Đừng Khóc Kẹo Ngọt

Chương 1

Y Nắng Tình + Tyna Trần

03/04/2014

Mở đầu

Nguyên Hạo ghét tiếng huyên náo của con gái, càng ghét tiếng khóc không ngừng của tiểu quỷ nào đó.

Bởi vậy, ánh mắt cậu không tự giác quét về một góc phía bên kia hoa viên ngay cửa chính của căn nhà lớn, một thân ảnh mặc đồng phục trường tiểu học tư nhân giống em gái cậu, tiểu quỷ đang ở đó khóc lớn.

Hai tay cậu khoanh trước ngực, bàn chân đánh nhịp một cách không kiên nhẫn, nhìn đồng hồ mà nhíu mày, thầm nghĩ vì sao còn chưa tan học? Giáo viên nổi tiếng như thế nào lại không có khuôn phép như vậy, chương trình học hai giờ nhất định phải kéo dài tới thêm một giờ, chậm muốn chết!

“Hu hu hu hu…”

Đáng chết, cậu chịu không nổi.

“Ầm ỹ muốn chết!” Hùng hổ quay đầu, cậu ngồi xổm xuống đối diện với tiểu quỷ đang rít gào trước cửa nhà của giáo viên dương cầm nổi tiếng.

Nghe được tiếng nói hung dữ, cô bé sợ tới mức ngăn lại tiếng khóc, quay đầu, vẻ mặt lo lắng sợ hãi nhìn cậu, cắn môi dưới nhịn xuống tiếng nức nở.

Nguyên Hạo biết tình hình đặc biệt lúc ấy, cậy không hề cười đã dọa khóc cô bé, bộ mặt ác nhân trời sinh, hơn nữa khi cậu mất kiên nhẫn, hơi chút nhăn mặt nhíu mày sẽ đem cô bé dọa cho khóc, giống như em gái tùy hứng được nuông chiều từ bé của cậu, không sợ ai trừ cậu.

Mà giờ phút này, cậu không hề để ý đem cô bé dọa đến rốt cuộc khóc không được.

“Thực xin lỗi…” Cô bé nữ sinh mặt trắng bệch, cánh môi khẽ run, cắn môi dưới ẩn nhẫn, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy cô thật đáng thương, nhịn không được muốn đồng tình.

Đáng tiếc, trong từ điển của Nguyên Hạo không có hai chữ “đồng tình” này.

“Câm miệng! Im lặng.” Đối với phản ứng của cô bé nữ sinh đáng thương, cậu trả lời bốn chữ này.

Dáng người cao khỏe không giống những học sinh trung học cao gầy, cao to khác, cơ bắp toàn thân cao thấp là do việc leo núi luyện ra, ngũ quan có thể nói là đẹp mắt nhưng không hề nhu hòa, phong độ của cậu không phải chỉ có giống vương tử, mà là giống người yêu thích con đường hắc đạo, như kẻ xấu hay giết người cướp của, nhìn kỹ, xương gò má của cậu cao tới gần vị trí huyệt thái dương, có một vết thương màu đỏ sậm, miệng vết thương kia là do lần gần nhất đi lên núi không cẩn thận bị đá rơi trúng bị thương, làm tăng thêm vài phần nhanh nhẹn dũng cảm cùng hương vị phong trần cho cậu. Hiện tại sự không kiên nhẫn quấn quanh trong lòng cậu biểu hiện hoàn toàn ở trên mặt, làm cho người ta nhịn không được nhượng bộ lui binh.

Khí thế kia của cậu chắc chắn không giống với học sinh trung học, nói cậu là xã hội đen tuyệt đối có người tin tưởng.

“Em cùng Tiểu Linh cãi nhau, em không biết phải làm sao bây giờ, em rất khổ sở…” Cô bé nữ sinh hít hít mũi, đứng ở bên người cậu chậm chạp kể khổ. “Em không phải cố ý muốn chơi thân với Hoàng Thế Khải, em không có lấy lòng cậu ấy, thật sự…”

Tiểu Linh, tên thâ mật của em gái cậu, hóa ra cô bé nữ sinh này quen biết em gái cậu?

Cúi đầu liếc mắt nhìn cô bé nữ sinh một cái, nghĩ rằng: Tiểu quỷ này là ai? Sao lại có điểm nhìn quen mắt?

Quên đi, dù sao bọn tiểu quỷ đều có vẻ ngòai nhìn giống nhau, hơn nữa còn mặc đồng phục giống nhau, con nhóc là ai đối với cậu không có một chút quan hệ nào.

Chỉ là cùng em gái cậu cãi nhau? Khó trách gần đây nha đầu kia luôn bô bô cái miệng, còn dám trêu chọc đến cậu, xứng đáng bị cậu mắng đến khóc!

“Em không thể lại học đàn dương cầm, không thể ở nơi này, về sau không thể cùng Tiểu Linh gặp mặt….Huuuu”

Này, cậu không phải kêu cô bé câm miệng sao? Sao lại khóc a?

“Nhóc khóc đủ chưa?” Nguyên Hạo không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai. “Đều tại nhóc khóc làm hại!” Nói chuyện lãnh khốc vô tình, tuyệt đối không muốn an ủi cô bé.

Nhưng là cô bé này lại hiểu lầm ý tứ của cậu.

“Anh ơi, có phải nếu em ngừng khóc, sẽ có chuyện tốt xảy ra?”

Nguyên Hạo tùy tiện gật đầu cho có lệ. “Ừa, đúng vậy.” Chỉ cần cô bé không khóc làm phiền người ta muốn chết, tùy tiện cô bé muốn hiểu thế nào thì hiểu.

“Anh gạt người…Làm gì có chuyện tốt xảy ra, hu….” Cô bé nữ sinh không biết nghĩ đến cái gì buồn, lại che mặt khóc lên.

Chậc, bị phát hiện cậu nói xạo, kết quả làm cô bé khóc thảm hại hơn, hơn nữa dinh thự của giáo sư nổi tiếng truyền đến tiếng dương cầm không ra gì, tuyệt đối là do em gái cậu đàn, khó nghe muốn đòi mạng, hơn nữa thối tiểu quỷ này đang khóc, làm cho lỗ tai cậu khó chịu.

Thiệt phiền, đe dọa cũng vô dụng, chính là bởi vì cái dạng này cậu mới chán ghét những đứa nhóc con, nhất là đại tiểu cô nương giống em gái cậu, phiền muốn chết đi được!

Hai tay Nguyên Hạo đút vào trong túi tiền, vừa đúng lúc đụng đến đồ ăn vặt tùy tay lấy thử trong tiệm miễn thuế khi ở Tây Ban Nha trở về hôm kia.

Thầm nghĩ làm cho cô bé nữ sinh câm miệng, tùy tay đem kẹo trong túi đưa cho cô bé: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Nhóc không khóc chính là của nhóc?”

Cô bé nữ sinh ngẩng đầu, thấy kẹo năm màu sắc sặc sỡ, nước mắt lập tức ngừng, vẻ mặt chờ mong lại sợ bị thương tổn nhìn cậu.

Nguyên Hạo đem kẹo đặt ở lòng bàn tay cô bé.

Kẹo năm màu sặc sỡ kia trong mắt cô bé, giống như bảo thạch vô cùng trân quý, bởi vì thứ này là do cậu cho cô bé.

Thật sự, không khóc sẽ có chuyện tốt xảy ra, cô bé lập tức lau quệt nước mắt, quý trọng vô cùng viên kẹo tinh xảo đang cầm, đang lúc định nhỏen miệng cười, một tràng âm thanh nũng nịu ngắt ngang cô bé.

“Sao cậu dám nói chuyện với anh tôi? Tránh ra!” Một cô bé như phấn điêu ngọc mài từ trong dinh thự của giáo viên đi ra, cô bé cột tóc công chúa, mặc áo sơmi trắng giống cô, váy dài Scotland màu xanh lá.

Chỉ thấy khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp bị che kín bởi vẻ giận dữ, dùng tay đem cô bé vừa khóc đẩy ra, ôm lấy cánh tay anh hai nhà mình, ác ý trừng mắt nhìn cô bé nữ sinh.

“Tiểu Linh, mình…” Cô bé nữ sinh vội vàng đứng dậy, nhưng đáng tiếc tốc độ nói chuyện quá chậm, còn không kịp mở miệng đã bị trách móc.

“Mình không thích nghe, chúng ta tuyệt giao, cậu tránh ra! Còn nữa, không cần lại đến tìm mình, mình ghét cậu!” Tính tình quá tiểu công chúa, không để ý tới bạn tốt muốn làm hòa, lôi kéo anh hai đến chỗ xe hơi đã đậu thật lâu đằng trước.

“Đừng có đụng vào anh!” Nguyên Hạo trong lúc đó không để ý đến tranh chấp nhàm chán của đám con gái, nhưng rất ghét bị em gái bám lấy, hai tay chụp lấy đầu em gái, đẩy cô bé rời xa chính mình, vô luận tay em gái vung vẩy tóm thế nào cũng không bám được cậu. “Em không có xương cốt sao? Cứ dán vào anh làm gì? Thật ngu ngốc mà…”

Thế là hai anh em kém nhau bảy tuổi này, không để ý đến cô bé nữ sinh lã chã chực khóc phía sau, một bên lên xe một bên chí chóe đánh nhau tới ngươi chết ta sống.

“Tiểu Linh, anh ơi….” Cô bé nữ sinh mím môi, trơ mắt nhìn bạn tốt bở rơi mình, vừa rồi lớn tiếng nói với cô bé: “Mình ghét cậu.”

Thật muốn khóc, nhưng mà anh kia nói khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra, cho nên không thể khóc.

“Em về sau sẽ không khóc…Sẽ không khóc…” Cô bé lau quệt nước mắt lưu lại trên mặt, chùi qua hốc mắt muốn rơi lệ, mở lòng bàn tay ra, thấy được kẹo năm màu kia.

Mở giấy gói ra, ăn luôn viên kẹo ngọt ngào.

Cô bé sẽ không khóc, như vậy tương lai nếu cô chuyển trường, Tiểu Linh có thể cùng cô giảng hòa tiếp tục làm bạn tốt sao?

Nhất định có thể, đúng không? Anh ấy đã nói a, không khóc sẽ có chuyện tốt xảy ra, cô bé không khóc, cho nên Tiểu Linh nhất định sẽ hết giận, cùng cô bé giảng hòa…

Chương 1

Công ty Cương thiết kế cảnh quan ở Thiên Mẫu, là một tòa nhà đơn ba tầng lầu lớn, trước sân là thảm cỏ Hàn Quốc xanh mượt, trong ao là vài sinh vật nho nhỏ được nuôi dưỡng sống an nhàn, mái nhà bằng gỗ dạng xòe tạo thành lương đình, bên trong có bàn dài hình chữ nhật cùng với vài cái ghế dựa bằng gỗ tự chế.

Một chú chó săn cường tráng màu vàng óng đang truy đuổi con bướm trắng ở vườn hoa, mèo đen đeo vòng cổ Linh Đang màu đỏ lười biếng nằm ngủ chổng vó ở cửa lớn công ty.

Hoàn cảnh công tác tại đây hẳn là dạng thoải mái tự do, nhưng kỳ thật là không, nhất là hôm nay, công ty Cương thiết kế cảnh quan hiện đang trong trạng thái bận rộn, áp lực.



Cảnh quan thiết kế bên ngoài làm cho người ta vui vẻ thoải mái, trừ bỏ làm cho khách tới thấy được thực lực của cảnh quan thiết kế Cương, còn là vì nhân viên trong này mà sắp đặt, hy vọng vào một ngày làm việc bận rộn có thể bỏ ra ít thời gian vừa đi vừa thả lỏng tinh thần và thể xác ở đình viện rộng lớn, công ty thậm chí còn nuôi một mèo một chó.

Nhưng châm chọc là, người nào ở trong này công tác hơn một năm, không ai không bị bệnh bao tử, thiết kế rất tuyệt ở bên ngoài giống như không có tác dụng.

Phòng làm việc ở bên trong đặt ở lầu giữa, chọn vị trí trên cao nên làm cho văn phòng đại sảnh lầu một có vẻ rộng mở sáng ngời, có thang máy thiết kế hiện đại dẫn thẳng lên lầu hai, liên tiếp là phòng họp lầu hai cùng văn phòng của ông chủ.

Mà ông chủ của công ty này, là hỏa bạo lãng tử rất có tiếng trong giới làm ăn – Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo ba mươi hai tuổi, giống những thiếu niên khác có khoảng thời gian chán ghét phụ nữ huyên náo, nhưng hiện tại chán ghét thêm loại phụ nữ khác – quá mức im lặng không chủ kiến và chậm tay chậm chân.

Giống như trước mắt đây, cô gái đem cà phê cho anh rồi đổ cả hết cà phên lên người anh ở hội nghị chủ quản.

“Cô, cô kêu là Hiệp cái gì đó phải không? Lại là cô!” Không cần nhìn cũng biết là ai lại hại anh, áo sơmi, quần anh mới mua toàn bộ đều bị hủy, anh không thể nhịn được nữa rống to.

“Tôi gọi là Tương Quân, thực xin lỗi giám đốc!” Cái đầu Hiệp Tương Quân nhỏ xinh, hoang mang rối lọan khẩn trương buông khay cà phê, nhất thời nóng vội tùy tay lấy khăn lau trên người ông chủ.

“Cô bị chứng ngu ngốc sao?” Nguyên Hạo lý trí bây giờ không còn bao nhiêu, nháy mắt chửi rủa: “Một chút việc nhỏ cũng làm không tốt, tôi rốt cuộc mời cô tới làm cái gì? Cút ra ngoài cho tôi!”

Ông chủ lớn tính tình hung dữ, thái độ ác liệt, trước mặt các chủ quản ngành của mình, đem nhân viên nhỏ chức thấp nhất trong công ty hung hăng nhục nhã một chút.

Tương Quân ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son, giờ phút này phân biệt không rõ tái nhợt trên mặt cô là do việc ăn mặc hay là do bị ông chủ lấy ra làm nơi trách cứ.

“Đừng để cho tôi nói đến lần thứ hai, đi ra ngoài.” Nguyên Hạo vừa thấy bộ dáng con dâu nhỏ bé thấp kém của cô, tính tình tòan bộ đều bộc phát.

Nguyên bản còn muốn mở lời giải thích một chút, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm khắc của anh, cô chỉ có thể hé ra bộ mặt tái nhợt, cúi đầu rời đi.

Cô chân trước còn chưa có bước ra khỏi phòng họp, lập tức nghe thấy có tiếng nói từ trong hội nghị, nhắc tới tên của cô.

“Hiệp Tương Quân, hành chính tổng hợp, vào công ty được ba năm…Là cô ta? Cái cô gái đem cà phê đổ trên người tôi, đã vào công ty được ba năm sao? Sao tôi không hề ấn tượng?”

Ông chủ lớn Nguyên Hạo của bọn họ có tiếng nói trầm thấp thật dễ nghe, thanh âm có sức thu hút, nhưng mà cái lọai thanh âm tràn ngập sức thu hút đó lúc này đang mang theo ngữ điệu nghi ngờ, nguy hiểm đọc diễn cảm tư liệu nhân sự của cô, cô căn bản không dám nghe!

Cô vội vàng rời đi, không có nghe thấy kế tiếp lên tiếng.

“Là tôi nhìn sai, hay là tư liệu có chỗ sai sót?” Nguyên Hạo trái hỏi phải hỏi, chính là cảm thấy khảo sát phân nhân viên này, nhất là hồ sơ của Hiệp Tương Quân, thái quá đến mức không ngờ được.

“Chín mươi lăm? Cô ta? Khảo sát hành chính tổng hợp, chín mươi lăm? Toàn công ty điểm khảo sát của cô ta là cao nhất, cài này là ai cho điểm…” Nguyên Hạo nhíu mày, nhìn xem chỗ ký tên phía dưới, tất cả chủ quản ngành đều ký tên.

Một người đối với công ty, đối với sự nghiệp phát triển không có gì cống hiến, lại lấy được điểm thành tích đánh giá cao nhất, còn có thể làm cho nhóm chủ quản cấp dưới của anh nhất trí cho điểm cao, người này bản lãnh dường như thực rõ ràng a.

Công ty Cương thiết kế cảnh quan, mở hội nghị nhân sự mỗi nửa năm một lần, chủ quản các ngành tính cả ông chủ lớn, thích tùy hứng phê phán nhằm vào các ngành viên chức, yêu cầu của Nguyên Hạo đối với người khác rất nghiêm khắc đối với chính mình càng nghiêm khắc hơn, không mời nhân viên thừa.

Mà Hiệp Tương Quân, một cái kế họach vĩ đại cũng chưa từng đưa ra, làm việc thì không có ý kiến đóng góp gì, cho cô ở lại công ty ba năm, thật sự là rất dư thừa!

“Tôi cho rằng cô ấy biểu hiện tốt lắm.” Chủ nhiệm bộ nghiệp vụ, là một cao thủ nghiệp vụ không khóac lác về cấp dưới bao giờ, thế nhưng ngoại lệ lên tiếng giúp em gái làm việc vặt.

“Đúng vậy, Tương Quân không chỉ một lần giúp tôi cái ơn lớn.” Là người của ngành thiết kế kế họach hay bất hòa với bộ nghiệp vụ, lên tiếng hát đệm.

Thường hay xảy ra, khi bộ nghiệp vụ đưa ra ý kiến, phòng kế họach liền nhất định sẽ làm trái lại, Nguyên Hạo thường sẽ để cho bọn họ đấu tranh tới ngươi chết ta sống, tranh luận kịch liệt mười phút sau mới đưa ra quyết định, nhưng mà lần này…

Từ lúc bắt đầu hội nghị nhân sự hội, anh đã quyết định cho Hiệp Tương Quân thôi việc, nhân viên xử lí việc vặt của công ty không cần tới hai người, bọn họ đã có một thương quản với tám năm kinh nghiệm, Nguyên Hạo thực tín nhiệm đối phương, vì thế muốn cho thôi việc một người chậm tay chậm chân, luôn vướng víu kia.

“Nhưng cô ta đối với việc làm ăn của tông ty không có nửa điểm tác dụng.” Đôi mắt chim ưng của anh nhìn chung quanh phòng một vòng, trong đầu nghi hoặc, sáu gã chủ quản tham dự hội nghị đều lấy ánh mắt không đồng ý nhìn anh, chỉ vì một cái nhân viên thừa?

“Cô ta vào công ty được mấy năm?” Nguyên Hạo lập tức đã quên mất thời gian vào công ty Cương của cái cô gái chậm tay chậm chân kia .

“Nói ít thì ba năm, nói nhiều thì bốn năm.”

Cái gì? Bốn năm, lâu như vậy sao? Anh vô cùng kinh ngạc.

“Làm được bốn năm, vẫn giữ nguyên vị trí.” Nguyên Hạo biết được Hiệp Tương Quân hai mươi lăm tuổi có lịch sử bốn năm làm việc ở Cương, ấn tượng của anh càng kém.

Một phần công tác đầy đủ là ba năm, năm thứ nhất học tập, năm hai thuần thục, năm ba đột phá, nhưng đối với Nguyên Hạo mà nói, nhân viên vào công ty Cương học tập tới thuần thục đột phá, anh chỉ cho thời gian là hai năm, có thể thông qua khảo sát công tác nửa năm một lần trong vòng hai năm, đã muốn đủ để đảm đương công việc một mình hơn nữa còn được thăng chức, tăng lương.

Qua bốn năm, cô ta còn giữ nguyên vị trí, không tiến không lùi.

“Tôi không cần một nhân viên như vậy, kế toán tính tóan phí bồi thường cho cô ta, tôi muốn cô ta ngày mai không cần đến làm nữa.” Anh đã quyết định, nhân viên như vậy không lưu lại được.

Về phần khảo sát cao đến chín mươi lăm điểm, coi như là tham khảo vậy.

“Không nên…”

Lời vừa nói ra, sáu gã chủ quản tham dự hội nghị, bao gồm quản lí công ty cho đến kế toán sổ sách đều rống to.

“Tôi không thể tưởng tượng không có Tương Quân ở Cương. Trời ạ! Nếu vậy đây vẫn còn là chỗ đãi ngộ con người sao?” Quản lí trông coi phân chia công việc hoảng sợ che mặt.

“Dạ dày của tôi đau quá, anh không cần nói…”

“Nguyên Hạo, con tuyệt đối không thể làm như vậy.”

Trong công ty người duy nhất dám kêu tên anh, đang đảm nhiệm chức kế toán, là em gái út của mẹ -- dì nhỏ của anh.

Nếu là Nguyên Hạo mười bảy tuổi, anh sẽ nóng nảy nói anh muốn đuổi việc ai thì đuổi việc, ông chủ là lớn nhất, nhưng Nguyên Hạo ba mươi tuổi, không còn là đại thiếu gia không hiểu chuyện, anh có được cả một công ty, thủ hạ có gần bốn mươi nhân viên, trên vai khiêng bốn mươi cái trụ cột kiếm tiền của gia đình.

Không thể tùy tâm sở dục (tùy ý thích), cho dù có ảo não khó chịu, hay là cần nghe một chút ý kiến của cấp dưới, huống chi anh cùng nhóm nhân viên ở chung giống như anh em cùng tiến cùng lui.

“Cho tôi lý do đủ để thay đổi ý định trong lòng.” Anh đem bút dứt khoát quăng lên bàn, lưng tựa vào ghế dựa, hai tay khoanh trước ngực.

Cùng anh biền thủ chi chừng (làm việc đến độ chai tay chai chân), phấn đấu gây dựng sự nghiệp đến bây giờ làm chủ quản nhóm, có một, hai người đã cùng anh đi suốt mười năm dài, mọi người từ thiếu niên ngây ngô xúc động, biến thành tâm tư trầm ổn hiện tại, cảm tình của mọi người tốt không giống như nhân viên, mà như là người một nhà.

Thế nhưng hiện tại bọn họ lại hết người này đến người kia thuyết minh nguyên nhân không thể đuổi việc Hiệp Tương Quân với anh, hết người này đến người kia nha, có phải hay không rất khoa trương?

“Cái đó thì như thế nào?” Anh nghe xong lí do này lại cười nhạt. “Việc cô ta làm không quan trọng.”

Cái gì mà “Quan tâm thân thể mọi người”, “Chú ý thói quen ăn uống của mỗi người”, anh nghe ra, không phải là tiện thể giúp mọi người cơm trưa, sớm tối giúp mọi người châm trà, em gái pha cà phê, mọi người không có tay sao? Loại chuyện này tự mình có thể làm.

“Nguyên Hạo, dì rất khó giải thích với con tầm quan trọng của Tương Quân đối với công ty, cô ấy đối với sự nghiệp rộng mở của công ty không có gì cống hiến là sự thật, nhưng mà công ty thiếu cô ấy…Chúng ta sẽ có một thời gian dài xót xa.”

“Cương không phải là lần đầu tiên khai trừ nhân viên không tốt, bất kì nhân viên nào tạm rời vị trí công tác cũng đều có khuyết điểm, đây là các người muốn thoái thác vấn đề.” Nguyên Hạo hiển nhiên không bị lí do này nọ thuyết phục.

“Giám đốc!” giám thị công trình Lý xúc động lên tiếng. “Như vậy rất đáng tiếc!”

“Nguyên Hạo…” Ngay cả dì của anh cũng bắt đầu dùng thân tình tấn công.



Mắt anh nửa khép, nhìn chung quanh nhóm chủ quản đang ngồi, cuối cùng anh vẫn như cũ dẹp gọn kháng nghị của mọi người, kiên trì khai trừ cái nhân viên nhỏ bé anh xem không vừa mắt kia: “Đừng nói nữa, lòng tôi đã quyết.”

“Giám đốc, một cái thành tích tốt cùng kế họach có thể tính công hoặc tự mình trải qua huấn luyện đào tạo, nhưng lượng công việc của Hiệp Tương Quân, cùng tầm quan trọng của cô ấy ở công ty, không phải dựa vào huấn luyện và tính công là có thể gọi là nhân tài vĩ đại, anh có thể khai trừ vì một nghiệp vụ, nhưng Hiệp Tương Quân thì tuyệt đối không thể khai trừ.”

“Cậu nghi ngờ quyết định của tôi?” Nguyên Hạo khó chịu híp mắt, trừng đồng bọn mười năm cùng chung hoạn nạn.

“Đúng vậy, tôi cho rằng anh khai trừ Hiệp Tương Quân, là sai lầm to lớn.”

Nghe thấy cấp dưới dùng lọai khẩu khí này phản bác anh, Nguyên Hạo vẻ mặt như nổi bão, bình thường cảm tình mọi người mặc dù giống như người một nhà, nhưng khi làm việc anh yêu cầu tuyệt đối nghiêm khắc, tuyệt không thể vượt khỏi khuôn phép.

Sau khi dì nhúng tay, Nguyên Hạo mới tỉnh táo lại, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên thuộc hạ phản đối quyết định của anh.

Cô gái chậm tay chậm chân kia có cái gì tốt chứ? Làm cho những người này điên cuồng bảo vệ, ngay cả dì nhỏ khó chiều của anh cũng bị thu mua?

Quên đi, trước cứ theo ý bọn họ, sau đó sẽ tìm thời gian xử lý cái nhân viên thừa thải kia, nếu cô ta tự động từ chức, vậy không phải là vấn đề của anh.

Nguyên Hạo giơ một bàn tay lên, ngăn cản bọn thuộc hạ nghị luận, sau khi bọn họ im lặng, anh mở miệng nói: “Tốt, chúng ta đây mỗi người nhường một bước vậy.”

Tương Quân sau khi tốt nghiệp cấp ba, ở ngay công ty Cương thiết kế cảnh quan vừa làm vừa học.

Sau khi vừa làm vừa học xong đại học, bị thủ trưởng giữ lại thăng chức lên nhân viên chính thức, lãnh càng nhiều việc tạp vụ, người đổi giấy vệ sinh trong toilet, đăng thông báo, thay giấy cho máy copy, cho tới sửa sang lại hồ sơ tư liệu chờ xử lí đều dừng ở trên đầu cô.

Bởi vì hòan cảnh tại đây thực vui vẻ, rất thoải mái, nhóm đồng sự đều rất chiếu cố cô, cho nên cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô sẽ có khả năng đánh mất công việc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết không son phấn, tóc dài thẳng tự nhiên tới thắt lưng, chỉ tùy ý dùng đồ cột tóc buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu, ăn mặc mộc mạc, áo sơmi trắng cổ chữ V, phía dưới là chiếc váy dài màu sậm, chân mang dép lê đơn giản, cực kì bình thường không chớp mắt.

Giờ phút này, cô đứng bất an không yên ở phía trước bàn làm việc của ông chủ, hai tay nắm ở trước người trở nên trắng biểu hiện cô đang khẩn trương.

Từ sau khi hội nghị nhân sự chấm dứt, cô đã bị gọi vào văn phòng của ông chủ, tận lực bồi tiếp làm cho người ta bất an trầm mặc tràn ngập toàn bộ không gian, âm thanh ông chủ lật giấy sàn sạt, bộ dáng trầm mặt không nói không chút thay đổi, không khí ngưng trọng làm cho cô muốn cất chân bỏ chạy như điên!

Giám đốc đang xem tư liệu nhân sự của cô, trời ạ trời ạ trời ạ trời ạ…

“Kết quả họp hôm nay, cá nhân tôi có khuynh hướng đuổi việc cô.”

Nguyên Hạo phút chốc đóng tư liệu lại, phát ra tiếng vang thật lớn, dọa cô nhảy dựng.

Tương Quân sợ hãi ngẩng đầu, thấy Nguyên Hạo ngồi ở phía sau bàn làm việc, thân hình khôi ngô bao bọc dưới tây trang, vẫn không dấu đi được bản chất của anh cùng với hơi thở nhanh nhẹn dũng mãnh trời sinh.

Da thịt ngâm đen do ánh nắng mặt trời, ánh mắt anh trắng đen rõ ràng, nhìn cô lộ ra một cỗ sát khí.

Thật đáng sợ!

Tương Quân cắn môi dưới, chịu đựng áp lực, không cho nước mắt trào mi.

“Vì tránh cho cô không rõ ràng lắm nguyên nhân vì sao tôi đuổi việc cô, tôi sẽ nói rõ với cô. Tôi không cần người vô dụng làm việc dưới trướng, mỗi lần bắt đầu hội nghị kiểm điểm, chỉ có mình cô không có nửa điểm ý kiến.” Nguyên Hạo rành mạch thuyết minh nguyên nhân cô không phù hợp.

Kỳ thật không cần phải nói chính cô cũng biết, cô không đưa ra được kế họach nghiệp vụ mà Nguyên Hạo muốn.

Nhân viên làm việc ở Cương, khi bị yêu cầu họp thì nhất định phải đưa ra được kế họach, bộ phận nghiệp vụ phát biểu ý kiến chính mình, Tương Quân không phải không nói lời nào, chính là đưa ra vô số, ý tưởng làm cho mọi người cười vang… Không ai cho rằng đó là ý tưởng, mà là nghĩ đến cô đang nói giỡn.

Nhóm đồng sự thực yêu cô làm cho không khí làm việc nghiêm túc trở nên thoải mái, dịu đi, nhưng ông chủ lại chán ghét ý tưởng vô ích của cô.

“Sophia cùng đợt vào công ty với cô, năm trước thăng chức làm tiểu tổ trưởng.” Nguyên Hạo tàn nhẫn nhắc một cái kế họach mới có thể trác tuyệt viên công đến cùng ngàng có vẻ, vì muốn làm cho cô tâm phục khẩu phục: “Đứng ở lập trường của tôi, tôi không muốn cô được nhiều đãi ngộ ở công ty của tôi một giây nào hết.”

Nguyên Hạo hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cô tái nhợt không chút máu mặt, chỉ thấy cô cắn môi dưới, cúi đầu, vẫn chưa nhìn vào tầm mắt của anh.

Anh không phủ nhận cá tính tàn nhẫn lại táo bạo của chính mình, rất ít người có thể chịu được anh gọn gàng dứt khoát mà không bị làm cho khóc, nhân viên này anh nghĩ là đã chỉ trích thật lâu, sau khi bị anh chỉ trích, còn có thể đứng ở trước mặt anh không khóc chạy đi -- không sai.

Ấn tượng đối với cô thóang thay đổi, nhưng cũng không như vậy mà cam lòng tình nguyện cùng bọn thuộc hạ thỏa thuận.

“Nhưng mà, nhóm chủ quản giúp cô cầu tình.” Chuyện vừa chuyển, Nguyên Hạo trở về với giọng điệu chỉ trích, lạnh nhạt nói: “Cho nên tôi lại cho cô cơ hội một lần nữa. Nửa năm, nửa năm sau nếu tôi vẫn không ủng hộ cô, tôi muốn cô tự động tạm rời khỏi cương vị công tác. Tôi đã nói hết, ra ngoài đi.”

Không cho cô cơ hội đặt câu hỏi gì, anh nói xong liền đuổi người.

Tương Quân không dám dừng lại thêm một giây, cô thận trọng xoay người ra khỏi văn phòng của ông chủ, đi ra ngoài vài bước chân liền mềm nhũn dựa vào tưởng ngồi xổm xuống.

“Hoàn hảo…Hoàn hảo không khóc.” Cô nuốt xuống dưới, cô không khóc, cô thực dũng cảm, cho nên mới sẽ có chuyện tốt xảy ra.

Xem, không phải sao? Nguyên bản cô cũng bị đuổi việc rồi, thiếu chút nữa là thất nghiệp, nhưng cô không khóc, cho nên cô còn có thời gian nửa năm để cứu chữa, nghĩ biện pháp vì chính mình lấy thêm điểm.

Đây là chuyện tốt! Cô tin tưởng chính mình nếu khóc thì sẽ không có chuyện tốt xảy ra.

Thở sâu, cô chậm rãi đứng lên, đi qua hành lang gấp khúc vừa đúng lúc cúi đầu đi xuống lại thấy, tám mươi bình phong phân chia thành gian làm việc, nhóm đồng sự đều bận rộn, vùi đầu làm khổ cực. Cô đi nhẹ nhàng chậm rãi bước xuống quay về chỗ nghỉ, cố gắng hết sức không phát ra âm thanh ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của người khác, nhưng vẫn làm cho nhóm đồng sự đều ngừng tay làm việc, tâm không đành lòng nhìn cô, theo cách bọn họ nhìn vào mắt cô, cô liền hiểu được, bọn họ biết cô vì cái gì bị kêu vào văn phòng ông chủ.

Tương Quân nở nụ cười tỏ ra không có việc gì, chậm rãi trở về vị trí của mình.

Vị trí của cô gần cửa chính nhất, gần tường có chỗ hé ra một bàn làm việc, trên tường treo một cái bảng rất lớn, phía trên dán giấy tiện lợi đủ màu sắc cùng với giấy ghi chú.

Trên bàn là hai cái cặp số liệu đầy, dưới cái bàn còn có cái thùng chuyên môn để phia chia đồ, phía trên có ghi chú rõ dấu hiệu.

Cô trở về vị trí, ngồi ở phía trước bàn làm việc đầy vật dụng lặt vặt, kéo ra ngăn kéo lớn nhất bên tay phải.

Trong ngăn kéo không phải đựng văn kiện được phân loại, mà là các lọai thuốc đường ruột, giảm đau, thuốc bôi, dụng cụ cấp cứu…Linh tinh các loại thuốc gia đình dùng khẩn cấp lại xuất hiện một cái bình thủy tinh nổi bật.

Tương Quân mở bình thủy tinh, từ giữa lấy ra một viên kẹo năm màu sắc sặc sỡ, đặt vào lòng bàn tay, ngắm nhìn hồi lâu.

Từng có một người nói với cô, không khóc sẽ có chuyện tốt xảy ra, để thưởng cho cô đã dũng cảm không khóc, anh cho cô một viên kẹo thủ công xinh đẹp.

Sau đó, vì thưởng cho chính mình không khóc, cô cũng vì chính mình chuẩn bị kẹo thủ công năm màu sắc sặc sỡ, lúc cô khổ sở muốn khóc, sẽ không khóc nữa khi ăn một viên kẹo, ăn kẹo xong sẽ nói với chính mình, kẹo đã ăn rồi, cho nên càng không thể khóc.

Tương Quân rất sùng bái anh nhưng người kia đối với cô lạnh nhạt, chỉ từng đối với cô nói một câu đáng quý trong quá khứ, mặc dù đối phương đã không còn nhớ rõ cô, nhưng cô vẫn rất tin.

Ánh mắt không tự kiềm chế được liếc về phía lầu hai, vừa lúc Nguyên Hạo cũng bước ra khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nguyên Hạo nhíu mày với cô, không thèm để ý đến.

Cô làm thuộc hạ của Nguyên Hạo cũng được bốn năm, anh lại không nhận ra cô, gia đình anh cũng từng rất tốt với cô, sau khi trải qua tình người ấm lạnh nhiều năm, càng không thể đối với anh gây được tí ấn tượng nào.

Anh là anh trai của bạn thân nhất của cô, trước đây cô thường xuyên đến nhà họ Nguyên ăn cơm, chơi đùa qua đêm, ánh mắt Nguyên Hạo từ trước tới giờ cũng chưa từng dừng lại nhìn cô, mà cô rất sợ Nguyên Hạo, lại sùng bái ngưỡng mộ, còn nhớ rõ lúc mười tuổi chính mình bởi vì anh xuất hiện mà mặt đỏ tim đập…

Cứ như vậy đi, không nhớ rõ thì không tính, chỉ có cô một người cảm thấy tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Khóc Kẹo Ngọt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook