Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 32: Thẩm mỹ giống nhau

Trảo Cá Ngư Đường

05/09/2024

[ Chỉ là một chiếc SUV màu đen bình thường. ]

*

Hai người cùng trải qua cuối tuần đơn giản ấm áp. Sáng sớm thứ hai, Khương Dao vừa bước ra cửa đã thấy ngay một chiếc Porsche Cayenne màu đen dừng sẵn, một người đàn ông mặc âu phục đen từ trên xe bước xuống, gật đầu chào: "Chào anh Khương, tôi là Quý Minh, từ hôm nay trở đi sẽ phụ trách đưa đón anh đi làm."

Khương Dao: "Tôi thuê tài xế bao giờ..."

"Là sắp xếp của cậu Quan." Quý Minh mở cửa ghế sau, "Anh Khương, mời anh lên xe ạ."

Hôm nay trời còn chưa sáng Quan Lãng đã ra khỏi nhà, tuy Khương Dao không quá thoải mái với trò "tiền trảm hậu tấu" này nhưng chưa đến mức muốn làm Quan Lãng mất mặt, đành phải ngồi lên xe rồi nói sau.

Xe vừa nổ máy, anh liền rút điện thoại nhắn tin cho Quan Lãng.

[ Sao đột nhiên lại sắp xếp tài xế đưa đón anh? ]

[ Như vậy an toàn hơn, thân thủ Quý Minh tốt, có thể bảo vệ anh. ]

Khương Dao thở dài, gõ gõ xóa xóa cả buổi trên khung đánh chữ cuối cùng cũng không gửi đi. Anh muốn hỏi Quan Lãng đổi một chiếc xe bình thường hơn được không, chiếc xe này đối với anh trông quá mức xa xỉ.

Không chờ anh nghĩ ngợi xong, Quan Lãng đã gửi đến hai tin nhắn mới.

[ Sợ anh bị người ta theo dõi, em đã chọn chiếc tiện nghi nhất trong gara rồi đấy. ]

[ Chỉ là một chiếc SUV màu đen bình thường, không nổi bật lắm đúng không. ]

Khương Dao nghẹn lời, không biết nên khen Quan Lãng "thấu hiểu" hay nên cảm thán về nhận thức quá chênh lệch giữa hai người nữa. Chính anh cũng không biết, trong mắt hắn hóa ra Porsche Cayenne chỉ là một chiếc SUV cực kỳ bình thường.

(*Porsche Cayenne thời giá tại VN là 5.56 tỷ đồng.)

Khương Dao làm việc ở công ty nhiều năm vẫn luôn sinh hoạt khiêm tốn, hôm nay đột nhiên lại ngồi siêu xe đi làm. Tới trước cổng, Quý Minh còn xuống mở cửa cung kính mời anh ra khỏi xe làm Khương Dao xấu hổ muốn chết, còn bị mấy đồng nghiệp làm cùng bắt gặp.

Có đồng nghiệp quan hệ tốt tiến đến quàng vai Khương Dao, vừa đi vào trong vừa đùa giỡn: "Ồ, thầy Khương nhà mình mới mua xe à?"

"Không phải xe tôi đâu."



"Úi giời, làm tôi giật cả mình. Vừa rồi thấy anh từ trên xe bước xuống, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm người đấy chứ."

"Thầy Khương!" Đồng nghiệp làm việc trong phân xưởng cũng chạy xuống chào hỏi, "Lâu rồi không gặp! Nghe nói anh nghỉ phép dài hạn."

"Ừ, trong nhà có chút việc nên phải nghỉ mấy ngày."

"May mà anh về rồi, gần đây trên đó cử thầy Vương xuống xưởng, chuyện gì cũng vắt chân lên cổ mà chạy." Nói đến đây, cậu ta nhìn xung quanh một vòng, lại hạ giọng thì thầm, "Anh cũng biết đấy, thầy Vương tính tình nóng nảy, làm mọi người ai cũng bực theo..."

Thầy Vương tên đầy đủ là Vương Thụy Hoa, cùng mang chức danh kỹ sư giống Khương Dao. Năm nay công ty nộp chỉ tiêu thi lên kỹ sư cao cấp cho Khương Dao, nếu anh thông qua vòng xét duyệt là có thể thuận lợi thăng chức thành kỹ sư cao cấp, là kỹ thuật viên chuyên nghiệp đạt chứng chỉ quốc gia, sau này dù chuyển việc đi đâu cũng có thể sống khỏe.

Vương Thụy Hoa vào ngành còn sớm hơn Khương Dao đến năm năm nhưng sống không quá biết điều, làm việc cũng không đủ cẩn thận, ngay đến chức danh kỹ sư cũng phải trầy trật lắm mới lấy được hồi hai năm trước. So đi so lại, đương nhiên mọi người càng muốn làm việc với người vừa nghiêm túc, vừa cẩn thận lại biết nỗ lực như Khương Dao hơn.

Khương Dao vừa ngồi xuống ghế không bao lâu đã bị quản lý gọi vào văn phòng cùng Vương Thụy Hoa hội ý hơn nửa ngày. Lễ Quốc khánh sắp đến, công ty muốn giải quyết xong mấy đơn hàng lớn trước kỳ nghỉ lễ dài hơi, thậm chí trong kỳ nghỉ còn phải sắp xếp nhân sự ở lại trực ban.

Sau khi họp xong, quản lý để Khương Dao đi trước, chỉ giữ Vương Thụy Hoa lại nói chuyện thêm một lát. Về sau lúc Vương Thụy Hoa xuống xưởng trông coi sắc mặt vẫn không quá tốt, Khương Dao cũng thức thời không hỏi thêm gì.

Anh nghe mọi người nói mấy hôm trước lô hàng do Vương Thụy Hoa giám sát gặp trục trặc, đơn vị phải bồi thường tiền cho đối tác, thậm chí còn có lời đồn quản lý muốn cho anh ta nghỉ việc.

Khương Dao về lại nhịp sinh hoạt làm việc thường ngày, nhưng ngay hôm sau anh đã bắt Quý Minh phải dừng xe ngoài con đường nhỏ bên cạnh công ty, sau đó đi bộ năm phút nữa đến cổng lớn. Làm như vậy sẽ tránh khiến các đồng nghiệp quá chú ý và tăng thêm lời đồn đoán không cần thiết, nhưng cũng đủ làm Quan Lãng yên tâm.

Tuy vậy mỗi ngày Quý Minh vẫn xuống xe cùng, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ "bảo vệ an toàn" mà yên lặng đi theo anh suốt một đường, với tần suất như vậy tất nhiên vẫn bị rất nhiều người trông thấy.

Có lần Khương Dao ở trong WC vô tình nghe thấy người ta nửa đùa nửa thật nói rằng cũng muốn được một cô nhà giàu đi Cayenne bao nuôi như ai đó, nhưng anh không thèm để ý đến những lời xì xầm kia, chỉ nghiêm túc làm hết việc của mình nên chưa từng để thị phi vỗ thẳng mặt.

Ngoại trừ công việc, trong lòng Khương Dao vẫn mãi áy náy một chuyện khác. Tối hôm đó Sầm Du quẹt thẻ mua quần áo cho anh, vậy mà anh chưa kịp chào hỏi một tiếng đã ra về nên trong lòng cứ băn khoăn không dứt. Đúng lúc gần đây Sầm Du luôn ở trong nước, Khương Dao liền hẹn cô gặp mặt vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, nhân tiện cùng nhau ăn bữa cơm.

Đến ngày hẹn ăn cơm, Khương Dao chuẩn bị sẵn một đôi hoa tai bạch kim thiết kế bất đối xứng, có thể phối hợp với nhiều kiểu váy dài khác nhau. Trước đó anh còn nướng một hộp bánh quy lớn, thời điểm tặng cho Sầm Du vẫn hơi ngại, thế nhưng Sầm Du lại cực kỳ vui vẻ, biểu hiện có vẻ còn thích món bánh homemade này hơn cả trang sức, ồn ào nói ăn hết hộp bánh này vẫn muốn ăn nữa.

Hai người đang ăn uống trong nhà hàng thì Sầm Du nhận được một cuộc điện thoại, là Lục Tịnh Dịch gọi tới.

"Chuyện gì thế Tịnh Dịch? Muốn tôi thử đồ giúp? Ồ~ Mẫu sản phẩm đầu tiên đã hoàn thành rồi? Được, cơm nước xong tôi đến ngay."

Cúp máy xong Sầm Du mới kể cho Khương Dao nghe chuyện gần đây Lục Tịnh Dịch đang chuẩn bị khai trương cửa hàng thời trang cá nhân, mỗi ngày đều bận rộn nghiên cứu thiết kế bản thảo, qua lại xưởng gia công. Anh ta không có nhiều kinh nghiệm, luôn gặp rất nhiều vấn đề với chất liệu, mẫu rập và bản vẽ kỹ thuật, đến giờ mới hoàn thành xong sản phẩm đầu tiên, cho nên cô phải đến tận nơi ủng hộ.

Khương Dao vừa nghe đã thấy hứng thú, anh đã gặp qua rất nhiều nhà thiết kế thời trang chỉ biết vẽ mẫu cho sướng tay, hoàn toàn mặc kệ tính ứng dụng của trang phục, phải vấp ngã không biết bao nhiêu lần mới dần dần tiến bộ. Không biết nhà thiết kế tài năng như Lục Tịnh Dịch sẽ thiết kế ra kiểu trang phục như thế nào đây?

Huống chi lần trước Lục Tịnh Dịch cho anh ấn tượng khá tốt, xử sự chừng mực biết tiến biết lùi.



Thời điểm Khương Dao và Sầm Du đến nơi, Lục Tịnh Dịch đang đứng trước một con mannequin 1:1 cắt sửa viền váy.

Địa điểm vẫn là cửa hàng mặt tiền phố mua sắm lần trước, nhưng hiện tại đã được trang hoàng đơn giản, rất có dáng vẻ của một văn phòng thời trang, khắp nơi chất đầy bản vẽ, vải vóc và các loại dụng cụ cắt may tạo mẫu.

Miếng vải siêu mịn bị Lục Tịnh Dịch cắt xén không nương tay như thể đó chỉ là một mảnh vải bố trắng, Khương Dao nhìn mà xót cả ruột, vội vàng tiến lên ngăn anh ta lại.

"Cậu vẫn đang cắt phôi thôi mà, dùng vải phí phạm thế."

"Khương Dao? Sao anh lại tới đây?" Lục Tịnh Dịch ngẩng đầu, sắc mặt rất kinh ngạc, sai khi nhìn thấy Sầm Du đứng phía sau thì càng vui vẻ hơn, "Sầm Du, lại đây, chị mặc bộ này chắc sẽ đẹp lắm."

Lục Tịnh Dịch cởi một chiếc váy khác xuống khỏi con mannequin. Bộ váy này may bằng lụa satin màu xanh phỉ thúy, thiết kế thắt eo kèm với dây lưng, chiều dài váy đến mắt cá chân và xẻ một bên đùi.

Thấy Sầm Du từ phòng thay đồ bước ra, Lục Tịnh Dịch rất vừa lòng huýt sáo, tặng cho cô một ngón tay cái.

Làn da Sầm Du vốn trắng, màu xanh ngọc mặc trên người cô trông cực kỳ cao cấp, hơn nữa độ bóng của vải satin cũng vừa vặn, đường xẻ lộ ra một nửa cẳng chân dài, kết hợp với khí chất và dáng người tức khắc khiến người đối diện cảm thấy vô cùng lộng lẫy.

Đột nhiên trong đầu Khương Dao lóe lên ý tưởng: "Chị, cặp hoa tai em vừa tặng chị để đâu rồi?"

"Trong túi xách, chị vừa để trên bàn ấy."

Khương Dao tìm thấy hộp trang sức trong túi xách cô, anh mở hộp lấy hoa tai ra: "Chị, đeo vào thử xem."

Sầm Du đeo đôi hoa tai bạch kim lên, thiết kế bất đối xứng đem lại sự tui tươi tương phản với thiết kế khá lạnh lùng của bộ váy, hiệu ứng thị giác của bạch kim cũng hợp với độ bóng của mặt vải lụa, cực kỳ xứng đôi.

"Chị mặc thế này trông rất đẹp." Khương Dao cất lời khen ngợi thật lòng.

"Đúng là rất đẹp, bộ này tặng chị, chắc chị Sầm không chê chứ?" Lục Tịnh Dịch lấy điện thoại ra, "Chụp một tấm làm kỷ niệm đi."

Sầm Du chụp ảnh xong vẫn tiếp tục đứng trước gương nhìn trái ngắm phải, càng ngắm càng yêu thích. Đột nhiên cô nảy ra một ý bèn thuận miệng nói: "Tiểu Khương, Tịnh Dịch, mắt thẩm mỹ của hai người giống nhau lắm đấy, có suy xét hợp tác với nhau luôn không?"

————————————

Lời tác giả:

Dưới bình luận có rất nhiều bạn iu hỏi bao giờ thì hai đứa ly hôn. Không nhanh như vậy đâu nha, dù sao người ta vừa mới quện nhau xong... còn cần tích tụ thêm vài vấn đề và thu vài phục bút trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook