Chương 9
Nhất Căn Miêu Điều
10/03/2022
Sau cuộc điện thoại kia, đã bốn ngày rồi mà Cố Ngôi vẫn chưa liên lạc lại với Chúc Triều Ca.
Chủ nhật anh quay về nhà, trong nhà không có ai. Nhà cửa lộn xộn, trên đất đầy vỏ rượu, sô pha và giường thì đầy rác.
Cố Ngôi xách hai cái chai, ngồi chờ ở bậc thềm trước cửa.
Khi sắc trời đã chạng vạng, người đàn ông đầu trọc mới ngả nghiêng đi về. Nhìn thấy Cố Ngôi ông ta lập tức mắng chửi thậm tệ.
"Thứ chó chết không ai thèm... Mày vác mặt về đây làm chó gì?"
Cố Ngôi đứng dậy.
Anh không còn là một đứa bé trai gầy gò nữa. Giờ đây đứng trước mặt bố mình, anh còn cao hơn ông ta một cái đầu.
“Sổ tiết kiệm.”
Người đàn ông người toàn mùi rượu lập tức trợn mắt: "Sổ tiết kiệm con mẹ gì?"
Cố Ngôi vung tay đập mạnh bình rượu vào khung cửa.
Anh cầm bình rượu vỡ bén nhọn, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt. Lặp lại lời nói một lần nữa: "Trả lại sổ tiết kiệm cho con."
"Trả cho mày làm đếch gì!”
Người đàn ông bị việc này chọc giận, ông ta gân cổ hét lớn: "Mẹ mày, bên trong làm đéo gì có tiền! Không có một xu nào! Má nó, tao nuôi mày nhiều năm như vậy mà mày cũng đéo thể đem lại ích lợi gì cho tao. Mỗi tháng chỉ có 200-300 còn chưa đủ tiền để tao uống rượu."
Ý cười trào phúng hiện lên trên gương mặt Cố Ngôi.
Bởi vì người đàn ông này, mà anh trượt kỳ thi cấp 3, chỉ có thể vào trường nghề tiếp tục học tập. Cũng may trường học có học bổng và trợ cấp, tuy không nhiều với danh sách cũng không dài nhưng anh vẫn có được.
Nhưng tiền chỉ được đưa vào sổ tiết kiệm. Và anh phải có người giám hộ cùng đi nhận sổ tiết kiệm, nào ngờ người được gọi là "người giám hộ" sau khi lấy sổ cũng chưa từng gặp được.
Mới đầu Cố Ngôi cho rằng đưa cho ông ta cuốn sổ đổi lấy sự yên bình cũng được.
Bởi vì người cha ma men này của anh nghĩ việc con trai lớn rồi, phải nuôi lại ông ta là hợp tình hợp lý, như vậy sẽ không đến trường học quậy.
Sau khi dọn vào trường nghề, mỗi ngày của Cố Ngôi đều trải qua rất vất vả. Cuối tuần trước, anh may mắn nghe ngóng được tin tức của mẹ mình. Nghe nói bà ấy đang ở thành phố Hoa Tây còn sắp kết hôn với một doanh nhân giàu có.
Tin tức này là do người cha nát rượu của anh cho hay.
Người đàn ông giận dữ chửi mắng thô tục bên trong điện thoại. Vì vậy Cố Ngôi mới biết, năm đó bố mẹ anh không có lĩnh chứng, chỉ là đãi một bữa tiệc rượu nho nhỏ. Sau đó mẹ anh không thể chịu đựng những trận đòn roi mỗi ngày của ông ta nên phải tìm cách bỏ trốn, rồi bà ấy đến làm việc ở một công ty. May mắn thay gặp được một doanh nhân giàu có tốt bụng, bà ấy quyết định xây dựng gia đình lại một lần nữa.
Bố của anh nói muốn đến phá hội trường hôn lễ, ông ta nói muốn cho mọi người biết cô dâu là người kết hôn lần hai.
Khi nói chuyện với anh thì người đàn ông kia đang ở trên xe lửa rồi. Từ huyện thành này đến thành phố Hoa Tây phải mất bốn giờ. Cố Ngôi vội vàng cầm theo chứng minh nhân dân, bắt xe buýt đuổi theo mới có thể đến trước cửa hội trường hôn lễ ngăn cản ông ta.
Hai cha con đánh nhau bầm tím hết mặt mũi, khiến cho không ít khách khứa bu lại xem.
Cuối cùng, Cố Ngôi phải kéo theo người bố say như lợn chết của mình đến bãi đỗ xe. Người đàn ông như phát điên nắm lấy cổ áo anh cười thật ghê rợn
_Mày cho rằng làm vậy mẹ mày sẽ biết ơn mày sao?
—— Mày cho rằng cô ta vẫn nhớ mày là ai sao?
—— Mày chính là thứ cặn bã không ai cần!
Bên ngoài bãi xe tiếng pháo rợp trời. Người đàn ông doanh nhân giàu có mặc một thân âu phục, đi giày da cõng theo cô dâu vui vẻ đi vào lễ đường.
Băng qua bãi đỗ xe, Cố Ngôi chăm chú nhìn theo bóng dáng người phụ nữ mặc bộ váy cưới đỏ tươi kia.
Bọn họ chỉ cách nhau mấy chục bước chân mà lòng anh có cảm giác anh cách xa bà ấy cả trăm cả ngàn dặm.
Lễ cưới diễn ra rất suôn sẻ. Cố Ngôi đưa người cha mặt mày bầm tím của mình trở về nhà. Anh dùng mọi cách từ uy hiếp, van xin, đe dọa, nói dối,.... Miễn là ông ta đồng ý không đi tìm vợ trước gây rối nữa.
Cố Ngôi nói:
"Bố, trường học của con năm nay đã tăng tiền học bổng rồi. Sẽ phát nhiều tiền hơn."
"Bố, con đã định hướng được nghề nghiệp rồi, một khi tốt nghiệp là có thể vào xưởng làm ngay. Chỉ cần bố không gây sự nữa, con sẽ chăm sóc bố thật tốt."
"Bố, nếu bố cứ kiên quyết làm đảo lộn cuộc sống thì con mẹ nó hai chúng ta sẽ cùng chết!"
Những lời này hoàn toàn là nói dối.
Cố Ngôi đương nhiên hiểu rõ bố mình là một tên khốn kiếp. Mà anh, là do ông ta sinh ra cũng khốn kiếp không kém.
Tương lai cực kỳ u ám, cuộc sống vô cùng kinh tởm.
Không cần thiết phải kiên trì, bởi vì có kiên trì thì cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên sau khi trở về từ thành phố Lan Tây Cố Ngôi đã lên kế hoạch sẵn sàng. Cho cái chết bất ngờ của anh và bố anh.
Trước một ngày anh đã chuẩn bị cẩn thận mọi thứ.
Vậy mà ngay sau đó, anh lại nhận được cuộc gọi của Chúc Triều Ca vì cô ấy bị thất tình.
Chủ nhật anh quay về nhà, trong nhà không có ai. Nhà cửa lộn xộn, trên đất đầy vỏ rượu, sô pha và giường thì đầy rác.
Cố Ngôi xách hai cái chai, ngồi chờ ở bậc thềm trước cửa.
Khi sắc trời đã chạng vạng, người đàn ông đầu trọc mới ngả nghiêng đi về. Nhìn thấy Cố Ngôi ông ta lập tức mắng chửi thậm tệ.
"Thứ chó chết không ai thèm... Mày vác mặt về đây làm chó gì?"
Cố Ngôi đứng dậy.
Anh không còn là một đứa bé trai gầy gò nữa. Giờ đây đứng trước mặt bố mình, anh còn cao hơn ông ta một cái đầu.
“Sổ tiết kiệm.”
Người đàn ông người toàn mùi rượu lập tức trợn mắt: "Sổ tiết kiệm con mẹ gì?"
Cố Ngôi vung tay đập mạnh bình rượu vào khung cửa.
Anh cầm bình rượu vỡ bén nhọn, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt. Lặp lại lời nói một lần nữa: "Trả lại sổ tiết kiệm cho con."
"Trả cho mày làm đếch gì!”
Người đàn ông bị việc này chọc giận, ông ta gân cổ hét lớn: "Mẹ mày, bên trong làm đéo gì có tiền! Không có một xu nào! Má nó, tao nuôi mày nhiều năm như vậy mà mày cũng đéo thể đem lại ích lợi gì cho tao. Mỗi tháng chỉ có 200-300 còn chưa đủ tiền để tao uống rượu."
Ý cười trào phúng hiện lên trên gương mặt Cố Ngôi.
Bởi vì người đàn ông này, mà anh trượt kỳ thi cấp 3, chỉ có thể vào trường nghề tiếp tục học tập. Cũng may trường học có học bổng và trợ cấp, tuy không nhiều với danh sách cũng không dài nhưng anh vẫn có được.
Nhưng tiền chỉ được đưa vào sổ tiết kiệm. Và anh phải có người giám hộ cùng đi nhận sổ tiết kiệm, nào ngờ người được gọi là "người giám hộ" sau khi lấy sổ cũng chưa từng gặp được.
Mới đầu Cố Ngôi cho rằng đưa cho ông ta cuốn sổ đổi lấy sự yên bình cũng được.
Bởi vì người cha ma men này của anh nghĩ việc con trai lớn rồi, phải nuôi lại ông ta là hợp tình hợp lý, như vậy sẽ không đến trường học quậy.
Sau khi dọn vào trường nghề, mỗi ngày của Cố Ngôi đều trải qua rất vất vả. Cuối tuần trước, anh may mắn nghe ngóng được tin tức của mẹ mình. Nghe nói bà ấy đang ở thành phố Hoa Tây còn sắp kết hôn với một doanh nhân giàu có.
Tin tức này là do người cha nát rượu của anh cho hay.
Người đàn ông giận dữ chửi mắng thô tục bên trong điện thoại. Vì vậy Cố Ngôi mới biết, năm đó bố mẹ anh không có lĩnh chứng, chỉ là đãi một bữa tiệc rượu nho nhỏ. Sau đó mẹ anh không thể chịu đựng những trận đòn roi mỗi ngày của ông ta nên phải tìm cách bỏ trốn, rồi bà ấy đến làm việc ở một công ty. May mắn thay gặp được một doanh nhân giàu có tốt bụng, bà ấy quyết định xây dựng gia đình lại một lần nữa.
Bố của anh nói muốn đến phá hội trường hôn lễ, ông ta nói muốn cho mọi người biết cô dâu là người kết hôn lần hai.
Khi nói chuyện với anh thì người đàn ông kia đang ở trên xe lửa rồi. Từ huyện thành này đến thành phố Hoa Tây phải mất bốn giờ. Cố Ngôi vội vàng cầm theo chứng minh nhân dân, bắt xe buýt đuổi theo mới có thể đến trước cửa hội trường hôn lễ ngăn cản ông ta.
Hai cha con đánh nhau bầm tím hết mặt mũi, khiến cho không ít khách khứa bu lại xem.
Cuối cùng, Cố Ngôi phải kéo theo người bố say như lợn chết của mình đến bãi đỗ xe. Người đàn ông như phát điên nắm lấy cổ áo anh cười thật ghê rợn
_Mày cho rằng làm vậy mẹ mày sẽ biết ơn mày sao?
—— Mày cho rằng cô ta vẫn nhớ mày là ai sao?
—— Mày chính là thứ cặn bã không ai cần!
Bên ngoài bãi xe tiếng pháo rợp trời. Người đàn ông doanh nhân giàu có mặc một thân âu phục, đi giày da cõng theo cô dâu vui vẻ đi vào lễ đường.
Băng qua bãi đỗ xe, Cố Ngôi chăm chú nhìn theo bóng dáng người phụ nữ mặc bộ váy cưới đỏ tươi kia.
Bọn họ chỉ cách nhau mấy chục bước chân mà lòng anh có cảm giác anh cách xa bà ấy cả trăm cả ngàn dặm.
Lễ cưới diễn ra rất suôn sẻ. Cố Ngôi đưa người cha mặt mày bầm tím của mình trở về nhà. Anh dùng mọi cách từ uy hiếp, van xin, đe dọa, nói dối,.... Miễn là ông ta đồng ý không đi tìm vợ trước gây rối nữa.
Cố Ngôi nói:
"Bố, trường học của con năm nay đã tăng tiền học bổng rồi. Sẽ phát nhiều tiền hơn."
"Bố, con đã định hướng được nghề nghiệp rồi, một khi tốt nghiệp là có thể vào xưởng làm ngay. Chỉ cần bố không gây sự nữa, con sẽ chăm sóc bố thật tốt."
"Bố, nếu bố cứ kiên quyết làm đảo lộn cuộc sống thì con mẹ nó hai chúng ta sẽ cùng chết!"
Những lời này hoàn toàn là nói dối.
Cố Ngôi đương nhiên hiểu rõ bố mình là một tên khốn kiếp. Mà anh, là do ông ta sinh ra cũng khốn kiếp không kém.
Tương lai cực kỳ u ám, cuộc sống vô cùng kinh tởm.
Không cần thiết phải kiên trì, bởi vì có kiên trì thì cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên sau khi trở về từ thành phố Lan Tây Cố Ngôi đã lên kế hoạch sẵn sàng. Cho cái chết bất ngờ của anh và bố anh.
Trước một ngày anh đã chuẩn bị cẩn thận mọi thứ.
Vậy mà ngay sau đó, anh lại nhận được cuộc gọi của Chúc Triều Ca vì cô ấy bị thất tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.