Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Chương 7

Minh Nguyệt Thính Phong

26/11/2017

Thứ hai, Mạnh Văn Phi đến công ty rất sớm, đầu tiên là mở máy kiểm tra email, giải quyết các công việc quan trọng trước, sau đó định gọi Liễu Nghị, hỏi anh ta xem chuyện của Phương Tĩnh thế nào rồi. Chưa đợi anh gọi, Liễu Nghị đã tự mình chạy vào.

“Anh Phi, cô gái lần trước, người tên Phương Tĩnh ấy, cô ấy không đến được rồi.”

Mạnh Văn Phi ngẩn người, trực giác cảm thấy là do thái độ lần trước của mình không tốt. “Vì sao?”

“Cô ấy nói cuối tuần vừa qua đã tìm được công việc mới rồi.”

Mạnh Văn Phi nhíu mày: “Việc này tôi nói với cậu từ thứ sáu rồi mà.”

Liễu Nghị không hiểu, vâng, nói vào thứ sáu, hơn mười giờ tối thứ sáu đó anh hai.

“Thế cậu liên lạc với cô ấy khi nào?”

“Mới vừa nãy, vừa đi làm em liên lạc ngay.”

“Sao cuối tuần cậu lại không liên lạc.”

Liễu Nghị sa sầm mặt, cuối tuần đâu có đi làm hả anh hai.

“Cậu đi hỏi cô ấy, bên kia là công ty gì, làm việc gì, tiền lương và điều kiện các thứ ra sao.”

Liễu Nghị: “…” Anh ta nhìn sắc mặt của Mạnh Văn Phi, rồi nói: “Em có cố tranh thủ chứ.”

Anh cuộc chạy bộ năm cây số, anh tuyệt đối mong cô gái kia đến làm hơn cả lão đại, anh cực kỳ muốn ăn cơm do cô ấy nấu, nên chớ nghi ngờ sự nhiệt tình và quyết tâm của anh. “Em hỏi cô ấy rồi, điều kiện của chúng ta không tệ, bảo cô ấy suy nghĩ thêm một chút. Rồi cô ấy nói đã suy nghĩ, tiền lương như nhau, nhưng quán bên kia bao chỗ ở.”

“Quán?” Thế là cô chỉ chuyển từ quán này sang quán khác thôi à? Mạnh Văn Phi níu mày: “Chúng ta một tuần nghỉ hai ngày.”

“Hình như cô ấy không quan tâm đến việc một tuần nghỉ hai ngày lắm, em thấy bao chỗ ở có sức hấp dẫn với cô ấy hơn.”

“Cậu chưa hỏi sao biết cô ấy không quan tâm.”

“Ồ.” Liễu Nghị rụt cổ lại, trở về gọi điện thoại.

Mạnh Văn Phi gõ viết lên mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc sau Liễu Nghị chạy lại: “Hỏi rồi, cô ấy nói rất xin lỗi, cô ấy rất thích công ty của chúng ta, nhưng được bao chỗ ở thì cô ấy có thể tiết kiệm không ít tiền, so ra thì cô ấy vẫn thấy bên kia thích hợp hơn.”

“Chúng ta cũng có thể bao chỗ ở.”

“Hả?” Liễu Nghị sửng sốt. Có chuyện này sao? Sao anh ta không biết gì hết.

“Không phải tầng dưới vốn có một căn phòng để bảo vệ trực đêm ở lại sao, sau này chuyển sang dùng hệ thống an ninh nên bỏ trống, để chứa đồ linh tinh, dọn dẹp căn phòng đó là có thể ở được rồi.”

“Ơ?” Đúng ha. Liễu Nghị lúc này mới nhớ ra. Thì ra khi công ty vừa thành lập có thuê bảo vệ trực đêm, phải ở lại qua đêm, sau này so sánh thì phát hiện lắp đặt hệ thống an ninh dễ dàng quản lý hơn mời bảo vệ, chi phí cũng không chênh lệch bao nhiêu nên đã đổi. Tầng dưới đúng là có thể ở được.

“Cậu đi nói với cô ấy, chúng ta cũng có thể bao chỗ ở.”

“Vâng, vâng.” Liễu Nghị lại đi ra.

Một lúc sau, Liễu Nghị trực tiếp mang điện thoại tiến vào, anh ta nói với đầu dây bên kia: “Vậy à, em đã nhận lời bên kia rồi… em đợi chút đã.” Anh ta ra hiệu bằng mắt với Mạnh Văn Phi, tay chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình nói với âm lượng cực nhỏ: “Ngang nhau rồi, nhưng cô ấy nói đã nhận lời bên kia.”

Mạnh Văn Phi viết lên giấy: “Tầng thượng của công ty chúng ta có thể trồng rau trồng hoa.” Anh nhớ tiếng vườn rau bị dẫm tan nát ở sau cửa tiệm của Phương Tĩnh.

Liễu Nghị trừng mắt nhìn hàng chữ kia, ngớ ra! Trời đất, cái này mà cũng tính là đãi ngộ tốt hả. Ai thèm trồng rau chứ!

“À, là thế này.” Liễu Nghị cố sắp xếp lại câu chữ, không kịp nghĩ nhiều, anh ta nói với đầu dây bên kia: “Môi trường ở công ty chúng tôi tốt lắm, đủ loại máy móc thể dục có thể dùng, trên nóc có một sân thượng, có thể trồng hoa trồng rau, phới nắng gì đó.” Anh ta vừa nói vừa đi ra ngoài, “Không khí trong công ty rất tốt, đồng nghiệp cũng rất thân thiện, đều là người trẻ cả mà. Ngoài ông chủ hơi nghiêm túc khó nói chuyện ra, nhưng không sao…”

Tiếng nói của Liễu Nghị bị cánh cửa kính vừa đóng lại ngăn mất.

Mạnh Văn Phi trừng mắt nhìn bóng lưng của anh ta, thế nào gọi là ông chủ nghiêm túc khó nói chuyện? Ông chủ anh ta là ai chứ!

Liễu Nghị ở bên ngoài đi qua đi lại nói mãi, Mạnh Văn Phi cứ trừng mắt nhìn mãi. Mãi một lúc sau, Liễu Nghị cuối cùng cũng cúp máy, quay người lại, tươi cười, hí hửng mở cửa ra nói: “Anh Phi, xong rồi, cô ấy đồng ý rồi.”



Nhìn việc này được giải quyết xong, có cảm giác thành tựu quá đi! Hồi hộp phiêu lưu như tập đoàn quốc tế mời về một nhân tài cấp cao có giá chục triệu vậy!

Mạnh Văn Phi ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh ta.

Liễu Nghị nhìn sắc mặt của anh, ơ, lão đại không vui sao? Không phải khóc lóc kêu gào muốn mời cô gái kia đến làm à? Ừ thì anh ta nói quá, không có khóc lóc kêu gào, nhưng quyết tâm chắc chắn là có.

Liễu Nghị bước vào, đóng cửa lại.

Mạnh Văn Phi nghiêm mặt: “Cậu nói với cô ấy thế nào?”

“Thì theo mức lương ban đầu, nhấn mạnh với cô ấy là một tuần có hai ngày nghỉ, thêm chỗ ở, nói với cô ấy…”

Mạnh Văn Phi xua ray ngắt lời anh ta: “Nói phần ông chủ.”

“À.” Liễu Nghị hiểu rồi, liền nói: “Thì nói ông chủ tuy không dễ nói chuyện, nhưng đồng nghiệp đều rất thân thiện, hơn nữa việc tạp vụ ông chủ không quản đâu, bình thường cũng không gặp được mấy lần, chủ yếu tiếp xúc với bọn em thôi, bảo cô ấy không cần lo lắng. Em đã thuyết phục ông chủ rồi, không có vấn đề gì cả, bảo cô ấy cứ yên tâm đến làm là được.”

“Vì sao cô ấy lại phải lo lắng?”

“Thì lần trước không phải anh từ chối cô ấy đó sao, em đã nói với cô ấy rồi, ông chủ cảm thấy cô trẻ quá, sợ là làm không ổn định, nên rất tiếc, tuy cá nhân em cảm thấy cô ấy rất thích hợp.”

Mạnh Văn Phi bị cục tức nghẹn lại trước ngực, không phát tác được. Đâu có sai, người ta nói quả đúng là sự thật.

“Lần này lại liên lạc, em bèn nói mình đã thuyết phục được ông chủ, rồi nói những điều kiện kia đều là em tranh thủ giúp cô ấy, công ty bên này thật sự rất có thành ý. Sẽ không đổi ý nữa đâu.” Liễu Nghị nói xong, nhìn sắc mặt Mạnh Văn Phi, dè dặt hỏi: “Anh Phi, sẽ không đổi ý đó chứ?”

Mạnh Văn Phi không thèm trả lời anh ta, xua tay bảo anh ta ra ngoài.

Liễu Nghị hài lòng đi ra, anh ta chỉ hỏi thế thôi, tất nhiên lão đại sẽ không đổi ý, anh ta hiểu quá mà. Lão đại làm việc dứt khoát không dùng dằng, đã quyết định chính là quyết định rồi.

Mạnh Văn Phi thật muốn ôm ngực, anh nhìn chằm chằm vào máy tính, nghĩ không chừng Phương Tĩnh sẽ cho rằng anh là một tên tâm thần, nhân cách phân liệt. Trước mặt cô thì một kiểu, quay lưng đi lại là một kiểu khác. Nghiêm túc mà nói, sự thật đúng là vậy.

Mẹ nó chứ! Anh mới là người thích đóng kịch!

Lúc này nhóm chat của công ty bắt đầu trở nên sôi nổi, Liễu Nghị gửi tin nhắn: “Tin cực tốt!!! Ngày mai chúng ta sẽ có đồng nghiệp mới đến. Một em gái đáng yêu, không khí trong lành, cơm ngon canh ngọt! Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn rồi!”

Bên dưới lập tức có hàng tá người trả lời.

“Em gái đáng yêu là trọng điểm!”

“Không khí trong lành cái khỉ gì?”

“Cơm ngon canh ngọt là nghi điểm? Dì nấu cơm đâu?”

Liễu Nghị nói tiếp: “Người mới chính là em gái nấu cơm, món ăn còn chưa được nếm qua, sẽ nhanh chóng được biết tay nghề có tốt hay không ngay thôi mà.”

Mạnh Văn Phi lạnh lùng nhìn khung chat, nghĩ bụng, tôi nếm qua rồi, hừ.

“Em gái? Em gái trẻ tuổi?”

“Dì biết thành em gái rồi?”

Liễu Nghị đắc ý: “Các anh em, mau cảm ơn tôi đi. Tổ chức thật ấm cúng mà!”

“Vậy các chị em phải làm sao?” Có một đồng nghiệp nữ phát biểu, “Chúng tôi yêu cầu anh đầu bếp đẹp trai.”

Công ty nam nhiều nữ ít, phát ngôn của cô gái kia nhanh chóng trôi đi mất.

“Nếu em gái xinh đẹp thì tôi không quan tâm đến mùi vị món ăn đâu. Cùng lắm tiếp tục gọi thức ăn ngoài.”

Bên dưới là hàng loạt phát ngôn phụ họa.

“Đúng, đúng, hoàn toàn chính xác.”



“Tôi cũng nghĩ thế.”

Đồng nghiệp nữ tiếp tục nói: “Đám người cầm thú các anh.”

“Chúng tôi mà là cầm thú, anh Phi chính là vua cầm thú. Cô mắng ông chủ, trừ lương.” Một đồng nghiệp nam đùa.

Mọi người tranh nhau đùa giỡn.

Mạnh Văn Phi không nhìn nổi nữa, gõ chữ vào khung chat: “Chúng cầm thú, vua cầm thú cảm thấy các bạn nhàn rỗi quá, những người nãy giờ từng lên tiếng đều ghi tên lại, hết giờ làm đừng có về, tập hợp trước máy chạy bộ.”

Nhóm chat lập tức yên ắng.

Mạnh Văn Phi thấy thoải mái hơn rồi, một đám yếu ớt, còn muốn làm cầm thú? Hừ.

Sáng sớm hôm sau, Phương Tĩnh đến trình diện.

Liễu Nghị và Đinh Linh phòng tài vụ cùng đón tiếp cô.

Căn phòng dưới tầng một đã được dọn sạch, giường và bàn ghế đều được bày xong, còn thiếu một tủ quần áo nhỏ. Liễu Nghị nói với Phương Tĩnh rằng đã đặt xong rồi, hôm nay sẽ giao đến.

“Còn thiếu gì nữa em cứ nói. Đúng rồi, rèm cửa sổ cũ lắm rồi, phòng này đã lâu không có người ở, phải quét dọn lại lần nữa.”

“Không sao, em tự dọn dẹp là được.”

“Ừ, nhưng ban đêm chỉ một mình em ở trong này, em có sợ không?” Bây giờ Liễu Nghị mới nghĩ đến vấn đề này, hơi sợ Phương Tĩnh không hài lòng.

Phương Tĩnh cười cười: “Em không sợ đâu, trước đây em cũng sống một mình.” Được một mình ở một phòng, có cửa sổ, ánh sáng tốt, Phương Tĩnh cảm thấy rất tốt.

“Về an toàn thì em không cần lo, trị an ở khu nay cũng khá lắm. Đồn công an nằm ngay cuối phố. Trong nhà có hệ thống an ninh, ổ khóa mật mã, có người lẻn vào sẽ báo động. Công ty bảo an sẽ cử người qua ngay trong vòng ba phút. Phòng này của em cũng có ổ khóa riêng, có then cài bên trong. Nhưng phòng vệ sinh và phòng tắm không ở trong, điểm này có chút bất tiện.” Liễu Nghị và Đinh Linh dẫn Phương Tĩnh đi một vòng, cho cô xem qua các cơ sở vậy chất.

Vì công ty phải quay phim hướng dẫn tập thể dục, nên có giữ lại một phòng tắm, bây giớ vừa khéo có thể để cho Phương Tĩnh dùng.

“Đây là phòng bếp, đồ đạc có cả. Bàn dài ở khu nghỉ ngơi ngoài kia là để nhân viên ăn cơm. Mỗi ngày công ty phụ cấp bữa trưa cho nhân viên ba mươi tệ, em nấu cơm cứ căn cứ theo mức chi phí này mà làm. Hỏi trước xem có bao nhiêu người muốn ăn, chiếu theo số lượng đó mà nấu. Người không ăn thì tiền phụ cấp sẽ được chuyển khoản cho họ. Ngoài việc nấu cơm, quét dọn khu vực làm việc ra, em còn phụ trách mua thức ăn, ngoài rau gạo dầu muối các thứ, còn có thức ăn vặt, nước uống, trái cây này nọ trong tủ lạnh, em thấy ít thì mua bù vào. Điều phiếu xin chi phí báo cho chị Đinh trước, chị Đinh duyệt số tiền rồi em hãy đi mua.”

Đinh Linh bổ sung: “Quy trình tài vụ sau này chị sẽ nói kỹ hơn cho em biết.”

Phương Tĩnh gật đầu, có chút căng thẳng. Lần đầu tiên cô làm việc trong mơi trường công ty thế này, mọi thứ đều xa lạ mà mới mẻ.

Đang nói, quay đầu lại thì thấy Mạnh Văn Phi đến.

Liễu Nghị vội nói: “Đây là ông chủ của chúng ta, bình thường mọi người đều gọi anh ấy là lão đại hoặc anh Phi, em cũng gọi như vậy là được.”

“Chào anh Phi.” Phương Tĩnh ngoan ngoãn nghe theo.

“Ừ, chào mừng cô.” Mạnh Văn Phi nói.

Liễu Nghị và Đinh Linh nhìn nhau, hình như lão đại hơi câu nệ thì phải.

Mạnh Văn Phi vốn muốn nói riêng vài câu với Phương Tĩnh, nhưng thấy hai người này đứng bên cạnh “nhìn như hổ đói”, thôi vậy.

“Thiếu gì cứ nói, chỗ nào không hiểu thì hỏi, đừng căng thẳng.” Mạnh Văn Phi hòa nhã nói, trước đó đã hiểu lầm cô, hy vọng có cơ hội để bù đắp.

Phương Tĩnh gật đầu.

Mạnh Văn Phi ngẫm nghĩ, lại nhìn Liễu Nghị và Đinh Linh một cái, nói: “Như vậy trước, sau này nói tiếp.” Anh gật đầu, quay đi.

“Anh Phi.” Phương Tĩnh đột nhiên gọi anh.

Manh Văn Phi dừng bước xoay người lại.

“Cảm ơn anh.” Phương Tĩnh cười với anh.

Mạnh Văn Phi chợt thấy nhẹ nhõm. “Đừng khách sáo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook