Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 57: Di chứng
Tịch Liêu Nhị Tam
05/10/2020
Bệnh của Lục Nguyên Khắc đến cùng cũng không thể giấu được.
Mấy ngày nay Đinh Đồng vô cùng bận rộn mấy chuyện đơn ly hôn và chuyển nhượng cổ phần, mỗi khi tới phòng bệnh đều thấy được Diệp Minh Nhu ngồi bên giường. Lục Nguyên Khắc đã bệnh nặng tới nỗi không còn sức lực nhưng vẫn chải tóc chỉnh tề, thay đổi nhiều biện pháp để khiến nàng nói chuyện với mình. Diệp Minh Nhu thường mặc một chiếc áo khoác lông màu tím, hờ hững, chỉ gọt cho hắn một quả táo cũng có thể làm cho hắn vui vẻ thật lâu. Có vài lúc Đinh Đồng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn đến phát ngốc, khi phản ứng lại thì hai mắt đã đẫm lệ, nghĩ rằng không bằng cứ ký đơn ly hôn cho xong.
Làm một người vợ, có một ngày bác sĩ gọi bà ta ra, vô cùng uyển chuyển nói rằng nên khuyên bệnh nhân tiếp nhận trị liệu bằng hóa chất, bằng không không thể cứu được nữa. Đinh Đồng nhất thời sửng sốt, nhìn tờ bệnh lý hoảng hốt không nói nên lời. Nhiều năm qua Lục Nguyên Khắc làm việc quá sức, cũng thường xuyên mỏi mệt, thêm nữa mấy ngày gần đây khí hậu đột nhiên chuyển lạnh, bởi vậy cứ nghĩ hắn có bị cảm mạo hay phát sốt cũng là dễ hiểu.
Trong cơn bi thống bà ta bỗng nhiên hiểu được, khó trách bây giờ Lục Nguyên Khắc chỉ mới hơn 40 tuổi đã muốn làm giấy chuyển nhượng cổ phần, lại vội vã muốn ly hôn với bà ta, bệnh này thế tới rào rạt, nếu hắn không qua khỏi thì theo pháp luật, tài sản sẽ để lại cho người thừa kế là vợ chính thức, nghĩ đến đây bà ta không khỏi nổi lên hận ý, chỉ là không nghĩ ra vì sao hắn lại không chịu trị liệu, lại vì cái gì mà đáp ứng việc đem toàn bộ cổ phần đưa cho bà ta, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ muốn đơn ly hôn đơn giản như vậy?
Đinh Đồng nghĩ không ra, về nhà muốn thương lượng với con gái. Lục Na làm sao có tinh thần để xử lý mấy loại chuyện như thế này, chỉ biết oán trách Lục Nguyên Khắc bất công, quay đầu lại đã đi xin Đinh Tồn trợ giúp.
...
Nóc nhà vì trải qua một cơn mưa lớn mà loang lổ mấy vệt nước màu xám, Diệp Chân ngửa mặt nằm trên bàn phẫu thuật đơn sơ, nhìn bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu cùng với mấy vết ố màu nâu đen trộn lẫn mấy xác chết côn trùng, cậu nhắm mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
"Đồng tính luyến ái là một sai lầm, cậu đã làm sai rồi." Bác sĩ cầm đèn pin trong tay, đã có chút không kiên nhẫn.
"Tôi...không sai." Cậu dừng một chút, hít một hơi, mới bình tĩnh lặp lại: "Tôi không sai."
Nghe vậy, bác sĩ quả thật có chút thẹn quá thành giận, từ đêm qua đã làm hai lần trị liệu bằng giật điện vẫn còn chưa chịu thua, chưa từng có người nào dám khiêu khích quyền uy của ông ta như vậy, ra hiệu mọi người đè chặt chân tay Diệp Chân lại, một đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi lấy miếng vải nhét vào trong miệng Diệp Chân, tăng lớn mức điện lưu, trong nháy mặt dòng điện nhắm thẳng vào trong thái dương Diệp Chân, bác sĩ lớn tiếng hỏi lại: "Đã biết sai chưa?"
Trong đầu Diệp Chân như có ngàn vạn kim châm đang đâm vào, nháy mắt đôi mắt mở to, luồng sáng trước mắt biến thành một đường thẳng, chưa tới một lát, đau đớn kịch liệt đã làm cho tứ chi cậu cứng ngắc, hôn mê bất tỉnh.
Chạng vạng đứa nhỏ Tiêu Phi ăn cơm trở về, tiếng mở cửa làm Diệp Chân bừng tỉnh, cảm giác hôn mê cũng không dễ chịu chút nào, cậu nỗ lực khởi động cơ thể đau nhức, chưa kịp lau một đầu mồ hôi đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn ra, nhưng hai ngày qua dạ dày vẫn chưa tiếp thu được cái gì, hoàn toàn không nôn ra được gì cả, cậu nôn khan, hận không thể đem cổ họng cũng nôn ra.
Tiêu Phi lét lút nhìn camera gắn trên góc tường, làm bộ như đi vào phòng vệ sinh rửa tay, mở vòi nước cúi đầu nói nhỏ: "Lão tử thật sự là bội phục anh...Nhưng mà anh cũng thật sự là quá ngốc, anh không biết lừa ông ta sao? Thừa nhận sai lầm dù sao cũng tốt hơn so với bị điện giật mà."
Diệp Chân suy yếu ngồi bệt dưới đất, không có sức nói chuyện, chỉ cười cười cảm ơn ý tốt của cậu ta. Sau một lúc lâu, cậu súc miệng rồi trở về giường nằm mới nói: "Cậu không hiểu, không thừa nhận cũng không phải là vì tôi ngốc."
"Hừ!" Tiêu Phi khinh thường, lại nhịn không được nhô đầu ra: "Anh con mẹ nó nghĩ vậy là có cốt khí sao? Anh đã chơi game Tam Quốc chưa? Ngay cả kế hoãn binh mà anh cũng không biết sao, vậy anh nói xem tại sao anh lại không chịu thừa nhận?"
Diệp Chân chậm rãi nói: "Không vì cái gì cả, tôi không sai đương nhiên là không thể nhận sai."
Tiêu Phi cứ tưởng cậu sẽ nói ra mấy câu kinh hãi thế tục gì đó, còn coi cậu là anh hùng, lúc này dùng giọng quê nhà mắng một câu: "Ngỗng trăm năm!" (*)
(*): Mình cũng không hiểu chỗ này có ý gì
Mấy ngày nay Đinh Đồng vô cùng bận rộn mấy chuyện đơn ly hôn và chuyển nhượng cổ phần, mỗi khi tới phòng bệnh đều thấy được Diệp Minh Nhu ngồi bên giường. Lục Nguyên Khắc đã bệnh nặng tới nỗi không còn sức lực nhưng vẫn chải tóc chỉnh tề, thay đổi nhiều biện pháp để khiến nàng nói chuyện với mình. Diệp Minh Nhu thường mặc một chiếc áo khoác lông màu tím, hờ hững, chỉ gọt cho hắn một quả táo cũng có thể làm cho hắn vui vẻ thật lâu. Có vài lúc Đinh Đồng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn đến phát ngốc, khi phản ứng lại thì hai mắt đã đẫm lệ, nghĩ rằng không bằng cứ ký đơn ly hôn cho xong.
Làm một người vợ, có một ngày bác sĩ gọi bà ta ra, vô cùng uyển chuyển nói rằng nên khuyên bệnh nhân tiếp nhận trị liệu bằng hóa chất, bằng không không thể cứu được nữa. Đinh Đồng nhất thời sửng sốt, nhìn tờ bệnh lý hoảng hốt không nói nên lời. Nhiều năm qua Lục Nguyên Khắc làm việc quá sức, cũng thường xuyên mỏi mệt, thêm nữa mấy ngày gần đây khí hậu đột nhiên chuyển lạnh, bởi vậy cứ nghĩ hắn có bị cảm mạo hay phát sốt cũng là dễ hiểu.
Trong cơn bi thống bà ta bỗng nhiên hiểu được, khó trách bây giờ Lục Nguyên Khắc chỉ mới hơn 40 tuổi đã muốn làm giấy chuyển nhượng cổ phần, lại vội vã muốn ly hôn với bà ta, bệnh này thế tới rào rạt, nếu hắn không qua khỏi thì theo pháp luật, tài sản sẽ để lại cho người thừa kế là vợ chính thức, nghĩ đến đây bà ta không khỏi nổi lên hận ý, chỉ là không nghĩ ra vì sao hắn lại không chịu trị liệu, lại vì cái gì mà đáp ứng việc đem toàn bộ cổ phần đưa cho bà ta, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ muốn đơn ly hôn đơn giản như vậy?
Đinh Đồng nghĩ không ra, về nhà muốn thương lượng với con gái. Lục Na làm sao có tinh thần để xử lý mấy loại chuyện như thế này, chỉ biết oán trách Lục Nguyên Khắc bất công, quay đầu lại đã đi xin Đinh Tồn trợ giúp.
...
Nóc nhà vì trải qua một cơn mưa lớn mà loang lổ mấy vệt nước màu xám, Diệp Chân ngửa mặt nằm trên bàn phẫu thuật đơn sơ, nhìn bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu cùng với mấy vết ố màu nâu đen trộn lẫn mấy xác chết côn trùng, cậu nhắm mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
"Đồng tính luyến ái là một sai lầm, cậu đã làm sai rồi." Bác sĩ cầm đèn pin trong tay, đã có chút không kiên nhẫn.
"Tôi...không sai." Cậu dừng một chút, hít một hơi, mới bình tĩnh lặp lại: "Tôi không sai."
Nghe vậy, bác sĩ quả thật có chút thẹn quá thành giận, từ đêm qua đã làm hai lần trị liệu bằng giật điện vẫn còn chưa chịu thua, chưa từng có người nào dám khiêu khích quyền uy của ông ta như vậy, ra hiệu mọi người đè chặt chân tay Diệp Chân lại, một đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi lấy miếng vải nhét vào trong miệng Diệp Chân, tăng lớn mức điện lưu, trong nháy mặt dòng điện nhắm thẳng vào trong thái dương Diệp Chân, bác sĩ lớn tiếng hỏi lại: "Đã biết sai chưa?"
Trong đầu Diệp Chân như có ngàn vạn kim châm đang đâm vào, nháy mắt đôi mắt mở to, luồng sáng trước mắt biến thành một đường thẳng, chưa tới một lát, đau đớn kịch liệt đã làm cho tứ chi cậu cứng ngắc, hôn mê bất tỉnh.
Chạng vạng đứa nhỏ Tiêu Phi ăn cơm trở về, tiếng mở cửa làm Diệp Chân bừng tỉnh, cảm giác hôn mê cũng không dễ chịu chút nào, cậu nỗ lực khởi động cơ thể đau nhức, chưa kịp lau một đầu mồ hôi đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn ra, nhưng hai ngày qua dạ dày vẫn chưa tiếp thu được cái gì, hoàn toàn không nôn ra được gì cả, cậu nôn khan, hận không thể đem cổ họng cũng nôn ra.
Tiêu Phi lét lút nhìn camera gắn trên góc tường, làm bộ như đi vào phòng vệ sinh rửa tay, mở vòi nước cúi đầu nói nhỏ: "Lão tử thật sự là bội phục anh...Nhưng mà anh cũng thật sự là quá ngốc, anh không biết lừa ông ta sao? Thừa nhận sai lầm dù sao cũng tốt hơn so với bị điện giật mà."
Diệp Chân suy yếu ngồi bệt dưới đất, không có sức nói chuyện, chỉ cười cười cảm ơn ý tốt của cậu ta. Sau một lúc lâu, cậu súc miệng rồi trở về giường nằm mới nói: "Cậu không hiểu, không thừa nhận cũng không phải là vì tôi ngốc."
"Hừ!" Tiêu Phi khinh thường, lại nhịn không được nhô đầu ra: "Anh con mẹ nó nghĩ vậy là có cốt khí sao? Anh đã chơi game Tam Quốc chưa? Ngay cả kế hoãn binh mà anh cũng không biết sao, vậy anh nói xem tại sao anh lại không chịu thừa nhận?"
Diệp Chân chậm rãi nói: "Không vì cái gì cả, tôi không sai đương nhiên là không thể nhận sai."
Tiêu Phi cứ tưởng cậu sẽ nói ra mấy câu kinh hãi thế tục gì đó, còn coi cậu là anh hùng, lúc này dùng giọng quê nhà mắng một câu: "Ngỗng trăm năm!" (*)
(*): Mình cũng không hiểu chỗ này có ý gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.