Chương 14
Khuyết Danh
11/04/2023
14
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội đứng trên sân khấu một lần nữa.
Ánh đèn sân khấu chiều vào người tôi, tôi cảm thấy như một giấc mơ vậy.
Tôi bước trên thảm đỏ của các chương trình nước ngoài với đôi chân máy.
Bên dưới có người đang chụp ảnh tôi, đó là Châu Trực.
Tôi có thể đứng trên sân khấu một lần nữa vì vô tình chụp ảnh của anh ấy trên đường phố.
Chúng tôi quen nhau nhờ bộ ảnh đường phố đó, sau này tôi mới biết anh ấy là một đạo diễn phim tài liệu nổi tiếng.
Anh ấy đã đến Tây Tạng để chụp ảnh linh dương, đến Châu Phi để chụp ảnh trẻ em.
Anh ấy cho tôi xem những bức ảnh anh ấy đã chụp trước đây, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị.
Đôi mắt của anh ấy rất đẹp, một màu hổ phách nhàn nhạt.
Thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt của anh ấy, tôi liền quên mất tiếp theo mình phải nói gì đây.
Anh ấy đã đăng những bức ảnh anh ấy chụp tôi lên mạng.
Tôi không ngờ rằng mình đột nhiên trở nên nổi tiếng.
Trong ảnh, tôi đang đeo đôi chân giả, nở nụ cười rạng rỡ và tự tin bước đi trên con phố tấp nập người qua lại.
Vì bộ ảnh này mà tôi được mời tham gia sàn catwalk, nhưng không ngờ rằng ngay sau khi trình diễn tôi đã thực sự trở thành người mẫu.
Đôi chân máy móc hiếm có, tôi có tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, vòng eo thon gọn, chân dài tay dài, làn da ngăm và đôi mắt phượng đã trở thành lợi thế của tôi, ngoài ra, khả năng làm chủ sân khấu do nhảy múa hàng năm của tôi rất tốt cũng không thua kém người mẫu chuyên nghiệp.
Tôi đột nhiên trở thành con cưng của chương trình.
Tôi đã đi rất nhiều chương trình.
Nhưng mà mỗi khi ánh đèn sân khấu chiếu vào tôi, tôi vẫn còn cảm giác như đang mơ vậy.
Trong chương trình hôm nay, tôi không ngờ sẽ gặp được Châu Trực.
Bởi vì mấy ngày trước tôi chỉ nói qua với anh ấy là sẽ đi nước ngoài tham gia chương trình.
Lúc đó anh ấy đang ở Tây Tạng.
Tôi không ngờ anh ấy lại đến một đất nước xa lại để gặp tôi.
Khi kết thúc chương trình, tôi tìm kiếm anh ấy mãi.
Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, ba mẹ tôi cũng đến đây, ba tôi hỏi tôi đang tìm gì vậy.
Tôi chợt thấy hơi ngượng.
Mẹ tôi như đang nhìn ra gì đó.
Qua khung cửa sổ, bà chỉ vào một người đàn ông mặc áo gió màu đen bên ngoài, cười hỏi tôi: “Là đang tìm cậu ta sao?”
Người đàn ông ngoài cửa sổ có thân hình cao ráo và mảnh khảnh, với đôi lông mày và đôi mắt sắc nét càng được làm nổi bật bởi mái tóc ngắn gọn gàng. Anh ấy cúi người châm một điếu thuốc, tàn thuốc bập bùng, giống như trái tim đang đập của tôi giờ phút này.
Tôi hỏi mẹ tôi: “Sao mẹ lại biết?”
“Vừa nãy dưới khán đài, mẹ đã chú ý đến cậu ta, ánh mắt cậu ta không hề rời mắt khỏi con. Mặc dù có rất nhiều nhiếp ảnh gia dưới khán đài, nhưng làm gì lại có một nhiếp ảnh gia chỉ nhìn trúng một người như vậy?”
Mẹ chợt ghé vào tai tôi, cười nhẹ và nói: “Thích không?”
Ba tôi nghe thấy, hỏi chúng tôi: “Hai người đang nói chuyện gì với nhau vậy?”
Mẹ tôi lắc đầu cười: “Không nói cho ông biết.”
Tôi cảm thấy tim mình đập dữ dội, nghe thấy mẹ tôi nói: “Từ Châu Châu, nếu con thích thì cứ theo đuổi đi.”
Đã hai năm kể từ khi tôi trở thành Từ Châu Châu bị què chân, tôi đã lấy lại dũng khí để có thể yêu một người rồi.
Ba mẹ tôi đã dạy tôi biết cách yêu làm sao, thương là thế nào.
Họ nói: “Thích thì cứ theo đuổi nhé, Từ Châu Châu.”
Họ cho tôi có dũng khí được yêu thương.
Thế giới thật rộng lớn, mỗi chúng ta đều xứng đáng được yêu thương, tôi lao đi dưới ánh nhìn của họ, chạy vào khoảng không.
Người đàn ông đang phì phèo điếu thuốc, quay sang nhìn tôi cười.
(Hết)
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội đứng trên sân khấu một lần nữa.
Ánh đèn sân khấu chiều vào người tôi, tôi cảm thấy như một giấc mơ vậy.
Tôi bước trên thảm đỏ của các chương trình nước ngoài với đôi chân máy.
Bên dưới có người đang chụp ảnh tôi, đó là Châu Trực.
Tôi có thể đứng trên sân khấu một lần nữa vì vô tình chụp ảnh của anh ấy trên đường phố.
Chúng tôi quen nhau nhờ bộ ảnh đường phố đó, sau này tôi mới biết anh ấy là một đạo diễn phim tài liệu nổi tiếng.
Anh ấy đã đến Tây Tạng để chụp ảnh linh dương, đến Châu Phi để chụp ảnh trẻ em.
Anh ấy cho tôi xem những bức ảnh anh ấy đã chụp trước đây, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị.
Đôi mắt của anh ấy rất đẹp, một màu hổ phách nhàn nhạt.
Thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt của anh ấy, tôi liền quên mất tiếp theo mình phải nói gì đây.
Anh ấy đã đăng những bức ảnh anh ấy chụp tôi lên mạng.
Tôi không ngờ rằng mình đột nhiên trở nên nổi tiếng.
Trong ảnh, tôi đang đeo đôi chân giả, nở nụ cười rạng rỡ và tự tin bước đi trên con phố tấp nập người qua lại.
Vì bộ ảnh này mà tôi được mời tham gia sàn catwalk, nhưng không ngờ rằng ngay sau khi trình diễn tôi đã thực sự trở thành người mẫu.
Đôi chân máy móc hiếm có, tôi có tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, vòng eo thon gọn, chân dài tay dài, làn da ngăm và đôi mắt phượng đã trở thành lợi thế của tôi, ngoài ra, khả năng làm chủ sân khấu do nhảy múa hàng năm của tôi rất tốt cũng không thua kém người mẫu chuyên nghiệp.
Tôi đột nhiên trở thành con cưng của chương trình.
Tôi đã đi rất nhiều chương trình.
Nhưng mà mỗi khi ánh đèn sân khấu chiếu vào tôi, tôi vẫn còn cảm giác như đang mơ vậy.
Trong chương trình hôm nay, tôi không ngờ sẽ gặp được Châu Trực.
Bởi vì mấy ngày trước tôi chỉ nói qua với anh ấy là sẽ đi nước ngoài tham gia chương trình.
Lúc đó anh ấy đang ở Tây Tạng.
Tôi không ngờ anh ấy lại đến một đất nước xa lại để gặp tôi.
Khi kết thúc chương trình, tôi tìm kiếm anh ấy mãi.
Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, ba mẹ tôi cũng đến đây, ba tôi hỏi tôi đang tìm gì vậy.
Tôi chợt thấy hơi ngượng.
Mẹ tôi như đang nhìn ra gì đó.
Qua khung cửa sổ, bà chỉ vào một người đàn ông mặc áo gió màu đen bên ngoài, cười hỏi tôi: “Là đang tìm cậu ta sao?”
Người đàn ông ngoài cửa sổ có thân hình cao ráo và mảnh khảnh, với đôi lông mày và đôi mắt sắc nét càng được làm nổi bật bởi mái tóc ngắn gọn gàng. Anh ấy cúi người châm một điếu thuốc, tàn thuốc bập bùng, giống như trái tim đang đập của tôi giờ phút này.
Tôi hỏi mẹ tôi: “Sao mẹ lại biết?”
“Vừa nãy dưới khán đài, mẹ đã chú ý đến cậu ta, ánh mắt cậu ta không hề rời mắt khỏi con. Mặc dù có rất nhiều nhiếp ảnh gia dưới khán đài, nhưng làm gì lại có một nhiếp ảnh gia chỉ nhìn trúng một người như vậy?”
Mẹ chợt ghé vào tai tôi, cười nhẹ và nói: “Thích không?”
Ba tôi nghe thấy, hỏi chúng tôi: “Hai người đang nói chuyện gì với nhau vậy?”
Mẹ tôi lắc đầu cười: “Không nói cho ông biết.”
Tôi cảm thấy tim mình đập dữ dội, nghe thấy mẹ tôi nói: “Từ Châu Châu, nếu con thích thì cứ theo đuổi đi.”
Đã hai năm kể từ khi tôi trở thành Từ Châu Châu bị què chân, tôi đã lấy lại dũng khí để có thể yêu một người rồi.
Ba mẹ tôi đã dạy tôi biết cách yêu làm sao, thương là thế nào.
Họ nói: “Thích thì cứ theo đuổi nhé, Từ Châu Châu.”
Họ cho tôi có dũng khí được yêu thương.
Thế giới thật rộng lớn, mỗi chúng ta đều xứng đáng được yêu thương, tôi lao đi dưới ánh nhìn của họ, chạy vào khoảng không.
Người đàn ông đang phì phèo điếu thuốc, quay sang nhìn tôi cười.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.