Dùng Ké Wifi Tìm Được Bạn Trai
Chương 3
Kiều Mạch ing
12/12/2022
Giang Kiến Thành hình như có nói gì đó sau khi tôi rời đi, tôi nghi hoặc trở lại chỗ ngồi, giọng của thầy Mã Nguyên như xuyên thủng màng nhĩ của tôi. Mông tôi vừa chạm xuống ghế, chưa kịp kết nối tai nghe Bluetooth thì thấy Mã Nguyên đã hỏi một câu.
“Lý Khanh Khanh, bạn học Lý Khanh Khanh, em trả lời câu hỏi này đi.”
What?
Cứu mạng, tôi nhất định sẽ hậu tạ hậu đãi.
Sau mười giây, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi run rẩy bật micrô lên, "Thưa thầy, em đây ạ."
“Thưa thầy, thầy có nghe thấy không ạ?”
“Thưa thầy, theo em thấy thì…ừm…”
Tôi làm tất cả mọi thứ chỉ để câu giờ.
Có điều gì xui xẻo hơn lần đầu tiên trong giờ học lười biếng mà bị bắt luôn không?
Giang Kiến Thành như một vị thần, bước đến gần tôi và đưa cho tôi xem trang điện thoại di động của anh ấy. Đó là một câu trả lời trên Baidu, anh ấy ra hiệu cho tôi đọc nó.
“Ừm ừm ừm…”
Tôi gật đầu lia lịa.
Ngay lúc đó tôi như nhìn thấy vầng hào quang tỏa sáng của Bồ Tát quanh người anh ấy, ông trời đã phái anh ấy xuống để cứu tôi.
Giây tiếp theo, giọng tôi trở nên vô cùng hùng hồn, tôi đọc theo văn bản có sẵn.
“Tốt, trả lời chính xác. Cảm ơn bạn học Lý Khanh Khanh.”
“Cảm ơn thầy ạ.”
Trong cơn choáng váng, tôi rùng mình muốn tắt micro.
“Lên lớp thì ngoan ngoãn nghe giảng đi.”
Giang Kiến Thành gõ nhẹ vào đầu tôi chỉ bảo.
Lòng bàn tay anh ấy vừa lướt qua tóc tôi đã khiến tim tôi loạn nhịp, "Ừm ừm ừm" tôi gật đầu như đúng rồi.
Tôi chắp tay vái lạy Giang Kiến Thành, "Từ nay về sau, học trưởng Giang Kiến Thành, anh sẽ là vị thần của em!"
"Học ít từ ngữ trên mạng đi, đọc nhiều sách hơn sẽ tốt cho não của em."
“Đúng đúng đúng, học trưởng nói gì cũng đúng, anh là lợi hại nhất, cảm ơn học trưởng.”bTôi còn kèm theo một nụ cười khuyến mãi.
Giang Kiến Thành hiếm khi để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiểu này, lông mày cong vút, bên phải đột nhiên xuất hiện một má lúm đồng tiền nhỏ.
Không cần phải nói, Giang Kiến Thành thật sự rất ưa nhìn, mắt thẩm mỹ của tôi rất tốt.
“Nhìn lâu như vậy đủ chưa?”
“Hả?”
Chết rồi, lại bị bắt quả tang rồi.
“Không cho phép chiếm tiện nghi của tôi nữa.”
“Oh.”
Di chứng, anh ấy nói cái gì liền ứng nghiệm luôn cái đó, nói xong mới nhận ra bản thân đã rơi xuống hố rồi.
Người này có lẽ lại bắt đầu tự luyến rồi.
“Em ngoan ngoãn học hành đi, tôi đi lấy nước và gọt hoa quả cho em.”
“Cảm ơn anh Kiến Thành.”
Tôi làm bộ làm tịch với anh.
Tôi lén nhìn anh, người nào đó đang giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra khóe miệng chưa hề cụp xuống.
Tôi tốt bụng không lật tẩy anh ấy.
Trùng sinh sau hiểm họa, tiết học của thầy Mã Nguyên an toàn tuyệt đối, lại có cả trái cây để ăn, vì vậy tôi có thể tiếp tục vui vẻ rồi.
Tôi không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng đúng như tôi nghĩ Giang Kiến Thành có thể làm được, anh ấy đã rơi vào giấc mơ của tôi, một giấc mộng xuân!
Trong mơ, tôi đè Giang Kiến Thành trên ghế sô pha, vừa tán tỉnh vừa hôn, gặm nhấm anh ấy, thậm chí còn làm những điều cấm trẻ dưới 18.
Từ lúc nào mà dục vọng của tôi lại nảy sinh như sói như hổ vậy?
OMG!
Sau khi bị đánh thức, di chứng của giấc mơ đó vẫn cứ đeo bám tôi.
Những ngày tiếp theo gặp Giang Kiến Thành, tim tôi không thể bình yên được, không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Bất luận tôi có làm cái gì thì trong đầu tôi cũng toàn là cảnh tôi ném Giang Kiến Thành xuống và qua đêm với anh ấy.
Đầu tôi như kiểu ngập tràn phế thải.
Giang Kiến Thành uống một ngụm nước thôi tôi cũng nghĩ rằng anh ấy đang dụ dỗ
tôi.
Chết tiệt, xong rồi.
“Lý Khanh Khanh, nếu em còn nhìn tôi lần nữa, tôi sẽ thu phí đấy.”
“Lý Khanh Khanh, tập trung ánh mắt vào, chăm chỉ nghe giảng đi.”
“Lý Khanh Khanh, sao mặt em đỏ thế, em sốt à?”
“Lý Khanh Khanh, em lại có ý đồ với tôi hả?”
…
Giang Kiến Thành nói xong liền đột nhiên tiến lại gần, tôi sợ không dám thở. Tôi sợ anh ấy sẽ cảm thấy hơi thở của tôi.
Nội tâm tôi rối bời, tôi và Vũ Tư Phượng như nhau, loạn rồi.
“Sao lại nhìn tôi, muốn chiếm tiện nghi của tôi à?”
Với giọng điệu hơi kỳ lạ và nụ cười nhếch mép, Giang Kiến Thành thay đổi rồi, anh ấy trở nên mê hoặc hơn.
"Không, không…" Tôi lắp bắp do lương tâm cắn rứt, giọng run run nửa ngày liền, rồi tôi kiếm đại một lí do, "Em chỉ nghĩ... làn da của anh... làn da của anh rất đẹp, trắng như sữa. "
"Nói dối thôi, ánh mắt né tránh, ngón tay không biết đặt chỗ nào, thoạt nhìn đã nhận ra là đang nói dối. Em đang để ý đến tôi à."
“Em thề, em không hề có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của anh, đó chỉ là một giấc mơ, em không nghĩ em sẽ…”
“Oh, mơ à? Trong mơ em đã làm gì tôi rồi?”
Giang Kiến Thành, biểu cảm nói muốn là muốn, tôi ngay lập tức bị anh ấy mê hoặc.
!
Quào, tôi nói gì vậy, thế thì khác gì lạy ông con ở bụi này.
Giang Kiến Thành đột nhiên cười nhẹ, khóe miệng cong lên một góc 180 độ, hẳn là đang chơi khăm tôi.
Trong cuộc họp Tencent QQ truyền đến giọng nói của thầy giáo nói là đã kết thúc buổi học, tôi như được giải thoát, ôm lấy máy tính: "Em tan học rồi, tạm biệt."
“Từ từ thôi, lần sau kể cho tôi về giấc mơ của em nhé.”
"Không!" Tôi hét lên rồi bỏ chạy…
Đúng là điềm báo chẳng lành, tôi tự hỏi bản thân mình không phải là kẻ vô dụng như vậy chứ, nhưng giờ mọi dấu hiệu đều cho tôi biết rằng tôi đang có tâm tư với Giang Kiến Thành một lần nữa.
4.
Tôi nhàn rỗi không có việc gì phải làm, lướt tường tỏ tình của trường, toàn những trường hợp tìm người kiểu kì lạ.
Tôi tổng cộng đã thêm ba người, trong đó có một cái hồ sơ tôi đã thực sự quẹt phải mười mấy lần, tất cả đều dùng một bức ảnh, là tìm một tiểu ca ca ở căng tin.
"Tường Tường, tỏ tình với tiểu ca ca lấy cơm ở cửa sổ số 2 tầng 1 căn tin số 3. Anh ấy đẹp trai quá. Tuy hơi lạnh lùng nhưng đeo khẩu trang thì thấy rất bí ẩn. Ẩn tên hộ nhé."
Có gì mà đẹp chứ?
Tôi phóng to tấm ảnh lên xem kỹ, rõ ràng là đeo khẩu trang nên không nhìn rõ thứ gì, điều đáng khen duy nhất là anh ta rất có khí chất, đứng ở đó là có thể tạo nên phong cảnh riêng.
Trong trường mình còn có kiểu háo sắc vậy sao?
"Ế, cửa sổ số 2 tầng 1 căn tin số 3, đó không phải là nơi mình thường ăn cơm sao?"
Đồ ăn ở đó rất ngon, có mười lần thì tám lần tôi đến đó ăn cơm. Mỗi lần đi ăn tôi cũng loay hoay không biết ăn gì, cũng ít khi để ý xem những người lấy cơm trông như thế nào.
Cộng thêm tôi còn cận nhẹ, khi vừa nhìn thấy căn bản tôi đã quên, hoàn toàn không nhớ ra có một người như vậy.
Ôi thật bất ngờ!
Tôi lượn vào khu vực bình luận và thấy một bình luận kinh hoàng, "Bức ảnh đó trông thấy giống như một soái ca trong trường luật."
Giống Giang Kiến Thành?
Tại sao anh ấy lại đi làm thêm? Điều kiện gia đình của anh ấy cũng giống như tôi, thậm chí là tốt hơn một chút, hoàn toàn không hợp lý.
Giang Kiến Thành đang dựa vào sô pha nhắm mắt, tình cờ tôi lại mang theo bên mình một chiếc khẩu trang, vì vậy, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm khẩu trang, tôi lặng lẽ kiễng chân bước đến gần anh ấy, đặt mặt nạ ướm lên mặt anh ấy khớp nhất có thể, rồi nhìn lại bức ảnh nhiều lần.
Anh chàng này, giống hệt nhau.
Sốc toàn tập.
Tôi tiến lại gần một chút, cố gắng nhìn rõ hơn.
Ai biết rằng khi chạm vào Giang Kiến Thành chân tôi đột nhiên mềm nhũn, trọng tâm không vững, tôi ngã lên người anh ấy, ôm anh ấy trong lòng.
Aiyo, sao tôi lại trở nên vô dụng khi gặp Giang Kiến Thành thế này?
Thật là khâm phục bản thân!
Nghe âm thanh này, tôi ngã khá là thật.
Giang Kiến Thành bị tôi đánh thức, ngây ngốc nhìn tôi.
Ta cũng ngây ngốc nhìn anh ấy, chột dạ giải thích: "Chuyện đó, nếu em nói, em chỉ vô tình ngã vào người anh, anh tin không?"
Nói thật, chính tôi cũng không tin, bởi vì bộ dạng này thật giống như hoàng thượng đang sủng hạnh phi tử, cứ như là giấc mơ kia được tái hiện.
"Tôi đang mơ à?"
“Vâng…”
Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy, tôi lại giẫm lên chân anh ấy, cả người tôi ngã vào anh ấy lần nữa.
Giang Kiến Thành sắc mặt đột nhiên thay đổi, liền hừ một tiếng.
“Mơ sao mà thật thế?”
Sợ rằng lộ ra sẽ bị anh ấy quy trách nhiệm, tôi vừa tẩy não anh ấy, vừa muốn đứng dậy, "Ai da, anh đang nằm mơ thôi, anh nhắm mắt lại đi."
"Em đừng nhúc nhích."
Anh ấy không nhẫn nại mà hung dữ với tôi.
Tôi nhịn, sau đó dỗ dành anh ấy: “Được rồi, không nhúc nhích, không nhúc nhích, anh ngủ ngoan đi.”
“Em đừng làm ồn, để anh ngủ.”
Lẩm bẩm lẩm bẩm rồi quấn lấy tôi.
Giang Kiến Thành chưa tỉnh dậy đã hung dữ với tôi, tôi ngoan ngoãn im miệng lại.
Giang Kiến Thành ôm tôi không nói lời nào, từ từ, từ từ nhắm mắt lại.
Trước khi nhắm mắt còn cảnh cáo tôi một câu: “Em không được làm ồn.”
Giang Kiến Thành không tỉnh lại, anh ấy đang ngủ.
Sau khi quan sát một hồi, tôi đã đưa ra một kết luận chắc chắn, trời cũng giúp tôi.
"Không ồn, không ồn, anh ngủ tiếp đi."
Tôi vỗ nhẹ vào đầu anh, dỗ dành anh ấy như dỗ một đứa trẻ ngủ. Giang Kiến Thành đã ngoan ngoãn, yên lặng tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Không nghịch điện thoại được, tôi chỉ đành chiêm ngưỡng nhan sắc của Giang Kiến Thành vậy.
Không ngờ rằng trước khi gặp anh ấy tôi chưa từng nghĩ mình là người háo sắc, sau khi gặp anh, tôi mới nhận ra mình là một người phụ nữ thiển cận, chỉ biết yêu cái đẹp.
Sau khi nhìn người đẹp ngủ trong rừng một lúc lâu, tôi không thể không nuốt nước bọt, anh ấy ngủ rất ngon, nhưng mà như này làm khó tôi chết mất. Mọi cảm giác về việc khi anh ấy ở gần tôi như vậy đang thách thức giới hạn đạo đức của tôi.
Tôi sợ rằng tôi sẽ thực hiện những điều như trong giấc mơ của mình.
Lông mi của Giang Kiến Thành vừa dài vừa cong, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn ngũ quan của anh ấy gần như vậy. Trên xương lông mày còn có một nốt ruồi mờ nhạt, nhìn đâu tim tôi cũng đập nhanh hơn, tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Tôi thừa nhận, tôi bị anh ấy mê hoặc rồi.
"Sao anh lại đẹp trai như vậy? Lúc anh ngủ cũng rất mê hoặc. Em ở đây không thể làm gì ngoài việc được ngắm nhìn vẻ đẹp của anh. Có điều em cũng không thiệt thòi. Giang Kiến Thành, em chấp nhận số phận của mình, rơi xuống cái hố anh đào ra tận hai lần, hoàn toàn không thể thoát ra khỏi đó."
Đợi đến khi Giang Kiến Thành đã ngủ say, tôi cố gắng lẻn đi.
Không ngờ vừa mới cử động, Giang Kiến Thành đã thay đổi tư thế, dùng cánh tay ôm chặt lấy tôi, hơi ngả đầu vào vai tôi.
“Đừng đi có được không?”
Tôi…
Anh có chuyện gì thì nói tử tế đi, làm nũng thế làm gì. Tôi chính là thích mềm mỏng không thích cứng rắn.
“Không đi, không đi, anh ngủ đi.”
“Ừm.”
Thật không ngờ, Giang Kiến Thành lúc đang ngủ lại ngu ngơ hơn nhiều so với lúc bình thường lạnh lùng, lúc ngái ngủ thực sự có chút đáng yêu.
Bỏ đi, tôi quyết định sẽ nằm hẳn xuống cái hố mà anh ấy đã đào sẵn, chuyện gì đến thì đến.
Tôi túm lấy tấm chăn bên cạnh ghế sô pha đắp cho Giang Kiến Thành. Ngộ nhỡ lại bị cảm sốt, chính quyền sẽ mời chúng tôi ăn cơm cách ly ngay.
Vừa đắp chăn xong, Giang Kiến Thành liền đẩy ra. Tôi đã kéo anh ấy đến giới hạn và vô tình tôi hôn lên mặt anh ấy.
Tội lỗi, tội lỗi, lại chiếm tiện nghi của anh ấy rồi.
May mắn thay anh ấy vẫn đang ngủ. Với điềm báo giấc mơ đó, tôi nghĩ rằng, điều này là rất rõ ràng.
Khi tôi đang tự trách bản thân, một thứ gì đó vừa mát mát vừa mềm mềm lướt qua môi tôi, tôi đã bị Giang Kiến Thành tập kích.
Nụ hôn đầu cứ như vậy mà mất rồi!
Tôi mím chặt miệng không dám nhúc nhích, Giang Kiến Thành còn dừng lại hơn mười giây, xoa nhẹ, sau đó dựa vào cánh tay tôi mà ngủ thiếp đi.
Bỏ đi, chiếm tiện nghi của nhau, ai cũng không thiệt.
"Giang Kiến Thành, anh tự ý hôn em, không liên quan gì đến em nhé. Coi như đó là một chút bù đắp cho việc em đã từng thích anh vậy."
- Còn nữa -
“Lý Khanh Khanh, bạn học Lý Khanh Khanh, em trả lời câu hỏi này đi.”
What?
Cứu mạng, tôi nhất định sẽ hậu tạ hậu đãi.
Sau mười giây, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi run rẩy bật micrô lên, "Thưa thầy, em đây ạ."
“Thưa thầy, thầy có nghe thấy không ạ?”
“Thưa thầy, theo em thấy thì…ừm…”
Tôi làm tất cả mọi thứ chỉ để câu giờ.
Có điều gì xui xẻo hơn lần đầu tiên trong giờ học lười biếng mà bị bắt luôn không?
Giang Kiến Thành như một vị thần, bước đến gần tôi và đưa cho tôi xem trang điện thoại di động của anh ấy. Đó là một câu trả lời trên Baidu, anh ấy ra hiệu cho tôi đọc nó.
“Ừm ừm ừm…”
Tôi gật đầu lia lịa.
Ngay lúc đó tôi như nhìn thấy vầng hào quang tỏa sáng của Bồ Tát quanh người anh ấy, ông trời đã phái anh ấy xuống để cứu tôi.
Giây tiếp theo, giọng tôi trở nên vô cùng hùng hồn, tôi đọc theo văn bản có sẵn.
“Tốt, trả lời chính xác. Cảm ơn bạn học Lý Khanh Khanh.”
“Cảm ơn thầy ạ.”
Trong cơn choáng váng, tôi rùng mình muốn tắt micro.
“Lên lớp thì ngoan ngoãn nghe giảng đi.”
Giang Kiến Thành gõ nhẹ vào đầu tôi chỉ bảo.
Lòng bàn tay anh ấy vừa lướt qua tóc tôi đã khiến tim tôi loạn nhịp, "Ừm ừm ừm" tôi gật đầu như đúng rồi.
Tôi chắp tay vái lạy Giang Kiến Thành, "Từ nay về sau, học trưởng Giang Kiến Thành, anh sẽ là vị thần của em!"
"Học ít từ ngữ trên mạng đi, đọc nhiều sách hơn sẽ tốt cho não của em."
“Đúng đúng đúng, học trưởng nói gì cũng đúng, anh là lợi hại nhất, cảm ơn học trưởng.”bTôi còn kèm theo một nụ cười khuyến mãi.
Giang Kiến Thành hiếm khi để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiểu này, lông mày cong vút, bên phải đột nhiên xuất hiện một má lúm đồng tiền nhỏ.
Không cần phải nói, Giang Kiến Thành thật sự rất ưa nhìn, mắt thẩm mỹ của tôi rất tốt.
“Nhìn lâu như vậy đủ chưa?”
“Hả?”
Chết rồi, lại bị bắt quả tang rồi.
“Không cho phép chiếm tiện nghi của tôi nữa.”
“Oh.”
Di chứng, anh ấy nói cái gì liền ứng nghiệm luôn cái đó, nói xong mới nhận ra bản thân đã rơi xuống hố rồi.
Người này có lẽ lại bắt đầu tự luyến rồi.
“Em ngoan ngoãn học hành đi, tôi đi lấy nước và gọt hoa quả cho em.”
“Cảm ơn anh Kiến Thành.”
Tôi làm bộ làm tịch với anh.
Tôi lén nhìn anh, người nào đó đang giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra khóe miệng chưa hề cụp xuống.
Tôi tốt bụng không lật tẩy anh ấy.
Trùng sinh sau hiểm họa, tiết học của thầy Mã Nguyên an toàn tuyệt đối, lại có cả trái cây để ăn, vì vậy tôi có thể tiếp tục vui vẻ rồi.
Tôi không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng đúng như tôi nghĩ Giang Kiến Thành có thể làm được, anh ấy đã rơi vào giấc mơ của tôi, một giấc mộng xuân!
Trong mơ, tôi đè Giang Kiến Thành trên ghế sô pha, vừa tán tỉnh vừa hôn, gặm nhấm anh ấy, thậm chí còn làm những điều cấm trẻ dưới 18.
Từ lúc nào mà dục vọng của tôi lại nảy sinh như sói như hổ vậy?
OMG!
Sau khi bị đánh thức, di chứng của giấc mơ đó vẫn cứ đeo bám tôi.
Những ngày tiếp theo gặp Giang Kiến Thành, tim tôi không thể bình yên được, không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Bất luận tôi có làm cái gì thì trong đầu tôi cũng toàn là cảnh tôi ném Giang Kiến Thành xuống và qua đêm với anh ấy.
Đầu tôi như kiểu ngập tràn phế thải.
Giang Kiến Thành uống một ngụm nước thôi tôi cũng nghĩ rằng anh ấy đang dụ dỗ
tôi.
Chết tiệt, xong rồi.
“Lý Khanh Khanh, nếu em còn nhìn tôi lần nữa, tôi sẽ thu phí đấy.”
“Lý Khanh Khanh, tập trung ánh mắt vào, chăm chỉ nghe giảng đi.”
“Lý Khanh Khanh, sao mặt em đỏ thế, em sốt à?”
“Lý Khanh Khanh, em lại có ý đồ với tôi hả?”
…
Giang Kiến Thành nói xong liền đột nhiên tiến lại gần, tôi sợ không dám thở. Tôi sợ anh ấy sẽ cảm thấy hơi thở của tôi.
Nội tâm tôi rối bời, tôi và Vũ Tư Phượng như nhau, loạn rồi.
“Sao lại nhìn tôi, muốn chiếm tiện nghi của tôi à?”
Với giọng điệu hơi kỳ lạ và nụ cười nhếch mép, Giang Kiến Thành thay đổi rồi, anh ấy trở nên mê hoặc hơn.
"Không, không…" Tôi lắp bắp do lương tâm cắn rứt, giọng run run nửa ngày liền, rồi tôi kiếm đại một lí do, "Em chỉ nghĩ... làn da của anh... làn da của anh rất đẹp, trắng như sữa. "
"Nói dối thôi, ánh mắt né tránh, ngón tay không biết đặt chỗ nào, thoạt nhìn đã nhận ra là đang nói dối. Em đang để ý đến tôi à."
“Em thề, em không hề có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của anh, đó chỉ là một giấc mơ, em không nghĩ em sẽ…”
“Oh, mơ à? Trong mơ em đã làm gì tôi rồi?”
Giang Kiến Thành, biểu cảm nói muốn là muốn, tôi ngay lập tức bị anh ấy mê hoặc.
!
Quào, tôi nói gì vậy, thế thì khác gì lạy ông con ở bụi này.
Giang Kiến Thành đột nhiên cười nhẹ, khóe miệng cong lên một góc 180 độ, hẳn là đang chơi khăm tôi.
Trong cuộc họp Tencent QQ truyền đến giọng nói của thầy giáo nói là đã kết thúc buổi học, tôi như được giải thoát, ôm lấy máy tính: "Em tan học rồi, tạm biệt."
“Từ từ thôi, lần sau kể cho tôi về giấc mơ của em nhé.”
"Không!" Tôi hét lên rồi bỏ chạy…
Đúng là điềm báo chẳng lành, tôi tự hỏi bản thân mình không phải là kẻ vô dụng như vậy chứ, nhưng giờ mọi dấu hiệu đều cho tôi biết rằng tôi đang có tâm tư với Giang Kiến Thành một lần nữa.
4.
Tôi nhàn rỗi không có việc gì phải làm, lướt tường tỏ tình của trường, toàn những trường hợp tìm người kiểu kì lạ.
Tôi tổng cộng đã thêm ba người, trong đó có một cái hồ sơ tôi đã thực sự quẹt phải mười mấy lần, tất cả đều dùng một bức ảnh, là tìm một tiểu ca ca ở căng tin.
"Tường Tường, tỏ tình với tiểu ca ca lấy cơm ở cửa sổ số 2 tầng 1 căn tin số 3. Anh ấy đẹp trai quá. Tuy hơi lạnh lùng nhưng đeo khẩu trang thì thấy rất bí ẩn. Ẩn tên hộ nhé."
Có gì mà đẹp chứ?
Tôi phóng to tấm ảnh lên xem kỹ, rõ ràng là đeo khẩu trang nên không nhìn rõ thứ gì, điều đáng khen duy nhất là anh ta rất có khí chất, đứng ở đó là có thể tạo nên phong cảnh riêng.
Trong trường mình còn có kiểu háo sắc vậy sao?
"Ế, cửa sổ số 2 tầng 1 căn tin số 3, đó không phải là nơi mình thường ăn cơm sao?"
Đồ ăn ở đó rất ngon, có mười lần thì tám lần tôi đến đó ăn cơm. Mỗi lần đi ăn tôi cũng loay hoay không biết ăn gì, cũng ít khi để ý xem những người lấy cơm trông như thế nào.
Cộng thêm tôi còn cận nhẹ, khi vừa nhìn thấy căn bản tôi đã quên, hoàn toàn không nhớ ra có một người như vậy.
Ôi thật bất ngờ!
Tôi lượn vào khu vực bình luận và thấy một bình luận kinh hoàng, "Bức ảnh đó trông thấy giống như một soái ca trong trường luật."
Giống Giang Kiến Thành?
Tại sao anh ấy lại đi làm thêm? Điều kiện gia đình của anh ấy cũng giống như tôi, thậm chí là tốt hơn một chút, hoàn toàn không hợp lý.
Giang Kiến Thành đang dựa vào sô pha nhắm mắt, tình cờ tôi lại mang theo bên mình một chiếc khẩu trang, vì vậy, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm khẩu trang, tôi lặng lẽ kiễng chân bước đến gần anh ấy, đặt mặt nạ ướm lên mặt anh ấy khớp nhất có thể, rồi nhìn lại bức ảnh nhiều lần.
Anh chàng này, giống hệt nhau.
Sốc toàn tập.
Tôi tiến lại gần một chút, cố gắng nhìn rõ hơn.
Ai biết rằng khi chạm vào Giang Kiến Thành chân tôi đột nhiên mềm nhũn, trọng tâm không vững, tôi ngã lên người anh ấy, ôm anh ấy trong lòng.
Aiyo, sao tôi lại trở nên vô dụng khi gặp Giang Kiến Thành thế này?
Thật là khâm phục bản thân!
Nghe âm thanh này, tôi ngã khá là thật.
Giang Kiến Thành bị tôi đánh thức, ngây ngốc nhìn tôi.
Ta cũng ngây ngốc nhìn anh ấy, chột dạ giải thích: "Chuyện đó, nếu em nói, em chỉ vô tình ngã vào người anh, anh tin không?"
Nói thật, chính tôi cũng không tin, bởi vì bộ dạng này thật giống như hoàng thượng đang sủng hạnh phi tử, cứ như là giấc mơ kia được tái hiện.
"Tôi đang mơ à?"
“Vâng…”
Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy, tôi lại giẫm lên chân anh ấy, cả người tôi ngã vào anh ấy lần nữa.
Giang Kiến Thành sắc mặt đột nhiên thay đổi, liền hừ một tiếng.
“Mơ sao mà thật thế?”
Sợ rằng lộ ra sẽ bị anh ấy quy trách nhiệm, tôi vừa tẩy não anh ấy, vừa muốn đứng dậy, "Ai da, anh đang nằm mơ thôi, anh nhắm mắt lại đi."
"Em đừng nhúc nhích."
Anh ấy không nhẫn nại mà hung dữ với tôi.
Tôi nhịn, sau đó dỗ dành anh ấy: “Được rồi, không nhúc nhích, không nhúc nhích, anh ngủ ngoan đi.”
“Em đừng làm ồn, để anh ngủ.”
Lẩm bẩm lẩm bẩm rồi quấn lấy tôi.
Giang Kiến Thành chưa tỉnh dậy đã hung dữ với tôi, tôi ngoan ngoãn im miệng lại.
Giang Kiến Thành ôm tôi không nói lời nào, từ từ, từ từ nhắm mắt lại.
Trước khi nhắm mắt còn cảnh cáo tôi một câu: “Em không được làm ồn.”
Giang Kiến Thành không tỉnh lại, anh ấy đang ngủ.
Sau khi quan sát một hồi, tôi đã đưa ra một kết luận chắc chắn, trời cũng giúp tôi.
"Không ồn, không ồn, anh ngủ tiếp đi."
Tôi vỗ nhẹ vào đầu anh, dỗ dành anh ấy như dỗ một đứa trẻ ngủ. Giang Kiến Thành đã ngoan ngoãn, yên lặng tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Không nghịch điện thoại được, tôi chỉ đành chiêm ngưỡng nhan sắc của Giang Kiến Thành vậy.
Không ngờ rằng trước khi gặp anh ấy tôi chưa từng nghĩ mình là người háo sắc, sau khi gặp anh, tôi mới nhận ra mình là một người phụ nữ thiển cận, chỉ biết yêu cái đẹp.
Sau khi nhìn người đẹp ngủ trong rừng một lúc lâu, tôi không thể không nuốt nước bọt, anh ấy ngủ rất ngon, nhưng mà như này làm khó tôi chết mất. Mọi cảm giác về việc khi anh ấy ở gần tôi như vậy đang thách thức giới hạn đạo đức của tôi.
Tôi sợ rằng tôi sẽ thực hiện những điều như trong giấc mơ của mình.
Lông mi của Giang Kiến Thành vừa dài vừa cong, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn ngũ quan của anh ấy gần như vậy. Trên xương lông mày còn có một nốt ruồi mờ nhạt, nhìn đâu tim tôi cũng đập nhanh hơn, tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Tôi thừa nhận, tôi bị anh ấy mê hoặc rồi.
"Sao anh lại đẹp trai như vậy? Lúc anh ngủ cũng rất mê hoặc. Em ở đây không thể làm gì ngoài việc được ngắm nhìn vẻ đẹp của anh. Có điều em cũng không thiệt thòi. Giang Kiến Thành, em chấp nhận số phận của mình, rơi xuống cái hố anh đào ra tận hai lần, hoàn toàn không thể thoát ra khỏi đó."
Đợi đến khi Giang Kiến Thành đã ngủ say, tôi cố gắng lẻn đi.
Không ngờ vừa mới cử động, Giang Kiến Thành đã thay đổi tư thế, dùng cánh tay ôm chặt lấy tôi, hơi ngả đầu vào vai tôi.
“Đừng đi có được không?”
Tôi…
Anh có chuyện gì thì nói tử tế đi, làm nũng thế làm gì. Tôi chính là thích mềm mỏng không thích cứng rắn.
“Không đi, không đi, anh ngủ đi.”
“Ừm.”
Thật không ngờ, Giang Kiến Thành lúc đang ngủ lại ngu ngơ hơn nhiều so với lúc bình thường lạnh lùng, lúc ngái ngủ thực sự có chút đáng yêu.
Bỏ đi, tôi quyết định sẽ nằm hẳn xuống cái hố mà anh ấy đã đào sẵn, chuyện gì đến thì đến.
Tôi túm lấy tấm chăn bên cạnh ghế sô pha đắp cho Giang Kiến Thành. Ngộ nhỡ lại bị cảm sốt, chính quyền sẽ mời chúng tôi ăn cơm cách ly ngay.
Vừa đắp chăn xong, Giang Kiến Thành liền đẩy ra. Tôi đã kéo anh ấy đến giới hạn và vô tình tôi hôn lên mặt anh ấy.
Tội lỗi, tội lỗi, lại chiếm tiện nghi của anh ấy rồi.
May mắn thay anh ấy vẫn đang ngủ. Với điềm báo giấc mơ đó, tôi nghĩ rằng, điều này là rất rõ ràng.
Khi tôi đang tự trách bản thân, một thứ gì đó vừa mát mát vừa mềm mềm lướt qua môi tôi, tôi đã bị Giang Kiến Thành tập kích.
Nụ hôn đầu cứ như vậy mà mất rồi!
Tôi mím chặt miệng không dám nhúc nhích, Giang Kiến Thành còn dừng lại hơn mười giây, xoa nhẹ, sau đó dựa vào cánh tay tôi mà ngủ thiếp đi.
Bỏ đi, chiếm tiện nghi của nhau, ai cũng không thiệt.
"Giang Kiến Thành, anh tự ý hôn em, không liên quan gì đến em nhé. Coi như đó là một chút bù đắp cho việc em đã từng thích anh vậy."
- Còn nữa -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.