Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 52: Đi công tác
Tịch Liêu Nhị Tam
05/10/2020
Vừa bị cảm mạo lại dính phải khí lạnh ban đêm, ngày thứ hai quả nhiên Diệp Chân nổi cơn sốt, sáng sớm mệt mỏi không chịu ăn sáng, Hạ Kiêu nói dẫn cậu đi bệnh viện cậu cũng không chịu đi, già mồm nói uống thuốc sẽ bớt đau.
Hạ Kiêu hiểu rất rõ cậu, tuy tính cách ngoan ngoãn, nhưng nếu có chút không như ý sẽ nổi lên tính tình quật cường, một khi đã nhận định rồi thì thà rằng cắn răng nuốt nước mắt cũng không muốn cầu xin, vài ngày này cậu xem tư liệu đến nửa đêm, là nhiệm vụ của Lục Nguyên Khắc giao cho, vừa hỏi mới biết hôm nay cậu có hai buổi hội nghị, nếu không đi sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể được, chỉ có thể mặc cho cậu nhiều áo một chút, bảo cậu nếu cảm thấy thật sự không thoải mái thì phải gọi điện thoại không cho cậy mạnh.
Diệp Chân trước mặt hắn thì đáp "vâng vâng" nhưng tới chạng vạng lại gọi cho hắn nói không cần đến công ty đón cậu, cậu đang truyền nước ở bệnh viện sắp xong rồi.
Cuối năm khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn cũng phải gấp rút chuẩn bị một hạng mục lớn, Hạ Kiêu xử lý xong công việc liền vội vàng đến bệnh viện, vừa mới tới thì đã thấy Diệp Chân đang ngồi trên ghế truyền bình dịch thứ hai, nhắm mắt lại không biết có phải ngủ hay không, tiếng nói chuyện hỗn loạn xung quanh cùng với vẻ im lặng của cậu có vẻ mâu thuẫn.
Bên cạnh có một đứa nhỏ hét to một tiếng với mẹ nó, Diệp Chân nhẹ mở mắt, tròng mắt trong trẻo không có cảm xúc gì, chỉ ngồi im nhìn hai mẹ con kia vui vẻ trò chuyện, sau đó khép mắt lại.
Hạ Kiêu nhìn thấy rất đau lòng, Diệp Chân đã cô độc từ nhỏ, người ngoài không hiểu cậu, chỉ nghe chút tin đồn đã gọi cậu là dã chủng, không chơi với cậu, cô lập cậu, bắt nạt cậu, thấy bộ dáng cậu trắng nõn yếu đuối liền muốn bắt nạt cậu tới khóc, giống như chỉ có thế mới có thể chứng minh chính mình cũng giống như mọi người, rất chính nghĩa, rất có năng lực.
Nghĩ đến đây hắn liền tức giận, khi đó thật vất vả mới có thể nuôi cậu nuôi ra tính tình hoạt bát, Đinh gia nói bắt cóc liền bắt cóc, làm cậu mất tích tám năm, tha hương nơi đất khách, còn không biết cái đứa nhỏ giống như hũ nút này đã chịu bao nhiêu ủy khuất, hắn chưa từng mong Diệp Chân lương thiện, chuyện năm đó tuy đã giấu kĩ nhưng tục ngữ có nói: Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Trên đời này có thể dùng tiền chặn miệng, cũng có thể làm cho người khác mở miệng, chứng cứ đã thu thập gần đầy đủ, ai cũng đừng nghĩ có thể chạy.
Hắn bước nhanh tới ngồi bên cạnh cậu, dịch trong bình không còn nhiều, Diệp Chân nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt, trong mắt tràn đầy ý cười: "Anh tới rồi? Cũng sắp xong, anh đợi vài phút nữa nhé."
Hạ Kiêu nhìn gương mặt sốt đến ửng đỏ cùng đôi môi không có chút máu của cậu, đến gần bên tai cậu hơi thở cực nóng: "Buổi sáng không nghe lời anh nói, bây giờ em có biết anh rất muốn làm gì không?"
Diệp Chân mờ mịt lắc đầu: "Anh muốn làm gì? Hiện giờ em đang bị bệnh, anh không thể đánh em đấy."
"Anh không đánh em." Hạ Kiêu cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Anh muốn cắn miệng em, anh đói bụng, muốn ăn đầu lưỡi của em."
Diệp Chân bị ngữ khí ái muội của hắn dọa tới mức rụt rụt cổ, mặt càng đỏ hơn, cảnh giác đánh giá bốn phía: "Anh nhỏ giọng một chút...Như vậy không được đâu, xung quanh rất nhiều người, anh muốn...hôn em, về nhà rồi hôn sau nhé."
Hạ Kiêu mới khinh thường mấy cái kiểu băn khoăn chó má này, người khác thì như thế nào? Chẳng lẽ vì mấy người không có liên quan mà phải ủy khuất chính mình? Nắm mặt Diệp Chân xoay qua hôn một cái thật mạnh trên môi cậu, đối diện có một bà lão đang trộm ngắm bọn họ, lúc này thấy hai người trước mắt bao nhiêu người thế nhưng hôn nhau, nháy mắt trừng lớn con ngươi, lại luống cuống tay chân che mắt đứa cháu.
Diệp Chân quả thực sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, nâng tay lên che ở giữa môi hai người, lắp ba lắp bắp: "Đừng đừng...Đừng hôn mà."
"Hửm?" Hạ Kiêu nhìn cậu xấu hổ muốn giận sôi lên, nhịn không được nở nụ cười ác liệt: "Trước đây em không phải như thế, anh cõng em đi trên đường, xung quanh người đến người đi, em hôn lên mặt anh còn chưa đã thèm, làm cho trên mặt anh toàn là nước miếng..."
Diệp Chân cúi đầu điên cuồng ấn chuông, y tá vừa tới nhổ kim ra, cậu đã vội đè lại miếng bông trên chỗ tiêm đi ra ngoài, Hạ Kiêu tiến lên vài bước ôm eo cậu, cậu ngại ngùng muốn tránh lại không tránh được, đành phải kiên trì đứng vững trước ánh mắt tìm tòi của mọi người xung quanh.
Hạ Kiêu phát hiện qua nhiều năm như vậy, đùa giỡn Diệp Chân, nhìn cậu xấu hổ giận dữ vẫn vô cùng thú vị, trái phải làm không biết mệt.
Diệp Chân phát sốt hai ngày, Diệp Minh Nhu biết được liền gọi cho Lục Nguyên Khắc bắt hắn phải để cho Diệp Chân ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Kiêu lùi lại lịch đi công tác, đợi đến một tuần sau chờ cậu khỏi bệnh mới bắt đầu tiến hành xử lý chuyện hạng mục, lần này phải ra nước ngoài công tác, cùng khách hàng đàm phán chắc cũng phải mất ít nhất hai tuần.
Hai tuần nói dài cũng không dài lắm, nhưng xòe cả hai bàn tay ra đếm cũng chưa đủ.
Diệp Chân nghe hắn nói muốn đi công tác, ngay cả tâm tư muốn xem tài liệu cũng không có, yên lặng vào phòng thu dọn quần áo cho hắn, một rương hành lý lớn, cậu ngồi xổm trên mặt đất lần lượt gấp từng bộ từng bộ chỉnh tề, Hạ Kiêu đứng cạnh cửa nhìn một lúc lâu mới kéo cậu vào trong ngực hôn môi.
Môi chạm môi, đầu lưỡi quấn quít đầu lưỡi, chóp mũi chạm nhau, hô hấp triền miên.
Diệp Chân không tự giác phát ra tiếng rên rỉ mềm mại, giống như móng vuốt mèo con cào vào lòng khiến người ngứa ngáy, tay Hạ Kiêu di chuyển xuống dưới đụng vào mông cậu, nâng đùi cậu xốc lên, Diệp Chân đang chìm trong nụ hôn hoảng sợ, vội vàng quấn chặt chân trên thắt lưng hắn.
"Làm gì nha?" Cánh môi bị mút đến đỏ tươi, khi nói chuyện đôi môi mấp máy đóng mở, lộ ra đầu lưỡi mềm mại, cậu cười cười với Hạ Kiêu: "Em còn chưa thu dọn xong mà."
Hạ Kiêu nâng mông cậu, hôn lên cằm cậu: "Không nỡ để anh đi?"
"Không có mà..." Diệp Chân miễn cưỡng nở nụ cười, rốt cuộc nhịn không được, khóe môi méo xệch, ôm cổ hắn, đặt đầu trên hõm vai hắn, giống như là con gấu lớn quấn chặt trên người hắn: "Hai tuần, 14 ngày 336 giờ 2160 phút...Rất lâu mà."
Hạ Kiêu ôn nhu dỗ cậu: "Bảo bối, anh biết."
"Dạ - - " Diệp Chân vểnh cao miệng, bắt đầu rầm rì: "Anh nhớ phải sớm trở về nha."
"Được." Hạ Kiêu nghe được cười lên, bộ dáng chơi xấu này giống hệt như trước đây không muốn để hắn về nhà đón Tết, kỳ thật Diệp Chân rất dễ dỗ, chỉ cần lúc trở về mang cho cậu nhiều nhiều đồ ăn vặt là được.
Hoặc là nói, cho dù không có kẹo, chỉ cần có thể gặp mặt là tốt rồi.
- ----------
Editor: Má:)) Vừa edit vừa tức á:)) Đi công tác có 2 tuần mà làm như sắp biệt ly mãi mãi ấy:))) Dính như keo dán chó:3
Làm tui nhớ lại hai ông Sarawat với Tine quá:v Cũng xa nhau hai tuần, xa tận 15km cơ, khóc lóc các kiểu:)) Rồi mấy người muốn đứa FA như tui sống sao =)))))
Hạ Kiêu hiểu rất rõ cậu, tuy tính cách ngoan ngoãn, nhưng nếu có chút không như ý sẽ nổi lên tính tình quật cường, một khi đã nhận định rồi thì thà rằng cắn răng nuốt nước mắt cũng không muốn cầu xin, vài ngày này cậu xem tư liệu đến nửa đêm, là nhiệm vụ của Lục Nguyên Khắc giao cho, vừa hỏi mới biết hôm nay cậu có hai buổi hội nghị, nếu không đi sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể được, chỉ có thể mặc cho cậu nhiều áo một chút, bảo cậu nếu cảm thấy thật sự không thoải mái thì phải gọi điện thoại không cho cậy mạnh.
Diệp Chân trước mặt hắn thì đáp "vâng vâng" nhưng tới chạng vạng lại gọi cho hắn nói không cần đến công ty đón cậu, cậu đang truyền nước ở bệnh viện sắp xong rồi.
Cuối năm khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn cũng phải gấp rút chuẩn bị một hạng mục lớn, Hạ Kiêu xử lý xong công việc liền vội vàng đến bệnh viện, vừa mới tới thì đã thấy Diệp Chân đang ngồi trên ghế truyền bình dịch thứ hai, nhắm mắt lại không biết có phải ngủ hay không, tiếng nói chuyện hỗn loạn xung quanh cùng với vẻ im lặng của cậu có vẻ mâu thuẫn.
Bên cạnh có một đứa nhỏ hét to một tiếng với mẹ nó, Diệp Chân nhẹ mở mắt, tròng mắt trong trẻo không có cảm xúc gì, chỉ ngồi im nhìn hai mẹ con kia vui vẻ trò chuyện, sau đó khép mắt lại.
Hạ Kiêu nhìn thấy rất đau lòng, Diệp Chân đã cô độc từ nhỏ, người ngoài không hiểu cậu, chỉ nghe chút tin đồn đã gọi cậu là dã chủng, không chơi với cậu, cô lập cậu, bắt nạt cậu, thấy bộ dáng cậu trắng nõn yếu đuối liền muốn bắt nạt cậu tới khóc, giống như chỉ có thế mới có thể chứng minh chính mình cũng giống như mọi người, rất chính nghĩa, rất có năng lực.
Nghĩ đến đây hắn liền tức giận, khi đó thật vất vả mới có thể nuôi cậu nuôi ra tính tình hoạt bát, Đinh gia nói bắt cóc liền bắt cóc, làm cậu mất tích tám năm, tha hương nơi đất khách, còn không biết cái đứa nhỏ giống như hũ nút này đã chịu bao nhiêu ủy khuất, hắn chưa từng mong Diệp Chân lương thiện, chuyện năm đó tuy đã giấu kĩ nhưng tục ngữ có nói: Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Trên đời này có thể dùng tiền chặn miệng, cũng có thể làm cho người khác mở miệng, chứng cứ đã thu thập gần đầy đủ, ai cũng đừng nghĩ có thể chạy.
Hắn bước nhanh tới ngồi bên cạnh cậu, dịch trong bình không còn nhiều, Diệp Chân nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt, trong mắt tràn đầy ý cười: "Anh tới rồi? Cũng sắp xong, anh đợi vài phút nữa nhé."
Hạ Kiêu nhìn gương mặt sốt đến ửng đỏ cùng đôi môi không có chút máu của cậu, đến gần bên tai cậu hơi thở cực nóng: "Buổi sáng không nghe lời anh nói, bây giờ em có biết anh rất muốn làm gì không?"
Diệp Chân mờ mịt lắc đầu: "Anh muốn làm gì? Hiện giờ em đang bị bệnh, anh không thể đánh em đấy."
"Anh không đánh em." Hạ Kiêu cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Anh muốn cắn miệng em, anh đói bụng, muốn ăn đầu lưỡi của em."
Diệp Chân bị ngữ khí ái muội của hắn dọa tới mức rụt rụt cổ, mặt càng đỏ hơn, cảnh giác đánh giá bốn phía: "Anh nhỏ giọng một chút...Như vậy không được đâu, xung quanh rất nhiều người, anh muốn...hôn em, về nhà rồi hôn sau nhé."
Hạ Kiêu mới khinh thường mấy cái kiểu băn khoăn chó má này, người khác thì như thế nào? Chẳng lẽ vì mấy người không có liên quan mà phải ủy khuất chính mình? Nắm mặt Diệp Chân xoay qua hôn một cái thật mạnh trên môi cậu, đối diện có một bà lão đang trộm ngắm bọn họ, lúc này thấy hai người trước mắt bao nhiêu người thế nhưng hôn nhau, nháy mắt trừng lớn con ngươi, lại luống cuống tay chân che mắt đứa cháu.
Diệp Chân quả thực sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, nâng tay lên che ở giữa môi hai người, lắp ba lắp bắp: "Đừng đừng...Đừng hôn mà."
"Hửm?" Hạ Kiêu nhìn cậu xấu hổ muốn giận sôi lên, nhịn không được nở nụ cười ác liệt: "Trước đây em không phải như thế, anh cõng em đi trên đường, xung quanh người đến người đi, em hôn lên mặt anh còn chưa đã thèm, làm cho trên mặt anh toàn là nước miếng..."
Diệp Chân cúi đầu điên cuồng ấn chuông, y tá vừa tới nhổ kim ra, cậu đã vội đè lại miếng bông trên chỗ tiêm đi ra ngoài, Hạ Kiêu tiến lên vài bước ôm eo cậu, cậu ngại ngùng muốn tránh lại không tránh được, đành phải kiên trì đứng vững trước ánh mắt tìm tòi của mọi người xung quanh.
Hạ Kiêu phát hiện qua nhiều năm như vậy, đùa giỡn Diệp Chân, nhìn cậu xấu hổ giận dữ vẫn vô cùng thú vị, trái phải làm không biết mệt.
Diệp Chân phát sốt hai ngày, Diệp Minh Nhu biết được liền gọi cho Lục Nguyên Khắc bắt hắn phải để cho Diệp Chân ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Kiêu lùi lại lịch đi công tác, đợi đến một tuần sau chờ cậu khỏi bệnh mới bắt đầu tiến hành xử lý chuyện hạng mục, lần này phải ra nước ngoài công tác, cùng khách hàng đàm phán chắc cũng phải mất ít nhất hai tuần.
Hai tuần nói dài cũng không dài lắm, nhưng xòe cả hai bàn tay ra đếm cũng chưa đủ.
Diệp Chân nghe hắn nói muốn đi công tác, ngay cả tâm tư muốn xem tài liệu cũng không có, yên lặng vào phòng thu dọn quần áo cho hắn, một rương hành lý lớn, cậu ngồi xổm trên mặt đất lần lượt gấp từng bộ từng bộ chỉnh tề, Hạ Kiêu đứng cạnh cửa nhìn một lúc lâu mới kéo cậu vào trong ngực hôn môi.
Môi chạm môi, đầu lưỡi quấn quít đầu lưỡi, chóp mũi chạm nhau, hô hấp triền miên.
Diệp Chân không tự giác phát ra tiếng rên rỉ mềm mại, giống như móng vuốt mèo con cào vào lòng khiến người ngứa ngáy, tay Hạ Kiêu di chuyển xuống dưới đụng vào mông cậu, nâng đùi cậu xốc lên, Diệp Chân đang chìm trong nụ hôn hoảng sợ, vội vàng quấn chặt chân trên thắt lưng hắn.
"Làm gì nha?" Cánh môi bị mút đến đỏ tươi, khi nói chuyện đôi môi mấp máy đóng mở, lộ ra đầu lưỡi mềm mại, cậu cười cười với Hạ Kiêu: "Em còn chưa thu dọn xong mà."
Hạ Kiêu nâng mông cậu, hôn lên cằm cậu: "Không nỡ để anh đi?"
"Không có mà..." Diệp Chân miễn cưỡng nở nụ cười, rốt cuộc nhịn không được, khóe môi méo xệch, ôm cổ hắn, đặt đầu trên hõm vai hắn, giống như là con gấu lớn quấn chặt trên người hắn: "Hai tuần, 14 ngày 336 giờ 2160 phút...Rất lâu mà."
Hạ Kiêu ôn nhu dỗ cậu: "Bảo bối, anh biết."
"Dạ - - " Diệp Chân vểnh cao miệng, bắt đầu rầm rì: "Anh nhớ phải sớm trở về nha."
"Được." Hạ Kiêu nghe được cười lên, bộ dáng chơi xấu này giống hệt như trước đây không muốn để hắn về nhà đón Tết, kỳ thật Diệp Chân rất dễ dỗ, chỉ cần lúc trở về mang cho cậu nhiều nhiều đồ ăn vặt là được.
Hoặc là nói, cho dù không có kẹo, chỉ cần có thể gặp mặt là tốt rồi.
- ----------
Editor: Má:)) Vừa edit vừa tức á:)) Đi công tác có 2 tuần mà làm như sắp biệt ly mãi mãi ấy:))) Dính như keo dán chó:3
Làm tui nhớ lại hai ông Sarawat với Tine quá:v Cũng xa nhau hai tuần, xa tận 15km cơ, khóc lóc các kiểu:)) Rồi mấy người muốn đứa FA như tui sống sao =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.