Chương 3: VỊ HÔN phu TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
BEA
01/04/2014
Để tránh mặt mẹ Đình Nghĩa và cũng là để tâm tình ổn định tôi quyết định
tạm thời rời xa Hà Nội ồn ào quay về quê nhà bình yên.
“Mẹ con về rồi nè” Tôi hét lớn kiểu đứa con xa xứ lâu ngày trở về
“Về thì về làm gì mà hét to thế”
“Gì chứ con nhớ mẹ mà, hẳn 3 tuần rồi con ko có về nhà đó, mẹ ko nhớ con à”
Có thể bạn nghĩ 3 tuần thì có gì là lâu nhưng thực sự là rất lâu đối với gia đình tôi, với một đứa cuối tuần nào cũng về như tôi thì 3 tuần dĩ nhiên là rất dài rồi.
“Thôi thay quần áo đi hôm nay mẹ làm cánh gà rán cho mày đấy”
“Mẹ…con…”
“Thôi ko phải nói nữa đâu mẹ nghe thím nói hết rồi”
“Mẹ biết hết rồi ạ?”
“Ko cưới người này còn người khác, trên đời này thiếu gì đàn ông tốt, yên tâm ko ế đâu mà sợ”
“Con gái mẹ xinh đẹp giỏi giang thế này sợ gì ế, con ý à có 1 đống anh muốn cưới ý”
Đúng là ko đâu bằng nhà mình, cảm giác như bao gánh nặng trên vai nhanh chóng được giỡ xuống vậy.
Tôi có 1 thói quen rất xấu đấy là về đến nhà là nằm ườn trên giường ngủ ko biết trời trăng gì cả, có lẽ mẹ cũng biết tôi đang có tâm sự nên ko gọi tôi dậy làm gì để tôi có thể ngủ thật sâu thật sâu, ngủ đến khi thành heo thì thôi J
RENG…RENG…RENG
“Mẹ, mẹ mở cửa đi”
Chuông cửa vẫn reo lên liên hồi chắc mẹ tôi đi chợ rồi, khiến cho con heo trên giường muốn vục mặt vào chăn ngủ cuối cùng cũng ko chịu được mà phải vác thân hình ục ịch cùng khuôn mặt cau có xuống mở cửa.
Nhìn 3 người lạ hoắc trước mắt, tôi tự nhụ nếu họ gọi tôi dậy chỉ để hỏi thăm nhà người khác tôi sẽ trù chết họ.
“Mấy người tìm ai?” Giọng nói ngái ngủ, đầu tóc rối bời chưa thèm chải cùng bộ quần áo ngủ có phần nhầu nhĩ bởi tôi lăn qua lăn lại trên giường phần nào khiến 3 người trước mặt có phần ngỡ ngàng.
“Xin hỏi đây có phải nhà cô Bùi Mỹ Xuân ko?”
Có cần nhất thiết phải cả họ cả tên tôi ra thế ko? Lúc này tôi mới buồn liếc mắt lên nhìn 3 kẻ lạ mặt kia. 2 nam 1 nữ, có vẻ như người phụ nữ và người đàn ông đã đứng tuổi ngồi xe lăn kia là 1 cặp vợ chồng còn lại anh chàng siêu cấp đẹp trai kia là con bọn họ. Các bạn hãy tin tôi đi khoảnh khắc tôi khó khăn lắm mới nhắc nổi mí mắt lên tôi đã hoàn toàn bị vẻ đẹp trai của anh ta cuốn hút, nói chính xác hơn chính là đôi mắt sâu thăm thẳm muốn hút người ta vào tận sâu đáy cùng của nó đã khiến tôi ko thể nào rời mắt ra. Còn nhớ khi tôi học Đại học các kênh phương tiện đại chúng, báo đài khi ấy đã phát sốt lên với bài báo 3 chàng thanh niên đã bị trục xuất ra khỏi lễ hội chỉ vì…quá đẹp trai. Haiz khi nhìn thấy ảnh anh chàng thứ nhất tôi đã phát cuồng với ánh mắt đẹp đến chết người của anh ấy cùng vẻ nam tính cuốn hút nơi con người ấy, giờ trước mắt tôi xuất hiện 1 chàng trai chỉ có thể hơn chứ ko kém vẻ đẹp của anh chàng năm đó trên báo tôi tự nhủ có khi nào nếu như anh ta cũng xuất hiện trong lễ hội ấy ko phải anh ta sẽ trở thành người thứ 4 sao? Nói đến đây hẳn các bạn có thể hình dung ra được anh ta có được sắc đẹp chết người đến mức độ nào rồi đấy.
“E hèm” Tôi nhanh chóng bị tiếng hắng giọng kéo về thực tại, aiza sao khi ko lại nổi máu hám giai ra đây cơ chứ
“Đúng rồi, 3 người tìm cháu có việc gì ko?”
“Cháu có phải con của Quốc Lập ko?”
“Dạ phải, bác biết bố cháu ạ?” Tôi đánh giá người đàn ông ngồi trên xe lăn kia, nhìn tái nhìn hồi vẫn nhìn ko ra tôi có quen ông ấy
Cuối cùng thì mẹ tôi cũng về nhà, có vẻ mẹ cũng bị bất ngờ trước sự hiện hữu của 3 người lạ mặt này
“Chào chị tôi là Phùng Thạch là bạn chiến hữu của chồng chị”
“A chào anh”
“Bác là bạn chiến hữu với bố cháu?” Tôi hồ nghi
“Đúng vậy mà ba cháu đâu?”
“Bố cháu…mất rồi ạ”
“Cái gì? Cháu nói ba cháu mất rồi ư? Bác đã tìm kiếm ông ấy rất lâu rất lâu cuối cùng cũng có chút manh mối mãi tới ngày hôm nay mới tìm được cứ ngỡ sẽ được hội ngộ ai ngờ ông ấy đã…”
“Bố cháu bị tai nạn nghề nghiệp” Mỗi lần nhắc lại chuyện này trong lòng tôi lại có 1 cỗ buồn tủi trực trào. Tôi ko muốn nhớ lại cái ngày đen tối ấy, với tôi nó là 1 ký ức máu. Bố tôi cả 1 đời vất vả long đong lận đận đổi qua ko biết bao nhiêu nghề cuối cùng làm được 1 chân bảo vệ cũng coi là ổn định, cứ ngỡ cuộc đời bố tôi sẽ bớt khổ ai ngờ nhớ ngày ấy bố chỉ mới vừa hết hợp đồng được làm nhân viên chính thức với mức lương 800 nghìn, có thể với nhiều gia đình nó chỉ là con số nhỏ nhưng với bố nó là sự ổn định. Ngày hôm ấy là ngày đi làm cuối năm của bố, chỉ cần làm hết hôm ấy bố sẽ về được nghỉ Tết, ngóng chờ hết ngày bố đi làm về cuối cùng tôi lại nhận được 1 cuộc gọi điện đau đớn, giọng người phụ nữ ấy sao lạnh lẽo đến thế cô ta nói bố tôi mất rồi vậy mà lạnh tanh, nhẹ tênh như thể đó chỉ là 1 chuyện nhỏ. Tức tốc chạy đến cơ quan bố, tôi sững người khi biết được nguyên nhân cái chết của bố, thì ra là bố dọn dẹp vệ sinh công ty cuối năm bố cố với cái mạng nhện mất đà nên bố tôi ngã từ tầng ba xuống. Mẹ tôi khóc tới mức ngất lên ngất xuống, nhân viên trong công ty cản tôi lại khi tôi hỏi bố tôi đâu, họ sợ tôi sẽ shock quá ko giữ nổi bình tĩnh. Nhưng bạn có tin nổi ko khi tôi nói lúc ấy tôi rất bình tĩnh, tôi còn ko rơi nổi 1 giọt nước mắt cơ mà, ko phải tôi ko đau buồn mà là bởi tôi ko tin đó là sự thật, mãi mãi cho tới tận giờ tôi vẫn chỉ nghĩ đó là 1 cơn ác mộng. Giữa tiết trời lạnh cắt da cắt thịt bố lạnh lẽo nằm giữa 1 biển máu tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn lại, người ta đang làm giám định pháp y. Tôi thầm oán sao bọn họ có thể lâu la như vậy họ ko thấy bố tôi đang rất ạnh, thực sự rất lạnh sao, tôi muốn ủ ấm cho bố. Người ta nói càng nhỏ sẽ càng ko có cảm xúc rõ ràng, càng lớn càng hiểu chuyện thì mọi đau thương mất mác sẽ càng ghi tạc trong lòng.
“Ko ngờ chuyện như thế lại xảy ra với ông ấy” Ánh mắt người đàn ông đứng tuổi ấy đượm buồn
Ông ấy nói ông ấy và bố tôi vốn là chiến hữu khi xưa cùng chiến đấu chung 1 tiểu đội, bố tôi có ơn cứu sống ông ấy. Sau khi đất nước giải phóng, hòa bình ông ấy liền qua biên giới lập nghiệp cũng từ ấy mà ông ấy và bố tôi mất liên lạc, ông ấy đã bỏ ra ko biết bao nhiêu công sức cũng như tiền của để truy tìm tung tích của bố tôi mãi đến nay mới tìm thấy chỉ tiếc ông ấy sẽ mãi mãi ko còn cơ hội được ngồi uống chén rượu cùng ôn chuyện xưa với người chiến hữu vào sinh ra tử cùng mình năm xưa nữa. Nói rồi ông nước mắt nhạt nhòa lấy ra tấm ảnh đen trắng đã có phần phai hỏng do thời gian đưa cho mẹ con tôi, trong bức ảnh ấy chụp 2 người chiến sĩ anh dũng 1 người là bố tôi người còn lại chính là ông ấy. Ko ngờ khi trẻ bố tôi lại đẹp trai, phong độ như vậy :3
“Hôm nay đến đây tôi còn một chuyện quan trọng muốn thông báo với chị và cháu khi xưa tôi với ông ấy có 1 lời hứa rằng nếu tôi sinh con trai ông ấy sinh con gái sau này sẽ cho 2 đứa nó kết hôn với nhau, hôn ước này mãi vẫn chưa thực hiện được khiến tâm can tôi day dứt mãi nếu cháu vẫn chưa kết hôn hoặc vẫn chưa có người yêu thì có thể cân nhắc đến hôn sự này ko?” Ông ta nói xong thì đưa mắt nhìn tôi
“Cháu…”
“Cháu cứ từ từ suy nghĩ” Lúc này đây người phụ nữ mới lên tiếng, tôi để ý thấy giọng nói của bà ấy có phần lơ lớ ko giống như hengười bản xứ cho lắm ko có lẽ bà ấy là người Hoa bởi ông bác kia có đề cập qua ông ấy hiện giờ đang sinh sống ở Thượng Hải.
“Ko cần đâu ạ, cháu sẽ ko đồng ý”
“Tại sao? Hay là cháu đã kết hôn hoặc có ý trung nhân”
“Ko phải, cả 2 đều ko phải”
“Vậy tại sao?”
“Cháu ko muốn vì kết hôn cháu phải đến Thượng Hải rời xa mẹ cháu, điều này cháu làm ko được”
“Dĩ nhiên ta sẽ ko để mẹ cháu ở lại 1 mình, ta sẽ đưa cả 2 mẹ con cháu cùng sang”
“Mẹ cháu dĩ nhiên cháu hiểu nhất, mẹ ko quen cũng như rất khó thích ứng với nơi khác huống hồ lại là 1 quốc gia khác, mẹ cháu chỉ muốn sống ở nơi bình yên này thôi, có bạn bè, hàng xóm láng giềng bao năm hơn nữa ở đây còn có bố cháu, ko thể ko lo hương khói cho bố cháu được, sang 1 quốc gia khác chứng tỏ phải làm quen với những phong tục tập quán khác nhau còn có bất đồng ngôn ngữ, nói chung cháu với mẹ sẽ ko đi đâu hết”
Mẹ tôi ko nói bất cứ điều gì chỉ là nhìn tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Việc này…”
“Bác ạ, con cảm ơn bác, cảm ơn ý tốt của bác nhưng con rất tiếc, dù sao gia đình bác cũng mất công lặn lội đường xa đến đây rồi chi băng ở lại ăn cùng mẹ con con bữa cơm”
“Như vậy ko phiền chứ”
“Dĩ nhiên ko phiền, chắc bác ở bên ấy cũng ít khi ăn đồ ăn Việt vậy hôm nay để mẹ con con trổ tài nấu 1 bữa cơm Việt cho gia đình bác thưởng thức”
“Được như vậy thì còn gì bằng” Ông cười sảng khoái với tôi, ko hiểu vì sao nhưng dường như tôi rất có thiện cảm với ông ấy, cho dù ông ta nói dối cũng được, nói thật cũng ko sao chỉ là ngay từ đầu tôi đã có 1 cảm giác rất đỗi quen thuộc với người đàn ông này.
“Ba con có chút việc bận ko thể ở lại, ba mẹ cứ ở lại con sẽ quay lại đón 2 người” Người đàn ông cuốn hút mà tôi nói ở trên từ lúc xuất hiện đến bây giờ anh ta mới mở miệng nói 1 câu nhưng cũng ko phải nói với tôi – người mà suýt chút nữa trở thành vợ của anh ta nhưng phải công nhận người đẹp thì cái gì cũng đẹp, đến cả giọng nói cũng trầm ổn nam tính đến lạ kỳ, aiza tôi ko nói quá đâu thật sự là như vậy mà, anh ta quả thực là 1 cực phẩm có 1 ko 2 đó chỉ tiếc là tôi và anh ta ko có duyên mà thôi.
Ko đợi câu trả lời từ phía ba mình, anh ta nhanh nhẹn đứng dậy chào mẹ tôi rồi tiêu sái bước ra ngoài.
“Cháu đừng để ý nhé, thằng con bác nó luôn lạnh lùng như vậy”
“Dạ ko sao dù sao anh ta cũng ko phải chồng cháu” Tôi thoải mái đáp
“Hai mẹ con chị định nấu món gì vậy để tôi phụ giúp tôi cũng biết nấu nhiều món ăn Việt Nam lắm đó” Người phụ nữ đôn hậu ấy lại bắt chuyện với mẹ con tôi. Nhìn bà ấy hẳn đã có tuổi nhưng ko hiểu sao nước da lại láng mịn như vậy xem ra còn đẹp hơn da tôi nhiều, bà ấy điềm đạm, nhẹ nhàng mà đầy sang trọng haiz đúng là nhà quyền quý nhất cử nhất động đều rất sang trọng, thanh lịch, trang nhã.
Cuối ngày trước khi ra về ông bác Thạch đó còn ko quên dặn dò tôi nên cân nhắc lại hôn sự này nếu thực sự ko thành ông nguyện ý nhận tôi làm con gái nuôi của mình hơn nữa còn muốn tôi đứng ra quản lý 1 chi nhánh tại Việt Nam của tập đoàn ông ấy. Ôi trời trọng trách cao vời vợi này tôi gánh ko nổi, tôi dù gì cũng chỉ mới có hơn 3 năm kinh nghiệm 1 chút lấy quyền gì mà 1 bước muốn đè đầu cưỡi cổ bao nhiêu người đã cống hiến cả đời mình cho công ty chứ. Song dù tôi từ chối cỡ nào đi chăng nữa ông ấy vẫn kiên quyết giữ vững lập trường còn nói cái gì mà sẽ nhanh chóng để tôi đứng tên công ty đó.
Ngày hôm nay quả nhiên thật kỳ lạ tự nhiên từ đâu rơi ra 1 người chiến hữu năm xưa của bố lại còn xuất hiện 1 chàng hôn phu đẹp trai lạnh như đá.
“Mẹ, con cứ thấy sao sao ý? Chẳng nhẽ con tốt số đến vậy? Mẹ nói xem con có nên tiếp nhận công ty đó ko?”
“Cái đó là tùy thuộc vào con nhưng mẹ đồng tình việc con ko kết hôn với người đàn ông đó, nó đẹp trai như vậy mà mày nhìn lại mày đi mẹ thấy mày ko có khả năng giữ chồng”
“Mẹ, mẹ có cần hạ thấp con như vậy ko hả? Nhưng mà mẹ cũng công nhận anh ta siêu cấp đẹp trai đúng ko hehe nói thật là con cũng thấy tiếc lắm ý”
“Ờ mẹ cũng lâu lắm rồi ko thấy đứa nào sáng sủa như nó”
“Aiza ko biết tối anh ta có sủa ko nhỉ?”
“Tiên sư nhà cô chỉ thế là giỏi thôi”
Từ sau ngày ấy bác Thạch cùng vợ bác ấy cũng thường xuyên ghé nhà tôi chơi hơn, bác nói bác cũng nhân dịp này về Việt Nam du lịch. Vợ bác Thạch quả nhiên là người Hoa nhưng tôi lại rất quý bác gái này, bác ấy cũng rất thân thiện, hòa nhã hehe tôi còn hỏi được bí quyết chăm sóc da của bác ấy hơn hết bác ấy còn tặng tôi 1 bộ mỹ phẩm cao cấp đầy đủ từ a đến z nói thật là có nghĩ tôi còn chưa dám nghĩ đến sẽ bỏ 1 đống tiền vào thứ mỹ phẩm xa xỉ này.
Hôm nay như mọi ngày sau khi đi chợ về tôi thấy trong nhà có khách lại cứ ngỡ vợ chồng nhà bác Thạch tới nhưng trăm ngờ vạn ngờ ko ngờ rằng người đang nói chuyện với mẹ tôi kia lại là…mẹ của Đình Nghĩa. Làm thế quái nào mà bà ấy mò được đến đây ngay cả Đình Nghĩa anh ta còn chưa 1 lần nào về ra mắt mẹ tôi cơ mà, các bạn đứng lấy làm lạ ko phải tôi ko cho anh ta về mà lần nào tôi đề cập đến vấn đề này là anh ta lại nói có việc bận lần khất hết lần này lần khác.
“Sao bác lại ở đây?” Tôi đanh giọng hỏi
“Mỹ Xuân con về rồi” Bà ta vui mừng tiến lại phía tôi
“Cháu hỏi bác sao bác lại ở đây mà Đình Nghĩa đâu ạ? Anh ấy ko đi cùng bác ạ?” Tôi nhanh chóng rút tay ra khỏi tay bà ta
“Mẹ à ko bác nhớ con quá nên mới tìm tới đây, Đình Nghĩa nó bận nhiều công việc quá nên ko đến được con đừng trách nó nha”
“Làm sao bác biết nhà cháu, bác cho người điều tra cháu?”
“Bác…bác cũng là hết cách con đừng giận bác mà, bác xin con mà hãy quay lại với thằng Nghĩa”
“Bác cháu nói rồi cháu ko thể”
“Bác biết con vẫn còn yêu thằng Nghĩa mà, bác đảm bảo với con thằng Nghĩa nó đã thay đổi tâm tính, nó sẽ là 1 người chồng tốt, con hãy cho nó thêm 1 cơ hội”
Bà ấy thấy lay động tôi ko được liền chuyển hướng sang mẹ tôi ko ngại ngần gì mà quỳ phục xuống van nài
“Chị coi như tôi cầu xin chị, xin chị hãy khuyên bảo Mỹ Xuân quay lại với Đình Nghĩa nhà tôi, tôi hứa với chị cả đời này sẽ ko để Mỹ Xuân chịu thiệt thòi”
“Rất xin lỗi chị nhưng ý con tôi đã quyết và tôi tôn trọng quyết định của nó” Mẹ tôi lời ít ý nhiều đỡ bà ta dậy
“Bác cũng có thể tìm 1 cô gái khác thế thân mà” Tôi đưa ra kiến nghị mong bà ta buông tha cho gia đình tôi, tôi ko muốn khiến mẹ mình cũng vướng vào mớ bòng bong này
“Ko được, ai biết được cô ta lúc nào sẽ nói ra bí mật đó, hơn nữa chỉ có con con yêu Đình Nghĩa chỉ có con mới có thể giữ bí mật này cho nó cũng như gia tộc họ Đình”
Chốt hạ một câu cũng chỉ là 1 tiếng mặt mũi, chỉ vì vậy mà 1 người kiêu ngạo như bà ko cần đến cả sĩ diện hết lần này đến lần khác cầu cạnh tôi, tôi thực thương cảm cho người mẹ này, bà ấy cũng giống mẹ tôi quyết định ở giá nuôi con khôn lớn trưởng thành nhưng giờ đây bao nhiêu hi vọng, kỳ vọng của bà hoàn toàn sụp đổ khi biết được sự thật về con trai mình nhưng tôi cũng ko thể làm trái lương tâm mình được tôi ko thể chôn vùi thanh xuân cũng như cuộc sống sau này của tôi trong ngục tù cuộc sống.
“Bác có thể chờ đợi 1 người con gái khác cũng thực tâm yêu thương Đình Nghĩa”
“Ko thể sẽ mãi mãi ko thể, Đình Nghĩa đã quyết định sẽ ko bao giờ mở lòng với bất cứ người con gái nào nữa” Người phụ nữ ấy bất lực nói
“Vậy bác hãy thử chấp nhận chuyện tình cảm giữa Đình Nghĩa và thư ký Nhân, cháu biết điều đó là rất khó nhưng ko có nghĩa là ko thể hiện giờ xã hội đã ko còn quá kỳ thị cũng như rào cản đối với thế giới thứ 3 này”
“Cô còn nói nếu ko kỳ thị sao cô còn ko tha thứ cho thằng Nghĩa, cô chỉ biết khuyên can tôi sao cô ko chấp nhận và quay lại với con trai tôi, cô nghĩ sao mà khuyên tôi chấp nhận loại chuyện tổn hại thanh danh này”
“Bác nhưng đấy là con trai bác mà sao bác có thể ko nghĩ đến cảm nhận của anh ấy”
“Cảm nhận? Tôi ko cần quan tâm đến thứ cảm nhận gàn dở của nó, tôi chỉ cần biết nếu bao giờ nó chưa thay đổi cái ý nghĩ điên rồ kia thì nó đừng hòng bước chân ra khỏi căn phòng đó”
“Bác giam lỏng anh ấy?” Trời ơi người phụ nữ này điên rồi, bà ta thực sự bị làm cho phát điên rồi
“Đúng vậy chỉ có làm như vậy mới khiến nó quên được hoàn toàn thứ dơ bẩn kia”
“Mỹ Xuân con nghe bác hãy quay lại với Đình Nghĩa đi nếu ko…” Bà ta bỏ lửng nửa câu ánh mắt thăm dò hướng về phía tôi
“Nếu ko thì sao?”
“Nếu ko con đừng mong sau này có cuộc sống yên vui cũng đừng mong có thể lấy chồng”
Bà ta đe dọa tôi, bà ta ngang nhiên dọa nạt tôi, bà tôi gọi tôi là con xưng bác mà sao tôi lại thấy sống lưng lạnh toát thế này hả giời
“Bác đe dọa cháu?”
“Ko, mẹ ko có đe dọa nếu thực sự con ko nghe lời mẹ con sẽ phải hứng chịu những ngày tháng tăm tối sau này, con nghĩ xem mẹ có thể tìm được đến còn việc gì mẹ ko thể cơ chứ”
Bà ta…bà ta thực sự ko còn là con người mà, tôi ko quan tâm bà ta làm gì tôi cái tôi lo sợ là bà ta làm hại mẹ tôi, nếu bà ta làm gì tổn hại đến mẹ tôi tôi thề sẽ sống mái với bà ta một phen
“Ko ai có quyền lại hại con dâu của tôi cũng như gia đình của con bé hết” Phía sau vang lên tiếng nói kiên nghị khiến cho 3 người trong nhà bất ngờ quay lại.
“Bác Thạch”
“Ông là ai? Mà ông nói ai là con dâu ông, Mỹ Xuân nó cả đời này là ngoại trừ là con dâu tôi thì đừng hòng làm con dâu nhà nào khác”
“Tôi nói Mỹ Xuân là con dâu tôi, thiệp mời cũng đã gửi đi hết rồi nếu bà muốn tôi cũng có thể gửi cho bà 1 tấm thiệp”
“Tôi khuyên ông nên ngừng lại cái ý nghĩ điên rồ đó đi, nếu ko ông sẽ ko biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mình đâu”
TRời ạ người đàn bà này bà ấy có biết mình đang nói cái gì ko hả? Bà ta ko chỉ dọa nạt tôi còn de dọa cả bác Thạch, việc xấu này tôi thực ko muốn gia đình bác Thạch vướng vào.
“Bác thôi đi người bác muốn nhắm vào ko phải là cháu sao, bác đừng có động chút là đi đe dọa người thân của cháu”
“Được chỉ cần con ngoan ngoãn theo mẹ về Đình gia mẹ sẽ ko làm hại bất cứ người thân nào của con”
“Cháu…”
“Phùng Bá” Bác Thạch ôn tồn lên tiếng
“Dạ” Anh ta nhanh chóng hướng về phía người đàn bà điên kia ra tay nhanh như chớp chỉ nghe thấy bộp một tiếng người đàn bà ấy hoàn toàn nằm gọn trong lòng anh ta rồi ko biết từ đâu xuất hiện ra 2 người đàn ông mặc vest đen tiến tới nhận lấy bà ta rồi lại nhanh gọn biến mất như lúc xuất hiện
“Bà ta…”
“Con yên tâm bà ta ko sao cả, 2 người kia là vệ sĩ của bác họ chỉ giúp bác mang bà ta đi tĩnh dưỡng thôi”
“Xin lỗi đã để bác nhìn thấy chuyện ko hay”
“Có gì mà ko hay chứ con là con dâu bác mà, vốn dĩ bác muốn tới đây tạm biệt 2 mẹ con con đồng thời làm thủ tục chuyển giao cho con đứng tên công ty nhưng xem ra bác chưa thể về nước được rồi”
“Ko có gì đâu ạ, con sẽ tự giải quyết chuyện này bác cùng gia đình cứ về nước đi ạ”
“Một mình con thì làm sao mà giải quyết được người phụ nữ điên đó, bác thấy bà ta sẽ ko dễ dàng gì mà bỏ qua cho con đâu chỉ khi nào con kết hôn có sự chứng nhận của luật pháp thì bà ta mới ko có cách nào làm hại đến con”
“Nhưng con kiếm đâu ra một chàng rể bây giờ?”
“Chẳng phải còn có Phùng Bá nhà bác đấy sao?”
“Dạ?” Tôi đưa mắt ngước nhìn anh chàng kiệm lời lạnh ngắt kia nhưng ko thấy anh ta có bất cứ động tĩnh gì, ko phản đối cũng ko tán thành
“Ahaha sao có thể chứ anh ấy ko thích cháu hôn nhân ko thể là từ 1 phía huống hồ cháu cũng ko thể để mẹ lại”
“Cháu yên tâm chỉ cần cháu gật đầu đồng ý thì nó nhất định sẽ đồng ý còn về vấn đề mẹ cháu bác tin rằng mẹ cháu hẳn đã có chủ ý riêng”
“Bác ấy nói đúng đấy mẹ thấy tốt nhất con nên đồng ý hôn sự này con cũng thấy sự điên cuồng của người phụ nữ vừa rồi có lẽ chỉ khi con kết hôn và ra nước ngoài bà ta mới có thể thôi điên khùng tìm kiếm con”
“Nhưng còn mẹ nếu con đi ai sẽ chăm sóc mẹ, nếu con đi bà ta tìm đến đây hạch sách mẹ thì làm thế nào?”
“Về điểm này thì con yên tâm sẽ ko ai có thể làm hại mẹ con hơn nữa bác cũng đâu có ngăn cản con trở về thăm mẹ con, con có thể về bất cứ khi nào con muốn, nếu thích con có thể ngày nào cũng về Việt Nam nếu con có đủ sức khỏe hơn nữa mẹ con cũng có thể thăm con bất cứ lúc nào”
“Nhưng vé máy bay đắt lắm ạ”
“Haha điểm ấy thì con ko phải lo, ta sẽ dành tặng con 1 chiếc chuyên cơ chỉ để phục vụ cho con chu du khắp nơi” Ông hào sảng nói (Quả nhiên là người có tiền ngay cả 1 chiếc chuyên cơ mà cũng có thể sẵn sàng đem tặng)
“Con…”
“Yên tâm đi bất cứ lúc nào con cũng có thể về thăm mẹ chỉ sợ rằng đến lúc ấy vui thú quên mẹ thôi” Mẹ tôi chọc ghẹo nói
“Mẹ này…”
Vậy là cuộc đời Mỹ Xuân tôi lại một lần nữa bước sang trang mới, cuộc hôn nhân này ko biết sẽ là hạnh phúc hay nước mắt chỉ còn biết chờ đợi và thời gian sẽ là câu trả lời thích đáng nhất.
“Mẹ con về rồi nè” Tôi hét lớn kiểu đứa con xa xứ lâu ngày trở về
“Về thì về làm gì mà hét to thế”
“Gì chứ con nhớ mẹ mà, hẳn 3 tuần rồi con ko có về nhà đó, mẹ ko nhớ con à”
Có thể bạn nghĩ 3 tuần thì có gì là lâu nhưng thực sự là rất lâu đối với gia đình tôi, với một đứa cuối tuần nào cũng về như tôi thì 3 tuần dĩ nhiên là rất dài rồi.
“Thôi thay quần áo đi hôm nay mẹ làm cánh gà rán cho mày đấy”
“Mẹ…con…”
“Thôi ko phải nói nữa đâu mẹ nghe thím nói hết rồi”
“Mẹ biết hết rồi ạ?”
“Ko cưới người này còn người khác, trên đời này thiếu gì đàn ông tốt, yên tâm ko ế đâu mà sợ”
“Con gái mẹ xinh đẹp giỏi giang thế này sợ gì ế, con ý à có 1 đống anh muốn cưới ý”
Đúng là ko đâu bằng nhà mình, cảm giác như bao gánh nặng trên vai nhanh chóng được giỡ xuống vậy.
Tôi có 1 thói quen rất xấu đấy là về đến nhà là nằm ườn trên giường ngủ ko biết trời trăng gì cả, có lẽ mẹ cũng biết tôi đang có tâm sự nên ko gọi tôi dậy làm gì để tôi có thể ngủ thật sâu thật sâu, ngủ đến khi thành heo thì thôi J
RENG…RENG…RENG
“Mẹ, mẹ mở cửa đi”
Chuông cửa vẫn reo lên liên hồi chắc mẹ tôi đi chợ rồi, khiến cho con heo trên giường muốn vục mặt vào chăn ngủ cuối cùng cũng ko chịu được mà phải vác thân hình ục ịch cùng khuôn mặt cau có xuống mở cửa.
Nhìn 3 người lạ hoắc trước mắt, tôi tự nhụ nếu họ gọi tôi dậy chỉ để hỏi thăm nhà người khác tôi sẽ trù chết họ.
“Mấy người tìm ai?” Giọng nói ngái ngủ, đầu tóc rối bời chưa thèm chải cùng bộ quần áo ngủ có phần nhầu nhĩ bởi tôi lăn qua lăn lại trên giường phần nào khiến 3 người trước mặt có phần ngỡ ngàng.
“Xin hỏi đây có phải nhà cô Bùi Mỹ Xuân ko?”
Có cần nhất thiết phải cả họ cả tên tôi ra thế ko? Lúc này tôi mới buồn liếc mắt lên nhìn 3 kẻ lạ mặt kia. 2 nam 1 nữ, có vẻ như người phụ nữ và người đàn ông đã đứng tuổi ngồi xe lăn kia là 1 cặp vợ chồng còn lại anh chàng siêu cấp đẹp trai kia là con bọn họ. Các bạn hãy tin tôi đi khoảnh khắc tôi khó khăn lắm mới nhắc nổi mí mắt lên tôi đã hoàn toàn bị vẻ đẹp trai của anh ta cuốn hút, nói chính xác hơn chính là đôi mắt sâu thăm thẳm muốn hút người ta vào tận sâu đáy cùng của nó đã khiến tôi ko thể nào rời mắt ra. Còn nhớ khi tôi học Đại học các kênh phương tiện đại chúng, báo đài khi ấy đã phát sốt lên với bài báo 3 chàng thanh niên đã bị trục xuất ra khỏi lễ hội chỉ vì…quá đẹp trai. Haiz khi nhìn thấy ảnh anh chàng thứ nhất tôi đã phát cuồng với ánh mắt đẹp đến chết người của anh ấy cùng vẻ nam tính cuốn hút nơi con người ấy, giờ trước mắt tôi xuất hiện 1 chàng trai chỉ có thể hơn chứ ko kém vẻ đẹp của anh chàng năm đó trên báo tôi tự nhủ có khi nào nếu như anh ta cũng xuất hiện trong lễ hội ấy ko phải anh ta sẽ trở thành người thứ 4 sao? Nói đến đây hẳn các bạn có thể hình dung ra được anh ta có được sắc đẹp chết người đến mức độ nào rồi đấy.
“E hèm” Tôi nhanh chóng bị tiếng hắng giọng kéo về thực tại, aiza sao khi ko lại nổi máu hám giai ra đây cơ chứ
“Đúng rồi, 3 người tìm cháu có việc gì ko?”
“Cháu có phải con của Quốc Lập ko?”
“Dạ phải, bác biết bố cháu ạ?” Tôi đánh giá người đàn ông ngồi trên xe lăn kia, nhìn tái nhìn hồi vẫn nhìn ko ra tôi có quen ông ấy
Cuối cùng thì mẹ tôi cũng về nhà, có vẻ mẹ cũng bị bất ngờ trước sự hiện hữu của 3 người lạ mặt này
“Chào chị tôi là Phùng Thạch là bạn chiến hữu của chồng chị”
“A chào anh”
“Bác là bạn chiến hữu với bố cháu?” Tôi hồ nghi
“Đúng vậy mà ba cháu đâu?”
“Bố cháu…mất rồi ạ”
“Cái gì? Cháu nói ba cháu mất rồi ư? Bác đã tìm kiếm ông ấy rất lâu rất lâu cuối cùng cũng có chút manh mối mãi tới ngày hôm nay mới tìm được cứ ngỡ sẽ được hội ngộ ai ngờ ông ấy đã…”
“Bố cháu bị tai nạn nghề nghiệp” Mỗi lần nhắc lại chuyện này trong lòng tôi lại có 1 cỗ buồn tủi trực trào. Tôi ko muốn nhớ lại cái ngày đen tối ấy, với tôi nó là 1 ký ức máu. Bố tôi cả 1 đời vất vả long đong lận đận đổi qua ko biết bao nhiêu nghề cuối cùng làm được 1 chân bảo vệ cũng coi là ổn định, cứ ngỡ cuộc đời bố tôi sẽ bớt khổ ai ngờ nhớ ngày ấy bố chỉ mới vừa hết hợp đồng được làm nhân viên chính thức với mức lương 800 nghìn, có thể với nhiều gia đình nó chỉ là con số nhỏ nhưng với bố nó là sự ổn định. Ngày hôm ấy là ngày đi làm cuối năm của bố, chỉ cần làm hết hôm ấy bố sẽ về được nghỉ Tết, ngóng chờ hết ngày bố đi làm về cuối cùng tôi lại nhận được 1 cuộc gọi điện đau đớn, giọng người phụ nữ ấy sao lạnh lẽo đến thế cô ta nói bố tôi mất rồi vậy mà lạnh tanh, nhẹ tênh như thể đó chỉ là 1 chuyện nhỏ. Tức tốc chạy đến cơ quan bố, tôi sững người khi biết được nguyên nhân cái chết của bố, thì ra là bố dọn dẹp vệ sinh công ty cuối năm bố cố với cái mạng nhện mất đà nên bố tôi ngã từ tầng ba xuống. Mẹ tôi khóc tới mức ngất lên ngất xuống, nhân viên trong công ty cản tôi lại khi tôi hỏi bố tôi đâu, họ sợ tôi sẽ shock quá ko giữ nổi bình tĩnh. Nhưng bạn có tin nổi ko khi tôi nói lúc ấy tôi rất bình tĩnh, tôi còn ko rơi nổi 1 giọt nước mắt cơ mà, ko phải tôi ko đau buồn mà là bởi tôi ko tin đó là sự thật, mãi mãi cho tới tận giờ tôi vẫn chỉ nghĩ đó là 1 cơn ác mộng. Giữa tiết trời lạnh cắt da cắt thịt bố lạnh lẽo nằm giữa 1 biển máu tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn lại, người ta đang làm giám định pháp y. Tôi thầm oán sao bọn họ có thể lâu la như vậy họ ko thấy bố tôi đang rất ạnh, thực sự rất lạnh sao, tôi muốn ủ ấm cho bố. Người ta nói càng nhỏ sẽ càng ko có cảm xúc rõ ràng, càng lớn càng hiểu chuyện thì mọi đau thương mất mác sẽ càng ghi tạc trong lòng.
“Ko ngờ chuyện như thế lại xảy ra với ông ấy” Ánh mắt người đàn ông đứng tuổi ấy đượm buồn
Ông ấy nói ông ấy và bố tôi vốn là chiến hữu khi xưa cùng chiến đấu chung 1 tiểu đội, bố tôi có ơn cứu sống ông ấy. Sau khi đất nước giải phóng, hòa bình ông ấy liền qua biên giới lập nghiệp cũng từ ấy mà ông ấy và bố tôi mất liên lạc, ông ấy đã bỏ ra ko biết bao nhiêu công sức cũng như tiền của để truy tìm tung tích của bố tôi mãi đến nay mới tìm thấy chỉ tiếc ông ấy sẽ mãi mãi ko còn cơ hội được ngồi uống chén rượu cùng ôn chuyện xưa với người chiến hữu vào sinh ra tử cùng mình năm xưa nữa. Nói rồi ông nước mắt nhạt nhòa lấy ra tấm ảnh đen trắng đã có phần phai hỏng do thời gian đưa cho mẹ con tôi, trong bức ảnh ấy chụp 2 người chiến sĩ anh dũng 1 người là bố tôi người còn lại chính là ông ấy. Ko ngờ khi trẻ bố tôi lại đẹp trai, phong độ như vậy :3
“Hôm nay đến đây tôi còn một chuyện quan trọng muốn thông báo với chị và cháu khi xưa tôi với ông ấy có 1 lời hứa rằng nếu tôi sinh con trai ông ấy sinh con gái sau này sẽ cho 2 đứa nó kết hôn với nhau, hôn ước này mãi vẫn chưa thực hiện được khiến tâm can tôi day dứt mãi nếu cháu vẫn chưa kết hôn hoặc vẫn chưa có người yêu thì có thể cân nhắc đến hôn sự này ko?” Ông ta nói xong thì đưa mắt nhìn tôi
“Cháu…”
“Cháu cứ từ từ suy nghĩ” Lúc này đây người phụ nữ mới lên tiếng, tôi để ý thấy giọng nói của bà ấy có phần lơ lớ ko giống như hengười bản xứ cho lắm ko có lẽ bà ấy là người Hoa bởi ông bác kia có đề cập qua ông ấy hiện giờ đang sinh sống ở Thượng Hải.
“Ko cần đâu ạ, cháu sẽ ko đồng ý”
“Tại sao? Hay là cháu đã kết hôn hoặc có ý trung nhân”
“Ko phải, cả 2 đều ko phải”
“Vậy tại sao?”
“Cháu ko muốn vì kết hôn cháu phải đến Thượng Hải rời xa mẹ cháu, điều này cháu làm ko được”
“Dĩ nhiên ta sẽ ko để mẹ cháu ở lại 1 mình, ta sẽ đưa cả 2 mẹ con cháu cùng sang”
“Mẹ cháu dĩ nhiên cháu hiểu nhất, mẹ ko quen cũng như rất khó thích ứng với nơi khác huống hồ lại là 1 quốc gia khác, mẹ cháu chỉ muốn sống ở nơi bình yên này thôi, có bạn bè, hàng xóm láng giềng bao năm hơn nữa ở đây còn có bố cháu, ko thể ko lo hương khói cho bố cháu được, sang 1 quốc gia khác chứng tỏ phải làm quen với những phong tục tập quán khác nhau còn có bất đồng ngôn ngữ, nói chung cháu với mẹ sẽ ko đi đâu hết”
Mẹ tôi ko nói bất cứ điều gì chỉ là nhìn tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Việc này…”
“Bác ạ, con cảm ơn bác, cảm ơn ý tốt của bác nhưng con rất tiếc, dù sao gia đình bác cũng mất công lặn lội đường xa đến đây rồi chi băng ở lại ăn cùng mẹ con con bữa cơm”
“Như vậy ko phiền chứ”
“Dĩ nhiên ko phiền, chắc bác ở bên ấy cũng ít khi ăn đồ ăn Việt vậy hôm nay để mẹ con con trổ tài nấu 1 bữa cơm Việt cho gia đình bác thưởng thức”
“Được như vậy thì còn gì bằng” Ông cười sảng khoái với tôi, ko hiểu vì sao nhưng dường như tôi rất có thiện cảm với ông ấy, cho dù ông ta nói dối cũng được, nói thật cũng ko sao chỉ là ngay từ đầu tôi đã có 1 cảm giác rất đỗi quen thuộc với người đàn ông này.
“Ba con có chút việc bận ko thể ở lại, ba mẹ cứ ở lại con sẽ quay lại đón 2 người” Người đàn ông cuốn hút mà tôi nói ở trên từ lúc xuất hiện đến bây giờ anh ta mới mở miệng nói 1 câu nhưng cũng ko phải nói với tôi – người mà suýt chút nữa trở thành vợ của anh ta nhưng phải công nhận người đẹp thì cái gì cũng đẹp, đến cả giọng nói cũng trầm ổn nam tính đến lạ kỳ, aiza tôi ko nói quá đâu thật sự là như vậy mà, anh ta quả thực là 1 cực phẩm có 1 ko 2 đó chỉ tiếc là tôi và anh ta ko có duyên mà thôi.
Ko đợi câu trả lời từ phía ba mình, anh ta nhanh nhẹn đứng dậy chào mẹ tôi rồi tiêu sái bước ra ngoài.
“Cháu đừng để ý nhé, thằng con bác nó luôn lạnh lùng như vậy”
“Dạ ko sao dù sao anh ta cũng ko phải chồng cháu” Tôi thoải mái đáp
“Hai mẹ con chị định nấu món gì vậy để tôi phụ giúp tôi cũng biết nấu nhiều món ăn Việt Nam lắm đó” Người phụ nữ đôn hậu ấy lại bắt chuyện với mẹ con tôi. Nhìn bà ấy hẳn đã có tuổi nhưng ko hiểu sao nước da lại láng mịn như vậy xem ra còn đẹp hơn da tôi nhiều, bà ấy điềm đạm, nhẹ nhàng mà đầy sang trọng haiz đúng là nhà quyền quý nhất cử nhất động đều rất sang trọng, thanh lịch, trang nhã.
Cuối ngày trước khi ra về ông bác Thạch đó còn ko quên dặn dò tôi nên cân nhắc lại hôn sự này nếu thực sự ko thành ông nguyện ý nhận tôi làm con gái nuôi của mình hơn nữa còn muốn tôi đứng ra quản lý 1 chi nhánh tại Việt Nam của tập đoàn ông ấy. Ôi trời trọng trách cao vời vợi này tôi gánh ko nổi, tôi dù gì cũng chỉ mới có hơn 3 năm kinh nghiệm 1 chút lấy quyền gì mà 1 bước muốn đè đầu cưỡi cổ bao nhiêu người đã cống hiến cả đời mình cho công ty chứ. Song dù tôi từ chối cỡ nào đi chăng nữa ông ấy vẫn kiên quyết giữ vững lập trường còn nói cái gì mà sẽ nhanh chóng để tôi đứng tên công ty đó.
Ngày hôm nay quả nhiên thật kỳ lạ tự nhiên từ đâu rơi ra 1 người chiến hữu năm xưa của bố lại còn xuất hiện 1 chàng hôn phu đẹp trai lạnh như đá.
“Mẹ, con cứ thấy sao sao ý? Chẳng nhẽ con tốt số đến vậy? Mẹ nói xem con có nên tiếp nhận công ty đó ko?”
“Cái đó là tùy thuộc vào con nhưng mẹ đồng tình việc con ko kết hôn với người đàn ông đó, nó đẹp trai như vậy mà mày nhìn lại mày đi mẹ thấy mày ko có khả năng giữ chồng”
“Mẹ, mẹ có cần hạ thấp con như vậy ko hả? Nhưng mà mẹ cũng công nhận anh ta siêu cấp đẹp trai đúng ko hehe nói thật là con cũng thấy tiếc lắm ý”
“Ờ mẹ cũng lâu lắm rồi ko thấy đứa nào sáng sủa như nó”
“Aiza ko biết tối anh ta có sủa ko nhỉ?”
“Tiên sư nhà cô chỉ thế là giỏi thôi”
Từ sau ngày ấy bác Thạch cùng vợ bác ấy cũng thường xuyên ghé nhà tôi chơi hơn, bác nói bác cũng nhân dịp này về Việt Nam du lịch. Vợ bác Thạch quả nhiên là người Hoa nhưng tôi lại rất quý bác gái này, bác ấy cũng rất thân thiện, hòa nhã hehe tôi còn hỏi được bí quyết chăm sóc da của bác ấy hơn hết bác ấy còn tặng tôi 1 bộ mỹ phẩm cao cấp đầy đủ từ a đến z nói thật là có nghĩ tôi còn chưa dám nghĩ đến sẽ bỏ 1 đống tiền vào thứ mỹ phẩm xa xỉ này.
Hôm nay như mọi ngày sau khi đi chợ về tôi thấy trong nhà có khách lại cứ ngỡ vợ chồng nhà bác Thạch tới nhưng trăm ngờ vạn ngờ ko ngờ rằng người đang nói chuyện với mẹ tôi kia lại là…mẹ của Đình Nghĩa. Làm thế quái nào mà bà ấy mò được đến đây ngay cả Đình Nghĩa anh ta còn chưa 1 lần nào về ra mắt mẹ tôi cơ mà, các bạn đứng lấy làm lạ ko phải tôi ko cho anh ta về mà lần nào tôi đề cập đến vấn đề này là anh ta lại nói có việc bận lần khất hết lần này lần khác.
“Sao bác lại ở đây?” Tôi đanh giọng hỏi
“Mỹ Xuân con về rồi” Bà ta vui mừng tiến lại phía tôi
“Cháu hỏi bác sao bác lại ở đây mà Đình Nghĩa đâu ạ? Anh ấy ko đi cùng bác ạ?” Tôi nhanh chóng rút tay ra khỏi tay bà ta
“Mẹ à ko bác nhớ con quá nên mới tìm tới đây, Đình Nghĩa nó bận nhiều công việc quá nên ko đến được con đừng trách nó nha”
“Làm sao bác biết nhà cháu, bác cho người điều tra cháu?”
“Bác…bác cũng là hết cách con đừng giận bác mà, bác xin con mà hãy quay lại với thằng Nghĩa”
“Bác cháu nói rồi cháu ko thể”
“Bác biết con vẫn còn yêu thằng Nghĩa mà, bác đảm bảo với con thằng Nghĩa nó đã thay đổi tâm tính, nó sẽ là 1 người chồng tốt, con hãy cho nó thêm 1 cơ hội”
Bà ấy thấy lay động tôi ko được liền chuyển hướng sang mẹ tôi ko ngại ngần gì mà quỳ phục xuống van nài
“Chị coi như tôi cầu xin chị, xin chị hãy khuyên bảo Mỹ Xuân quay lại với Đình Nghĩa nhà tôi, tôi hứa với chị cả đời này sẽ ko để Mỹ Xuân chịu thiệt thòi”
“Rất xin lỗi chị nhưng ý con tôi đã quyết và tôi tôn trọng quyết định của nó” Mẹ tôi lời ít ý nhiều đỡ bà ta dậy
“Bác cũng có thể tìm 1 cô gái khác thế thân mà” Tôi đưa ra kiến nghị mong bà ta buông tha cho gia đình tôi, tôi ko muốn khiến mẹ mình cũng vướng vào mớ bòng bong này
“Ko được, ai biết được cô ta lúc nào sẽ nói ra bí mật đó, hơn nữa chỉ có con con yêu Đình Nghĩa chỉ có con mới có thể giữ bí mật này cho nó cũng như gia tộc họ Đình”
Chốt hạ một câu cũng chỉ là 1 tiếng mặt mũi, chỉ vì vậy mà 1 người kiêu ngạo như bà ko cần đến cả sĩ diện hết lần này đến lần khác cầu cạnh tôi, tôi thực thương cảm cho người mẹ này, bà ấy cũng giống mẹ tôi quyết định ở giá nuôi con khôn lớn trưởng thành nhưng giờ đây bao nhiêu hi vọng, kỳ vọng của bà hoàn toàn sụp đổ khi biết được sự thật về con trai mình nhưng tôi cũng ko thể làm trái lương tâm mình được tôi ko thể chôn vùi thanh xuân cũng như cuộc sống sau này của tôi trong ngục tù cuộc sống.
“Bác có thể chờ đợi 1 người con gái khác cũng thực tâm yêu thương Đình Nghĩa”
“Ko thể sẽ mãi mãi ko thể, Đình Nghĩa đã quyết định sẽ ko bao giờ mở lòng với bất cứ người con gái nào nữa” Người phụ nữ ấy bất lực nói
“Vậy bác hãy thử chấp nhận chuyện tình cảm giữa Đình Nghĩa và thư ký Nhân, cháu biết điều đó là rất khó nhưng ko có nghĩa là ko thể hiện giờ xã hội đã ko còn quá kỳ thị cũng như rào cản đối với thế giới thứ 3 này”
“Cô còn nói nếu ko kỳ thị sao cô còn ko tha thứ cho thằng Nghĩa, cô chỉ biết khuyên can tôi sao cô ko chấp nhận và quay lại với con trai tôi, cô nghĩ sao mà khuyên tôi chấp nhận loại chuyện tổn hại thanh danh này”
“Bác nhưng đấy là con trai bác mà sao bác có thể ko nghĩ đến cảm nhận của anh ấy”
“Cảm nhận? Tôi ko cần quan tâm đến thứ cảm nhận gàn dở của nó, tôi chỉ cần biết nếu bao giờ nó chưa thay đổi cái ý nghĩ điên rồ kia thì nó đừng hòng bước chân ra khỏi căn phòng đó”
“Bác giam lỏng anh ấy?” Trời ơi người phụ nữ này điên rồi, bà ta thực sự bị làm cho phát điên rồi
“Đúng vậy chỉ có làm như vậy mới khiến nó quên được hoàn toàn thứ dơ bẩn kia”
“Mỹ Xuân con nghe bác hãy quay lại với Đình Nghĩa đi nếu ko…” Bà ta bỏ lửng nửa câu ánh mắt thăm dò hướng về phía tôi
“Nếu ko thì sao?”
“Nếu ko con đừng mong sau này có cuộc sống yên vui cũng đừng mong có thể lấy chồng”
Bà ta đe dọa tôi, bà ta ngang nhiên dọa nạt tôi, bà tôi gọi tôi là con xưng bác mà sao tôi lại thấy sống lưng lạnh toát thế này hả giời
“Bác đe dọa cháu?”
“Ko, mẹ ko có đe dọa nếu thực sự con ko nghe lời mẹ con sẽ phải hứng chịu những ngày tháng tăm tối sau này, con nghĩ xem mẹ có thể tìm được đến còn việc gì mẹ ko thể cơ chứ”
Bà ta…bà ta thực sự ko còn là con người mà, tôi ko quan tâm bà ta làm gì tôi cái tôi lo sợ là bà ta làm hại mẹ tôi, nếu bà ta làm gì tổn hại đến mẹ tôi tôi thề sẽ sống mái với bà ta một phen
“Ko ai có quyền lại hại con dâu của tôi cũng như gia đình của con bé hết” Phía sau vang lên tiếng nói kiên nghị khiến cho 3 người trong nhà bất ngờ quay lại.
“Bác Thạch”
“Ông là ai? Mà ông nói ai là con dâu ông, Mỹ Xuân nó cả đời này là ngoại trừ là con dâu tôi thì đừng hòng làm con dâu nhà nào khác”
“Tôi nói Mỹ Xuân là con dâu tôi, thiệp mời cũng đã gửi đi hết rồi nếu bà muốn tôi cũng có thể gửi cho bà 1 tấm thiệp”
“Tôi khuyên ông nên ngừng lại cái ý nghĩ điên rồ đó đi, nếu ko ông sẽ ko biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mình đâu”
TRời ạ người đàn bà này bà ấy có biết mình đang nói cái gì ko hả? Bà ta ko chỉ dọa nạt tôi còn de dọa cả bác Thạch, việc xấu này tôi thực ko muốn gia đình bác Thạch vướng vào.
“Bác thôi đi người bác muốn nhắm vào ko phải là cháu sao, bác đừng có động chút là đi đe dọa người thân của cháu”
“Được chỉ cần con ngoan ngoãn theo mẹ về Đình gia mẹ sẽ ko làm hại bất cứ người thân nào của con”
“Cháu…”
“Phùng Bá” Bác Thạch ôn tồn lên tiếng
“Dạ” Anh ta nhanh chóng hướng về phía người đàn bà điên kia ra tay nhanh như chớp chỉ nghe thấy bộp một tiếng người đàn bà ấy hoàn toàn nằm gọn trong lòng anh ta rồi ko biết từ đâu xuất hiện ra 2 người đàn ông mặc vest đen tiến tới nhận lấy bà ta rồi lại nhanh gọn biến mất như lúc xuất hiện
“Bà ta…”
“Con yên tâm bà ta ko sao cả, 2 người kia là vệ sĩ của bác họ chỉ giúp bác mang bà ta đi tĩnh dưỡng thôi”
“Xin lỗi đã để bác nhìn thấy chuyện ko hay”
“Có gì mà ko hay chứ con là con dâu bác mà, vốn dĩ bác muốn tới đây tạm biệt 2 mẹ con con đồng thời làm thủ tục chuyển giao cho con đứng tên công ty nhưng xem ra bác chưa thể về nước được rồi”
“Ko có gì đâu ạ, con sẽ tự giải quyết chuyện này bác cùng gia đình cứ về nước đi ạ”
“Một mình con thì làm sao mà giải quyết được người phụ nữ điên đó, bác thấy bà ta sẽ ko dễ dàng gì mà bỏ qua cho con đâu chỉ khi nào con kết hôn có sự chứng nhận của luật pháp thì bà ta mới ko có cách nào làm hại đến con”
“Nhưng con kiếm đâu ra một chàng rể bây giờ?”
“Chẳng phải còn có Phùng Bá nhà bác đấy sao?”
“Dạ?” Tôi đưa mắt ngước nhìn anh chàng kiệm lời lạnh ngắt kia nhưng ko thấy anh ta có bất cứ động tĩnh gì, ko phản đối cũng ko tán thành
“Ahaha sao có thể chứ anh ấy ko thích cháu hôn nhân ko thể là từ 1 phía huống hồ cháu cũng ko thể để mẹ lại”
“Cháu yên tâm chỉ cần cháu gật đầu đồng ý thì nó nhất định sẽ đồng ý còn về vấn đề mẹ cháu bác tin rằng mẹ cháu hẳn đã có chủ ý riêng”
“Bác ấy nói đúng đấy mẹ thấy tốt nhất con nên đồng ý hôn sự này con cũng thấy sự điên cuồng của người phụ nữ vừa rồi có lẽ chỉ khi con kết hôn và ra nước ngoài bà ta mới có thể thôi điên khùng tìm kiếm con”
“Nhưng còn mẹ nếu con đi ai sẽ chăm sóc mẹ, nếu con đi bà ta tìm đến đây hạch sách mẹ thì làm thế nào?”
“Về điểm này thì con yên tâm sẽ ko ai có thể làm hại mẹ con hơn nữa bác cũng đâu có ngăn cản con trở về thăm mẹ con, con có thể về bất cứ khi nào con muốn, nếu thích con có thể ngày nào cũng về Việt Nam nếu con có đủ sức khỏe hơn nữa mẹ con cũng có thể thăm con bất cứ lúc nào”
“Nhưng vé máy bay đắt lắm ạ”
“Haha điểm ấy thì con ko phải lo, ta sẽ dành tặng con 1 chiếc chuyên cơ chỉ để phục vụ cho con chu du khắp nơi” Ông hào sảng nói (Quả nhiên là người có tiền ngay cả 1 chiếc chuyên cơ mà cũng có thể sẵn sàng đem tặng)
“Con…”
“Yên tâm đi bất cứ lúc nào con cũng có thể về thăm mẹ chỉ sợ rằng đến lúc ấy vui thú quên mẹ thôi” Mẹ tôi chọc ghẹo nói
“Mẹ này…”
Vậy là cuộc đời Mỹ Xuân tôi lại một lần nữa bước sang trang mới, cuộc hôn nhân này ko biết sẽ là hạnh phúc hay nước mắt chỉ còn biết chờ đợi và thời gian sẽ là câu trả lời thích đáng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.