Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 207: Hệ thống vs hệ thống
Kỵ Kình Nam Khứ
04/01/2021
Nghe lời đồn có một con hắc xà hoành hành tại vùng Ba Thục, làm xằng làm bậy, tên là Diệp Ký Minh. Các môn phái tu tiên phụ cận đều không thể làm gì được hắn, hắn chiếm một ngọn núi có quang cảnh tốt nhất, thường xuyên xuống núi bắt người nhưng không phải để ăn thịt mà chỉ để trêu đùa một trận rồi mới đem người ta đã sợ đến tái mặt, gan mật đều nứt mới chịu thả xuống núi, thật sự đáng hận.
Nghe miêu tả này, Đoạn Thư Tuyệt liền mơ hồ cảm giác con yêu quái này có lẽ cậu quen biết.
Cậu và Yến Kim Hoa cùng nhau lên núi, gõ vang sơn môn.
Dựa trên bảo tọa, bộ dáng ngồi như không ngồi, đứng như không đứng, chính là tiểu hắc xà?
Tiểu hắc xà đã sớm trưởng thành làm một thanh niên vừa tuấn mỹ lại tà khí, y phục đen với hoa văn màu vàng sậm làm nổi bật dáng dấp vừa cao vừa thon của hắn, trong tay vẫn kẹp tẩu thuốc, dưới mắt trái có hoa văn vảy rắn màu đen xứng với đôi mắt màu vàng nhạt của hắn, thật sự là mỹ cảm.
Hai người chỉ cần liếc mắt liền nhận ra nhau.
Tiểu hắc xà cũng không thèm nhìn Yến Kim Hoa, một tay chống cằm, đánh giá Đoạn Thư Tuyệt: “Tiểu ngư, công lực của ngươi thụt lùi rồi.”
“…Đoạn Thư Tuyệt.” Đoạn Thư Tuyệt ôn hòa lễ độ mà báo ra danh tính hiện tại của mình, vừa chỉ chỉ vào mắt trái của mình, “Vảy chưa biến mất à?”
“Ngươi mới là chưa mất vảy đó!” Tiểu hắc xà Diệp Ký Minh mắng cậu một câu, chạm vào vảy rắn trên mắt hai lần, “Rất đẹp! Ngươi có con mắt thẩm mỹ hay không vậy?”
Đoạn Thư Tuyệt lại cười nói: “Ừm, khá là đẹp mắt.”
Diệp Ký Minh theo dõi lúc Đoạn Thư Tuyệt nói chuyện, cậu ấy khẽ nhúc nhích vành tai và khóe môi hơi nhếch lên một chút khiến hắn nhìn có chút si mê.
Yến Kim Hoa thấy hai người có qua có lại, trò chuyện thân thiết, liền chủ động nói chen vào: “Tiểu hắc xà, ngươi còn nhớ ta không?”
Diệp Ký Minh đang cùng Tiểu ngư nói chuyện vui vẻ, không ngờ bị người cắt ngang, liền lạnh lùng quét mắt sang: “Ngươi là cái thá gì?”
Yến Kim Hoa: “…”
Khi Yến Kim Hoa xuống núi, sắc mặt không được tốt lắm.
Đoạn Thư Tuyệt thay Diệp Ký Minh đỡ lời, Yến Kim Hoa tức giận nói: “Cái thứ rắn rết này quả nhiên là nuôi không được!”
Đoạn Thư Tuyệt dở khóc dở cười.
Yến Kim Hoa chính là như vậy, tính tình thất thường, đôi khi xử sự dịu dàng săn sóc, có lúc lại vô cùng trẻ con, khi giao hoan với cậu thì tiến hành bao nhiêu trò đùa dai, nắm lấy tóc của cậu bắt cậu lặp đi lặp lại tên của hắn, cũng phải nói rõ ràng: “Ta là Đoạn Thư Tuyệt, ta yêu Kim Hoa.”
Bản tính của Đoạn Thư Tuyệt bảo thủ, không nói ra được chữ “Yêu”, nhưng bất đắc dĩ thân thể và trái tim đều bị Yến Kim Hoa nắm trong tay, cậu chỉ có thể chấp nhận, mặt đỏ hồng bắt chước theo lời Yến Kim Hoa, nói yêu, nói thích.
Tuy rằng Yến Kim Hoa vừa là đại ca vừa là sư phụ nhưng sau khi trưởng thành ngược lại là Đoạn Thư Tuyệt càng chăm sóc cho hắn, thỏa mãn một ít suy nghĩ kỳ lạ cổ quái của hắn.
Đoạn Thư Tuyệt chẳng hề đòi hỏi gì nhiều, cậu chỉ hy vọng tất cả đều như hiện tại là được.
Nhưng thế sự dù sao không thể nào như người mong muốn.
Linh khí trong cơ thể của Yến Kim Hoa vượt xa Đoạn Thư Tuyệt, mà dưới tác dụng song tu, linh lực của Đoạn Thư Tuyệt cũng nước dâng thì thuyền lên, không quá hai năm đã đột phá cảnh giới Kim đan.
Nhưng không biết là ai mách lẻo với Xích Vân Tử, nói rằng khi Đoạn Thư Tuyệt đại công cáo thành phá cảnh giới Kim đan, chân trời không có ráng hồng tụ tập mà ngược lại là mây đen dày đặc, nghi ngờ Đoạn Thư Tuyệt cũng không phải người chính đạo.
Vì vậy chuyện Đoạn Thư Tuyệt là yêu quái càng truyền càng kịch liệt, dần dần trong núi đều lưu truyền, lời đồn rốt cục truyền đến tai Sơn chủ đương nhiệm Xích Vân Tử.
Nên nhớ, Yến Kim Hoa là người kế thừa Tĩnh Hư, làm sao có thể chấp nhận đồ đệ của hắn là một con yêu quái?
Đoạn Thư Tuyệt thuở nhỏ sinh sống ở suối linh tuyền, trên người không hề có một chút tà khí, bị các đệ tử bao vây, phong tỏa hồ nước, yêu cầu Yến Kim Hoa giao ra yêu quái để cho mọi người một lời công đạo.
Yến Kim Hoa che chở Đoạn Thư Tuyệt trong Luyện đan các, bảo cậu tuyệt đối không được ra ngoài.
Đoạn Thư Tuyệt vẫn bình tĩnh: “Sư phụ, không sao, ta không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, nguyện tiếp thu tất cả nghi vấn của Thái sư phụ.”
Yến Kim Hoa nói: “Bọn họ còn đang nóng giận, làm sao nghe lọt lời ngươi biện bạch? Chớ tự ý vọng động, ngoan ngoãn ở lại đây trông coi lò đan, yên tâm, ta sẽ cho ngươi một câu công đạo.”
Dứt lời, Yến Kim Hoa ra khỏi Luyện đan các, cũng tiện tay tạo thêm một tầng phong ấn trên Luyện đan các.
Đoạn Thư Tuyệt hướng mặt vào lò luyện đan, để lửa trong lò bốc cháy càng to, lỗ tai lại lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đáng tiếc có phong ấn, trong phòng không thể nghe rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có tiếng chỉ trích tức giận của Xích Vân Tử mơ hồ có thể nghe được một chút: “Ngươi có biết chuyện hắn che giấu thân phận hay không?”
Không biết Yến Kim Hoa nói cái gì nhưng Xích Vân Tử lại tức giận nói: “Che giấu ẩn nấp nhiều năm như vậy, nếu là yêu đạo cố ý trà trộn thì phải làm sao? Ngươi bảo sư phụ của ngươi phải làm thế nào?”
Yến Kim Hoa liền lúng túng nói gì đó, cơn tức giận của Xích Vân Tử mới hạ xuống một chút: “Ngươi đã nói như vậy thì ta liền chờ ngươi bàn giao!”
Trong giây lát, cửa lại mở, Yến Kim Hoa nhanh chân đi vào, cửa phía sau lưng hắn ầm ầm đóng lại.
Đoạn Thư Tuyệt đứng dậy dò hỏi: “Sư phụ, như thế nào?”
Cậu thật sự sợ mình sẽ liên lụy Yến Kim Hoa, rõ ràng hắn có tiền đồ sáng sủa vô hạn, là chủ nhân tương lai của Tĩnh Hư, đáng lý nên…
Chưa chờ cậu nghĩ xong, Yến Kim Hoa đã bước nhanh tới, ôm chặt lấy Đoạn Thư Tuyệt, hôn lên tai cậu một chút.
Đoạn Thư Tuyệt đỏ ửng hai má.
Chình là vì nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này làm cho cậu không kịp phát hiện luồng hơi nóng kỳ lạ từ phía sau ập đến.
—Lò bát quái luyện đan cháy hừng hực lặng lẽ mở ra.
Cửa tử chờ đón.
Khi Đoạn Thư Tuyệt bị đẩy vào trong lò luyện đan, cánh cửa lập tức đóng chặt, xung quanh cậu là những ngọn lửa rình rập nuốt lấy thân thể.
…Mới vừa nãy cậu còn cho thêm vài thanh linh mộc vào lò luyện đan.
Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, Đoạn Thư Tuyệt mở to mắt một hồi lâu mới cảm thấy lửa nóng bức người, đau đớn khó nhịn, nhưng cậu cũng chẳng kêu lên tiếng nào.
Bởi vì cậu nghe được tiếng Yến Kim Hoa vung tay hô to bên ngoài: “Các chư vị đệ tử, ta chẳng hề biết nghiệt đồ Đoạn Thư Tuyệt chính là lang yêu! Hắn có ý định lừa gạt ta, lẻn vào trong núi, lòng muông dạ thú, lòng dạ đáng chết! Ta phạm phải sai lầm, đã tự tay tru diệt nghiệt đồ, kính xin sư phụ trừng phạt răn đe, cũng xin chúng đệ tử rút ra được bài học từ ta, chớ nhẹ dạ tin tưởng vào người khác!”
Lang yêu? Cái gì lang yêu?
… Vì sao?
Vì sao chứ?
Yến đại ca, sư phụ, là ngươi đưa ta vào núi, là ngươi nuôi ta ở hồ nước, ngươi rõ ràng biết ta là…
Vô số vấn đề đột nhiên tràn vào đầu của Đoạn Thư Tuyệt.
Chỉ trong nháy mắt, cậu nhận ra rất nhiều điểm khả nghi mà trước nay chưa từng chú ý.
Nơi cư ngụ của cha mẹ và mình trước nay vô cùng bí ẩn, tại sao lại bị người phát hiện?
Vì sao chính mình lại xông vào tấm lưới đánh cá đầy lưỡi câu kia? Tuy là khi đó cậu hoang mang nhưng vẫn rất cẩn thận, khi đó rõ ràng cậu đã tỉ mỉ quan sát bốn phía…
Vì sao Yến Kim Hoa lại trùng hợp xuất hiện ở đó?
Vì sao Yến Kim Hoa lại vớt cậu lên, không hề khúc mắc mà đưa cậu vào trong núi nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nhưng xưa nay không để người khác biết?
Là sợ thân phận của cậu bị bộc lộ sẽ rước lấy chê trách sao?
Vậy vì sao hắn lại đưa ra yêu cầu muốn cậu khi trưởng thành tham dự kiếm hội Tĩnh Hư?
Vì sao từ trước đến nay Yến Kim Hoa chưa từng làm việc đàng hoàng lại có thể đoạt lấy giải nhất trong kiếm hội, rút ra được bảo kiếm?
Vì sao tiến độ tu luyện của mình sau khi trưởng thành lại chậm đến vậy, gần như trở thành một tên phế vật?
Vì sao hắn có thể ngủ với mình mà không hề khúc mắc, giết cũng có thể giết một cách thẳng thừng không thẹn với lương tâm?
Những vấn đề này bị cắt ngang bởi một giọng nói kỳ lạ đột nhiên xuất hiện.
Giao nhân trưởng thành vốn có đôi tai vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là trước khi sắp chết lại càng nhạy cảm.
Cậu nghe được một giọng nói bằng phẳng.
…Giọng nói này cậu đã từng nghe thấy.
Là giọng nói trong màn sương mù khi Yến Kim Hoa được Kiếm Trung Thạch tuyển chọn.
Chẳng qua không rõ ràng như lần này.
“Tích, chúc mừng ký chủ Yến Kim Hoa! Tiến độ chủ tuyến hoàn thành 100%, đạt được thành tựu ‘Kẻ cướp đoạt số mệnh’, ‘Nhà sưu tầm điên cuồng’. Kiểm kê vật phẩm: Thu được vật phẩm của ‘Đứa con số mệnh’ Đoạn Thư Tuyệt trong tiểu thuyết gốc (Giao Nhân Tiên Quân) gồm Kiếm Trung Thạch x1, Định Hải Bảo Châu x1, Nước Mắt Giao Nhân x10, Kiếm Phổ Quân Sơn x1, Tương Thủy Thần Mộc x1, thân thể của Đoạn Thư Tuyệt luyện thành Giao Đan Trường Sinh x1…Xin hỏi có tiếp nhận truyền tống hay không?”
Đây cũng là âm thanh cuối cùng Đoạn Thư Tuyệt nghe thấy.
Thân hình của cậu loạng choạng ngã vào trong liệt hỏa, mất đi bóng dáng.
Bạch y thiêu sạch, lòng son vỡ vụn.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, rơi vào giữa làn tóc đen, giữa lửa cháy hừng hực, lăn xuống một viên Nước mắt giao nhân bị hỏa thiêu cháy khét.
Nghe miêu tả này, Đoạn Thư Tuyệt liền mơ hồ cảm giác con yêu quái này có lẽ cậu quen biết.
Cậu và Yến Kim Hoa cùng nhau lên núi, gõ vang sơn môn.
Dựa trên bảo tọa, bộ dáng ngồi như không ngồi, đứng như không đứng, chính là tiểu hắc xà?
Tiểu hắc xà đã sớm trưởng thành làm một thanh niên vừa tuấn mỹ lại tà khí, y phục đen với hoa văn màu vàng sậm làm nổi bật dáng dấp vừa cao vừa thon của hắn, trong tay vẫn kẹp tẩu thuốc, dưới mắt trái có hoa văn vảy rắn màu đen xứng với đôi mắt màu vàng nhạt của hắn, thật sự là mỹ cảm.
Hai người chỉ cần liếc mắt liền nhận ra nhau.
Tiểu hắc xà cũng không thèm nhìn Yến Kim Hoa, một tay chống cằm, đánh giá Đoạn Thư Tuyệt: “Tiểu ngư, công lực của ngươi thụt lùi rồi.”
“…Đoạn Thư Tuyệt.” Đoạn Thư Tuyệt ôn hòa lễ độ mà báo ra danh tính hiện tại của mình, vừa chỉ chỉ vào mắt trái của mình, “Vảy chưa biến mất à?”
“Ngươi mới là chưa mất vảy đó!” Tiểu hắc xà Diệp Ký Minh mắng cậu một câu, chạm vào vảy rắn trên mắt hai lần, “Rất đẹp! Ngươi có con mắt thẩm mỹ hay không vậy?”
Đoạn Thư Tuyệt lại cười nói: “Ừm, khá là đẹp mắt.”
Diệp Ký Minh theo dõi lúc Đoạn Thư Tuyệt nói chuyện, cậu ấy khẽ nhúc nhích vành tai và khóe môi hơi nhếch lên một chút khiến hắn nhìn có chút si mê.
Yến Kim Hoa thấy hai người có qua có lại, trò chuyện thân thiết, liền chủ động nói chen vào: “Tiểu hắc xà, ngươi còn nhớ ta không?”
Diệp Ký Minh đang cùng Tiểu ngư nói chuyện vui vẻ, không ngờ bị người cắt ngang, liền lạnh lùng quét mắt sang: “Ngươi là cái thá gì?”
Yến Kim Hoa: “…”
Khi Yến Kim Hoa xuống núi, sắc mặt không được tốt lắm.
Đoạn Thư Tuyệt thay Diệp Ký Minh đỡ lời, Yến Kim Hoa tức giận nói: “Cái thứ rắn rết này quả nhiên là nuôi không được!”
Đoạn Thư Tuyệt dở khóc dở cười.
Yến Kim Hoa chính là như vậy, tính tình thất thường, đôi khi xử sự dịu dàng săn sóc, có lúc lại vô cùng trẻ con, khi giao hoan với cậu thì tiến hành bao nhiêu trò đùa dai, nắm lấy tóc của cậu bắt cậu lặp đi lặp lại tên của hắn, cũng phải nói rõ ràng: “Ta là Đoạn Thư Tuyệt, ta yêu Kim Hoa.”
Bản tính của Đoạn Thư Tuyệt bảo thủ, không nói ra được chữ “Yêu”, nhưng bất đắc dĩ thân thể và trái tim đều bị Yến Kim Hoa nắm trong tay, cậu chỉ có thể chấp nhận, mặt đỏ hồng bắt chước theo lời Yến Kim Hoa, nói yêu, nói thích.
Tuy rằng Yến Kim Hoa vừa là đại ca vừa là sư phụ nhưng sau khi trưởng thành ngược lại là Đoạn Thư Tuyệt càng chăm sóc cho hắn, thỏa mãn một ít suy nghĩ kỳ lạ cổ quái của hắn.
Đoạn Thư Tuyệt chẳng hề đòi hỏi gì nhiều, cậu chỉ hy vọng tất cả đều như hiện tại là được.
Nhưng thế sự dù sao không thể nào như người mong muốn.
Linh khí trong cơ thể của Yến Kim Hoa vượt xa Đoạn Thư Tuyệt, mà dưới tác dụng song tu, linh lực của Đoạn Thư Tuyệt cũng nước dâng thì thuyền lên, không quá hai năm đã đột phá cảnh giới Kim đan.
Nhưng không biết là ai mách lẻo với Xích Vân Tử, nói rằng khi Đoạn Thư Tuyệt đại công cáo thành phá cảnh giới Kim đan, chân trời không có ráng hồng tụ tập mà ngược lại là mây đen dày đặc, nghi ngờ Đoạn Thư Tuyệt cũng không phải người chính đạo.
Vì vậy chuyện Đoạn Thư Tuyệt là yêu quái càng truyền càng kịch liệt, dần dần trong núi đều lưu truyền, lời đồn rốt cục truyền đến tai Sơn chủ đương nhiệm Xích Vân Tử.
Nên nhớ, Yến Kim Hoa là người kế thừa Tĩnh Hư, làm sao có thể chấp nhận đồ đệ của hắn là một con yêu quái?
Đoạn Thư Tuyệt thuở nhỏ sinh sống ở suối linh tuyền, trên người không hề có một chút tà khí, bị các đệ tử bao vây, phong tỏa hồ nước, yêu cầu Yến Kim Hoa giao ra yêu quái để cho mọi người một lời công đạo.
Yến Kim Hoa che chở Đoạn Thư Tuyệt trong Luyện đan các, bảo cậu tuyệt đối không được ra ngoài.
Đoạn Thư Tuyệt vẫn bình tĩnh: “Sư phụ, không sao, ta không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, nguyện tiếp thu tất cả nghi vấn của Thái sư phụ.”
Yến Kim Hoa nói: “Bọn họ còn đang nóng giận, làm sao nghe lọt lời ngươi biện bạch? Chớ tự ý vọng động, ngoan ngoãn ở lại đây trông coi lò đan, yên tâm, ta sẽ cho ngươi một câu công đạo.”
Dứt lời, Yến Kim Hoa ra khỏi Luyện đan các, cũng tiện tay tạo thêm một tầng phong ấn trên Luyện đan các.
Đoạn Thư Tuyệt hướng mặt vào lò luyện đan, để lửa trong lò bốc cháy càng to, lỗ tai lại lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đáng tiếc có phong ấn, trong phòng không thể nghe rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có tiếng chỉ trích tức giận của Xích Vân Tử mơ hồ có thể nghe được một chút: “Ngươi có biết chuyện hắn che giấu thân phận hay không?”
Không biết Yến Kim Hoa nói cái gì nhưng Xích Vân Tử lại tức giận nói: “Che giấu ẩn nấp nhiều năm như vậy, nếu là yêu đạo cố ý trà trộn thì phải làm sao? Ngươi bảo sư phụ của ngươi phải làm thế nào?”
Yến Kim Hoa liền lúng túng nói gì đó, cơn tức giận của Xích Vân Tử mới hạ xuống một chút: “Ngươi đã nói như vậy thì ta liền chờ ngươi bàn giao!”
Trong giây lát, cửa lại mở, Yến Kim Hoa nhanh chân đi vào, cửa phía sau lưng hắn ầm ầm đóng lại.
Đoạn Thư Tuyệt đứng dậy dò hỏi: “Sư phụ, như thế nào?”
Cậu thật sự sợ mình sẽ liên lụy Yến Kim Hoa, rõ ràng hắn có tiền đồ sáng sủa vô hạn, là chủ nhân tương lai của Tĩnh Hư, đáng lý nên…
Chưa chờ cậu nghĩ xong, Yến Kim Hoa đã bước nhanh tới, ôm chặt lấy Đoạn Thư Tuyệt, hôn lên tai cậu một chút.
Đoạn Thư Tuyệt đỏ ửng hai má.
Chình là vì nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này làm cho cậu không kịp phát hiện luồng hơi nóng kỳ lạ từ phía sau ập đến.
—Lò bát quái luyện đan cháy hừng hực lặng lẽ mở ra.
Cửa tử chờ đón.
Khi Đoạn Thư Tuyệt bị đẩy vào trong lò luyện đan, cánh cửa lập tức đóng chặt, xung quanh cậu là những ngọn lửa rình rập nuốt lấy thân thể.
…Mới vừa nãy cậu còn cho thêm vài thanh linh mộc vào lò luyện đan.
Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, Đoạn Thư Tuyệt mở to mắt một hồi lâu mới cảm thấy lửa nóng bức người, đau đớn khó nhịn, nhưng cậu cũng chẳng kêu lên tiếng nào.
Bởi vì cậu nghe được tiếng Yến Kim Hoa vung tay hô to bên ngoài: “Các chư vị đệ tử, ta chẳng hề biết nghiệt đồ Đoạn Thư Tuyệt chính là lang yêu! Hắn có ý định lừa gạt ta, lẻn vào trong núi, lòng muông dạ thú, lòng dạ đáng chết! Ta phạm phải sai lầm, đã tự tay tru diệt nghiệt đồ, kính xin sư phụ trừng phạt răn đe, cũng xin chúng đệ tử rút ra được bài học từ ta, chớ nhẹ dạ tin tưởng vào người khác!”
Lang yêu? Cái gì lang yêu?
… Vì sao?
Vì sao chứ?
Yến đại ca, sư phụ, là ngươi đưa ta vào núi, là ngươi nuôi ta ở hồ nước, ngươi rõ ràng biết ta là…
Vô số vấn đề đột nhiên tràn vào đầu của Đoạn Thư Tuyệt.
Chỉ trong nháy mắt, cậu nhận ra rất nhiều điểm khả nghi mà trước nay chưa từng chú ý.
Nơi cư ngụ của cha mẹ và mình trước nay vô cùng bí ẩn, tại sao lại bị người phát hiện?
Vì sao chính mình lại xông vào tấm lưới đánh cá đầy lưỡi câu kia? Tuy là khi đó cậu hoang mang nhưng vẫn rất cẩn thận, khi đó rõ ràng cậu đã tỉ mỉ quan sát bốn phía…
Vì sao Yến Kim Hoa lại trùng hợp xuất hiện ở đó?
Vì sao Yến Kim Hoa lại vớt cậu lên, không hề khúc mắc mà đưa cậu vào trong núi nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nhưng xưa nay không để người khác biết?
Là sợ thân phận của cậu bị bộc lộ sẽ rước lấy chê trách sao?
Vậy vì sao hắn lại đưa ra yêu cầu muốn cậu khi trưởng thành tham dự kiếm hội Tĩnh Hư?
Vì sao từ trước đến nay Yến Kim Hoa chưa từng làm việc đàng hoàng lại có thể đoạt lấy giải nhất trong kiếm hội, rút ra được bảo kiếm?
Vì sao tiến độ tu luyện của mình sau khi trưởng thành lại chậm đến vậy, gần như trở thành một tên phế vật?
Vì sao hắn có thể ngủ với mình mà không hề khúc mắc, giết cũng có thể giết một cách thẳng thừng không thẹn với lương tâm?
Những vấn đề này bị cắt ngang bởi một giọng nói kỳ lạ đột nhiên xuất hiện.
Giao nhân trưởng thành vốn có đôi tai vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là trước khi sắp chết lại càng nhạy cảm.
Cậu nghe được một giọng nói bằng phẳng.
…Giọng nói này cậu đã từng nghe thấy.
Là giọng nói trong màn sương mù khi Yến Kim Hoa được Kiếm Trung Thạch tuyển chọn.
Chẳng qua không rõ ràng như lần này.
“Tích, chúc mừng ký chủ Yến Kim Hoa! Tiến độ chủ tuyến hoàn thành 100%, đạt được thành tựu ‘Kẻ cướp đoạt số mệnh’, ‘Nhà sưu tầm điên cuồng’. Kiểm kê vật phẩm: Thu được vật phẩm của ‘Đứa con số mệnh’ Đoạn Thư Tuyệt trong tiểu thuyết gốc (Giao Nhân Tiên Quân) gồm Kiếm Trung Thạch x1, Định Hải Bảo Châu x1, Nước Mắt Giao Nhân x10, Kiếm Phổ Quân Sơn x1, Tương Thủy Thần Mộc x1, thân thể của Đoạn Thư Tuyệt luyện thành Giao Đan Trường Sinh x1…Xin hỏi có tiếp nhận truyền tống hay không?”
Đây cũng là âm thanh cuối cùng Đoạn Thư Tuyệt nghe thấy.
Thân hình của cậu loạng choạng ngã vào trong liệt hỏa, mất đi bóng dáng.
Bạch y thiêu sạch, lòng son vỡ vụn.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, rơi vào giữa làn tóc đen, giữa lửa cháy hừng hực, lăn xuống một viên Nước mắt giao nhân bị hỏa thiêu cháy khét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.