Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi
Chương 3: 1314
Trảo Cá Ngư Đường
05/09/2024
[ Đối tượng kết hôn có gu thẩm mỹ cực kỳ kém. ]
*
Tập đoàn Quan Chúng hành động rất mau lẹ, ngay ngày hôm sau, tin tức Quan Lãng sắp kết hôn đã "lan truyền rộng rãi" toàn mạng, làm mọi người sôi nổi suy đoán không biết có phải cái cậu Lưu Như kia đã thành công "bay lên càng cao làm phượng hoàng" hay không.
Sau khi mớm tin cho dân tình đủ hai ngày, Sầm Yên Yên mới tiếp nhận phỏng vấn từ một nhà truyền thông. Bà tiết lộ rằng con trai mình đã có đối tượng kết hôn, chính là mối "duyên trời tác hợp" mà đích thân đại sư Hoành Dẫn trụ trì chùa Quân Linh tính quẻ cho. Còn đối tượng cụ thể là ai thì đang là vấn đề riêng tư chưa tiện công khai, trước mắt hai người sẽ đi đăng ký kết hôn trước, hôn lễ phải một thời gian nữa mới cử hành.
Đây chính là một hòn đá ném cho cả mặt hồ dậy sóng, các phát ngôn của Lưu Như lập tức bị đè xuống, toàn bộ đơn vị truyền thông giải trí đều lên bài đoán già đoán non về đối tượng kết hôn của Quan Lãng, ngoài ra còn có đủ loại đại sư đoán mệnh, thầy phong thủy cọ fame bằng cách đăng đàn phân tích mệnh số của Quan Lãng, khiến càng ngày càng có nhiều người hâm mộ đối tượng định mệnh may mắn kia.
Không một ai có thể nghi ngờ năng lực và uy quyền của đại sư Hoành Dẫn, ngược lại bắt đầu có người cười nhạo Lưu Như không biết tự lượng sức, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng những lời xì xầm này cũng nhanh chóng bị bộ phận truyền thông của tập đoàn Quan Chúng dìm cho mất dạng.
Đề tài được dời thành công, lúc này không còn ai chú ý đến tình hình tài chính của tập đoàn nữa.
Ngày đăng ký kết hôn, thời tiết vừa âm u vừa oi bức, Khương Dao hiếm có dịp không đi xe máy điện mà khoác ba lô vải ngồi xe taxi đến cửa Cục Dân Chính. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi trắng mới tinh, bên dưới là quần tây phối với giày da. Xuống xe rồi, anh đứng trước cửa rút di động ngẩn người nhìn khung WeChat được ghim cố định lên hàng đầu.
Quan Lãng: [ Khương Dao à? ]
Khương Dao: [ Là tôi đây. ]
Quan Lãng: [ Sáng mai 9 giờ anh rảnh không? ]
Khương Dao: [ Có. ]
Quan Lãng: [ 9 giờ, trước cửa Cục Dân Chính. ]
Khương Dao: [ Được. ]
Đây là toàn bộ nội dung đoạn đối thoại tối hôm qua, sau khi bọn họ thêm bạn tốt nhau trên WeChat.
Suốt đêm Khương Dao không ngủ được, còn phải bò lên Weibo xem ảnh Quan Lãng cho yên tâm, vì đến tận hôm nay anh vẫn không thể tin nổi câu chuyện mình chính là nhân duyên trời định của hắn. Tâm trạng anh vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, bàn tay không ngừng vần vò quai túi vải, mồ hôi chảy ròng ròng làm ai nhìn qua cũng tưởng là nhân viên ngày đầu đến nhậm chức ở Cục Dân Chính.
Vài phút sau, một chiếc Toyota Elfa dừng bên vệ đường, cửa xe mở ra, một cặp chân dài xuất hiện, sau đó là bộ âu phục chỉnh tề ôm lấy vòng eo nhỏ, bờ vai rộng. Người thanh niên kia rất cao, thoạt nhìn còn cao hơn anh đến mấy centimet. Đến khi hắn xoay người nhìn thẳng, Khương Dao đột nhiên trở nên căng thẳng bất thường.
Là Quan Lãng.
Quan Lãng sở hữu khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, sống mũi cao, đôi mắt không lớn mà mỹ miều như hoa, môi mỏng màu hồng nhạt, nhưng vì bản thân rất ít cười, toàn thân luôn tỏa ra khí chất "người sống chớ gần" nên cánh truyền thông hầu như chưa bao giờ dám tốn giấy mực khen ngợi ngoại hình hắn.
Quan Lãng nhìn lướt qua cửa chính Cục Dân Chính rồi ngẩng đầu nhìn trời cau mày, trực giác Khương Dao mách bảo rằng tâm trạng hắn đang không được tốt.
Trông thấy Quan Lãng sắp đi thẳng về phía mình, tim Khương Dao càng đập nhanh hơn, đôi tay nắm chặt quai túi trước ngực. Mọi lời anh dự định nói như bị bốc hơi hết, khuôn mặt nóng bừng, may mà màu da khá sẫm nên dù đỏ mặt cũng không dễ nhận ra.
Nhưng vào giây phút khoảng cách giữa hai người đã gần lắm rồi, đột nhiên Quan Lãng tránh sang một bên rồi lạnh nhạt đi lướt qua mặt anh, cuối cùng dừng lại dưới một tán cổ thụ.
Khương Dao bình phục lại hơi thở, trong lòng suy đoán có khi nào tâm trạng Quan Lãng không tốt nên lười nói chuyện, muốn trực tiếp vào thẳng Cục Dân Chính làm thủ tục luôn hay không?
Anh xoay người đi về phía cái cây, còn chưa đi được nửa bước đã thấy Quan Lãng rút di động, mất kiên nhẫn chọc chọc mấy cái lên màn hình. Ngay sau đó điện thoại trên tay anh rung bần bật, Khương Dao không rõ nguyên do, liếc màn hình mới thấy tin nhắn mới gửi tới.
Khương Dao mở khóa màn hình.
Quan Lãng: [ Anh đang ở đâu? ]
Khương Dao: "..."
Khương Dao căng da đầu nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Quan Lãng, chiều cao hai người không thua kém nhau là bao. Anh nhìn thẳng vào đường cằm xinh đẹp của Quan Lãng, hạ giọng: "Khụ... Tôi ở đây."
Cái cằm trong tầm mắt giật giật, nhận thấy Quan Lãng đang nhìn mình, Khương Dao càng căng thẳng hơn, tay cũng hơi run lên.
Khóe môi Quan Lãng lộ ra nụ cười châm chọc.
Hay, hay thật.
Hắn quét mắt nhìn người trước mặt từ đầu đến chân, cơ bản không thể tin được thanh niên vừa cao vừa cường tráng, da ngăm, thoạt nhìn khá thật thà, khí chất bình thường đến không thể bình thường hơn này lại là đối tượng kết hôn của mình.
Gu đối tượng của cha mẹ quả thực đối chọi gay gắt với hắn, tìm ngay một người có bề ngoài hoàn toàn tương phản, lớn hơn sáu tuổi thì thôi đi, mắt thẩm mỹ còn cực kỳ kém nữa chứ.
Đi đăng ký kết hôn mà ăn mặc như đi nhận việc thế để làm gì?
Người trước mắt chảy mồ hôi ròng ròng, như sợ hắn không tin bèn rút di động ra, mở khóa màn hình chìa trước mặt. Đôi mắt anh trốn tránh, lắp bắp nói: "Cậu xem... Tôi chính là... Khương Dao đây."
Quan Lãng thu hồi sắc mặt, khẽ gật đầu rồi nhàn nhạt nói: "Tôi biết rồi, vào trong đi."
Tuy đối với hắn, đối phương xấu đẹp tròn méo ra sao cũng không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng tốt xấu gì đó cũng là người sẽ chung sống cùng mình suốt một khoảng thời gian, Quan Lãng không thể không thừa nhận bản thân vẫn có một chút chờ mong nho nhỏ.
Chẳng qua hiện giờ người trước mắt lại khiến hắn không có ham muốn nhìn kỹ thêm một lần nào.
"Tôi... Để tôi dẫn cậu đi, ở tầng hai." Khương Dao cất điện thoại, đi vào trong trước.
"Anh tới đây rồi à?" Quan Lãng thuận miệng hỏi.
"Tôi đọc hướng dẫn... trên mạng..." Giọng Khương Dao nhỏ dần, có vẻ như rất ngượng.
Đi đăng ký kết hôn còn cần xem hướng dẫn? Quan Lãng không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ là đi làm loại thủ tục ngàn vạn người đã làm qua thôi sao?
Khương Dao cũng không định giải thích cụ thể cái gọi là "hướng dẫn" kia, ánh mắt Quan Lãng quét về phía trước, khó tránh khỏi đập ngay vào bóng lưng của anh.
Lúc này Khương Dao đang ngẩng đầu tìm đường, lưng dựng thẳng, áo sơ mi trên người cũng cực kỳ phẳng phiu, vạt áo nhét trong quần tây, mông có vẻ rất tròn, hai cẳng chân thẳng tắp. Nhìn kỹ vẫn phải công nhận dáng người khá chuẩn... Xem ra ngày thường chắc chắn có rèn luyện thường xuyên.
Tuy diện mạo tầm thường nhưng không lười biếng, trong lòng Quan Lãng yên lặng đưa ra kết luận, sau đó nối gót theo anh lên lầu hai.
Hai người được nhân viên hướng dẫn đi nộp lệ phí và chụp ảnh đăng ký kết hôn.
"Phí chụp ảnh là năm mươi tệ, phí làm giấy đăng ký kết hôn là chín tệ, có thể quét mã thanh toán ở đây." Nhân viên công tác là một cô gái trẻ tuổi, tươi cười chỉ vào bảng mã QR trên bàn.
Quan Lãng lấy điện thoại ra toan quét mã thì bị Khương Dao ngăn lại.
"Ngại quá, xin hỏi... Có thể dùng tiền mặt không? Có... có được nhận biên lai không?"
Cô gái gật đầu.
"Hỏi tiền mặt làm gì? Tôi trả là được rồi." Quan Lãng cảm thấy kỳ quặc, muốn quét mã nhanh cho xong lại bị ngăn cản lần nữa.
"Quan Lãng, để tôi trả đi, tôi... tôi có mang sẵn tiền rồi." Giọng Khương Dao không lớn nhưng rất kiên trì.
Anh rút từ trong ba lô ra một cái túi nhựa, trong túi là một tờ tiền giấy một trăm tệ mới tinh không có nếp nhăn nào. Anh cẩn thận mở túi lấy tiền giấy, liếc nhìn số series trên góc rồi hơi luyến tiếc đưa qua.
Cô gái nhận tiền cũng liếc nhìn con số series, sau đó ngẩng lên nhìn Khương Dao bằng vẻ mặt bất ngờ, tiếp theo cô cẩn thận mở ngăn kéo tìm tiền thối, viết biên lai.
Thời điểm nhân viên giao lại biên lai cho Khương Dao, cô nhìn hai người đối diện một lượt, nở nụ cười xán lạn nhiệt tình nói: "Chụp ảnh xong là có thể sang phòng đối diện nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, chúc hai anh bách niên hảo hợp!"
Khương Dao ngượng ngùng cười, nói cảm ơn cô gái.
Quan Lãng ngồi một bên nhìn Khương Dao đặt biên lai và số tiền lẻ vào vị trí ban nãy, sườn mặt nghiêm túc của anh khiến hắn bỗng giật mình.
Dựa vào thị lực 1.0 của bản thân, hắn có thể trông thấy chính xác từng con số series trên tờ tiền giấy mới đó. Mấy số phía trước hắn không nhớ rõ lắm, nhưng bốn số cuối cùng rõ ràng là: 1314.
Lần đầu tiên Quan Lãng mới ý thức được, hóa ra vẫn có người rất mong đợi và chuẩn bị chu đáo cho cuộc hôn nhân mà hắn qua loa bắt đầu, cũng rất chờ mong kết thúc này.
- ---
Lời tác giả:
Khương Dao: Lần này kết hôn để anh trả!
Tác giả: Thế lần sau cho Quan Lãng trả đi.
Quan Lãng:?
*
Tập đoàn Quan Chúng hành động rất mau lẹ, ngay ngày hôm sau, tin tức Quan Lãng sắp kết hôn đã "lan truyền rộng rãi" toàn mạng, làm mọi người sôi nổi suy đoán không biết có phải cái cậu Lưu Như kia đã thành công "bay lên càng cao làm phượng hoàng" hay không.
Sau khi mớm tin cho dân tình đủ hai ngày, Sầm Yên Yên mới tiếp nhận phỏng vấn từ một nhà truyền thông. Bà tiết lộ rằng con trai mình đã có đối tượng kết hôn, chính là mối "duyên trời tác hợp" mà đích thân đại sư Hoành Dẫn trụ trì chùa Quân Linh tính quẻ cho. Còn đối tượng cụ thể là ai thì đang là vấn đề riêng tư chưa tiện công khai, trước mắt hai người sẽ đi đăng ký kết hôn trước, hôn lễ phải một thời gian nữa mới cử hành.
Đây chính là một hòn đá ném cho cả mặt hồ dậy sóng, các phát ngôn của Lưu Như lập tức bị đè xuống, toàn bộ đơn vị truyền thông giải trí đều lên bài đoán già đoán non về đối tượng kết hôn của Quan Lãng, ngoài ra còn có đủ loại đại sư đoán mệnh, thầy phong thủy cọ fame bằng cách đăng đàn phân tích mệnh số của Quan Lãng, khiến càng ngày càng có nhiều người hâm mộ đối tượng định mệnh may mắn kia.
Không một ai có thể nghi ngờ năng lực và uy quyền của đại sư Hoành Dẫn, ngược lại bắt đầu có người cười nhạo Lưu Như không biết tự lượng sức, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng những lời xì xầm này cũng nhanh chóng bị bộ phận truyền thông của tập đoàn Quan Chúng dìm cho mất dạng.
Đề tài được dời thành công, lúc này không còn ai chú ý đến tình hình tài chính của tập đoàn nữa.
Ngày đăng ký kết hôn, thời tiết vừa âm u vừa oi bức, Khương Dao hiếm có dịp không đi xe máy điện mà khoác ba lô vải ngồi xe taxi đến cửa Cục Dân Chính. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi trắng mới tinh, bên dưới là quần tây phối với giày da. Xuống xe rồi, anh đứng trước cửa rút di động ngẩn người nhìn khung WeChat được ghim cố định lên hàng đầu.
Quan Lãng: [ Khương Dao à? ]
Khương Dao: [ Là tôi đây. ]
Quan Lãng: [ Sáng mai 9 giờ anh rảnh không? ]
Khương Dao: [ Có. ]
Quan Lãng: [ 9 giờ, trước cửa Cục Dân Chính. ]
Khương Dao: [ Được. ]
Đây là toàn bộ nội dung đoạn đối thoại tối hôm qua, sau khi bọn họ thêm bạn tốt nhau trên WeChat.
Suốt đêm Khương Dao không ngủ được, còn phải bò lên Weibo xem ảnh Quan Lãng cho yên tâm, vì đến tận hôm nay anh vẫn không thể tin nổi câu chuyện mình chính là nhân duyên trời định của hắn. Tâm trạng anh vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, bàn tay không ngừng vần vò quai túi vải, mồ hôi chảy ròng ròng làm ai nhìn qua cũng tưởng là nhân viên ngày đầu đến nhậm chức ở Cục Dân Chính.
Vài phút sau, một chiếc Toyota Elfa dừng bên vệ đường, cửa xe mở ra, một cặp chân dài xuất hiện, sau đó là bộ âu phục chỉnh tề ôm lấy vòng eo nhỏ, bờ vai rộng. Người thanh niên kia rất cao, thoạt nhìn còn cao hơn anh đến mấy centimet. Đến khi hắn xoay người nhìn thẳng, Khương Dao đột nhiên trở nên căng thẳng bất thường.
Là Quan Lãng.
Quan Lãng sở hữu khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, sống mũi cao, đôi mắt không lớn mà mỹ miều như hoa, môi mỏng màu hồng nhạt, nhưng vì bản thân rất ít cười, toàn thân luôn tỏa ra khí chất "người sống chớ gần" nên cánh truyền thông hầu như chưa bao giờ dám tốn giấy mực khen ngợi ngoại hình hắn.
Quan Lãng nhìn lướt qua cửa chính Cục Dân Chính rồi ngẩng đầu nhìn trời cau mày, trực giác Khương Dao mách bảo rằng tâm trạng hắn đang không được tốt.
Trông thấy Quan Lãng sắp đi thẳng về phía mình, tim Khương Dao càng đập nhanh hơn, đôi tay nắm chặt quai túi trước ngực. Mọi lời anh dự định nói như bị bốc hơi hết, khuôn mặt nóng bừng, may mà màu da khá sẫm nên dù đỏ mặt cũng không dễ nhận ra.
Nhưng vào giây phút khoảng cách giữa hai người đã gần lắm rồi, đột nhiên Quan Lãng tránh sang một bên rồi lạnh nhạt đi lướt qua mặt anh, cuối cùng dừng lại dưới một tán cổ thụ.
Khương Dao bình phục lại hơi thở, trong lòng suy đoán có khi nào tâm trạng Quan Lãng không tốt nên lười nói chuyện, muốn trực tiếp vào thẳng Cục Dân Chính làm thủ tục luôn hay không?
Anh xoay người đi về phía cái cây, còn chưa đi được nửa bước đã thấy Quan Lãng rút di động, mất kiên nhẫn chọc chọc mấy cái lên màn hình. Ngay sau đó điện thoại trên tay anh rung bần bật, Khương Dao không rõ nguyên do, liếc màn hình mới thấy tin nhắn mới gửi tới.
Khương Dao mở khóa màn hình.
Quan Lãng: [ Anh đang ở đâu? ]
Khương Dao: "..."
Khương Dao căng da đầu nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Quan Lãng, chiều cao hai người không thua kém nhau là bao. Anh nhìn thẳng vào đường cằm xinh đẹp của Quan Lãng, hạ giọng: "Khụ... Tôi ở đây."
Cái cằm trong tầm mắt giật giật, nhận thấy Quan Lãng đang nhìn mình, Khương Dao càng căng thẳng hơn, tay cũng hơi run lên.
Khóe môi Quan Lãng lộ ra nụ cười châm chọc.
Hay, hay thật.
Hắn quét mắt nhìn người trước mặt từ đầu đến chân, cơ bản không thể tin được thanh niên vừa cao vừa cường tráng, da ngăm, thoạt nhìn khá thật thà, khí chất bình thường đến không thể bình thường hơn này lại là đối tượng kết hôn của mình.
Gu đối tượng của cha mẹ quả thực đối chọi gay gắt với hắn, tìm ngay một người có bề ngoài hoàn toàn tương phản, lớn hơn sáu tuổi thì thôi đi, mắt thẩm mỹ còn cực kỳ kém nữa chứ.
Đi đăng ký kết hôn mà ăn mặc như đi nhận việc thế để làm gì?
Người trước mắt chảy mồ hôi ròng ròng, như sợ hắn không tin bèn rút di động ra, mở khóa màn hình chìa trước mặt. Đôi mắt anh trốn tránh, lắp bắp nói: "Cậu xem... Tôi chính là... Khương Dao đây."
Quan Lãng thu hồi sắc mặt, khẽ gật đầu rồi nhàn nhạt nói: "Tôi biết rồi, vào trong đi."
Tuy đối với hắn, đối phương xấu đẹp tròn méo ra sao cũng không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng tốt xấu gì đó cũng là người sẽ chung sống cùng mình suốt một khoảng thời gian, Quan Lãng không thể không thừa nhận bản thân vẫn có một chút chờ mong nho nhỏ.
Chẳng qua hiện giờ người trước mắt lại khiến hắn không có ham muốn nhìn kỹ thêm một lần nào.
"Tôi... Để tôi dẫn cậu đi, ở tầng hai." Khương Dao cất điện thoại, đi vào trong trước.
"Anh tới đây rồi à?" Quan Lãng thuận miệng hỏi.
"Tôi đọc hướng dẫn... trên mạng..." Giọng Khương Dao nhỏ dần, có vẻ như rất ngượng.
Đi đăng ký kết hôn còn cần xem hướng dẫn? Quan Lãng không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ là đi làm loại thủ tục ngàn vạn người đã làm qua thôi sao?
Khương Dao cũng không định giải thích cụ thể cái gọi là "hướng dẫn" kia, ánh mắt Quan Lãng quét về phía trước, khó tránh khỏi đập ngay vào bóng lưng của anh.
Lúc này Khương Dao đang ngẩng đầu tìm đường, lưng dựng thẳng, áo sơ mi trên người cũng cực kỳ phẳng phiu, vạt áo nhét trong quần tây, mông có vẻ rất tròn, hai cẳng chân thẳng tắp. Nhìn kỹ vẫn phải công nhận dáng người khá chuẩn... Xem ra ngày thường chắc chắn có rèn luyện thường xuyên.
Tuy diện mạo tầm thường nhưng không lười biếng, trong lòng Quan Lãng yên lặng đưa ra kết luận, sau đó nối gót theo anh lên lầu hai.
Hai người được nhân viên hướng dẫn đi nộp lệ phí và chụp ảnh đăng ký kết hôn.
"Phí chụp ảnh là năm mươi tệ, phí làm giấy đăng ký kết hôn là chín tệ, có thể quét mã thanh toán ở đây." Nhân viên công tác là một cô gái trẻ tuổi, tươi cười chỉ vào bảng mã QR trên bàn.
Quan Lãng lấy điện thoại ra toan quét mã thì bị Khương Dao ngăn lại.
"Ngại quá, xin hỏi... Có thể dùng tiền mặt không? Có... có được nhận biên lai không?"
Cô gái gật đầu.
"Hỏi tiền mặt làm gì? Tôi trả là được rồi." Quan Lãng cảm thấy kỳ quặc, muốn quét mã nhanh cho xong lại bị ngăn cản lần nữa.
"Quan Lãng, để tôi trả đi, tôi... tôi có mang sẵn tiền rồi." Giọng Khương Dao không lớn nhưng rất kiên trì.
Anh rút từ trong ba lô ra một cái túi nhựa, trong túi là một tờ tiền giấy một trăm tệ mới tinh không có nếp nhăn nào. Anh cẩn thận mở túi lấy tiền giấy, liếc nhìn số series trên góc rồi hơi luyến tiếc đưa qua.
Cô gái nhận tiền cũng liếc nhìn con số series, sau đó ngẩng lên nhìn Khương Dao bằng vẻ mặt bất ngờ, tiếp theo cô cẩn thận mở ngăn kéo tìm tiền thối, viết biên lai.
Thời điểm nhân viên giao lại biên lai cho Khương Dao, cô nhìn hai người đối diện một lượt, nở nụ cười xán lạn nhiệt tình nói: "Chụp ảnh xong là có thể sang phòng đối diện nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, chúc hai anh bách niên hảo hợp!"
Khương Dao ngượng ngùng cười, nói cảm ơn cô gái.
Quan Lãng ngồi một bên nhìn Khương Dao đặt biên lai và số tiền lẻ vào vị trí ban nãy, sườn mặt nghiêm túc của anh khiến hắn bỗng giật mình.
Dựa vào thị lực 1.0 của bản thân, hắn có thể trông thấy chính xác từng con số series trên tờ tiền giấy mới đó. Mấy số phía trước hắn không nhớ rõ lắm, nhưng bốn số cuối cùng rõ ràng là: 1314.
Lần đầu tiên Quan Lãng mới ý thức được, hóa ra vẫn có người rất mong đợi và chuẩn bị chu đáo cho cuộc hôn nhân mà hắn qua loa bắt đầu, cũng rất chờ mong kết thúc này.
- ---
Lời tác giả:
Khương Dao: Lần này kết hôn để anh trả!
Tác giả: Thế lần sau cho Quan Lãng trả đi.
Quan Lãng:?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.