Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 7

Diệp Tích Ngữ

01/12/2021

Không thoát được rồi.

Hạ Lăng mím môi, chậm rãi quay đầu, không lấy làm bất ngờ thấy được Tiết Húc.

Giờ phút này bộ dạng thiếu niên trông có vẻ hơi chật vật, vừa rồi cô đụng trúng khay cơm để trên bàn ăn nên ít nhiều cũng bắn lên người hắn, một vệt dầu nhỏ bám trên tóc mái lúc này đang trĩu xuống trước khuôn mặt sạch sẽ của hắn như hạt mưa.

Hắn lạnh lùng trừng cô, trong đôi mắt đen nhánh cất giấu tia lạnh thấu xương.

"Thực xin lỗi." Hạ Lăng cúi đầu, nhỏ giọng áy náy nói, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, tưởng chừng cô sẽ đứng đó im lặng, nhưng không, cô lại điểm thêm một câu, "Tôi cũng không phải cố ý, là do cậu đứng sau lưng tôi."

Tiết Húc tức giận, bàn tay đang nắm cổ cô thiếu điều muốn bóp chết người trước mặt.

Mặc dù là đang giải thích, nhưng biểu tình của cô cũng không khác bình thường là mấy, cô gái này chính là có loại bản lĩnh đó, dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra mặt đều không đổi sắc, nhưng Tiết Húc chẳng biết tại sao, từ trên khuôn mặt bình tĩnh của cô nhìn ra một tia ủy khuất.

Tiết Húc thật muốn mắng người, cô ủy khuất, tôi con mẹ nó còn chưa kêu than đâu!

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Hắn đúng là đã nhìn thấy Hạ Lăng từ sớm, bất quá không phải ngay từ đầu, mà là trong lúc đang đứng xếp hàng, bọn họ trùng hợp xếp cùng một dãy.

Hắn trong lúc vô tình nâng mắt lên, vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu cô, thấy được mái tóc đen mượt cùng chiếc váy liền áo màu trắng.

Bộ dạng giống hệt lúc sáng khi hai người gặp nhau.

Thật sự là âm hồn bất tán.

Hắn nhíu nhíu mày, làm như không thấy, chân của hắn còn chưa bình phục hẳn, lúc này đòi tính sổ cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Vào lúc Chu Gia Giang nhìn thấy Hạ Lăng, hai mắt liền sáng lên, "Đó không phải là Lăng muội muội sao? Thật là trùng hợp, đợi lát nữa bọn mình mời cậu ấy ăn cơm."

"Muốn đi cậu tự mà đi." Tiết Húc biểu tình lãnh đạm.

"Nhưng cậu không phải thích cô ấy sao?" Chu Gia Giang cười giảo hoạt, "Tớ mà giành được cô ấy trước cậu thì không hay lắm."

"..." Tiết Húc biểu tình càng lạnh hơn, từ lúc chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, ai cũng cảm thấy là hắn thích Hạ Lăng, ngay cả Chu Gia Giang cũng bất tri bất giác tin tưởng tuyệt đối, hắn cũng lười chẳng buồn giải thích.

Chu Gia Giang thấy hắn không nói lời nào, thì nghĩ hắn đã chấp nhận, còn muốn nói điều gì, đột nhiên nghe được phía trước có động tĩnh, vừa vặn trùng khớp với vị trí Hạ Lăng đứng, trước mặt đã bị một đám người vây lại.

"Làm sao vậy, làm sao vậy?"

Chu Gia Giang thích tham gia náo nhiệt, không để ý xem Tiết Húc có thích hay không, đã lôi hắn đi về phía trước chen vào, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Xuyên qua đám người, bọn họ liền nhìn thấy một nữ sinh tóc vàng đang vung tay lên hướng về phía Hạ Lăng, cô nhanh chóng tránh được, ngay sau đó bên cạnh có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hung hăng đẩy cô một cái, Hạ Lăng cả người lùi về phía sau đúng hướng bọn họ đang đứng.

Những người đang đứng xung quanh xem phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chạy đi, ngay cả Chu Gia Giang cũng theo bản năng tránh được, thật ra Tiết Húc cũng muốn tránh, chỉ là thân thể có chút không theo kịp, bị gãy một chân, động tác tự nhiên cũng chậm đi nửa nhịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn cô gái nào đó ngã đè lên người mình.

Nếu là trước kia, hai chân Tiết Húc đều lành lặn, thì với sức nặng của cô làm sao có khả năng đánh ngã hắn, nhưng hôm nay bản thân đến đi lại cũng khó khăn, mà cô lại một đường thẳng trực tiếp đem hắn ngã xuống đất, cái gáy đập "bốp" xuống nền gạch men sứ, đau đến mức nhíu chặt mày.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy có người đẩy cô, hắn nghi ngờ người này có phải vì chuyện ngày hôm qua mà cố ý trả thù hắn hay không.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Bên kia, Khương Tư Nhu nhìn thấy Hạ Lăng đẩy ngã Tiết Húc, mặt trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi chạy tới, lên tiếng giải thích: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, Hạ Lăng là vì tớ mới xảy ra xung đột với Hoàng Lộ, thật sự không phải cố ý va vào cậu đâu, thực xin lỗi."

Khương Tư Nhu không ngừng cúi đầu, nước mắt giàn dụa, thân thể lạnh run, nghe đồn Tiết Húc tính tình cổ quái, tàn bạo, đắc tội hắn chắc chắn không có kết quả tốt, người như vậy làm sao có thể chọc vào?

So với cô ấy, Hạ Lăng vẫn rất bình tĩnh coi sự việc vừa rồi không liên quan tới mình, chỉ vào bàn tay thiếu niên vẫn đang nắm cổ mình, nghiêng đầu hỏi: "Cái kia, cậu có thể buông tay ra được không?"

Tiết Húc biết đây không phải là lỗi của Hạ Lăng, cũng không có ý định so đo với cô, chỉ là trong lòng tức giận, dù sao nhìn cô cũng không vừa mắt.

Cô gái này chính là ôn thần, mỗi lần đụng tới cô đều không có việc gì tốt.

Chu Gia Giang lại gần hoà giải, "Từ từ bình tĩnh nào, thật ra Lăng muội muội cũng không phải cố ý, cậu đại ơn đại đức rộng lượng bỏ qua, đừng so đo với cô ấy."

"Cậu còn mặt mũi để nói?" Tiết Húc buông cổ Hạ Lăng ra, ánh mắt sắc như dao quét qua người cậu ta, cười lạnh, "Nếu không phải lúc này chân đang bị thương, tớ sớm đã đá chết cậu."

Chung quy lại đều do thằng bạn tồi không biết xấu hổ làm hại.

Chu Gia Giang chột dạ sờ sờ mũi, "Tớ đây không phải là vì muốn tạo cơ hội cho cậu sao."



Cậu có lòng tốt muốn nâng Tiết Húc dậy, lại chẳng được người ta cảm kích, liền trưng ra bộ mặt thối, trực tiếp đánh một cái lên người hắn, mặc kệ để hắn tự mình đứng lên.

Khương Tư Nhu đỡ Hạ Lăng dậy, khẩn trương hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì." Hạ Lăng lắc đầu, cúi xuống nhìn quần áo trên người dính đầy rau với cơm, liền quay sang hỏi, "Cậu có khăn giấy không?"

"Có!" Khương Tư Nhu vội vàng tìm trong túi lấy ra một bịch giấy.

"Cám ơn." Hạ Lăng nhận lấy, cẩn thận lau sạch đồ ăn dính trên quần áo.

Khương Tư Nhu chú ý đến bàn tay đang cầm giấy lau quần áo của Hạ Lăng, cảm giác có điểm gì là lạ, sợ hãi hét lên: "Ngón tay cậu sao lại sưng lên rồi, có phải rất đau không?"

Tiết Húc vốn đang định rời đi, lại nghe được câu nói của Khương Tư Nhu, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Lăng.

"Vừa rồi không cẩn thận đụng trúng bát canh nóng." Hạ Lăng không thèm để ý nói: "Một lát nữa sẽ đỡ thôi."

"Cậu không thấy đau sao?" Khương Tư Nhu nghẹn họng trân trối nhìn, lần đầu tiên gặp được người như thế, có chút xót xa khuyên cô: "Hay cậu đến phòng y tế đi, phồng rộp lên hết rồi, vạn nhất đừng để bị nhiễm trùng."

"Thật sự không có việc gì..." Hạ Lăng vẫn còn đang cặm cụi lau chùi, cả người bỗng nhiên bị một bóng người bao phủ, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt Tiết Húc không chút đổi sắc.

"Cậu..."

Hạ Lăng mới nói một chữ, Tiết Húc liền nắm lấy cổ tay cô, không nói một lời mạnh mẽ kéo đi.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

"Này! Cậu muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Chu Gia Giang thấy vậy, có chút gấp gáp, không nhẽ hắn thật sự muốn đánh người?

Đang định đuổi theo.

"Cậu đừng lại đấy."

Tiết Húc thanh âm lạnh như băng khiến bước chân của cậu ta bất giác cứng đờ.

***

"Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?"

Thiếu niên bị thương một chân, đi không được nhanh, muốn thoát ra quả thật rất dễ dàng, nhưng Hạ Lăng không làm vậy, chỉ là kỳ quái nhìn thẳng vào cái gáy của người đi phía trước, muốn biết hắn đến cùng muốn làm cái gì.

Tiết Húc lạnh mặt không nói chuyện, trực tiếp lôi Hạ Lăng đi đến trước bệ rửa tay trong phòng bếp nhà ăn, sau đó mở vòi nước ra.

Hạ Lăng giật mình, liền biết dụng ý của hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.

Quả nhiên, một giây sau, Tiết Húc cầm lấy bàn tay phải bị phỏng của cô, đặt vào trong dòng nước lạnh, còn mình đứng bên cạnh trừng mắt mắng: "Cô là heo sao? Bị thương sao lại không nói? Cô cho rằng bị phỏng rất nhẹ sao, tay mình bị phế đi cũng không quan trọng hả?"

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Hạ Lăng há miệng, muốn nói điều gì, lại bị thiếu niên trước mặt lớn tiếng quát: "Câm miệng, cô đừng có mà lên tiếng, bây giờ cô nói cái gì cũng làm tôi tức giận!"

Hạ Lăng yên lặng ngậm chặt miệng, mặc hắn đùa nghịch tay phải của mình, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

"Bây giờ còn đau không?"

Tiết Húc quan sát vết thương, 5 ngón tay đều nóng rát, tấy đỏ lên, trong đó ngón trỏ và ngón giữa là nghiêm trọng nhất, mới ngâm nước thôi mà đã tróc da, xử lý không tốt sẽ rất phiền toái.

Đợi nửa ngày, đối diện cũng không đáp lại, hắn nhíu mày nhìn qua, cô gái vẻ mặt vô tội nhìn hắn, đôi mắt to trong veo chớp chớp, "Tôi có thể nói rồi sao?"

Tiết Húc cạn lời, sự kiên nhẫn của hắn đối với cô hình như đã lớn hơn trước rất nhiều.

"Cô cảm thấy bây giờ tôi còn tâm trạng cùng cô nói chuyện phiếm?"

Hạ Lăng như được đặc xá, chi tiết nói: "Có chút đau."

"Lúc xối nước thì sao?"

"Rất đau."

Tiết Húc mày nhíu lại càng sâu, nhìn cô, dùng giọng ra lệnh nói: "Cô cứ tiếp tục ngâm tay vào trong nước, đừng có lộn xộn, đứng yên đây chờ tôi một lát."



Hạ Lăng nghi hoặc, "Cậu muốn đi đâu?"

Tiết Húc không giải thích, xắn tay áo lên, dứt khoát rời đi.

Hạ Lăng đành phải đứng đây đợi, nhìn vòi nước chảy đến ngẩn người, 5 phút trôi qua, hắn vẫn chưa quay lại.

Cô nhàm chán nhìn ngón tay mình bị ngâm trong nước đến trắng bệch, nghĩ không phải là hắn chơi cô đấy chứ?

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Hạ Lăng liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, Tiết Húc rốt cuộc cũng trở lại, trong tay còn cầm một cái túi gì đó.

"Đây, cầm lấy." Thiếu niên từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, ném cho Hạ Lăng.

Hạ Lăng luống cuống tay chân đỡ lấy, sửng sốt nói, "Đây là cái gì?"

"Còn có thể là cái gì, thuốc trị phỏng đó." Tiết Húc hiển nhiên nói, đồng thời đưa tới một miếng dán cá nhân, thấy cô vẫn ngây ngốc cầm hộp thuốc đứng bất động thì nhíu mày, "Ngẩn người ra đấy làm gì, chẳng lẽ còn muốn tôi bôi thuốc giúp cô?"

"Không, không phải." Hạ Lăng tỉnh táo lại, nắm chặt lọ thuốc mỡ, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, "Cám ơn."

Dứt lời cô liền mở nắp lọ thuốc, bởi vì bị thương ở tay phải, dùng tay trái bôi có phần bất tiện, ngón tay run không ngừng.

Tiết Húc trong lòng có chút xao động, lại vài phần bất đắc dĩ, đoạt lấy lọ thuốc, "Được rồi, để tôi, thật không còn gì để nói với cô."

Hắn tuy tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc lên chỗ bị phỏng, hình như là lần đầu làm chuyện này cho người khác, động tác có phần cứng nhắc.

Không khí an tĩnh trở lại, chẳng ai mở miệng nói chuyện.

Hạ Lăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc của thiếu niên trước mặt, miệng chẳng biết làm sao cảm thấy hơi khô.

Chỗ được bôi thuốc cảm giác đã đỡ đau rát, nhưng thay vào đó, những nơi bị đầu ngón tay hắn chạm qua lại cảm thấy nóng rực, dọc theo mạch máu thiêu đốt toàn thân, khiến Hạ Lăng cảm giác còn khó chịu hơn so với bị phỏng.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, liếm môi nói: "Cậu có thể làm nhanh hơn một chút được không? Tôi không sợ đau."

Tiết Húc thản nhiên liếc cô một cái, không nói gì, cũng không vì lời nói của cô mà thay đổi tốc độ.

Cho tới bây giờ, Tiết Húc không phải không thừa nhận, Hạ Lăng so với cô gái đả thương hắn kia khác biệt rất lớn, tuy rằng khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, nếu như nói, cô gái kia năng lực công kích lớn, thì Hạ Lăng chỉ có năng lực duy nhất là nhẫn nại, vậy mà hắn lại nghĩ hai sự đối lập này lại có thể xuất hiện ở trên cùng một người.

Hắn không nói câu nào, Hạ Lăng đành phải tìm đề tài, cô trước nay đều thích yên tĩnh, đột nhiên có chút không thích ứng được với không khí im lặng lúc này.

"Không phải cậu rất ghét tôi sao, vì sao lại còn giúp tôi?"

"Quả thật rất ghét." Tiết Húc rốt cuộc cũng mở miệng, không chút nào phủ nhận, nghiêng đầu liếc nhìn cô, "Hoá ra cô vẫn còn chút hiểu chuyện."

Nhưng cũng không hoàn toàn là chán ghét, giống như đối thủ của mình thì đúng hơn, đây là lần đầu tiên có người đánh hắn thảm hại như vậy, không phải nói quá, đám con trai cùng tuổi chưa một ai đánh lại hắn, thế nhưng lại bị cô đánh cho nhừ tử.

Cho nên, thời điểm nhìn thấy cô bị những nữ sinh kia khi dễ, hắn rất tức giận, giống như người mới hôm trước đánh bại hắn, trong nháy mắt liền bị bọn tiểu lâu la thu thập.

Thật khiến cho người ta vô cùng khó chịu. !

"Tôi hỏi cô."

Tiết Húc bôi thuốc xong, sau đó dán luôn miếng urgo lên vết thương, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt mang vài tia dò xét.

"Cô đó, tại sao lúc cô gái kia ra tay đánh mình, cô lại không phản công lại? Xét đến tính cách của cô, sớm đã cho cô ta một cước rồi?"

"... Cậu có phải bị nhầm lẫn ở đâu rồi không." Hạ Lăng nói: "Tôi chỉ là nữ sinh phổ thông bình thường lại có phần nhu nhược, sao có thể ra tay đánh người."

"Nhu nhược?"

Như được nghe chuyện hài hước, Tiết Húc cười nhạo, ánh mắt tối sầm lại nhìn thẳng cô, tay phải để trước ngực, không biết có phải trùng hợp, vừa lúc gần sát tim.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

"Chớ khiêm nhường, cô vậy mà là người duy nhất đánh tôi gãy hai cái xương sườn đó."

Tác giả có lời muốn nói: các bạn đoán xem là ai thích ai trước (mặt cười gian)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook