Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 265: Tướng quân bá đạo quân sư xinh đẹp

Kỵ Kình Nam Khứ

04/01/2021

Lần này quá trình cốt truyện thế giới truyền vào đặc biệt dài dằng dặc mà lại chậm rãi, Trì Tiểu Trì thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một sự đau đớn và yêu thương của nguyên chủ Thời Đình Vân.

Y xem Nghiêm Nguyên  Chiêu và Nghiêm Nguyên Hành là tri kỉ nhưng trong lòng lòng chỉ yêu một mình Chử Tử Lăng.

Chử Tử Lăng là miếng ngọc thô một tay y đánh bóng mài dũa.

Ban đầu y muốn trợ giúp hắn thoát khỏi nô tịch, sau đó miếng ngọc thô chưa mài dũa này thật sự quá mức lóa mắt, bất tri bất giác đã chiếm đoạt toàn bộ ánh mắt của y.

Nhưng quan hệ nam nam trong mắt thế nhân chỉ là một ham muốn không quá phong nhã mà thôi, gia huấn của Thời gia cũng tuyệt đối không cho phép nạp thiếp.

Thời Đình Vân không muốn liên lụy những cô nương khác, cũng không muốn đem tâm sự của mình bày tỏ với Chử Tử Lăng, vô duyên vô cớ làm rối loạn tâm tư của hắn, bèn đơn giản chặt đứt suy nghĩ này của mình, chỉ nguyện một đời chấp nhận quốc gia, vĩnh viễn không thành thân.

Vì phụ thân qua đời, trong nháy mắt y bị đẩy lên địa vị cao mà trước đây chưa từng nghĩ tới.

Y đến Trấn Nam Quan, vội vàng tiếp nhận quân vụ Nam Cương.

Sau khi phụ thân qua đời, người Nam Cương bắt đầu rục rịch, hoàn toàn có thể đoán được là thế lực nào ở sau lưng đầu độc ám hại.

Kỷ luật quân đội của Bắc Phủ Quân rất nghiêm ngặt, bất chợt đổi tướng lĩnh, mặc dù không dẫn đến loạn lạc nhưng khó tránh khỏi sẽ âm thầm lo lắng:

Thiếu tướng quân từng lên chiến trường, từng làm chiến tướng tiên phong, ở trong quân cũng có chút danh vọng nhưng chưa bao giờ đảm nhiệm chức vị Tướng quân.

Thời Đình Vân thật sự có năng lực dẫn dắt toàn bộ Bắc Phủ Quân hay không?

Thời Đình Vân chưa bao giờ lộ ra một chút yếu đuối trước mặt người khác, thỉnh thoảng cùng các tướng sĩ uống rượu còn có lòng kể chút chuyện lý thú trước kia ở Vọng Thành, cùng các tướng sĩ cười đến ngửa tới ngửa lui.

Mãi đến một lần nọ, sau một trận chiến liều chết ở bên trái Bật Sơn, phó Tướng Chử Tử Lăng của y mất tích trong trận chiến.

Thời Đình Vân từ trước đến giờ vững như núi Thái Sơn, lần đầu tiên trở nên thất thố, y lao ra khỏi doanh trại giữa đêm mưa rào xối xả, phóng ngựa đến sườn núi, lật từng xác chết, nỗ lực tìm Chử Tử Lăng.

Từ mười hai tuổi hắn đã bắt đầu ở bên cạnh y, miếng ngọc thô chưa mài dũa của y, là người duy nhất y có thể thổ lộ tâm sự trong quân…

Khi y kéo một cái xác đầy máu, đột nhiên nghe thấy một âm thanh kinh dị truyền đến từ phía sau: “…Công tử?”

Chử Tử Lăng trong trận hỗn chiến bị mã tấu chém trúng phía sau lưng, bất tỉnh, nằm một hồi lâu giữa chiến trường đầy rẫy thi thể, lúc này bị mưa to dội tỉnh.

Mất mà tìm lại được tựa như sóng biển điên cuồng nhấn chìm Thời Đình Vân.

Y nghe thấy giọng của hắn, không nói một lời, lập tức loạng choạng tiến lên, nắm lấy mái tóc dính đầy bùn đất của Chử Tử Lăng, trực tiếp hôn lên.

Ngay đêm đó mưa không ngừng rơi, Thời Đình Vân và Chử Tử Lăng ngã vào bùn đất hôn đến mức sặc nước, ho khan kịch liệt.

Y muốn phóng túng một hồi.

Đêm nay, chỉ cần đêm nay là đủ.

Y gọi hắn: “A Lăng.”

Chử Tử Lăng vỗ lưng y: “Công tử, ta có tên, gọi ta Chử Tử Lăng.”

Thời Đình Vân cắn răng, buồn bực nói: “Chử Tử Lăng, trên lưng ngươi có thương tích, công tử chấp nhận ngươi…tới đi.”

Người trước mắt sửng sốt một chút, sau đó liền cúi đầu hôn vết sẹo nhỏ ở khóe mắt của y, cong đôi mắt: “Công tử…Tướng quân, tiểu nhân mạo phạm, kính xin thứ tội.”

Đêm hôm đó Thời Đình Vân mang theo Chử Tử Lăng và vài tên thương binh còn sót trên chiến trường quay về doanh trại.

Hai người cùng cưỡi một ngựa, dù là ai cũng không nhìn ra đầu mối gì.

Chỉ khi xuống ngựa Chử Tử Lăng lặng lẽ dìu Thời Đình Vân.



Thời Đình Vân vừa bực mình vừa buồn cười mà trừng hắn, cắn răng nhẫn nhịn cảm giác không khỏe mà đi vào lều, nhưng tảng đá lớn trong lòng rốt cục đã rơi xuống.

Y vốn tưởng rằng Chử Tử Lăng không có ý với mình, bởi vậy mới không muốn làm rõ, ai ngờ hắn cũng có tâm ý giống như y.

Đối với Thời Đình Vân đang cảm thấy mù mịt, muốn nỗ lực chống đỡ thì bấy nhiêu an ủi đã quá đủ.

Chiến sự Nam Cương càng ngày càng căng thẳng, người Nam Cương dường như có thể nắm bắt mỗi một bước chân một một hướng đi của Bắc Phủ Quân, chiến thuật độc ác hung tàn, cũng may bản thân Thời Đình Vân cũng nhạy bén khó lường, hợp thời mà thay đổi chiến thuật, trong muôn vàn khó khăn lợi dụng được kẽ hở mà thắng trận, lợi dụng địa hình cát lún mà bẫy ngựa, dùng năm ngàn binh mã giết chín ngàn kỵ binh Nam Cương, dần dần lập nên danh vọng trong quân.

Các tướng sĩ đều bảo hổ phụ không sinh khuyển tử, Thời tiểu Tướng quân thật sự có phong thái của phụ thân năm xưa.

Nỗi đau mất cha dần dần bị thắng lợi xoa dịu.

Người Nam Cương phí hết tâm tư và mưu kế nhưng lần lượt đều thất bại.

Một ngày nọ Thời Đình Vân ở trong lều đọc tin.

Trùng hợp là hai vị huynh đệ tốt của y cùng một ngày gửi thư đến.

Nghiêm Nguyên Chiêu hỏi tình trạng gần đây của y thế nào, chết hay chưa, chết rồi thì không cần quay về.

Thời Đình Vân viết một chữ “Chưa” đầy trên trang giấy, tuyên bố hoàn thành một phong thư hồi âm.

Nghiêm Nguyên Hành thì lại hỏi thăm y có mạnh khỏe không, dùng từ ngữ tao nhã đem một phong thư viết theo thể biền văn đối xứng.

Thời Đình Vân lại viết đầy chữ “Tốt” lên một phong thư khác, giao cho Phó tướng bên dưới, để hắn gửi đi, đột nhiên nghe thấy truyền báo bên ngoài, bảo rằng trận chiến kết thúc, không ngoài dự đoán, Bắc Phủ Quân thủ thắng, Chử phó tướng thừa thắng xông lên, lãnh binh truy đuổi tàn binh Nam Cương.

Thời Đình Vân quăng bút, mắng một tiếng làm càn: “Giặc cùng đường chớ ép, đã nói với hắn bao nhiêu lần rồi!”

Y đứng dậy: “Tôn phó tướng, gọi một đội thân binh theo ta đi tiếp ứng để phòng ngừa có chuyện bất trắc.”

Tôn phó tướng đi theo Tướng quân Thời Kinh Hồng khi còn trẻ, tính cách tương đối rộng rãi, cũng không xét nét chuyện thiếu Tướng quân hành động theo cảm tình.

…Thiếu Tướng quân dù sao cũng xuất thân võ tướng, sớm quen với việc tự mình chinh phạt, không chịu ngồi yên trong lều.

Thời Đình Vân giục ngựa mà đi, nhưng không ngờ khi đang đi trên còn đường nhỏ thì y gặp phải bẫy ngựa mà trước kia từng dùng để chiến thắng quân địch.

Bẫy ngựa là Liên Hoàn Trận, mới vừa vào thì cạm bẫy ở trên ngụy trang tương đối rắn chắc, càng tiến về trước thì cạm bẫy càng yếu ớt, chờ đội quân tiên phong phát hiện dưới chân có cảm giác khác thường thì đã muộn, lúc này cạm bẫy đã bị khởi động, mà cạm bẫy bị móng ngựa đạp lên liên tiếp nên trở nên lỏng lẽo, vừa bẫy là bẫy cả một đám lớn.

Mặc dù sau khi Thời Đình Vân phát hiện không đúng đã lập tức kêu dừng lại, nhưng khắp nơi đã vang lên tiếng hét hò và mưa tên không ngừng bắn xuống, trong chớp mắt đoạt đi hơn nửa tính mạng binh sĩ.

Thời Đình Vân lại không nằm trong phạm vi bị mưa tên bao trùm, chỉ có hai mũi tên điêu khắc đầu ưng của Nam Cương chuẩn xác bắn thủng hai bên vai của y, đem y ngã xuống ngựa, mục đích bắt sống quá rõ ràng.

Có mai phục?!

Là âm mưu sao?

Có lẽ người Nam Cương biết Chử Tử Lăng sẽ lãnh binh truy đuổi?

Chử Tử Lăng có ổn không?

Thời Đình Vân không kịp suy nghĩ nhiều, giãy dụa đứng dậy, cắn răng rút ra mũi tên, cầm lấy ngân thương bên hông ngựa, đột nhiên cảm thấy trước mắt đen kịt.

…Trên mũi tên có tẩm thuốc!

Trong lúc hoa mắt, Thời Đình Vân dùng thương chống đất, cố ổn định thân hình nhưng cuối cùng không ngăn nổi dược lực bộc phát, chậm rãi trượt quỳ xuống.

Trời đất quay cuồng, trước mắt y thấp thoáng có bóng người lay động.

Y kiên cường cố gắng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một người mà y cho rằng mình đang gặp phải ác mộng.

Chử Tử Lăng đứng trong một tiểu đội mặc trang phục Nam Cương, trên người còn đội mũ giáp Phó tướng Bắc Phủ Quân, cúi người hành lễ, mặt mày mỉm cười: “Công tử, Chử Tử Lăng mạo phạm, kính xin thứ tội.”



Dựng nước bình ổn mười chín năm, một phong thư chiến báo khẩn cấp truyền đến Vọng Thành.

Thiếu Tướng quân Thời Đình Vân của Bắc Phủ Quân bị Phó tướng Chử Tử Lăng bán đi cho Nam Cương bắt sống.

Lúc đó người Nam Cương đều cho rằng Chử Tử Lăng chỉ là một tên tay sai bị lợi ích làm cho mê muội mà thôi.

Chử Tử Lăng vì lập được đại công, được dẫn đến trước mặt Nam Cương Vương để nhận biểu dương, ai ngờ hắn lại tiết lộ chuyện Tướng quân Thời Kinh Hồng cũng là do hắn xử lý.

Là hắn hạ thuốc độc lên nút chai trong thư nhà Thời Đình Vân gửi cho Thời Kinh Hồng, lại yêu cầu binh sĩ thân tín mà hắn từng bồi dưỡng khi lần đầu đến quân doanh cùng Thời Kinh Hồng trước kia, nhờ đối phương gửi thư cho Thời Kinh Hồng lúc ngài ấy đang dùng bữa.

Hắn hiểu rất rõ Tướng quân Thời Kinh Hồng lúc đọc thư có thói quen liếm ướt ngón tay để lật trang, lục mở thư trên tay của ngài ấy sẽ dính thuốc độc, chỉ cần sau đó đổ thuốc độc vào trong cơm nước là có thể lừa dối người ngoài.

Nam Cương Vương tất nhiên vô cùng vui mừng, đang tuyên bố muốn trọng thưởng cho Chử Tử Lăng thì Chử Tử Lăng lại lấy ra một thứ giống như tín vật ở trước mặt mọi người, nói ra một tin đầy kinh ngạc, thành tựu lần này của mình toàn bộ là vì Nam Cương.

… Hắn là nhi tử của Nam Cương Vương, là Hoàng tử hàng thật giá thật.

Mẫu thân của hắn là một vị nhị tiểu thư nhà cử nhân ở Trấn Nam Quan.

Mười mấy năm trước, khi thời thế vẫn còn loạn lạc, người Nam Cương đánh đến Trấn Nam Quan, Chử tiểu thư bị bắt đi gian dâm, vì bề ngoài xinh đẹp nên được dâng lên, cung cấp cho Nam Cương Vương “độc hưởng”.

Sau đó Bắc Phủ Quân tấn công ngược trở lại, tập kích bất ngờ vào quân doanh của Nam Cương Vương, Nam Cương Vương vứt bỏ doanh trại mà chạy trốn, để lại nữ nhân đã mang thai sáu tuần.

Chử tiểu thư được Bắc Phủ Quân cứu, lĩnh ngân lượng nhưng không có mặt mũi quay về nhà, muốn phá thai cũng đã quá muộn, trên đường quay về quê hương vì mệt nhọc mà bị động thai ngay giữa sườn núi, không ngừng đau bụng, đang lúc cùng đường, nàng gặp được một người tiều phu chưa lập gia đình, được hắn cứu giúp, nhiều lần cực khổ, cuối cùng cũng xem như sinh hạ được hài tử.

Tính tình của tiều phu ôn hòa, nhân phẩm cũng không tệ, Chử tiểu thư không còn chỗ để đi, hai người đều là người đáng thương, liền cùng nhau bầu bạn.

Tướng mạo của Chử Tử Lăng giống mẹ y như đúc, đặc biệt là một đôi mắt cười không hề giống đặc điểm của người Nam Cương.

Hắn lấy họ Chử làm họ, được Chử tiểu thư tự giáo dưỡng nên vô cùng thông tuệ, lúc năm tuổi được đưa đến trấn nhỏ Tư Thục dưới núi để đọc sách.

Khi hắn tám tuổi, tiều phu mang Chử Tử Lăng đi chợ, ngang qua đường có thầy tướng số bóc một quẻ cho hắn, nói rằng mệnh cách của Chử Tử Lăng quá cứng, sẽ khắc cha khắc mẹ, khắc thân thích khắc bằng hữu, là mệnh thiên sát cô tinh.

Tiều phu cũng không để ý, đem chuyện bói quẻ này như chuyện cười kể cho Chử tiểu thư nghe, ai ngờ chưa tới bảy ngày, trong một đêm mưa, tiều phu gánh một bó củi vội vàng chạy về nhà thì bị té ngã xuống sườn núi, bị gãy hai chân, khi bị người phát hiện đã là ba ngày sau, tứ chi đã thối rữa, dùng cáng chở về nhà, giãy dụa hơi tàn được mấy ngày rồi cuối cùng cũng chết oan chết uổng.

Chử tiểu thư bị đả kích, ngã bệnh không dậy nổi.

Khi nàng bệnh đến ảm đạm thần trí, trước khi xuôi tay lìa đời, nàng thổ lộ tất cả những năm tháng khổ sở với nhi tử không biết gì của mình.

Hắn là người man di, mang thai hắn vốn không phải mong muốn của nàng, lại khắc chết phu quân mà nàng khó khăn lắm mới tìm được, Chử tiểu thư biết mình không nên hận một hài tử vô tội nhưng lại không thể không hận.

Trước khi lâm chung, Chử tiểu thư nắm lấy tay hắn, nói nhiều tiếng hận, không biết là hận mệnh hay là hận người.

Mà Chử Tử Lăng mai táng mẫu thân xong, cũng lấy được ngọc bội của Nam Cương Vương khi hoảng hốt bỏ chạy đánh rơi trong doanh trại.

Mẫu thân giấu ngọc bội kia là vì để tránh cho trên đường hồi hương không còn lộ phí, có thể cầm cố đổi lấy một chút ngân lượng.

Mười mấy năm sau hắn cầm ngọc bội kia đứng trong triều đình Nam Cương, bình tĩnh bịa đặt tình cảm sâu đậm của mẫu thân hắn với Nam Cương Vương, sau khi Nam Cương Vương rời đi, mẫu thân vẫn tỉ mỉ giữ gìn vật ấy, ngày ngày đem ra nhớ lại chuyện xưa.

Còn hắn lẻn vào phủ Tướng quân mấy năm nay, cong mình hùa theo người khác, chẳng qua mang tấm lòng thuần hiếu, muốn dốc sức phục vụ cho Nam Cương, để một ngày quay lại Nam Cương xứng danh cho mẫu thân.

Hai cha con Thời gia chính là công trạng đầu tiên mà hắn chuẩn bị đã lâu.

Trên triều đình không ít thần tử đều chúc mừng Nam Cương Vương, Nam Cương Vương vô cùng vui mừng, cực kỳ sảng khoái mà nhận thức hắn.

Nam Cương Vương đã sớm không còn nhớ tên của nữ nhân Trung Nguyên kia, nhưng ngọc bội là của hắn, hắn cũng vui vẻ tin tưởng có một cô nương ngốc nghếch cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn, ái mộ nhiều năm, đến chết không thôi.

Càng quan trọng hơn là Thời Kinh Hồng và Thời Đình Vân là mối họa lớn trong lòng Nam Cương Vương, hiện tại một người đã chết, một người bị bắt, đều là chuyện thật sự đang xảy ra, không thể làm giả.

Những thứ này đều là Thời Đình Vân sau khi bị tống giam, Chử Tử Lăng làm trò hề kể lại cho Thời Đình Vân nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook