Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!
Chương 23
Diệp Tích Ngữ
01/12/2021
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Là tôi đưa hắn vào viện đấy!"
Âm thanh giòn tan như chim hoàng oanh của cô gái không ngừng truyền vào tai Tiết Húc, vẻ mặt hắn biến đổi liên tục, hết xanh rồi lại đỏ cuối cùng đen lại, nghiến răng phun ra một câu: "Được lắm!"
Ban đầu, hắn đứng ở góc tường nghe, thấy từ trong miệng chó của hai tên côn đồ kia không ngừng phun ra những từ ngữ ô uế, dụ dỗ đe dọa Hạ Lăng, trong lòng rất tức giận, muốn xông ra đánh bọn họ một trận, mà Hạ Lăng đáng thương bị bọn họ chặn lại ở đó, không hề có ý định ra tay, trong lòng hắn dần xua tan hoài nghi đối với cô.
Nếu như là cô gái kia, căn bản sẽ không tốn thời gian dây dưa cùng bọn họ.
Ngay lúc Tiết Húc định xông ra ngoài liền nghe được Hạ Lăng bỗng nhiên nói ra một câu: "Các ngươi biết Tiết Húc chứ?"
Bước chân hắn dừng lại, thoáng ngạc nhiên hơi nhướn mày, nghĩ rằng nha đầu kia cũng không ngốc, biết đem hắn ra doạ bọn chúng.
Ai chẳng biết Tiết Húc hắn là Hỗn Thế Ma Vương, là cao thủ đánh nhau.
Cho nên Tiết Húc không có vội vã đi lên, ung dung ở phía sau, muốn xem xem hai người này sẽ nói như thế nào, căn cứ vào câu trả lời của bọn họ, để quyết định lát nữa sẽ đánh bọn họ mạnh hay nhẹ.
Hắn biết khi dễ người khác, mà đôi lúc cũng có thể khoan nhượng.
Đây chính là hai loại tính chất.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nào biết được, cứ như vậy không kịp phòng bị, nghe được câu nói đầy sức sát thương của Hạ Lăng.
Tiết Húc trong lòng cảm thấy như có thiên quân vạn mã thi nhau chạy loạn, điên cuồng gào thét.
*
Ai cũng không biết giờ phút này Hạ Lăng đang vô cùng khẩn trương, chớp mắt liên tục, chứng minh cô đang nói dối, sở dĩ cô nói như vậy, bất quá là muốn mượn tên tuổi của Tiết Húc hù dọa bọn họ, chung quy chuyện đó của Tiết Húc, cô cũng có một chút trách nhiệm.
Hai tên côn đồ nghe xong, bầu không khí yên lặng một chốc liền bị phá vỡ, ôm bụng cười ha ha.
"Tiểu muội muội, em thật đáng yêu."
"Lời này mà cô em cũng nói ra được, không đáng tin một chút nào."
"Không nhiều lời nữa, nhanh cởi quần áo ra!" Nam sinh tóc vàng mất hết kiên nhẫn, ánh mắt thoáng nét bi thương nhìn cô, "Nếu cô em không làm được thì để bọn ta."
Phản ứng của bọn họ Hạ Lăng sớm đã dự đoán được, không cần nghĩ cũng biết sẽ có người không tin, nhưng trên mặt cô vẫn như trước vô cùng trấn định, bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi cô kể chính là sự thật.
Hạ Lăng tùy tiện chỉ vào một hướng ý bảo bọn họ nhìn qua, "Không tin chính các ngươi đi hỏi Tiết Húc đi, hắn ở ngay bên đó đó."
Hai người đều là sửng sốt, thấy cô bình tĩnh như vậy, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Tiết Húc vẫn luôn đứng sau lưng bọn họ?
Nam sinh tóc vàng quay đầu xác nhận, còn cậu nam sinh kia dù không quay đầu, nhưng cũng không làm bất kì hành động thiếu suy nghĩ nào.
Thừa dịp bọn họ ngây người trong chốc lát, Hạ Lăng cắn chặt răng dùng hết sức lực, đột nhiên đẩy tay nam sinh trên mũi có đính hạt cườm kia ra, chạy trối chết, chạy sau vào bên trong hẻm tối như mực.
"Con đàn bà khốn khiếp này quả nhiên gạt người!"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nam sinh mũi đính hạt cườm tức giận thở hổn hển, đang muốn đuổi theo, đột nhiên bị bàn tay đang run rẩy của nam sinh tóc vàng giữ chặt lại, nuốt nước miếng nói: "Lão... Lão Tam, Tiết Húc dường như thật sự đang ở phía sau chúng ta."
"Cái gì?" Nam sinh mũi đính hạt cườm khiếp sợ quay đầu.
Phía sau bọn họ cách đó không xa, có một người đang dựa lưng vào góc tường.
Tối lửa tắt đèn, thân ảnh của hắn cơ hồ hoà vào màn đêm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, người nọ đang từ từ tới gần bọn họ, ánh trăng bàng bạc chậm rãi chiếu vào trên người hắn, toàn bộ cơ thể dường như phát sáng trong con hẻm tối tăm.
Đó là một thiếu niên rất ưa nhìn, dáng người cao gầy, tóc đen mắt sáng, mặt mày tuấn tú đầy cao ngạo, nhìn vào thì vô hại, nhưng lại làm cho nam sinh mũi đính hạt cườm không rét mà run, nhận ra hắn chính là Tiết Húc.
Hắn không thể nào quên được gương mặt này, người này đã khiến cho lão đại bọn họ hồn siêu phách tán.
Mọi người đều biết, lão đại bọn họ là gay, gần giống với bọn họ thích những cô gái xinh đẹp, còn lão đại cũng thích xinh đẹp nhưng đối tượng là nam giới, trong trường của bọn họ có rất nhiều nam sinh bị hắn nhắm tới, vài người còn buộc phải chuyển trường, sau này có một ngày, hắn liền nhìn trúng Tiết Húc bên trường Hoa Đức, khiến cả người hắn rạo rực, mỗi ngày đều mang vài đệ tử đến Hoa Đức gây rối Tiết Húc, mà lần cuối cùng lão đại đến, có mang theo nam sinh mũi đính hạt cườm này.
Do đó may mắn tận mắt thấy được dáng người uy phong của Tiết Húc, hắn một quyền đánh gãy cái răng cửa của lão đại, còn đem cậu ta đánh cho mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dưới đất mạnh mẽ đạp mấy cái.
Mà bọn họ sợ hãi phong hắn là lão đại, còn bị buộc quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở gọi hắn "ba ba".
Một màn kia, đã sâu khắc vào trong đầu nam sinh mũi đính hạt cườm, tạo thành bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng.
Từ đó về sau, lão đại không còn dẫn bọn họ đến tìm Tiết Húc nữa, chỉ là mỗi khi nhớ tới đều thở dài, nhìn biểu tình kia, tựa hồ còn rất tiếc nuối.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Mà bây giờ, Tiết Húc khoác lên mình ánh trăng mông lung huyền ảo, như là một thân mang giáp bạc, gương mặt tinh xảo lạnh lùng không có một tia cảm xúc, không chút huyết sắc giống như Tu La đến từ địa ngục vậy.
"Tiết, Tiết Húc, sao ngươi lại ở chỗ này?" Nam sinh mũi đính hạt cườm nhìn hắn đến gần, sợ tới mức bước lùi về phía sau vài bước, thanh âm lắp bắp, chỉ về hướng Hạ Lăng vừa chạy đi, "Chẳng lẽ cô gái kia thật sự là người của ngươi?"
"Chúng ta không phải cố ý mạo phạm cô ấy." Nam sinh tóc vàng cũng rất sợ hắn, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, thật cẩn thận lộ ra khuôn mặt tươi cười chịu tội: "Nếu sớm biết cô ấy là người của ngươi, chúng ta cũng không dám chạm vào một sợi lông của cô ấy, thật không phải, lần sau bọn tôi không dám nữa."
Nói đùa gì chứ, Tiết Húc là người đem lão đại bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, còn bọn họ chỉ là đám tôm tép muốn kiếm cơm ăn lại đụng phải hắn, vậy còn có đường sống sao?
Đồng thời trong lòng thầm mắng Hoàng Lộ, cái thứ đàn bà thối kia, dám nói dối bọn họ Hạ Lăng chỉ là người thường, dù có đánh chết cô cũng không có việc gì.
Không có việc gì cái con khỉ!
Sớm biết đã không vì vài đồng tiền mà chấp nhận cuộc trao đổi này, tốn công vô ích.
Nhưng mà, lại ngoài ý muốn của hai người, Tiết Húc cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tiện tay đem túi sách trên vai lấy xuống ném cho bọn họ.
"Cầm giúp tôi."
Động tác kia vô cùng tự nhiên, như là coi bọn họ là đệ tử của hắn vậy.
Nam sinh tóc vàng luống cuống tay chân tiếp được, ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Húc bỗng nhiên cúi người xuống buộc chặt dây giày, còn khởi động tay chân một chút, sau đó như một mũi tên rời cung phóng vào màn đêm, quẹo vào ngã rẽ nơi Hạ Lăng vừa biến mất.
Còn lại hai người mặt đầy dấu chấm hỏi, liếc nhìn nhau, cũng gấp gáp vội vàng chạy theo.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
*
Hạ Lăng chạy rất lâu, trong con hẻm nhỏ này rất nhiều lối rẽ, cô dựa theo thói quen, rẽ đông rẽ tây, thấy không có người đuổi theo, mới chống tay vào tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên mặt, trấn tĩnh lại.
Cuối cùng cũng thoát khỏi bọn họ.
Từ đầu cô đã lên kế hoạch chạy trốn, không muốn cùng bọn họ cứng đối cứng, nói những lời này thuần túy là muốn hù doạ, dời đi lực chú ý của bọn họ, xem ra khá hiệu quả.
Hạ Lăng lấy lại tinh thần, nắm thật chặt túi sách trên vai, đi về nhà.
Cô không biết, tuy rằng cô tự nhận mình đã rất quen thuộc với nơi này, nhưng với người nào đó lớn lên ở đây, bất kể là đường cùng ngõ hẻm nào, so với cô còn tường tận hơn, sớm đã đi đường tắt chặn cô ở phía trước.
Cho nên Hạ Lăng đi tới đi lui, chợt phát hiện phía trước có một bóng người tựa vào tường, chân dài vắt chéo, tư thế biếng nhác.
Trời tối quá, nơi này lại không có đèn đường, cũng không biết là người là quỷ, trong lòng cô chấn động, lập tức liên tưởng đến không phải là hai người kia đã đuổi tới chứ? Cô xoay người lại muốn chạy.
"Đứng lại." Người nọ mở miệng nói chuyện, tiếng nói hơi trầm xuống, lại mang theo vẻ trong trẻo của thiếu niên.
Hạ Lăng ngẩn ra, nháy mắt mấy cái, lập tức xoay người vui vẻ nghênh đón, "Tiết Húc, tại sao cậu lại ở đây?"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Vừa đến gần, gương mặt quen thuộc dần dần thu vào trong tầm mắt Hạ Lăng, trong lòng cô không nhịn được vui vẻ.
"Đương nhiên là tới thăm cô một chút để xem người đánh tôi răng rơi đầy đất thế nào." Tiết Húc ngoài cười nhưng trong không cười, giọng điệu dị thường mềm nhẹ, bẻ từng khớp tay, "Bây giờ chúng ta bắt đầu?"
Hạ Lăng liền biết hắn đã nghe được những lời cô vừa mới nói với đám côn đồ kia, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, "Đều là hiểu lầm, tôi chỉ tùy tiện nói lung tung thôi."
Lúc này, hai tên kia cũng vừa vặn đuổi tới, Hạ Lăng đưa mắt nhìn xa xa thấy bọn họ, sợ tới mức muốn chạy tiếp, bước chân có chút gấp, không cẩn thận trượt chân, đầu gối đập xuống nền đất, cô kiên cường không kêu ra tiếng, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhịn đau mà nhíu chặt lại.
"Chạy cái gì mà chạy, không thấy có tôi ở đây sao?" Tiết Húc nhíu mày đi qua, đang muốn xem xét tình huống của cô, nam sinh mũi đính hạt cườm đã chạy đến trước mặt, nhìn thấy Hạ Lăng té trên mặt đất có hơi kinh hãi, tưởng bị Tiết Húc đánh, nghĩ rằng chẳng lẽ cô không phải là người của Tiết Húc, mà là người hắn ghét?
Nam sinh mũi đính hạt cườm liền thay đổi ý niệm, nghĩ tới một sáng kiến có thể vẹn toàn đôi bên, hắn hưng phấn vội vàng nói với Tiết Húc: "Tiết ca, nha đầu kia quá giảo hoạt, dám lừa gạt chúng tôi, không cần ngài động thủ, chúng tôi tới thay ngài giáo huấn cô ta!"
Hắn vừa nói xong, bàn tay đã hướng về mái tóc Hạ Lăng, muốn đem cô từ dưới đất kéo lên.
"Ngươi chạm vào cô ấy thử xem." Tiết Húc thanh âm không chút để ý truyền tới, hàm chứa tia lạnh lẽo không dễ phát giác, "Tay không muốn nữa có phải không?"
Nam sinh mũi đính hạt cườm thân thể cứng đờ, nhanh chóng rút tay lại, không dám lộn xộn.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Mà nam sinh tóc vàng bị tụt lại phía sau rốt cuộc cũng ôm cặp sách chạy tới, thở hổn hển đem cặp sách đưa cho Tiết Húc, "Dạ, cặp sách của ngài."
"Ừm." Tiết Húc nhận lấy động tác hết sức tự nhiên, "Các ngươi cút đi, lần sau để ta nhìn thấy các ngươi đụng đến người của ta, tự biết hậu quả?"
"Vâng, đại tẩu!" Hai người không cần nghĩ ngợi đáp, nháy mắt nhìn thấy mặt Tiết Húc sầm xuống, phản ứng kịp, âm thầm kêu khổ, đều do lão đại từng ra lệnh cho bọn họ phải gọi Tiết Húc là đại tẩu, gọi sai một lần phạt 100 tệ, bọn họ sớm đã gọi quen miệng.
Hai người thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chuồn mất.
"Bọn họ vì sao lại kêu cậu là đại tẩu?" Hạ Lăng ngồi dưới đất tò mò, ngửa đầu nghi ngờ hỏi hắn.
Tiết Húc như là nhớ ra cái gì đó rất khó coi, sắc mặt rất thối, "Bởi vì bọn họ đều là một đám bệnh thần kinh."
Hắn hạ thấp người hỏi cô: "Có bị thương chỗ nào không?"
Hạ Lăng vừa muốn lắc đầu, lại nhìn thấy bộ dạng quan tâm của thiếu niên, trong lòng nóng lên, chớp mắt nói: "Không bị thương, chỉ là chân không còn sức nữa."
Tiết Hú "xì" một tiếng, "Cô thế nào càng ngày càng lắm chuyện?"
Hắn xoay người lại rồi ngồi xuống, "Lên đây đi, tôi cõng cô về."
"Được!" Hạ Lăng nheo mắt nở nụ cười, dùng lực gật gật đầu, nhảy lên lưng hắn, đi đứng vô cùng linh hoạt, nào có chút yếu ớt nào.
Tiết Húc đứng lên ổn định thân thể, cõng cô về nhà.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng đầu kề vào hõm vai ấm áp của hắn, ngửi được hương thơm ngọt ngào trên người hắn, vụng trộm nhếch lên khóe miệng, nghiêng đầu nói với hắn: "Tôi cho rằng cậu sẽ giận tôi."
Lúc nãy cô còn tưởng rằng hắn sẽ cương quyết xem cô là kẻ thù, muốn tính sổ với mình đến cùng.
Tiết Húc có thể đoán được cô đang nghĩ cái gì, mắt nhìn phía trước thản nhiên nói: "Tôi có mắt, có thể phân biệt được."
Lúc ấy Hạ Lăng chỉ là chạy trốn, không có đánh người, đã hoàn toàn tẩy sạch hiềm nghi.
"Hạ Lăng."
Lần đầu tiên, hắn trịnh trọng gọi tên của cô, "Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô thật sự không phải là cô gái kia, đúng không?"
"Tôi nói không phải cậu sẽ tin sao?" Hạ Lăng phủi miệng.
Tiết Húc trầm mặc một chút, gật đầu nói: "Tôi tin, chỉ cần là lời cô nói, tôi đều tin, tôi biết cô không phải là người thích nói dối."
Cả người Hạ Lăng đột nhiên cứng đờ: "..." Áp lực lớn thật.
Tiết Húc thấy người phía trên chậm chạp không lên tiếng, bàn tay nắm lấy vai hắn càng ngày càng gấp, hình như là đang bối rối, không khỏi cười cười, "Cô sợ hãi cái gì, yên tâm đi, tôi đã xác định cô không phải, cô gái đó không có nhát gan như vậy."
"Chuyện trước kia tôi xin lỗi, là tôi nhận lầm người, mới nhiều lần gây khó dễ cho cô, thật ra khó có thể tin tưởng, trên thế giới lại có thể có người giống người đến vậy, này, cô có em gái hay chị gái nào không, mẹ cô lúc trước chẳng lẽ sinh đôi cùng trứng?"
Tiết Húc loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ với Hạ Lăng, thay vào đó một loạt những suy nghĩ không tưởng bắt đầu nổi lên.
Hạ Lăng nghe hắn nói như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, cô nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi hắn: "Nếu, tôi nói nếu nha, nếu tôi thật sự là cô gái đó, cậu sẽ làm gì tôi?"
Tiết Húc không chút nghĩ ngợi, giơ ngón tay mảnh khảnh lên chỉ về hướng thùng rác màu đỏ trước mặt, "Nhìn thấy cái thùng rác kia không? Ngay lúc này tôi sẽ đem cô nhét vào trong đó."
Hạ Lăng: "..."
Tiết Húc: "Cô bỗng nhiên run rẩy cái gì?"
"... Có chút lạnh."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Dưới sự yêu cầu của Hạ Lăng, Tiết Húc để cô xuống trước cửa tiểu khu.
"Cậu vẫn chưa về nhà sao?" Hạ Lăng đi về phía trước vài bước, thấy Tiết Húc không đi theo mà lại đứng yên tại chỗ đăm chiêu suy nghĩ, không khỏi kỳ quái hỏi.
"Hình như tôi quên mất cái gì đó ở ven đường." Tiết Húc nhìn Hạ Lăng, lại nhìn về phía cặp sách của mình, rõ ràng không thiếu gì, hắn dứt khoát không thèm để ý nữa, nói tạm biệt với Hạ Lăng sau đó khoác balo lên vai về nhà.
Phía bên đường đối diện với con hẻm nhỏ, Chu Gia Giang đang ngồi bên trong một quán nướng, vừa ăn xiên thịt dê vừa đợi Tiết Húc, chỗ này khoảng cách khá xa, trong hẻm thì lại tối om nên không nhìn rõ phía bên kia phát sinh tình huống gì, chỉ biết ngồi thưởng thức mỹ vị, một bên âm thầm nghi hoặc sao Tiết Húc lại chậm như vậy.
Thật là, cậu phải ngồi đây ăn đến bao giờ nữa.
Tác giả có lời muốn nói: không nên gấp gáp, kịch bản đã an bài, về sau tiểu ca ca sẽ lên sàn nhiều hơn, lúc này vẫn là nữ chủ chiếm sân nhà, không nói nhiều nữa, chỉ một câu ——
Hãy quý trọng Hạ Lăng a! ! !
"Là tôi đưa hắn vào viện đấy!"
Âm thanh giòn tan như chim hoàng oanh của cô gái không ngừng truyền vào tai Tiết Húc, vẻ mặt hắn biến đổi liên tục, hết xanh rồi lại đỏ cuối cùng đen lại, nghiến răng phun ra một câu: "Được lắm!"
Ban đầu, hắn đứng ở góc tường nghe, thấy từ trong miệng chó của hai tên côn đồ kia không ngừng phun ra những từ ngữ ô uế, dụ dỗ đe dọa Hạ Lăng, trong lòng rất tức giận, muốn xông ra đánh bọn họ một trận, mà Hạ Lăng đáng thương bị bọn họ chặn lại ở đó, không hề có ý định ra tay, trong lòng hắn dần xua tan hoài nghi đối với cô.
Nếu như là cô gái kia, căn bản sẽ không tốn thời gian dây dưa cùng bọn họ.
Ngay lúc Tiết Húc định xông ra ngoài liền nghe được Hạ Lăng bỗng nhiên nói ra một câu: "Các ngươi biết Tiết Húc chứ?"
Bước chân hắn dừng lại, thoáng ngạc nhiên hơi nhướn mày, nghĩ rằng nha đầu kia cũng không ngốc, biết đem hắn ra doạ bọn chúng.
Ai chẳng biết Tiết Húc hắn là Hỗn Thế Ma Vương, là cao thủ đánh nhau.
Cho nên Tiết Húc không có vội vã đi lên, ung dung ở phía sau, muốn xem xem hai người này sẽ nói như thế nào, căn cứ vào câu trả lời của bọn họ, để quyết định lát nữa sẽ đánh bọn họ mạnh hay nhẹ.
Hắn biết khi dễ người khác, mà đôi lúc cũng có thể khoan nhượng.
Đây chính là hai loại tính chất.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nào biết được, cứ như vậy không kịp phòng bị, nghe được câu nói đầy sức sát thương của Hạ Lăng.
Tiết Húc trong lòng cảm thấy như có thiên quân vạn mã thi nhau chạy loạn, điên cuồng gào thét.
*
Ai cũng không biết giờ phút này Hạ Lăng đang vô cùng khẩn trương, chớp mắt liên tục, chứng minh cô đang nói dối, sở dĩ cô nói như vậy, bất quá là muốn mượn tên tuổi của Tiết Húc hù dọa bọn họ, chung quy chuyện đó của Tiết Húc, cô cũng có một chút trách nhiệm.
Hai tên côn đồ nghe xong, bầu không khí yên lặng một chốc liền bị phá vỡ, ôm bụng cười ha ha.
"Tiểu muội muội, em thật đáng yêu."
"Lời này mà cô em cũng nói ra được, không đáng tin một chút nào."
"Không nhiều lời nữa, nhanh cởi quần áo ra!" Nam sinh tóc vàng mất hết kiên nhẫn, ánh mắt thoáng nét bi thương nhìn cô, "Nếu cô em không làm được thì để bọn ta."
Phản ứng của bọn họ Hạ Lăng sớm đã dự đoán được, không cần nghĩ cũng biết sẽ có người không tin, nhưng trên mặt cô vẫn như trước vô cùng trấn định, bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi cô kể chính là sự thật.
Hạ Lăng tùy tiện chỉ vào một hướng ý bảo bọn họ nhìn qua, "Không tin chính các ngươi đi hỏi Tiết Húc đi, hắn ở ngay bên đó đó."
Hai người đều là sửng sốt, thấy cô bình tĩnh như vậy, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Tiết Húc vẫn luôn đứng sau lưng bọn họ?
Nam sinh tóc vàng quay đầu xác nhận, còn cậu nam sinh kia dù không quay đầu, nhưng cũng không làm bất kì hành động thiếu suy nghĩ nào.
Thừa dịp bọn họ ngây người trong chốc lát, Hạ Lăng cắn chặt răng dùng hết sức lực, đột nhiên đẩy tay nam sinh trên mũi có đính hạt cườm kia ra, chạy trối chết, chạy sau vào bên trong hẻm tối như mực.
"Con đàn bà khốn khiếp này quả nhiên gạt người!"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nam sinh mũi đính hạt cườm tức giận thở hổn hển, đang muốn đuổi theo, đột nhiên bị bàn tay đang run rẩy của nam sinh tóc vàng giữ chặt lại, nuốt nước miếng nói: "Lão... Lão Tam, Tiết Húc dường như thật sự đang ở phía sau chúng ta."
"Cái gì?" Nam sinh mũi đính hạt cườm khiếp sợ quay đầu.
Phía sau bọn họ cách đó không xa, có một người đang dựa lưng vào góc tường.
Tối lửa tắt đèn, thân ảnh của hắn cơ hồ hoà vào màn đêm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, người nọ đang từ từ tới gần bọn họ, ánh trăng bàng bạc chậm rãi chiếu vào trên người hắn, toàn bộ cơ thể dường như phát sáng trong con hẻm tối tăm.
Đó là một thiếu niên rất ưa nhìn, dáng người cao gầy, tóc đen mắt sáng, mặt mày tuấn tú đầy cao ngạo, nhìn vào thì vô hại, nhưng lại làm cho nam sinh mũi đính hạt cườm không rét mà run, nhận ra hắn chính là Tiết Húc.
Hắn không thể nào quên được gương mặt này, người này đã khiến cho lão đại bọn họ hồn siêu phách tán.
Mọi người đều biết, lão đại bọn họ là gay, gần giống với bọn họ thích những cô gái xinh đẹp, còn lão đại cũng thích xinh đẹp nhưng đối tượng là nam giới, trong trường của bọn họ có rất nhiều nam sinh bị hắn nhắm tới, vài người còn buộc phải chuyển trường, sau này có một ngày, hắn liền nhìn trúng Tiết Húc bên trường Hoa Đức, khiến cả người hắn rạo rực, mỗi ngày đều mang vài đệ tử đến Hoa Đức gây rối Tiết Húc, mà lần cuối cùng lão đại đến, có mang theo nam sinh mũi đính hạt cườm này.
Do đó may mắn tận mắt thấy được dáng người uy phong của Tiết Húc, hắn một quyền đánh gãy cái răng cửa của lão đại, còn đem cậu ta đánh cho mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dưới đất mạnh mẽ đạp mấy cái.
Mà bọn họ sợ hãi phong hắn là lão đại, còn bị buộc quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở gọi hắn "ba ba".
Một màn kia, đã sâu khắc vào trong đầu nam sinh mũi đính hạt cườm, tạo thành bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng.
Từ đó về sau, lão đại không còn dẫn bọn họ đến tìm Tiết Húc nữa, chỉ là mỗi khi nhớ tới đều thở dài, nhìn biểu tình kia, tựa hồ còn rất tiếc nuối.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Mà bây giờ, Tiết Húc khoác lên mình ánh trăng mông lung huyền ảo, như là một thân mang giáp bạc, gương mặt tinh xảo lạnh lùng không có một tia cảm xúc, không chút huyết sắc giống như Tu La đến từ địa ngục vậy.
"Tiết, Tiết Húc, sao ngươi lại ở chỗ này?" Nam sinh mũi đính hạt cườm nhìn hắn đến gần, sợ tới mức bước lùi về phía sau vài bước, thanh âm lắp bắp, chỉ về hướng Hạ Lăng vừa chạy đi, "Chẳng lẽ cô gái kia thật sự là người của ngươi?"
"Chúng ta không phải cố ý mạo phạm cô ấy." Nam sinh tóc vàng cũng rất sợ hắn, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, thật cẩn thận lộ ra khuôn mặt tươi cười chịu tội: "Nếu sớm biết cô ấy là người của ngươi, chúng ta cũng không dám chạm vào một sợi lông của cô ấy, thật không phải, lần sau bọn tôi không dám nữa."
Nói đùa gì chứ, Tiết Húc là người đem lão đại bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, còn bọn họ chỉ là đám tôm tép muốn kiếm cơm ăn lại đụng phải hắn, vậy còn có đường sống sao?
Đồng thời trong lòng thầm mắng Hoàng Lộ, cái thứ đàn bà thối kia, dám nói dối bọn họ Hạ Lăng chỉ là người thường, dù có đánh chết cô cũng không có việc gì.
Không có việc gì cái con khỉ!
Sớm biết đã không vì vài đồng tiền mà chấp nhận cuộc trao đổi này, tốn công vô ích.
Nhưng mà, lại ngoài ý muốn của hai người, Tiết Húc cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tiện tay đem túi sách trên vai lấy xuống ném cho bọn họ.
"Cầm giúp tôi."
Động tác kia vô cùng tự nhiên, như là coi bọn họ là đệ tử của hắn vậy.
Nam sinh tóc vàng luống cuống tay chân tiếp được, ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Húc bỗng nhiên cúi người xuống buộc chặt dây giày, còn khởi động tay chân một chút, sau đó như một mũi tên rời cung phóng vào màn đêm, quẹo vào ngã rẽ nơi Hạ Lăng vừa biến mất.
Còn lại hai người mặt đầy dấu chấm hỏi, liếc nhìn nhau, cũng gấp gáp vội vàng chạy theo.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
*
Hạ Lăng chạy rất lâu, trong con hẻm nhỏ này rất nhiều lối rẽ, cô dựa theo thói quen, rẽ đông rẽ tây, thấy không có người đuổi theo, mới chống tay vào tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên mặt, trấn tĩnh lại.
Cuối cùng cũng thoát khỏi bọn họ.
Từ đầu cô đã lên kế hoạch chạy trốn, không muốn cùng bọn họ cứng đối cứng, nói những lời này thuần túy là muốn hù doạ, dời đi lực chú ý của bọn họ, xem ra khá hiệu quả.
Hạ Lăng lấy lại tinh thần, nắm thật chặt túi sách trên vai, đi về nhà.
Cô không biết, tuy rằng cô tự nhận mình đã rất quen thuộc với nơi này, nhưng với người nào đó lớn lên ở đây, bất kể là đường cùng ngõ hẻm nào, so với cô còn tường tận hơn, sớm đã đi đường tắt chặn cô ở phía trước.
Cho nên Hạ Lăng đi tới đi lui, chợt phát hiện phía trước có một bóng người tựa vào tường, chân dài vắt chéo, tư thế biếng nhác.
Trời tối quá, nơi này lại không có đèn đường, cũng không biết là người là quỷ, trong lòng cô chấn động, lập tức liên tưởng đến không phải là hai người kia đã đuổi tới chứ? Cô xoay người lại muốn chạy.
"Đứng lại." Người nọ mở miệng nói chuyện, tiếng nói hơi trầm xuống, lại mang theo vẻ trong trẻo của thiếu niên.
Hạ Lăng ngẩn ra, nháy mắt mấy cái, lập tức xoay người vui vẻ nghênh đón, "Tiết Húc, tại sao cậu lại ở đây?"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Vừa đến gần, gương mặt quen thuộc dần dần thu vào trong tầm mắt Hạ Lăng, trong lòng cô không nhịn được vui vẻ.
"Đương nhiên là tới thăm cô một chút để xem người đánh tôi răng rơi đầy đất thế nào." Tiết Húc ngoài cười nhưng trong không cười, giọng điệu dị thường mềm nhẹ, bẻ từng khớp tay, "Bây giờ chúng ta bắt đầu?"
Hạ Lăng liền biết hắn đã nghe được những lời cô vừa mới nói với đám côn đồ kia, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, "Đều là hiểu lầm, tôi chỉ tùy tiện nói lung tung thôi."
Lúc này, hai tên kia cũng vừa vặn đuổi tới, Hạ Lăng đưa mắt nhìn xa xa thấy bọn họ, sợ tới mức muốn chạy tiếp, bước chân có chút gấp, không cẩn thận trượt chân, đầu gối đập xuống nền đất, cô kiên cường không kêu ra tiếng, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhịn đau mà nhíu chặt lại.
"Chạy cái gì mà chạy, không thấy có tôi ở đây sao?" Tiết Húc nhíu mày đi qua, đang muốn xem xét tình huống của cô, nam sinh mũi đính hạt cườm đã chạy đến trước mặt, nhìn thấy Hạ Lăng té trên mặt đất có hơi kinh hãi, tưởng bị Tiết Húc đánh, nghĩ rằng chẳng lẽ cô không phải là người của Tiết Húc, mà là người hắn ghét?
Nam sinh mũi đính hạt cườm liền thay đổi ý niệm, nghĩ tới một sáng kiến có thể vẹn toàn đôi bên, hắn hưng phấn vội vàng nói với Tiết Húc: "Tiết ca, nha đầu kia quá giảo hoạt, dám lừa gạt chúng tôi, không cần ngài động thủ, chúng tôi tới thay ngài giáo huấn cô ta!"
Hắn vừa nói xong, bàn tay đã hướng về mái tóc Hạ Lăng, muốn đem cô từ dưới đất kéo lên.
"Ngươi chạm vào cô ấy thử xem." Tiết Húc thanh âm không chút để ý truyền tới, hàm chứa tia lạnh lẽo không dễ phát giác, "Tay không muốn nữa có phải không?"
Nam sinh mũi đính hạt cườm thân thể cứng đờ, nhanh chóng rút tay lại, không dám lộn xộn.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Mà nam sinh tóc vàng bị tụt lại phía sau rốt cuộc cũng ôm cặp sách chạy tới, thở hổn hển đem cặp sách đưa cho Tiết Húc, "Dạ, cặp sách của ngài."
"Ừm." Tiết Húc nhận lấy động tác hết sức tự nhiên, "Các ngươi cút đi, lần sau để ta nhìn thấy các ngươi đụng đến người của ta, tự biết hậu quả?"
"Vâng, đại tẩu!" Hai người không cần nghĩ ngợi đáp, nháy mắt nhìn thấy mặt Tiết Húc sầm xuống, phản ứng kịp, âm thầm kêu khổ, đều do lão đại từng ra lệnh cho bọn họ phải gọi Tiết Húc là đại tẩu, gọi sai một lần phạt 100 tệ, bọn họ sớm đã gọi quen miệng.
Hai người thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chuồn mất.
"Bọn họ vì sao lại kêu cậu là đại tẩu?" Hạ Lăng ngồi dưới đất tò mò, ngửa đầu nghi ngờ hỏi hắn.
Tiết Húc như là nhớ ra cái gì đó rất khó coi, sắc mặt rất thối, "Bởi vì bọn họ đều là một đám bệnh thần kinh."
Hắn hạ thấp người hỏi cô: "Có bị thương chỗ nào không?"
Hạ Lăng vừa muốn lắc đầu, lại nhìn thấy bộ dạng quan tâm của thiếu niên, trong lòng nóng lên, chớp mắt nói: "Không bị thương, chỉ là chân không còn sức nữa."
Tiết Hú "xì" một tiếng, "Cô thế nào càng ngày càng lắm chuyện?"
Hắn xoay người lại rồi ngồi xuống, "Lên đây đi, tôi cõng cô về."
"Được!" Hạ Lăng nheo mắt nở nụ cười, dùng lực gật gật đầu, nhảy lên lưng hắn, đi đứng vô cùng linh hoạt, nào có chút yếu ớt nào.
Tiết Húc đứng lên ổn định thân thể, cõng cô về nhà.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng đầu kề vào hõm vai ấm áp của hắn, ngửi được hương thơm ngọt ngào trên người hắn, vụng trộm nhếch lên khóe miệng, nghiêng đầu nói với hắn: "Tôi cho rằng cậu sẽ giận tôi."
Lúc nãy cô còn tưởng rằng hắn sẽ cương quyết xem cô là kẻ thù, muốn tính sổ với mình đến cùng.
Tiết Húc có thể đoán được cô đang nghĩ cái gì, mắt nhìn phía trước thản nhiên nói: "Tôi có mắt, có thể phân biệt được."
Lúc ấy Hạ Lăng chỉ là chạy trốn, không có đánh người, đã hoàn toàn tẩy sạch hiềm nghi.
"Hạ Lăng."
Lần đầu tiên, hắn trịnh trọng gọi tên của cô, "Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô thật sự không phải là cô gái kia, đúng không?"
"Tôi nói không phải cậu sẽ tin sao?" Hạ Lăng phủi miệng.
Tiết Húc trầm mặc một chút, gật đầu nói: "Tôi tin, chỉ cần là lời cô nói, tôi đều tin, tôi biết cô không phải là người thích nói dối."
Cả người Hạ Lăng đột nhiên cứng đờ: "..." Áp lực lớn thật.
Tiết Húc thấy người phía trên chậm chạp không lên tiếng, bàn tay nắm lấy vai hắn càng ngày càng gấp, hình như là đang bối rối, không khỏi cười cười, "Cô sợ hãi cái gì, yên tâm đi, tôi đã xác định cô không phải, cô gái đó không có nhát gan như vậy."
"Chuyện trước kia tôi xin lỗi, là tôi nhận lầm người, mới nhiều lần gây khó dễ cho cô, thật ra khó có thể tin tưởng, trên thế giới lại có thể có người giống người đến vậy, này, cô có em gái hay chị gái nào không, mẹ cô lúc trước chẳng lẽ sinh đôi cùng trứng?"
Tiết Húc loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ với Hạ Lăng, thay vào đó một loạt những suy nghĩ không tưởng bắt đầu nổi lên.
Hạ Lăng nghe hắn nói như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, cô nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi hắn: "Nếu, tôi nói nếu nha, nếu tôi thật sự là cô gái đó, cậu sẽ làm gì tôi?"
Tiết Húc không chút nghĩ ngợi, giơ ngón tay mảnh khảnh lên chỉ về hướng thùng rác màu đỏ trước mặt, "Nhìn thấy cái thùng rác kia không? Ngay lúc này tôi sẽ đem cô nhét vào trong đó."
Hạ Lăng: "..."
Tiết Húc: "Cô bỗng nhiên run rẩy cái gì?"
"... Có chút lạnh."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Dưới sự yêu cầu của Hạ Lăng, Tiết Húc để cô xuống trước cửa tiểu khu.
"Cậu vẫn chưa về nhà sao?" Hạ Lăng đi về phía trước vài bước, thấy Tiết Húc không đi theo mà lại đứng yên tại chỗ đăm chiêu suy nghĩ, không khỏi kỳ quái hỏi.
"Hình như tôi quên mất cái gì đó ở ven đường." Tiết Húc nhìn Hạ Lăng, lại nhìn về phía cặp sách của mình, rõ ràng không thiếu gì, hắn dứt khoát không thèm để ý nữa, nói tạm biệt với Hạ Lăng sau đó khoác balo lên vai về nhà.
Phía bên đường đối diện với con hẻm nhỏ, Chu Gia Giang đang ngồi bên trong một quán nướng, vừa ăn xiên thịt dê vừa đợi Tiết Húc, chỗ này khoảng cách khá xa, trong hẻm thì lại tối om nên không nhìn rõ phía bên kia phát sinh tình huống gì, chỉ biết ngồi thưởng thức mỹ vị, một bên âm thầm nghi hoặc sao Tiết Húc lại chậm như vậy.
Thật là, cậu phải ngồi đây ăn đến bao giờ nữa.
Tác giả có lời muốn nói: không nên gấp gáp, kịch bản đã an bài, về sau tiểu ca ca sẽ lên sàn nhiều hơn, lúc này vẫn là nữ chủ chiếm sân nhà, không nói nhiều nữa, chỉ một câu ——
Hãy quý trọng Hạ Lăng a! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.