Đừng Khóc, Ta Luyến Tiếc Ngươi
Chương 10: Chương 2.5
Mạc Nhan
24/10/2016
Minh Vân Hương chưa
từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày ngồi tù, đừng nhìn một bộ dáng
thành thục lõi đời của cô , kia chính là bề ngoài, trên thực tế, dù sao
cô cũng là cô gái vị thành niên mười bảy tuổi, căn bản không hiểu được
đối mặt tai ương lao ngục là như thế nào, cũng không phát hiện quá trình bắt giữ vốn dĩ không đúng trình tự.
Sắc mặt cô tái nhợt nhìn bốn phía, song sắt lạnh như băng, giường lạnh cứng rắn , thoạt nhìn chăn vô cùng bẩn, còn có nơi vệ sinh đánh chết cô cũng không đi.
Nội tâm cô đã tràn ngập kinh hoàng sợ hãi, như rơi xuống địa ngục, loại địa phương quỷ quái này, một giây cô cũng không thể ở tiếp!
Cô sẽ bị giam bao lâu?
Một tháng?
Một năm?
Nghĩ đến chính mình sẽ ở nơi này trong nhiều ngày, cô nhịn không được rùng mình một cái.
Không! Cô không cần!
"Đáng giận! Đáng chết!" Cầm lấy song sắt, nàng ra sức rung mạnh.
Càng rung, càng có vẻ tiền đồ vô vọng (thất vọng); càng dùng sức, càng có vẻ bất lực kích động.
"Uy ! Ai nha. . . . . . Mọi người mau tới a!" Bất luận cô la lên như thế nào, thủy chung không có một người đến, tựa như nơi này là một tòa thành không, chỉ có một mình cô mà thôi.
Nội tâm lo lắng, sợ hãi, bất lực, cô cũng không thể làm cái gì, chỉ có thể ở trong tù không ngừng đi qua đi lại, ý nghĩ sợ hãi tràn đầy đầu, ăn mòn của lý trí của nàng.
Đến ban đêm, nhà giam càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố, duy nhất có một cái thảm vừa bẩn lại vừa thối, cô tình nguyện chết lạnh cũng tuyệt đối không chạm vào thảm.
Cô cố gắng chống cự, cuộn mình ở trên giường, nhìn cửa sổ nhỏ duy nhất kia, cảm giác bầu trời ngoài cửa sổ cách cô thật xa thật xa.
Lạnh quá . . . . . .
Hai tay cô ôm chặt chân, cánh tay đã lạnh cóng, xoa xoa xoa xoa, đưa cánh tay chà xát vào nhau , cũng không ấm áp được lòng của cô.
Chung quy chống đỡ mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi, trên mặt truyền đến một cảm giác ngứa ngứa tinh tế .
Cô ngâm khẽ một tiếng, đẩy ra cái loại day nhẹ này, chạm nhẹ gãi ngứa, chỉ chốc lát sau, sự nhẹ nhàng kia di chuyển lên tay mềm của cô. . . . . .
Mi mắt thật dài run rẩy, mắt đẹp ngập nước chậm rãi mở.
Là ai? Ai đang sờ cô?
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tầm mắt mơ hồ chống lại một con ngươi song hắc khác tỏa sáng , tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, cô nhận ra cặp mắt đen láy trước mắt kia
Minh Vân Hương cả người run lên, đối phương cũng chấn động, cô trừng mắt nhìn đối phương, đối phương cũng trừng mắt nhìn lại cô.
Sao lại có thể…?
Minh Vân Hương toàn thân đều rã rời, như lá rụng trong gió thu, khuôn mặt trắng bệch như người chết, ánh mắt che kín tơ máu, hoảng sợ đầy bụng chung quy hóa thành một chữ.
"A ──"
Cô đem hết toàn lực hô lên một tiếng hét có cường độ rất lớn làm vang cả ngục giam.
Sắc mặt cô tái nhợt nhìn bốn phía, song sắt lạnh như băng, giường lạnh cứng rắn , thoạt nhìn chăn vô cùng bẩn, còn có nơi vệ sinh đánh chết cô cũng không đi.
Nội tâm cô đã tràn ngập kinh hoàng sợ hãi, như rơi xuống địa ngục, loại địa phương quỷ quái này, một giây cô cũng không thể ở tiếp!
Cô sẽ bị giam bao lâu?
Một tháng?
Một năm?
Nghĩ đến chính mình sẽ ở nơi này trong nhiều ngày, cô nhịn không được rùng mình một cái.
Không! Cô không cần!
"Đáng giận! Đáng chết!" Cầm lấy song sắt, nàng ra sức rung mạnh.
Càng rung, càng có vẻ tiền đồ vô vọng (thất vọng); càng dùng sức, càng có vẻ bất lực kích động.
"Uy ! Ai nha. . . . . . Mọi người mau tới a!" Bất luận cô la lên như thế nào, thủy chung không có một người đến, tựa như nơi này là một tòa thành không, chỉ có một mình cô mà thôi.
Nội tâm lo lắng, sợ hãi, bất lực, cô cũng không thể làm cái gì, chỉ có thể ở trong tù không ngừng đi qua đi lại, ý nghĩ sợ hãi tràn đầy đầu, ăn mòn của lý trí của nàng.
Đến ban đêm, nhà giam càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố, duy nhất có một cái thảm vừa bẩn lại vừa thối, cô tình nguyện chết lạnh cũng tuyệt đối không chạm vào thảm.
Cô cố gắng chống cự, cuộn mình ở trên giường, nhìn cửa sổ nhỏ duy nhất kia, cảm giác bầu trời ngoài cửa sổ cách cô thật xa thật xa.
Lạnh quá . . . . . .
Hai tay cô ôm chặt chân, cánh tay đã lạnh cóng, xoa xoa xoa xoa, đưa cánh tay chà xát vào nhau , cũng không ấm áp được lòng của cô.
Chung quy chống đỡ mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi, trên mặt truyền đến một cảm giác ngứa ngứa tinh tế .
Cô ngâm khẽ một tiếng, đẩy ra cái loại day nhẹ này, chạm nhẹ gãi ngứa, chỉ chốc lát sau, sự nhẹ nhàng kia di chuyển lên tay mềm của cô. . . . . .
Mi mắt thật dài run rẩy, mắt đẹp ngập nước chậm rãi mở.
Là ai? Ai đang sờ cô?
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tầm mắt mơ hồ chống lại một con ngươi song hắc khác tỏa sáng , tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, cô nhận ra cặp mắt đen láy trước mắt kia
Minh Vân Hương cả người run lên, đối phương cũng chấn động, cô trừng mắt nhìn đối phương, đối phương cũng trừng mắt nhìn lại cô.
Sao lại có thể…?
Minh Vân Hương toàn thân đều rã rời, như lá rụng trong gió thu, khuôn mặt trắng bệch như người chết, ánh mắt che kín tơ máu, hoảng sợ đầy bụng chung quy hóa thành một chữ.
"A ──"
Cô đem hết toàn lực hô lên một tiếng hét có cường độ rất lớn làm vang cả ngục giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.