Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính
Chương 22: Hẹn gặp mặt
Zururu_
27/06/2021
Những ngày tiếp theo, chúng tôi hầu như không được nghỉ ngơi. Anh và tôi cũng không đến trường. Chúng tôi không ở công ty là đến công trường cùng các công ty khác. Trước sự đè ép của công ty kia cùng Bạch gia, Hữu gia, Tinh gia tổn thất nghiêm trọng, tuột dốc không phanh. Bên Hắc đạo cũng có người đối phó. Rất nhiều đối tác hủy hợp đồng. Nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là gần đây một công trình đang thi công bị quản lí phá hoại, cố tình bòn rút làm giảm chất lượng cùng sự an toàn của công trình. Kết quả dẫn đến hàng chục công nhân bị tai nạn, 5 người thiệt mạng. Khi tra hỏi, tên đó nói:
- Có người bảo tôi làm việc này. Nhà tôi đang gặp khó khăn. Con gái tôi bị bệnh tim, cần ghép tim gấp. Nhưng tôi tìm rất lâu rồi vẫn không có quả tim phù hợp. Tôi vốn định từ chối. Nhưng bọn họ nói họ có quả tim phù hợp còn đồng ý chi trả toàn bộ viện phí. Tôi cũng chỉ vì muốn cứu con gái. Nó còn tương lai phía trước. Còn lại muốn truy cứu tôi thế nào cũng được.
Anh tôi tức giận đạp hắn một cái. Tôi thấy thật đổi mới tam quan. Ông ta có con gái, chả lẽ người khác không có gia đình sao? Tất cả cũng chỉ là lời ngụy biện cho tội ác của mình. Còn cho rằng tất cả đều là hy sinh vì con gái. Con gái ông được sống dựa vào việc hy sinh tính mạng của người khác, hy sinh hạnh phúc của bao nhiêu gia đình. Con bé sống lại bố nó cũng thành tội phạm rồi. Nó cũng bị chỉ trích, xa lánh thôi. Vậy khác nào đem nó về cõi chết lần nữa. Nhưng những lời này tôi cũng lười muốn nói với ông ta. Vì bây giờ có nói cũng vô ích, ông ta vẫn sẽ tìm ra vạn lý do để chối bỏ thôi, tất cả đều là vì con gái vậy đi. Nhưng khiến tôi tức giận vẫn là đám người đó lại vì muốn hại Tinh gia mà làm đến tận mức này, còn liên lụy đến mạng người. Họ cho rằng không phải mình chính tay làm thì không có tội sao? Cho rằng mình đang tiêu diệt cái ác sao? Nếu vậy trước giờ Tinh gia đã tạo nghiệp gì chứ? Nữ chính còn cho rằng bản thân thật tốt đẹp. Nhưng hạnh phúc của cô ta lại được xây dựng trên đau khổ, xương máu của người khác. Còn cô ấy vẫn thuần khiết trong sáng sống trong sự yêu thương, cưng chiều của người khác. Lâu lâu còn nổi hứng làm loạn, bố thí lòng tốt, nói đạo lí làm người. Thật khiến người khác chán ghét, hận không giết quách cô ta đi cho xong chuyện. Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ, Tinh gia đang bị điều tra, còn bị tạm tước giấy phép kinh doanh. Nhiều công nhân còn biểu tình đòi mạng, muốn Tinh gia cút khỏi thành phố. Anh tôi từ đứng bên cửa sổ nhìn xuống đám người đang nháo nhào bên dưới, cười khẩy:
- Gia đình nạn nhân còn chưa lên tiếng. Đám người này lại ở đây làm loạn, đòi lại công bằng. Cho là đang làm việc chính nghĩa sao? Thật rảnh rỗi. Thời gian đó đi làm từ thiện, cho cún ăn còn ý nghĩa hơn.
Tôi ngồi trên ghế xem qua đống văn kiện, thở dài mệt mỏi:
- Anh, đi nghỉ ngơi đi. Giữ đầu óc tỉnh táo mới tốt.
Anh mỉm cười trấn an tôi. Nụ cười thiếu sức sống, cười như không:
- Anh không sao.
Quả thật chúng tôi đã làm việc liên tục trong mấy ngày qua, còn phải xử lí vụ tai nạn công trình, lại thêm vụ bị tước giấy phép. Quả thật mệt mỏi. Nhưng mà lúc này bố vẫn chưa tỉnh lại, mẹ cũng vì lo lắng mà ngất xỉu. Tinh gia cũng chỉ còn hai anh em tôi chống đỡ. Những cô chú họ hàng đều bị mua chuộc cả rồi, còn không ngừng gây thêm sức ép cho chúng tôi.
Tinh gia lần này có lẽ thật sự không trụ nổi nữa. Đối đầu với nam nữ chính chính là kết cục này đi. Nhưng tôi đã làm tổn thương gì họ đâu kia chứ. Đều là họ tự gán tội cho tôi mà.
Đang lúc rối bời, mệt mỏi, tôi nhận được tin nhắn của Bạch Phong
"Quán Z, 5h. Tôi có chuyện cần nói"
Tôi nhìn tin nhắn cười khổ. Còn chuyện gì để nói nữa chứ. Để mà An Nhiên bắt gặp lại khóc lóc, gia đình cô ấy lại không một lời cũng lười nói trực tiếp một nốt nhạc đem nhà tôi đốt luôn đi.
Nhưng mà vẫn không thể không đi a. Từ chối nam chính cũng không biết dẫn đến hậu quả gì. Tôi đứng dậy muốn ra ngoài. Nhưng ngó sơ bộ dáng thảm hại của mình, chẳng khác gì cái xác khô, không biết lại tưởng xác chết đội mồ sống dậy. Tôi đi tắm rửa sạch sẽ cho tỉnh táo, thay một cái áo sơ mi trắng cùng quần jeans đơn giản. Tóc cũng cột lên gọn gàng. Đôi mắt thâm quầng cũng không biết làm sao che đi. Tôi bị dị ứng với phấn trang điểm nên vẫn là bỏ đi. Cầm vội chiếc túi xách, tôi tính chào anh một tiếng rồi đi. Dù gì cũng sắp đến giờ hẹn rồi. Nhưng nhìn thấy anh mệt mỏi ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, tôi chỉ nhẹ nhàng đắp cho anh một cái chăn. Dù gì thời tiết trở lạnh, lại ngồi phòng điều hòa dễ bị bệnh. Bây giờ chúng tôi không thể sụp đổ được.
Tôi đến chỗ hẹn. Từ bên ngoài đã thấy Bạch Phong một bộ dáng điển trai với bộ vest đen đang ngồi bên cửa sổ. Bên cạnh còn có cả Hữu Cảnh. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tôi tiến vào trong. Lâu rồi không gặp cả hai người họ đều thay đổi rất nhiều. Hiển nhiên là theo hướng tích cực, chỉ có tôi tiêu cực đi thôi. Tôi nói giọng mỉa mai:
- Thế nào mà hai đại thiếu gia Bạch gia, Hữu gia lại muốn gặp tôi vậy? Lẽ nào thấy đối phó Tinh gia mất thời gian nên muốn giết người luôn cho đỡ mất công đây.
Hữu Cảnh đột nhiên cười lớn. Bạch Phong cau mày nhìn tôi, thanh âm trầm thấp phát ra:
- Cậu bớt làm loạn đi.
Tôi mới lười kiếm chuyện với 2 người
- Gọi tôi có chuyện gì? Nói lẹ.
Lúc này hai người họ mới nghiêm túc lại, yên lặng quan sát tôi hồi lâu. Tôi cơ hồ mệt mỏi, tỏ vẻ khó chịu. Cuối cùng Hữu Cảnh cũng lên tiếng:
- Chuyện của Tinh gia không phải chủ ý của bọn tôi. Chỉ là đột nhiên hôm đó có một người nói là bên công ty Lạc gia, muốn hợp tác đối phó Tinh gia. Họ cho Hữu gia 3 ngày suy nghĩ. Vừa hay Bạch gia cũng y như vậy. Nếu nói đây là một vụ làm ăn thì rõ ràng chúng tôi được lợi. Nhưng khi điều tra thì Lạc gia là gia tộc lâu đời, trụ sở chính ở nước ngoài, còn ở đây dù chỉ là một chi nhánh thôi nhưng lại xếp thứ 2 thành phố B, chỉ sau Khuynh gia. Rõ ràng với thực lực đó họ hoàn toàn có thể tự mình lật đổ Tinh gia. Nhưng lại yêu cầu trợ giúp khiến chúng tôi không khỏi nghi ngờ. Nhưng sau cùng 2 nhà vẫn đồng ý. Nhưng chúng tôi mãi về sau mới biết chuyện này.
Tôi day day hai hàng lông mày. Chuyện này tôi cũng sớm đoán ra rồi. Nhưng lại không nghĩ lại là Lạc gia đó. Nếu là Lạc gia thì Tinh gia chắc chắn chỉ còn con đường hủy diệt, còn chống đỡ, cứu vãn gì chứ. Lại nói 2 tên này, dạo gần đây đã bắt đầu điều hành công ty rồi. Hơn nữa còn phát triển Bạch gia cùng Hữu gia đến mức bây giờ đã đứng đầu và thứ 2 thành phố này. Bạch gia còn mở rộng sang nước ngoài rồi cơ. Chả bù cho sự khốn đốn, chật vật của Tinh gia mà. Tôi cười khổ nhìn bọn họ:
- Không phải chủ ý của hai người thì liên quan gì đến tôi. Tinh gia hết rồi.
Bạch Phong, Hữu Cảnh bây giờ đều nhìn tôi với đôi mắt chứa đầy sự thương hại. Cũng đúng, tôi bây giờ đã rất thảm hại rồi. Tôi toan đứng lên định rời đi, chẳng quan tâm họ gọi tôi ra vì chuyện gì nữa rồi. Nhưng Bạch Phong đột nhiên lên tiếng:
- Nghỉ ngơi đi. Yêu thương bản thân mình một chút. Tôi và Hữu Cảnh sẽ tìm cách giúp cậu.
- Đủ rồi. Cũng không xem là ai hại Tinh gia. Còn ban phát lòng nhân ái cái gì.
Tôi nói với vẻ mặt bình thản, nhưng giọng đay nghiến. Cũng không biết 2 tên này gọi tôi ra nói nhảm cái gì chứ. Tôi vẫn nên về nhà thôi. Anh có lẽ đang đợi tôi về.
- Có người bảo tôi làm việc này. Nhà tôi đang gặp khó khăn. Con gái tôi bị bệnh tim, cần ghép tim gấp. Nhưng tôi tìm rất lâu rồi vẫn không có quả tim phù hợp. Tôi vốn định từ chối. Nhưng bọn họ nói họ có quả tim phù hợp còn đồng ý chi trả toàn bộ viện phí. Tôi cũng chỉ vì muốn cứu con gái. Nó còn tương lai phía trước. Còn lại muốn truy cứu tôi thế nào cũng được.
Anh tôi tức giận đạp hắn một cái. Tôi thấy thật đổi mới tam quan. Ông ta có con gái, chả lẽ người khác không có gia đình sao? Tất cả cũng chỉ là lời ngụy biện cho tội ác của mình. Còn cho rằng tất cả đều là hy sinh vì con gái. Con gái ông được sống dựa vào việc hy sinh tính mạng của người khác, hy sinh hạnh phúc của bao nhiêu gia đình. Con bé sống lại bố nó cũng thành tội phạm rồi. Nó cũng bị chỉ trích, xa lánh thôi. Vậy khác nào đem nó về cõi chết lần nữa. Nhưng những lời này tôi cũng lười muốn nói với ông ta. Vì bây giờ có nói cũng vô ích, ông ta vẫn sẽ tìm ra vạn lý do để chối bỏ thôi, tất cả đều là vì con gái vậy đi. Nhưng khiến tôi tức giận vẫn là đám người đó lại vì muốn hại Tinh gia mà làm đến tận mức này, còn liên lụy đến mạng người. Họ cho rằng không phải mình chính tay làm thì không có tội sao? Cho rằng mình đang tiêu diệt cái ác sao? Nếu vậy trước giờ Tinh gia đã tạo nghiệp gì chứ? Nữ chính còn cho rằng bản thân thật tốt đẹp. Nhưng hạnh phúc của cô ta lại được xây dựng trên đau khổ, xương máu của người khác. Còn cô ấy vẫn thuần khiết trong sáng sống trong sự yêu thương, cưng chiều của người khác. Lâu lâu còn nổi hứng làm loạn, bố thí lòng tốt, nói đạo lí làm người. Thật khiến người khác chán ghét, hận không giết quách cô ta đi cho xong chuyện. Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ, Tinh gia đang bị điều tra, còn bị tạm tước giấy phép kinh doanh. Nhiều công nhân còn biểu tình đòi mạng, muốn Tinh gia cút khỏi thành phố. Anh tôi từ đứng bên cửa sổ nhìn xuống đám người đang nháo nhào bên dưới, cười khẩy:
- Gia đình nạn nhân còn chưa lên tiếng. Đám người này lại ở đây làm loạn, đòi lại công bằng. Cho là đang làm việc chính nghĩa sao? Thật rảnh rỗi. Thời gian đó đi làm từ thiện, cho cún ăn còn ý nghĩa hơn.
Tôi ngồi trên ghế xem qua đống văn kiện, thở dài mệt mỏi:
- Anh, đi nghỉ ngơi đi. Giữ đầu óc tỉnh táo mới tốt.
Anh mỉm cười trấn an tôi. Nụ cười thiếu sức sống, cười như không:
- Anh không sao.
Quả thật chúng tôi đã làm việc liên tục trong mấy ngày qua, còn phải xử lí vụ tai nạn công trình, lại thêm vụ bị tước giấy phép. Quả thật mệt mỏi. Nhưng mà lúc này bố vẫn chưa tỉnh lại, mẹ cũng vì lo lắng mà ngất xỉu. Tinh gia cũng chỉ còn hai anh em tôi chống đỡ. Những cô chú họ hàng đều bị mua chuộc cả rồi, còn không ngừng gây thêm sức ép cho chúng tôi.
Tinh gia lần này có lẽ thật sự không trụ nổi nữa. Đối đầu với nam nữ chính chính là kết cục này đi. Nhưng tôi đã làm tổn thương gì họ đâu kia chứ. Đều là họ tự gán tội cho tôi mà.
Đang lúc rối bời, mệt mỏi, tôi nhận được tin nhắn của Bạch Phong
"Quán Z, 5h. Tôi có chuyện cần nói"
Tôi nhìn tin nhắn cười khổ. Còn chuyện gì để nói nữa chứ. Để mà An Nhiên bắt gặp lại khóc lóc, gia đình cô ấy lại không một lời cũng lười nói trực tiếp một nốt nhạc đem nhà tôi đốt luôn đi.
Nhưng mà vẫn không thể không đi a. Từ chối nam chính cũng không biết dẫn đến hậu quả gì. Tôi đứng dậy muốn ra ngoài. Nhưng ngó sơ bộ dáng thảm hại của mình, chẳng khác gì cái xác khô, không biết lại tưởng xác chết đội mồ sống dậy. Tôi đi tắm rửa sạch sẽ cho tỉnh táo, thay một cái áo sơ mi trắng cùng quần jeans đơn giản. Tóc cũng cột lên gọn gàng. Đôi mắt thâm quầng cũng không biết làm sao che đi. Tôi bị dị ứng với phấn trang điểm nên vẫn là bỏ đi. Cầm vội chiếc túi xách, tôi tính chào anh một tiếng rồi đi. Dù gì cũng sắp đến giờ hẹn rồi. Nhưng nhìn thấy anh mệt mỏi ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, tôi chỉ nhẹ nhàng đắp cho anh một cái chăn. Dù gì thời tiết trở lạnh, lại ngồi phòng điều hòa dễ bị bệnh. Bây giờ chúng tôi không thể sụp đổ được.
Tôi đến chỗ hẹn. Từ bên ngoài đã thấy Bạch Phong một bộ dáng điển trai với bộ vest đen đang ngồi bên cửa sổ. Bên cạnh còn có cả Hữu Cảnh. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tôi tiến vào trong. Lâu rồi không gặp cả hai người họ đều thay đổi rất nhiều. Hiển nhiên là theo hướng tích cực, chỉ có tôi tiêu cực đi thôi. Tôi nói giọng mỉa mai:
- Thế nào mà hai đại thiếu gia Bạch gia, Hữu gia lại muốn gặp tôi vậy? Lẽ nào thấy đối phó Tinh gia mất thời gian nên muốn giết người luôn cho đỡ mất công đây.
Hữu Cảnh đột nhiên cười lớn. Bạch Phong cau mày nhìn tôi, thanh âm trầm thấp phát ra:
- Cậu bớt làm loạn đi.
Tôi mới lười kiếm chuyện với 2 người
- Gọi tôi có chuyện gì? Nói lẹ.
Lúc này hai người họ mới nghiêm túc lại, yên lặng quan sát tôi hồi lâu. Tôi cơ hồ mệt mỏi, tỏ vẻ khó chịu. Cuối cùng Hữu Cảnh cũng lên tiếng:
- Chuyện của Tinh gia không phải chủ ý của bọn tôi. Chỉ là đột nhiên hôm đó có một người nói là bên công ty Lạc gia, muốn hợp tác đối phó Tinh gia. Họ cho Hữu gia 3 ngày suy nghĩ. Vừa hay Bạch gia cũng y như vậy. Nếu nói đây là một vụ làm ăn thì rõ ràng chúng tôi được lợi. Nhưng khi điều tra thì Lạc gia là gia tộc lâu đời, trụ sở chính ở nước ngoài, còn ở đây dù chỉ là một chi nhánh thôi nhưng lại xếp thứ 2 thành phố B, chỉ sau Khuynh gia. Rõ ràng với thực lực đó họ hoàn toàn có thể tự mình lật đổ Tinh gia. Nhưng lại yêu cầu trợ giúp khiến chúng tôi không khỏi nghi ngờ. Nhưng sau cùng 2 nhà vẫn đồng ý. Nhưng chúng tôi mãi về sau mới biết chuyện này.
Tôi day day hai hàng lông mày. Chuyện này tôi cũng sớm đoán ra rồi. Nhưng lại không nghĩ lại là Lạc gia đó. Nếu là Lạc gia thì Tinh gia chắc chắn chỉ còn con đường hủy diệt, còn chống đỡ, cứu vãn gì chứ. Lại nói 2 tên này, dạo gần đây đã bắt đầu điều hành công ty rồi. Hơn nữa còn phát triển Bạch gia cùng Hữu gia đến mức bây giờ đã đứng đầu và thứ 2 thành phố này. Bạch gia còn mở rộng sang nước ngoài rồi cơ. Chả bù cho sự khốn đốn, chật vật của Tinh gia mà. Tôi cười khổ nhìn bọn họ:
- Không phải chủ ý của hai người thì liên quan gì đến tôi. Tinh gia hết rồi.
Bạch Phong, Hữu Cảnh bây giờ đều nhìn tôi với đôi mắt chứa đầy sự thương hại. Cũng đúng, tôi bây giờ đã rất thảm hại rồi. Tôi toan đứng lên định rời đi, chẳng quan tâm họ gọi tôi ra vì chuyện gì nữa rồi. Nhưng Bạch Phong đột nhiên lên tiếng:
- Nghỉ ngơi đi. Yêu thương bản thân mình một chút. Tôi và Hữu Cảnh sẽ tìm cách giúp cậu.
- Đủ rồi. Cũng không xem là ai hại Tinh gia. Còn ban phát lòng nhân ái cái gì.
Tôi nói với vẻ mặt bình thản, nhưng giọng đay nghiến. Cũng không biết 2 tên này gọi tôi ra nói nhảm cái gì chứ. Tôi vẫn nên về nhà thôi. Anh có lẽ đang đợi tôi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.