Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi
Chương 46: Sợ hãi mất đi
Trảo Cá Ngư Đường
05/09/2024
[ "Quan Lãng, cậu thật sự vượt ngoài sự mong đợi của tôi đấy." ]
*
Một tiếng sau, Quan Lãng kết thúc cuộc họp ở công ty, vào lúc hắn mang hồ sơ dự thầu đi đến địa điểm đấu thầu, mở điện thoại lên lập tức nhận được một cuộc gọi với giọng nói ồm ồm tương tự.
"Giám đốc Quan, tôi có món quà muốn tặng cậu đây."
"Anh là ai?"
"Bây giờ chắc giám đốc Quan đang ngồi trên xe nhỉ, hay là cậu mở email ra xem thử đi."
Quả thực Quan Lãng đang bật laptop để chuẩn bị bài thuyết trình ngày hôm nay. Nghe những lời kia, hắn thuận tay click vào hộp thư xem email chưa đọc.
Giữa một đống email công việc chưa kịp xử lý, mười phút trước đúng là có một email được đặt tựa đề "Quà tặng giám đốc Quan". Hắn mở thư ra, tệp tin bên trong chứa mấy chục bức ảnh. Toàn bộ ảnh trong email đều chụp đủ các tư thế "thân mật" của Lục Tịnh Dịch và Khương Dao, có tấm trong phòng làm việc của Lục Tịnh Dịch, có tấm cùng nhau đi ăn cơm, có tấm chụp trên phố, hơn nữa người chụp ảnh như cố ý canh góc nên có những tấm mà hành động của hai người trông như đang hôn nhau.
"Anh có ý gì?" Quan Lãng nới lỏng cổ áo, ở thời điểm này còn làm ra mấy thủ đoạn đê tiện, không biết là đối thủ cạnh tranh nhà nào nữa.
"Giám đốc Quan đừng sốt ruột, tôi chỉ là người có chút tư thù với Khương Dao mà thôi. Loại người như Khương Dao làm sao xứng đôi với giám đốc Quan được? Hay là bây giờ tôi lập tức phát tán mấy tấm ảnh này lên mạng nhé, đúng lúc tất cả mọi người đều tò mò về đối tượng "duyên trời tác hợp" của cậu đấy."
Quan Lãng thu nhỏ cửa sổ email lại, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình desktop một lúc lâu mới thấp giọng gằn từng chữ: "Tùy các người."
"Không hổ là sếp Quan, bị cắm sừng mà vẫn rất bình tĩnh. Nếu đã thế, Khương Dao bây giờ đang nằm trong tay tôi cùng tùy tôi xử lý đúng không."
Quan Lãng nhìn hòm thư thông báo có email mới, lần này không có chủ đề gì cả. Hắn bấm mở lên chỉ thấy một tấm ảnh chụp cảnh vật xung quanh rất âm u, người nằm chính giữa bị trói chặt tay chân không nhúc nhích, cứ như đã hôn mê bất tỉnh.
Vóc dáng người này... quả thật rất giống Khương Dao.
Quan Lãng phóng to tấm ảnh lên để cẩn thận xác nhận nét mặt đối phương, hắn hít một hơi sâu mới tìm lại được giọng nói: "Bắt người phi pháp, anh đang phạm tội đấy."
"Chắc cậu không biết đâu, giữa tôi và Khương Dao là trao đổi bình đẳng theo nhu cầu. Anh ta vì sự nghiệp mà hy sinh thứ khác cũng là chuyện bình thường, cậu nói có phải không? Nhưng mà bây giờ chúng tôi đã xong việc, giám đốc Quan có thể đến đón anh ta được rồi đấy, địa chỉ nằm ngay trong email nhé."
Người kia nói xong lập tức cúp máy. Lúc này Quan Lãng mới phát hiện ra trong di động mình có vài cuộc gọi nhỡ từ Khương Dao liền gọi lại ngay, nhưng chỉ nghe được giọng nữ máy móc lạnh băng "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy". Quan Lãng lại gọi điện hỏi Quý Minh, anh ta đáp một tiếng đồng hồ trước Khương Dao có nhắc đến chuyện mình phải đi đến xưởng Ngũ Tinh.
Quả nhiên, địa chỉ trong hộp thư của hắn cũng là khu xưởng Ngũ Tinh.
"Bây giờ anh tìm thêm vài người, lập tức chạy đến xưởng Ngũ Tinh cho tôi. Nếu Khương Dao xảy ra chuyện gì không hay, anh cũng đừng hòng sống yên ổn." Quan Lãng cảnh cáo Quý Minh xong, huyệt thái dương cũng nhảy lên thình thịch.
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc đấu thầu dự án của chính phủ, cũng là ngày thuyết trình quan trọng nhất của các đơn vị tham gia, sau khi thuyết trình xong bọn họ sẽ phải đệ trình cả hồ sơ đấu thầu cho cơ quan chủ quản.
Đêm hôm trước Quan Lãng gần như không ngủ để đảm bảo buổi thuyết trình hôm nay không có bất kỳ sai sót nào, hiện giờ hồ sơ dự thầu đang nằm trong tay hắn, bản thảo bài thuyết trình đã sẵn sàng trong laptop đặt trước mắt. Dự án miệt mài hơn nửa năm cùng mọi nỗ lực trả giá của tất cả các thành viên trong team ngày hôm nay sẽ kết thúc, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào một trận chiến cuối cùng nữa thôi.
Nhưng đúng lúc này Khương Dao bị người ta bắt cóc, không biết đã trải qua những chuyện gì. Nếu anh lại bị xâm hại như lần ở trước cửa công ty thì... Quan Lãng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lần này rốt cuộc là ai? Quan Lãng nắm chặt nắm tay nện một quyền lên kính cửa xe, khiến tài xế giật mình hoảng hốt.
"Cậu.. cậu chủ?"
Quan Lãng vô cùng giận dữ, hắn đấu tranh nội tâm mất cả buổi, cuối cùng nghiến răng ra lệnh cho tài xế: "Quay đầu đi xưởng Ngũ Tinh."
Sau đó hắn lại gọi cho thư ký Lâm nói cô điều ngay quản lý dự án đến hội trường chờ trước, nếu những người khác không đến kịp giờ, quản lý dự án sẽ lên thuyết trình thay hắn.
Dường như hắn không thể không thừa nhận, Khương Dao ở trong lòng hắn đã ở một vị trí hoàn toàn khác biệt. So với dự án tiêu phí cả đống thời gian lẫn tâm huyết này, hắn lại sợ hãi mất đi Khương Dao nhiều hơn.
Hai mươi phút trước, Khương Dao cho tài xế dừng xe ở một con đường nhỏ gần khu xưởng Ngũ Tinh. Anh vẫn có ý thức tự vệ cơ bản nên hoàn toàn không tin bất kỳ câu nào của đối phương, vì thế mới tính toán men theo đường nhỏ lẻn vào cửa hông xưởng Ngũ Tinh xem xét tình hình trước.
Thế nhưng đối phương hiển nhiên còn chuẩn bị chu toàn hơn, đã sắp xếp đủ người theo dõi trong phạm vi 2km quanh xưởng Ngũ Tinh, cho nên Khương Dao vừa xuất hiện đã bị bọn họ theo dõi sát sao.
Xưởng Ngũ Tinh là một khu nhà xưởng bị bỏ hoang, trước kia vốn nằm trong dự án phát triển công nghiệp của chính phủ. Về sau người quản lý của chính phủ bị thuyên chuyển đi nơi khác, bên đơn vị đấu thầu khai thác cũng đổi chủ nên khu xưởng này cứ như vậy bị người ta bỏ không.
Thời điểm Khương Dao bị bắt đưa đến trước mặt Lưu Như, anh bị đưa đến một căn phòng trống cũ nát. Lưu Như lấy ra một cái ghế xếp ngồi lên, lại cho đám vệ sĩ ấn Khương Dao ngồi vào một chiếc ghế khác.
"Khương Dao, nghe tên anh đã lâu." Lưu Như nở nụ cười giả tạo.
"Cậu là ai? Muốn làm gì?! Quan Lãng đâu?"
"Đừng nóng vội, tôi sẽ trả lời anh từng câu một. Lát nữa Quan Lãng cũng sẽ đến đây ngay, anh cứ yên tâm đi."
"Về phần tôi." Lưu Như ra vẻ kinh ngạc, "Quan Lãng không nhắc đến tên tôi bao giờ sao? Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, còn anh, có nhớ rõ lần anh suýt bị cưỡng h.iếp trước cửa công ty không nào?"
Khương Dao ngẩng đầu nhìn Lưu Như đầy khiếp sợ.
"Không sai, là tôi tìm người làm, tiếc là không thành công. Chuyện này Quan Lãng cũng biết đấy. Hai người mỗi ngày chung chăn gối mà anh ấy không kể anh nghe câu nào á?" Lưu Như cẩn thận quan sát sắc mặt Khương Dao, biết mình đã đoán đúng nên càng ăn nói không kiêng nể.
"Cậu nói cái gì? Quan Lãng... biết?" Tuy luôn cảnh báo chính mình đừng nên quá tin những gì người đối diện nói, nhưng cuối cùng Khương Dao vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng.
"Đúng vậy, anh ấy còn tìm gặp riêng tôi nữa cơ. Chắc anh ấy cảm thấy anh không cần biết chuyện"
Khương Dao nhắm mắt, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp. Chỉ trong nháy mắt anh đã xâu chuỗi mọi sự kiện lại với nhau: "Chuyện tôi bị tố cáo cũng là cậu làm luôn sao?"
"Đừng nói thế chứ, tôi chỉ gọi một cuộc lên hiệp hội nói ra những suy đoán "có thể có" cho họ nghe, muốn ngáng chân anh một chút thôi, còn kẻ thật sự nộp bằng chứng cho hiệp hội là một người khác. Khương Dao à, không tin được hóa ra anh gây thù chuốc oán với nhiều người như thế đấy. Tôi chỉ mới vứt ra một miếng mồi đã lập tức có người đớp ngay không chịu bỏ." Lưu Như vốn không định giấu giếm chuyện này, hơn nữa mục đích chọc giận Khương Dao đã đạt được, bây giờ cậu ta càng nói năng thoải mái hơn.
"Là ai?"
"Chính là anh đồng nghiệp họ Vương của anh ý, Vương gì nhỉ? Bề ngoài trông rất thành thật, không ngờ lúc giẫm anh lại cực kỳ dứt khoát không hề nương tay."
Hẳn là Vương Thụy Hoa.
Không phải Khương Dao chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng làm sao trong tay Vương Thụy Hoa lại có cái gọi là "bằng chứng gian lận kỹ thuật" được?
"Tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu làm vậy với tôi?" Khương Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lưu Như.
Lưu Như thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Khương Dao: "Thế dựa vào đâu mà anh được kết hôn với Quan Lãng? Anh ấy đâu có thích anh, anh còn cắm sừng anh ấy nữa kìa..."
"Tôi không có! Cậu bịa đặt cái gì vậy?!"
"Có hay không không phải do tôi quyết định đâu, xem mấy "chứng cứ" này đi."
Lưu Như ném một chồng ảnh xuống đất, Khương Dao cúi đầu liền thấy ngay, tất cả ảnh đều chụp những hành động "thân mật" giữa anh và Lục Tịnh Dịch. Anh liều mạng giãy giụa muốn đứng lên lại bị người ta đè mạnh xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Cậu! Cậu cho người theo dõi tôi! Mấy tấm ảnh này đều có vấn đề!"
"Ảnh chụp toàn cảnh thật đấy, nhưng mà anh cũng không cần hoảng đâu." Lưu Như đưa mắt ra hiệu với một người đứng cạnh Khương Dao.
"Những chuyện anh muốn biết tôi đều nói cả rồi, thuận tiện còn muốn tặng anh thêm một món quà nữa cơ." Lưu Như rút từ trong túi ra một cây bút ghi âm, cậu ta tiến lên phía trước nhét nó vào tay Khương Dao, "Có qua có lại, bây giờ tôi muốn anh giúp tôi một việc, chắc không quá đáng chứ."
"Giúp cái gì..." Khương Dao còn chưa kịp nói xong đã bị đánh mạnh một cú vào gáy, cả người anh mất thăng bằng ngã chúi về phía trước.
Sau khi Quan Lãng ra lệnh cho tài xế quay xe chạy đến xưởng Ngũ Tinh, Trình Sóc cũng lập tức nhận được thông tin này.
Gã và Lưu Như nội ứng ngoại hợp, hôm nay đã phái ra hai nhóm người, một nhóm theo dõi Quan Lãng, nhóm còn lại phục sẵn trên con đường Khương Dao đi làm. Dù hôm nay anh không cắn câu, bọn họ vẫn có thể dùng vũ lực khống chế khiêng người đến xưởng Ngũ Tinh, làm anh bị thương cũng không sao, mục đích chính chỉ để thăm dò thái độ của Quan Lãng.
Nếu hôm nay Quan Lãng không trúng chiêu thì cuộc hôn nhân của hắn vẫn xảy ra vấn đề, đó cũng là điều mà Trình Sóc mong muốn.
Biết tin Quan Lãng hành động đúng như những gì bọn họ dự liệu, Trình Sóc mới thả lỏng lại, khoan khoái dựa vào ghế sô pha trong phòng nghỉ khách sạn.
Quan Lãng không hề biết, hai mươi năm trước Quan Tề Đình cũng từng phải đứng trước một lựa chọn trọng đại nhất đời mình, giống như hắn bây giờ.
Một bên là người vợ Sầm Yên Yên bị nghi ngờ bắt cóc không rõ tung tích, bên còn lại là cuộc đấu thầu có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với sự nghiệp của Quan Tề Đình. Căn cứ theo tư liệu thực tế, năm đó Quan Tề Đình đã lựa chọn cuộc đấu thầu, thế nên mới có cục diện tập đoàn Quan Chúng như ngày hôm nay. Mà cái giá phải trả cho chuyện đó chính là cuộc sống vợ chồng nhiều năm không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng với Sầm Yên Yên.
Trình Sóc đốt một điếu thuốc rồi gọi điện thoại: "Tôi đây, trói kỹ vào, không cho nó động đậy, rút hết người ra ngoài đi."
"Nói với team thực hiện đấu thầu chuẩn bị, có khả năng kế hoạch và hồ sơ đấu thầu sẽ được sửa đổi khẩn cấp đấy."
Trình Sóc đứng lên nhìn ra quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ sát đất, chậm rãi nhả khói.
Thú vị thật, cuối cùng Quan Lãng đã chọn Khương Dao.
"Quan Lãng, cậu thật sự vượt ngoài mong đợi của tôi đấy."
Gã nôn nóng muốn biết lần này cái giá mà Quan Lãng phải trả sẽ là gì đây?
—
Lời tác giả:
Vương Thụy Hoa là đồng nghiệp của Khương Dao, mấy chương trước có nhắc tới rồi, cũng là kỹ sư vật liệu may mặc trong công ty, nhưng chưa phải kỹ sư cao cấp.
*
Một tiếng sau, Quan Lãng kết thúc cuộc họp ở công ty, vào lúc hắn mang hồ sơ dự thầu đi đến địa điểm đấu thầu, mở điện thoại lên lập tức nhận được một cuộc gọi với giọng nói ồm ồm tương tự.
"Giám đốc Quan, tôi có món quà muốn tặng cậu đây."
"Anh là ai?"
"Bây giờ chắc giám đốc Quan đang ngồi trên xe nhỉ, hay là cậu mở email ra xem thử đi."
Quả thực Quan Lãng đang bật laptop để chuẩn bị bài thuyết trình ngày hôm nay. Nghe những lời kia, hắn thuận tay click vào hộp thư xem email chưa đọc.
Giữa một đống email công việc chưa kịp xử lý, mười phút trước đúng là có một email được đặt tựa đề "Quà tặng giám đốc Quan". Hắn mở thư ra, tệp tin bên trong chứa mấy chục bức ảnh. Toàn bộ ảnh trong email đều chụp đủ các tư thế "thân mật" của Lục Tịnh Dịch và Khương Dao, có tấm trong phòng làm việc của Lục Tịnh Dịch, có tấm cùng nhau đi ăn cơm, có tấm chụp trên phố, hơn nữa người chụp ảnh như cố ý canh góc nên có những tấm mà hành động của hai người trông như đang hôn nhau.
"Anh có ý gì?" Quan Lãng nới lỏng cổ áo, ở thời điểm này còn làm ra mấy thủ đoạn đê tiện, không biết là đối thủ cạnh tranh nhà nào nữa.
"Giám đốc Quan đừng sốt ruột, tôi chỉ là người có chút tư thù với Khương Dao mà thôi. Loại người như Khương Dao làm sao xứng đôi với giám đốc Quan được? Hay là bây giờ tôi lập tức phát tán mấy tấm ảnh này lên mạng nhé, đúng lúc tất cả mọi người đều tò mò về đối tượng "duyên trời tác hợp" của cậu đấy."
Quan Lãng thu nhỏ cửa sổ email lại, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình desktop một lúc lâu mới thấp giọng gằn từng chữ: "Tùy các người."
"Không hổ là sếp Quan, bị cắm sừng mà vẫn rất bình tĩnh. Nếu đã thế, Khương Dao bây giờ đang nằm trong tay tôi cùng tùy tôi xử lý đúng không."
Quan Lãng nhìn hòm thư thông báo có email mới, lần này không có chủ đề gì cả. Hắn bấm mở lên chỉ thấy một tấm ảnh chụp cảnh vật xung quanh rất âm u, người nằm chính giữa bị trói chặt tay chân không nhúc nhích, cứ như đã hôn mê bất tỉnh.
Vóc dáng người này... quả thật rất giống Khương Dao.
Quan Lãng phóng to tấm ảnh lên để cẩn thận xác nhận nét mặt đối phương, hắn hít một hơi sâu mới tìm lại được giọng nói: "Bắt người phi pháp, anh đang phạm tội đấy."
"Chắc cậu không biết đâu, giữa tôi và Khương Dao là trao đổi bình đẳng theo nhu cầu. Anh ta vì sự nghiệp mà hy sinh thứ khác cũng là chuyện bình thường, cậu nói có phải không? Nhưng mà bây giờ chúng tôi đã xong việc, giám đốc Quan có thể đến đón anh ta được rồi đấy, địa chỉ nằm ngay trong email nhé."
Người kia nói xong lập tức cúp máy. Lúc này Quan Lãng mới phát hiện ra trong di động mình có vài cuộc gọi nhỡ từ Khương Dao liền gọi lại ngay, nhưng chỉ nghe được giọng nữ máy móc lạnh băng "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy". Quan Lãng lại gọi điện hỏi Quý Minh, anh ta đáp một tiếng đồng hồ trước Khương Dao có nhắc đến chuyện mình phải đi đến xưởng Ngũ Tinh.
Quả nhiên, địa chỉ trong hộp thư của hắn cũng là khu xưởng Ngũ Tinh.
"Bây giờ anh tìm thêm vài người, lập tức chạy đến xưởng Ngũ Tinh cho tôi. Nếu Khương Dao xảy ra chuyện gì không hay, anh cũng đừng hòng sống yên ổn." Quan Lãng cảnh cáo Quý Minh xong, huyệt thái dương cũng nhảy lên thình thịch.
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc đấu thầu dự án của chính phủ, cũng là ngày thuyết trình quan trọng nhất của các đơn vị tham gia, sau khi thuyết trình xong bọn họ sẽ phải đệ trình cả hồ sơ đấu thầu cho cơ quan chủ quản.
Đêm hôm trước Quan Lãng gần như không ngủ để đảm bảo buổi thuyết trình hôm nay không có bất kỳ sai sót nào, hiện giờ hồ sơ dự thầu đang nằm trong tay hắn, bản thảo bài thuyết trình đã sẵn sàng trong laptop đặt trước mắt. Dự án miệt mài hơn nửa năm cùng mọi nỗ lực trả giá của tất cả các thành viên trong team ngày hôm nay sẽ kết thúc, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào một trận chiến cuối cùng nữa thôi.
Nhưng đúng lúc này Khương Dao bị người ta bắt cóc, không biết đã trải qua những chuyện gì. Nếu anh lại bị xâm hại như lần ở trước cửa công ty thì... Quan Lãng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lần này rốt cuộc là ai? Quan Lãng nắm chặt nắm tay nện một quyền lên kính cửa xe, khiến tài xế giật mình hoảng hốt.
"Cậu.. cậu chủ?"
Quan Lãng vô cùng giận dữ, hắn đấu tranh nội tâm mất cả buổi, cuối cùng nghiến răng ra lệnh cho tài xế: "Quay đầu đi xưởng Ngũ Tinh."
Sau đó hắn lại gọi cho thư ký Lâm nói cô điều ngay quản lý dự án đến hội trường chờ trước, nếu những người khác không đến kịp giờ, quản lý dự án sẽ lên thuyết trình thay hắn.
Dường như hắn không thể không thừa nhận, Khương Dao ở trong lòng hắn đã ở một vị trí hoàn toàn khác biệt. So với dự án tiêu phí cả đống thời gian lẫn tâm huyết này, hắn lại sợ hãi mất đi Khương Dao nhiều hơn.
Hai mươi phút trước, Khương Dao cho tài xế dừng xe ở một con đường nhỏ gần khu xưởng Ngũ Tinh. Anh vẫn có ý thức tự vệ cơ bản nên hoàn toàn không tin bất kỳ câu nào của đối phương, vì thế mới tính toán men theo đường nhỏ lẻn vào cửa hông xưởng Ngũ Tinh xem xét tình hình trước.
Thế nhưng đối phương hiển nhiên còn chuẩn bị chu toàn hơn, đã sắp xếp đủ người theo dõi trong phạm vi 2km quanh xưởng Ngũ Tinh, cho nên Khương Dao vừa xuất hiện đã bị bọn họ theo dõi sát sao.
Xưởng Ngũ Tinh là một khu nhà xưởng bị bỏ hoang, trước kia vốn nằm trong dự án phát triển công nghiệp của chính phủ. Về sau người quản lý của chính phủ bị thuyên chuyển đi nơi khác, bên đơn vị đấu thầu khai thác cũng đổi chủ nên khu xưởng này cứ như vậy bị người ta bỏ không.
Thời điểm Khương Dao bị bắt đưa đến trước mặt Lưu Như, anh bị đưa đến một căn phòng trống cũ nát. Lưu Như lấy ra một cái ghế xếp ngồi lên, lại cho đám vệ sĩ ấn Khương Dao ngồi vào một chiếc ghế khác.
"Khương Dao, nghe tên anh đã lâu." Lưu Như nở nụ cười giả tạo.
"Cậu là ai? Muốn làm gì?! Quan Lãng đâu?"
"Đừng nóng vội, tôi sẽ trả lời anh từng câu một. Lát nữa Quan Lãng cũng sẽ đến đây ngay, anh cứ yên tâm đi."
"Về phần tôi." Lưu Như ra vẻ kinh ngạc, "Quan Lãng không nhắc đến tên tôi bao giờ sao? Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, còn anh, có nhớ rõ lần anh suýt bị cưỡng h.iếp trước cửa công ty không nào?"
Khương Dao ngẩng đầu nhìn Lưu Như đầy khiếp sợ.
"Không sai, là tôi tìm người làm, tiếc là không thành công. Chuyện này Quan Lãng cũng biết đấy. Hai người mỗi ngày chung chăn gối mà anh ấy không kể anh nghe câu nào á?" Lưu Như cẩn thận quan sát sắc mặt Khương Dao, biết mình đã đoán đúng nên càng ăn nói không kiêng nể.
"Cậu nói cái gì? Quan Lãng... biết?" Tuy luôn cảnh báo chính mình đừng nên quá tin những gì người đối diện nói, nhưng cuối cùng Khương Dao vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng.
"Đúng vậy, anh ấy còn tìm gặp riêng tôi nữa cơ. Chắc anh ấy cảm thấy anh không cần biết chuyện"
Khương Dao nhắm mắt, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp. Chỉ trong nháy mắt anh đã xâu chuỗi mọi sự kiện lại với nhau: "Chuyện tôi bị tố cáo cũng là cậu làm luôn sao?"
"Đừng nói thế chứ, tôi chỉ gọi một cuộc lên hiệp hội nói ra những suy đoán "có thể có" cho họ nghe, muốn ngáng chân anh một chút thôi, còn kẻ thật sự nộp bằng chứng cho hiệp hội là một người khác. Khương Dao à, không tin được hóa ra anh gây thù chuốc oán với nhiều người như thế đấy. Tôi chỉ mới vứt ra một miếng mồi đã lập tức có người đớp ngay không chịu bỏ." Lưu Như vốn không định giấu giếm chuyện này, hơn nữa mục đích chọc giận Khương Dao đã đạt được, bây giờ cậu ta càng nói năng thoải mái hơn.
"Là ai?"
"Chính là anh đồng nghiệp họ Vương của anh ý, Vương gì nhỉ? Bề ngoài trông rất thành thật, không ngờ lúc giẫm anh lại cực kỳ dứt khoát không hề nương tay."
Hẳn là Vương Thụy Hoa.
Không phải Khương Dao chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng làm sao trong tay Vương Thụy Hoa lại có cái gọi là "bằng chứng gian lận kỹ thuật" được?
"Tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu làm vậy với tôi?" Khương Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lưu Như.
Lưu Như thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Khương Dao: "Thế dựa vào đâu mà anh được kết hôn với Quan Lãng? Anh ấy đâu có thích anh, anh còn cắm sừng anh ấy nữa kìa..."
"Tôi không có! Cậu bịa đặt cái gì vậy?!"
"Có hay không không phải do tôi quyết định đâu, xem mấy "chứng cứ" này đi."
Lưu Như ném một chồng ảnh xuống đất, Khương Dao cúi đầu liền thấy ngay, tất cả ảnh đều chụp những hành động "thân mật" giữa anh và Lục Tịnh Dịch. Anh liều mạng giãy giụa muốn đứng lên lại bị người ta đè mạnh xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Cậu! Cậu cho người theo dõi tôi! Mấy tấm ảnh này đều có vấn đề!"
"Ảnh chụp toàn cảnh thật đấy, nhưng mà anh cũng không cần hoảng đâu." Lưu Như đưa mắt ra hiệu với một người đứng cạnh Khương Dao.
"Những chuyện anh muốn biết tôi đều nói cả rồi, thuận tiện còn muốn tặng anh thêm một món quà nữa cơ." Lưu Như rút từ trong túi ra một cây bút ghi âm, cậu ta tiến lên phía trước nhét nó vào tay Khương Dao, "Có qua có lại, bây giờ tôi muốn anh giúp tôi một việc, chắc không quá đáng chứ."
"Giúp cái gì..." Khương Dao còn chưa kịp nói xong đã bị đánh mạnh một cú vào gáy, cả người anh mất thăng bằng ngã chúi về phía trước.
Sau khi Quan Lãng ra lệnh cho tài xế quay xe chạy đến xưởng Ngũ Tinh, Trình Sóc cũng lập tức nhận được thông tin này.
Gã và Lưu Như nội ứng ngoại hợp, hôm nay đã phái ra hai nhóm người, một nhóm theo dõi Quan Lãng, nhóm còn lại phục sẵn trên con đường Khương Dao đi làm. Dù hôm nay anh không cắn câu, bọn họ vẫn có thể dùng vũ lực khống chế khiêng người đến xưởng Ngũ Tinh, làm anh bị thương cũng không sao, mục đích chính chỉ để thăm dò thái độ của Quan Lãng.
Nếu hôm nay Quan Lãng không trúng chiêu thì cuộc hôn nhân của hắn vẫn xảy ra vấn đề, đó cũng là điều mà Trình Sóc mong muốn.
Biết tin Quan Lãng hành động đúng như những gì bọn họ dự liệu, Trình Sóc mới thả lỏng lại, khoan khoái dựa vào ghế sô pha trong phòng nghỉ khách sạn.
Quan Lãng không hề biết, hai mươi năm trước Quan Tề Đình cũng từng phải đứng trước một lựa chọn trọng đại nhất đời mình, giống như hắn bây giờ.
Một bên là người vợ Sầm Yên Yên bị nghi ngờ bắt cóc không rõ tung tích, bên còn lại là cuộc đấu thầu có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với sự nghiệp của Quan Tề Đình. Căn cứ theo tư liệu thực tế, năm đó Quan Tề Đình đã lựa chọn cuộc đấu thầu, thế nên mới có cục diện tập đoàn Quan Chúng như ngày hôm nay. Mà cái giá phải trả cho chuyện đó chính là cuộc sống vợ chồng nhiều năm không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng với Sầm Yên Yên.
Trình Sóc đốt một điếu thuốc rồi gọi điện thoại: "Tôi đây, trói kỹ vào, không cho nó động đậy, rút hết người ra ngoài đi."
"Nói với team thực hiện đấu thầu chuẩn bị, có khả năng kế hoạch và hồ sơ đấu thầu sẽ được sửa đổi khẩn cấp đấy."
Trình Sóc đứng lên nhìn ra quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ sát đất, chậm rãi nhả khói.
Thú vị thật, cuối cùng Quan Lãng đã chọn Khương Dao.
"Quan Lãng, cậu thật sự vượt ngoài mong đợi của tôi đấy."
Gã nôn nóng muốn biết lần này cái giá mà Quan Lãng phải trả sẽ là gì đây?
—
Lời tác giả:
Vương Thụy Hoa là đồng nghiệp của Khương Dao, mấy chương trước có nhắc tới rồi, cũng là kỹ sư vật liệu may mặc trong công ty, nhưng chưa phải kỹ sư cao cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.