Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 44: Lục phu nhân
Tịch Liêu Nhị Tam
05/10/2020
Trên một con đường nổi tiếng sống về đêm ở thành phố S, một nữ nhân xinh đẹp như chúng tinh củng nguyệt (*) vây quanh đi ra, vừa mới chơi đùa đến tận hứng, lại có Lục Na vung tay trả tiền cho bọn họ, lúc này mọi người thấy cô ta uống đến hai má đỏ ửng, không giống như say lắm, liền không chịu giải tán, còn thúc giục nàng đề nghị đi KTV.
(*)Chúng tinh củng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, đại loại là một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
"Hôm nay tôi vui vẻ," cô ta đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, eo nhỏ dáng người quyến rũ: "Vốn không muốn làm mọi người mất hứng, nhưng...mọi người biết đó, mẹ tôi rất phiền toái, gần đây vẫn bắt tôi ở nhà làm con gái ngoan, để lần sau đi."
Mọi người "đừng mà, đừng mà" hô to, thấy cô ta không để ý cũng từ bỏ.
Lục Na ngồi trên xe taxi, khóe miệng cong lên, sau khi đuổi đứa con hoang kia đi thì tất cả trong nhà đều là của cô ta, đến lúc đó muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, cũng không cần lo lắng ba tức giận sẽ đem tài sản cho người khác, nghĩ đến đây mũi đau xót, cúi đầu nhìn váy ngắn đang mặc, từ trước tới giờ cô ta chưa từng ăn mặc càn rỡ như vậy...
Nhưng mà loại điên cuồng trụy lạc này có thể phát tiết bất bình trong lòng, loại niềm vui dị dạng này vô cùng mê hoặc, cô ta cắn chặt răng cười rộ lên.
Vốn đang lo lắng đứa con hoang kia sẽ cáo trạng với ba, cho nên chơi đến nửa đêm mới dám trở về, kết quả trong nhà không có chút động tĩnh nào, ba mẹ đều đã về phòng nghỉ ngơi, hỏi bảo mẫu cũng nói hôm nay vẫn bình thường, không thấy Lục Nguyên Khắc nổi giận, cô ta càng thấy yên tâm, tắm rửa ngủ vô cùng an ổn.
Nhưng mà, Diệp Chân da mặt mỏng không muốn cùng cô ta so đo, đương nhiên sẽ có người thay cậu nói cho Lục Nguyên Khắc.
Cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến Trần phó tổng sẽ nộp đơn từ chức, sáng sớm thấy cây đàn dương cầm đã lâu không dùng tới, trong lòng sung sướng liền muốn đàn một khúc, làn điệu du dương, êm dịu tươi đẹp.
Quả nhiên được mẹ không ngừng khen ngợi, Lục Nguyên Khắc tuy rằng đối với việc hội nghị hôm qua thất bại có điều nghi vấn, nhưng phần đông cấp dưới trong công ty cùng với Lục Na đều nói là do khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn đột nhiên trở mặt, cũng không trách móc cô ta.
Đang lúc vui vẻ cùng với cha mẹ ăn sáng, điện thoại trong nhà liền reo vang.
Lục Nguyên Khắc ngừng đũa, nhận lấy điện thoại từ bảo mẫu: "Ai vậy? A, chào anh...Ừm...Cái gì? Anh muốn từ chức?"
Lục Na và mẹ cô ta liếc nhìn nhau, nuốt cơm xuống thuận miệng hỏi: "Ba, ai vậy, mới sáng sớm."
"Lão Trần anh đừng nói như vậy...Ừm...Chuyện ngày hôm qua tôi đã biết," Lục Nguyên Khắc càng nghe, mày nhăn càng chặt, bỗng nhiên giống như là đã nghe được việc kinh hãi thế tục gì, lớn tiếng truy hỏi: "Anh nói ai? Bỏ thuốc?...Thuốc gì?"
Tiếng bát đũa trong phòng ăn nhất thời ngừng lại, khuôn mặt Lục Na trắng bệch cúi đầu, đã bị dọa đến hồn phi phách tán, đừng nói ăn cái gì, dường như ngay cả thở cũng sợ bị ba chú ý, ánh mắt lén lút nhìn qua thì thấy Lục Nguyên Khắc tức giận đến run tay, cơ thịt trên mặt căng cứng đáng sợ như Diêm Vương.
Điện thoại trên tay đập xuống bàn phát ra tiếng "rầm", cô ta hoảng sợ cả người run lên, sốt ruột nhìn mẹ xin giúp đỡ, lại phát hiện mẹ cô ta càng giống như có tật giật mình hơn, không khỏi nghi hoặc bối rối.
Lục Nguyên Khắc trừng to mắt liếc nhìn cô ta, không hỏi cô ta trước, ngược lại thẳng tắp nhìn chằm chằm mẹ cô ta, giọng nói lạnh lẽo tràn đầy lửa giận: "Là ai dạy nó?"
Trong chốc lát Đinh Đồng kinh hãi ánh mắt trợn to, hoàn toàn bất chấp dáng vẻ phu nhân, tiến lên nắm lấy cánh tay chồng mình không ngừng giải thích: "Không phải em, anh đừng nhìn em như vậy..."
"A..." Hắn hừ lạnh một tiếng, hất cằm hung tợn nói: "Không phải cô? Năm đó cô đã dùng loại thủ đoạn này sinh ra con gái, bây giờ lại muốn dùng loại thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này trên người con trai tôi, nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa chán sao?"
"Không phải em mà, thật sự...Sao anh lại không tin! Em...Em sao có thể dạy cho nó cái này?" Đinh Đồng gấp đến độ trút lên Lục Na: "Con mau nói đi, không phải là mẹ dạy cho con!"
Lục Na bị bộ dáng điên cuồng của bà ta dọa ngốc, sao còn quản được việc có khai ra anh hai hay không: "Mẹ...Mẹ làm sao vậy? Ba có ý gì? Mẹ...hạ thuốc cho ba? Điều này sao có thể...Ba, ngài nói bậy!"
Trong lúc nhất thời, ánh sáng chiếu vào trong phòng bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, có cái gì đó ầm ầm sụp đổ, Đinh Đồng không thể tự hỏi, trong lòng thầm nghĩ trước mặt nam nhân mà bà ta vô cùng yêu này, bà ta đã cố gắng giữ từng chút từng chút một tôn nghiêm, mấy năm nay hao tổn tâm cơ kinh doanh mới có những ngày an ổn, sao có thể để cho sự cân bằng một tay chính mình gây dựng đổ vỡ? Bà ta không cam lòng.
Giơ tay cho con gái một bạt tai, ánh mắt ngoài mạnh trong yếu ý bảo: "Còn không mau nhận sai!"
Lục Na đang gào thét chói tai bị ăn một bạt tai, khó có thể tin che nửa khuôn mặt nhìn Đinh Đồng, hốc mắt đỏ lên: "Mẹ là mẹ con, sao lại giúp người khác mà không giúp con? Con làm cái gì! Con dạy dỗ nó là việc đương nhiên, mẹ con bọn họ mới là tiểu tam, là đồ con hoang! Mẹ sợ cái gì? Hừ...Mẹ không nói con cũng biết, mẹ cùng ba vẫn luôn phân phòng ngủ...Thì ra mẹ cũng từng bỏ thuốc ba..."
"Câm miệng!" Đinh Đồng chật vật đến độ tóc mai tán loạn, Lục Nguyên Khắc từ trên cao nhìn xuống, mặt hắn mang châm chọc bỏ đi, bà ta che miệng con gái, gần như cầu xin nói: "Con đừng nói, Na Na, con đừng nói nữa."
Lục Na gỡ tay bà ta ra đi qua một bên, trong mắt tràn đầy thương hại cùng thù hận không chút nào che giấu: "Mẹ...Mẹ thật đáng thương."
Đồng hồ treo tường kiểu cũ trên đỉnh đầu "đang đang" kêu vang, âm thanh xuyên qua không khí truyền vào trong não, như đang muốn nói "ác giả ác báo".
Mấy năm gần đây Đinh Đồng sống an nhàn sung sướng, thân thể có hơi mập ra run rẩy tựa vào bàn ăn, suy sụp nhìn chằm chằm viên gạch trắng dưới nền, nức nở cười khổ, thầm nghĩ: Con gái ngốc, vậy con nghĩ rằng con là từ đâu đến? Ba con từ đầu tới cuối đều không muốn chạm vào mẹ dù chỉ một chút...
Nhưng mà cũng không sao.
Bà ta xắn tay áo lau nước mắt trên mặt, cười đến hào phóng ung dung: Tôi trước giờ mới là Lục phu nhân, tôi mới là Lục phu nhân.
(*)Chúng tinh củng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, đại loại là một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
"Hôm nay tôi vui vẻ," cô ta đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, eo nhỏ dáng người quyến rũ: "Vốn không muốn làm mọi người mất hứng, nhưng...mọi người biết đó, mẹ tôi rất phiền toái, gần đây vẫn bắt tôi ở nhà làm con gái ngoan, để lần sau đi."
Mọi người "đừng mà, đừng mà" hô to, thấy cô ta không để ý cũng từ bỏ.
Lục Na ngồi trên xe taxi, khóe miệng cong lên, sau khi đuổi đứa con hoang kia đi thì tất cả trong nhà đều là của cô ta, đến lúc đó muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, cũng không cần lo lắng ba tức giận sẽ đem tài sản cho người khác, nghĩ đến đây mũi đau xót, cúi đầu nhìn váy ngắn đang mặc, từ trước tới giờ cô ta chưa từng ăn mặc càn rỡ như vậy...
Nhưng mà loại điên cuồng trụy lạc này có thể phát tiết bất bình trong lòng, loại niềm vui dị dạng này vô cùng mê hoặc, cô ta cắn chặt răng cười rộ lên.
Vốn đang lo lắng đứa con hoang kia sẽ cáo trạng với ba, cho nên chơi đến nửa đêm mới dám trở về, kết quả trong nhà không có chút động tĩnh nào, ba mẹ đều đã về phòng nghỉ ngơi, hỏi bảo mẫu cũng nói hôm nay vẫn bình thường, không thấy Lục Nguyên Khắc nổi giận, cô ta càng thấy yên tâm, tắm rửa ngủ vô cùng an ổn.
Nhưng mà, Diệp Chân da mặt mỏng không muốn cùng cô ta so đo, đương nhiên sẽ có người thay cậu nói cho Lục Nguyên Khắc.
Cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến Trần phó tổng sẽ nộp đơn từ chức, sáng sớm thấy cây đàn dương cầm đã lâu không dùng tới, trong lòng sung sướng liền muốn đàn một khúc, làn điệu du dương, êm dịu tươi đẹp.
Quả nhiên được mẹ không ngừng khen ngợi, Lục Nguyên Khắc tuy rằng đối với việc hội nghị hôm qua thất bại có điều nghi vấn, nhưng phần đông cấp dưới trong công ty cùng với Lục Na đều nói là do khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn đột nhiên trở mặt, cũng không trách móc cô ta.
Đang lúc vui vẻ cùng với cha mẹ ăn sáng, điện thoại trong nhà liền reo vang.
Lục Nguyên Khắc ngừng đũa, nhận lấy điện thoại từ bảo mẫu: "Ai vậy? A, chào anh...Ừm...Cái gì? Anh muốn từ chức?"
Lục Na và mẹ cô ta liếc nhìn nhau, nuốt cơm xuống thuận miệng hỏi: "Ba, ai vậy, mới sáng sớm."
"Lão Trần anh đừng nói như vậy...Ừm...Chuyện ngày hôm qua tôi đã biết," Lục Nguyên Khắc càng nghe, mày nhăn càng chặt, bỗng nhiên giống như là đã nghe được việc kinh hãi thế tục gì, lớn tiếng truy hỏi: "Anh nói ai? Bỏ thuốc?...Thuốc gì?"
Tiếng bát đũa trong phòng ăn nhất thời ngừng lại, khuôn mặt Lục Na trắng bệch cúi đầu, đã bị dọa đến hồn phi phách tán, đừng nói ăn cái gì, dường như ngay cả thở cũng sợ bị ba chú ý, ánh mắt lén lút nhìn qua thì thấy Lục Nguyên Khắc tức giận đến run tay, cơ thịt trên mặt căng cứng đáng sợ như Diêm Vương.
Điện thoại trên tay đập xuống bàn phát ra tiếng "rầm", cô ta hoảng sợ cả người run lên, sốt ruột nhìn mẹ xin giúp đỡ, lại phát hiện mẹ cô ta càng giống như có tật giật mình hơn, không khỏi nghi hoặc bối rối.
Lục Nguyên Khắc trừng to mắt liếc nhìn cô ta, không hỏi cô ta trước, ngược lại thẳng tắp nhìn chằm chằm mẹ cô ta, giọng nói lạnh lẽo tràn đầy lửa giận: "Là ai dạy nó?"
Trong chốc lát Đinh Đồng kinh hãi ánh mắt trợn to, hoàn toàn bất chấp dáng vẻ phu nhân, tiến lên nắm lấy cánh tay chồng mình không ngừng giải thích: "Không phải em, anh đừng nhìn em như vậy..."
"A..." Hắn hừ lạnh một tiếng, hất cằm hung tợn nói: "Không phải cô? Năm đó cô đã dùng loại thủ đoạn này sinh ra con gái, bây giờ lại muốn dùng loại thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này trên người con trai tôi, nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa chán sao?"
"Không phải em mà, thật sự...Sao anh lại không tin! Em...Em sao có thể dạy cho nó cái này?" Đinh Đồng gấp đến độ trút lên Lục Na: "Con mau nói đi, không phải là mẹ dạy cho con!"
Lục Na bị bộ dáng điên cuồng của bà ta dọa ngốc, sao còn quản được việc có khai ra anh hai hay không: "Mẹ...Mẹ làm sao vậy? Ba có ý gì? Mẹ...hạ thuốc cho ba? Điều này sao có thể...Ba, ngài nói bậy!"
Trong lúc nhất thời, ánh sáng chiếu vào trong phòng bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, có cái gì đó ầm ầm sụp đổ, Đinh Đồng không thể tự hỏi, trong lòng thầm nghĩ trước mặt nam nhân mà bà ta vô cùng yêu này, bà ta đã cố gắng giữ từng chút từng chút một tôn nghiêm, mấy năm nay hao tổn tâm cơ kinh doanh mới có những ngày an ổn, sao có thể để cho sự cân bằng một tay chính mình gây dựng đổ vỡ? Bà ta không cam lòng.
Giơ tay cho con gái một bạt tai, ánh mắt ngoài mạnh trong yếu ý bảo: "Còn không mau nhận sai!"
Lục Na đang gào thét chói tai bị ăn một bạt tai, khó có thể tin che nửa khuôn mặt nhìn Đinh Đồng, hốc mắt đỏ lên: "Mẹ là mẹ con, sao lại giúp người khác mà không giúp con? Con làm cái gì! Con dạy dỗ nó là việc đương nhiên, mẹ con bọn họ mới là tiểu tam, là đồ con hoang! Mẹ sợ cái gì? Hừ...Mẹ không nói con cũng biết, mẹ cùng ba vẫn luôn phân phòng ngủ...Thì ra mẹ cũng từng bỏ thuốc ba..."
"Câm miệng!" Đinh Đồng chật vật đến độ tóc mai tán loạn, Lục Nguyên Khắc từ trên cao nhìn xuống, mặt hắn mang châm chọc bỏ đi, bà ta che miệng con gái, gần như cầu xin nói: "Con đừng nói, Na Na, con đừng nói nữa."
Lục Na gỡ tay bà ta ra đi qua một bên, trong mắt tràn đầy thương hại cùng thù hận không chút nào che giấu: "Mẹ...Mẹ thật đáng thương."
Đồng hồ treo tường kiểu cũ trên đỉnh đầu "đang đang" kêu vang, âm thanh xuyên qua không khí truyền vào trong não, như đang muốn nói "ác giả ác báo".
Mấy năm gần đây Đinh Đồng sống an nhàn sung sướng, thân thể có hơi mập ra run rẩy tựa vào bàn ăn, suy sụp nhìn chằm chằm viên gạch trắng dưới nền, nức nở cười khổ, thầm nghĩ: Con gái ngốc, vậy con nghĩ rằng con là từ đâu đến? Ba con từ đầu tới cuối đều không muốn chạm vào mẹ dù chỉ một chút...
Nhưng mà cũng không sao.
Bà ta xắn tay áo lau nước mắt trên mặt, cười đến hào phóng ung dung: Tôi trước giờ mới là Lục phu nhân, tôi mới là Lục phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.