Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 11

Diệp Tích Ngữ

01/12/2021

Lâm Cầm Lan đi WC xong trở về, vui mừng phát hiện Hạ Lăng đã tỉnh, vội vàng đi qua thăm hỏi: "Bạn học này, rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi, cô đang truyền cho em chất dinh dưỡng, thế nào, trong người còn chỗ nào khó chịu không?"

Hạ Lăng nhìn người phụ nữ trước mặt mặc áo blouse trắng tóc ngắn, đoán rằng cô ấy là bác sĩ phụ trách phòng y tế, cười lắc đầu, thanh âm nhỏ nhẹ, "Không có chỗ nào khó chịu cả, em cảm ơn cô."

"À."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngữ điệu có chút kì quái, "Cái này em có thể làm chứng, cô ấy vừa tỉnh lại đã có khí lực hơn người, như sinh long hoạt hổ vậy."

"Sinh long hoạt hổ": ý chỉ người có sinh lực dồi dào, mạnh như rồng khoẻ như hổ.

Lâm Cầm Lan không khỏi quay đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Tiết Húc xuất hiện dấu tay, đỏ hồng một mảnh, rất rõ ràng, cô kinh ngạc mở miệng: "Tiết Húc, mặt em làm sao thế?"

Thiếu niên liếc một cái nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Hạ Lăng, hừ lạnh không nói, lần này quả thật là hắn sai, hắn nhận, thế nhưng những vết thương kia trên người cô là sao?

Tiết Húc đơn giản nghĩ, chỉ cần xác định trên ngực cô có vết thương, vậy thì có thể chứng minh cô chính là cô gái điên khùng kia.

Nhưng tình huống hiện tại là, trên người Hạ Lăng có rất nhiều vết thương, lại đủ hình dạng, quỷ mới biết cái nào là do cậu đánh.

Trong lòng hắn kỳ thật có một suy đoán, nhưng không dám kết luận.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Thấy Tiết Húc chỉ nhìn Hạ Lăng không nói lời nào, Lâm Cầm Lan tinh ý phát hiện ra không khí giữa bọn họ có cái gì đó không đúng, xem ra quan hệ của hai người không hề đơn giản như cô nghĩ.

Nhưng cô là người ngoại cuộc, Lâm Cầm Lan cũng không cố gắng tìm hiểu, nói sang chuyện khác, ôn nhu hỏi Hạ Lăng: "Bạn học, em đã ăn cơm trưa chưa?"

Hạ Lăng cụp mi, nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."

"Bữa sáng đã ăn chưa?"

"Ăn rồi ạ."

Lâm Cầm Lan có chút kỳ quái, nếu chỉ là nhỡ bỏ một bữa ăn, thân thể không đến mức suy yếu đến té xỉu như vậy.

Bác sĩ tiếp tục hỏi: "vậy ngày hôm qua, ăn cơm chưa?"

"Em có ăn bữa tối."

Lâm Cầm Lan nhướn mày, sáng tỏ, "Cơm trưa cũng không ăn đúng không?"

"Chắc em sẽ không nói cho cô biết, hôm kia, hôm kìa, hôm trước nữa, bữa trưa em đều nhịn đúng không?"

Hạ Lăng có chút xấu hổ, cúi đầu, bàn tay vô thức nắm chặt ga giường, im lặng không lên tiếng.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Bên cạnh Tiết Húc cũng nhíu mày, nhìn cô, không biết đang nghĩ cái gì, biểu tình rất đăm chiêu.

Lâm Cầm Lan thấy cô không nói gì liền cho là mình đoán đúng rồi, trong lòng có chút tức giận, "Em nói thật cho cô biết, có phải em đang giảm béo không?"

Mấy cô gái giống như Hạ Lăng cô gặp rất nhiều, muốn có một thân hình thon thả, vì giảm béo không từ thủ đoạn, nhịn ăn là chuyện thường ngày, hiện tại Hạ Lăng đã rất gầy, đoán rằng cũng là do giảm béo, Lâm Cầm Lan lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

"Em đây là đang coi thường tính mạng của mình đúng không? Còn tiếp tục như vậy, nhẹ thì là thiếu máu, nghiêm trọng hơn thì là đau dạ dày, quá trình phát triển cơ thể cũng bị rối loạn..."

Lâm Cầm Lan bày ra bộ dạng bác sĩ chuyên nghiệp, nghiêm túc giảng giải.

Hạ Lăng biết vị bác sĩ này hiểu lầm mình, liền vội vàng lắc đầu, "Em không giảm béo, cô hiểu lầm rồi."

"Vậy thì vì sao không ăn cơm trưa?"

Hạ Lăng mím môi, có chút khó khăn mở miệng, "Em ăn không nổi."

"Chú Hạ không cho cô phí sinh hoạt?"

Không đợi Lâm Cầm Lan lên tiếng, Tiết Húc bỗng nhiên đứng lên, con ngươi đen nhánh từ trên cao nhìn xuống quan sát cô, đột nhiên hỏi.

"Tại sao ông ý phải cho tôi?" Hạ Lăng kỳ quái hỏi lại một câu.

"Hỏi thừa, phận làm cha, ông ta không cho con mình thì cho ai." Tiết Húc có chút khó chịu thở ra một hơi, hắn cho rằng Hạ Nhiễm Nhiễm đã đủ ngây thơ, vài thủ đoạn vớ vẩn thì làm gì được ai, không nghĩ đến lại có người ngốc hơn cô ta, còn mang bộ dạng mặc kệ số phận.

Cô là con thứ đấy!

Không có tiền thì không biết hỏi xin cha mình sao?

Nhị tiểu thư nhà Hạ gia bởi vì không có tiền ăn cơm liền đói đến ngất xỉu giữa đường, có phải quá hoang đường không?

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Tiết Húc bất đắc dĩ sờ soạn hai túi, lấy ra tờ tiền mặt duy nhất tìm được đưa cho cô, "Này, đi mua tạm chút gì ăn lót dạ đi."

Hạ Lăng chớp mắt mấy cái, nhìn thiếu niên cầm trong tay tờ một trăm tệ, liền bất động.



"Như thế nào, chê ít sao?" Tiết Húc nhướn mày, đem tờ tiền đung đưa trước mặt cô, giống như chơi trò thôi miên, đưa về bên nào thì tầm mắt cô liền đưa về bên đó, nhìn chằm chằm, có chút ngốc, lại có chút đáng yêu.

Không thể tưởng được người này lại còn mê tiền.

Tiết Húc không tự chủ nhếch miệng lên, "Trên người tôi hiện tại cũng chỉ có từng này tiền, bất quá đủ cho cô ăn một bữa."

Thời buổi này còn ai mang theo tiền mặt chứ, chỉ cần một cái di động là có thể làm được tất cả, bất quá nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của Hạ Lăng, hắn cũng không mong đợi cô có thể sử dụng loại sản phẩm điện tử cấp cao này.

"Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận."

Hạ Lăng nuốt một ngụm nước bọt, phải rất cố gắng mới có thể thoát khỏi sự hấp dẫn của đồng tiền, lưu luyến rời khỏi khuôn mặt chủ tịch Mao, chậm rãi kiên định lắc đầu.

"Vì cái gì?"

"Vô duyên vô cớ, cậu lại không nợ tôi cái gì." Hạ Lăng biểu tình khôi phục lại vẻ bình tĩnh, "Cậu không cần thương hại tôi."

"Ai thương hại cô." Tiết Húc giọng nói có chút không kiên nhẫn, hắn không có thói quen giải thích, ánh mắt lạnh lùng, "Tôi hỏi lần nữa, muốn hay không?"

"Không muốn."

"Vậy thì dẹp đi." Cậu chủ Tiết bị tổn thương lòng tự trọng, tức giận đến đóng sầm cửa lại, "Cô chờ đó cho tôi!"

Chờ, chờ cái gì? Hắn còn muốn tới tìm cô báo thù sao?

Hạ Lăng có chút buồn bực, lại mệt mỏi không muốn truy hỏi.

Cô quá mệt rồi.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

"Đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy." Lâm Cầm Lan đau lòng xoa đầu cô, "Tiết Húc chỉ là có ý tốt, không có ý gì khác, người như cậu ta, chính là ngoài lạnh trong nóng, quen biết lâu ngày em sẽ thấy, cậu ta thật ra là một người rất ôn nhu."

"Em biết." Hạ Lăng nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn ngón tay dán urgo, đôi mắt trong xanh phẳng lặng hiện ra tia nhu hòa.

Không biết... Sao cô lại có thể không biết chứ, Tiết Húc tuy rằng luôn tỏ ra chán ghét cô, nhưng mỗi lần, vào thời điểm cô gặp khó khăn, người duy nhất ra tay giúp cô lại chính là hắn.

Thật sự, là một người rất ấm áp.

"Nhưng nếu em nhận tiền cũng không thể giải quyết được triệt để vấn đề." Hạ Lăng đối với Lâm Cầm Lan nói: "Cô yên tâm, em sẽ tự mình nghĩ cách kiếm tiền."

Tiết Húc không hiểu con người cô, cho cô tiền bất quá là nhất thời cao hứng, mà cô lại rất dễ sinh ra ỷ lại, so với đói bụng, như vậy mới gọi là vạn kiếp bất phục.

Lâm Cầm Lan gật đầu, so với cái này, bản thân còn chuyện quan trọng hơn muốn hỏi cô.

"Em tên Hạ Lăng, đúng không?"

"Vâng."

"Tốt! Hạ Lăng, cô hỏi em, những vết thương trên người em ở đâu mà có?" Lâm Cầm Lan biểu tình nghiêm trọng hỏi.

"Ở trường có người ức hiếp em sao?"

Hạ Lăng lông mi khẽ run, lắc đầu, "Không có."

"Vậy là người trong nhà làm sao?"

Hạ Lăng hít sâu một hơi, "Bác sĩ, cô đừng hỏi nữa, chuyện cũng qua lâu rồi."

"Được, nhưng em phải hứa với cô, về sau sẽ không tự sát nữa."

Hạ Lăng mở to mắt, đồng tử co rút lại, nhìn bác sĩ, lúng túng không nói lên lời.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

"Cô đã vén tay áo của em lên để kiểm tra." Lâm Cầm Lan nói: "Hai bên cổ tay đều có những vết cứa, số lượng rất nhiều, miệng vết thương nông sâu không đều, vết sâu nhất cơ hồ có thể mất mạng, theo góc độ đường cắt có thể thấy, không giống do người bên ngoài làm, chỉ có thể là chính em."

Lâm Cầm Lan thấy Hạ Lăng sững sờ, thở dài, "Cô nói những điều này, không phải muốn ép em nói ra cái gì, chỉ là nếu như có điều gì phiền não, cô hi vọng em có thể tâm sự với cô, hoặc là tìm người khác giúp đỡ, trường học nhất định sẽ bảo vệ em, đây cũng không phải là việc nhỏ, trạng thái tinh thần của em bây giờ không ổn định, khả năng cần được tiếp nhận điều trị tâm lý."

Hạ Lăng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cô thấy những vết thương kia, đều đã kết sẹo, đúng không ạ?"

"Đúng, không sai."

"Có vết thương nào mới không ạ?"

"... Không." Lâm Cầm Lan đoán được cô muốn nói gì.

"Như cô đã thấy." Hạ Lăng nhìn bác sĩ thản nhiên nói: "Bây giờ trạng thái tâm lý của em rất ổn, bất luận trước đây đã xảy ra chuyện gì, cũng không còn liên quan tới hiện tại, không nhắc lại chuyện cũ, chính là cách tốt nhất với em lúc này."

https://truyen4u.net/author/NekoU207



***

Tiết Húc sau khi rời khỏi phòng y tế, trực tiếp trở về phòng học, bất quá chưa tiến vào, tùy tay kéo một bạn học nam, "Giúp tớ kêu Hạ Nhiễm Nhiễm tới đây."

Bạn học nam rất kỳ quái, "Sao cậu không tự mình đi tìm bạn ấy?"

Tiết Húc giọng điệu thâm trầm, "Có một số việc không thích hợp nói trong lớp."

Nam sinh giật mình, cười xấu xa, một bộ mình đã hiểu, xoay người, hướng trong phòng học hô to một tiếng: "Hạ Nhiễm Nhiễm, mùa xuân của cậu tới tìm này!"

Hạ Nhiễm Nhiễm thích Tiết Húc, mọi người ai cũng biết.

Tiết Húc: "..."

Hạ Nhiễm Nhiễm lòng tràn đầy vui vẻ chạy đến, "Tiết Húc, cậu tìm tớ hả?"

"Đúng." Tiết Húc đi thẳng vào vấn đề, xòe tay ra trước mặt cô ta, "Đưa thẻ cho tớ."

Hạ Nhiễm Nhiễm như lọt vào trong sương mù, "Thẻ gì cơ?"

"Còn có thể là cái gì." Tiết Húc đưa mắt nhìn lớp phấn son cùng bộ váy cô ta mặc, trong lòng cười mỉa mai, "Chính là tiền mà cậu dùng để mua váy mới đấy."

"Tiền đó là của cha cậu cho Hạ Lăng làm phí sinh hoạt đúng không?"

Hạ Nhiễm Nhiễm tâm liền lạnh xuống, không tin nhìn hắn, "Cậu là vì cô ta đến đòi tiền?"

"Cứ coi là vậy đi." Tiết Húc thừa nhận có chút không được tự nhiên.

"Ngay cả cậu cũng đứng về phe cô ta sao?" Hạ Nhiễm Nhiễm cảm thấy trời đất sụp đổ, nước mắt nhoáng một cái liền tuôn ra, đỏ mắt kêu to: "Các cậu có chút nào để ý tới cảm nhận của tớ không hả!"

"Chính vì suy nghĩ cho cậu nên tớ mới không nói cho cha cậu biết." Tiết Húc thấy cô ta đột nhiên rớt nước mắt, liền thấy đau đầu, cho nên hắn mới chán ghét con gái, dễ dàng khóc nức nở không dứt, mẫn cảm lại yếu ớt.

Vừa nghĩ như thế, cảm thấy Hạ Lăng có chút đáng khen, ít nhất hắn chưa từng thấy cô rơi một giọt nước mắt nào.

"Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng mong tớ đem tiền đưa cho cô ta!"

"Chắc chứ?" Tiết Húc nói: "Cho dù cô ấy có chết cậu cũng không đưa sao?"

"Cái gì?"

"Hôm nay Hạ Lăng ngất xỉu." Tiết Húc dùng giọng bình tĩnh kể lại: "Mấy ngày nay cô ấy đều không ăn cơm trưa, bị thiếu máu lại không được cung cấp dinh dưỡng không đầy đủ, cuối cùng bệnh dạ dày phát tác, bây giờ đang nằm ở phòng y tế."

Hạ Nhiễm Nhiễm mặt trắng bệch, "Nào có nghiêm trọng như thế?"

Tiết Húc: "Tớ nói những điều này không phải quan tâm cô ấy, chỉ là muốn nói cho cậu biết, nếu sức khoẻ của cô ấy chuyển biến xấu, cậu cảm thấy ai nên gánh vác trách nhiệm to lớn này?"

"Vạn nhất không cẩn thận để cô ấy chết, cậu nói xem cảnh sát có tới tìm tới cậu..."

"Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa, tớ đưa là được chứ gì!"

Hạ Nhiễm Nhiễm tính tình đơn thuần, bị hắn hù đến phát sợ, càng nghe càng cảm thấy không ổn, Hạ Lăng chết không quan trọng, điều cô ta sợ nhất chính là có thể mình sẽ bị ngồi tù?

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Cô ta bĩu môi, không tình nguyện đưa thẻ ra, "Bất quá tớ nói trước, bên trong không còn nhiều tiền, cậu làm thế nào thì làm."

"Không phiền cậu hao tâm."

Tiết Húc nhún vai, lấy được thẻ liền rời đi, không có một tia lưu luyến, hắn khẽ nhếch khóe môi, chiếc thẻ màu xanh bị hắn tùy ý tung hứng, thiếu niên mang trên người vẻ hào hứng.

Cái này chắc cô sẽ không phản đối, Tiết Húc nghĩ một lát nữa Hạ Lăng sẽ đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng liền đắc ý.

"A Húc."

Tiết Húc ngước mắt, nhìn thấy Chu Gia Giang đâm đầu đi tới, nhíu mày, cảm thấy có chút phiền toái.

"Làm sao?" Hắn đem thẻ ngân hàng cất vào túi quần.

"Chú tớ đem tới một văn kiện." Chu Gia Giang giơ túi hồ sơ trong tay lên, "Nói đã tra được tư liệu về Hạ Lăng."

"Thật sao?"

Tiết Húc lấy lại tinh thần, cầm lấy túi hồ sơ, "Đưa tớ xem."

"Tớ vừa mới nhìn qua." Chu Gia Giang muốn nói lại thôi, "Có chút thảm, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Có phải hồi trước cô ấy hay bị mẹ dùng bạo lực không?" Tiết Húc đã đoán được vài phần.

Chu Gia Giang rối rắm mặt nhăn lại, "So với bạo hành gia đình, tớ cảm thấy giống ngược đãi hơn."

Tác giả có lời muốn nói: Sao lại có người mẹ nhân cách thối nát như vậy, con nhỏ mà đã bị đánh đập rất dễ để lại bóng ma tâm lý, thật thương tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook