mật, Giang Điềm chắc chắn bà đã biết được mọi chuyện, có một lần Đường
Mật tức giận như vậy là mấy năm trước khi cô muốn học học viện âm nhạc.
Lúc ấy hai người cũng cãi nhau không vui, mãi đến cuối cùng khi Đường
Mật bị bệnh nặng, Giang Điềm không còn cách nào khác mới nhận sai.
Tổn thương trong lòng còn tra tấn hơn nhiều so với vết thương trên trán, Giang Điềm không biết Đường Mật rốt cuộc đã biết bao nhiêu, cô chống cạnh cửa không dám nói gì trước.
Giang Ninh Minh lo cho Giang Điềm, ông vội vàng vứt túi trong tay xuống bước nhanh về phía Giang Điềm, ông đau lòng đỡ Giang Điềm, rồi hỏi Đường Mật: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao em có thể đánh con gái vậy chứ!”
Sắc mặt Đường Mật gần như tái nhợt, bà nhìn Giang Điềm một cách lạnh lùng, thoáng nhìn đến vết thương trên trán cô xong nhanh chóng quay đi, nói với Giang Ninh Minh: “Con gái? Nó có coi tôi là mẹ nó không? Lời tôi nói nó không nghe một chữ nào!” Giọng Đường Mật không cao, nhưng lại nghe được sự tức giận khó nén cùng thất vọng.
Giang Ninh Minh thấy thái độ kiên quyết của vợ mình, ông liếc mắt hỏi Giang Điềm, “Tiểu Điềm, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Giang Điềm còn chưa kịp mở miệng, Đường Mật đã cười lạnh, nói hộ cô: “Nó lén ký hợp đồng cùng công ty quản lý sau lưng chúng ta, làm thực tập sinh của người ta.”
Giang Ninh Minh nghe xong, ánh mắt trở nên nghiêm túc, đương nhiên là ông biết Đường Mật ghét nhất chuyện gì, tuy rằng ông không có cảm xúc dữ dội như Đường Mật nhưng cũng không hài lòng với hành vi giấu giếm của Giang Điềm, “Cái mẹ con nói là sự thật à?”
Giang Điềm không có cách nào phản bác lại, mím môi không nói nên lời.
Giang Ninh Minh thấy thái độ này của Giang Điềm, rõ ràng ngầm thừa nhận, ông vừa xem vết thương của Giang Điềm vừa trách móc: “Con bảo bố nói tốt cho con như nào đây! Chuyện lớn như vậy mà con không thương lượng với bố mẹ đã tự mình quyết định? Giang Điềm con thật không hiểu chuyện.”
Trên trán Giang Điềm vẫn đang chảy máu, Giang Ninh Minh chạm đến vết thương của cô, Giang Điềm đau đến ứa nước mắt, Giang Ninh Minh vội vàng rút tay về, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao?”
Đường Mật trông thấy thì khẽ nhíu mày, lời nói ra càng thêm lạnh lùng, “Không cần đau lòng, nó đáng đời.” Bà đi về phía Giang Điềm, dừng lại cách Giang Điềm ba bước chân, hỏi thẳng: “Tin tức trên mạng sao lại thế này?” Đường Mật giận quá hóa cười, “Ngoại tình tay ba, phú nhị đại bao nuôi? Giang Điềm cô tài giỏi như vậy còn về nhà làm gì nữa!”
Tim Giang Điềm đột nhiên lỡ một nhịp, Đường Mật biết cả rồi, ban đầu cô còn mang tâm thái hy vọng may mắn, không ngờ tới Đường Mật đang chờ cô chui đầu vào lưới.
Giang Ninh Minh nghe Đường Mật nói một tràng dài, ông bối rối, “Tiểu Mật ý em là sao?”
Đường Mật nhìn Giang Điềm rồi trả lời câu hỏi của Giang Ninh Minh, “Trên mạng đang xôn xao huyên náo, nói con gái bảo bối của anh ký hợp đồng với Thành Niệm, tin tức tình tay ba với nam ca sĩ cùng phú nhị đại được đưa làm tiêu đề cả ngày hôm qua.”
Giang Ninh Minh không thể tin được mà nhìn Giang Điềm, “Rốt cuộc chuyện này có phải thật không?”
Giang Điềm không thể nào bao biện, cô chỉ thấy mệt, mệt từ đầu đến chân. Đường Mật thế mà không tin cô, cô đành liếc mắt bất lực nói rõ với Giang Ninh Minh: “Lão Giang, bố cũng cảm thấy con sẽ làm loại chuyện này ư?”
Giang Ninh Minh đương nhiên biết Giang Điềm sẽ không như vậy, nhưng lúc này hai mẹ con một người thì hùng hổ dọa người, một người thì chột dạ không yên, Giang Ninh Minh cũng lập tức bối rối, nhớ đến gì đó, ông vội vàng hỏi: “Vừa rồi Lục Minh Chu đưa con trở về rốt cuộc là như nào?”
Giang Điềm biết không thể che giấu được gì nữa, cô cười khổ, cũng không nhìn Giang Ninh Minh, trực tiếp đối chất với Đường Mật: “Mẹ, con mặc kệ mẹ tin hay không, con không làm điều đó, ở bên Lục Minh Chu, con không lấy của anh một đồng chứ đừng nói đến bao nuôi, về phần Trần Mộ Dương, anh ta là bạn con, anh ta giúp con, con biết ơn anh ta đồng ý chỉ dạy.” Cô nhìn Đường Mật không chớp mắt, “Con đã trưởng thành rồi, có quyền làm những việc mình thích, mẹ không thể vì sự thất bại của chính mình mà không cho con một cơ hội nào.”
Giang Điềm cố gắng bình tĩnh nói xong từng câu từng chữ, người Đường Mật run lên, lúc lâu sau, bà mới yếu ớt thốt lên một câu, “Giang Điềm, mẹ là muốn tốt cho con!”
Giang Điềm lại cười khổ, phản bác lại: “Cái con ghét nhất là những lời này, mẹ vốn không biết cái gì mới tốt cho con, cũng không biết rốt cuộc con muốn cái gì.” Cô kích động, “Mẹ, mẹ không thể làm như vậy, con chỉ muốn làm điều mình thích, nó có gì sai!”
Ngón tay Đường Mật nắm chặt, “Giang Điềm! Lời mẹ khuyên dạy con chẳng lẽ tất cả đều sai sao!”
Giang Điềm thật sự bị dồn ép đến nóng nảy, cô cứng đầu đáp lại: “Cái mẹ gọi dạy dỗ chả qua chỉ là áp đặt suy nghĩ của mẹ lên người con mà thôi. Mẹ chưa từng hỏi đến cảm nhận của con, chỉ biết nói con không được làm cái này không được làm cái kia! Cũng vì mẹ thất bại rất khó coi, nhiều năm như vậy vẫn không bước ra khỏi bóng ma của nửa đời trước, cho nên cũng muốn lấy con ra chịu tội cùng ư?”
Sắc mặt Đường Mật đã hoàn toàn tái nhợt, chân bà mềm nhũn suýt chút nữa khuỵu xuống. Giang Ninh Minh giật mình, lập tức chạy tới đỡ Đường Mật. Đường Mật lại kích động chỉ tay vào Giang Điềm, “Cút! Mày cút ngay cho tao!”
Đường Mật mắng như vậy, Giang Điềm xỏ bừa đôi giày vào chân, xoay người chạy ra ngoài.
Giang Ninh Minh gân cổ kêu lên: “Con đi đâu vậy! Tiều Điềm quay lại đây!”
Giang Điềm làm như không nghe thấy, bước chân bước xuống cầu thang vang lên. Giang Điềm vừa đi, vẻ ngoài Đường Mật lại lạnh lùng, lúc này dựa vào Giang Ninh Minh khó chịu nhắm mắt lại, không nói một câu.
Giang Ninh Minh bị kẹp giữa hai mẹ con mà vừa đau lòng vừa khó chịu, “Tiểu Mật, tội gì mà khổ vậy chứ?” Ông thở dài, “Như vậy không phải càng đẩy con bé ra ngoài sao? Em xem mấy tháng nghỉ hè con bé cũng không ở nhà được mấy ngày…”
Đường Mật cũng rất mệt mỏi, từ lúc biết được tin tức, trong ngực bà liền buồn bực không thôi, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời. Giang Ninh Minh lo lắng Giang Điềm nhưng cũng không yên tâm Đường Mật, ông đỡ Đường Mật về phía sô pha, Đường Mật vẫn nhắm mắt nói: “Người đại diện con bé ký là bạn cũ của em năm đó.”
Hiển nhiên là Giang Ninh Minh sửng sốt.
Đường Mật lại mở mắt ra, bà không còn sức lực nhìn Giang Ninh Minh, “Giải trí Thành Niệm, nếu em nhớ không nhầm, cậu Lục Minh Chu mà anh nói là giám đốc của Thành Niệm, anh nói xem, anh bảo em yên tâm như nào đây…” Vẻ mặt bà ảm đạm, giọng càng ngày càng nhỏ đi, “Chuyện này ầm ĩ cả ngày hôm qua, nói khó nghe, em lo lắng cho con bé, sao nó có thể hiểu được chứ…”
…..
Giang Điềm đụng phải Trình Tuế ở cửa cầu thang, vốn cậu đang có một bụng câu hỏi, lần này rất vất vả mới bắt được Giang Điềm, bàn tay trực tiếp túm gáy cô, tức giận nói: “Sao cậu giống con nhóc Dư Tư Nghiên thối kia vậy, chuyện gì cũng giấu tớ.”
Cậu thấy Giang Điềm dựa vào ngực mình không phản ứng gì, liền trực tiếp cầm tóc kéo đầu người ra sau, giọng điệu cố ý trêu chọc: “Thật ra tớ tương đối tò mò, rốt cuộc cậu đang ở bên ai?”
Nói xong, cậu mới cúi đầu cẩn thận nhìn Giang Điềm, nhưng vừa nhìn đến, Trình Tuế rõ ràng hoảng hốt, ánh mắt cậu trở nên sắc bén, “Sao lại thế này!”
Trên trán Giang Điềm chảy máu, trên mặt cũng đầy nước mắt, cả người hoảng loạn, cô vòng qua Trình Tuế muốn đi ra ngoài, Trình Tuế lại túm chặt cổ tay Giang Điềm. Giang Điềm lập tức nóng nảy, “Cậu buông ra.”
Trình Tuế không chịu, cậu kéo Giang Điềm, hai người giằng co. Giang Ninh Minh trấn an Đường Mật xong, lại chạy xuống đuổi theo Giang Điềm, thấy Giang Điềm chưa đi xa, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Trình Tuế thấy Giang Ninh Minh, ánh mắt cậu đảo qua đảo lại giữa hai người, nháy mắt liền nghĩ thông suốt, cậu nhìn về phía Giang Ninh Minh, “Chú nhỏ, cháu đưa Giang Điềm đi bệnh viện.”
Giang Ninh Minh đương nhiên yên tâm Trình Tuế, thấy cậu chủ động nói chuyện, ông đang muốn cảm ơn vài câu, Giang Điềm đã trực tiếp đi ra ngoài, Trình Tuế đành vội vàng đuổi theo. Hai người rời khỏi hành lang, Giang Ninh Minh chống tay vịn cầu thang mà thở dài.
Lục Minh Chu.
Giải trí Thành Niệm.
Giang Điềm nói là làm kinh doanh, Giang Ninh Minh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là Thành Niệm.
…..
Thẳng đến lúc ra khỏi bệnh viện, Giang Điềm vẫn không nói lời nào. Trình Tuế nhìn đồng hồ, “Đi ăn không?” Vốn cậu về nhà là định ăn bữa cơm cùng bố mẹ, ai biết sẽ xảy ra chuyện vừa rồi.
Giang Điềm tiếp tục đi về trước, có xe cũng không thèm nhìn. Trình Tuế lo lắng, đành vội vã giữ chặt cổ tay Giang Điềm, cuối cùng cậu nghiêm túc hỏi: “Cậu cãi nhau với dì Đường sao?” Cậu xem được tin tức hôm qua, cậu với Giang Điềm là bạn bè nhiều năm như vậy, không thể nào không nhận ra. Giờ phút này Giang Điềm lại có bộ dáng hồn siêu phách lạc, vẻ mặt cậu hơi nặng nề, “Việc này cậu cũng có phần sai, ầm ĩ lớn như vậy, tối hôm qua tớ cùng Dư Tư Nghiên đều sửng sốt, nói gì đến người làm cha mẹ.”
Giang Điềm bị buộc dừng bước chân lại, Trình Tuế nói vậy, Giang Điềm mới chính thức ngước mắt nhìn cậu, “Cậu cũng cảm thấy chuyện ngoại tình bao nuôi trên mạng nói là sự thật…” Giọng cô hơi ngưng, không thể nói nốt câu sau khó nghe.
Trình Tuế cũng không biết sao mà tự nhiên nở nụ cười, cậu nắm cổ tay Giang Điềm không buông, không đáp mà hỏi lại: “Tớ có tính là có tiền không?”
Giang Điềm tò mò nhìn cậu, không ngờ Trình Tuế sẽ hỏi một câu như vậy. Nghiêm túc mà nói, Trình Tuế rất tốt, Giang Điềm vẫn luôn tự hào về cậu, “Sao lại hỏi vậy?”
Trình Tuế nhướng mày, cậu nói tiếp: “Tớ có tiền lại đẹp trai, chúng ta quen biết lâu như vậy tớ đã biết hết các tính tốt thói xấu của cậu, bố mẹ chúng ta cũng là hàng xóm, về sau kết hôn cũng không cần chạy qua chạy lại, nếu tớ theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?” Cậu cười, miệng lưỡi chế nhạo: “Nói thế nào tớ cũng là tổng giám đốc bá đạo, so với một người không quen biết, không bằng cậu chọn tớ, cái anh ta có thể cho cậu hẳn là tớ cũng có thể làm được, nguy cơ cậu gặp phải sẽ thấp hơn, nếu là vì tiền, tớ càng là lựa chọn tốt hơn anh ta.”
Giang Điềm càng nghe càng thấy hoang mang, cô không thể nào bắt được trọng điểm lời này của Trình Tuế, là muốn ví dụ chứng minh Lục Minh Chu không đáng tin cậy hay là vòng lại tự khen mình. thế là cô như đúng mà sai kêu cậu, “Tuế Tuế ——”
Trình Tuế ghét nhất người khác gọi nhũ danh của mình, cậu nhìn Giang Điềm với sắc mặt xụ xuống.
Giang Điềm nói rất khách quan: “Giả thiết không được thành lập, không phải cậu thích Dư Tư Nghiên à, tại sao muốn tới theo đuổi tớ?”
Ánh mắt Trình Tuế hơi đổi, cậu muốn kết thúc đề tài nhàm chán do cậu khơi mào này, “Đại tiểu thư, đưa cậu đi đâu đây?” Cậu rất hiểu Giang Điềm, buổi tối náo loạn như vậy, chắc chắn là không muốn về nhà, cô nhóc lại không có nơi đến, cũng sẽ không muốn về nhà cậu đâu nhỉ.
Cánh tay Giang Điềm ôm lấy vết thương đã băng bó, đơn giản nói một địa chỉ, Trình Tuế nghe xong nhướng mi nhìn cô, Giang Điềm liền cười nói: “Nhà anh ấy.”
Giang Điềm cười đến cong cong mí mắt, Trình Tuế chỉ nhìn một cái đã vội vàng rời tầm mắt đi, không dám nhìn lại. Tay phải cậu khoác trên vai Giang Điềm, kề vai sát cánh như anh em, cũng không quên trêu chọc: “Được đấy, đã sống cùng nhau rồi.”
Giang Điềm rất thẳng thắn với Trình Tuế, vì nhắc đến người nào đó mà khóe mắt cô lóe lên ý cười, nghĩ tới gì đó, cô lại có ý tốt nhắc nhở Trình Tuế, “Hình như Tư Nghiên có người mình thích rồi, nếu cậu không hành động nhanh lên…”
Cô chưa nói hết, Trình Tuế đã không chút khách khí véo tai cô, “Tự lo cho mình đi!”
Giang Điềm bị Trình Tuế véo đau, cô trợn mắt nhìn cậu, Trình Tuế lại thô bạo nhét Giang Điềm vào ghế lái phụ, trở tay đóng sầm cửa xe. Cậu vòng qua đầu xe, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, xong mới ngồi vào ghế lái, đưa Giang Điềm về.
…..
Vốn Giang Điềm nói với Lục Minh Chu mình sẽ không quay lại, nhưng cô lại bị Đường Mật đuổi đi, phòng thuê ở Thành Nam tuy rằng chưa hết kỳ hạn, nhưng hành lý đều ở bên này, cô chỉ có thể về nhà Lục Minh Chu.
Vừa vào cửa, đèn phòng khách không bật, Giang Điềm đứng ở huyền quan thay giày, nhẹ nhàng kêu lên: “Lục Minh Chu, em về rồi.”
Đợi một lúc, không ai đáp lại, Giang Điềm liền treo ba lô lên giá ở huyền quan, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Minh Chu.
Điện thoại gọi đi, nhưng không ai tiếp.
Giang Điềm không nghĩ nhiều, cúp điện thoại rồi đi đến phòng ngủ, qua chuyện ầm ĩ vừa rồi, Giang Điềm thật sự mệt mỏi, mí mắt trên dưới díu vào nhau.
Đèn phòng sách còn sáng, Giang Điềm ôm tia may mắn cuối cùng, cô đẩy cửa phòng ra thăm dò bên trong, kêu lên đầy mong đợi: “Lục Minh Chu!”
Trong phòng sách trống rỗng, vốn không có ai, hy vọng của Giang Điềm rơi vào khoảng không, trong lòng hơi chua chua, theo lý mà nói, giờ này hẳn là Lục Minh Chu phải ở nhà, chẳng lẽ vì biết đêm nay cô không về mà lại ra ngoài lêu lổng?
Giang Điềm nghĩ đến thì bật cười. Cửa sổ phòng sách mở toang, gió đêm lùa vào, trang sách trên bàn bị thổi vang sột soạt, có mấy tờ giấy còn bay xuống mặt đất.
Giang Điềm chậm bước về phía cửa sổ, đóng cửa sổ lại, rồi xoay người trở lại bàn làm việc, cong người nhặt mấy trang giấy trên đất, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới tiêu đề tờ giấy, tay Giang Điềm nhanh chóng dừng lại.
Cái này…
Giang Điềm dụi mắt, có chút không thể tin nổi, trên giấy viết toàn là các loại thông tin của cô, bố mẹ, bạn bè, gì cũng có, thậm chí cả khu nhà tiểu học cô từng sống, chủ nhiệm lớp là ai cũng đều ghi rõ ràng trên đó.
Lục Minh Chu đang điều tra cô?
Tại sao?
Cổ họng Giang Điềm khô khốc, một phần vì căng thẳng mà trán cô nhanh chóng túa ra lớp mồ hôi mỏng, Giang Điềm mất tự nhiên thu lại những trang giấy trên mặt đất, lại hít một hơi thật sâu, xoa dịu căng thẳng quá mức trong lòng. Lúc tay phải chống góc bàn đứng dậy, khóe mắt cô thoáng liếc qua, liền thấy bức tranh sơn dầu nằm ngang trong ngăn tủ bên trái.
Mới nhìn qua, Giang Điềm đã thấy quen thuộc. Cô đặt tài liệu trong tay xuống mặt bàn, lại lần nữa xoay người lấy bức tranh trong tủ ra.
Có thế nào Giang Điềm cũng không nghĩ tới nhân vật trong tranh sơn dầu là chính mình, còn có An Tĩnh năm đó.
…..
Lục Minh Chu gần mười một giờ mới về nhà, vừa vào cửa đã thấy giày Giang Điềm thay ra, trong lòng anh vui vẻ, cũng không thèm đổi dép lê đã trực tiếp chạy về phía phòng ngủ.
Cửa phòng khép hờ, từ khe cửa truyền ra một tia sáng, Lục Minh Chu nóng lòng đẩy cửa đi vào, những lời thân mật đến bên miệng, thấy một cục nho nhỏ co ro trên giường, anh lập tức im lặng, khóe miệng lại không giấu được ý cười nhẹ.
Lục Minh Chu nhẹ nhàng đi tới, Giang Điềm trùm chăm, cả người đều rúc trong ổ chăn, chỉ lộ đỉnh đầu đen nhánh, đôi mắt Lục Minh Chu không khỏi cong lên, sắc mặt dịu dàng sâu thẳm.
Mùi mồ hôi trên người rất nồng, Lục Minh Chu không dám đến gần, anh mở ngăn kéo lấy áo ngủ vào phòng tắm.
Tầm mười lăm phút sau, Lục Minh Chu dọn dẹp xong liền đi ra, Giang Điềm vẫn duy trì tư thế trước đó, cả người lấn ra mép giường. Lục Minh Chu hơi bật cười, anh đi đến phía bên kia rồi cẩn thận vén chăn lên, cũng nằm vào.
Anh dịch đến bên người Giang Điềm, dán vào sau lưng cô gái, đôi tay vòng ra trước, ôm lấy vòng eo Giang Điềm kéo vào trong ngực.
Động tác của anh rất cẩn thận, nhưng Giang Điềm vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm nhận được lồng ngực nóng rực áp phía sau, Giang Điền xoay người lại, cô dán gò má ở cổ Lục Minh Chu, trước tiên hơi cọ cọ, sau lại khẽ lẩm bẩm: “Về rồi à?”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm ngủ đến phát ngốc, phát hiện ra cô còn chủ động dán lên người anh, ý cười đáy mắt anh càng thêm sâu, cúi đầu thò lại gần hôn trán Giang Điềm, thoáng nhìn thấy vết thương trên trán cô, lại không khỏi nhíu mày, “Làm sao lại bị thương?”
Giang Điềm duỗi tay ôm anh, giọng điệu rầu rĩ, “Rách chút da, không sao cả, Trình Tuế chuyện bé xé ra to đưa em đi bệnh viện băng bó, mới nhìn thì thấy nghiêm trọng.”
Lục Minh Chu vẫn lo lắng, tay phải anh nâng cằm Giang Điềm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo trán, hỏi một loạt: “Sao lại như này? Sao không gọi điện cho anh? Có đau không?”
Giang Điềm mở mắt nhìn anh, thấy Lục Minh Chu lo lắng nhìn mình, cô liền dính sát vào lòng ngực Lục Minh Chu hơn chút, cô sợ Lục Minh Chu lo lắng, liềm ậm ờ nói: “Không cẩn thận bị va phải, thật sự không sao.” Cô hơi dừng, mỉm cười hỏi: “Anh lo à?”
Tâm tư cô gái nhỏ đặc biệt đơn giản, dưới ánh mắt quan tâm của Lục Minh Chu, Giang Điềm liền cố tình trêu anh, cô ngẩng đầu cắn nhẹ một cái dưới cằm Lục Minh Chu.
Cánh tay Lục Minh Chu căng thẳng, anh khoa trương nói: “Vợ à, đau đấy ——” Âm cuối kéo thật dài.
Giang Điềm động lòng, sau khi cắn cằm người nào đó xong lại tò mò vươn tay vuốt hàng mi dày của Lục Minh Chu, cô khẽ cười, hơi thở nhẹ dừng trên khuôn mặt Lục Minh Chu, làm cả người cùng lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Chính là anh đang ảo não không có cớ xuất binh, động tác nhỏ liên tiếp này của Giang Điềm vừa vặn cho Lục Minh Chu lý do làm chuyện xấu.
Giang Điềm chỉ hơi bất thần một chút, Lục Minh Chu đã cực kỳ nhanh chóng vén áo ngủ của cô, đôi tay không thành thật du tẩu khắp người cô.
Giang Điềm không nghĩ tới Lục Minh Chu lại nhớ thương chuyện này, cô vừa xấu hổ vừa bực mình muốn đẩy anh ra, “Đừng, em mệt lắm…”
Lục Minh Chu sao chịu chứ, ban đầu Giang Điềm ngủ anh không muốn đánh thức người dậy, nhưng lúc này tỉnh cũng tỉnh rồi, không làm chút gì thì thật quá đáng tiếc, tay phải anh nhẹ nhàng ấn đầu Giang Điềm, “Sẽ rất nhanh.” Anh híp mắt, dỗ dành cô gái dưới thân, “Không lừa em…”
Ban đầu ý thức của Giang Điềm còn mơ mơ màng màng, lúc này bị Lục Minh Chu giày vò tức khắc thanh tỉnh khá nhiều, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lục Minh Chu đã xoay người trực tiếp đè cô, tay phải nhanh chóng kéo quần lót cô xuống đến mắt cá chân, tay trái liền bắt đầu xấu xa thăm dò xuống dưới.
Hai chân Giang Điềm run lên, vội vàng đè mu bàn tay Lục Minh Chu lại. Lục Minh Chu bị Giang Điềm từ chối chỉ cảm thấy tủi thân, anh không tiếp tục động tác, liền cúi đầu hôn môi Giang Điềm, mất giọng nói: “Ớt Nhỏ, hôm nay sẽ không khó chịu.” Anh cắn khóe môi phải Giang Điềm rầu rĩ cười xấu xa, nói câu làm người mặt đỏ tía tai, “Thích ứng kích cỡ rồi, sẽ không đau.”
Giang Điềm bị hai câu của Lục Minh Chu làm đỏ mặt, anh chàng này lại cố tình không biết xấu hổ giở trò với cô, cô gạt chuyện đó sang một bên, né tránh mưa hôn của Lục Minh Chu, “Chờ chút, em có… Có chuyện muốn hỏi anh, anh chờ chút đã.”
Lục Minh Chu quyến luyến cùng cánh môi vẽ dáng môi Giang Điềm, nặng nề âm trầm hỏi: “Ừm… Chờ xong nhanh lại nói không được sao?”
Giang Điềm bất đắc dĩ, duỗi tay gõ hai cái lên gáy Lục Minh Chu, quyết định hỏi trực tiếp: “Trước kia anh quen biết em à?”
Lục Minh Chu không hiểu nổi, anh vừa hôn Giang Điềm vừa cởi cúc áo ngủ trên người, trước mắt trong lòng trong mắt anh đều là Giang Điềm, khắp người đều len lỏi một luồng khô nóng, thế nên chỉ có thể lơ đãng hỏi: “Trước kia? Cái gì trước kia?”
Giang Điềm lại càng ngày càng tỉnh táo, cô nhìn vào đôi mắt đang…muốn đến đỏ au của Lục Minh Chu, “Em thấy có một bức tranh trong phòng làm việc, vẽ hai cô bé…”
Thân người Lục Minh Chu hung hăng run lên, đầu ngón tay đang cởi cúc áo đột nhiên dừng lại.
Giang Điềm nhẹ nhàng hỏi: “Một người là em, còn một người còn lại là bạn tốt của em, cô ấy tên An Tĩnh, anh cũng biết sao?”
Giang Điềm thì thầm nói nhỏ, Lục Minh Chu lại như gặp phải kẻ thù lớn, trái tim cũng bị hung hăng bóp chặt, như là gió lớn gào thét trên thảo nguyên, thoáng chốc đã ồn ào náo động, dục vọng nới đáy mắt Lục Minh Chu rút hết không còn một chút nào, tầm mắt anh gắn trên người Giang Điềm, chỉ còn lại sự hoảng sợ luống cuống…
Tổn thương trong lòng còn tra tấn hơn nhiều so với vết thương trên trán, Giang Điềm không biết Đường Mật rốt cuộc đã biết bao nhiêu, cô chống cạnh cửa không dám nói gì trước.
Giang Ninh Minh lo cho Giang Điềm, ông vội vàng vứt túi trong tay xuống bước nhanh về phía Giang Điềm, ông đau lòng đỡ Giang Điềm, rồi hỏi Đường Mật: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao em có thể đánh con gái vậy chứ!”
Sắc mặt Đường Mật gần như tái nhợt, bà nhìn Giang Điềm một cách lạnh lùng, thoáng nhìn đến vết thương trên trán cô xong nhanh chóng quay đi, nói với Giang Ninh Minh: “Con gái? Nó có coi tôi là mẹ nó không? Lời tôi nói nó không nghe một chữ nào!” Giọng Đường Mật không cao, nhưng lại nghe được sự tức giận khó nén cùng thất vọng.
Giang Ninh Minh thấy thái độ kiên quyết của vợ mình, ông liếc mắt hỏi Giang Điềm, “Tiểu Điềm, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Giang Điềm còn chưa kịp mở miệng, Đường Mật đã cười lạnh, nói hộ cô: “Nó lén ký hợp đồng cùng công ty quản lý sau lưng chúng ta, làm thực tập sinh của người ta.”
Giang Ninh Minh nghe xong, ánh mắt trở nên nghiêm túc, đương nhiên là ông biết Đường Mật ghét nhất chuyện gì, tuy rằng ông không có cảm xúc dữ dội như Đường Mật nhưng cũng không hài lòng với hành vi giấu giếm của Giang Điềm, “Cái mẹ con nói là sự thật à?”
Giang Điềm không có cách nào phản bác lại, mím môi không nói nên lời.
Giang Ninh Minh thấy thái độ này của Giang Điềm, rõ ràng ngầm thừa nhận, ông vừa xem vết thương của Giang Điềm vừa trách móc: “Con bảo bố nói tốt cho con như nào đây! Chuyện lớn như vậy mà con không thương lượng với bố mẹ đã tự mình quyết định? Giang Điềm con thật không hiểu chuyện.”
Trên trán Giang Điềm vẫn đang chảy máu, Giang Ninh Minh chạm đến vết thương của cô, Giang Điềm đau đến ứa nước mắt, Giang Ninh Minh vội vàng rút tay về, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao?”
Đường Mật trông thấy thì khẽ nhíu mày, lời nói ra càng thêm lạnh lùng, “Không cần đau lòng, nó đáng đời.” Bà đi về phía Giang Điềm, dừng lại cách Giang Điềm ba bước chân, hỏi thẳng: “Tin tức trên mạng sao lại thế này?” Đường Mật giận quá hóa cười, “Ngoại tình tay ba, phú nhị đại bao nuôi? Giang Điềm cô tài giỏi như vậy còn về nhà làm gì nữa!”
Tim Giang Điềm đột nhiên lỡ một nhịp, Đường Mật biết cả rồi, ban đầu cô còn mang tâm thái hy vọng may mắn, không ngờ tới Đường Mật đang chờ cô chui đầu vào lưới.
Giang Ninh Minh nghe Đường Mật nói một tràng dài, ông bối rối, “Tiểu Mật ý em là sao?”
Đường Mật nhìn Giang Điềm rồi trả lời câu hỏi của Giang Ninh Minh, “Trên mạng đang xôn xao huyên náo, nói con gái bảo bối của anh ký hợp đồng với Thành Niệm, tin tức tình tay ba với nam ca sĩ cùng phú nhị đại được đưa làm tiêu đề cả ngày hôm qua.”
Giang Ninh Minh không thể tin được mà nhìn Giang Điềm, “Rốt cuộc chuyện này có phải thật không?”
Giang Điềm không thể nào bao biện, cô chỉ thấy mệt, mệt từ đầu đến chân. Đường Mật thế mà không tin cô, cô đành liếc mắt bất lực nói rõ với Giang Ninh Minh: “Lão Giang, bố cũng cảm thấy con sẽ làm loại chuyện này ư?”
Giang Ninh Minh đương nhiên biết Giang Điềm sẽ không như vậy, nhưng lúc này hai mẹ con một người thì hùng hổ dọa người, một người thì chột dạ không yên, Giang Ninh Minh cũng lập tức bối rối, nhớ đến gì đó, ông vội vàng hỏi: “Vừa rồi Lục Minh Chu đưa con trở về rốt cuộc là như nào?”
Giang Điềm biết không thể che giấu được gì nữa, cô cười khổ, cũng không nhìn Giang Ninh Minh, trực tiếp đối chất với Đường Mật: “Mẹ, con mặc kệ mẹ tin hay không, con không làm điều đó, ở bên Lục Minh Chu, con không lấy của anh một đồng chứ đừng nói đến bao nuôi, về phần Trần Mộ Dương, anh ta là bạn con, anh ta giúp con, con biết ơn anh ta đồng ý chỉ dạy.” Cô nhìn Đường Mật không chớp mắt, “Con đã trưởng thành rồi, có quyền làm những việc mình thích, mẹ không thể vì sự thất bại của chính mình mà không cho con một cơ hội nào.”
Giang Điềm cố gắng bình tĩnh nói xong từng câu từng chữ, người Đường Mật run lên, lúc lâu sau, bà mới yếu ớt thốt lên một câu, “Giang Điềm, mẹ là muốn tốt cho con!”
Giang Điềm lại cười khổ, phản bác lại: “Cái con ghét nhất là những lời này, mẹ vốn không biết cái gì mới tốt cho con, cũng không biết rốt cuộc con muốn cái gì.” Cô kích động, “Mẹ, mẹ không thể làm như vậy, con chỉ muốn làm điều mình thích, nó có gì sai!”
Ngón tay Đường Mật nắm chặt, “Giang Điềm! Lời mẹ khuyên dạy con chẳng lẽ tất cả đều sai sao!”
Giang Điềm thật sự bị dồn ép đến nóng nảy, cô cứng đầu đáp lại: “Cái mẹ gọi dạy dỗ chả qua chỉ là áp đặt suy nghĩ của mẹ lên người con mà thôi. Mẹ chưa từng hỏi đến cảm nhận của con, chỉ biết nói con không được làm cái này không được làm cái kia! Cũng vì mẹ thất bại rất khó coi, nhiều năm như vậy vẫn không bước ra khỏi bóng ma của nửa đời trước, cho nên cũng muốn lấy con ra chịu tội cùng ư?”
Sắc mặt Đường Mật đã hoàn toàn tái nhợt, chân bà mềm nhũn suýt chút nữa khuỵu xuống. Giang Ninh Minh giật mình, lập tức chạy tới đỡ Đường Mật. Đường Mật lại kích động chỉ tay vào Giang Điềm, “Cút! Mày cút ngay cho tao!”
Đường Mật mắng như vậy, Giang Điềm xỏ bừa đôi giày vào chân, xoay người chạy ra ngoài.
Giang Ninh Minh gân cổ kêu lên: “Con đi đâu vậy! Tiều Điềm quay lại đây!”
Giang Điềm làm như không nghe thấy, bước chân bước xuống cầu thang vang lên. Giang Điềm vừa đi, vẻ ngoài Đường Mật lại lạnh lùng, lúc này dựa vào Giang Ninh Minh khó chịu nhắm mắt lại, không nói một câu.
Giang Ninh Minh bị kẹp giữa hai mẹ con mà vừa đau lòng vừa khó chịu, “Tiểu Mật, tội gì mà khổ vậy chứ?” Ông thở dài, “Như vậy không phải càng đẩy con bé ra ngoài sao? Em xem mấy tháng nghỉ hè con bé cũng không ở nhà được mấy ngày…”
Đường Mật cũng rất mệt mỏi, từ lúc biết được tin tức, trong ngực bà liền buồn bực không thôi, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời. Giang Ninh Minh lo lắng Giang Điềm nhưng cũng không yên tâm Đường Mật, ông đỡ Đường Mật về phía sô pha, Đường Mật vẫn nhắm mắt nói: “Người đại diện con bé ký là bạn cũ của em năm đó.”
Hiển nhiên là Giang Ninh Minh sửng sốt.
Đường Mật lại mở mắt ra, bà không còn sức lực nhìn Giang Ninh Minh, “Giải trí Thành Niệm, nếu em nhớ không nhầm, cậu Lục Minh Chu mà anh nói là giám đốc của Thành Niệm, anh nói xem, anh bảo em yên tâm như nào đây…” Vẻ mặt bà ảm đạm, giọng càng ngày càng nhỏ đi, “Chuyện này ầm ĩ cả ngày hôm qua, nói khó nghe, em lo lắng cho con bé, sao nó có thể hiểu được chứ…”
…..
Giang Điềm đụng phải Trình Tuế ở cửa cầu thang, vốn cậu đang có một bụng câu hỏi, lần này rất vất vả mới bắt được Giang Điềm, bàn tay trực tiếp túm gáy cô, tức giận nói: “Sao cậu giống con nhóc Dư Tư Nghiên thối kia vậy, chuyện gì cũng giấu tớ.”
Cậu thấy Giang Điềm dựa vào ngực mình không phản ứng gì, liền trực tiếp cầm tóc kéo đầu người ra sau, giọng điệu cố ý trêu chọc: “Thật ra tớ tương đối tò mò, rốt cuộc cậu đang ở bên ai?”
Nói xong, cậu mới cúi đầu cẩn thận nhìn Giang Điềm, nhưng vừa nhìn đến, Trình Tuế rõ ràng hoảng hốt, ánh mắt cậu trở nên sắc bén, “Sao lại thế này!”
Trên trán Giang Điềm chảy máu, trên mặt cũng đầy nước mắt, cả người hoảng loạn, cô vòng qua Trình Tuế muốn đi ra ngoài, Trình Tuế lại túm chặt cổ tay Giang Điềm. Giang Điềm lập tức nóng nảy, “Cậu buông ra.”
Trình Tuế không chịu, cậu kéo Giang Điềm, hai người giằng co. Giang Ninh Minh trấn an Đường Mật xong, lại chạy xuống đuổi theo Giang Điềm, thấy Giang Điềm chưa đi xa, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Trình Tuế thấy Giang Ninh Minh, ánh mắt cậu đảo qua đảo lại giữa hai người, nháy mắt liền nghĩ thông suốt, cậu nhìn về phía Giang Ninh Minh, “Chú nhỏ, cháu đưa Giang Điềm đi bệnh viện.”
Giang Ninh Minh đương nhiên yên tâm Trình Tuế, thấy cậu chủ động nói chuyện, ông đang muốn cảm ơn vài câu, Giang Điềm đã trực tiếp đi ra ngoài, Trình Tuế đành vội vàng đuổi theo. Hai người rời khỏi hành lang, Giang Ninh Minh chống tay vịn cầu thang mà thở dài.
Lục Minh Chu.
Giải trí Thành Niệm.
Giang Điềm nói là làm kinh doanh, Giang Ninh Minh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là Thành Niệm.
…..
Thẳng đến lúc ra khỏi bệnh viện, Giang Điềm vẫn không nói lời nào. Trình Tuế nhìn đồng hồ, “Đi ăn không?” Vốn cậu về nhà là định ăn bữa cơm cùng bố mẹ, ai biết sẽ xảy ra chuyện vừa rồi.
Giang Điềm tiếp tục đi về trước, có xe cũng không thèm nhìn. Trình Tuế lo lắng, đành vội vã giữ chặt cổ tay Giang Điềm, cuối cùng cậu nghiêm túc hỏi: “Cậu cãi nhau với dì Đường sao?” Cậu xem được tin tức hôm qua, cậu với Giang Điềm là bạn bè nhiều năm như vậy, không thể nào không nhận ra. Giờ phút này Giang Điềm lại có bộ dáng hồn siêu phách lạc, vẻ mặt cậu hơi nặng nề, “Việc này cậu cũng có phần sai, ầm ĩ lớn như vậy, tối hôm qua tớ cùng Dư Tư Nghiên đều sửng sốt, nói gì đến người làm cha mẹ.”
Giang Điềm bị buộc dừng bước chân lại, Trình Tuế nói vậy, Giang Điềm mới chính thức ngước mắt nhìn cậu, “Cậu cũng cảm thấy chuyện ngoại tình bao nuôi trên mạng nói là sự thật…” Giọng cô hơi ngưng, không thể nói nốt câu sau khó nghe.
Trình Tuế cũng không biết sao mà tự nhiên nở nụ cười, cậu nắm cổ tay Giang Điềm không buông, không đáp mà hỏi lại: “Tớ có tính là có tiền không?”
Giang Điềm tò mò nhìn cậu, không ngờ Trình Tuế sẽ hỏi một câu như vậy. Nghiêm túc mà nói, Trình Tuế rất tốt, Giang Điềm vẫn luôn tự hào về cậu, “Sao lại hỏi vậy?”
Trình Tuế nhướng mày, cậu nói tiếp: “Tớ có tiền lại đẹp trai, chúng ta quen biết lâu như vậy tớ đã biết hết các tính tốt thói xấu của cậu, bố mẹ chúng ta cũng là hàng xóm, về sau kết hôn cũng không cần chạy qua chạy lại, nếu tớ theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?” Cậu cười, miệng lưỡi chế nhạo: “Nói thế nào tớ cũng là tổng giám đốc bá đạo, so với một người không quen biết, không bằng cậu chọn tớ, cái anh ta có thể cho cậu hẳn là tớ cũng có thể làm được, nguy cơ cậu gặp phải sẽ thấp hơn, nếu là vì tiền, tớ càng là lựa chọn tốt hơn anh ta.”
Giang Điềm càng nghe càng thấy hoang mang, cô không thể nào bắt được trọng điểm lời này của Trình Tuế, là muốn ví dụ chứng minh Lục Minh Chu không đáng tin cậy hay là vòng lại tự khen mình. thế là cô như đúng mà sai kêu cậu, “Tuế Tuế ——”
Trình Tuế ghét nhất người khác gọi nhũ danh của mình, cậu nhìn Giang Điềm với sắc mặt xụ xuống.
Giang Điềm nói rất khách quan: “Giả thiết không được thành lập, không phải cậu thích Dư Tư Nghiên à, tại sao muốn tới theo đuổi tớ?”
Ánh mắt Trình Tuế hơi đổi, cậu muốn kết thúc đề tài nhàm chán do cậu khơi mào này, “Đại tiểu thư, đưa cậu đi đâu đây?” Cậu rất hiểu Giang Điềm, buổi tối náo loạn như vậy, chắc chắn là không muốn về nhà, cô nhóc lại không có nơi đến, cũng sẽ không muốn về nhà cậu đâu nhỉ.
Cánh tay Giang Điềm ôm lấy vết thương đã băng bó, đơn giản nói một địa chỉ, Trình Tuế nghe xong nhướng mi nhìn cô, Giang Điềm liền cười nói: “Nhà anh ấy.”
Giang Điềm cười đến cong cong mí mắt, Trình Tuế chỉ nhìn một cái đã vội vàng rời tầm mắt đi, không dám nhìn lại. Tay phải cậu khoác trên vai Giang Điềm, kề vai sát cánh như anh em, cũng không quên trêu chọc: “Được đấy, đã sống cùng nhau rồi.”
Giang Điềm rất thẳng thắn với Trình Tuế, vì nhắc đến người nào đó mà khóe mắt cô lóe lên ý cười, nghĩ tới gì đó, cô lại có ý tốt nhắc nhở Trình Tuế, “Hình như Tư Nghiên có người mình thích rồi, nếu cậu không hành động nhanh lên…”
Cô chưa nói hết, Trình Tuế đã không chút khách khí véo tai cô, “Tự lo cho mình đi!”
Giang Điềm bị Trình Tuế véo đau, cô trợn mắt nhìn cậu, Trình Tuế lại thô bạo nhét Giang Điềm vào ghế lái phụ, trở tay đóng sầm cửa xe. Cậu vòng qua đầu xe, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, xong mới ngồi vào ghế lái, đưa Giang Điềm về.
…..
Vốn Giang Điềm nói với Lục Minh Chu mình sẽ không quay lại, nhưng cô lại bị Đường Mật đuổi đi, phòng thuê ở Thành Nam tuy rằng chưa hết kỳ hạn, nhưng hành lý đều ở bên này, cô chỉ có thể về nhà Lục Minh Chu.
Vừa vào cửa, đèn phòng khách không bật, Giang Điềm đứng ở huyền quan thay giày, nhẹ nhàng kêu lên: “Lục Minh Chu, em về rồi.”
Đợi một lúc, không ai đáp lại, Giang Điềm liền treo ba lô lên giá ở huyền quan, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Minh Chu.
Điện thoại gọi đi, nhưng không ai tiếp.
Giang Điềm không nghĩ nhiều, cúp điện thoại rồi đi đến phòng ngủ, qua chuyện ầm ĩ vừa rồi, Giang Điềm thật sự mệt mỏi, mí mắt trên dưới díu vào nhau.
Đèn phòng sách còn sáng, Giang Điềm ôm tia may mắn cuối cùng, cô đẩy cửa phòng ra thăm dò bên trong, kêu lên đầy mong đợi: “Lục Minh Chu!”
Trong phòng sách trống rỗng, vốn không có ai, hy vọng của Giang Điềm rơi vào khoảng không, trong lòng hơi chua chua, theo lý mà nói, giờ này hẳn là Lục Minh Chu phải ở nhà, chẳng lẽ vì biết đêm nay cô không về mà lại ra ngoài lêu lổng?
Giang Điềm nghĩ đến thì bật cười. Cửa sổ phòng sách mở toang, gió đêm lùa vào, trang sách trên bàn bị thổi vang sột soạt, có mấy tờ giấy còn bay xuống mặt đất.
Giang Điềm chậm bước về phía cửa sổ, đóng cửa sổ lại, rồi xoay người trở lại bàn làm việc, cong người nhặt mấy trang giấy trên đất, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới tiêu đề tờ giấy, tay Giang Điềm nhanh chóng dừng lại.
Cái này…
Giang Điềm dụi mắt, có chút không thể tin nổi, trên giấy viết toàn là các loại thông tin của cô, bố mẹ, bạn bè, gì cũng có, thậm chí cả khu nhà tiểu học cô từng sống, chủ nhiệm lớp là ai cũng đều ghi rõ ràng trên đó.
Lục Minh Chu đang điều tra cô?
Tại sao?
Cổ họng Giang Điềm khô khốc, một phần vì căng thẳng mà trán cô nhanh chóng túa ra lớp mồ hôi mỏng, Giang Điềm mất tự nhiên thu lại những trang giấy trên mặt đất, lại hít một hơi thật sâu, xoa dịu căng thẳng quá mức trong lòng. Lúc tay phải chống góc bàn đứng dậy, khóe mắt cô thoáng liếc qua, liền thấy bức tranh sơn dầu nằm ngang trong ngăn tủ bên trái.
Mới nhìn qua, Giang Điềm đã thấy quen thuộc. Cô đặt tài liệu trong tay xuống mặt bàn, lại lần nữa xoay người lấy bức tranh trong tủ ra.
Có thế nào Giang Điềm cũng không nghĩ tới nhân vật trong tranh sơn dầu là chính mình, còn có An Tĩnh năm đó.
…..
Lục Minh Chu gần mười một giờ mới về nhà, vừa vào cửa đã thấy giày Giang Điềm thay ra, trong lòng anh vui vẻ, cũng không thèm đổi dép lê đã trực tiếp chạy về phía phòng ngủ.
Cửa phòng khép hờ, từ khe cửa truyền ra một tia sáng, Lục Minh Chu nóng lòng đẩy cửa đi vào, những lời thân mật đến bên miệng, thấy một cục nho nhỏ co ro trên giường, anh lập tức im lặng, khóe miệng lại không giấu được ý cười nhẹ.
Lục Minh Chu nhẹ nhàng đi tới, Giang Điềm trùm chăm, cả người đều rúc trong ổ chăn, chỉ lộ đỉnh đầu đen nhánh, đôi mắt Lục Minh Chu không khỏi cong lên, sắc mặt dịu dàng sâu thẳm.
Mùi mồ hôi trên người rất nồng, Lục Minh Chu không dám đến gần, anh mở ngăn kéo lấy áo ngủ vào phòng tắm.
Tầm mười lăm phút sau, Lục Minh Chu dọn dẹp xong liền đi ra, Giang Điềm vẫn duy trì tư thế trước đó, cả người lấn ra mép giường. Lục Minh Chu hơi bật cười, anh đi đến phía bên kia rồi cẩn thận vén chăn lên, cũng nằm vào.
Anh dịch đến bên người Giang Điềm, dán vào sau lưng cô gái, đôi tay vòng ra trước, ôm lấy vòng eo Giang Điềm kéo vào trong ngực.
Động tác của anh rất cẩn thận, nhưng Giang Điềm vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm nhận được lồng ngực nóng rực áp phía sau, Giang Điền xoay người lại, cô dán gò má ở cổ Lục Minh Chu, trước tiên hơi cọ cọ, sau lại khẽ lẩm bẩm: “Về rồi à?”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm ngủ đến phát ngốc, phát hiện ra cô còn chủ động dán lên người anh, ý cười đáy mắt anh càng thêm sâu, cúi đầu thò lại gần hôn trán Giang Điềm, thoáng nhìn thấy vết thương trên trán cô, lại không khỏi nhíu mày, “Làm sao lại bị thương?”
Giang Điềm duỗi tay ôm anh, giọng điệu rầu rĩ, “Rách chút da, không sao cả, Trình Tuế chuyện bé xé ra to đưa em đi bệnh viện băng bó, mới nhìn thì thấy nghiêm trọng.”
Lục Minh Chu vẫn lo lắng, tay phải anh nâng cằm Giang Điềm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo trán, hỏi một loạt: “Sao lại như này? Sao không gọi điện cho anh? Có đau không?”
Giang Điềm mở mắt nhìn anh, thấy Lục Minh Chu lo lắng nhìn mình, cô liền dính sát vào lòng ngực Lục Minh Chu hơn chút, cô sợ Lục Minh Chu lo lắng, liềm ậm ờ nói: “Không cẩn thận bị va phải, thật sự không sao.” Cô hơi dừng, mỉm cười hỏi: “Anh lo à?”
Tâm tư cô gái nhỏ đặc biệt đơn giản, dưới ánh mắt quan tâm của Lục Minh Chu, Giang Điềm liền cố tình trêu anh, cô ngẩng đầu cắn nhẹ một cái dưới cằm Lục Minh Chu.
Cánh tay Lục Minh Chu căng thẳng, anh khoa trương nói: “Vợ à, đau đấy ——” Âm cuối kéo thật dài.
Giang Điềm động lòng, sau khi cắn cằm người nào đó xong lại tò mò vươn tay vuốt hàng mi dày của Lục Minh Chu, cô khẽ cười, hơi thở nhẹ dừng trên khuôn mặt Lục Minh Chu, làm cả người cùng lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Chính là anh đang ảo não không có cớ xuất binh, động tác nhỏ liên tiếp này của Giang Điềm vừa vặn cho Lục Minh Chu lý do làm chuyện xấu.
Giang Điềm chỉ hơi bất thần một chút, Lục Minh Chu đã cực kỳ nhanh chóng vén áo ngủ của cô, đôi tay không thành thật du tẩu khắp người cô.
Giang Điềm không nghĩ tới Lục Minh Chu lại nhớ thương chuyện này, cô vừa xấu hổ vừa bực mình muốn đẩy anh ra, “Đừng, em mệt lắm…”
Lục Minh Chu sao chịu chứ, ban đầu Giang Điềm ngủ anh không muốn đánh thức người dậy, nhưng lúc này tỉnh cũng tỉnh rồi, không làm chút gì thì thật quá đáng tiếc, tay phải anh nhẹ nhàng ấn đầu Giang Điềm, “Sẽ rất nhanh.” Anh híp mắt, dỗ dành cô gái dưới thân, “Không lừa em…”
Ban đầu ý thức của Giang Điềm còn mơ mơ màng màng, lúc này bị Lục Minh Chu giày vò tức khắc thanh tỉnh khá nhiều, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lục Minh Chu đã xoay người trực tiếp đè cô, tay phải nhanh chóng kéo quần lót cô xuống đến mắt cá chân, tay trái liền bắt đầu xấu xa thăm dò xuống dưới.
Hai chân Giang Điềm run lên, vội vàng đè mu bàn tay Lục Minh Chu lại. Lục Minh Chu bị Giang Điềm từ chối chỉ cảm thấy tủi thân, anh không tiếp tục động tác, liền cúi đầu hôn môi Giang Điềm, mất giọng nói: “Ớt Nhỏ, hôm nay sẽ không khó chịu.” Anh cắn khóe môi phải Giang Điềm rầu rĩ cười xấu xa, nói câu làm người mặt đỏ tía tai, “Thích ứng kích cỡ rồi, sẽ không đau.”
Giang Điềm bị hai câu của Lục Minh Chu làm đỏ mặt, anh chàng này lại cố tình không biết xấu hổ giở trò với cô, cô gạt chuyện đó sang một bên, né tránh mưa hôn của Lục Minh Chu, “Chờ chút, em có… Có chuyện muốn hỏi anh, anh chờ chút đã.”
Lục Minh Chu quyến luyến cùng cánh môi vẽ dáng môi Giang Điềm, nặng nề âm trầm hỏi: “Ừm… Chờ xong nhanh lại nói không được sao?”
Giang Điềm bất đắc dĩ, duỗi tay gõ hai cái lên gáy Lục Minh Chu, quyết định hỏi trực tiếp: “Trước kia anh quen biết em à?”
Lục Minh Chu không hiểu nổi, anh vừa hôn Giang Điềm vừa cởi cúc áo ngủ trên người, trước mắt trong lòng trong mắt anh đều là Giang Điềm, khắp người đều len lỏi một luồng khô nóng, thế nên chỉ có thể lơ đãng hỏi: “Trước kia? Cái gì trước kia?”
Giang Điềm lại càng ngày càng tỉnh táo, cô nhìn vào đôi mắt đang…muốn đến đỏ au của Lục Minh Chu, “Em thấy có một bức tranh trong phòng làm việc, vẽ hai cô bé…”
Thân người Lục Minh Chu hung hăng run lên, đầu ngón tay đang cởi cúc áo đột nhiên dừng lại.
Giang Điềm nhẹ nhàng hỏi: “Một người là em, còn một người còn lại là bạn tốt của em, cô ấy tên An Tĩnh, anh cũng biết sao?”
Giang Điềm thì thầm nói nhỏ, Lục Minh Chu lại như gặp phải kẻ thù lớn, trái tim cũng bị hung hăng bóp chặt, như là gió lớn gào thét trên thảo nguyên, thoáng chốc đã ồn ào náo động, dục vọng nới đáy mắt Lục Minh Chu rút hết không còn một chút nào, tầm mắt anh gắn trên người Giang Điềm, chỉ còn lại sự hoảng sợ luống cuống…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.