Chương 15: Đâu Rồi?
Sainry
01/06/2023
Sau màn kết liễu tên bán quỷ kia bằng Thức Cửu, Vạn Nguyệt Tâm quay lại nhanh chóng hướng về phía Trác Từ Liêm đang hôn mê đằng sau cây Nhã An Đậu Đỏ chạy tới.
Nàng quỳ gối xuống đất đỡ lấy thân thể mồ hôi nhễ nhại của hắn, Trác Từ Liêm bộ dạng bây giờ vô cùng thê thảm khó chịu, khuôn mặt hắn tái nhợt như cương thi, hô hấp hắn hỗn loạn trong không khí, môi hắn thâm lại giống như không còn một giọt máu. Nàng gấp gáp bắt mạch cho hắn, đột nhiên nàng nhíu mày, mạch tượng không ổn định, nhịp tim đập nhanh chóng, là độc.
Trác Từ Liêm trúng độc rồi? Là từ lúc nào? Nàng trong lòng bất giác suy nghĩ. Nếu nàng đoán không nhầm, độc của hắn chính là do trúng tiêu phong của bán quỷ trên người đầy mùi tử khí kia.
Ánh mắt nàng liếc về phía xác thây của kẻ đó, lại nhanh chóng thu hồi lại. Nếu bây giờ muốn cứu Trác Từ Liêm, nàng phải đưa hắn về Y Tề, bộ dạng kinh mạch bất ổn của hắn đã nói lên cho nàng biết rằng, nội thương bên trong đang khẩn trương phá hoại cơ thể hắn bằng không ngay bây giờ, ngay lập tức, còn kéo dài thêm thì giờ nữa khẳng định hắn sẽ chết.
Nghĩ tới đây, Vạn Nguyệt Tâm nhanh nhẹn hướng về phía cánh cổng, một chưởng đem nó phá vỡ thành từng mảnh. Sau đó nàng lần nữa cúi xuống dìu thân thể của Trác Từ Liêm lên vai, từng bước đem hắn đi ra ngoài.
Xem ra nàng không còn gì để tính toán chần chừ một khắc nào nữa, không thì chính nàng là người đang đem mạng của Trác Từ Liêm ra chơi đùa với tử thần.
Đôi chân mỏng manh bước một bước lại một bước hướng ra phía cổng thành lớn ra ngoài. Vạn Nguyệt Tâm trong linh cảm ớn lạnh, nàng phát giác đang có kẻ phi tới đây rất nhanh chóng, là Tạ Thành Gia? Hay là kẻ khác? Nàng nhanh chóng vừa suy nghĩ vừa dìu Trác Từ Liêm với thân hình to lớn phía sau lưng đi nhanh. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nên sức lực sẽ tương đối hạn chế, vì thế mà sức nặng đè lên vai nàng khiến tốc độ của nàng chậm hơn phân nửa.
Cho đến khi vừa ra khỏi được cửa lớn vài bước, phía sau nàng cảm giác ớn lạnh tới gần. Vạn Nguyệt Tâm rùng mình một cái, nàng nhanh chóng tính toán. Một khắc sau nàng nhắm mắt lại, trong tâm trí mài dũa sắc bén vang lên tiếng gọi "Vạn Trì."
Ngay lập tức, trong không khí có thứ gì đó bay vút tới hướng trước mặt nàng nhanh chóng. Đến gần hơn nữa, nó dừng lại, là thần kiếm mà mẹ nàng ngày trước từng sử dụng. Sau khi mẹ mất, cha liền đưa nó cho nàng, ánh mắt Vạn Nguyệt Tâm nhìn thấy thần kiếm đang lơ lửng trước mặt, nó nhìn thoạt qua sẽ rất mỏng manh dễ vỡ, nhưng thực chất thần kiếm 'Vạn Trì' này được rèn rũa rất sắc bén, độ nhạy và vết chém của nó không bao giờ có thể coi thường được. Vạn Nguyệt Tâm nhanh chóng đem Trác Từ Liêm trên vai đưa lên thần kiếm, nàng một hồi kiểm tra đồ vật mình đưa y đã ở chắc chắn trên người chưa, theo đó nàng dùng giấy và bút viết kèm bức thư về bệnh tình của hắn nhanh chóng. Rồi nàng từ trong miệng lại một tiếng "ẩn".
"Vạn Trì, ngươi mau đưa hắn về chỗ của Thương Đồng, đem tên này đi cẩn thận, đừng gây sự chú ý. Tuyệt đối tránh nguy hiểm, đừng để hắn thêm vết thương, nhớ." Nàng nghiêm túc dặn dò thần kiếm, sau đó chỉ thấy thần kiếm kia bay vút đi trong không trung, còn nàng ánh mắt dõi theo hồi lâu liền quay lại đằng sau.
Vạn Nguyệt Tâm cảnh giác nhìn quanh, bản thân tự đang vào thế phòng thủ cao độ, khí tức của kẻ này nàng thế mà lại không thể cảm nhận được. Ban nãy hắn cố tình để lộ? Hay là vô tình? Cảm giác ớn lạnh ban nãy của nàng không hề giả, tên này không phải kẻ tầm thường.
Trong không gian hang động tối tăm lạnh lẽo, thân thể thiếu niên cứng rắn đang nằm dưới nền đất ẩm ướt động đậy.
Huân Lăng Sở khẽ giật, vì sao cơ thể y lại cứng nhắc như tượng không di chuyển được, đằng sau gáy còn có chút đau đớn, chợt một loạt cảm giác choáng váng vây lấy từng dây thần kinh trên thân thể. Lăng Sở nhíu mày, y dùng hết mọi giác quan cảm nhận tình hình xung quanh.
Thứ kia đã đi rồi? Rốt cục thứ đó là cái gì? Y có cảm giác như thứ đó rất muốn chơi đùa bằng việc giết kẻ nào đang chạy trốn khỏi nó. Chợt y ớn lạnh, hắn phải thật cảnh giác phòng khi thứ đó còn xuất hiện thêm lần nữa.
Bất giác hắn nghĩ, không biết là y đã ngủ tới thời nào, không biết sư tôn liệu có đi tìm hắn hay không? Người vốn rất hay lo lắng cho hắn, thậm chí còn mất ăn mất ngủ gây hại tới thân thể. Mặc dù người không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn có thể cảm nhận được điều đó.
Huân Lăng Sở nhúc nhích, y từ từ nghiêng mình ngồi dậy. Vạt vải màu trắng trên mắt của y gần như bị tuột xuống một nửa, lộ ra đôi mắt đang nhắm nghiền cùng gương mặt anh tuấn tiêu soái, mang hương sắc thiếu niên mê người của y.
Nếu như nói Vạn Nguyệt Tâm mang vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn, tư vị ôn hòa như gió thu se lạnh, lại thêm vẻ chín chắn mạnh mẽ cùng khí chất thanh lịch khó nữ tử nào có thể sánh bằng của nàng. Thì dung nhan khi bỏ vạt vải che mắt xuống của Huân Lăng Sở lại mang bộ dạng nam thiếu niên tuổi đôi mươi thần sắc khí xuân trùng trùng, khiến cho người gặp người thích cái bộ dạng mới trưởng thành cao lớn của hắn. Nếu muốn dùng từ gì để miêu tả tới vẻ đẹp của hắn, thì có lẽ sẽ là từ tĩnh. Và đương nhiên nam tử vô thị không phải trở ngại đối với loại dung nhan này của hắn. Tuy tuổi mặc dù mới mười chín cái xuân, nhưng hắn lại mang vẻ đẹp bách bàn nan miêu, tức là vẻ đẹp khó có thể miêu tả thành lời.
(bách bàn nan miêu: Vẻ đẹp khó diễn tả)
Hắn đưa tay lên, buộc gọn gàng sợi vải màu trắng trên đôi mắt, sau đó lại sờ tới cổ tay. Bất chợt hắn kinh ngạc, vòng tay.. mất rồi? Đồ vật sư tôn ban cho hắn để chứng minh hắn chính là đồ đệ của người, mất rồi?
Thật hỏng bét, thật hỏng bét, vòng tay sư tôn tự mình tặng cho hắn mà hắn lại để mất? Là ở chỗ nào? Huân Lăng Sở giờ đây trong lòng khó chịu đứng bật dậy, y phải tìm lại. Đó là bảo vật trân quý nhất đối với hắn, có chết cũng phải tìm lại. Nghĩ tới đây, bất giác y để mọi hoài nghi về bóng đen kia vứt ra sau đầu, tay lần mò chạm lên vách hang động tìm đường, tai lắng nghe thật kỹ mọi động tĩnh, dường như y muốn dùng hết tất cả những gì y có được để tìm ra thứ bảo vật mà y coi trọng như sinh mạng của mình.
Nàng quỳ gối xuống đất đỡ lấy thân thể mồ hôi nhễ nhại của hắn, Trác Từ Liêm bộ dạng bây giờ vô cùng thê thảm khó chịu, khuôn mặt hắn tái nhợt như cương thi, hô hấp hắn hỗn loạn trong không khí, môi hắn thâm lại giống như không còn một giọt máu. Nàng gấp gáp bắt mạch cho hắn, đột nhiên nàng nhíu mày, mạch tượng không ổn định, nhịp tim đập nhanh chóng, là độc.
Trác Từ Liêm trúng độc rồi? Là từ lúc nào? Nàng trong lòng bất giác suy nghĩ. Nếu nàng đoán không nhầm, độc của hắn chính là do trúng tiêu phong của bán quỷ trên người đầy mùi tử khí kia.
Ánh mắt nàng liếc về phía xác thây của kẻ đó, lại nhanh chóng thu hồi lại. Nếu bây giờ muốn cứu Trác Từ Liêm, nàng phải đưa hắn về Y Tề, bộ dạng kinh mạch bất ổn của hắn đã nói lên cho nàng biết rằng, nội thương bên trong đang khẩn trương phá hoại cơ thể hắn bằng không ngay bây giờ, ngay lập tức, còn kéo dài thêm thì giờ nữa khẳng định hắn sẽ chết.
Nghĩ tới đây, Vạn Nguyệt Tâm nhanh nhẹn hướng về phía cánh cổng, một chưởng đem nó phá vỡ thành từng mảnh. Sau đó nàng lần nữa cúi xuống dìu thân thể của Trác Từ Liêm lên vai, từng bước đem hắn đi ra ngoài.
Xem ra nàng không còn gì để tính toán chần chừ một khắc nào nữa, không thì chính nàng là người đang đem mạng của Trác Từ Liêm ra chơi đùa với tử thần.
Đôi chân mỏng manh bước một bước lại một bước hướng ra phía cổng thành lớn ra ngoài. Vạn Nguyệt Tâm trong linh cảm ớn lạnh, nàng phát giác đang có kẻ phi tới đây rất nhanh chóng, là Tạ Thành Gia? Hay là kẻ khác? Nàng nhanh chóng vừa suy nghĩ vừa dìu Trác Từ Liêm với thân hình to lớn phía sau lưng đi nhanh. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nên sức lực sẽ tương đối hạn chế, vì thế mà sức nặng đè lên vai nàng khiến tốc độ của nàng chậm hơn phân nửa.
Cho đến khi vừa ra khỏi được cửa lớn vài bước, phía sau nàng cảm giác ớn lạnh tới gần. Vạn Nguyệt Tâm rùng mình một cái, nàng nhanh chóng tính toán. Một khắc sau nàng nhắm mắt lại, trong tâm trí mài dũa sắc bén vang lên tiếng gọi "Vạn Trì."
Ngay lập tức, trong không khí có thứ gì đó bay vút tới hướng trước mặt nàng nhanh chóng. Đến gần hơn nữa, nó dừng lại, là thần kiếm mà mẹ nàng ngày trước từng sử dụng. Sau khi mẹ mất, cha liền đưa nó cho nàng, ánh mắt Vạn Nguyệt Tâm nhìn thấy thần kiếm đang lơ lửng trước mặt, nó nhìn thoạt qua sẽ rất mỏng manh dễ vỡ, nhưng thực chất thần kiếm 'Vạn Trì' này được rèn rũa rất sắc bén, độ nhạy và vết chém của nó không bao giờ có thể coi thường được. Vạn Nguyệt Tâm nhanh chóng đem Trác Từ Liêm trên vai đưa lên thần kiếm, nàng một hồi kiểm tra đồ vật mình đưa y đã ở chắc chắn trên người chưa, theo đó nàng dùng giấy và bút viết kèm bức thư về bệnh tình của hắn nhanh chóng. Rồi nàng từ trong miệng lại một tiếng "ẩn".
"Vạn Trì, ngươi mau đưa hắn về chỗ của Thương Đồng, đem tên này đi cẩn thận, đừng gây sự chú ý. Tuyệt đối tránh nguy hiểm, đừng để hắn thêm vết thương, nhớ." Nàng nghiêm túc dặn dò thần kiếm, sau đó chỉ thấy thần kiếm kia bay vút đi trong không trung, còn nàng ánh mắt dõi theo hồi lâu liền quay lại đằng sau.
Vạn Nguyệt Tâm cảnh giác nhìn quanh, bản thân tự đang vào thế phòng thủ cao độ, khí tức của kẻ này nàng thế mà lại không thể cảm nhận được. Ban nãy hắn cố tình để lộ? Hay là vô tình? Cảm giác ớn lạnh ban nãy của nàng không hề giả, tên này không phải kẻ tầm thường.
Trong không gian hang động tối tăm lạnh lẽo, thân thể thiếu niên cứng rắn đang nằm dưới nền đất ẩm ướt động đậy.
Huân Lăng Sở khẽ giật, vì sao cơ thể y lại cứng nhắc như tượng không di chuyển được, đằng sau gáy còn có chút đau đớn, chợt một loạt cảm giác choáng váng vây lấy từng dây thần kinh trên thân thể. Lăng Sở nhíu mày, y dùng hết mọi giác quan cảm nhận tình hình xung quanh.
Thứ kia đã đi rồi? Rốt cục thứ đó là cái gì? Y có cảm giác như thứ đó rất muốn chơi đùa bằng việc giết kẻ nào đang chạy trốn khỏi nó. Chợt y ớn lạnh, hắn phải thật cảnh giác phòng khi thứ đó còn xuất hiện thêm lần nữa.
Bất giác hắn nghĩ, không biết là y đã ngủ tới thời nào, không biết sư tôn liệu có đi tìm hắn hay không? Người vốn rất hay lo lắng cho hắn, thậm chí còn mất ăn mất ngủ gây hại tới thân thể. Mặc dù người không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn có thể cảm nhận được điều đó.
Huân Lăng Sở nhúc nhích, y từ từ nghiêng mình ngồi dậy. Vạt vải màu trắng trên mắt của y gần như bị tuột xuống một nửa, lộ ra đôi mắt đang nhắm nghiền cùng gương mặt anh tuấn tiêu soái, mang hương sắc thiếu niên mê người của y.
Nếu như nói Vạn Nguyệt Tâm mang vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn, tư vị ôn hòa như gió thu se lạnh, lại thêm vẻ chín chắn mạnh mẽ cùng khí chất thanh lịch khó nữ tử nào có thể sánh bằng của nàng. Thì dung nhan khi bỏ vạt vải che mắt xuống của Huân Lăng Sở lại mang bộ dạng nam thiếu niên tuổi đôi mươi thần sắc khí xuân trùng trùng, khiến cho người gặp người thích cái bộ dạng mới trưởng thành cao lớn của hắn. Nếu muốn dùng từ gì để miêu tả tới vẻ đẹp của hắn, thì có lẽ sẽ là từ tĩnh. Và đương nhiên nam tử vô thị không phải trở ngại đối với loại dung nhan này của hắn. Tuy tuổi mặc dù mới mười chín cái xuân, nhưng hắn lại mang vẻ đẹp bách bàn nan miêu, tức là vẻ đẹp khó có thể miêu tả thành lời.
(bách bàn nan miêu: Vẻ đẹp khó diễn tả)
Hắn đưa tay lên, buộc gọn gàng sợi vải màu trắng trên đôi mắt, sau đó lại sờ tới cổ tay. Bất chợt hắn kinh ngạc, vòng tay.. mất rồi? Đồ vật sư tôn ban cho hắn để chứng minh hắn chính là đồ đệ của người, mất rồi?
Thật hỏng bét, thật hỏng bét, vòng tay sư tôn tự mình tặng cho hắn mà hắn lại để mất? Là ở chỗ nào? Huân Lăng Sở giờ đây trong lòng khó chịu đứng bật dậy, y phải tìm lại. Đó là bảo vật trân quý nhất đối với hắn, có chết cũng phải tìm lại. Nghĩ tới đây, bất giác y để mọi hoài nghi về bóng đen kia vứt ra sau đầu, tay lần mò chạm lên vách hang động tìm đường, tai lắng nghe thật kỹ mọi động tĩnh, dường như y muốn dùng hết tất cả những gì y có được để tìm ra thứ bảo vật mà y coi trọng như sinh mạng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.