Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 16: Du lịch mùa thu
Tịch Liêu Nhị Tam
05/10/2020
Mặc dù việc thi cử làm cho học sinh căng thẳng đầu óc, nhưng đến thứ sáu ai nấy cũng đều vui vẻ phấn khích, tùy ý cản lại một bạn học thì nhất định trong túi sách cũng nhét đầy đồ ăn.
Sáng sớm, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua hai hàng cây xanh um bên đường, Hạ Kiêu bắt chéo chân nghịch nghịch cái chuông trên xe đạp, cái cây trên đỉnh đầu đều đã mọc quả, không lâu nữa sẽ rớt xuống đầy đất, dùng chân đạp xuống có thể nghe thấy những tiếng giòn vang.
Một lúc lâu sau Diệp Chân mới từ trên lầu đi xuống, cái túi sách phồng to như sắp đè gãy lưng cậu, trong tay còn cầm theo một cái túi mua sắm to đùng, cũng không nhỏ hơn túi sách chút nào.
Hạ Kiêu nghĩ thầm, quả nhiên sáng nay lái xe đạp đi học là quyết định sáng suốt, mang nhiều đồ ăn như vậy, không hổ là tác phong của Diệp Chân, hắn nhìn cậu vất vả đi tới trước mặt, khóe miệng hơi run rẩy: "Cậu đi chạy nạn hả?"
"Ca ca, đây là đưa cho anh." Diệp Chân cười tới đôi mắt cong cong, đem túi sách đặt lên yên xe, lại giống như làm ảo thuật mà vươn nắm tay từ phía sau tới, giọng điệu thần thần bí bí: "Ca ca đoán xem trong tay em là cái gì?"
Hạ Kiêu: "...Kẹo."
"A, sao anh có thể ngay lập tức đoán được hay vậy?"
Đôi mắt của Diệp Chân đen bóng, tràn đầy sùng bái nhìn hắn, quả nhiên mở tay ra là hai viên kẹo vị bắp, cậu bỏ một viên vào miệng mình, còn viên khác lại đưa tới bên miệng Hạ Kiêu: "Ca ca ăn kẹo này."
Hạ Kiêu không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn thấy mấy đầu ngón tay của cậu đều bị túi sách siết đỏ, bộ dáng đầy mặt chờ mong, chỉ có thể lại gần ngậm lấy viên kẹo, môi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay của Diệp Chân, có chút lạnh, hắn không được tự nhiên nói: "Được rồi, kẹo đã ăn rồi, mau lên đây đi, bị muộn rồi."
Viên kẹo bắp dần tan chảy, vị sữa lập tức lan khắp khoang miệng, độ ngọt vừa đủ.
Hạ Kiêu mang theo túi đồ ăn vặt vào lớp, trên bàn đã chất đầy đồ ăn như một ngọn núi nhỏ, Chu Dực nâng cằm trêu chọc: "Đều là của Trư Bát ca hiếu kính cậu, còn có...hắc hắc, Lý đại mỹ nữ tặng cậu chocolate tình yêu nữa."
"Tôi không thích ăn đồ ăn vặt, cậu muốn ăn thì cứ lấy đi."
"Đừng nha, tôi cũng không thích ăn đâu..." Chu Dực không muốn gánh phải phiền phức, Chu Dực có chuyện nhờ Hạ Kiêu, Lý Tinh Vũ lại thầm mến Hạ Kiêu, đồ hai người đó đưa tất nhiên là ăn không được, còn về phần cái gói lớn mà Hạ Kiêu mang theo kia...Y duỗi cổ: "Cậu không thích đồ ăn vặt còn mang theo nhiều như vậy làm gì? Nào, nể tình anh em tôi sẽ giúp cậu một ít."
"Cậu cứ tùy ý lấy, gói to này là đứa nhỏ cách vách đưa cho tôi."
Cái tay đang lấy đồ của Chu Dực nhất thời ngừng lại, ngửa mặt lên trời thở dài: "Ông trời thật bất công! Sao không có ai đưa cho tôi? Còn cậu lại nhận được nhiều như vậy! Đứa nhóc cách vách nhà cậu đâu phải con gái, chẳng lẽ cậu nam nữ đều ăn sao?"
Hạ Kiêu mặc kệ y.
Ngược lại Chu Dực càng nói càng hưng phấn, khoát bả vai Hạ Kiêu đầy mặt đáng khinh: "Thật sự sao, đứa nhỏ kia trắng trắng mềm mềm, giống như con gái vậy, cậu có hôn qua chưa? Cảm giác so với con gái thì thế nào?..."
"Cậu con mẹ nó đừng nói bậy!"
Hạ Kiêu đột nhiên lớn giọng, giận tái mặt giật lại túi đồ ăn: "Không được ăn, cái này không phải cho cậu."
Mấy học sinh đang nói chuyện phiếm ở phía trước hai mặt nhìn nhau, đã sớm nghe nói tính tình của Hạ Kiêu không tốt, ở trường học cũ cũng vô cùng lớn lối, chỉ là sau khi chuyển tới ban bọn họ, ở chung lâu rồi mới phát hiện hắn chỉ là có chút lạnh lùng, mọi người cũng không để ý chuyện cũ nữa.
Chu Dực cũng biết mình đùa có hơi quá trớn, ngượng ngùng rút tay về: "Là tôi nói bậy, cậu đừng để bụng nhé."
Hạ Kiêu đem đống đồ ăn vặt trên bàn kia ném cho cậu ta.
Cái này thì xấu hổ rồi, đồ ăn vặt của Chu Bạt còn dễ nói, chỉ cần cậu ta không ghét bỏ trình độ hời hợt của mình, nhưng còn hộp chocolate của Lý Tinh Vũ kia thì làm sao được?
Cô gái kia vẫn như có như không nhìn về phía này, oán giận cắn môi, Chu Dực lau mồ hôi lạnh, đúng là tự làm bậy không thể sống, chỉ có thể chờ tới lát nữa mọi người đi ra xe hết thì đem chocolate đặt trả lại trên bàn cô.
Trường học tổ chức du lịch luôn luôn phải xếp hàng điểm số, nhưng nữ sinh đi WC thì cứ thích kéo cả đám đi cùng, mọi người chỉ có thể yên lặng lấy đồ ăn vặt ra ăn, tuy là trời thu mát mẻ, nhưng bị mặt trời chiếu hồi lâu cũng rất nóng nực, còn chưa tới thời điểm lên xe mà cả đám đã đứng không vững rồi.
Thân hình Chu Bạt to béo, đã sớm không chịu nổi, cùng với Vương Kính Tùng đứng ở đằng sau đội ngũ đã hô khản giọng, cậu ta là người nắm đầu đoàn, thành tích tuy có hơi kém, nhưng quan hệ với thầy cô vẫn rất tốt, khen Vương Kính Tùng tới lâng lâng, kém chút nữa đã cùng uống rượu nhỏ máu, nhận làm cha nuôi, cuối cùng Vương Kính Tùng vỗ vỗ vai cậu, nói rằng về sau nhất định sẽ chiếu cố việc học của em, sau kì thi sẽ tới thăm nhà.
Chu Dực và Hạ Kiêu vóc dáng cao nhất, đứng xếp hàng ở phía cùng, đang vểnh tai nghe Trư Bát ca lừa dối giáo viên chủ nhiệm.
Chỗ mà học sinh cấp hai đến là nơi thánh địa Phật giáo, về sớm hơn so với cấp ba bọn họ. Thời điểm Hạ Kiêu đi đến ban sáu, Diệp Chân đã gối đầu lên bàn ngủ mơ màng, hơn nửa khuôn mặt vùi vào trong cánh tay, mái tóc đen phủ lên góc mí mắt bên trai, chóp mũi chảy ra ít mồ hôi.
Học sinh ban bọn họ đã sớm đi hết, đèn cũng không bật, Hạ Kiêu có hơi mỏi chân, ngồi ở ghế đằng trước nhìn cậu, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Chu Dực vào buổi sáng "trắng trắng mềm mềm giống như cô gái nhỏ", hắn bất mãn chọc chọc giương mặt của Diệp Chân, chỗ nào giống con gái chứ? Rõ ràng là một bé trai thanh tú.
Đợi một lát, Diệp Chân vẫn không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại, Hạ Kiêu nổi lên ý xấu, cúi mặt lại sát gần gương mặt cậu, dùng lực vuốt mũi cậu.
Diệp Chân mơ màng tỉnh dậy, ánh mắt còn hơi mông lung, lại bị khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc làm cho sợ tới mức tóc gáy dựng ngược, rất giống con mèo bị đạp trúng cái đuôi: "A! - - ca ca sao anh lại dọa em?"
"Về nhà."
"Dạ..."
Hạ Kiêu nghiêm trang đi phía trước, nghẹn cười muốn nội thương, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại thích trêu chọc quỷ thích khóc, nhìn cậu sợ tới mức hét lớn đầy mặt ủy khuất, vô cùng thú vị.
Sáng sớm, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua hai hàng cây xanh um bên đường, Hạ Kiêu bắt chéo chân nghịch nghịch cái chuông trên xe đạp, cái cây trên đỉnh đầu đều đã mọc quả, không lâu nữa sẽ rớt xuống đầy đất, dùng chân đạp xuống có thể nghe thấy những tiếng giòn vang.
Một lúc lâu sau Diệp Chân mới từ trên lầu đi xuống, cái túi sách phồng to như sắp đè gãy lưng cậu, trong tay còn cầm theo một cái túi mua sắm to đùng, cũng không nhỏ hơn túi sách chút nào.
Hạ Kiêu nghĩ thầm, quả nhiên sáng nay lái xe đạp đi học là quyết định sáng suốt, mang nhiều đồ ăn như vậy, không hổ là tác phong của Diệp Chân, hắn nhìn cậu vất vả đi tới trước mặt, khóe miệng hơi run rẩy: "Cậu đi chạy nạn hả?"
"Ca ca, đây là đưa cho anh." Diệp Chân cười tới đôi mắt cong cong, đem túi sách đặt lên yên xe, lại giống như làm ảo thuật mà vươn nắm tay từ phía sau tới, giọng điệu thần thần bí bí: "Ca ca đoán xem trong tay em là cái gì?"
Hạ Kiêu: "...Kẹo."
"A, sao anh có thể ngay lập tức đoán được hay vậy?"
Đôi mắt của Diệp Chân đen bóng, tràn đầy sùng bái nhìn hắn, quả nhiên mở tay ra là hai viên kẹo vị bắp, cậu bỏ một viên vào miệng mình, còn viên khác lại đưa tới bên miệng Hạ Kiêu: "Ca ca ăn kẹo này."
Hạ Kiêu không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn thấy mấy đầu ngón tay của cậu đều bị túi sách siết đỏ, bộ dáng đầy mặt chờ mong, chỉ có thể lại gần ngậm lấy viên kẹo, môi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay của Diệp Chân, có chút lạnh, hắn không được tự nhiên nói: "Được rồi, kẹo đã ăn rồi, mau lên đây đi, bị muộn rồi."
Viên kẹo bắp dần tan chảy, vị sữa lập tức lan khắp khoang miệng, độ ngọt vừa đủ.
Hạ Kiêu mang theo túi đồ ăn vặt vào lớp, trên bàn đã chất đầy đồ ăn như một ngọn núi nhỏ, Chu Dực nâng cằm trêu chọc: "Đều là của Trư Bát ca hiếu kính cậu, còn có...hắc hắc, Lý đại mỹ nữ tặng cậu chocolate tình yêu nữa."
"Tôi không thích ăn đồ ăn vặt, cậu muốn ăn thì cứ lấy đi."
"Đừng nha, tôi cũng không thích ăn đâu..." Chu Dực không muốn gánh phải phiền phức, Chu Dực có chuyện nhờ Hạ Kiêu, Lý Tinh Vũ lại thầm mến Hạ Kiêu, đồ hai người đó đưa tất nhiên là ăn không được, còn về phần cái gói lớn mà Hạ Kiêu mang theo kia...Y duỗi cổ: "Cậu không thích đồ ăn vặt còn mang theo nhiều như vậy làm gì? Nào, nể tình anh em tôi sẽ giúp cậu một ít."
"Cậu cứ tùy ý lấy, gói to này là đứa nhỏ cách vách đưa cho tôi."
Cái tay đang lấy đồ của Chu Dực nhất thời ngừng lại, ngửa mặt lên trời thở dài: "Ông trời thật bất công! Sao không có ai đưa cho tôi? Còn cậu lại nhận được nhiều như vậy! Đứa nhóc cách vách nhà cậu đâu phải con gái, chẳng lẽ cậu nam nữ đều ăn sao?"
Hạ Kiêu mặc kệ y.
Ngược lại Chu Dực càng nói càng hưng phấn, khoát bả vai Hạ Kiêu đầy mặt đáng khinh: "Thật sự sao, đứa nhỏ kia trắng trắng mềm mềm, giống như con gái vậy, cậu có hôn qua chưa? Cảm giác so với con gái thì thế nào?..."
"Cậu con mẹ nó đừng nói bậy!"
Hạ Kiêu đột nhiên lớn giọng, giận tái mặt giật lại túi đồ ăn: "Không được ăn, cái này không phải cho cậu."
Mấy học sinh đang nói chuyện phiếm ở phía trước hai mặt nhìn nhau, đã sớm nghe nói tính tình của Hạ Kiêu không tốt, ở trường học cũ cũng vô cùng lớn lối, chỉ là sau khi chuyển tới ban bọn họ, ở chung lâu rồi mới phát hiện hắn chỉ là có chút lạnh lùng, mọi người cũng không để ý chuyện cũ nữa.
Chu Dực cũng biết mình đùa có hơi quá trớn, ngượng ngùng rút tay về: "Là tôi nói bậy, cậu đừng để bụng nhé."
Hạ Kiêu đem đống đồ ăn vặt trên bàn kia ném cho cậu ta.
Cái này thì xấu hổ rồi, đồ ăn vặt của Chu Bạt còn dễ nói, chỉ cần cậu ta không ghét bỏ trình độ hời hợt của mình, nhưng còn hộp chocolate của Lý Tinh Vũ kia thì làm sao được?
Cô gái kia vẫn như có như không nhìn về phía này, oán giận cắn môi, Chu Dực lau mồ hôi lạnh, đúng là tự làm bậy không thể sống, chỉ có thể chờ tới lát nữa mọi người đi ra xe hết thì đem chocolate đặt trả lại trên bàn cô.
Trường học tổ chức du lịch luôn luôn phải xếp hàng điểm số, nhưng nữ sinh đi WC thì cứ thích kéo cả đám đi cùng, mọi người chỉ có thể yên lặng lấy đồ ăn vặt ra ăn, tuy là trời thu mát mẻ, nhưng bị mặt trời chiếu hồi lâu cũng rất nóng nực, còn chưa tới thời điểm lên xe mà cả đám đã đứng không vững rồi.
Thân hình Chu Bạt to béo, đã sớm không chịu nổi, cùng với Vương Kính Tùng đứng ở đằng sau đội ngũ đã hô khản giọng, cậu ta là người nắm đầu đoàn, thành tích tuy có hơi kém, nhưng quan hệ với thầy cô vẫn rất tốt, khen Vương Kính Tùng tới lâng lâng, kém chút nữa đã cùng uống rượu nhỏ máu, nhận làm cha nuôi, cuối cùng Vương Kính Tùng vỗ vỗ vai cậu, nói rằng về sau nhất định sẽ chiếu cố việc học của em, sau kì thi sẽ tới thăm nhà.
Chu Dực và Hạ Kiêu vóc dáng cao nhất, đứng xếp hàng ở phía cùng, đang vểnh tai nghe Trư Bát ca lừa dối giáo viên chủ nhiệm.
Chỗ mà học sinh cấp hai đến là nơi thánh địa Phật giáo, về sớm hơn so với cấp ba bọn họ. Thời điểm Hạ Kiêu đi đến ban sáu, Diệp Chân đã gối đầu lên bàn ngủ mơ màng, hơn nửa khuôn mặt vùi vào trong cánh tay, mái tóc đen phủ lên góc mí mắt bên trai, chóp mũi chảy ra ít mồ hôi.
Học sinh ban bọn họ đã sớm đi hết, đèn cũng không bật, Hạ Kiêu có hơi mỏi chân, ngồi ở ghế đằng trước nhìn cậu, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Chu Dực vào buổi sáng "trắng trắng mềm mềm giống như cô gái nhỏ", hắn bất mãn chọc chọc giương mặt của Diệp Chân, chỗ nào giống con gái chứ? Rõ ràng là một bé trai thanh tú.
Đợi một lát, Diệp Chân vẫn không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại, Hạ Kiêu nổi lên ý xấu, cúi mặt lại sát gần gương mặt cậu, dùng lực vuốt mũi cậu.
Diệp Chân mơ màng tỉnh dậy, ánh mắt còn hơi mông lung, lại bị khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc làm cho sợ tới mức tóc gáy dựng ngược, rất giống con mèo bị đạp trúng cái đuôi: "A! - - ca ca sao anh lại dọa em?"
"Về nhà."
"Dạ..."
Hạ Kiêu nghiêm trang đi phía trước, nghẹn cười muốn nội thương, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại thích trêu chọc quỷ thích khóc, nhìn cậu sợ tới mức hét lớn đầy mặt ủy khuất, vô cùng thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.