Đừng Khóc

Chương 17:

Khúc Tiểu Khúc

15/05/2021

TrướcTiếp

Trong phòng thí nghiệm tĩnh mịch.

Đàm Vân Sưởng đã đứng canh ngoài cửa từ sớm, phản ứng nhanh nhất.

Anh ta bước nhanh về phía trước, giống như cao thủ lăng ba vi bộ, thoắt cái đã đứng cạnh giáo sư, nở nụ cười sặc mùi nịnh nọt, bợ đỡ, đứng cản trước mặt ông: “Ôi thầy Lưu. Em chào thầy! Thầy nghe ai nói vậy, Trạm ca hôm nay không đến phòng thí nghiệm!”

Đàm Vân Sưởng vừa nói, vừa xoay vai lão sư, đem người quay về phía đường ngược lại: “Thầy muốn hỏi gì? Giải thi đấu sáng chế robo đúng không? Không có việc gì, không có việc gì, chuyện này cả phòng thí nghiệm nhiều thành viên cũng nắm rõ, không cần Trạm ca đến cũng có người có thể báo cáo với thầy.”

Vị giáo sư già mờ mịt cứ thế bị kéo thẳng ra ngoài, bây giờ mới phản ứng lại, lắc lắc đầu muốn quay lại nhìn ra phía sau, “Ai? Nhưng không phải Lạc Trạm quay về rồi…”

“Không phải, có lẽ thầy nhìn nhầm.” Đàm Vân Sưởng cuống quýt chặn lời ông, rồi lẳng lặng nháy mắt với một nam sinh khác đang đứng cạnh cửa: “Đúng dịp, giải thi đấu sáng tạo robot năm nay do cậu ta phụ trách, thầy cứ hỏi cậu ta là được!”

“... A, đúng là em phụ trách.” Cậu nam sinh đứng cạnh cửa tinh ý đón kịp tín hiệu của đồng đội, nhanh chóng bước đến phối hợp với Đoàn Vân Sưởng dụ vị giáo sư ra khỏi phòng thí nghiệm.

Chưa đầy nửa phút mọi việc đã đâu vào đấy.

Nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại, Đàm Vân Sưởng đột nhiên cảm thấy gai ốc lần lượt nổi lên. Anh thở dài một hơi, đưa tay lau mồ hôi trán, cẩn thận từng li từng tí quay đầu trở lại.

Trong phòng thí nghiệm các thành viên INT vẫn ngồi yên lặng như tờ, không dám thở mạnh.

Tất cả ánh mắt đều lén lút nhìn về giữa phòng, cô gái vừa rồi mới lên tiếng gọi “Lạc Trạm” cũng đang im lặng đứng yên một chỗ.

Trên gương mặt diễm lệ, an nhiên là hàng lông mi dài, cong vút như một đôi bướm nhỏ. Bên dưới nữa là đôi môi rất đẹp màu hồng nhạt mong manh tựa một đóa mai lạc trên nền tuyết trắng.

Từ lúc Đàm Vẫn Sưởng kết thúc xong màn kịch này, cô bé ấy cứ đứng đó, trầm mặc không nói.

Nếu không phải thanh âm “Lạc Trạm” vẫn vấn vít bên tai kia, có lẽ Đàm Vân Sưởng sẽ cho rằng cô bé này không hề nghe thấy đoạn hội thoại kia của giáo sư Nam.

Nhất thời anh ta không biết phải giải quyết tình huống này thế nào. Đàm Vân Sưởng đành phải cầu cứu người con trai đứng sau lưng cô.

So với bất kì ai trong phòng dường như anh ta đều trấn tĩnh hơn, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng không cảm xúc, vẫn cao ngạo, bất tuân như ngày thường có điều đôi con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy, chăm chú nhìn vào bóng lưng Đường Nhiễm.

Hai người trong cuộc đều trầm mặc như không -- Đàm Vân Sưởng sắp điên rồi.

Trong không gian như đóng băng đó, đột nhiên Đường Nhiễm ngẩng đầu, chậm rãi nắm chặt cây gậy dò đường trong tay, nhẹ giọng hỏi: “Người vừa nãy đến tìm anh à?”

Không cần chỉ đích danh, tất cả những người có mặt trong phòng thí nghiệm đều rõ câu hỏi này là muốn hỏi người nào.

Con ngươi Lạc Trạm khẽ động đậy.

Anh chưa kịp mở miệng thì Đàm Vân Sưởng đã xấu hổ cười, lên tiếng giải vây: “Sao có thể? Đường muội muội em hiểu lầm rồi. Kia… thật ra là… Lạc Trạm đôi khi cũng ghé phòng thí nghiệm của chúng anh, vì thế thi thoảng giáo sư không liên lạc được với cậu ta sẽ đến đây tìm.”

Cô gái im lặng một lát sau đó nhẹ nhàng “Ừm.” mọt tiếng. Giọng cô rất nhẹ, cảm xúc cũng nhàn nhạt, không nghe ra được là tin hay không tin lý do này.

“Chuyện này Lạc Tu cũng biết… Đúng không, Lạc Tu?” Đàm Vân Sưởng chột dạ, liều mạng nháy mắt ra hiệu, ám chỉ Lạc Trạm hãy rèn sắt khi còn nóng, lập tức lên tiếng giải thích vài câu.

Lạc Trạm lại như không nghe thấy.

Anh không chịu phối hợp, cũng không nói chuyện, yên lặng như một pho tượng.

Khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng như thường ngày, thần sắc không mặn không nhạt chỉ có điều đáy mắt lãnh đạm, dửng dưng giấu sau hàng mi dài thường ngày khẽ rục rịch những cảm xúc kỳ lạ chưa từng thấy, chăm chú nhìn vào bóng lưng mỏng mảnh của Đường Nhiễm.

Đàm Vân Sưởng đau cả đầu.

Lạc Trạm không chịu lên tiếng, để mình anh giải thích thì càng che càng lộ, cho dù là kẻ đần cũng cảm thấy tình huống không hợp lý.

Đàm Vân Sưởng tuyệt vọng chờ bị cô bé vạch trần, thuận tiện suy nghĩ phản ứng sau đây sẽ thế nào là tức đến bật khóc hay là nháo một trận để có hướng giải quyết kịp thời.

Nhưng trái lại với tất cả suy đoán của anh, cô gái nhỏ trước mắt từ tốn mở miệng, giọng nói vô cùng êm ái, nhẹ nhàng: “Bên trong người máy này có rất nhiều các vi xử lý và các mạch điện, nếu hoạt động liên tục trong thời gian dài có vấn đề gì không? Cần bảo dưỡng không ạ? Bao lâu một lần?”

Đàm Vân Sưởng: …

Nhất thời anh không theo kịp tốc độ chuyển đề tài của cô, đờ người ra hồi lâu cho đến tận khi Lạc Trạm ho khan một tiếng mới hoàn hồn: “Hả, hoạt động liên tục? Có, có chứ. Nhưng mảng này không phải anh phụ trách. Lâm Thiên Hoa, cậu đưa em Đường Nhiễm của tôi đến bộ phận của mình đi, giới thiệu cho em ấy cơ chế hoạt động và quy trình sử dụng, bảo hành ban đầu.”

“A. Vâng. Vâng. Để em.”

Trong góc phòng có một người lên tiếng, sau đó nước nhanh đến, giảng giải cho Đường Nhiễm những thắc mắc của cô.”

Thừa dịp này, Đàm Vân Sưởng lập tức kéo Lạc Trạm sang một bên: “Tình huống này là thế nào? Cô bé có tin không?”

Lạc Trạm lười biếng buông thõng mắt, ngồi tựa lưng vào ghế, gác lên bàn họp dài trong phòng, qua lớp kính anh chăm chú nhìn theo hướng Đường Nhiễm đứng, im lặng, không nói lời nào.

Đàm Vân Sưởng gấp muốn rồ người rồi, đè ép âm thanh: “Tổ tông của tôi ơi, cậu nói đi chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào? Chúng tôi đang tìm cách giúp cậu không lộ thân phận đó, thế mà cậu nhìn lại bản thân mình đi, một chút phối hợp cũng không có…. thực là tức chết tôi mà.”

“Tôi phối hợp sẽ chỉ khiến việc này bại lộ nhanh hơn thôi.” Rốt cuộc Lạc Trạm cũng lên tiếng.

Đàm Vân Sưởng: “Vậy cậu nghĩ Đường muội muội tin câu chuyện hoang đường của anh đây hả?”

“... Tôi làm sao biết được?” Lạc Trạm nhàn nhạt đáp: “Tôi đâu có biết đọc tâm thuật.”

Đàm Vân Sưởng: “Chớ khiêm tốn! Có gì mà tiểu tổ tông của chúng ta không làm được chứ? Coi như trước đây không đi, nhưng hiện tại cậu có thể khai phá tiềm năng của mình… cơ hội ngàn năm có một đấy, đọc thử đi?”

“...”

Lạc Trạm mặc kệ anh ta.

Đàm Vân Sưởng mặt ủ, mày chau, phiền muộn đến bứt tóc; “Được rồi, cậu đã không thèm để ý, vậy thì anh kệ mẹ cậu lộ hay không… Nhưng mà, vạn nhất Đường muội muội tức giận sau này không đến cửa hàng của INT nữa thì phải làm sao bây giờ?”

“Không tới thì sao?”

”Còn có thể sao nữa?” Đàm Vân Sưởng thở dài: “Tên nhóc Mạnh Học Vũ kia sẽ tuyệt giao với anh đây thật mất.”

“...”

Đáy mắt Lạc Trạm khẽ động.

Mấy giây sau, thiếu niên chống bàn ngồi dậy, lành lạnh ngoái nhìn Đàm Vân Sưởng: “Chuyện này liên quan gì đến cậu ta.”

Đàm Vân Sưởng sững sờ: “Cậu không biết Học Vũ thích em gái Tiểu Nhiễm à? Sao có thể, trong phòng thí nghiệm này chẳng có ai không biết.”

Đáy mắt Lạc Trạm thoáng trầm xuống, giọng nói lãnh đạm, xen lẫn mỉa mai: “Cậu ta tỏ tình chưa? Thành công hay bị từ chối?”



Đàm Vân Sưởng: “Này thì chưa, thằng nhóc ấy một mực không dám.”

Khóe miệng Lạc Trạm câu lên, ánh mắt lạnh buốt: “Vậy việc Đường Nhiễm có đến cửa hàng hay không cũng chẳng liên quan mẹ gì đến cậu ta cả.”

Đàm Vân Sưởng bị nói đến mơ mơ hồ hồ.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng anh ta cũng giác ngộ ra một sự thật kinh hoàng.

Anh quay đầu không thể tin nhìn Lạc Trạm, khuôn mặt tràn đầy khẩn trương: “Không lẽ… tiểu tổ tông của tôi, chẳng lẽ cậu đối với cô bé ấy có ý này?”

Lạc Trạm chống mắt nhìn anh ta, thái độ vân đạm phong kinh.

Đàm Vân Sưởng căng thẳng đến mức bắt đầu nói lắp: “Cái này cái này…. cái này anh, anh nghĩ sao cũng thấy hợp lý. Cậu có ý với Tiểu Đường Nhiễm, đúng không?”

“...”

Lạc Trạm im lặng mấy giây, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, trầm thấp cười thành tiếng: “Cô bé đó còn chưa qua tuổi 16, anh nghĩ tôi có thể sẽ nảy sinh hứng thú với một đứa trẻ hay sao?”

Đàm Vân Sưởng khó khăn gật đầu: “Ừ.”

Lạc Trạm nheo mắt, cười lạnh: “Tôi đâu phải biến thái?”

Đàm Vân Sưởng: …

Đàm Vân Sưởng yên lòng, xấu hổ cười: “Đúng là anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng mà cũng không cần nói lời ác ý thế, dù sao Học Vũ nhà chúng ta cũng thích thầm Tiểu Đường đó.”

Lạc Trạm cười nhạt, ngồi tựa vào ghế: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Khuôn mặt vừa khôi phục lại vẻ tươi cười của Đàm Vân Sưởng lần nữa cứng đờ, lần này anh trầm mặc hồi lâu mới khó khăn lên tiếng: “Cậu có biết phản ứng này của cậu hiện tại giống ai không?”

Lạc Trạm lãnh đạm liếc nhìn anh ta: ?

Đàm Vân Sưởng: “Hoặc là ba hoặc là anh trai khi biết em gái có bạn trai.”

Lạc Trạm: …

Lạc Trạm chưa kịp mở miệng, đã thấy một bóng người nhanh chóng bước đến. Chính là cậu sinh viên phụ trách giới thiệu về bộ vi mạch của robot cho Đường Nhiễm - Lâm Thiên Hoa.

Cậu ta do dự mở miệng: “Trạm ca, Đàm học trưởng.”

Đàm Vân Sưởng hỏi: “Sao thế?”

Lâm Thiên Hoa: “Cô bé kia nói đã muộn phải đi về.”

Đàm Vân Sưởng sững sờ, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mới mấy giờ thôi, sao lại về sớm thế?”

Nói rồi, ánh mắt anh lướt qua Lâm Thiên Hoa rơi xuống cô gái nhỏ phía xa xa. Đường Nhiễm yên lặng đứng một góc, khẽ cúi đầu, suối tóc đen nhánh mềm mại che hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc.

Đàm Vân Sưởng thở dài, nói nhỏ: “Quả nhiên vẫn phát hiện ra…”

Còn chưa dứt lời, anh chàng đang lười biếng ngồi bên cạnh đã đứng dậy.

Lạc Trạm cầm áo khoác, bước ra ngoài: “Tôi đưa cô ấy về.”

“Nếu không để người khác đưa em ấy về, trên đường cô bé hỏi cậu việc hôm nay, rồi không may lộ tẩy thì sao?” Đàm Vân Sưởng lo lắng đè thấp giọng, đuổi theo nói.

Lạc Trạm híp mắt, không đáp.

Cung không kịp nói, vì từ phòng họp ra đến ngoài chỉ có mấy bước chân, Đường Nhiễm đã cách họ vài bước.

Lạc Trạm dừng lại: “Tôi đưa em về nhà.” Nói rồi anh cúi đầu cầm gậy dò đường trên tay cô.

Trong khoảnh khắc đôi bàn tay to lớn, với những đốt tay dài thanh mảnh của anh sắp chạm đến cây gậy, cô gái vẫn ung dung nhắm mắt tựa hồ phát hiện được sự tiếp cận của anh, vô thức tránh đi.

Tay anh dừng lại giữa không trung, cả người đờ ra, vài giây sau, anh mới ngước mắt.

Cô gái nhỏ cúi đầu, suối tóc đen mượt che khuất khuôn mặt.

Lạc Tràm rũ mắt.

Đường Nhiễm siết chặt cây gậy trong tay, đầu ngón tay trắng bệnh, từ tốn nói: “Em nhớ đường rồi, không cần anh đỡ đâu, em có thể tự đi ra.”

Giọng nói nhẹ nhàng như thường ngày, không nhìn ra điều gì khác lạ.

Đàm Vân Sưởng tinh tế nhận ra tình huống khó xử hiện tại, sợ Lạc Trạm xấu hổ, anh bật cười, thoải mái nói: “Đường muội muội nhà chúng ta quả thực quá giỏi, mới đi một lần đã có thể nhớ đường… Năng lực thích nghi của em đúng là tuyệt vời đó Tiểu Nhiễm. Nhưng anh nghĩ…”

Còn chưa nói dứt câu, Đàm Vân Sưởng đã tận mắt thấy Lạc tiểu thiếu gia không vui nhíu mày, trầm giọng ra lệnh: “Đưa cho tôi.”

Đàm Vân Sưởng: ?

“Tự em đi được.” Đường Nhiễm kiên trì từ chối, cầm thật chắc gậy dò đường trong tay, không có ý thương lượng. Nói dứt lời, cánh môi cô căng thẳng nhếch lên, khuôn mặt vì lo lắng mà tái đi.

Đàm Vân Sưởng lúng túng nghiêng đầu, hạ giọng khuyên Lạc Trạm: “Tiểu tông à, cậu so đo với cô bé con làm gì? Em ấy nghĩ mình tự đi được, vậy để em ấy…”

“Đường Nhiễm.” Lạc Trạm lạnh lùng lên tiếng.

Đàm Vân Sưởng nghe ra sự gay gắt và nóng nảy trong giọng Lạc Trạm, cả người đổ mồ hôi hột, rụt cổ lại, những lời định nói nhanh chóng nuốt về.

Đây là lần đầu tiên Đường Nhiễm thấy Lạc Trạm tức giận, chất giọng uể oải, lười nhác thường ngày nay bén nhọn và đầy quyền uy, hoàn toàn áp đảo đối phương, không cho người khác cự tuyệt.

Đến cùng Đường Nhiễm cũng chỉ là một cô bé con, đối mặt với thứ giọng âm trầm dọa một nửa thành viên phòng thí nghiệm chạy mất mật kia, vẫn không dám ngang bướng, bàn tay nắm chặt cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng.

Chỉ là cánh môi mím lại đến trắng bệch.

Lạc Trạm liếc nhìn cô, ánh mắt hơi cứng lại. Anh lấy lại bình tĩnh, từ tốn cầm lấy gậy dò đường, sau đó kéo cánh tay mảnh khảnh trắng nõn nà của cô, đặt lên tay mình.

Cách một lớp áo sơ mi mỏng, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh của những ngón tay, biết sẽ dọa cô sợ nhưng vẫn không kìm được nổi nóng.

Lạc Trạm đành chậm rãi đè xuống sự giận giữ. Trầm mặc mấy giây, anh rốt cục thở dài.

Theo bản năng, anh nâng tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng dỗ dành: “Xin lỗi! Tôi không nên nóng nảy với em.”

Lời này vừa nói ra, tất cả thành viên trong phòng thí nghiệm toàn bộ đờ ra, mấy giây sau mới bừng tỉnh, trừng mắt quay đầu về phía hai người kia.



“Lạc Trạm” và “chịu thua” hai từ này sinh thời bọn họ chưa bao giờ nghĩ có khả năng đặt cùng một chỗ.

Trước sự bàng hoàng của quần chúng, thì người trong cuộc lại dường như chẳng mảy may để ý, chỉ chăm chú nhìn biểu cảm của cô gái nhỏ bên cạnh, cho đến tận khi Đường Nhiễm do dự nắm lấy ống tay áo của mình, ánh mắt Lạc Trạm mới buông lỏng, cánh môi khẽ nhếch, nói: “Đi thôi.”

“...”

Cảm giác thấy vô số ánh mắt rơi trên người mình, Đường Nhiễm im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nhỏ giọng đáp ứng.

Hai thân ảnh một cao một thấp cứ thế biến mất sau cánh cửa.

Một hồi lâu qua đi, Đàm Vân Sưởng đứng chết chồng tại chỗ rốt cục khó khăn hoàn hồn, thì thào mắng: “Con mẹ nó chứ, thích con gái nhà người ta đến thế vậy mà còn nói mình không phải đồ biến thái.”

Lạc Trạm cố gắng thu xếp thời gian đúng vào lúc sinh viên lên lớp, trong khuôn viên trường không có quá nhiều người đi lại, nhưng nào ngờ Đường Nhiễm lại đòi về sớm, đây là diễn biến anh không lường trước. Chính vì thế khi hai người từ phòng thí nghiệm đi ra cùng lúc nghỉ giữa tiết.

Một chiếc xe thể thao đỏ, mui trần đỗ ở sân trường đại học vố đã cực kì chói mắt, lại thêm chủ sở hữu là vị mỹ nam lạnh lùng yêu nghiệt đại danh đỉnh đỉnh của trường, đảm bảo hiệu suất thu hút dư luận cực cao.

Càng không cần nói, vị thiếu gia Lạc — [Cứ là sinh vật cái đều không ưa] — Trạm này, hôm nay còn dẫn theo một cô gái mù.

Hai người bọn họ ở đây vừa lên xe, lập tức forum lớn nhỏ của trường đã lên bài phân tích chuyên sâu đính kèm hình ảnh sống động, chưa đầy vài phút đã nổ hơn 1000 bình luận và chia sẻ.

Lạc Trạm nhìn tin nhắn báo cáo từ cánh anh em bên phòng thí nghiệm, vô thức thu lại điện thoại.

Ước chừng cô bé này lần đầu tiên đi giữa dòng người đông đúc náo nhiệt đến vậy, trên đường đi dù khuôn mặt an yên, bình tĩnh, không có nửa phần căng thẳng, nhưng ngón tay ban đầu chỉ dừng lại ở việc níu tay áo anh, nay đã đổi thành siết cổ tay anh thật chặt, như thể coi anh là nhành cây cứu mạng duy nhất.

Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, tâm tình bất an mơ hồ hiển hiện, càng lúc càng rõ.

Mà đối mặt với biểu cảm đáng thương này, Lạc Trạm phát hiện ra ngoài đồng tỉnh, trong trái tim anh còn nảy sinh những cảm xúc kỳ lạ khác.

Sự phát triển của cảm xúc ấy đại khái đang đi theo hướng có phần biến thái.

Lạc Trạm nhíu mày.

“Đến rồi ạ?” Đường Nhiễm đợi một hồi lâu cũng không thấy Lạc Trạm đi tiếp, vì vậy nhỏ nhẹ nói.

“...Ừ” Lạc Trạm hoàn hồn, lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi giúp Đường Nhiễm ngồi lên, anh mới đi tới ghế lái.

Đúng lúc cắm chìa khóa vào ổ, cô bé vẫn an tĩnh bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: “Anh là… Lạc Tu hay Lạc Trạm?”

Lạc Trạm dừng động tác.

Mấy giây sau, anh phì cười. Bàn tay đặt trên chìa khóa từ tốn buông xuống, Lạc Trạm tựa đầu vào ghế, quay sang, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp bên cạnh không chớp mắt.

“Vừa rồi ở trong phòng thí nghiệm sao không hỏi, giờ mới hỏi?”

Bàn tay đặt trên gối vô thức nắm chặt lấy váy, cô cúi đầu, không giải thích.

Sau đó cô nghe thấy tiếng cười lười nhác kia lại lần nữa vang lên, chỉ có điều này này thanh âm ép xuống cực thấp, khoảng cách giữa hai người cũng dường như được rút ngắn.

“Hay sợ trước mặt nhiều người như thế vạch trần sự thật sẽ khiến tôi mất mặt không có đường xuống?”

Toàn thân Đường Nhiễm căng cứng.

… Đã bị đoán ra.

Nửa phút yên lặng trôi qua.

Người con trai kia cười đến ngông cuồng, ngang ngược: “Nhưng hiện giờ chẳng có ai ở đây. Ngay cả người nghiệm chứng tôi có phải hay không phải Lạc Trạm cũng không có, thì lấy gì xác nhận?”

Nghe câu nói này, Đường Nhiễm cuối cùng cũng lên tiếng.

“Có thể xác nhân.” Cô hơi ngẩng đầu, “nhìn” về phía Lạc Trạm. Cô rũ mắt, hàng mi dài hơi rung lên: “Anh lặp lại lần nữa, Anh là Lạc Tu, em có thể phân biệt được.”

Lạc Trạm: “Phân biệt cái gì?”

Đường Nhiệm nhỏ giọng: “Phân biệt… anh có đang nói dối hay không?”

Lạc Trạm rũ mắt, khẽ cười: “Làm sao phân biệt được, nghe nhịp tim? Bắt mạch?”

“...”

Đường Nhiễm trầm mặc không phủ định.

Lạc Trạm nheo mắt lại: “Được. Vậy thử đi, tôi cũng muốn xem xem em dùng cách gì để biết tôi nói dối.”

“Ừm.”

Đường Nhiễm xoay người về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên, thái độ chăm chú.

Lạc Trạm vừa bực vừa buồn cười, anh cầm lấy tay cô đặt lên tim mình.

Đường Nhiễm khẽ giật mình.

Cách một lớp sơ mi mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của anh, cùng những cơ thịt săn chắc, và những đường cong tinh tế trên cơ thể Lạc Trạm.

Cả người như phải bỏng, Đường Nhiễm vô thức rụt tay về, lại bị người kia gắt gao đè xuống.

Lạc Trạm buông thõng mắt, giọng nói mang theo vẻ hờ hững, bất cần: “Thế này đã có thể nghe được rõ ràng chưa, thám tử?”

“Không, không cần…”

“Tôi chỉ nói một lần.”

“...” Cả người Đường Nhiễm cứng lại, thôi giãy dụa. Cô từ từ nhắm mắt, khẩn trương tập trung lắng nghe.

“Tôi là…”

Ánh mắt anh lướt qua ngũ quan điềm nhiên, duyên dáng của người con gái trước mặt, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô, lưu luyến trên suối tóc đen huyền chảy dài xuống bờ vai mảnh khảnh, cần cổ thon dài. Thời gian chầm chậm trôi, những ồn ào ngoài kia dường như ở một thế giới khác, trong không gian này chỉ có anh và cô, Lạc Trạm thậm chí còn nghe được tiếng nhịp tim hữu lực của trái tim mình, càng ngày càng nhanh.

Tất cả tri giác dồn vào bàn tay nhỏ bé đang đặt trên ngực anh. Yết hầu nhẹ nhàng di chuyển.

Giây lát sau, tại khoảnh khắc mà chẳng ai thấy được, anh rũ mắt, lộ ra biểu cảm chật vật, bất lực, cánh môi cong lên khẽ cười.

“... Tôi là Lạc Trạm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook