Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 17

Tùy Hầu Châu

12/01/2015

"Nhưng tuy là giả vờ quen nhau nhưng chúng ta cũng phải quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận, không thể để cho người ta bàn ra tán vào. . . . . Anh Hà, anh nói có đúng không ?"

Hà Chi Châu mặc áo khoác mỏng đứng trên ban công, phòng 636 trừ anh ra, toàn bộ vẫn còn đang yên tĩnh ngủ say. Những tia sớm mai đã dần dần ló ra nơi chân trời phía xa xa.

Anh cảm thấy lời của Thẩm Hi nói không sai, trọng giọng nói vừa có khí phách còn lộ ra mấy phần đạo lý. Nhưng khi nghe xong những lời này..., sao anh lại thấy có gì đó như bị ép buộc ở đây vậy?

Cô nói muốn hẹn hò với anh, mặc dù là giả, nhưng cũng vẫn là kết giao, mà chuyện quan trọng nhất ở đây, không phải là chuyện anh có đồng ý hay không sao?

Coi như chuyện kết giao này không giống như thông thường, nhưng cũng phải có lễ nghĩa cơ bản nhất chứ? Sao cô dám chắc chắn anh sẽ đồng ý làm bạn trai của mình? Không. . . . . .phải là bạn gái mới đúng.

Chẳng lẽ anh chỉ là một thứ đạo cụ, hay là bản thân anh làm cho người ta cảm thấy quá thấp kém rồi, cho nên cho cô mới không hỏi đến cảm nhận của anh? !

Hà Chi Châu nhíu mày, trong lòng thấy rất không thoải mái, nhưng lại không thể nói ra miệng được.

Trong điện thoại, Thẩm Hi vẫn còn đang tiếp tục nói: "Anh Hà, mặc dù chúng ta giả vờ kết giao, nhưng tôi nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt, buổi sáng tôi sẽ đưa dồ ăn sáng đến cho anh, buổi trưa tôi sẽ đi xếp hàng gọi món ăn, buổi tối liền hộ tống anh trở về ký túc xá nữ, tôi nói được thì sẽ làm được. . . . . ."

"Đợi chút." Hà Chi Châu lên tiếng cắt đứt lời của Thẩm Hi, anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Hả?." Thẩm Hi rốt cuộc cũng hỏi anh: " Anh Hà, anh có ý kiến gì không?"

"Tôi đang suy nghĩ." Hà Chi Châu đứng ở ban công thật lâu, ở sân bóng rổ trước mặt anh có một đôi tình nhân đang ngồi. Mới sáng sớm, mà cô gái kia đã ghé vào trong ngực người con trai khóc không ngừng. . . . . .

Tự nhiên lại thấy phiền não, lý trí nói cho anh biết, chuyện giả vờ yêu nhau này tuyệt đối không Được. Mặc dù có thể tạm thời giải quyết một chút vấn đề nhỏ, càng về sau lại càng gặp phải vấn đề lớn hơn. . . . . . Không được. . . . . .Anh không thể đồng ý!

Hà Chi Châu trầm mặc một lát, thật mới thở ra một hơi uất ức, nhàn nhạt mở miệng: "Cô xác định tự mình đi nói chia tay sao? !"

Thẩm Hi cũng kịp phản ứng lại: "Anh đi nói sao?"

"Gặp mặt rồi bàn sau." Hà Chi Châu đáp, sau đó liền cúp điện thoại. Anh hiểu được một chuyện, việc Thẩm Hi muốn chia tay không phải là kích động nhất thời, hơn nữa cô còn lý trí hơn so với anh tưởng tượng nhiều. Tại sao chứ, bởi vì cô gái gần tối ngày hôm qua anh gặp ở quán trà sao?

Hà Chi Châu liền hồi tưởng lại dáng vẻ của cô gái kia, mặt trái xoan trắng nõn , còn đeo kính gọng đen, các đường nét cũng không xinh đẹp cho lắm, nhưng vì có làn da trắng mà trông có vẻ thanh tú thôi.

Hiện tại, ở trong mắt nam sinh những cô gái thanh tú nếu so với những cô gái xinh đẹp luôn chiếm ưu thế hơn.

——

Lúc Thẩm Hi trở lại ký túc xá liền nhìn thấy Lăng Triều Tịch, hiện tại cô dang mang gương mặt của Hà Chi Châu, vốn tưởng rằng cô ta sẽ không biết mình, nhưng thật ngoài ý muốn, Lăng Triều Tịch lại quay sang chào hỏi: " Hi, bạn có phải là Hà Chi Châu hay không? Là bạn cùng phòng của Lâm Dục Đường?"

Thẩm Hi liền gật đầu, không mặn không nhạt hỏi ngược lại: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi là bạn học cùng cấp ba của Lâm Dục Đường, Lăng Triều Tịch, tôi đã nhìn thấy ảnh chụp mọi người trong phòng đi chơi cùng nhau ở chỗ của cậu ấy, cứ sợ sẽ nhận lầm, không ngờ thật sự là bạn. . . . . ."

"Mắt của cô cũng thật tinh tường." Thẩm Hi châm chọc tán thưởng một câu.

Lăng Triều Tịch chỉ cười không nói, một lát sau, liền thấy Lâm Dục Đường đi xuống, anh đã tắm rửa thay một bộ quần áo mới, toàn thân có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Anh đi tới cạnh Lăng Triều Tịch, nói thẳng: "Đi thôi."

"Cùng đi ăn với bọn mình không?" Lăng Triều Tịch liền hỏi cô.

"Không cần. . . . . ." Thẩm Hi lắc đầu, sau đó liền lướt qua Lâm Dục Đường đi thẳng vào trong.



Thẩm Hi vừa trở về phòng, lập tức đem bàn chải đánh răng của Lâm Dục Đường ném vào trong sọt rác ở nhà vệ sinh. Cô và Hà Chi Châu đã hẹn gặp nhau, nên trước khi đến chỗ hẹn cô liền chọn một bộ đẹp nhất trong tủ quần áo mặc vào. Chuyện chia tay này cũng giống như đi đánh nhau vậy, tinh thần và diện mạo có tính quyết định rất lớn.

Thay xong quần áo đi ra cửa, cô đột nhiên mới nhớ người ra trận có phải là mình đâu chứ!

Cho nên cô liền vội vàng nhắn cho Hà Chi Châu: "Hôm nay anh có thể mặc cái váy dài màu tàn thuốc lá được không?"

Không thấy Hà Chi Châu trả lời lại. Nên cô quyết định đi tìm anh, anh không chỉ không mặc váy dài màu tàn như cô mong muốn mà ngược lại vẫn mặc áo phông và quần thể thao, hơn nữa lại còn mang mái tóc không dài không ngắn tóc buộc lại, trông cứ như mọc đuôi gà ở đằng sau ấy.

Dù thế nào đi nữa. . . . . . Thẩm Hi cũng không đành lòng nhìn bản thân mình như vậy. Hà Chi Châu lại mang "Dáng vẻ" này đi nói chia tay sao, Đường Đường nhất định sẽ không những không cảm thấy đau khổ "Mất mát" mà có khi còn thấy thật may mắn nữa là đằng khác.

Thẩm Hi không vui quan sát Hà Chi Châu từ trên xuống dưới, nhưng cũng không dám lỗ mãng: "Anh Hà, tôi không mong đợi anh có thể mặc váy nhưng anh thả tóc ra đi có được không?"

Hà Chi Châu liền tiến lên phía trước, áp dụng ngay lời của anh thợ cắt tóc ngày hôm qua đã nói với Thẩm Hi: "Không phải thợ cắt tóc nói kiểu tóc này giống như Cao Viên Viên sao, vậy mà cô vẫn còn không thấy đẹp?"

Thẩm Hi liền bĩu môi đáp: "Ngày hôm qua còn có chút giống với Cao Viên Viên , nhưng hôm nay thì chẳng khác gì Cao Hiểu Tùng. . . . . ."

Hà Chi Châu liền hừ khẽ, lại càng bước nhanh hơn.

Thẩm Hi đuổi theo hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Hà Chi Châu lạnh lùng đáp: "Để đầu trọc vẫn là tốt nhất."

Thẩm Hi vội vàng kéo anh lại, tuy cất lời cầu xin tha thứ lấy lòng, nhưng miệng vẫn chu lên như cũ .

Hà Chi Châu liền quay đầu lại nhắc nhở: "Ngậm môi lại." Giọng nói tựa như bậc phụ huynh nghiêm nghị ngăn cản đứa trẻ làm việc gì sai trái.

Lúc này Thẩm Hi mới không chu môi lên nữa d∞đ∞l∞q∞đ.

Trong vườn trường, ánh mặt trời yếu ớt rời rạc xuyên qua lá cây chiếu xuống, cứ như những thỏi vàng bị người ta đánh rơi, vương đầy trên đất. Thẩm Hi cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn, nhưng một lúc lâu cũng không viết được một chữ.

Lúc này Hà Chi Châu lại mở miệng hỏi cô: " Có phải muốn chia tay với Lâm Dục Đường là bởi vì cô gái kia không?"

Thẩm Hi thắc mắc nhìn Hà Chi Châu, sao anh lại biết đến cô gái kia. Vì vậy liền hỏi anh: "Anh đã gặp rồi sao?"

Hà Chi Châu cũng không giấu giếm mà nói thẳng: "Tối hôm qua mới gặp lần đầu tiên."

Cảm xúc của Thẩm Hi có chút thất lạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, thật ra thì rất lâu, cô đã tạo cho mình thói quen không so đo đến những vấn đề nhỏ, với thói quen này vấn đề nhỏ như vậy sẽ chẳng trở nên quan trọng nữa, có thế mới không bị ảnh hưởng. Nhưng hình như cô đã suýt quên, một giọt nước sẽ làm tràn ly.

"Anh Hà, anh thấy cô ấy và tôi ai xinh hơn?" Thẩm Hi lại chất vấn Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu quay đầu nhìn Thẩm Hi, kết quả là lại nhìn thấy gương mặt của "Mình", vì thế liền yên lặng quay đầu lại. Thẩm Hi vội vàng từ trong túi móc ra một chiếc gương nhỏ luôn mang theo bên mình đưa cho anh: "Anh ngắm kỹ đi."

Hà Chi Châu cũng không nhàm chán như vậy, cất giọng không có bất kỳ tình cảm nào hỏi cô : "Đã muốn chia tay, hỏi cái này còn có ý nghĩa sao?"

"Làm sao lại không có ý nghĩa chứ." Thẩm Hi liền phát biểu lên suy nghĩ của mình, "Thật không hiểu tâm tư của con gái đâu, vấn đề này có ý nghĩa rất lớn, còn quyết định xem mắt của Lâm Dục Đường bị mù hay là đầu óc có vấn đề rồi."

Ha ha. Hà Chi Châu liền im lặng không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Vẻ bề ngoài không thể lấy ra làm tiêu chuẩn để so sánh được, tùy vào mắt của mỗi người thôi, chỉ là nếu nói đến đầu óc thì cô gái kia hơn hẳn cô rồi."

Thẩm Hi liền cắn môi dưới, tức giận bất bình nhìn Hà Chi Châu, nhưng sự thật không thể nào chối bỏ được. Sau đó cô lại tự tìm cho mình lý do để "Kiên cường" sống tiếp, liền nói với Hà Chi Châu: "Trong sách đều nói con trai thường thích cô gái ngốc, nhất là đàn ông thông minh."



"Ha ha." phản ứng của Hà Chi Châu giống như đang nghe được chuyện cười vậy, hết sức tàn nhẫn hỏi ngược lại: "Quyển sách kia nói sao? Sao tôi lại bị lôi ra làm đại biểu thế hả?"

Thẩm Hi không nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghẹn ngào.

"Nếu quả thật có người con trai nào đi thích một cô gái ngốc, có lẽ là cô gái kia bị lừa gạt mà thôi." Hà Chi Châu hời họt bổ sung thêm một câu sắc như dao d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn..

Đầu gối của Thẩm Hi bị trúng mấy nhát dao, ngã xuống đất không dậy nổi, qua thật lâu mới lấy hết dũng khí hỏi: "Không có ngoại lệ sao?"

Hà Chi Châu liền đáp: "Rất ít."

". . . . . ."

Thẩm Hi lại nghĩ đến Lăng Triều Tịch, mặc dù cô tiếp xúc với cô ta không nhiều lắm, nhưng cũng biết Lăng Triều Tịch rất được người khác ưa thích, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, hầu hết mọi người đều thích kết bạn với cô ta. Nếu như Lăng Triều Tịch muốn kết bạn với ai thì cơ hồ không có người nào từ chối cô ta cả.

Thẩm Hi cũng tự nhìn lại mình, chẳng có tài cán gì, chỉ là một cô gái yếu đuối hay rơi nước mắt. Lúc học tiểu học, khi từ bỏ lớp năng khiếu thể dục trở lại liền không theo kịp được chương trình học, thành tích đều đứng thứ hai đếm đếm ngược từ dưới lên, học tập quá kém nên các bạn cũng không muốn chơi với cô; lên đến năm đầu tiên của trung học thì lại càng xui xẻo, có một tên đàu gấu chạy tới trường học tự xưng là bạn trai của cô vì thế mà tất cả mọi người đều cho là cô thật sự là bạn gái của tên kia, nên càng xa lánh cô hơn. Sau đó tên côn đồ này bị Lâm Dục Đường và Thẩm Kiến Quốc dạy dỗ cho một trận mới từ bỏ. Năm thứ hai cô thật sự rất cố gắng học tập, luôn cho rằng chỉ cần bản thân mình cố gắng là có thể thi đỗ vào trường đại học S, nhưng sau khi nỗ lực hết sức mình cô mới hiểu được một chuyện —— học hành thật ra cũng cần phải có thiên phú. . . . . .

Thẩm Hi quay sang chụp Hà Chi Châu một tấm hình, sau đó lại đăng lên Weibo cùng với một câu status: "Hãy mang theo tâm niệm cuối cùng bay đi thật xa ."

Đây là tuyên ngôn chia tay của cô. Sau đó liền gõ từng chữ từng chữ nhắn cho Lâm Dục Đường: "Lâm Dục Đường, chúng ta chia tay thôi." Suy nghĩ một lúc, lại đổi thành : "Lâm Dục Đường, em không cần anh nữa."

Hà Chi Châu ngồi trên ghế dài trong vườn trường, lạnh nhạt thờ ơ. Một lát sau mới nhàn nhạt liếc nhìn, Thẩm Hi đột nhiên ngẩng đầu lên nói với anh: "Con bà nó, Lâm Dục Đường lại không thèm trả lời lại. . . . . ."

——

Lâm Dục Đường không hổi âm lại tin nhắn chia tay của Thẩm Hi là bởi vì anh thật sự không nhìn thấy tin nhắn. Hôm nay anh có rất nhiều tiết học, buổi sáng còn phải bớt chút thời gian đưa Lăng Triều Tịch đi dạo xung quanh trường đại học S, buổi chiều lại cắm đầu cắm cổ vào học, lại còn phải làm một thí nghiệm hợp tác nữa, trước kia thí nghiệm này anh với Hà Chi Châu ở chung một tổ, hôm nay lại không thấy cậu ta đâu, một mình anh phải hoàn thành thí nghiệm phức tạp này, nhưng cay đắng nhất là, trên báo cáo anh vẫn phải đề ba chữ Hà Chi Châu lên đó.

Để chứng tỏ rõ hai người bọn họ đã hợp tác với nhau đểhoàn thành.

Tối hôm qua Lâm Dục Đường không có chợp mắt tí nào. Hôm nay lại bận bịu cả ngày, buổi chiều khi từ phòng thí nghiệm ra ngoài, liền lập tức trở về ký túc xá ngủ bù. Trong phòng chỉ có anh và Hà Chi Châu. Kết quả là vừa mới ngủ được một lát, giường trên liền bắt đầu mở một bài hát, đã thế còn liên tục phát đi phát lại ——《 Chia tay vui vẻ 》.

Lâm Dục Đường mặc áo sơ mi vào, sau đó thò đầu lên giường trên nói: "Hà Chi Châu, cậu có thể đổi bài khác không?"

Thẩm Hi nghe Lâm Dục Đường nói vậy liền đáp ứng nguyện vọng cho anh, đổi sang bài 《 Hảo tâm chia tay 》.

Lâm Dục Đường muốn phát điên rồi, đá lên giường trên một cái. Thẩm Hi lại đá trả lại hai cái.

Nhưng giường dưới đá sao lại giường trên được.

Lâm Dục Đường tài nào ngủ tiếp được, mặt đen lại bước xuống giường, sau đó đi tới bên bàn học rút điện thoại di động đã sạc pin từ sáng ra. Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.

Những cuộc gọi nhỡ này đều là của Lăng Triều Tịch , anh tạm thời bỏ qua die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on.

Tin nhắn là của Thẩm Hi gửi tới, chỉ có một câu ——"Lâm Dục Đường, em không cần anh nữa."

Tay Lâm Dục Đường liền run lên, sau đó bóp bóp trán để cho mình tỉnh táo lại. Anh quay đầu lại nhìn người ở giường trên, đang ôm Laptop mặt không có cảm xúc gì ngâm nga theo bài hát: "Có phải rất kinh ngạc không khi nghe thấy chuyện này, không sai, anh muốn chia tay với em đấy?"

Cái khỉ gì thế, đang nguyền rủa sao?

Hay là anh vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook