Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 346: Thế giới mới hoàn mỹ

Kỵ Kình Nam Khứ

04/01/2021

Trì Tiểu Trì đứng ở cửa nhà Lâu Ảnh.

Dì và dượng của Lâu Ảnh đều không ở nhà.

Xuyên qua cửa sổ, cậu nhìn chăn đệm bị cuốn lại trên giường Lâu Ảnh, bàn tay cậu để lại vết mồ hôi trên tấm kính phủ đầy xác côn trùng nhỏ.

Bình tĩnh mà ngẫm lại thì gia đình dì Lâu Ảnh đối với anh ấy cũng rất khá.

Năm đó khi Lâu Ảnh vừa mới đến, dì Lâu Ảnh nhờ người ngăn một vách tường mỏng trong phòng để tách giường của hai vợ chồng với Lâu Ảnh, cho cậu một căn phòng độc lập nhỏ, còn kê giá sách và bàn học trong căn phòng nhỏ hẹp của anh. Ăn mặc chi tiêu của Lâu Ảnh đều nằm trong phạm vi tốt nhất mà dì có thể cung cấp, sợ bị hàng xóm cho rằng cô làm dì mà ngược đãi đứa cháu đã mồ côi cha mẹ.

…Nhưng đây đều là chuyện đã qua.

Trì Tiểu Trì chậm rãi ngồi phịch xuống đất, gáy dán vào cửa, bỗng cảm thấy có sự bất an nào đó đang dâng lên.

Những ngày gần đây cậu chỉ ngủ hai tiếng mỗi ngày, vừa nhắm mắt thì bị mùi máu tanh, mùi sáp bôi tóc, mùi nhựa đường, mùi lạnh lẽo của nhà xác bao phủ.

Chỉ khi về tới đây thì cậu mới nhớ lại mùi buồn ngủ là thế nào.

Cậu dựa vào cửa, an ổn mà ngủ đến tận trời tối, mãi đến khi bị người lay tỉnh.

Trì Tiểu Trì mở mắt ra, nhìn thấy dì và dượng Lâu Ảnh.

Cậu muốn đứng dậy, nhưng hai chân đã tê rần, khó chịu như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn, cậu không thể động đậy cũng nói không ra lời, chỉ có thể cắn răng ngước nhìn hai người.

“Tại sao lại chạy đến đây mà ngủ? Cậu không có nhà sao?” Cậu nghe thấy giọng nói lạnh băng của dượng Lâu Ảnh, “Nơi này không hoan nghênh cậu.”

Trì Tiểu Trì chậm rãi đứng dậy.

Sau khi xảy ra chuyện, cậu không chỉ một lần nỗ lực đến nhà Lâu Ảnh để giải thích.

Nhưng lần nào cũng đều là trong nhà không có ai hoặc làm bộ không có ai.

Theo Trì Tiểu Trì thì hung thủ là Chu Thủ Thành.

Theo cha mẹ Trì Tiểu Trì thì hung thu là Lâu Ảnh.

Mà theo người thân của Lâu Ảnh thì hung thủ đương nhiên là Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì vịn cửa chậm rãi đứng dậy, cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: “Chú, dì, tại sao hai người…lại nói với cảnh sát dừng chuyện điều tra?”

Dượng của Lâu Ảnh nhíu mày, thoạt nhìn muốn nói một câu khó nghe gì đó nhưng bị dì của Lâu Ảnh hơi cản lại.

Dượng bĩu môi, đẩy Trì Tiểu Trì sang một bên, chuẩn bị dùng chìa khóa mở cửa.

Trì Tiểu Trì lấy tay che lỗ khóa.

Cậu không còn sức lực để cao giọng nói chuyện: “…Hai người không quan tâm đến anh ấy thì sẽ không còn ai quan tâm nữa.”

Dượng Lâu Ảnh nhìn hai bên một chút, phát hiện đã có hàng xóm dòm ngó dáo dác với bộ dáng vui vẻ nhiều chuyện, ông hơi cau mày, gỡ mạnh tay Trì Tiểu Trì ra để mở cửa, trước tiên để vợ đi vào rồi lại kéo tay Trì Tiểu Trì vào theo.

Xác định cửa đã đóng lại, lúc này ông mới thấp giọng quát: “Chúng tôi không đi truy cứu cậu mà cậu còn chạy tới? Rốt cục cậu muốn làm gì?”

Chân của Trì Tiểu Trì vẫn tê cứng, đứng không vững cho lắm.

Cậu nhẹ giọng nói: “Con nghe nói con chưa đủ tuổi, không có người giám hộ ủy quyền thì không thể kiện ông ta. Chú, dì, hai người là người thân cuối cùng của Lâu ca, con cầu hai người, cầu hai người đừng bỏ mặc anh ấy.”



Dượng hỏi: “Kiện ai?”

“Chu Thủ Thành.” Trì Tiểu Trì ngẩng đầu lên, “Là ông ta đẩy Lâu ca xuống lầu, con tận mắt nhìn thấy.”

Nghe đến tin tức này thì dì và dượng Lâu Ảnh cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau.

Dượng Lâu Ảnh hơi thở dài, quyết định phải giải quyết cái tên rắc rối lắm chuyện này: “Chúng tôi đã sớm biết chuyện này. Thầy Chu đặc biệt đến nói, là ông ta bất cẩn đẩy Lâu Ảnh xuống. Ông ta nói xin lỗi còn bồi thường tiền, cảnh sát cũng đã đến nhưng không điều tra ra được gì khác. Hai chúng tôi đã thương lượng, chuyện này không cần phải làm lớn…cứ như vậy đi.”

Trì Tiểu Trì há miệng.

…“Cứ như vậy.”

Một mạng người mà cứ như vậy.

Cậu khàn khàn cổ họng, đánh ra lá bài tình cảm đã hoàn toàn vô nghĩa: “Chú, dì, Lâu ca là một tay hai người nuôi nấng…hai người không thể…”

Nghe vậy, dì của Lâu Ảnh nghiêng mặt đi, cất lên một tiếng nức nở thật dài.

Dượng nắm vai dì vỗ về an ủi vợ một lúc, sau đó đối mặt với Trì Tiểu Trì là vẻ mặt đã mất sạch kiên nhẫn.

“Cậu nói gì vậy? Lẽ nào còn trách chúng tôi? Chúng tôi vì nuôi nấng nó, để cho nó sống thật tốt mà phải liều mạng làm việc. Cậu còn muốn chúng tôi làm gì nữa? Chúng tôi còn có thể làm gì? Đây vốn là tai nạn bất ngờ, thầy Chu cũng đã đồng ý nói với bên ngoài là Lâu Ảnh đến nhà ông ta học thêm thì bất cẩn té ngã, cậu còn muốn làm gì nữa? Muốn thanh danh của nó và gia đình tôi hoàn toàn bị giẫm đạp ở khu chung cư này sao? Lúc đó chúng tôi lấy tiền đâu mà dọn nhà, cậu có cho được không? Với lại Lâu Ảnh vốn là một đứa trẻ ngoan, từ khi chơi cùng với cậu thì bị chệch hướng, cả ngày không làm chuyện đàng hoàng, cứ chạy loạn khắp nơi với cậu. Chúng tôi thấy thành tích của nó tốt nên mới không tính sổ với cậu, bây giờ cậu lại còn chạy đến đây chất vấn chúng tôi?”

Trên người Trì Tiểu Trì rất lạnh.

Cậu muốn giải thích: “Con…”

Dượng đem tất cả sự ngột ngạt mấy ngày nay trút hết lên đầu Trì Tiểu Trì: “Cậu mới bao lớn mà mở miệng là bảo chúng tôi không quan tâm đến nó! Cậu có biết muốn kiện tốn bao nhiêu hay không? Làm lớn chuyện thì thanh danh cả nhà chúng tôi đều mất sạch, còn chưa chắc có thể được đền bù, cậu nói thử xem, hai chúng tôi phải làm sao đây?”

Dì của Lâu Ảnh biết chồng mình nói thế này đã quá mức rồi, bèn vung tay, ra hiệu cho dượng dừng lại.

Dì là người có tính tình rất ôn hòa đến mức mềm yếu, hơi nhỏ giọng nói: “Là dì không tốt, không giáo dục tiểu Ảnh đàng hoàng nên gây rắc rối cho người ta. Thầy Chu còn đền bù tiền cho nhà dì đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

“…Là tám ngàn đấy.” Dượng của Lâu Ảnh chen lời, “Người cũng đã mất, chúng tôi mà cứ quấn lấy thầy Chu thì chẳng phải sẽ khiến mọi người trong chung cư vô duyên vô cớ chế giễu? Nói nhà chúng tôi lòng tham không đáy sao?”

“Không phải như thế. Lâu ca không có…” Trì Tiểu Trì lấy hết dũng khí, dự định nói ra biến cố mà mình đã vô số lần tường thuật, “Nếu không vì cứu con thì anh ấy sẽ không…”

Vết sẹo bị xé đến mức đã chai lì.

Ai ngờ dượng của Lâu Ảnh đã không còn kiên trì tiếp tục lắng nghe cậu nói, dứt khoát: “Hôm nay đã hỏa táng Lâu Ảnh, cậu nói gì cũng vô dụng.”

Trì Tiểu Trì sửng sốt.

Giọng của cậu lúc này cũng nhẹ như nhịp tim của mình: “Cái gì…”

Căn bản là cậu không biết chuyện này.

Không ai nói cho cậu biết.

Cậu còn chưa kịp nhìn thấy Lâu ca lần cuối.

“Mùa hè nóng nực, thi thể làm sao để lâu được, không đem thiêu sẽ bị thối.” Dương nói, “Hôm nay đã chôn cất. Nghĩa trang công cộng Bắc Mang.”

Cổ họng của Trì Tiểu Trì sinh ra một vòng xoáy, cuốn đi hết thảy những lời muốn nói.

“Tiểu Trì, không phải nhà dì không bận tâm. Dì cũng nghi ngờ, dù sao tiểu Ảnh cũng không phải người như thế.” Dì nhẹ giọng nói, “Nhưng nhà dì rất mệt, hiện tại thật sự không có tâm tư đi quản chuyện này.”



Nói xong, dì nâng tay sờ bụng: “…Con cũng đã lớn, dì không sợ con chê cười. Dì có thai. Trong xưởng tổ chức kiểm tra sức khỏe thì mới biết, hôm qua đã ra kết quả, đứa bé sắp hai tháng, rất khỏe mạnh.”

Trì Tiểu Trì cất lên một tiếng ngắn gọn: “…À.”

…Cậu đã biết, đã hiểu.

Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh quen nhau nhiều năm, đều biết rõ nội tình gia đình của nhau.

Dì dượng Lâu Ảnh kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con, nghe nói là vấn đề nhà trai, điều trị mấy năm nay đều không thấy khởi sắc.

Cho nên bọn họ để bụng chăm sóc Lâu Ảnh cũng là vì sau này mình về già có chỗ nương tựa.

Hiện tại thì hay rồi, bọn họ rốt cục đã có con.

Nói tàn nhẫn một chút thì Lâu Ảnh đối với gia đình nhỏ này rốt cục cũng vẫn là người ngoài.

Nghĩ như vậy, Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn gian phòng của Lâu Ảnh, nghĩ đến việc nó sắp thành phòng em bé.

Dượng bận bịu cả ngày, nóng lòng đi nghỉ ngơi, trong lời nói đã có ý tứ muốn đuổi khách: “Cậu còn có việc gì không?”

Trì Tiểu Trì nghe thấy mình nói: “Dạ có.”

Cậu loạng choạng mà đứng, một tay vịn lấy lưng ghế dựa, nhìn hai người rồi chậm rãi quỳ xuống.

Cái quỳ này khiến hai người đều bối rối.

Dì nâng cậu lên: “Ấy da, Tiểu Trì, muốn nói gì thì cứ nói, con đừng quỳ, đứng dậy đi.”

Trì Tiểu Trì vẫn không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp, “Chú, dì, con cầu xin hai người một chuyện…đừng tịch thu phòng của Lâu ca.”

Dượng lập tức mặc kệ: “Đây là chuyện nhà của chúng tôi, cậu đừng…”

“Chú nghe con nói đã.” Trì Tiểu Trì khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt dượng, mặc dù thân thể có chút lung lay nhưng đôi mắt trắng đen phân minh lại lắng đọng tâm tình trong đó, “Đừng tịch thu phòng của Lâu ca, đừng động vào đồ của anh ấy. Hai người cho con thuê gian phòng này, có được không?”

Dượng cười nhạo một tiếng: “Phòng cho thuê thì phải trả tiền.”

Tay vịn lưng ghế của Trì Tiểu Trì trượt xuống, rũ bên người: “Con trả.”

Dì và dượng của Lâu Ảnh không nói gì.

Trì Tiểu Trì cứng đờ nói: “Con nghe nói giá cả cho thuê nhà ở nơi này, một phòng ngủ một phòng khách một nhà bếp một phòng vệ sinh khoảng 500 đồng một tháng. Khu chung cư của chúng ta dùng nhà bếp và nhà vệ sinh công cộng, Lâu ca chỉ có một gian phòng nhỏ, con thuê lại 200 đồng một tháng, hai người cũng không mất mát gì…”

Nói xong, cậu nhìn về phía dì Lâu Ảnh: “Đứa bé sẽ cần số tiền kia, có đúng không?”

Dì không biết nên làm gì, quay đầu nhìn về phía chồng mình.

Số tiền kia không tính là ít, dượng đã theo bản năng mà nhìn xung quanh, tính toán xem nôi em bé đặt ở chỗ nào ngoài phòng khách, bị vợ kéo hai lần thì mới hoàn hồn.

Dượng hỏi: “Ba mẹ cậu có đồng ý không?”

“Không cần bọn họ đồng ý, cũng xin hai người đừng nói với bọn họ.” Trì Tiểu Trì nói, “Con có thể tự mình kiếm số tiền kia.”

Sau khi đạt được thỏa thuận không cần đặt tiền cọc, trả tiền phòng theo tháng thì Trì Tiểu Trì mới rời khỏi nhà dì Lâu Ảnh.

….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook