Chương 7
Nhất Căn Miêu Điều
08/03/2022
Chúc Triều Ca cầm nó lên, nhấn mở tin nhắn mới.
Cố Ngôi gửi đến một tin thật ngắn gọn.
Ngắn gọn đến mức làm người khác không thể hiểu được.
Chỉ có duy nhất một chữ.
【 Em 】
Ngay cả một dấu chấm câu cũng không có.
Chúc Triều Ca nhìn màn hình chằm chằm suy tư một lúc lâu, nghĩ mãi cũng không hiểu Cố Ngôi có ý gì.
Có phải là.... Anh nhắn tin nhầm người không?
Trần Tri Nhiên ngoài cửa sổ chăm chú nhìn sườn mặt của Chúc Triều Ca, ánh mắt cậu ta tối đi.
"Vào học rồi đó Chúc Triều Ca."
Chúc Triều Ca không thèm quan tâm cậu ta.
Trần Tri Nhiên siết chặt kẹo mút trong tay, lại nói tiếp: "Tớ đi nha."
Chúc Triều Ca vẫn không thèm để ý cậu ta.
Căn bản là cô không nghe cậu ta nói.
Trần Tri Nhiên xoay người đi về phía lớp bên cạnh. Cửa sau có vài nữ sinh đang ngồi trò chuyện, nhìn thấy cậu ta cầm kẹo mút thì có ý muốn cướp.
Thứ đồ ăn vặt này không ai thiếu, chủ yếu đám nữ sinh này muốn chọc cậu ta mà thôi.
Trần Tri Nhiên cũng không cự tuyệt, nhẹ nhàng tặng cho bọn họ. Trên mặt cậu ta trước sau vẫn luôn mỉm cười, giống như gió xuân tháng ba.
……
Cô vẫn cứ trằn trọc suy nghĩ về tin nhắn đó, sau khi tan học Chúc Triều Ca nhanh chóng gọi điện cho Cố Ngôi.
Khi cuộc gọi được kết nối, phía đầu dây bên kia rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở nhè nhẹ.
Chúc Triều Ca nhỏ giọng gọi tên anh: "Cố Ngôi."
Cố Ngôi cầm theo hai chai bia ngồi trên bàn điểu khiển trong xưởng, trầm giọng ừ một tiếng.
Anh vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn vương hơi ẩm. Trong xưởng không có một ai, cho nên âm thanh của Chúc Triều Ca bên trong điện thoại thật rõ ràng.
"Ừm, tin nhắn vừa rồi của anh là muốn nói gì vậy?"
Chúc Triều Ca hỏi.
Cố Ngôi nhìn chất lỏng bên trong chai bia, nhất thời không trả lời cô.
Anh vừa mới ngồi xuống chỗ này, mọi thứ xung quanh đều trống rỗng, chỉ muốn uống một hơi cho xong thứ đó. Nhưng mà, ngay lúc này lại bắt đầu sinh ra, sự nhớ thương vô cùng mãnh liệt.
Anh muốn trò chuyện cùng Chúc Triều Ca. Không cần cô trả lời, chỉ là một mình mình nói cũng được.
Muốn hỏi cô sáng nay thế nào rồi. Có vì thích một nam sinh nào đó mà đau lòng không? Hay là vẫn giận anh?
Khi tan học về nhà nhớ đừng cúi đầu thất thần nữa. Chú ý an toàn, về nhà sớm một chút.
Vô số lời nói kẹt cứng ở cổ họng, không thể nói ra, cũng không thể viết ra được.
Nên mới vô tình gỡ ra một chữ đó, cũng vô tình ấn gửi, vì vậy cô mới nhận được một tin nhắn không đầu không đuôi.
Trường dạy nghề có thời gian học và nghỉ ngơi hoàn toàn khác so với trường cấp ba số 1, bên chỗ anh sớm đã nghỉ trưa, mà bên cô vẫn chưa tan học. Nghe nói là do hiệu trưởng mới đang tiến hành cải cách, mỗi tiết học đều kéo ra dài hơn. Nghỉ trưa cũng giành giật từng giây từng phút.
Cố Ngôi gửi sai tin nhắn cũng không có cách giải thích. Anh ngồi một mình trong xưởng thật lâu, cho đến khi Chúc Triều Ca hồi âm.
Rõ ràng cô có thể không cần hồi âm.
Cũng không cần hỏi anh ý nghĩa của tin nhắn.
Đầu lưỡi Cố Ngôi chống lên hàm trên khô khốc, mấy giây sau mới hỏi: "Em tan học rồi hả?"
Chúc Triều Ca dễ dàng bị dời đi sự chú ý. Cô vừa đi vừa gật đầu: "Dạ, em đang về nhà nè. Hôm qua mẹ em nói sẽ hầm canh cá cho em....."
Trên đường phố có tiếng xe chạy náo nhiệt, có tiếng còi inh ỏi và tiếng động cơ điên cuồng gầm rú. Còn có cả tiếng bước chân của người đi đường, tiếng nhạc phát ra từ những cửa hàng gần đó. Những thứ đó trở thành nền cho Chúc Triều Ca. Cố Ngôi có thể mường tượng ra hình ảnh cô nhẹ nhàng bước đi, chùm tóc đuôi ngựa phía sau đầu liên tục lắc lư, sườn mặt trắng nõn thanh tú mang theo nụ cười thẹn thùng.
Trong cổ họng Cố Ngôi có dòng khí nóng rực lăn qua lăn lại.
Anh đứng dậy khỏi bàn điều khiển, cầm theo hai chai bia đến bên bồn nước, dứt khoát đổ hết chất lỏng bên trong vào bồn.
Chúc Triều Ca ở đầu dây bên kia nghe được tiếng động, cô tò mò hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
“Chỉ là đổ rác.” Cố Ngôi trả lời.
Chúc Triều Ca ừm ờ vài tiếng, không tìm thấy chủ đề nói chuyện nữa hai người lại rơi vào sự im lặng ngại ngùng. Hai người có thể nghe thấy ở hai bên phát ra tiếng gió thổi nhè nhẹ, nhưng không ai có ý định ngắt cuộc gọi.
Dò hỏi một tin nhắn vô nghĩa, rõ ràng là không có gì để giải thích cũng không có chủ đề để tiếp tục nhưng không ai muốn ngừng cuộc gọi.
Cố Ngôi nhắm mắt lại, rất lâu sau anh mới giọng thật trầm nói.
"Triều Ca, em đừng khiến cho anh phải mong chờ."
Cố Ngôi gửi đến một tin thật ngắn gọn.
Ngắn gọn đến mức làm người khác không thể hiểu được.
Chỉ có duy nhất một chữ.
【 Em 】
Ngay cả một dấu chấm câu cũng không có.
Chúc Triều Ca nhìn màn hình chằm chằm suy tư một lúc lâu, nghĩ mãi cũng không hiểu Cố Ngôi có ý gì.
Có phải là.... Anh nhắn tin nhầm người không?
Trần Tri Nhiên ngoài cửa sổ chăm chú nhìn sườn mặt của Chúc Triều Ca, ánh mắt cậu ta tối đi.
"Vào học rồi đó Chúc Triều Ca."
Chúc Triều Ca không thèm quan tâm cậu ta.
Trần Tri Nhiên siết chặt kẹo mút trong tay, lại nói tiếp: "Tớ đi nha."
Chúc Triều Ca vẫn không thèm để ý cậu ta.
Căn bản là cô không nghe cậu ta nói.
Trần Tri Nhiên xoay người đi về phía lớp bên cạnh. Cửa sau có vài nữ sinh đang ngồi trò chuyện, nhìn thấy cậu ta cầm kẹo mút thì có ý muốn cướp.
Thứ đồ ăn vặt này không ai thiếu, chủ yếu đám nữ sinh này muốn chọc cậu ta mà thôi.
Trần Tri Nhiên cũng không cự tuyệt, nhẹ nhàng tặng cho bọn họ. Trên mặt cậu ta trước sau vẫn luôn mỉm cười, giống như gió xuân tháng ba.
……
Cô vẫn cứ trằn trọc suy nghĩ về tin nhắn đó, sau khi tan học Chúc Triều Ca nhanh chóng gọi điện cho Cố Ngôi.
Khi cuộc gọi được kết nối, phía đầu dây bên kia rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở nhè nhẹ.
Chúc Triều Ca nhỏ giọng gọi tên anh: "Cố Ngôi."
Cố Ngôi cầm theo hai chai bia ngồi trên bàn điểu khiển trong xưởng, trầm giọng ừ một tiếng.
Anh vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn vương hơi ẩm. Trong xưởng không có một ai, cho nên âm thanh của Chúc Triều Ca bên trong điện thoại thật rõ ràng.
"Ừm, tin nhắn vừa rồi của anh là muốn nói gì vậy?"
Chúc Triều Ca hỏi.
Cố Ngôi nhìn chất lỏng bên trong chai bia, nhất thời không trả lời cô.
Anh vừa mới ngồi xuống chỗ này, mọi thứ xung quanh đều trống rỗng, chỉ muốn uống một hơi cho xong thứ đó. Nhưng mà, ngay lúc này lại bắt đầu sinh ra, sự nhớ thương vô cùng mãnh liệt.
Anh muốn trò chuyện cùng Chúc Triều Ca. Không cần cô trả lời, chỉ là một mình mình nói cũng được.
Muốn hỏi cô sáng nay thế nào rồi. Có vì thích một nam sinh nào đó mà đau lòng không? Hay là vẫn giận anh?
Khi tan học về nhà nhớ đừng cúi đầu thất thần nữa. Chú ý an toàn, về nhà sớm một chút.
Vô số lời nói kẹt cứng ở cổ họng, không thể nói ra, cũng không thể viết ra được.
Nên mới vô tình gỡ ra một chữ đó, cũng vô tình ấn gửi, vì vậy cô mới nhận được một tin nhắn không đầu không đuôi.
Trường dạy nghề có thời gian học và nghỉ ngơi hoàn toàn khác so với trường cấp ba số 1, bên chỗ anh sớm đã nghỉ trưa, mà bên cô vẫn chưa tan học. Nghe nói là do hiệu trưởng mới đang tiến hành cải cách, mỗi tiết học đều kéo ra dài hơn. Nghỉ trưa cũng giành giật từng giây từng phút.
Cố Ngôi gửi sai tin nhắn cũng không có cách giải thích. Anh ngồi một mình trong xưởng thật lâu, cho đến khi Chúc Triều Ca hồi âm.
Rõ ràng cô có thể không cần hồi âm.
Cũng không cần hỏi anh ý nghĩa của tin nhắn.
Đầu lưỡi Cố Ngôi chống lên hàm trên khô khốc, mấy giây sau mới hỏi: "Em tan học rồi hả?"
Chúc Triều Ca dễ dàng bị dời đi sự chú ý. Cô vừa đi vừa gật đầu: "Dạ, em đang về nhà nè. Hôm qua mẹ em nói sẽ hầm canh cá cho em....."
Trên đường phố có tiếng xe chạy náo nhiệt, có tiếng còi inh ỏi và tiếng động cơ điên cuồng gầm rú. Còn có cả tiếng bước chân của người đi đường, tiếng nhạc phát ra từ những cửa hàng gần đó. Những thứ đó trở thành nền cho Chúc Triều Ca. Cố Ngôi có thể mường tượng ra hình ảnh cô nhẹ nhàng bước đi, chùm tóc đuôi ngựa phía sau đầu liên tục lắc lư, sườn mặt trắng nõn thanh tú mang theo nụ cười thẹn thùng.
Trong cổ họng Cố Ngôi có dòng khí nóng rực lăn qua lăn lại.
Anh đứng dậy khỏi bàn điều khiển, cầm theo hai chai bia đến bên bồn nước, dứt khoát đổ hết chất lỏng bên trong vào bồn.
Chúc Triều Ca ở đầu dây bên kia nghe được tiếng động, cô tò mò hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
“Chỉ là đổ rác.” Cố Ngôi trả lời.
Chúc Triều Ca ừm ờ vài tiếng, không tìm thấy chủ đề nói chuyện nữa hai người lại rơi vào sự im lặng ngại ngùng. Hai người có thể nghe thấy ở hai bên phát ra tiếng gió thổi nhè nhẹ, nhưng không ai có ý định ngắt cuộc gọi.
Dò hỏi một tin nhắn vô nghĩa, rõ ràng là không có gì để giải thích cũng không có chủ đề để tiếp tục nhưng không ai muốn ngừng cuộc gọi.
Cố Ngôi nhắm mắt lại, rất lâu sau anh mới giọng thật trầm nói.
"Triều Ca, em đừng khiến cho anh phải mong chờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.