Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi
Chương 43: Hiệu ứng bươm bướm
Trảo Cá Ngư Đường
05/09/2024
[ Bây giờ phong thủy luân chuyển, đến phiên gã và Quan Lãng ]
*
"Chuyện bên phía ông Nhậm là thế nào? Không phải ông ta đáp ứng đầu tư rồi sao?" Quan Lãng vừa bước vào văn phòng Quan Tề Đình đã bị chất vấn thẳng mặt.
"Chuyện làm ăn vốn không thể nói chắc chắn, ông ta không đầu tư nữa thì con sẽ suy nghĩ biện pháp khác." Sắc mặt Quan Lãng vẫn bình tĩnh, không nhìn ra chút nôn nóng nào.
"Ba đã nói từ lâu rồi, cái công ty game kia của con làm chơi là được, phải sớm dứt ra đi, xem xem, lần này..."
"Ba, bọn con sẽ sớm xử lý tốt."
"Xử lý tốt mà còn để chuyện ra như kia? Con có biết bây giờ người ngoài đang nói gì không!" Quan Tề Đình vốn muốn tiếp tục dạy dỗ, nhưng ông liếc nhìn quầng thâm dưới mắt Quan Lãng cuối cùng vẫn nhịn xuống, một hồi lâu sau mới mở miệng, "Thời hạn một năm là do chính con đặt ra, việc cũng chỉ có ba và mẹ con biết. Nếu không hoàn thành..."
"Nếu không hoàn thành, toàn bộ nỗ lực của cả công ty trong thời gian qua sẽ hoàn toàn uổng phí." Quan Lãng tiếp lời, ngữ khí chắc chắn, "Con nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."
"Nếu con đã nói thế thì thôi, chúng ta nói tiếp sang dự án đấu thầu sang năm đi. Tập đoàn đã đầu tư rất nhiều nhân lực cùng vật lực vào dự án này, không giống như mấy hạng mục vớ vẩn của con đâu, tuyệt đối không được để thất bại, đã hiểu chưa?"
Dự án đấu thầu của chính phủ kia là một mảnh đất nằm trong khu vực đang khai phá của thành phố. Chính phủ muốn xây dựng một tòa nhà triển lãm quốc tế tại đây, một mặt nó sẽ kích thích ngành du lịch địa phương, mặt khác cũng tạo điều kiện để tiếp xúc và kêu gọi đầu tư từ nước ngoài. Các công ty tham gia đấu thầu lần này đều phải cung cấp bản dự án xây dựng nhà triển lãm cùng với kế hoạch phát triển trong tương lai gần, cũng như bảng báo giá thích hợp.
"Bọn con đã lập xong bản quy hoạch hoàn chỉnh dựa trên các nguồn lực chính sách được chính phủ cung cấp, chỉ cần kiểm tra đối chiếu thêm với bảng báo giá của tập đoàn..." Việc này tuy không thuộc lĩnh vực mà Quan Lãng am hiểu, nhưng hắn đã tiêu hao rất nhiều công sức để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó hai người lại bàn bạc về hồ sơ dự thầu thêm một lát, Quan Tề Đình cũng đưa ra cho hắn khá nhiều kiến nghị có ích.
Bàn xong việc công, Quan Tề Đình nhìn đứa con trai kế thừa gần hết ưu điểm của cả ông lẫn Sầm Yên Yên, cuối cùng ý thức được hắn đã thật sự trưởng thành rồi, có thể gánh vác rất nhiều chuyện quan trọng, bản thân cũng nên tin tưởng con trai thêm một chút.
"Mùng một đầu năm ba và mẹ đã hẹn nhau cùng đi chùa Quân Linh dâng hương, con và Tiểu Khương cũng đi đi. Hai đứa kết hôn rồi, về tình về lý năm đầu tiên vẫn nên lên chùa vái tạ."
"Mùng một có khi con không rảnh đâu, mùa Tết là mùa event lớn nhất của Thiên Tinh, cũng là thời cơ tốt để cứu vãn danh dự công ty, bọn con phải để mắt cả ngày lẫn đêm."
"Dịp mỗi năm chỉ có một lần mà con còn không rút ra được thời gian?!"
"Ba, nút thắt này đối với con mà nói thật sự rất quan trọng." Quan Lãng dừng một chút, "Ba cứ để Khương Dao đi đi, anh ấy thay mặt con cũng được mà."
Người của Hiệp hội nghỉ Tết sớm, vụ lùm xùm chứng chỉ của Khương Dao có lẽ sẽ không được giải quyết dứt điểm trước sang năm.
Nhưng Khương Dao không ngờ rằng, một khi có vấn đề xảy ra, rất nhiều chuyện khác sẽ từ từ lên men như hiệu ứng cánh bướm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà dư luận trong công ty đã có sự thay đổi. Tin tức "Có thể gian dối trong học thuật" của Khương Dao bị người ta cố ý phóng đại, dư luận ban đầu còn khẳng định "Khương Dao chắc chắn bị oan", về sau từ từ biến thành "Không có lửa làm sao có khói", "Chờ có kết quả rồi nói tiếp".
Mỗi ngày đi làm Khương Dao đều nghe câu được câu chăng về đề tài này, anh không phải kiểu người thể hiện vui buồn ra ngoài mặt, cho nên chỉ có thể chậm rãi tự tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Từ sau ngày Khương Dao và Quan Lãng tranh cãi, Quan Lãng hoàn toàn cắm đầu vào công việc, gần đây có rất nhiều ngày đều là uống say như chết được tài xế khiêng về nhà. Những lần như vậy Khương Dao luôn phải tự củng cố tinh thần giúp hắn thay quần áo, lau người, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng hễ nhìn bộ dạng hắn cau mày muốn nôn mà nôn không được, nửa đêm tỉnh dậy khát nước khó chịu kêu tên mình, anh lại không đành lòng.
Quan Lãng say rượu sẽ trở nên cực kỳ dính người, miệng lẩm bẩm rầm rì luôn đòi ôm anh ngủ cho bằng được, có đôi khi còn quấn lấy Khương Dao đòi làm tình. Sau khi say rượu độ nhạy cảm bị hạ thấp, mỗi lần thường phải làm rất lâu, lần nào hắn cũng vần vò Khương Dao chịu hết nổi mới bắn ra được.
Khương Dao biết được từ chỗ thư ký Lâm rằng công việc của Quan Lãng đang gặp phiền phức không nhỏ, bắt buộc phải đi xã giao hết chỗ này đến chỗ khác để kéo đầu tư góp vốn. Đây là lĩnh vực mà anh hoàn toàn không hiểu nên chỉ có thể đè nén cơn khó chịu của chính mình, yên lặng ở phía sau ủng hộ Quan Lãng.
Buổi tối ngày làm việc cuối cùng của năm cũ, Sầm Yên Yên mới từ nước ngoài trở về nên tranh thủ ghé qua công ty Khương Dao đón anh tan làm cùng đi ăn cơm. Không biết ai là người đầu tiên thấy anh bước lên xe, lại còn chụp hình lén lút chuyền tay nhau trong các group chat nhỏ khắp công ty.
Ngày hôm đó Sầm Yên Yên đi một chiếc Maserati MC20 màu đỏ, kết hợp với chiếc Cayenne mà trước đó Khương Dao luôn ngồi đi làm, đề tài cứ thế dần trở nên kỳ quặc. Trong khoảng thời gian Khương Dao nghỉ Tết, những lời đồn về anh cứ thế bị truyền thành không biết bao nhiêu phiên bản trên đủ loại group không có mặt chính chủ.
Sáng sớm mùng Một Tết, Khương Dao cùng Quan Tề Đình và Sầm Yên Yên đi lên núi. Mấy doanh nghiệp gia đình đứng đầu thành phố đã sớm hẹn nhau tề tựu trước cửa chùa Quân Linh sớm nửa giờ để đi lên lối ưu tiên vào chùa dâng hương, làm công quả, sau đó mỗi nhà sẽ quyên cho chùa một khoản gọi là "thiện duyên".
Trụ trì chùa là đại sư Hoành Dẫn đã không để ý đến việc bên ngoài nhiều năm, người phụ trách tiếp đón bọn họ ngày hôm nay là đại sư Hoành Hải, sư đệ của Hoành Dẫn.
Các nhà dâng xong lễ cũng vừa vặn là 6 giờ sáng, chùa Quân Linh chính thức mở cửa, lúc này khách hành hương bình thường mới được tiến vào chính điện dâng hương cầu phúc.
"Hôm nay Tiểu Quan không tới à?" Người bắt chuyện là chủ tịch tập đoàn Tranh Ý - Trình Tiến Khôn, bên cạnh là vợ ông ta và con trai Trình Sóc.
"Nó có việc bận." Quan Tề Đình không muốn nhiều lời.
"Bận thế cơ đấy, đến thời gian lên chùa dâng hương đầu năm mà cũng không có? Trình Sóc, nhìn người ta làm việc đi, đâu có chơi bời lêu lổng cả ngày như con." Trình Tiến Khôn nói xong vẫn thấy chưa đủ lại liếc về phía Khương Dao đứng sau Quan Tề Đình, "Ồ, vị này chắc là đối tượng của Tiểu Quan nhỉ? Tuấn tú lịch sự quá. Người kết hôn rồi đúng là khác bọt, nghe nói dự án mà Quan Lãng phụ trách gần đây tiến triển thuận lợi lắm?"
"Cũng được." Quan Tề Đình trả lời nhát gừng, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Lần sau chúng ta tụ tập một trận đi, cùng đi đánh golf nhé?" Trình Tiến Khôn đưa ra một lời mời không có bao nhiêu thành ý.
"Bao giờ rảnh rồi nói."
"Tiến Khôn, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé." Sầm Yên Yên tiến lên phía trước một bước gật đầu chào hỏi với Trình Tiến Khôn, thái độ rất ôn hòa.
Trình Tiến Khôn thu lại thái độ cợt nhả, dùng sắc mặt phức tạp nhìn Sầm Yên Yên: "Năm nay cô cũng trở về sao..."
"Ừ, đúng lúc tôi rảnh nên về nước." Sầm Yên Yên mỉm cười gật đầu chào phu nhân Trình và Trình Sóc, "Nhoáng một cái mà con trai anh đã lớn thế này rồi, năm mới vui vẻ."
Phu nhân Trình luôn đứng phía sau con trai, thấy Sầm Yên Yên nhìn qua cũng vội vàng cười.
"Được rồi, đi thôi." Quan Tề Đình nôn nóng kéo tay Sầm Yên Yên, không quan tâm đến sắc mặt bất ngờ của bà mà qua loa chào tạm biệt người nhà họ Trình.
Trình Tiến Khôn đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người kia nắm chặt tay, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Mãi đến khi Trình Sóc gọi một câu "Ba, đi thôi", ông ta mới lấy lại tinh thần, ba người cùng nhau ra ngoài.
"Chuyện ba kêu con làm đến đâu rồi?" Trình Tiến Khôn hạ giọng, nghiêng đầu hỏi Trình Sóc.
Trình Sóc nắm tay mẹ mình, cúi đầu đi mấy bước mới trả lời không nhanh không chậm: "Dự án này sẽ là của con."
"Vậy thì tốt."
Trình Sóc nhìn theo bóng lưng Trình Tiến Khôn, bật cười trào phúng.
Gần đây gã điều tra về tập đoàn Quan Chúng mới phát hiện được một ít chuyện cũ thú vị của gia đình đó, hóa ra cha gã cũng có liên lụy vào. Quan Tề Đình và Sầm Yên Yên mỗi người ở một nơi đã nhiều năm, đầu đuôi ngọn nguồn việc này chắc chắn có liên quan đến Trình Tiến Khôn.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, đến phiên gã và Quan Lãng.
Gã cũng rất tò mò, nếu Quan Lãng phải đứng giữa hai lựa chọn giữ hay bỏ, hắn sẽ làm thế nào đây?
Thật sự quá thú vị.
—
Lời tác giả:
Trình Sóc chính là người trước đây từng ký hợp đồng phá đám Quan Lãng với Lưu Như, cũng là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Tranh Ý.
*
"Chuyện bên phía ông Nhậm là thế nào? Không phải ông ta đáp ứng đầu tư rồi sao?" Quan Lãng vừa bước vào văn phòng Quan Tề Đình đã bị chất vấn thẳng mặt.
"Chuyện làm ăn vốn không thể nói chắc chắn, ông ta không đầu tư nữa thì con sẽ suy nghĩ biện pháp khác." Sắc mặt Quan Lãng vẫn bình tĩnh, không nhìn ra chút nôn nóng nào.
"Ba đã nói từ lâu rồi, cái công ty game kia của con làm chơi là được, phải sớm dứt ra đi, xem xem, lần này..."
"Ba, bọn con sẽ sớm xử lý tốt."
"Xử lý tốt mà còn để chuyện ra như kia? Con có biết bây giờ người ngoài đang nói gì không!" Quan Tề Đình vốn muốn tiếp tục dạy dỗ, nhưng ông liếc nhìn quầng thâm dưới mắt Quan Lãng cuối cùng vẫn nhịn xuống, một hồi lâu sau mới mở miệng, "Thời hạn một năm là do chính con đặt ra, việc cũng chỉ có ba và mẹ con biết. Nếu không hoàn thành..."
"Nếu không hoàn thành, toàn bộ nỗ lực của cả công ty trong thời gian qua sẽ hoàn toàn uổng phí." Quan Lãng tiếp lời, ngữ khí chắc chắn, "Con nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."
"Nếu con đã nói thế thì thôi, chúng ta nói tiếp sang dự án đấu thầu sang năm đi. Tập đoàn đã đầu tư rất nhiều nhân lực cùng vật lực vào dự án này, không giống như mấy hạng mục vớ vẩn của con đâu, tuyệt đối không được để thất bại, đã hiểu chưa?"
Dự án đấu thầu của chính phủ kia là một mảnh đất nằm trong khu vực đang khai phá của thành phố. Chính phủ muốn xây dựng một tòa nhà triển lãm quốc tế tại đây, một mặt nó sẽ kích thích ngành du lịch địa phương, mặt khác cũng tạo điều kiện để tiếp xúc và kêu gọi đầu tư từ nước ngoài. Các công ty tham gia đấu thầu lần này đều phải cung cấp bản dự án xây dựng nhà triển lãm cùng với kế hoạch phát triển trong tương lai gần, cũng như bảng báo giá thích hợp.
"Bọn con đã lập xong bản quy hoạch hoàn chỉnh dựa trên các nguồn lực chính sách được chính phủ cung cấp, chỉ cần kiểm tra đối chiếu thêm với bảng báo giá của tập đoàn..." Việc này tuy không thuộc lĩnh vực mà Quan Lãng am hiểu, nhưng hắn đã tiêu hao rất nhiều công sức để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó hai người lại bàn bạc về hồ sơ dự thầu thêm một lát, Quan Tề Đình cũng đưa ra cho hắn khá nhiều kiến nghị có ích.
Bàn xong việc công, Quan Tề Đình nhìn đứa con trai kế thừa gần hết ưu điểm của cả ông lẫn Sầm Yên Yên, cuối cùng ý thức được hắn đã thật sự trưởng thành rồi, có thể gánh vác rất nhiều chuyện quan trọng, bản thân cũng nên tin tưởng con trai thêm một chút.
"Mùng một đầu năm ba và mẹ đã hẹn nhau cùng đi chùa Quân Linh dâng hương, con và Tiểu Khương cũng đi đi. Hai đứa kết hôn rồi, về tình về lý năm đầu tiên vẫn nên lên chùa vái tạ."
"Mùng một có khi con không rảnh đâu, mùa Tết là mùa event lớn nhất của Thiên Tinh, cũng là thời cơ tốt để cứu vãn danh dự công ty, bọn con phải để mắt cả ngày lẫn đêm."
"Dịp mỗi năm chỉ có một lần mà con còn không rút ra được thời gian?!"
"Ba, nút thắt này đối với con mà nói thật sự rất quan trọng." Quan Lãng dừng một chút, "Ba cứ để Khương Dao đi đi, anh ấy thay mặt con cũng được mà."
Người của Hiệp hội nghỉ Tết sớm, vụ lùm xùm chứng chỉ của Khương Dao có lẽ sẽ không được giải quyết dứt điểm trước sang năm.
Nhưng Khương Dao không ngờ rằng, một khi có vấn đề xảy ra, rất nhiều chuyện khác sẽ từ từ lên men như hiệu ứng cánh bướm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà dư luận trong công ty đã có sự thay đổi. Tin tức "Có thể gian dối trong học thuật" của Khương Dao bị người ta cố ý phóng đại, dư luận ban đầu còn khẳng định "Khương Dao chắc chắn bị oan", về sau từ từ biến thành "Không có lửa làm sao có khói", "Chờ có kết quả rồi nói tiếp".
Mỗi ngày đi làm Khương Dao đều nghe câu được câu chăng về đề tài này, anh không phải kiểu người thể hiện vui buồn ra ngoài mặt, cho nên chỉ có thể chậm rãi tự tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Từ sau ngày Khương Dao và Quan Lãng tranh cãi, Quan Lãng hoàn toàn cắm đầu vào công việc, gần đây có rất nhiều ngày đều là uống say như chết được tài xế khiêng về nhà. Những lần như vậy Khương Dao luôn phải tự củng cố tinh thần giúp hắn thay quần áo, lau người, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng hễ nhìn bộ dạng hắn cau mày muốn nôn mà nôn không được, nửa đêm tỉnh dậy khát nước khó chịu kêu tên mình, anh lại không đành lòng.
Quan Lãng say rượu sẽ trở nên cực kỳ dính người, miệng lẩm bẩm rầm rì luôn đòi ôm anh ngủ cho bằng được, có đôi khi còn quấn lấy Khương Dao đòi làm tình. Sau khi say rượu độ nhạy cảm bị hạ thấp, mỗi lần thường phải làm rất lâu, lần nào hắn cũng vần vò Khương Dao chịu hết nổi mới bắn ra được.
Khương Dao biết được từ chỗ thư ký Lâm rằng công việc của Quan Lãng đang gặp phiền phức không nhỏ, bắt buộc phải đi xã giao hết chỗ này đến chỗ khác để kéo đầu tư góp vốn. Đây là lĩnh vực mà anh hoàn toàn không hiểu nên chỉ có thể đè nén cơn khó chịu của chính mình, yên lặng ở phía sau ủng hộ Quan Lãng.
Buổi tối ngày làm việc cuối cùng của năm cũ, Sầm Yên Yên mới từ nước ngoài trở về nên tranh thủ ghé qua công ty Khương Dao đón anh tan làm cùng đi ăn cơm. Không biết ai là người đầu tiên thấy anh bước lên xe, lại còn chụp hình lén lút chuyền tay nhau trong các group chat nhỏ khắp công ty.
Ngày hôm đó Sầm Yên Yên đi một chiếc Maserati MC20 màu đỏ, kết hợp với chiếc Cayenne mà trước đó Khương Dao luôn ngồi đi làm, đề tài cứ thế dần trở nên kỳ quặc. Trong khoảng thời gian Khương Dao nghỉ Tết, những lời đồn về anh cứ thế bị truyền thành không biết bao nhiêu phiên bản trên đủ loại group không có mặt chính chủ.
Sáng sớm mùng Một Tết, Khương Dao cùng Quan Tề Đình và Sầm Yên Yên đi lên núi. Mấy doanh nghiệp gia đình đứng đầu thành phố đã sớm hẹn nhau tề tựu trước cửa chùa Quân Linh sớm nửa giờ để đi lên lối ưu tiên vào chùa dâng hương, làm công quả, sau đó mỗi nhà sẽ quyên cho chùa một khoản gọi là "thiện duyên".
Trụ trì chùa là đại sư Hoành Dẫn đã không để ý đến việc bên ngoài nhiều năm, người phụ trách tiếp đón bọn họ ngày hôm nay là đại sư Hoành Hải, sư đệ của Hoành Dẫn.
Các nhà dâng xong lễ cũng vừa vặn là 6 giờ sáng, chùa Quân Linh chính thức mở cửa, lúc này khách hành hương bình thường mới được tiến vào chính điện dâng hương cầu phúc.
"Hôm nay Tiểu Quan không tới à?" Người bắt chuyện là chủ tịch tập đoàn Tranh Ý - Trình Tiến Khôn, bên cạnh là vợ ông ta và con trai Trình Sóc.
"Nó có việc bận." Quan Tề Đình không muốn nhiều lời.
"Bận thế cơ đấy, đến thời gian lên chùa dâng hương đầu năm mà cũng không có? Trình Sóc, nhìn người ta làm việc đi, đâu có chơi bời lêu lổng cả ngày như con." Trình Tiến Khôn nói xong vẫn thấy chưa đủ lại liếc về phía Khương Dao đứng sau Quan Tề Đình, "Ồ, vị này chắc là đối tượng của Tiểu Quan nhỉ? Tuấn tú lịch sự quá. Người kết hôn rồi đúng là khác bọt, nghe nói dự án mà Quan Lãng phụ trách gần đây tiến triển thuận lợi lắm?"
"Cũng được." Quan Tề Đình trả lời nhát gừng, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Lần sau chúng ta tụ tập một trận đi, cùng đi đánh golf nhé?" Trình Tiến Khôn đưa ra một lời mời không có bao nhiêu thành ý.
"Bao giờ rảnh rồi nói."
"Tiến Khôn, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé." Sầm Yên Yên tiến lên phía trước một bước gật đầu chào hỏi với Trình Tiến Khôn, thái độ rất ôn hòa.
Trình Tiến Khôn thu lại thái độ cợt nhả, dùng sắc mặt phức tạp nhìn Sầm Yên Yên: "Năm nay cô cũng trở về sao..."
"Ừ, đúng lúc tôi rảnh nên về nước." Sầm Yên Yên mỉm cười gật đầu chào phu nhân Trình và Trình Sóc, "Nhoáng một cái mà con trai anh đã lớn thế này rồi, năm mới vui vẻ."
Phu nhân Trình luôn đứng phía sau con trai, thấy Sầm Yên Yên nhìn qua cũng vội vàng cười.
"Được rồi, đi thôi." Quan Tề Đình nôn nóng kéo tay Sầm Yên Yên, không quan tâm đến sắc mặt bất ngờ của bà mà qua loa chào tạm biệt người nhà họ Trình.
Trình Tiến Khôn đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người kia nắm chặt tay, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Mãi đến khi Trình Sóc gọi một câu "Ba, đi thôi", ông ta mới lấy lại tinh thần, ba người cùng nhau ra ngoài.
"Chuyện ba kêu con làm đến đâu rồi?" Trình Tiến Khôn hạ giọng, nghiêng đầu hỏi Trình Sóc.
Trình Sóc nắm tay mẹ mình, cúi đầu đi mấy bước mới trả lời không nhanh không chậm: "Dự án này sẽ là của con."
"Vậy thì tốt."
Trình Sóc nhìn theo bóng lưng Trình Tiến Khôn, bật cười trào phúng.
Gần đây gã điều tra về tập đoàn Quan Chúng mới phát hiện được một ít chuyện cũ thú vị của gia đình đó, hóa ra cha gã cũng có liên lụy vào. Quan Tề Đình và Sầm Yên Yên mỗi người ở một nơi đã nhiều năm, đầu đuôi ngọn nguồn việc này chắc chắn có liên quan đến Trình Tiến Khôn.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, đến phiên gã và Quan Lãng.
Gã cũng rất tò mò, nếu Quan Lãng phải đứng giữa hai lựa chọn giữ hay bỏ, hắn sẽ làm thế nào đây?
Thật sự quá thú vị.
—
Lời tác giả:
Trình Sóc chính là người trước đây từng ký hợp đồng phá đám Quan Lãng với Lưu Như, cũng là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Tranh Ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.