Đừng Khóc

Chương 24:

Khúc Tiểu Khúc

15/05/2021

Đường Nhiễm đi theo người hầu vào nhà trước Đường gia.

Đi thẳng từ cổng lớn về phía nhà chính, lúc băng qua con đường nhỏ trải sỏi, cô nghe thấy có tiếng động cơ ô tô. Từ âm lượng này có thể phán đoán, trên xe có lẽ chở không ít đồ.

Nghĩ có thể là xe chở người máy của mình tới, tâm trạng vốn đang sa sút của Đường Nhiễm lại gợn lên chút hân hoan.

Bước chân của cô cũng càng nhanh hơn.

Đến gần chỗ có tiếng động cơ, Đường Nhiễm nghe thấy một giọng nói quen thuộc – ngữ khí vui đùa hí hửng, còn ai ngoài cửa hàng trường của INT – Đàm Vân Sưởng nữa cơ chứ.

“Chú Đường, chỗ Đường Nhiễm ở là nhà phụ, hay chúng cháu vào từ cửa sau nhé. Cũng nhờ chú báo với bên bảo an một tiếng giúp bọn cháu, xe bên phòng thí nghiệm bọn cháu thuê biển số thế này--- người máy này quý lắm, sau này bọn cháu vẫn phải thường xuyên mang về để kiểm tra sửa chữa, nếu mỗi lần đến lại phiền chú ra mặt thì bọn cháu cũng ngại.”

Đường Thế Tân đang đứng trước xe nghe vậy có vẻ chần chờ, hỏi lại: “Còn phải kiểm tra thường xuyên cơ à?”

Nụ cười củ Đàm Vân Sưởng có phần cứng nhắc: “Cũng không hẳn là sửa, chỉ bảo trì lại thôi ạ. Người máy này có rất nhiều vi mạnh và các bộ phần nhỏ bên trong, nếu không cẩn thận thì dễ xảy ra trục trặc.”

Đường Thế Tân gật gù, “Ừ được, để chú báo với bên bảo an.”

“Dạ vâng, cháu cảm ơn chú Đường.”

“Cháu không cần khách.”

Đường Thế Tân đang nói chuyện thì thấy có người đi đến, là Đường Nhiễm. Ông lùi lại hai bước, thoáng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không tới đỡ cô, chỉ nói: “Tiểu Nhiễm đấy à, Bên phòng thí nghiệm của Lạc Trạm mang người máy mô phỏng tới rồi này, con có muốn mở ra xem không?”

Đường Thế Tân vừa dứt lời, Đường Nhiễm còn chưa kịp đáp, Đàm Vân Sưởng đang đứng sau đã lúng túng lên tiếng chen ngang: “Không được đâu chú Đường, giờ vẫn chưa xem được, phải chờ đến tối cơ ạ.”

Đường Thế Tân ngạc nhiên, quay sang hỏi: “Sao phải đợi đến tối?”

“Vì người máy này hoạt động theo nguyên tắc chuyển hóa năng lượng mặt trời thành điện dự trữ ở ac-quy bên trong, vả lại tiến trình nạp điện chỉ được tiến hàng trong trạng thái nguyên hộp như bây giờ thôi ạ.” Đàm Vân Sưởng đã lường trước tình huống này rồi.

Đường Thế Tân lại nhìn sang chiếc hộp máy hình chữ nhật trên xe, nghi hoặc hỏi lại: “Tức là giờ vẫn chưa xem được hả?”

“Đúng vậy ạ.” Đàm Vân Sưởng nói tiếp: “Chú cũng biết mà, hiệu suất chuyển hóa điện từ năng lượng mặt trời tương đối thấp, cấu tạo của người máy này lại phức tạp nên hao điện ghê lắm, thời lượng pin hơi kém --- nhất định phải chờ sạc đẩy mới có thể sử dụng bình thường.”

Đường Thế Tân vô thức hỏi tiếp: “Thế phải chờ đến khi nào?”

“Cũng sắp được rồi ạ.” Đàm Vân Sưởng làm bộ đang tính toán thời gian, “Mỗi ngày sau 8h tối có thể hoạt động liên tục 3 tiếng.”

“Thế à...”

Vốn Đường Thế Tân cũng không hiểu nhiều về AI, trong nước vẫn chưa có nhiều con robot sử dụng kỹ thuật mô phỏng tân tiến đến vậy, người bình thường có thể gọi là hoàn toàn mù tịt, mà ông nghe Đàm Vân Sưởng nói không thế cũng chẳng biết đâu thật đâu giả.

Đường Thế Tân tiếc nuối, ra hiệu ý bảo bê hộp máy xuống, “Mọi người cũng đưa người máy đến nhà phụ đi thôi. Lúc nào tới cứ vào thẳng cửa phụ nhé, báo trước với chú một tiếng là được.”

“Dạ vâng, chú Đường cũng bận rộn, giờ bọn cháu mang qua đó bàn giao ngay đây ạ.”

“Ừ.”

Đàm Vân Sưởng toan đi.

Đường Nhiễm đang đứng bên, nóng lòng như có đàn kiến lửa bò qua, sắp không nhịn được nữa rồi. Nghe thấy Đàm Vân Sưởng nói muốn đi, vội lên tiếng hỏi: “Em đi cùng có được không?”

Đàm Vân Sưởng không bất ngờ lắm, ngừng bước chân nhìn sang phía Đường Thế Tân.

Đường Thế Tân do dư hỏi lại: “Tiểu Nhiễm, con cũng về đó luôn à?”

Đường Nhiễm gật đầu tắp lự.

Đường Thế Tân tiếp lời: “Thế để ba đưa con về---”

“Không cần đâu chú Đường ạ, thế thì phiền chú quá, vừa hay cũng tiện đường mà, cứ để em ấy đi với chúng cháu cũng được.” Đàm Vân Sưởng nhiệt tình nói.

Đường Thế Tân nhíu mày: “Xe vận chuyển của các cháu cũng đâu còn chỗ. Với lại Tiểu Nhiễm không đi được loại xe buồng kín thế này đâu.”

Đàm Vân Sưởng cười: “Còn thừa đúng một chỗ đấy chú, ngồi sau xe với hộp máy robot luôn.”

Đường Thế Tân tỏ vẻ không đồng ý: “Thế có nguy hiểm không?”

Đàm Vân Sưởng: “Bọn cháu đã rào chắn cố định cẩn thận rồi, chỉ cần Đường muội muội không va vào thì sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.”

Đường Thế Tân còn đang định nói thêm thì nghe bên cạnh có người lên tiếng, giọng nói điềm đạm nhẹ nhàng quen thuộc: “Con đi cùng với các anh ấy là được rồi ạ, không cần người khác đưa đâu.”

Đường Thế Tân quay đầu lại: “Tiểu Nhiễm...”

Đường Nhiễm không cho ông cơ hội ngăn cản, gậy dò đường lạch cạnh gõ xuống đất, cô đi đến trước mặt Đàm Vân Sưởng: “Cửa hàng trưởng, anh đỡ em lên xe được không?”

“Được, được.” Đàm Vân Sưởng luôn miệng đáp ứng.

Đàm Vân Sưởng đỡ Đường Nhiễm đi vào trong thùng xe chở hàng, đễn chỗ cạnh hộp máy mới dừng lại. Đàm Vân Sưởng chột dạ liếc nhìn lỗ thông gió đặc chế trên hộp kim loại rồi nói với Đường Nhiễm: “Nếu em thấy sợ thì cứ bám vào cái hộp bên cạnh nhé, chỗ này có tay vịn.

Đường Nhiễm thử sờ lên, nhẹ giọng hỏi: “Sẽ không bị rời ra chứ ạ?”

“Tất nhiên là không rồi, khóa ở giữa --- khụ, hộp bị khóa lại rồi, không bung ra được đâu.”

Đường Nhiễm gật đầu: “Vâng ạ.”

Đàm Vân Sưởng lưu loát nhảy xuống xe, cười chào tạm biết Đường Thế Tân rồi mới trở lại ghế lái phụ.

“Tiểu Đường Nhiễm, nắm chắc vào nhé, chúng ta bắt đầu xuất phát.”

“Vâng ạ.”

Tiếng động cơ nổ máy, bánh bắt đầu lăn, chiếc xe chở vòng qua cửa chính, đi dọc theo đường bộ bao quanh đại viện Đường gia, hướng thẳng về phía cửa phụ.



Đường Nhiễm ngồi lắc lư trong thùng xe, tay siết chặt tay vịn.

Cách cổng chính Đường gia mỗi lúc một xa, cảm giác đau đớn nhức nhối nơi đáy lòng cũng vơi bớt đi nhiều.

Cô gái nhỏ khẽ khàng tựa trán lên hộp máy kim loại, lạnh buốt, khóe môi hơi cong lên, nói:

“Xin chào, người máy.”

“Bắt đầu từ hôm nay, chúng mình sống cùng nhau nhé.”

Cô bé khép mặt lại, dựa người trên hộp máy kim loại lạnh lẽo.

Cô không hề nghe thấy---

Lẩn khuất giữa tiếng động cơ, khoảnh khắc cô nói dứt câu, trong hộp máy phát ra một tiếng động cực nhẹ.

.

Đường Thế Tân đã báo trước, xe vận chuyển của phòng thí nghiệm thuận lợi đi thẳng qua cửa phụ Đường gia.

Chỉ có điều, cửa phụ ở nhà sau, trong khuôn viên chỉ toàn là đường mòn nhỏ trải sỏi và bạt ngàn rừng cây hoa lá, sau khi qua cửa, xe cũng chỉ đi được một đoạn ngắn đã phải dừng lại.

Đàm Vân Sưởng ngao ngán bước xuống xe, vừa đi vừa thầm thì phàn nàn với Lâm Thiên Hoa ngồi ở vị trí ghế lái: “Đây là nhà phụ Đường gia ấy hả? Có chắc là ở được không đấy? Xa như thế làm gì không biết, lại còn hoang vu thế này, anh đây còn tưởng là lạc vào mấy cái căn nhà hoang giữa rừng trong truyện ma ấy chứ.”

Lâm Thiên Hoa nghe mà phát run, tức giận trứng lại: “Học trưởng Đàm, bây giờ anh đừng dọa em nữa có được không?”

“Ai mà thèm hù cậu, tôi đây ăn ngay nói thật đấy chứ.” Dứt lời, Đàm Vân Sưởng cũng thôi không oán thán nữa.

Hiển nhiên là ở nhà sau không có người nào, đến cả người hầu ra đón bọn họ cũng chẳng thấy bóng dáng, chỉ có hai anh bảo vệ phụ trách cổng phụ lái xe đi theo.

Đàm Vân Sưởng đi ra sau xe, đỡ Đường Nhiễm xuống, nói vài câu với Lâm Thiên Hoa rồi quay ra bảo với hai anh cảnh vệ: “Người máy ở đây, hai anh cứ chuyển nguyên hộp máy xuống là được.”

Hai người kia đáp ứng.

Một người lên xe trước, ra dấu cho người còn lại mang xe kéo đến đây rồi đẩy hộp máy xuống. Vốn Đàm Vân Sưởng đang nhìn theo hướng Đường Nhiễm, lúc lơ đãng quay đầu lại mà suýt chút nữa nhạy dựng cả lên---

“Ối ối ối! Cẩn thận một chút giùm tôi với hai vị tổ tông!”

Hai nhân viên bảo vệ nghe tiếng anh cũng giật cả mình, dừng tay lại.

Đàm Vân Sưởng còn chưa kịp kéo hồn về đã nối đóa tại chỗ: “Các anh định đẩy xuống đấy à? Cái này mà đẩy được sao? Hai anh có biết trong này chứa---”

Suýt chút nữa là bật ra chứ “người”, may mà Đàm Vân Sưởng đã kịp cắn lưỡi nuốt vào.

Một anh nhân viên bất mãn xì xào: “Không phải chỉ là một con người máy cho trẻ con thôi sao? Có cần phải coi như bảo bối thế không?”

Đàm Vân Sưởng cười lạnh: “Thế anh có biết đơn hàng người máy bionics này trị giá bao nhiêu không?”

Nhân viên bảo vệ liếc nhìn anh: “Có thể đáng bao nhiêu chứ? Mười vạn?”

“Cũng gần đúng rồi, thêm sau 10 vạn một số 0 thôi ấy mà.” Đàm Vân Sưởng hằm hè nhìn mặt đối phương biến sắc, bổ sung thêm: “Tiện thể đối luôn đơn vị tiền tệ thành dollar Mỹ nữa.”

“...”

Bầu không khi lâm vào trầm mặc, mất một lúc sao, hai anh cảnh vệ mới thôi trợn mắt há mồm, đồng thanh hô lên: “100 vạn dollar Mỹ á?”

Đàm Vân Sưởng nhớ tới đám phá gia chi tử ở phòng thí nghiệm INT mà lòng lại đau, học theo nụ cười nửa miệng lạnh lùng của Lạc Trạm: “Đây còn là giá chiết khấu cho khách hàng lớn đấy, người bình thường có cầm tiền đến xếp hàng cũng chưa chắc có được đâu.”

“...”

Hai anh bảo vệ biết điều trật tự, không trả treo thêm nữa.

Sau đó, chẳng ai bảo ai mà từ tốn nâng chiếc hộp, từng động tác đều từ tốn thận trọng, tựa như đang ôm một khối lưu ly mỏng manh dễ vỡ, một đường hộ tống vào nhà phụ.

Sau khi đặt chiếc hộp xuống, hai anh bảo vệ cũng rời đi.

Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa nhìn nhà phụ khắp một lượt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Im lặng chốc lát, cuối cùng Đàm Vân Sưởng vẫn là người lên tiếng trước: “Em gái à, người nhà em... để em ở đây một mình à?”

“Ở đây cũng tốt mà.” Đường Nhiễm đã được Đường Thế Tân dẫn đi tham quan một lần, nhẹ giọng đáp, “Ngày ba bữa cơm, đồ ngọt hoa quả cũng có người đưa tới, nếu cần gì thì em có thể gọi điện tới nhà chính hoặc nhà gác là được.”

Lâm Thiên Hoa không nhịn nổi nữa: “Bọn họ cũng qua loa quá đấy, ngay cả người chăm sóc em cũng không có---” Lời còn chưa nói xong, bắt gặp ánh mắt đe dọa của Đàm Vân Sưởng, lại phải nuốt về.

Đường Nhiễm cười mỉm: “Đường tiên sinh cũng bảo để lại vài người chăm sóc em, nhưng em từ chối.”

Đàm Vân Sưởng ngạc nhiên: “Tại sao?”

Mi mắt Đường Nhiễm khẽ run, nhưng khóe mắt vẫn cong lên nụ cười. “Mọi người trong nhà... không thích em lắm, cũng không ai tình nguyện tới đây cả. Em cũng không muốn hai bên cùng khó xử.”

Khó được lúc Đàm Vân Sưởng trông nghiêm túc thế này, hai chân mày nhíu chặt.

Đường Nhiễm không muốn lấy sự thương hại của ai, ngay lập tức đổi đề tài, hỏi: “Người máy vẫn đang trong trạng thái nghỉ ạ?”

“À ừ, đúng vậy.” Đàm Vân Sưởng chột dạ đáp.

Đường Nhiễm: “Thời gian hoạt động của nó khoảng bao lâu ạ?”

Lâm Thiên Hoa trả lời: “2 đến 3 tiếng.”

Đường Nhiễm gật gật đầu.

Đàm Vân Sưởng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Thiên Hoa, cậu chàng hiểu ý, nói tiếp: “Nhưng mà thời gian đầu, do tình huống của người máy này tương đối đặc thù, bọn anh vẫn còn vài số liệu chưa kiểm tra xong, nên sau 10h tối, bọn anh sẽ cho xe của phòng thí nghiệm tới đón... Khụ, đưa nó về.”



“Được ạ.” Đường Nhiễm nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp, “Vậy khi người máy hết điện, em có cần em để lại vào hộp máy để sạc không?”

“Không cần không cần, tất nhiên là không cần rồi!” Đàm Vân Sưởng lắc đầu như trống bỏi.

Lâm Thiên Hoa vội đỡ lời: “Nó có hệ thống tự động mà, trước khi tiêu hao hết điện năng sẽ tự tìm về hộp máy, toàn bộ mệnh lệnh của em chỉ cần truyền đạt bằng giọng nói, nhưng lúc không cần thì cứ mặc kệ nó.”

Đàm Vân Sưởng cũng phụ họa theo: “Đúng thế?”

Xem chừng Đường Nhiễm rất ngạc nhiên: “Lợi hại đến vậy cơ à?”

“Không có gì,” Đàm Vân Sưởng len lén lau mồ hôi, “Về mặt này, em cứ coi nó như cái máy hút bụi tự động ấy.” (1)

Đường Nhiễm cong mắt cười: “Vâng.”

Trước khi đi, Lâm Thiên Hoa vẫn không yên tâm, dặn dò Đường Nhiễm: “Trước mắt thì chức năng chủ yếu của con robot này là làm bạn. Vì được trang bị rất nhiều module ngôn ngữ nên nó có thể tiến hành giao tiếp bằng giọng phổ thông tốt hơn các AI khác. Còn những mặt khác thì vẫn khá hạn chế, nên tốt nhất em đừng thử bừa nhé.” Đường Nhiễm gật gật đầu: “Vâng, em biết rồi ạ.”

Đàm Vân Sưởng: “Đường Nhiễm này, người máy này ấy à... tương đối quý, lỡ như xảy ra tình huống gì, em nhất định phải gọi cho anh trước, để anh giải quyết, nghe chưa?”

“Vâng.”

“...”

Nhắc nhở dặn dò chán chê, Lâm Thiên Hoa và Đàm Vân Sưởng mới chịu ôm một bụng tâm sự, ngồi lên xe trở về.

Ra khỏi Đường gia, Lâm Thiên Hoa vẫn không thôi bất an: “Thực sự không có vấn đề gì chứ?”

Đàm Vân Sưởng ngồi phịch xuống ghế, thở dài, “Tôi biết làm sao được?”

“Em vẫn thấy kế hoạch lần này của Trạm ca mạo hiểm quá. Hay là chúng ta khuyên cậu ấy mấy câu đi.”

Đàm Vân Sưởng: “Cái vị tiểu tổ tông tự trọng cao hơn trời ấy mà đến lượt chúng ta khuyên à?”

“Nhưng lỡ như, lỡ như bị người của Đường gia phát hiện ra phải làm sao?”

Đàm Vân Sưởng hừ mùi: “Bây giờ chúng ta vẫn nên cầu nguyện người của Lạc gia đừng biết trước đã--- nhất là ông nội Lạc Trạm, ông ấy mà biết chúng ta bọc cháu trai quý báu của ông ấy thành quà sinh nhật đưa cho con gái nhà người ta, có khi còn định giết người diệt khẩu không biết chừng!”

“...”

Tự mường tượng khung cảnh bi thương đó, Lâm Thiên Hoa chỉ đành đau xót gật đầu.

Cùng lúc đó, tại nhà phụ của Đường gia.

Hai người hầu bưng một hộp cơm nhiều tầng tới, đó là bữa tối của Đường Nhiễm.

Để đỡ phải đi lại, hai cô hầu ngồi luôn ở căn bếp nhỏ cạnh phòng khách nhà phụ ăn cơm, chờ Đường Nhiễm dùng xong sẽ mang đi. Trong lúc Đường Nhiễm đang ăn, hai người đứng ở một chỗ vắng vẻ, xì xầm bàn tán không hề cố kỵ.

“Hình như tối nay Lạc tiểu thiếu gia tới đấy.”

“Tôi cũng vừa nghe lão thái thái nói chuyện điện thoại với Lạc lão tiên sinh, chắc là thật rồi.”

“Vậy xem ra, hai nhà cũng sắp định hôn ước rồi nhỉ.”

“Chắc là vậy.”

“Tiểu thư nhà chúng ta mà gả được cho vị cô gia này, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị đâu. Cái khác thì không nói, chỉ riêng cành cao Lạc gia này, ai mà không muốn trèo.”

“Dù là về gia thế bối cảnh ngoại hình, cả tuổi tác nữa, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy có cô Lạc Thiển nhà chúng ta là xứng đôi nhất.”

“Tất nhiên, Lạc lão tiên sinh chắc hẳn cũng phải cân nhắc cả rồi --- Đường gia đến đời thứ 3 không có con trai, giờ mà kết hôn với cô Lạc Thiển, không nói chính xác được sau này lợi lộc thế nào, nhưng tuyệt đối không thiệt thòi.”

“...”

Đường Nhiễm ăn không hợp khẩu vị cho nên dừng đũa.

Chờ sau khi hai cô hầu thu dọn xong rời đi, trong nhà phụ chỉ còn lại một mình cô.

Không khí thanh mát đìu hiu.

Đường Nhiễm ngơ ngác ngồi trước bàn.

Đến tận lúc không nhịn nổi nữa, cô mới chậm rãi cúi người, nằm rạp ra bàn.

Gối lên cánh tay mình, cả người Đường Nhiễm như chìm trong bóng tối im lìm tại nơi xa lạ này.

Thật lâu sau đó.

Trong không khí vang lên những tiếng hát thật khẽ khàng, ngữ điệu có phần run rẩy:

“Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday to you ---”

“Lạch cạch.”

Những tiếng động nhỏ trong bóng tối lại càng thêm rõ ràng, cắt đứt tiếng ca đứt quãng yếu ớt của Đường Nhiễm.

Cô giật mình, từ từ ngồi thẳng dậy.

Lại là yên tĩnh.

Đường Nhiễm lắng tai nghe một lúc, đến tận khi cô nghĩ ban nãy chỉ là ảo giác, thì một giọng nói xa lạ vang lên:

“Chào buổi tối... chủ nhân của tôi.”

(1) Máy hút bụi tự động

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook