Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm
Chương 90
Lục Dược
14/05/2024
Tiều Đậu Đỏ đặt hộp đựng thức ăn lên bàn rồi nhích người đến bên cạnh Lý Trung Luân, nhỏ giọng chất vấn: “Có phải ngươi cáo trạng gì ta rồi không?”
“Ôi chao, nô tỳ nào dám chứ!”
Luồng khí tắc nghẽn nơi ngực của Thích Vô Biệt chậm rãi tản đi, hắn ngồi xuống lại rồi mở hộp đựng thức ăn ra, không nhanh không chậm múc ra nửa bát cháo ra bắt đầu ăn.
Tiểu Đậu Đỏ nhìn chằm chằm vẻ mặt Thích Vô Biệt nửa ngày mới úp sấp trên bàn, chống má nhìn Thích Vô Biệt hỏi: “Hoàng đế ca ca, có ngon hay không? Muội nấu lâu lắm đấy!”
Thích Vô Biệt nhẹ liếc nàng một cái, hỏi lại: “Muội nấu thật không?”
Tiểu Đậu Đỏ lè ra đầu lưỡi phấn hồng, ngay thẳng nói: “Nồi cháo muội nấu hơi bị dính, Đậu Ngọt giúp muội … đánh nhuyễn, hà hà hà! Nhưng bát vằn thắn uyên ương này thật sự là muội nấu!”
Nói xong nàng cầm bát múc ra bốn viên vằn thắn uyên ương trong suốt sáng bóng đặt xuống trước mặt Thích Vô Biệt, trên mặt tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
Thích Vô Biệt đặt bát cháo xuống, múc một viên vằn thắn lên nếm thử.
“Ngon lắm phải không?” Tiểu Đậu Đỏ hỏi.
Thích Vô Biệt không để ý đến nàng, chậm rãi nhàn nhã ăn tiếp.
Tiểu Đậu Đỏ nhíu nhíu mày, trước khi mang đến đây nàng có nếm qua, tuy không so được với ngự trù, nhưng nàng thấy vẫn rất ngon mà. Nhìn Thích Vô Biệt ăn, nàng cũng thấy hơi đói.
Trong hộp thức ăn chỉ chuẩn bị một đôi đũa và một cái muỗng.
Tiểu Đậu Đỏ liếc Thích Vô Biệt, lặng lẽ duỗi tay cầm lấy.
“Ôi!”
Nóng quá, làm bỏng mất ngón tay mềm nộn của nàng rồi.
Lý Trung Luân thốt lên tiếng “Ôi chao”, nói: “Sao Công chúa Điện hạ lại dùng tay cầm lấy thế này? Bị thương đến rồi đó! Nô tỳ lập tức đi lấy bộ bát đũa cho ngài liền!”
Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiểu Đậu Đỏ cúi đầu thổi đầu ngón tay mình.
Thích Vô Biệt nhìn nàng một cái, cuối cùng không chịu nổi dùng thìa múc một viên vằn thắn uyên ương đưa đến bên miệng nàng. Mắt Tiểu Đậu Đỏ lập tức sáng lên, há to miệng ăn vào.
“Ăn từ từ thôi.” Thích Vô Biệt hơi chút bó tay.
Tiểu Đậu Đỏ từ nhỏ đã kén ăn, dáng vẻ há to miệng ăn miếng lớn thế này không nhiều.
“Khó được khi Hoàng đế ca ca đút đồ ăn cho muội, Đậu Đỏ rất vui mừng đó!” Tiều Đậu Đỏ nâng váy lên, thí điên thí điên chạy vòng qua chỗ Thích Vô Biệt, cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Thích Bất Ly.”
Tiểu Đậu Đỏ lập tức thôi cười, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn lại. Từ nhỏ nàng đã sợ Thích Vô Biệt khi kêu cả họ cả tên nàng nhất rồi.
“Muội mười bốn rồi đúng chứ?”
Tiểu Đậu Đỏ chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Hoàng đế ca ca, muội và huynh sinh cùng một ngày mà.”
Thích Vô Biệt gật gật đầu, nói: “Nên gả đi rồi.”
Tiểu Đậu Đỏ mở to mắt, kêu lên: “Hoàng đế ca ca, muội còn nhỏ lắm! Sao huynh có thể nỡ lòng đuổi muội ra khỏi cung chứ!”
Nàng lập tức dính chặt cánh tay Thích Vô Biệt như cây hương bồ.
Lý Trung Luân cầm bát đũa vào, lại thuận tiện cầm thêm chút hoa quả điểm tâm, lặng lẽ đặt lên trên bàn.
“Lại không phải là bắt muội gả ngay bây giờ, chỉ là chọn phò mã trước thôi. Muội nói thật cho ca ca nghe, có thích người nào không?”
Tiểu Đậu Đỏ hơi sửng sốt, xong dùng hết sức lắc lắc đầu, nói: “Đậu Ngọt còn chưa dạy rõ ràng cho muội biết thế nào là thích đâu ….”
Thích Vô Biệt lặng người, hỏi: “Muội thấy Minh Thứ thế nào?”
Trong đôi mắt to của Tiểu Đậu Đỏ tràn đầy tức giận: “Huynh ấy là ca ca của muội đó! Huynh muốn làm cái gì đây? Đó là loạn luân mà!”
Thích Vô Biệt kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn với phản ứng kịch liệt như thế của Tiểu Đậu Đỏ. Hắn lại nghĩ đến việc lúc trước ông ngoại dẫn mối nhân duyên lung tung, muốn cho Thẩm Thư Hương vào cung. Sau đó hắn bỗng dưng hiểu được sự tức giận của Tiểu Đậu Đỏ.
Hắn nhẹ ho một tiếng, dời mắt đi rồi nói: “Vậy tổ chức một chiêu hôn thiên hạ cho muội thì thế nào?”
Đôi con ngươi của Tiểu Đậu Đỏ xoay nhanh, rồi thật cẩn thận hỏi: “Hoàng đế ca ca, muội muốn ai cũng được hả?”
Thích Vô Biệt rũ mi mắt chờ đợi.
“Vậy … huynh tặng Túc Vũ Hành trong phủ Chất tử cho muội được không?”
Tay Thích Vô Biệt run lên, chiếc thìa cầm trong tay rơi vào trong bát làm bắn lên mấy giọt canh lên lưng bàn tay.
“Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ vội lấy khăn tay cẩn thận lau sạch tay cho Thích Vô Biệt, “Có bị bỏng không? Có đau không?”
“Bất Ly …” Thích Vô Biệt nâng mắt lên, nhíu mày nhìn Tiểu Đậu Đỏ, “Nam nhân trong thiên hạ tùy muội chọn, nhưng chỉ có hắn là không được.”
“Tại sao chứ? À … muội biết rồi, hắn là Chất tử của Túc quốc, không phù hợp làm phò mã.” Tiểu Đậu Đỏ cười hì hì, “Muội nghe lời Hoàng đế ca ca, không cần hắn nữa.”
“Thật?” Thích Vô Biệt quan sát vẻ mặt nàng.
“Đương nhiên rồi.” trong mắt Tiểu Đậu Đỏ là một mảnh trong suốt.
Thích Vô Biệt hơi yên tâm, lại không nhịn được hỏi: “Sao lúc nãy muội lại chọn hắn ta?”
Tiểu Đậu Đỏ do dự một chốc, có chút lúng túng mở miệng: “Hoàng đế ca ca, muội cũng không biết nữa, chỉ là … lúc nãy huynh nói đến chuyện chiêu phò mã, người đầu tiên xuất hiện trong đầu muội chính là hắn.”
Tâm tình Thích Vô Biệt rất phức tạp.
Hơi ngập ngừng một lát mới vỗ vai Tiểu Đậu Đỏ, an ủi nàng: “Dung mạo Túc Vũ Hành không giống người bình thường, muội chẳng qua là thấy hắn không giống với những người khác, nên thấy thú vị mà thôi.”
“Ồ.” Tiểu Đậu Đỏ như hiểu như không gật gật đầu, cầm một miếng điểm tâm ngọt lên ăn.
Thích Vô Biệt nhìn nàng, trong lòng sầu lo.
Dân phong phía bắc phóng khoáng, lúc qua năm mới Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh mặc chiếc áo khoác thật dày, mang theo Ân Khanh đi dạo trong cửa hàng trà của thành Liên An. Bọn họ đi dạo một vòng, mua một ít đồ rồi đến một quán trà vừa nghỉ ngơi vừa nghe người thuyết thư kể chuyện.
“Muội nghe nói những nơi như quán trà là nơi có thể nghe thấy tiếng lòng của bách tính nhất.” Ân Mịch Đường nói.
Ân Lạc Thanh nhỏ giọng trêu nàng: “Muội muội của ta giờ đã xem mình là Hoàng hậu rồi kìa.”
Ân Mịch Đường trừng nàng một cái: “Không cho phép tỷ tỷ nói lung tung!”
“…. Thánh thượng bây giờ mới lên ngôi được mấy năm mà đã xây cung điện, dời đô, hao tài hao lực, thực sự đã động đến căn cơ của Đại Thích ta rồi!”
“Thì thế, ta cũng không hiểu nổi, nước Đại Thích từ lúc lập quốc thì đô thành đã ở Ngạc nam rồi, sao lại phải nháo động chuyển đến Liên An chứ?”
“Hờ, các người không biết chứ gì? Bệ hạ là một hiếu tử, là vì Thái hậu đó!” nói lời khen ngợi, nhưng ngữ khí lại không hề tốt.
(Hiếu tử: đứa con có hiếu)
“Haiz, di dời hoàng cung chỉ sợ là tổn thương đến long mạch thôi! Bệ hạ của chúng ta là Vũ đế chuyển thế, mấy năm trước thực sự là rất tốt, nhưng sao lại đột ngột quyết định dời đô đây? Nghĩ không ra nổi! Vốn nhất định sẽ có một mỹ danh một đời hiền quân, nhưng giờ thì sợ là không giữ nổi ….”
(Hiền quân: vị vua tài đức)
“Ban đầu văn võ bá quan toàn triều đều nhắc đến những tai hại của việc dời đô, nhưng Thánh thượng có nghe sao? Hoàn toàn chẳng nghe vào, còn đánh rớt mấy vị đại thần đức cao vọng trọng nữa chứ. Hừ, tiểu Hoàng đế này lên ngôi từ nhỏ, trước nay vẫn cứ một chắc một chứng!”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi!”
Ân Mịch Đường nhíu mày, vậy mà nàng không biết dân gian có ý kiến lớn như thế đối với Thích Vô Biệt đấy.
Ân Lạc Thanh vội nói: “Hôm nay dạo cũng lâu rồi, chúng ta về thôi.”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, vừa định đứng lên thì nghe thấy người trong quán trà nghị luận đến chuyện lập Hậu.
Chuyện liên quan đến Ân Mịch Đường nên Ân Lạc Thanh cũng không lập tức đi, dù sao đi nữa thì cũng phải nghe vài câu mới được.
“Hoàng hậu à? Hoàng hậu không phải đã quyết định là cô nương Ân gia từ sớm rồi sao?”
“Ngươi thì biết gì chứ, năm đó Bệ hạ tự mình hạ chỉ phong Hoàng hậu, nhưng năm đó Bệ hạ mới mấy tuổi? Bây giờ còn muốn lập cô nương Ân gia làm Hoàng hậu thì các đại thần trong triều sao mà chịu chứ.”
“Sao lại không chịu, không thì hiền đệ nói thêm vài câu đi, ngô huynh thực nghĩ không ra.”
“Lão đại Ân gia cắt đứt với mẹ ruột vì vợ con, đây là bất hiếu. Cô nương Ân gia kia sống trong cung từ nhỏ, nghe nói bình thường sống trong Lăng Thiên Cung, đây là hành vi không đứng đắn. Chỉ hai điểm này thôi là các đại thần trong triều đã có nhiều bất mãn rồi, lại nói, Hoàng hậu là địa vị thế nào? Trong triều có ai không muốn gả con gái vào cung làm Hoàng hậu đâu chứ …”
Ân Mịch Đường đứng lên đi ra ngoài.
Ân Lạc Thanh cầm tay Ân Khang vội đuổi theo Ân Mịch Đường, nhỏ giọng khuyên: “Muội đừng nghe mấy người kia nói linh tinh, cũng đừng đặt trong lòng. Muội lớn lên cùng Hoàng thượng, hắn là hiền quân hay hôn quân thì trong lòng muội cũng phải rõ ràng. Muội cũng đừng nghĩ nhiều về chuyện lập Hậu, Hoàng thượng đối với muội thế nào muội cũng rõ ràng, huống chi Thái hậu cũng rất yêu thích muội.”
“Tỷ tỷ, muội đều biết hết.”
Ân Mịch Đường mím môi, nàng nghĩ đến tổ mẫu. Bởi vì mỗi lần nghĩ đến thì trong lòng đều chua xót, nên những năm này nàng vẫn luôn tránh đến việc nghĩ đến tổ mẫu, trong nhà cũng chưa từng nhắc đến.
Thực ra Ân Mịch Đường biết chuyện năm đó ảnh hưởng đến con đường làm quan của cha, mà lúc này nghe người ngoài nhắc đến ác danh bất hiếu của cha, trong lòng nàng liền càng thêm khó chịu.
Đều tại nàng, tại cái đứa con gái nuôi liên lụy cha mẹ này.
Ân Mịch Đường thu lại suy nghĩ, đối diện với ánh mắt lo lắng của tỷ tỷ thì cười lên, cho Ân Lạc Thanh một ánh mắt yên tâm. Nàng quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ đang mở nhìn người đang thao thao bất tuyệt trong quán trà.
Miệng mồm tên này tốt quá đó, nếu nói không phải là do người khác sắp xếp thì nàng mới không tin đâu.
Hôm sau Ân Mịch Đường tiến cung, khi nàng đến Cung Thanh Điện thì Thích Vô Biệt đang cúi người dùng hai tay đè lên bản đồ Đại Thích trên bàn.
Nàng đi qua, hiếu kỳ nhìn bản đồ. Một số thành trì trên bản đồ được Thích Vô Biệt dùng bút màu đỏ vẽ vòng lên, Ân Mịch Đường xem không hiểu lắm nên càng thêm chăm chú nhìn bản đồ. Nàng nhìn rất lâu, khi ngước mắt lên thì vừa khéo đối diện với đôi mắt mang ý cười của Thích Vô Biệt.
“Nhìn có hiểu không?”
“Không hiểu lắm.” Ân Mịch Đường lắc đầu, “Hoàng thượng, hôm qua muội cùng tỷ tỷ đến quán trà có nghe thấy một ít người nói linh tinh. Ừm … nói xấu huynh.”
Thích Vô Biệt không để ý ‘Ừm’ một tiếng, tùy ý nói: “Chỉ là trước đây muội không để ý đó thôi, bách tính mắng huynh trước nay cũng có không ít.”
Ân Mịch Đường rất muốn nói lần này không giống trước đây đâu.
Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi thử: “Hoàng thượng, tại sao huynh lại dời đô thế, chỉ là vì thành Liên An không giống với cái lò lửa lớn Ngạc Nam thôi sao?”
Thích Vô Biệt nhìn bản đồ đang trải ra trên bàn, hai đầu mày khóa chặt. Nghe thấy lời này thì tùy ý nói: “Muội không hiểu những thứ này.”
Ân Mịch Đường đứng bên cạnh Thích Vô Biệt, nhìn hắn một cái thật sâu. Nàng mím mím môi, sau đó cầm lấy ống tay áo của Thích Vô Biệt lắc nhẹ, đáng thương nói: “Muội không hiểu thì huynh dạy muội đi …”
Thích Vô Biệt kinh ngạc nghiêng đầu qua nhìn nàng, trước mắt là gương mặt đang làm nũng.
Hắn hơi sững người, sau đó liền cười, nói: “Được chứ, nhưng trước nay huynh dạy ai cũng đều rất nghiêm khắc, nếu muội học không tốt thì sẽ bị ta đánh đó nhé.”
“Ôi chao, nô tỳ nào dám chứ!”
Luồng khí tắc nghẽn nơi ngực của Thích Vô Biệt chậm rãi tản đi, hắn ngồi xuống lại rồi mở hộp đựng thức ăn ra, không nhanh không chậm múc ra nửa bát cháo ra bắt đầu ăn.
Tiểu Đậu Đỏ nhìn chằm chằm vẻ mặt Thích Vô Biệt nửa ngày mới úp sấp trên bàn, chống má nhìn Thích Vô Biệt hỏi: “Hoàng đế ca ca, có ngon hay không? Muội nấu lâu lắm đấy!”
Thích Vô Biệt nhẹ liếc nàng một cái, hỏi lại: “Muội nấu thật không?”
Tiểu Đậu Đỏ lè ra đầu lưỡi phấn hồng, ngay thẳng nói: “Nồi cháo muội nấu hơi bị dính, Đậu Ngọt giúp muội … đánh nhuyễn, hà hà hà! Nhưng bát vằn thắn uyên ương này thật sự là muội nấu!”
Nói xong nàng cầm bát múc ra bốn viên vằn thắn uyên ương trong suốt sáng bóng đặt xuống trước mặt Thích Vô Biệt, trên mặt tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
Thích Vô Biệt đặt bát cháo xuống, múc một viên vằn thắn lên nếm thử.
“Ngon lắm phải không?” Tiểu Đậu Đỏ hỏi.
Thích Vô Biệt không để ý đến nàng, chậm rãi nhàn nhã ăn tiếp.
Tiểu Đậu Đỏ nhíu nhíu mày, trước khi mang đến đây nàng có nếm qua, tuy không so được với ngự trù, nhưng nàng thấy vẫn rất ngon mà. Nhìn Thích Vô Biệt ăn, nàng cũng thấy hơi đói.
Trong hộp thức ăn chỉ chuẩn bị một đôi đũa và một cái muỗng.
Tiểu Đậu Đỏ liếc Thích Vô Biệt, lặng lẽ duỗi tay cầm lấy.
“Ôi!”
Nóng quá, làm bỏng mất ngón tay mềm nộn của nàng rồi.
Lý Trung Luân thốt lên tiếng “Ôi chao”, nói: “Sao Công chúa Điện hạ lại dùng tay cầm lấy thế này? Bị thương đến rồi đó! Nô tỳ lập tức đi lấy bộ bát đũa cho ngài liền!”
Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiểu Đậu Đỏ cúi đầu thổi đầu ngón tay mình.
Thích Vô Biệt nhìn nàng một cái, cuối cùng không chịu nổi dùng thìa múc một viên vằn thắn uyên ương đưa đến bên miệng nàng. Mắt Tiểu Đậu Đỏ lập tức sáng lên, há to miệng ăn vào.
“Ăn từ từ thôi.” Thích Vô Biệt hơi chút bó tay.
Tiểu Đậu Đỏ từ nhỏ đã kén ăn, dáng vẻ há to miệng ăn miếng lớn thế này không nhiều.
“Khó được khi Hoàng đế ca ca đút đồ ăn cho muội, Đậu Đỏ rất vui mừng đó!” Tiều Đậu Đỏ nâng váy lên, thí điên thí điên chạy vòng qua chỗ Thích Vô Biệt, cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Thích Bất Ly.”
Tiểu Đậu Đỏ lập tức thôi cười, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn lại. Từ nhỏ nàng đã sợ Thích Vô Biệt khi kêu cả họ cả tên nàng nhất rồi.
“Muội mười bốn rồi đúng chứ?”
Tiểu Đậu Đỏ chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Hoàng đế ca ca, muội và huynh sinh cùng một ngày mà.”
Thích Vô Biệt gật gật đầu, nói: “Nên gả đi rồi.”
Tiểu Đậu Đỏ mở to mắt, kêu lên: “Hoàng đế ca ca, muội còn nhỏ lắm! Sao huynh có thể nỡ lòng đuổi muội ra khỏi cung chứ!”
Nàng lập tức dính chặt cánh tay Thích Vô Biệt như cây hương bồ.
Lý Trung Luân cầm bát đũa vào, lại thuận tiện cầm thêm chút hoa quả điểm tâm, lặng lẽ đặt lên trên bàn.
“Lại không phải là bắt muội gả ngay bây giờ, chỉ là chọn phò mã trước thôi. Muội nói thật cho ca ca nghe, có thích người nào không?”
Tiểu Đậu Đỏ hơi sửng sốt, xong dùng hết sức lắc lắc đầu, nói: “Đậu Ngọt còn chưa dạy rõ ràng cho muội biết thế nào là thích đâu ….”
Thích Vô Biệt lặng người, hỏi: “Muội thấy Minh Thứ thế nào?”
Trong đôi mắt to của Tiểu Đậu Đỏ tràn đầy tức giận: “Huynh ấy là ca ca của muội đó! Huynh muốn làm cái gì đây? Đó là loạn luân mà!”
Thích Vô Biệt kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn với phản ứng kịch liệt như thế của Tiểu Đậu Đỏ. Hắn lại nghĩ đến việc lúc trước ông ngoại dẫn mối nhân duyên lung tung, muốn cho Thẩm Thư Hương vào cung. Sau đó hắn bỗng dưng hiểu được sự tức giận của Tiểu Đậu Đỏ.
Hắn nhẹ ho một tiếng, dời mắt đi rồi nói: “Vậy tổ chức một chiêu hôn thiên hạ cho muội thì thế nào?”
Đôi con ngươi của Tiểu Đậu Đỏ xoay nhanh, rồi thật cẩn thận hỏi: “Hoàng đế ca ca, muội muốn ai cũng được hả?”
Thích Vô Biệt rũ mi mắt chờ đợi.
“Vậy … huynh tặng Túc Vũ Hành trong phủ Chất tử cho muội được không?”
Tay Thích Vô Biệt run lên, chiếc thìa cầm trong tay rơi vào trong bát làm bắn lên mấy giọt canh lên lưng bàn tay.
“Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ vội lấy khăn tay cẩn thận lau sạch tay cho Thích Vô Biệt, “Có bị bỏng không? Có đau không?”
“Bất Ly …” Thích Vô Biệt nâng mắt lên, nhíu mày nhìn Tiểu Đậu Đỏ, “Nam nhân trong thiên hạ tùy muội chọn, nhưng chỉ có hắn là không được.”
“Tại sao chứ? À … muội biết rồi, hắn là Chất tử của Túc quốc, không phù hợp làm phò mã.” Tiểu Đậu Đỏ cười hì hì, “Muội nghe lời Hoàng đế ca ca, không cần hắn nữa.”
“Thật?” Thích Vô Biệt quan sát vẻ mặt nàng.
“Đương nhiên rồi.” trong mắt Tiểu Đậu Đỏ là một mảnh trong suốt.
Thích Vô Biệt hơi yên tâm, lại không nhịn được hỏi: “Sao lúc nãy muội lại chọn hắn ta?”
Tiểu Đậu Đỏ do dự một chốc, có chút lúng túng mở miệng: “Hoàng đế ca ca, muội cũng không biết nữa, chỉ là … lúc nãy huynh nói đến chuyện chiêu phò mã, người đầu tiên xuất hiện trong đầu muội chính là hắn.”
Tâm tình Thích Vô Biệt rất phức tạp.
Hơi ngập ngừng một lát mới vỗ vai Tiểu Đậu Đỏ, an ủi nàng: “Dung mạo Túc Vũ Hành không giống người bình thường, muội chẳng qua là thấy hắn không giống với những người khác, nên thấy thú vị mà thôi.”
“Ồ.” Tiểu Đậu Đỏ như hiểu như không gật gật đầu, cầm một miếng điểm tâm ngọt lên ăn.
Thích Vô Biệt nhìn nàng, trong lòng sầu lo.
Dân phong phía bắc phóng khoáng, lúc qua năm mới Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh mặc chiếc áo khoác thật dày, mang theo Ân Khanh đi dạo trong cửa hàng trà của thành Liên An. Bọn họ đi dạo một vòng, mua một ít đồ rồi đến một quán trà vừa nghỉ ngơi vừa nghe người thuyết thư kể chuyện.
“Muội nghe nói những nơi như quán trà là nơi có thể nghe thấy tiếng lòng của bách tính nhất.” Ân Mịch Đường nói.
Ân Lạc Thanh nhỏ giọng trêu nàng: “Muội muội của ta giờ đã xem mình là Hoàng hậu rồi kìa.”
Ân Mịch Đường trừng nàng một cái: “Không cho phép tỷ tỷ nói lung tung!”
“…. Thánh thượng bây giờ mới lên ngôi được mấy năm mà đã xây cung điện, dời đô, hao tài hao lực, thực sự đã động đến căn cơ của Đại Thích ta rồi!”
“Thì thế, ta cũng không hiểu nổi, nước Đại Thích từ lúc lập quốc thì đô thành đã ở Ngạc nam rồi, sao lại phải nháo động chuyển đến Liên An chứ?”
“Hờ, các người không biết chứ gì? Bệ hạ là một hiếu tử, là vì Thái hậu đó!” nói lời khen ngợi, nhưng ngữ khí lại không hề tốt.
(Hiếu tử: đứa con có hiếu)
“Haiz, di dời hoàng cung chỉ sợ là tổn thương đến long mạch thôi! Bệ hạ của chúng ta là Vũ đế chuyển thế, mấy năm trước thực sự là rất tốt, nhưng sao lại đột ngột quyết định dời đô đây? Nghĩ không ra nổi! Vốn nhất định sẽ có một mỹ danh một đời hiền quân, nhưng giờ thì sợ là không giữ nổi ….”
(Hiền quân: vị vua tài đức)
“Ban đầu văn võ bá quan toàn triều đều nhắc đến những tai hại của việc dời đô, nhưng Thánh thượng có nghe sao? Hoàn toàn chẳng nghe vào, còn đánh rớt mấy vị đại thần đức cao vọng trọng nữa chứ. Hừ, tiểu Hoàng đế này lên ngôi từ nhỏ, trước nay vẫn cứ một chắc một chứng!”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi!”
Ân Mịch Đường nhíu mày, vậy mà nàng không biết dân gian có ý kiến lớn như thế đối với Thích Vô Biệt đấy.
Ân Lạc Thanh vội nói: “Hôm nay dạo cũng lâu rồi, chúng ta về thôi.”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, vừa định đứng lên thì nghe thấy người trong quán trà nghị luận đến chuyện lập Hậu.
Chuyện liên quan đến Ân Mịch Đường nên Ân Lạc Thanh cũng không lập tức đi, dù sao đi nữa thì cũng phải nghe vài câu mới được.
“Hoàng hậu à? Hoàng hậu không phải đã quyết định là cô nương Ân gia từ sớm rồi sao?”
“Ngươi thì biết gì chứ, năm đó Bệ hạ tự mình hạ chỉ phong Hoàng hậu, nhưng năm đó Bệ hạ mới mấy tuổi? Bây giờ còn muốn lập cô nương Ân gia làm Hoàng hậu thì các đại thần trong triều sao mà chịu chứ.”
“Sao lại không chịu, không thì hiền đệ nói thêm vài câu đi, ngô huynh thực nghĩ không ra.”
“Lão đại Ân gia cắt đứt với mẹ ruột vì vợ con, đây là bất hiếu. Cô nương Ân gia kia sống trong cung từ nhỏ, nghe nói bình thường sống trong Lăng Thiên Cung, đây là hành vi không đứng đắn. Chỉ hai điểm này thôi là các đại thần trong triều đã có nhiều bất mãn rồi, lại nói, Hoàng hậu là địa vị thế nào? Trong triều có ai không muốn gả con gái vào cung làm Hoàng hậu đâu chứ …”
Ân Mịch Đường đứng lên đi ra ngoài.
Ân Lạc Thanh cầm tay Ân Khang vội đuổi theo Ân Mịch Đường, nhỏ giọng khuyên: “Muội đừng nghe mấy người kia nói linh tinh, cũng đừng đặt trong lòng. Muội lớn lên cùng Hoàng thượng, hắn là hiền quân hay hôn quân thì trong lòng muội cũng phải rõ ràng. Muội cũng đừng nghĩ nhiều về chuyện lập Hậu, Hoàng thượng đối với muội thế nào muội cũng rõ ràng, huống chi Thái hậu cũng rất yêu thích muội.”
“Tỷ tỷ, muội đều biết hết.”
Ân Mịch Đường mím môi, nàng nghĩ đến tổ mẫu. Bởi vì mỗi lần nghĩ đến thì trong lòng đều chua xót, nên những năm này nàng vẫn luôn tránh đến việc nghĩ đến tổ mẫu, trong nhà cũng chưa từng nhắc đến.
Thực ra Ân Mịch Đường biết chuyện năm đó ảnh hưởng đến con đường làm quan của cha, mà lúc này nghe người ngoài nhắc đến ác danh bất hiếu của cha, trong lòng nàng liền càng thêm khó chịu.
Đều tại nàng, tại cái đứa con gái nuôi liên lụy cha mẹ này.
Ân Mịch Đường thu lại suy nghĩ, đối diện với ánh mắt lo lắng của tỷ tỷ thì cười lên, cho Ân Lạc Thanh một ánh mắt yên tâm. Nàng quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ đang mở nhìn người đang thao thao bất tuyệt trong quán trà.
Miệng mồm tên này tốt quá đó, nếu nói không phải là do người khác sắp xếp thì nàng mới không tin đâu.
Hôm sau Ân Mịch Đường tiến cung, khi nàng đến Cung Thanh Điện thì Thích Vô Biệt đang cúi người dùng hai tay đè lên bản đồ Đại Thích trên bàn.
Nàng đi qua, hiếu kỳ nhìn bản đồ. Một số thành trì trên bản đồ được Thích Vô Biệt dùng bút màu đỏ vẽ vòng lên, Ân Mịch Đường xem không hiểu lắm nên càng thêm chăm chú nhìn bản đồ. Nàng nhìn rất lâu, khi ngước mắt lên thì vừa khéo đối diện với đôi mắt mang ý cười của Thích Vô Biệt.
“Nhìn có hiểu không?”
“Không hiểu lắm.” Ân Mịch Đường lắc đầu, “Hoàng thượng, hôm qua muội cùng tỷ tỷ đến quán trà có nghe thấy một ít người nói linh tinh. Ừm … nói xấu huynh.”
Thích Vô Biệt không để ý ‘Ừm’ một tiếng, tùy ý nói: “Chỉ là trước đây muội không để ý đó thôi, bách tính mắng huynh trước nay cũng có không ít.”
Ân Mịch Đường rất muốn nói lần này không giống trước đây đâu.
Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi thử: “Hoàng thượng, tại sao huynh lại dời đô thế, chỉ là vì thành Liên An không giống với cái lò lửa lớn Ngạc Nam thôi sao?”
Thích Vô Biệt nhìn bản đồ đang trải ra trên bàn, hai đầu mày khóa chặt. Nghe thấy lời này thì tùy ý nói: “Muội không hiểu những thứ này.”
Ân Mịch Đường đứng bên cạnh Thích Vô Biệt, nhìn hắn một cái thật sâu. Nàng mím mím môi, sau đó cầm lấy ống tay áo của Thích Vô Biệt lắc nhẹ, đáng thương nói: “Muội không hiểu thì huynh dạy muội đi …”
Thích Vô Biệt kinh ngạc nghiêng đầu qua nhìn nàng, trước mắt là gương mặt đang làm nũng.
Hắn hơi sững người, sau đó liền cười, nói: “Được chứ, nhưng trước nay huynh dạy ai cũng đều rất nghiêm khắc, nếu muội học không tốt thì sẽ bị ta đánh đó nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.