Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 13

Tùy Hầu Châu

10/01/2015

Hà Chi Châu lại dám dùng băng vệ sinh ném cô!

Thẩm Hi xoa xoa mũi, hét lên: "Hà Chi Châu!" Cô còn chưa phát tiết xong cơn tức của mình thì phía giường bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc của Hà Chi Châu: "Nếu như cô thật sự có can đảm để cho Lâm Dục Đường hôn cô thì tôi tình nguyện làm tráng sĩ cắt cổ tay, bảo toàn thanh danh."

Tráng sĩ cắt cổ tay, bảo toàn thanh danh. . . . . . Được rồi, dựa vào khí tiết cắt cổ tay này của anh ta, Thẩm Hi cô cũng muốn bảo toàn thanh danh "Hà Chi Châu" này. Thẩm Hi quay sang nhìn Hà Chi Châu đang nằm ngang ở trên giường: Thật kỳ quái! Rõ ràng là cô đang nhìn "bản thân", vậy mà trong lòng lại dâng lên một cảm giác trầm tĩnh.

Thẩm Hi lại nghĩ tới Lâm Dục Đường, anh cũng là một người con trai ít nói điển hình. Nếu như nói Hà Chi Châu trầm tĩnh thì Lâm Dục Đường chính là người yên tĩnh. Trong lòng Thẩm Hi thầm nghĩ một vấn đề, đó chính là Lâm Dục Đường nhất định sẽ thích cô, loại thích này so với năm tháng còn dài hơn, nhưng cũng bởi vì quá dài cho nên mới không nhận ra được mà thôi. Hai người đã quá quen thuộc, cho nên mới không cảm nhận được nhịp tim đập rộn ràng như những người có tình cảm với nhau.

"Anh Hà. . . . . ." Thẩm Hi khẽ gọi Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu liền hỏi: "Có chuyện gì?"

Thẩm Hi: "Ngủ ngon."

Hà Chi châu: ". . . . . . Ngủ ngon."

Từng tia nắng ấm áp đầu tiên của buổi sớm mai khẽ xuyên qua rèm cửa sổ len lỏi vào bên trong làm bừng sáng cả căn phòng. Hà Chi Châu thức dậy từ rất sớm, cơ thể hôm nay đã thoải mái hơn ngày hôm qua nhiều. Anh đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong liền đi ra ngoài, trong lúc này Thẩm Hi vẫn còn đang ôm gối trùm chăn ngủ say sưa, tướng ngủ vô cùng xấu không nỡ nhìn.

Đã trải qua chuyện ngày hôm qua, Hà Chi Châu coi như đã hoàn toàn hiểu được đạo lý, năng lực chịu đựng của con người đúng là một cái động không đáy, anh đang lần lượt đột phá ranh giới cuối cùng sau khi mọi chuyện phát sinh, bây giờ vẫn còn có tâm tình tự pha cho mình một ly trà gừng —— điều dưỡng thân thể.

Có lẽ anh phải tự vỗ tay khen mình rồi!

Thẩm Hi ngửi thấy mùi trà gừng liền tỉnh lại, cô dụi dụi mắt, nói với Hà Chi Châu: "Pha thêm cho tôi một ly nữa."

Hà Chi Châu lại pha thêm một ly.

Thẩm Hi xỏ dép, đứng lên đi rửa mặt. Cô gọi điện cho quầy lễ tân, mang cho bọn họ một bữa sáng phong phú lên trên phòng. Ăn sáng xong, Hà Chi Châu mở máy vi tính ra, tiếp tục nghiên cứu cả quá trình xảy ra tại Thanh Đảo.

Có mô hình có số liệu, nhìn cứ như thật vậy .

Chuyện này Thẩm Hi lại không giúp được gì, chỉ có thể đi mua cho Hà Chi Châu một bộ quần áo cùng với ít đồ dùng hàng ngày. Buổi sáng này bọn họ thập phần hài hòa, trước khi đi cô còn nhìn thấy trên mặt của Hà Chi Châu mọc lên hai cái "mụn" nho nhỏ.

"Ái chà." Cô bèn hỏi Hà Chi Châu: "Dạo gần đây anh không có dưỡng da sao"

Dưỡng da? Cô nghĩ hay quá đấy! Làm Hà Chi Châu lại nhớ tới đống chai lọ của mấy cô nàng ở trong ký túc xá, không hề để ý trả lời luôn: "Không biết dùng. . . . . ."

Thẩm Hi kéo tay Hà Chi Châu sang cho anh sờ vào cằm của mình: "Anh sờ thử đi."

Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi chằm chằm, muốn rút tay về.

Nhưng Thẩm Hi lại nắm chặt không thả, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng vẫn cố gắng hướng dẫn từng bước: "Anh cho rằng tôi trời sinh đã biết cạo râu sao? Mọi việc đều phải học không phải sao? Tôi có thể học được cạo râu, thì anh cũng phải học được cách dưỡng da chứ?"

Hà Chi Châu : ". . . . . ."

Thẩm Hi hết sức uất ức, sau đó thở hổn hển đi ra cửa. Khi quay về trong tay cô đã có thêm một bộ quần áo thể thao của nữ, vì trả thù Hà Chi Châu nên cô cố ý chọn một cái lộ đầu vai, vừa hấp dẫn vừa đáng yêu.

Khi Hà Chi Châu thay bộ quần áo mới mua đi ra, vừa đi vừa kéo đầu vai của mình, hỏi Thẩm Hi: "Bô này có phải có vấn đề gì hay không?"

Thẩm Hi nhanh chóng giải quyết hết toàn bộ đồ ăn của Hà Chi Châu còn dư lại, vừa lau miệng vừa ba hoa nói: "Vấn đề gì chứ, nói thế nào thì tôi cũng được coi là một bông hoa rực rỡ của Học viện, phong cách thời trang đều được các bạn khác thi nhau bắt chước, cho dù có mặc đồ thể thao, cũng phải có phong cách cá nhân một chút, chẳng có gì là lạ cả."

Hà Chi Châu nghe thế liền cất tiếng cười nhạo.

Thẩm Hi càng được voi đòi tiên, đột nhiên từ trong túi lấy ra một chai dưỡng da vạn năng đưa cho Hà Chi Châu, nịnh nọt với anh: "Anh Hà. . . . . . Về sau bôi thêm cái này nữa được không? Không phải anh không biết, làn da đối với con gái là quan trọng nhất. . . . . ."

Hà Chi Châu đưa mắt nhìn Thẩm Hi, phiền não nhận lấy chai mỹ phẩm kia. Lên tiếng thương lượng với cô: "Muốn tôi bôi cũng được, nhưng mà, trước kia mỗi ngày tôi đều vận động thân thể, hiện tại không vận động thì cũng thôi đi, nhưng cô lại ăn nhiều như vậy, tôi cũng rất lo lắng cho dáng người của mình không biết sẽ thành cái dạng gì. . . . . ."

Quả nhiên, Hà Chi Châu đúng là vẫn muốn giữ dáng! Thẩm Hi nhún nhún vai đáp: "Không thành vấn đề, tôi cũng rất thích vận động, yoga , nhảy dây, múa cột. . . . . .Anh thích loại nào?"

Còn cả múa cột nữa sao, cô ta đúng là điên rồi!

"Mỗi ngày chạy nhanh mười cây số, cộng thêm hít đất một trăm cái." Hà Chi Châu bỏ qua câu hỏi của cô trực nói ra yêu cầu của mình.

Mười cây số mà gọi là chạy nhanh sao? Thẩm Hi lập tức chột dạ, qua một lúc thật lâu mới cất lời hỏi: "Có thể đổi hít đất thành tập bụng không?"

Hà Chi Châu trái lại liền mỉm cười đáp: "Được."

——

Thẩm Hi vẫn luôn là người giữ chữ tín, một khi đã hứa nhất định sẽ làm được, tựa như khi còn bé cô ở trước mặt cha mẹ nói rằng muốn gả cho Đường Đường, thì sẽ không để ý bất cứ người con trai nào khác ngoài anh.



Dĩ nhiên Hà Chi Châu là một ngoại lệ.

Cho nên khi ăn cơm tối xong, Thẩm Hi bắt đầu thực hiện các bài vận động cho dễ tiêu hóa, đi ra sân vận động của trường đại học S để chạy bộ. Hiện tại mới hơn bảy giờ tối, bầu trời vẫn còn hơi tranh tối tranh sáng dần dần chuyển sang màu xanh đen. Thẩm Hi chạy liền ba vòng, dần dần bên người cạnh cô lại có thêm mấy bạn nữ chạy cùng

Ở trường bên kia, Lâm Dục Đường sau khi nín nhịn mấy ngày liền đi tìm Thẩm Hi. Kết quả là lại được Đậu Đậu bạn cùng phòng của Thẩm Hi nói cho anh biết, cô đã đến thư viện rồi.

Trong ấn tượng của anh, Thẩm Hi chính là người mà vạn năm sẽ không bước vào thư viện nửa bước nên thấy rất kỳ lạ. Lâm Dục Đường đi tới thư viện của Học viện Sư Phạm, đứng ở dưới gốc cây đại thụ do dự một lát mới gọi điện cho Thẩm Hi.

Lần này, Thẩm Hi không cúp điện thoại của anh.

Một lát sau, "Thẩm Hi" từ trong thư viện đi ra.

Hà Chi Châu nhận cuộc gọi của Lâm Dục Đường, sau đó đi ra khỏi thư viện để gặp mặt —— nguyên nhân chính là muốn tạm xử lý chuyện của Lâm Dục Đường, mà Lâm Dục Đường gọi Thẩm Hi ra đây tám mươi phần trăm chính là để hỏi cho ra lẽ vấn đề kia. Anh cũng không phải người tốt gì, chỉ là nghĩ đến đây là người mà Thẩm Hi nhiệt tình yêu thích nên có chút không đành lòng.

Phá hủy một ngôi miếu tội cũng to bằng hủy đi một mối lương duyên, cứ xem như anh đang tích đức hành thiện đi. Nếu quả như thần linh là có thật thì các ngài cũng nên mau mau hiển linh, để cho anh và Thẩm Hi sớm quay lại vị trí của mình.

Hà Chi Châu từ thư viện đi ra, liền cùng Lâm Dục Đường đi hẹn hò.

Thật ra thì cũng không thể nói là hẹn hò. Vì hai người chỉ đi dạo hai vòng quanh sân trường, sau đó ở sườn núi tình nhân ngồi một lát, cuối cùng Lâm Dục Đường còn mua bánh quế cho anh ăn nữa.

. . . . . .

"Thế nhé, tôi lên lầu trước đây." Sau khi hẹn hò xong, Hà Chi Châu nói tạm biệt với Lâm Dục Đường.

Lâm Dục Đường im lặng gật đầu, trên mặt nhìn không biểu lộ ra cảm xúc gì, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Dục Đường về rồi, Hà Chi Châu vội vàng đem mấy cái bánh quế trong tay ném vào thùng rác, sau đó mới trở về phòng ở ký túc xá. Bây giờ vẫn là mùa hè, trong ký túc xá nữ so với ký túc xá nam phong phú hơn nhiều: thắt lưng, quần soóc, cùng với áo lót. . . . . . Hà Chi Châu trên đường đi về, không chớp mắt đi thẳng về phòng 636.

Trong túc xá, Hạ Duy Diệp mặc áo dây váy ngắn đi tới đi lui, Hà Chi Châu cũng không thèm nhìn, vừa muốn ngồi xuống lại thấy Đậu Đậu từ ngoài cửa xông vào.

Hà Chi Châu quay đầu, liền thấy Đậu Đậu vừa kêu "nóng quá, nóng quá", vừa cho tay vào trong áo. Vừa đưa mắt thoáng nhìn qua, thì đã thấy cô ấy đem áo lót từ trong áo lấy ra.

Hà Chi Châu chớp chớp mắt, không thể tin được.

Sau khi Đậu Đậu "giải phóng" xong, cả người cũng thư thái hơn. Cô liền đảo mắt một vòng, lại đột nhiên tập kích đưa tay của mình túm vào ngực của "Thẩm Hi", kéo theo đó là tràng cười "Hi hi ha ha" : "A Hi, để Đậu đại gia sờ sờ một cái."

Cha mẹ ơi! Đây là chuyện gì chứ!

Hà Chi Châu đờ người ra, anh liền cúi đầu nhìn bàn tay dâm ô đang trùm lên "ngực" của ai đó, gân xanh trên trán giật giật, môi liền mím chặt lại, che giấu bất mãn xuống dưới đáy mắt, một lát sau, gằn lên từng chữ: "Đậu Đậu, bỏ tay ra ngay!"

——

Thẩm Hi ước chừng chạy được khoảng hai tiếng, rốt cuộc cũng đã hoàn thành chỉ tiêu mười cây số, mệt mỏi đến mức phải nhờ đến hai cô bạn ở trường S đỡ mình trở về lầu chín của ký túc.

"Cám ơn hai bạn, hai người thật là đẹp người đẹp nết." Thẩm Hi không còn hơi sức để nói cám ơn nữa.

Hai cô bạn đó liền đỏ mặt nói: "Chúng tôi chỉ tiện đường giúp mà thôi!"

Thẩm Hi tặng cho hai cô gái đó mấy lời ca tụng, làm cho hai cô bạn "chỉ tiện đường giúp" kia càng thẹn thùng hơn.

Thẩm Hi thật mệt mỏi, trở lại túc xá tắm rửa sạch sẽ, liền trực tiếp trèo lên trên giường nghỉ ngơi.

Trong phòng, Tráng Hán vẫn còn đang rối rắm có muốn trả lại hàng hay không, trừ xấu hổ, cậu ta còn phát hiện "Chị Lâm" mà mình đã mua có chút bay hơi.

Thẩm Hi đồng tình liếc nhìn Tráng Hán, sau đó liền hỏi cậu ta: "Chu Thần, cậu và Trương Nhiên như thế nào rồi?"

Tráng Hán đột nhiên trầm mặc, một lát sau mới nói: "Cô ấy chuẩn bị thi cấp sáu, cũng rất bận ."

Từ góc độ của phái nữ mà phân tích, cái câu Trương Nhiên "Rất bận" kia tuyệt đối là lấy cớ. Thẩm Hi lại tặng cho Tráng Hán một ánh mắt đồng tình, nói với anh ta: "Chu Thần, thật ra thì mặt của cậu đặc biệt nam tính, nhưng nhìn cậu đi, phong cách ăn mặc rất có vấn đề, không chỉ che mất ưu điểm mà ngược lại còn đem khuyết điểm của cậu biểu hiện ra rõ hơn."

"Thật sao?" Tráng Hán vội hỏi, anh ta nghĩ đến việc lão đại gần đây từ trên xuống dưới toàn thân ưu nhã, phong cách thời thượng, xem ra thật sự có chút tài năng. . . . . . Nghĩ tới đây, Tráng Hán vô cùng chân chó mở miệng nói: "Lão đại, xin chỉ giáo!"

"Nói hay lắm." Thẩm Hi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, hắng giọng, rất thuần thục chỉ điểm cho Tráng Hán cách ăn mặc, thuận tiện còn nói đến cả phương pháp hấp dẫn con gái nhà người ta, gọi tắt là "Mười ba nguyên tắc ăn mặc của nam sinh".

Tráng Hán hết sức sùng bái, cũng rất khâm phục! Một lát sau, Hầu Tử cũng gia nhập vào đội quân hâm mộ, vểnh tai ngồi nghe những lời vàng ngọc.

Phòng 921 sắp đi vào thời đại nam sắc rồi.

Thẩm Hi đang nói hăng say thì Lâm Dục Đường trở lại. Thẩm Hi vẫn rất tức giận Lâm Dục Đường, liền chui vào trong chăn không muốn nói chuyện.

Hầu Tử và Tráng Hán rất tự nhiên hiểu Lão đại mệt mỏi rồi, cho nên lặng yên để Lão đại còn nghỉ ngơi.



Tâm tình của Thẩm Hi rất phức tạp, đắp chăn lên người, sau đó lại lặng lẽ xoay người nhìn Lâm Dục Đường, thấy anh đã tắm rửa giặt quần áo xong đang ngồi vào bàn vi tính nghiêm túc làm bài tập. . . . . .

"Lão Tam, cậu và Thẩm mỹ nhân thế nào rồi?" Hầu Tử trước khi lên giường vẫn quan tâm quay sang hỏi.

"Chúng tôi không sao, vẫn tốt vô cùng." Lâm Dục Đường nhàn nhạt trả lời Hầu Tử.

Thật ra thì, hôm nay tâm tình của Lâm Dục Đường cũng không tốt lắm, mặc dù tối nay Thẩm Hi đã nhận điện thoại của anh, sau đó cùng anh đi khắp nơi, cuối cùng còn đi ăn khuya nữa.

Nhưng anh đã biết Thẩm Hi lâu như vậy, sao lại không cảm nhận được cô làm như thế chỉ là đang ứng phó mình chứ.

Từ nhỏ đến lớn, đều là Thẩm Hi đi theo sau lưng anh, khi hai người ở chung một chỗ, vĩnh viễn cũng chỉ có Thẩm Hi nói nhiều. Đột nhiên, đùng một cái liền thay đổi, anh cũng không biết nên xử lý quan hệ của mình và Thẩm Hi như thế nào cho thỏa đáng.

Đúng lúc này chuông điện thoại di động của Lâm Dục Đường vang lên. Anh nằm dài ở trên giường nghe điện thoại: "Có việc gì thế? Triều Tịch. . . . . ."

"Không có việc gì thì không thể gọi cho cậu sao." Tiếng của cô gái từ bên trong lanh lảnh truyền ra, mang vài phần dí dỏm.

Lâm Dục Đường khẽ bật cười.

Một lát sau, Lăng Triều Tịch bắt đầu nói đến chuyện chính: gì mà cuối tuần này muốn tới đại học S tham gia cuộc thi hùng biện, cô ta cũng ở trong đội hùng biện của trường cho nên cuối tuần này sẽ tới đây. . . . . . Nói xong sự tình, mới lên tiếng hỏi Lâm Dục Đường: "Cái này. . . . . . cuối tuần này cậu có rảnh không? Có thể đến đó xem mình tranh tài không?"

Lâm Dục Đường lập tức trả lời : ". . . . . . Có rảnh."

Thẩm Hi siết chặt ga giường màu xanh đen, chỉ cảm thấy ngực mình có hàng vạn mũi kim đâm vào, vô cùng đau đớn. Lâm Dục Đường nằm dưới giường của cô, cả phòng cũng rất yên tĩnh, cô ngủ ở giường trên, tất nhiên nghe được cuộc trò chuyện của Lâm Dục Đường và Lăng Triều Tịch rõ mồn một.

Cô thấy Lâm Dục Đường vui vẻ đồng ý, nghe thấy tiếng anh cười với Lăng Triều Tịch vô cùng dễ nghe, nghe được cuộc trò chuyện trời ơi đất hỡi nhưng đầy thú vị của bọn họ. . . . . . Câu chuyện của bọn họ chung quy chỉ xoay quanh chuyện hồi còn ở trung học, cười cười nói nói, cho đến khi Tráng Hán tắt đèn mới dừng lại.

Thẩm Hi dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện mu bàn tay của mình đã ướt đẫm từ bao giờ, thì ra là cô đang khóc.

Lâm Dục Đường và Lăng Triều Tịch, hai người bọn họ là bạn từ thời trung học, hai người ngồi cùng bàn với nhau đến hơn một năm rưỡi, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, Lâm Dục Đường còn bổ túc môn vật lý cho Lăng Triều Tịch nữa. . . . . .

Thật ra thì cô biết, chuyện của bọn họ không chỉ có một chút ít như vậy. . . . . . Thẩm Hi càng nghĩ càng thấy khổ sở, muốn khóc lên thật to, cuối cùng liền cắn chặt chăn, nghẹn ngào nức nở.

Hu hu hu hu hu. . . . . .

Phòng 921 đã tắt đèn lại đột nhiên vang lên tiếng khóc nức nở, lại còn là tiếng khóc đè nén của một người con trai nữa, đột ngột truyền đến vào trong tai của mấy người bạn cũng phòng.

Tráng Hán mặc dù là người vừa cao lại vừa to, nhưng lá gan lại cực kỳ nhỏ, cậu ta nhất thời cho là mình nghe được âm thanh kỳ quái gì, vội vàng ngồi dậy trèo lên giường trên, sau đó vỗ vỗ vào trái tim đang đập thình thịch của mình, nhỏ giọng hỏi Hầu Tử: "Hầu Tử, cậu có nghe thấy cái gì không?"

Hầu Tử cũng khẩn trương ngồi dậy đáp: "Nghe thấy."

Hầu Tử lại hỏi Lâm Dục Đường: "Lão Tam, còn cậu, có nghe thấy không?"

Lâm Dục Đường mở mắt ra nhìn lên giường trên, sao mà không nghe thấy được cơ chứ, anh chính là người nghe được rõ ràng nhất.

"Hu hu hu hu. . . . . ." Lại vang thêm một tràng tiếng khóc nữa.

Hu hu, Thẩm Hi cố gắng cắn chặt chăn nhưng cũng không thể khiến cho mình dừng lại được, nước mắt không ngừng chảy ra, lồng ngực ủy khuất vô cùng đau đớn. . . . . .

Cha mẹ ơi, rốt cuộc là ai đang khóc chứ! Là quỷ hay là người?

Hầu Tử và Tráng Hán im lặng không lên tiếng, do dự thật lâu, nhìn về phía gường của Hà lão đại phía trên gường của Lâm Dục Đường.

Thẩm Hi khó chịu chui vào trong chăn.

Một lát sau, Hầu Tử "dũng cảm" cất tiếng hỏi: "Lão đại, cậu đang khóc đấy hả?"

"Hu ——"

Thẩm Hi ở trong chăn cũng không nhịn được nữa liền bộc phát, Hầu Tử không hỏi thì không sao, cậu ta vừa quan tâm hỏi một câu, thì cô hoàn toàn không thể khống chế được nữa .

Mẹ nó, thật sự là lão đại sao?!!

Hầu Tử từ trên giường nhảy xuống một cái "Bộp", Tráng Hán cũng hùng hục trèo xuống giường, mặc quần đùi chạy đi bật đèn.

Không tới mười giây, cả ba người còn lại trong ký túc xá cùng đứng ở bên dưới giường của Hà Chi Châu nhìn lên. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, cuối cùng Hầu Tử run run vén chăn lên, sau đó sáu con mắt cùng nhìn về phía người đàn ông đang gào khóc trong chăn kia không biết phải làm sao.

Như "Một nhành hoa Lê dưới mưa" vậy. . . . . .

Có người đang thót tim lại, không biết có phải là đang đau lòng hay không??? !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook