Chương 5: Năm Tháng Qua Đi
Sainry
01/06/2023
Ba năm đã trôi qua kể từ khi nàng nhận y làm đệ tử, bây giờ hắn đã là một thiếu niên mười chín tuấn tú, còn Vạn Nguyệt Tâm nàng dù hai mươi tư cái xuân, nhưng vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn của nàng vẫn như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn, mê người hơn. Trong ba năm, Nguyệt Tâm truyền dạy cho y những bộ môn pháp do đích thân nàng viết lên, từng động tác, từng cử chỉ, từng ưu điểm, khuyết điểm. Nàng đều chăm chút cho hắn. Còn Lăng Sở, y là một đứa trẻ có thiên phú học hỏi, mặc dù đôi mắt đã không còn, lúc đầu tu luyện có gặp một chút khó khăn hơn người khác, nhưng bằng sự kiên cường và chăm chỉ nỗ lực. Y đã trở thành đệ nhất sát thủ - Vô Thị.
Vạn Nguyệt Tâm hài lòng, nàng quả thật không nhìn lầm người. Ban đầu nàng không nghĩ rằng y sẽ trở nên xuất sắc như vậy. Ngồi trong tòa lầu sen, nàng nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, lại nghe thấy âm thanh vọng lại từ xa, y đang tập luyện rất chăm chỉ. Đặt chén trà trên tay xuống bàn, nàng đứng lên hướng về phía y đang tập luyện mà bay lượn trên cành sen. Nguyệt Tâm ánh mắt đẹp đẽ nhìn một cái, một khắc sau liền thấy bóng dáng thanh tao cùng bộ y phục màu xanh lam đơn giản của nàng đang gọn gàng đứng trên cành cây. Nàng nhìn xuống, một thiếu niên cao lớn trai tráng, cùng làn da màu ngăm ngăm đang vung kiếm, mồ hôi trên người y nhễ nhại, còn có đôi mắt của y còn quấn một lớp vải trắng như thường ngày.
Lăng Sở đang tập luyện tai nghe thấy tiếng gió cùng cảm nhận quen thuộc bao năm nay, y liền dừng lại mọi hành động, hướng về phía cành cây nơi nàng đứng mà hành lễ. Chỉ thấy Nguyệt Tâm mỉm cười một cái, nàng nhẹ nhàng đáp xuống dưới đất không một tiếng động, Lăng Sở nghe được động tĩnh của nàng trong không khí, liền nhanh chóng tiến bước đến chỗ nàng mà tới gần.
"Sư tôn." Âm thanh khàn khàn của một nam nhân đang trong tuổi trưởng thành vang lên, Vạn Nguyệt Tâm gật đầu một cái, liền quay sang thanh kiếm mà nàng ban tặng cho y.
"Đang tập luyện sao?"
"Vâng."
Cuộc đối thoại của hai người tuy chỉ ngắn gọn trong vài câu, nhưng sư đồ nhà họ đều giống như người một nhà. Ba năm ở cùng nhau nhiều thứ không cần nói nhiều đối phương liền có thể hiểu. Mà trong lúc Nguyệt Tâm đang nhìn dáng vẻ tập kiếm của Lăng Sở, thì bóng dáng Thương Đồng bất ngờ từ xa chạy tới. Chỉ thấy nàng hốt hoảng một hồi, chạy tới chỗ hai người giống như bị vật gì đằng sau đuổi cho hồn bay khiếp đảm.
"Thương Đồng tỷ, tỷ sao vậy?" Nghe thấy bước chân vội vàng của nàng ta, hắn quay lại.
"Sư tôn, Lăng Sở.. phù.." Thương Đồng một bộ dạng mệt mỏi vì chạy nhanh khiến cho nàng vô cùng tò mò. Nha đầu này trước giờ rất hay làm ồn ào ở Ngọc Niên Y, bây giờ lại có chuyện gì làm nàng ta phải khẩn trương đến như vậy?
"Không có gì.. Chỉ là.. nhà bếp hết nguyên liệu làm bánh quế cho sư tôn rồi." Nghe tới đây, Nguyệt Tâm cùng Lăng Sở phì cười một cái, thật là.. vấn đề đơn giản như vậy mà nàng ta có cần phải hoảng hốt không? Hại hai người bọn họ tưởng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
"Đợi Sở tập luyện xong liền đi cùng muội. Không cần vội vàng như vậy, ta cũng không phải trẻ con đòi bánh kẹo." Nguyệt Tâm nhẹ nhàng nói với Thương Đồng, chỉ thấy nàng ta trong lòng gào thét, sư tôn nhà nàng càng ngày càng xinh đẹp, còn có càng ngày càng dịu dàng nha..
Nói đoạn Lăng Sở cùng Thương Đồng đi xuống núi, rời khỏi Y Tề Niên để mua nguyên liệu. Mà hội chợ náo nhiệt như vậy làm cho hắn hơi bất ngờ, hôm nay là ngày gì? Mà lại đông người tới thế? Thương Đồng đi bên cạnh thấy hắn một hồi im lặng, liền kéo y tạt vào một quán bánh bao nhân thịt lợn. Sư tỷ sư đệ bọn họ vui vẻ ăn no mỗi người một cái lại rời đi, mà Thương Đồng nàng chỉ thấy tiếc, Lăng Sở đệ đệ kia nếu như không bị mù, thì y có thể nhìn được mọi thứ xung quanh rồi.
Mà đi được một lúc, bỗng nhiên từ đâu một đám đầu trâu mặt ngựa, thân mình đen xì xuất hiện. Chúng nhìn từ trên xuống dưới Thương Đồng, rồi lại quay sang nhìn Lăng Sở, chỉ thấy kẻ đầu đàn cười một cái, liền ra lệnh bắt cả hai người muốn đem đi. Một cánh tay nắm lấy Thương Đồng, Lăng Sở liền một cước đá gãy tay hắn. Nhưng đang ở nơi đông người, mọi người đều tản ra sợ hãi, không kẻ nào dám lại gần. Y không muốn vạ lây những người vô tội, liền nhanh chóng đưa Thương Đồng chạy. Nhưng bọn chúng không tha cho hai người, một đám người đen xì đông đúc đuổi theo, mà Thương Đồng lại không thể chiến đấu, Lăng Sở liền đẩy nàng ta chạy đi trước, còn y sẽ ở đằng sau câu thì giờ.
Thương Đồng gật đầu liền dùng hết sức chạy về hướng của Y Tề, bên này Lăng Sở một mình chống chọi với đám người toàn thân đen xì. Với thân thủ của hắn, tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng tên đầu đàn lại là kẻ mang độc. Hắn vung tay một cái, một đám sương khói vây quanh lấy y. Mà Lăng Sở một hồi hít vào một hơi, y choáng váng, gục xuống đất. Chỉ thấy đám người đó ném y vào trong cái bao lớn, liền vác đi như đồ vật.
Tới một hang động lớn, xung quanh âm u tối tăm lạnh lẽo. Mùi máu tanh bốc ra từ bên trong khiến người ta một trận muốn nôn mửa. Mà tiếng gầm rú ghê rợn phát ra mang theo cảm giác kinh hãi, bất kì kẻ nào nhìn vào đều một tâm trạng, bên trong chính là một đống thứ không phải con người. Đám người da đen kia cầm cái bao, ném vào một cái thật xa. Chỉ nghe thấy tiếng cộp cộp, rồi lại tiếng gừ âm ỉ phát ra. Một khắc sau, bóng dáng những kẻ ấy biến mất, đều không còn tồn tại trước cửa hang nữa.
Mà Lăng Sở nằm bên trong cái bao liền không thể nhúc nhích, y đã bị trúng độc sương. Nếu kẻ nào vô tình hít phải tứ chi sẽ bị tê liệt nửa canh giờ, độc này không thể giết người. Chỉ có thể làm choáng váng, sau đó cơ thể bị tê liệt. Tai của hắn trên đường đi đã nghe thấy một trận gầm rú từ xa, lại thêm mùi máu của con người xộc tới mũi của hắn, làm hắn một chút nữa phải ho khụ khụ. Thật đáng chết, bọn chúng vậy mà đem y tới nơi này? Nếu như y không nhầm, thì nơi này là Không Đạo. Một cái hang gọi là tử thần. Chỉ cần có kẻ bước vào, liền không còn một mảnh xương để bước ra. Trong ba năm y học tập tu luyện trở thành Vô Thị, hắn có nghe nơi này qua lời kể của sư tôn. Bên trong Không Đạo là nơi chứa một đống quái vật hình dạng kì lạ, đầu người thân quỷ bị bỏ đói vạn năm. Truyền thuyết kể rằng có hai vị tuyệt thế song luân, cao thủ trong thiên hạ, hàng vạn năm trước đã đối đầu với ba mươi con quỷ. Cuối cùng liền phong ấn chúng tại nơi này, rồi càng ngày Không Đạo càng bị yếu phong ấn đi. Lũ quỷ dần tỉnh giấc, mà thịt tươi của con người nhất là kẻ tu luyện có thể giúp chúng mau chóng được giải phóng ra bên ngoài. Vậy nên đám người da đen kia chính là muốn hắn làm bữa ngon cho bọn chúng?
"Gừ.."
Bị ném một lực mạnh vào bên trong hang, Lăng Sở cố gắng lắng tai nghe xung quanh. Thật hỏng bét, bây giờ y không thể cử động tay chân. Sao có thể đối đầu với bọn chúng? Ta nên làm thế nào bây giờ, sư tôn?
RẮC..
Trong khoảnh khắc cái răng nanh kia mở rộng chuẩn bị đem con mồi nuốt trọn, thì tiếng đá nứt vang lên. Chỗ y đang nằm là một cái hố sâu. Có thể ban nãy bị ném mạnh quá, nên mới bị nứt. Thân thể rơi tự do trên không trung, Lăng Sở lại lắng tai nghe, y đang rơi xuống đâu đây? Sao lại nghe có vẻ sâu như vậy? Nhưng cũng thật may, chỉ một khắc nữa thôi là con quỷ đó liền đem y nằm trọn vẹn bên trong bụng ngon lành rồi. Hắn vậy cũng coi như mạng lớn.
Cộp.. cộp..
Lăng Sở cả người đáp xuống đất, hắn chờ đợi thuốc độc hết tác dụng, liền bò ra khỏi bao. Đôi tai lắng nghe thấy có tiếng nước động đậy. Đây.. Đây là một hồ nước? Mà mùi vị trong không khí có vẻ khác, ở dưới hồ còn có cái gì sao? Bỏ đi, chuyện bây giờ của hắn là phải tìm cách ra khỏi đây, hắn không có một chút hứng thú với nơi này. Hắn chỉ muốn nhanh chóng về lại với sư tôn, hắn nhớ rằng sư tôn hắn không thích không nhìn thấy hắn xuất hiện quá lâu. Nên nhất nhất phải mau một chút, bằng không sẽ khiến sư tôn lo lắng làm hại thân thể. Nghĩ đến đây, Lăng Sở mau chóng với tay chạm vào từng ngóc ngách của nơi y đáp xuống, lại chú ý lắng nghe từng chuyển động trong không khí, lại cảm nhận sự tồn tại hiện diện của nguy hiểm. Cứ như vậy một hồi, y liền đi được một đoạn dài.
Bên ngoài hang, Thương Đồng đã về lại Y Tề Niên, nàng khẩn trương vừa chạy vừa hốt hoảng tìm tới Nguyệt Tâm. Mà Nguyệt Tâm đang đọc sách uống trà tại tòa lầu sen, thấy bóng dáng như bị dọa cho chết khiếp của Thương Đồng, nàng linh cảm có gì đó không ổn, Sở đâu?
"Sư tôn.. Sư tôn, người mau quay về, có chuyện gấp ta muốn nói với người." Tiếng hét hớt hải về phía của nàng, Nguyệt Tâm trong lòng bồn chồn một dạng nhanh chóng bay nhảy về phía Thương Đồng. Chỉ thấy nàng ta khẩn trương tới mức cực điểm, ánh mắt hoảng hốt.
"Sao vậy? Mau nói ta nghe một chút, Sở đâu? Y không về cùng với muội?" Nguyệt Tâm cố gắng trấn an lại Thương Đồng, nàng đặt tay lên hai vai của y. Liền hỏi một câu. Thấy bộ dạng như sắp khóc của Thương Đồng khiến nàng có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ.. Sở đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Sư tôn.. Sư tôn.. mau.. mau đi cứu Lăng Sở. Y.. Y vì bảo vệ muội.. Mà.. Mà.." Thương Đồng mắt ngấn lệ hốt hoảng nấc nghẹn ngào nói với nàng. Khi đang chạy về Y Tề Niên, nàng có thấy Lăng Sở bị bao bọc bởi một đám sương, rồi y gục xuống một cái, liền bị đám người da đen kia đem bỏ vào trong bao rồi vác đi.
"Hả? Muội mau nói rõ ràng cho ta. Sở bị làm sao?" Bây giờ Nguyệt Tâm không thể bình tĩnh được, tâm trạng của nàng dường như rất hỗn loạn. Đứa trẻ nàng bảo hộ trong tay.. rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Vạn Nguyệt Tâm hài lòng, nàng quả thật không nhìn lầm người. Ban đầu nàng không nghĩ rằng y sẽ trở nên xuất sắc như vậy. Ngồi trong tòa lầu sen, nàng nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, lại nghe thấy âm thanh vọng lại từ xa, y đang tập luyện rất chăm chỉ. Đặt chén trà trên tay xuống bàn, nàng đứng lên hướng về phía y đang tập luyện mà bay lượn trên cành sen. Nguyệt Tâm ánh mắt đẹp đẽ nhìn một cái, một khắc sau liền thấy bóng dáng thanh tao cùng bộ y phục màu xanh lam đơn giản của nàng đang gọn gàng đứng trên cành cây. Nàng nhìn xuống, một thiếu niên cao lớn trai tráng, cùng làn da màu ngăm ngăm đang vung kiếm, mồ hôi trên người y nhễ nhại, còn có đôi mắt của y còn quấn một lớp vải trắng như thường ngày.
Lăng Sở đang tập luyện tai nghe thấy tiếng gió cùng cảm nhận quen thuộc bao năm nay, y liền dừng lại mọi hành động, hướng về phía cành cây nơi nàng đứng mà hành lễ. Chỉ thấy Nguyệt Tâm mỉm cười một cái, nàng nhẹ nhàng đáp xuống dưới đất không một tiếng động, Lăng Sở nghe được động tĩnh của nàng trong không khí, liền nhanh chóng tiến bước đến chỗ nàng mà tới gần.
"Sư tôn." Âm thanh khàn khàn của một nam nhân đang trong tuổi trưởng thành vang lên, Vạn Nguyệt Tâm gật đầu một cái, liền quay sang thanh kiếm mà nàng ban tặng cho y.
"Đang tập luyện sao?"
"Vâng."
Cuộc đối thoại của hai người tuy chỉ ngắn gọn trong vài câu, nhưng sư đồ nhà họ đều giống như người một nhà. Ba năm ở cùng nhau nhiều thứ không cần nói nhiều đối phương liền có thể hiểu. Mà trong lúc Nguyệt Tâm đang nhìn dáng vẻ tập kiếm của Lăng Sở, thì bóng dáng Thương Đồng bất ngờ từ xa chạy tới. Chỉ thấy nàng hốt hoảng một hồi, chạy tới chỗ hai người giống như bị vật gì đằng sau đuổi cho hồn bay khiếp đảm.
"Thương Đồng tỷ, tỷ sao vậy?" Nghe thấy bước chân vội vàng của nàng ta, hắn quay lại.
"Sư tôn, Lăng Sở.. phù.." Thương Đồng một bộ dạng mệt mỏi vì chạy nhanh khiến cho nàng vô cùng tò mò. Nha đầu này trước giờ rất hay làm ồn ào ở Ngọc Niên Y, bây giờ lại có chuyện gì làm nàng ta phải khẩn trương đến như vậy?
"Không có gì.. Chỉ là.. nhà bếp hết nguyên liệu làm bánh quế cho sư tôn rồi." Nghe tới đây, Nguyệt Tâm cùng Lăng Sở phì cười một cái, thật là.. vấn đề đơn giản như vậy mà nàng ta có cần phải hoảng hốt không? Hại hai người bọn họ tưởng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
"Đợi Sở tập luyện xong liền đi cùng muội. Không cần vội vàng như vậy, ta cũng không phải trẻ con đòi bánh kẹo." Nguyệt Tâm nhẹ nhàng nói với Thương Đồng, chỉ thấy nàng ta trong lòng gào thét, sư tôn nhà nàng càng ngày càng xinh đẹp, còn có càng ngày càng dịu dàng nha..
Nói đoạn Lăng Sở cùng Thương Đồng đi xuống núi, rời khỏi Y Tề Niên để mua nguyên liệu. Mà hội chợ náo nhiệt như vậy làm cho hắn hơi bất ngờ, hôm nay là ngày gì? Mà lại đông người tới thế? Thương Đồng đi bên cạnh thấy hắn một hồi im lặng, liền kéo y tạt vào một quán bánh bao nhân thịt lợn. Sư tỷ sư đệ bọn họ vui vẻ ăn no mỗi người một cái lại rời đi, mà Thương Đồng nàng chỉ thấy tiếc, Lăng Sở đệ đệ kia nếu như không bị mù, thì y có thể nhìn được mọi thứ xung quanh rồi.
Mà đi được một lúc, bỗng nhiên từ đâu một đám đầu trâu mặt ngựa, thân mình đen xì xuất hiện. Chúng nhìn từ trên xuống dưới Thương Đồng, rồi lại quay sang nhìn Lăng Sở, chỉ thấy kẻ đầu đàn cười một cái, liền ra lệnh bắt cả hai người muốn đem đi. Một cánh tay nắm lấy Thương Đồng, Lăng Sở liền một cước đá gãy tay hắn. Nhưng đang ở nơi đông người, mọi người đều tản ra sợ hãi, không kẻ nào dám lại gần. Y không muốn vạ lây những người vô tội, liền nhanh chóng đưa Thương Đồng chạy. Nhưng bọn chúng không tha cho hai người, một đám người đen xì đông đúc đuổi theo, mà Thương Đồng lại không thể chiến đấu, Lăng Sở liền đẩy nàng ta chạy đi trước, còn y sẽ ở đằng sau câu thì giờ.
Thương Đồng gật đầu liền dùng hết sức chạy về hướng của Y Tề, bên này Lăng Sở một mình chống chọi với đám người toàn thân đen xì. Với thân thủ của hắn, tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng tên đầu đàn lại là kẻ mang độc. Hắn vung tay một cái, một đám sương khói vây quanh lấy y. Mà Lăng Sở một hồi hít vào một hơi, y choáng váng, gục xuống đất. Chỉ thấy đám người đó ném y vào trong cái bao lớn, liền vác đi như đồ vật.
Tới một hang động lớn, xung quanh âm u tối tăm lạnh lẽo. Mùi máu tanh bốc ra từ bên trong khiến người ta một trận muốn nôn mửa. Mà tiếng gầm rú ghê rợn phát ra mang theo cảm giác kinh hãi, bất kì kẻ nào nhìn vào đều một tâm trạng, bên trong chính là một đống thứ không phải con người. Đám người da đen kia cầm cái bao, ném vào một cái thật xa. Chỉ nghe thấy tiếng cộp cộp, rồi lại tiếng gừ âm ỉ phát ra. Một khắc sau, bóng dáng những kẻ ấy biến mất, đều không còn tồn tại trước cửa hang nữa.
Mà Lăng Sở nằm bên trong cái bao liền không thể nhúc nhích, y đã bị trúng độc sương. Nếu kẻ nào vô tình hít phải tứ chi sẽ bị tê liệt nửa canh giờ, độc này không thể giết người. Chỉ có thể làm choáng váng, sau đó cơ thể bị tê liệt. Tai của hắn trên đường đi đã nghe thấy một trận gầm rú từ xa, lại thêm mùi máu của con người xộc tới mũi của hắn, làm hắn một chút nữa phải ho khụ khụ. Thật đáng chết, bọn chúng vậy mà đem y tới nơi này? Nếu như y không nhầm, thì nơi này là Không Đạo. Một cái hang gọi là tử thần. Chỉ cần có kẻ bước vào, liền không còn một mảnh xương để bước ra. Trong ba năm y học tập tu luyện trở thành Vô Thị, hắn có nghe nơi này qua lời kể của sư tôn. Bên trong Không Đạo là nơi chứa một đống quái vật hình dạng kì lạ, đầu người thân quỷ bị bỏ đói vạn năm. Truyền thuyết kể rằng có hai vị tuyệt thế song luân, cao thủ trong thiên hạ, hàng vạn năm trước đã đối đầu với ba mươi con quỷ. Cuối cùng liền phong ấn chúng tại nơi này, rồi càng ngày Không Đạo càng bị yếu phong ấn đi. Lũ quỷ dần tỉnh giấc, mà thịt tươi của con người nhất là kẻ tu luyện có thể giúp chúng mau chóng được giải phóng ra bên ngoài. Vậy nên đám người da đen kia chính là muốn hắn làm bữa ngon cho bọn chúng?
"Gừ.."
Bị ném một lực mạnh vào bên trong hang, Lăng Sở cố gắng lắng tai nghe xung quanh. Thật hỏng bét, bây giờ y không thể cử động tay chân. Sao có thể đối đầu với bọn chúng? Ta nên làm thế nào bây giờ, sư tôn?
RẮC..
Trong khoảnh khắc cái răng nanh kia mở rộng chuẩn bị đem con mồi nuốt trọn, thì tiếng đá nứt vang lên. Chỗ y đang nằm là một cái hố sâu. Có thể ban nãy bị ném mạnh quá, nên mới bị nứt. Thân thể rơi tự do trên không trung, Lăng Sở lại lắng tai nghe, y đang rơi xuống đâu đây? Sao lại nghe có vẻ sâu như vậy? Nhưng cũng thật may, chỉ một khắc nữa thôi là con quỷ đó liền đem y nằm trọn vẹn bên trong bụng ngon lành rồi. Hắn vậy cũng coi như mạng lớn.
Cộp.. cộp..
Lăng Sở cả người đáp xuống đất, hắn chờ đợi thuốc độc hết tác dụng, liền bò ra khỏi bao. Đôi tai lắng nghe thấy có tiếng nước động đậy. Đây.. Đây là một hồ nước? Mà mùi vị trong không khí có vẻ khác, ở dưới hồ còn có cái gì sao? Bỏ đi, chuyện bây giờ của hắn là phải tìm cách ra khỏi đây, hắn không có một chút hứng thú với nơi này. Hắn chỉ muốn nhanh chóng về lại với sư tôn, hắn nhớ rằng sư tôn hắn không thích không nhìn thấy hắn xuất hiện quá lâu. Nên nhất nhất phải mau một chút, bằng không sẽ khiến sư tôn lo lắng làm hại thân thể. Nghĩ đến đây, Lăng Sở mau chóng với tay chạm vào từng ngóc ngách của nơi y đáp xuống, lại chú ý lắng nghe từng chuyển động trong không khí, lại cảm nhận sự tồn tại hiện diện của nguy hiểm. Cứ như vậy một hồi, y liền đi được một đoạn dài.
Bên ngoài hang, Thương Đồng đã về lại Y Tề Niên, nàng khẩn trương vừa chạy vừa hốt hoảng tìm tới Nguyệt Tâm. Mà Nguyệt Tâm đang đọc sách uống trà tại tòa lầu sen, thấy bóng dáng như bị dọa cho chết khiếp của Thương Đồng, nàng linh cảm có gì đó không ổn, Sở đâu?
"Sư tôn.. Sư tôn, người mau quay về, có chuyện gấp ta muốn nói với người." Tiếng hét hớt hải về phía của nàng, Nguyệt Tâm trong lòng bồn chồn một dạng nhanh chóng bay nhảy về phía Thương Đồng. Chỉ thấy nàng ta khẩn trương tới mức cực điểm, ánh mắt hoảng hốt.
"Sao vậy? Mau nói ta nghe một chút, Sở đâu? Y không về cùng với muội?" Nguyệt Tâm cố gắng trấn an lại Thương Đồng, nàng đặt tay lên hai vai của y. Liền hỏi một câu. Thấy bộ dạng như sắp khóc của Thương Đồng khiến nàng có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ.. Sở đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Sư tôn.. Sư tôn.. mau.. mau đi cứu Lăng Sở. Y.. Y vì bảo vệ muội.. Mà.. Mà.." Thương Đồng mắt ngấn lệ hốt hoảng nấc nghẹn ngào nói với nàng. Khi đang chạy về Y Tề Niên, nàng có thấy Lăng Sở bị bao bọc bởi một đám sương, rồi y gục xuống một cái, liền bị đám người da đen kia đem bỏ vào trong bao rồi vác đi.
"Hả? Muội mau nói rõ ràng cho ta. Sở bị làm sao?" Bây giờ Nguyệt Tâm không thể bình tĩnh được, tâm trạng của nàng dường như rất hỗn loạn. Đứa trẻ nàng bảo hộ trong tay.. rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.