Đừng Hòng Thoát Khỏi Tay Em

Chương 20: CÔNG VIỆC MỚI

BEA

01/04/2014

Địa điểm: Phùng gia

Đón cửa tôi là gương mặt ngạo nghễ của con cún nhỏ Tiểu Long, nhìn dáng vẻ thất bại thảm hại của tôi, nó sung sướng cười lớn

“Haha biết ngay mà rớt mà, đáng lẽ tôi ko nên lo lắng thái quá như vậy, cô mà đỗ chắc tôi đi đầu xuống đất mất”

“Hứ” Tôi nguýt nó 1 cái rõ dài rồi vùng vằng đi lên phòng

Nhưng nó nhất quyết ko chịu buông tha cho tôi mà cứ nhằng nhẵng theo sau trêu trọc

“Mỹ Xuân ngốc là Mỹ Xuân ngốc”

“Hè hè hè” Tôi quay lại nở nụ cười gian tà với nó

Như đánh hơi được sự nguy hiểm nó lùi về sau nhưng đã muộn rồi, thích châm ngòi thuốc nổ à, tôi cho nổ banh xác luôn, nắm lấy cánh tay nó tôi kéo giật lại, giơ chân đạp BỤP 1 phát vào mông nó, tôi hạnh phúc nở nụ cười nắng mai chói chang, còn nó ấm ức xoa mông mà ko dám hé răng nửa lời.

………………………………..

Từ đợt con bé Hiểu My vào Phùng thị làm việc, nó ít có thời gian đi chơi với tôi hẳn, ngồi nhà mãi cũng chán tôi quyết định tạt qua MỘC chơi với mọi người cho đỡ chán, dù sao thì vẫn phải vui vẻ mà sống thôi.

Địa điểm: MỘC

Đầu giờ chiều nên Mộc có vẻ không đông khách lắm, thế quái nào mà hôm nay có đông đủ mặt mũi anh em hội ngộ (thường thì sẽ chia theo ca nên chỉ cuối tuần thì mọi người mới phải làm full ngày)

Nhìn thấy tôi mọi người cũng rất hứng khởi, hỏi thăm rối rít, nhưng đau lòng 1 nỗi sao họ cũng biết tôi đi phỏng vấn chứ, ai cũng hỏi có đỗ ko? Còn nghĩ vì trúng tuyển nên mới đến đây báo tin mừng với mọi người.

“Tôi trượt rồi”

“Aigu thế bà đến đây làm gì, muốn bọn này an ủi à, hay muốn đến đây uống café chùa, ko có cửa đâu nhá, đừng cậy là cựu nhân viên mà đòi ăn chùa nhé”

“Nè mấy người đừng có phũ phàng như vậy có được ko hả? Tôi chỉ là đến thăm mọi người thôi mà, Vũ Việt anh phải đòi lại bình quyền cho em”

Trời ơi Vũ Việt hôm nay phong độ lạ thường, đập choai 1 cách kinh khủng, nếu tôi mà là gái chưa chồng nhất định tôi sẽ bám riết anh ko chịu buông, người đâu mà đẹp thế ko biết, nhìn chiếc khuyên mũi kim cương kia mà xem lấp lánh như vì sao tinh tú vậy.

“Nhóc con, em trượt?”

“Anh làm ơn đừng làm ra vẻ bất ngờ vật vờ như thế chứ? Em biết là anh đã tốn rất nhiều công sức để nộp hồ sơ cho em nhưng mà em đã phụ tấm lòng của anh huhuhu, thực ra mà nói em đã làm gì có cơ hội để thể hiện những điểm sáng bản thân đâu cơ chứ, em còn chưa nói được câu nào đã bị đuổi ra ngoài” Tôi đau khổ dằn vặt

“Chắc tại nhìn mặt khó ưa quá nên họ mới đuổi đấy”

“Vương Tiến có phải thích chết ko? Muốn ăn dép hay ăn đấm, hôm nay bà đây cũng đang nóng máu chưa tìm được ai gợi đòn”

“Thật lạ”

“Có gì mà lạ hả anh? Em thấy chị tốt nhất nên quay về MỘC mà làm, chẳng có chỗ nào hợp với chị hơn đâu, người đầu óc kém thông minh như chị chỉ nên làm những công việc tay chân thôi” Dương Tiêu tỏ vẻ triết lý

“Hờ hờ hờ” Tôi vui vẻ cầm lấy chiếc gối ôm phi thẳng mặt thằng nhóc đáng ghét

“Còn có ai muốn nữa ko?”

Chắc tại khuôn mặt của tôi biểu cảm quá nên mọi người rất biết điều lảng sang chuyện khác, chỉ duy có Vũ Việt là gương mặt vẫn đăng chiêu điều gì đó.



Rời MỘC cũng đã xế chiều, tôi nhanh chân ra bến xe bus bắt xe trở về Phùng gia, AAAAAA cả căn nhà rộng lớn giờ chỉ còn tôi và Tiểu Long, rõ là chán ngán mà hình như tối nay Tiểu Long nói nó có hoạt động ngoại khóa nên ko về, còn mỗi 1 mình tôi chẳng muốn về đấy tý nào cả, ko biết người nào đó có nhớ tôi như tôi đang nhớ hắn ko nhỉ? Rõ dở hơi tự nhiên lại nhớ thế ko biết, bình thường thì như chó với mèo mà giờ lại lên cơn điên thế này có chết ko cơ chứ? Đang vẩn vơ với đống suy nghĩ mòng mong này thì điện thoại chợt reo, là số máy lạ sao? Ai gọi nhỉ? Bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm nam tính

“Đang làm gì vậy?”

“Phùng Bá?” Tôi ngỡ ngàng hỏi, trời ơi sao thiêng dữ vậy, đốt giấy vệ sinh chắc cũng lên mất

“Ừ” Trời ơi giọng nói này mới quyến rũ làm sao, ngọt chết tôi đi

“Anh bao giờ mới về vậy, tôi nhớ anh chết đi được”

“………..”

“Nè anh có nghe thấy tôi nói gì ko? Này này…ơ mất mạng à?”

“E hèm, tôi đây” Phùng Bá ho khan lên tiếng

“Còn tưởng…sao tôi hỏi anh ko trả lời”

“Hình như người hỏi trước là tôi mà? Cô đang ở đâu?”

“À…ở nhà” Tôi nói dối ko chớp mắt

“Thật sự?”

“Dĩ nhiên, tôi là thèm nói điêu anh à”

“Thế cái con nhỏ mặc bộ đồ đỏ đang đứng trước trạm xe bus kia là ai?”

Ngó nghiêng nhìn lướt đám người đang đứng ở bến xe, tôi chẳng thấy ai bận đồ đỏ cả, tôi thản nhiên đáp trả lại Phùng Bá

“Làm gì có ai, anh bị đui à”

“Chứ đồ cô đang mặc là màu hồng à?”

“Ờ há, đúng rồi, tôi đang mặc màu đỏ…mà sao….” Tôi ngớ người nhận ra sao anh ta biết tôi mặc đồ đỏ, sao anh biết tôi đang ở bến xe, tôi dáo dác nhìn xung quanh để tìm bóng hình quen thuộc

“Ko cần nhìn nữa, tôi đang ở chiếc xe đối diện”

Ngước mặt lên, tôi nhận thấy chiếc xe Porches nam tính quen thuộc đang đỗ ngay bên đường, tôi vui vẻ chạy sang đường, gõ cộc cộc cộc vào cửa xe. Kính xe từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt mà tôi mong ngóng suốt mấy ngày qua

“Còn ko mau lên xe”

“Ừm” Tôi nhanh nhảu nhảy vào trong xe

“Nhìn đủ chưa, mặt tôi sắp dỗ hết vì cô rồi đấy”

“Chưa đủ, mà mặt anh mịn lắm ko dỗ được đâu”

“Anh ko nhớ tôi à?”



Có vẻ câu hỏi của tôi đã làm Phùng Bá bất ngờ, anh sững người lại, một lúc sau mới lên tiếng

“Bình thường”

Tôi bĩu dài môi tỏ vẻ khó chịu, hậm hực nói

“Phí công tôi nhớ anh, đáng ghét”

Vì quá mải cau có mà tôi đã bỏ lỡ mất một nụ cười ngọt của ai đó. Aigu tiếc chết tôi mất L

“À mà tôi tưởng ngày kia anh mới về mà, sao về sớm vậy”

“Ừ, giải quyết nhanh hơn dự kiến”

“Hôm nay ở nhà chỉ có tôi với anh thôi, Tiểu Long nó có ngoại khóa ở trường nên ko về đâu hay là chúng ta ra ngoài ăn tối đi” Tôi hớn hở đề xuất

“Được” Phùng Bá hào sảng chấp thuận.

………………………………………..

Địa điểm: Tiêu Thị

“Cậu đánh trượt Mỹ Xuân?” Vũ Việt hiếu kỳ

“Không có”

“Thế sao hôm nay con bé mặt mày tiu nghỉu đến quán thông báo với bọn mình như vậy”

“Chỉ là mình chưa báo với cô ấy là cô ấy trúng tuyển thôi”

“Hừm mình hi vọng cậu ko làm gì tổn thương đến con bé, nếu ko đừng trách mình ko cảnh báo trước”

“Hahaha Vũ thiếu gia mà cũng có lúc đứng ra vì 1 người con gái sao? Xem ra cô nàng này ko đơn giản nhỉ, ko những có sức hút với cả Phùng Bá mà ngay cả với cậu cũng ko tha”

“Mình chỉ coi Mỹ Xuân như em gái thôi, cậu đừng có mà suy nghĩ linh tinh, hơn nữa dù gì cô ấy cũng là người Phùng Bá thì cũng chính là em dâu của chúng ta, cậu đừng làm càn mà xuống tay với con bé”

“Làm càn? Hừ thế nào là làm càn? Câu này cậu nên nói với tên họ Phùng chó chết kia mới đúng, nếu khi xưa nó ko làm càn ra tay cướp Rosie từ tay mình, thì cô ấy đã ko phải chết thảm như vậy rồi” Trí Kiệt khuôn mặt biến dạng gằn giọng nói

“Đến bao giờ cậu mới chịu hiểu đấy chẳng qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn hả? Phùng Bá hắn cũng đã rất đau khổ trước sự ra đi của Rosie mà”

“Đau khổ? Đau khổ mà sao nó đã đi bước nữa, mới chỉ 5 năm mà nó đã đi kết hôn với người phụ nữ khác, cậu nói xem nó có xứng đáng với tình yêu cô ấy dành cho nó ko? Trên đời này ko có ai yêu Rosie như mình, chỉ có mình mới là người có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô ấy, nhưng tên chó chết ấy đã cướp cô ấy khỏi mình, nó lãng quên cô ấy nhưng còn mình thì sao? Mình ko quên được cô ấy, Rosie luôn nằm trong tâm trí mình”

“Chắc cậu cũng hiểu Mỹ Xuân có rất nhiều điểm tương đồng với Rosie, mình nghĩ đó là lý do vì sao Phùng Bá chọn cô ấy làm mẹ của Tiểu Long”

“Hừ vậy cậu thấy đó, nó cũng có yêu thương gì cô ta đâu, vậy sao ko để mình giúp cô gái đó thoát khỏi cuộc hôn nhân ko hạnh phúc này. Cậu ko thấy là ở Phùng gia cô ấy phải chịu rất nhiều tổn thương sao? Lần đầu mình gặp Mỹ Xuân là khi cô ấy bị bắt cóc, bị lũ khốn đó tra tấn đến nỗi toàn thân là thương tích nhưng khi ấy tên khốn kia ở đâu chứ, Phùng gia ở đâu chứ, họ còn ko thèm quan tâm đến sự sống chết của cô ấy. Lần thứ 2 là khi cô ấy phải nhập viện vì 1 bên chân bị thương nặng do vật nhọn đâm phải, cậu nghĩ cô ấy “bất cẩn” đến thế nào mà lại gây ra vết thương lớn như vậy? Tại sao cô ấy lại nghỉ làm ở quán của cậu lâu như vậy? Cậu không thấy cô ấy tiều tụy đi nhiều sao? Cậu nghĩ cuộc sống của cô ấy trong Phùng gia có hạnh phúc ko? Chăm sóc cho con riêng của chồng có vui nổi ko? Mình đây chỉ là làm người tốt cứu rỗi linh hồn bé bỏng ấy mà thôi”

“Trí Kiệt đó là chuyện riêng gia đình người ta, hơn nữa mình thấy tinh thần của Mỹ Xuân cũng rất tốt, sức khỏe cũng rất ổn định, mình hoàn toàn ko nhận ra điểm bất thường nào cho thấy con bé bị ngược đãi cả”

“Xin lỗi nhưng mình sắp có cuộc họp quan trọng, thực xin lỗi ko tiễn khách, mời” Hắn đã đuổi khéo, anh còn ở lại làm gì, Vũ Việt ngán ngẩm đứng dậy ra về, bỏ lại sau lưng kẻ bướng bỉnh, cứng đầu mãi mãi đắm chìm trong bóng tối ko chịu bước ra ngoài.

5 năm trước, Vũ Việt quyết định đứng về phía Trí Kiệt mà ko theo Phùng Bá bởi anh biết Phùng Bá có thể tự mình đứng lên nhưng Trí Kiệt thì ko? Cậu ta quá cứng nhắc, quá nhiều hận thù, quá mù quáng, quá cùng quẫn, nếu cả anh cũng bỏ cậu ta theo người khác chắc chắn cậu ta sẽ trở thành 1 kẻ kinh khủng hơn bây giờ gấp trăm vạn lần, anh ko muốn cậu ta đi vào ngõ cụt, dù anh biết rất khó để kéo hắn ra khỏi vũng bùn nhơ nhuốc ấy nhưng chí ít anh có thể giúp cậu ta ko lấn sâu hơn vào hận thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Hòng Thoát Khỏi Tay Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook