Chương 38: CHƯƠNG 38
Tùy Hầu Châu
12/01/2015
Thẩm Hi nhận được tin nhắn của Hà Chi Châu gửi tới, chỉ có đúng một câu ——"Buổi tối đến chỗ cũ ăn cơm."
Anh và cô đã có chỗ cũ quen thuộc rồi. Thẩm Hi không nghĩ gì nhiều gửi lại một chữ "Được", sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trên tấm gương lớn, cảm thấy thói quen quả thực rất khó thay đổi.
Cô có chút không quen khi nhìn lại khuôn mặt mình trong gương rồi.
Thẩm Hi đi tới hiệu cắt tóc mà lần trước Hà Chi Châu đã cắt, thợ cắt tóc cũng vẫn là anh chàng lúc đó. Khi cô ngồi xuống, anh thợ cắt tóc nhìn chòng chọc cô một hồi lâu. Thẩm Hi cho là anh ta sẽ nói rằng mình biết cô, kết quả là anh ta phun ra một câu: "Người đẹp à, kiểu tóc của em sao lại giống “thôn nữ” như thế?"
"Thôn nữ?" Thẩm Hi lẩm nhẩm lại từ này, không hiểu là có ý gì.
Anh thợ cắt tóc cầm lên một lọn tóc của cô, mở miệng giải thích: "Thôn nữ chính là không hợp thời, dân tộc, nhà quê . . . . . ."
"A a a a a a. . . . . ." Thẩm Hi muốn điên luôn! Cô có thể cắt lại tóc ngay được hay chưa?! Cô tức giận quay đầu, hét lớn: "Ông chủ, tôi muốn đổi thợ cắt tóc!"
Kết quả là có một người giống y chang anh chàng vừa chê bai tóc của cô đi ra, nhiệt tình chào hỏi: "Hi, không phải cô là người lần trước đến cắt kiểu tóc Cao Viên Viên sao?"
Không phải Cao Viên Viên, đúng là cắt kiểu Cao Viên Viên nhưng cuối cùng lại biến thành Cao Hiểu Tùng! Thẩm Hi nhìn qua nhìn lại hai người này, hừm, thì ra là sinh đôi!
Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Hi quyết định chọn anh chàng đã cắt cho Hà Chi Châu lần trước. Tay nghề không quan trọng, mấu chốt là cái miệng phải ngọt.
Mới làm tóc được một nửa thì không ngờ Hà Chi Châu lại xuất hiện. Thẩm Hi đang ngồi dưới máy hấp tóc, trên đầu là một đống lô quấn tóc xanh xanh đỏ đỏ. Cô không muốn để cho Hà Chi Châu nhìn thấy mình trong bộ dạng này liền vơ tạm quyển tạp chí “Thụy Lệ” mà che mặt. Hà Chi Châu thấy vậy cũng không nói gì cả, bước thẳng tới salon ngồi xuống, cả người toát ra dáng vẻ là bạn trai ngồi đợi “người nào đó”.
Cuối cùng, Thẩm Hi bỏ quyển tạp chí xuống, quay đầu về phía Hà Chi Châu cười cười: "Hi! thật là trùng hợp, anh cũng tới đây cắt tóc sao?"
Hà Chi Châu lật đi lật lại cuốn tập san phụ nữ trong tay, sau đó nhàm chán đặt sang một bên, ngẩng đầu lên lời ít ý nhiều trả lời: "Không, tôi tới chờ em."
Tôi tới chờ em. . . . . .
Thẩm Hi soi gương chớp chớp mắt, từng tuổi này rồi đây mới là lần đầu tiên cô có cảm giác mình là một người bạn gái thực sự, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thẩm Hi dựa theo hình ảnh phản chiếu của tấm gương mà nhìn Hà Chi Châu đang ngồi phía sau, anh dựa lưng vào ghế salon, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn một chút nào.
Cô làm tóc tổng cộng mất 3 tiếng đồng hồ, đến khi xong xuôi toàn bộ, anh thợ cắt tóc vừa chỉnh lại dáng tóc cho cô vừa than thở: "Đẹp nha, đẹp nha." Sau đó anh ta còn ngoái đầu lại hỏi Hà Chi Châu: "Bạn trai, cậu cảm thấy thế nào?"
Hà Chi Châu đứng lên, đi tới nhìn một chút rồi nói: "Rất phù hợp." Thật ra hiện giờ anh có chút hối hận lúc trước bản thân đã quá kích động mà cắt đi mái tóc dài của Thẩm Hi, dáng vẻ khi cô vẫn còn mái tóc đen dài mềm mượt như lụa anh vẫn chưa kịp nhìn kỹ.
Chỉ có điều hiện tại cô cũng rất xinh đẹp.
Kiểu tóc mới này đối với Thẩm Hi mà nói, so với kiểu Cao Hiểu Tùng lúc trước thì bây giờ nhìn thế nào cũng thấy đẹp đẽ. Độ dài của tóc vẫn được giữ nguyên, đuôi tóc uốn xoăn, cô đứng ngắm nghía ở trước gương một hồi rồi mới nói với Hà Chi Châu: "Không phải người nào cũng cắt được kiểu tóc này đâu, nếu muốn thì cái cổ phải dài như tôi mới được."
Thật là một cô gái thẳng thắn hồn nhiên tự luyến. Hà Chi Châu đưa tay qua, nhặt một sợi tóc vương trên vai cô, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
——
Hà Chi Châu đạp xe tới đây, Thẩm Hi rất tự nhiên nhảy vào chỗ ngồi phía sau. Sau khi ngồi yên vị, bỗng dưng cô lại biến thành thiếu nữ dè dặt, đôi tay không vòng qua hông của Hà Chi Châu nữa, chỉ dùng hai tay nắm lấy vạt áo của anh.
Đột nhiên, bánh xe đi qua một hòn đá vụn, cả người cô nảy lên, đồng thời người ngồi phía trước cũng lên tiếng: "Bám chặt vào."
Thẩm Hi ngoan ngoãn ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Hà Chi Châu ngồi phía trước mắt nhìn thẳng nhưng đuôi mắt lại cong lên toát ra vui vẻ. Anh đi xuyên qua một con đường nhỏ. Đoạn đường này có thảm cỏ xanh mướt, cây cối xanh tốt râm mát, còn có một nhà thờ theo kiến trúc cổ màu trắng, tất cả cảnh vật đều khiến tâm tình con người trở nên thư thái mà nhẹ nhõm.
Bên trong nhà hàng Tây, sau khi Hà Chi Châu gọi hết các món cho bữa chính, anh còn yêu cầu nhân viên phục vụ mở một chai rượu đỏ. Hà Chi Châu quay lại nói với Thẩm Hi: "Chúng ta ăn mừng nhé."
Thẩm Hi gật đầu, đúng là cần phải ăn mừng thật. Thức ăn còn chưa được bưng lên, tâm tư của cô lại trôi dạt đến bài thi cấp bốn hôm trước. Cô mượn nhân viên phục vụ mấy tờ giấy và cái bút, bắt đầu tính toán số điểm có thể đạt được.
"Anh Hà, phần nghe anh làm có đúng hết không?" Tính đi tính lại một hồi, cô ngẩng đầu lên căng thẳng hỏi Hà Chi Châu.
Anh nhìn Thẩm Hi một cái rồi phun ra một sự thật tàn khốc: "Không, chỉ đúng khoảng 70% thôi."
Thẩm Hi thẫn thờ, cô cúi xuống trừ đi một ít điểm, sau đó lại thắc mắc: "Tại sao lại không đúng hết?"
"Chẳng lẽ như vậy không đúng với ý của em sao?" Hà Chi Châu hỏi ngược lại, "Nếu mà làm đúng hết thì em sẽ “được” mời đi uống trà còn gì."
Thẩm Hi thật muốn đấm bàn!!!!!!
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Hà Chi Châu được, chỉ có thể nói là ý trời trêu ngươi thôi. Mà cứ nghĩ đến việc sang năm thi lại cấp bốn một lần nữa, lòng của cô lại nhéo lên một cái.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, cùng với trái cây tráng miệng và rượu đỏ; Hà Chi Châu cầm dao nĩa vừa cắt thịt bò bít tết vừa nói: "Cùng lắm thì lại thi tiếp, tự mình thi qua mới có ý nghĩa, không phải sao?"
Nam thần như anh thì mới có ý nghĩa, học lâu dốt bền như cô thì nói làm gì! Nhưng Thẩm Hi vẫn gật gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Vâng"
Hà Chi Châu quét mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Hi, nhẹ nhàng nói ra điểm mấu chốt: "Yên tâm, tôi sẽ giúp em."
Vậy sao? Thẩm Hi lập tức lấy lại tinh thần, kéo kéo tay Hà Chi Châu vội vàng hỏi: "Ý của anh là, chúng ta có thể hoán đổi trở lại sao?"
Nghĩ hay lắm! Hà Chi Châu biểu đạt ý của mình rõ ràng lại một lần nữa: "Không, chỉ kèm em học Anh ngữ mà thôi."
Thẩm Hi cúi đầu ăn thịt bò bít tết. Hà Chi Châu rót vào hai cái ly một chút rượu đỏ.
Thẩm Hi chủ động bưng một ly rượu lên, bài thi cấp bốn tạm thời khiến cô cảm thấy không vui, nhưng nếu cứ lần nào thành tích không tốt lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng thì từ nhỏ cho đến bây giờ cô đã mắc chứng trầm cảm rồi. Thẩm Hi nâng ly cụng vào ly của Hà Chi Châu một cái: "Anh Hà, chúc mừng chúng ta rốt cuộc cũng hoán đổi trở lại."
Hà Chi Châu gật đầu một cái, nói thêm một câu: "Chúc em vĩnh viễn vui vẻ."
Thật là một lời chúc tốt lành lại trực tiếp, Thẩm Hi bị dáng vẻ nghiêm túc của Hà Chi Châu làm cho ngượng ngùng. Cô cúi đầu, dồn toàn lực tập trung vào thức ăn ở trên bàn. . . . . .
Đã đến giờ ăn tối rồi mà lão đại lại không có ở trong phòng, Tráng Hán cùng Hầu Tử quyết định ra ngoài ăn mấy món xào, hai người muốn rủ Lâm Dục Đường đi luôn nhưng anh từ chối. Nguyên nhân là vì Lâm Dục Đường căn bản không có tâm trạng nào ra ngoài ăn cơm, chỉ muốn gọi ít đồ ăn bên ngoài cho xong việc.
Cảm xúc đúng là một căn bệnh dễ lây truyền. Lâm Dục Đường lây cho Tráng Hán, Tráng Hán lây cho Hầu Tử. Cuối cùng cả ba người đều ở lại phòng gọi thức ăn về giải quyết bữa tối.
Mấy tiệm thức ăn bên ngoài trường lúc nào cũng giao hàng chậm.
Đến tận khi Hà Chi Châu quay lại phòng 921, đồ ăn bọn họ đặt vẫn chưa được mang tới. Tráng Hán "không sợ chết" mà làm nũng với Hà Chi Châu: "Lão đại, Tráng Tráng đói bụng."
Nếu là lúc trước thì Thẩm Hi nhất định sẽ đưa hai miếng bánh cookie đến tận miệng Tráng Hán, đút anh ta ăn xong thì nói: "Cút đi." Sau đó Tráng Hán sẽ vô cùng hài lòng mà lăn về chỗ của mình.
Kết quả là lần này, chiêu làm nũng kia lại không có tác dụng. Hà Chi Châu không thể tưởng tượng nổi nhướn mày: "Tráng Tráng?"
Tráng Hán không nghe rõ âm điệu nâng cao mang ý nghi vấn trong câu nói của Hà Chi Châu mà cho rằng lão đại thực sự gọi anh ta là Tráng Tráng, trái tim mềm thành một vũng nước. Anh ta nham nhở tiến sát lại gần Hà Chi Châu: "Gọi là Thần Thần cũng được nha."
Hà Chi Châu ngăn cản Tráng Hán lại gần mình: "Chu Thần, chúng ta phải nói chuyện một chút."
Tráng Hán chớp mắt mấy cái: "Được, được!"
Hà Chi Châu hít sâu một hơi, đột nhiên chán nản không muốn mở miệng ra nói chuyện. Tại sao anh lại có cảm giác cả phòng 921 này đều phát bệnh hết rồi.
Hầu Tử thấy lão đại quay về, chẳng hiểu sao tâm tình cũng tốt hẳn lên, anh ta quan tâm hỏi một câu: "Lão đại, cậu ăn gì chưa? Chúng tôi gọi đồ ăn bên ngoài, cậu có muốn gọi một suất luôn không?"
Hà Chi Châu cự tuyệt: "Không cần, tôi đã ăn rồi."
"Vậy thì không gọi nữa." Hầu Tử rất tự nhiên nói tiếp, "Nếu lúc đó cậu muốn ăn tôi sẽ chia cho cậu một phần."
Chia cho cậu một phần . . . . . . . . Hà Chi Châu yên lặng xoay người, tay trái đưa lên xoa bóp hai bên thái dương. Từ nhỏ cho đến bây giờ anh chưa từng có thói quen cùng người khác chia sẻ đồ ăn!
Trong phòng, Lâm Dục Đường từ đầu tới cuối vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Anh bình thản nhìn tất cả mọi việc, sau một lát, trực tiếp mở miệng nói: "Hà Chi Châu, buổi tối chơi bóng đi."
Nhắc tới mới nhớ, phòng 921 đã rất lâu không cùng nhau chơi bóng rổ rồi. Tráng Hán cùng Hầu Tử nghe xong đề nghị của Lâm Dục Đường thì rối rít đồng ý. Có đôi khi, trí nhớ của con người thật khó lý giải, Thẩm Hi cùng mấy người phòng 921 ở chung chưa tới một tháng mà đã khiến mấy người Tráng Hán quên mất luôn lão đại biết chơi bóng rổ, không những thế lại còn chơi rất giỏi nữa.
Tráng Hán nhìn dáng vẻ lão đại lạnh lùng hiện giờ, trong đầu bỗng xuất hiện bộ dạng đáng yêu của lão đại trên sân bóng rổ, đập đập quả bóng xuống sân rồi đếm: "one, two, three. . . . . ."
Thật đúng là cảnh đẹp ý vui!
Cuối cùng đồ ăn mà Lâm Dục Đường, Hầu Tử cùng Tráng Hán gọi ở bên ngoài cũng được đưa tới. Hà Chi Châu xách một túi lớn đựng đồ ăn vặt và mấy đồ dùng của Thẩm Hi như tinh chất hoa hồng, kem dưỡng trắng da cho nam, mặt nạ dưỡng da, nhíp nhổ lông mày...... đi qua Học viện Sư phạm trả cho chính chủ.
——
Thẩm Hi quay về phòng 636, bởi vì không có người nào chơi cùng nên cô nhàm chán ngồi chơi bài trên máy tính một mình. Đang chơi rất hào hứng thì Đậu Đậu đang phơi quần áo ngoài ban công nói vọng vào: "A Hi, Tại Hà Chi Châu đã tới rồi kìa."
Tại sao Đậu Đậu lại gọi là "Tại Hà Chi Châu”? Đó là bởi vì cô ấy cũng là một fan hâm mộ của “Tại Hà Chi Châu” nha!
Hà Chi Châu? Không phải cô và anh vừa mới gặp nhau sao? Thẩm Hi đứng dậy đi ra ngoài ban công, thấy Hà Chi Châu xách theo một cái túi to thì lập tức hiểu rõ.
Hà Chi Châu cũng khách khí quá, những thứ đồ ăn vặt với mấy vật phẩm thường ngày này anh có thể dùng luôn cũng được mà, sao phải trả lại cho cô làm gì?
Thẩm Hi xỏ dép chạy như bay xuống lầu, trên người là bộ quần áo mặc ở nhà màu tàn thuốc. Sau một phút, cô xuất hiện ở trước
mặt Hà Chi Châu, nở nụ cười sáng lạn, khách sáo lên tiếng: "Anh Hà, không cần khách khí. Mấy thứ này anh cứ giữ lại mà dùng, không cần trả cho tôi đâu."
Giữ lại mà dùng? Dùng như thế nào!
Hà Chi Châu đối với mấy thứ bên trong túi hoàn toàn không có ý muốn sử dụng. Anh tìm thấy tinh chất hoa hồng với kem trắng da thì thôi đi, lại còn thấy cả mấy cái mặt nạ dưỡng da nữa!
Cho nên đối với lời khách sáo của Thẩm Hi, anh "Ha ha" cười hai tiếng, cũng hài hước đáp lại: "Giữ để làm gì, tiếp tục nhổ lông mày sao?"
"Được rồi." Thẩm Hi nhận lấy cái túi trong tay Hà Chi Châu, nhìn nhìn một chút, ".... Kaka đâu?"
Kaka....
Hà Chi Châu không nói lời nào.
Thẩm Hi còn tả rõ cho anh nghe: "Là cái nơ bướm trông xinh ơi là xinh ấy, tôi đính ở đầu giường..."
Hà Chi Châu trầm mặc hai giây rồi mở miệng: "Là Tráng Hán, cậu ta lấy lại rồi."
"Lấy lại rồi?" Thẩm Hi có chút kinh ngạc, sau đó hừ một tiếng, "Thật nhỏ mọn, đã cho người ta thế mà còn đòi lại."
Hà Chi Châu gật đầu, tặng thêm một câu: "Cậu ta vốn như vậy mà."
Tràng Hán ở phòng 921 đang hạnh phúc ăn cơm, không biết mình đã bị Hà Chi Châu bán đứng. Hôm nay trong hộp cơm còn có nhiều hơn một miếng trứng cá muối, anh ta còn cố ý để phần cho lão đại "đáng yêu" của mình đấy.
Không ngờ lão đại chân chính lại vô tình đâm cho anh ta một dao, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, tuyệt không bận tâm đến tình cảm của bạn cùng phòng.
--
Hà Chi Châu đạp xe quay trở về ký túc xá, ba người trong phòng cũng đã ăn xong. Đợi một chút thời gian để tiêu hóa thì bắt đầu kéo nhau ra sân vận động chơi bóng rổ.
Hà Chi Châu lục tủ quần áo thật lâu mới tìm được bộ quần áo thể thao của mình. Chúng nó thật đáng thương, bị Thẩm Hi nhét xuống tận cùng dưới tủ.
Lâm Dục Đường hết sức bình tĩnh.
Phòng 921 đã thật lâu không cùng nhau ra ngoài chứ đừng nói tới việc chơi bóng rổ. Vậy nên khi bốn người cùng mặc quần áo thể thao, đỏ xanh trắng đen cùng xuất hiện ở sân bóng rổ thì vô cùng bắt mắt.
Đúng lúc phòng bên cạnh cũng đang chơi bóng, cho nên cả tám người rất nhanh quyết định chơi theo hình thức bốn chọi bốn.
Tráng Hán thân thể cao to, đứng ở vị trí phòng thủ. Hầu Tử dựa vào tốc độ chuyền bóng cùng khả năng di chuyển, đứng ở tuyến giữa đột phá và giao bóng. Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu đều là chủ lực quan trọng, vừa tấn công lại vừa nhanh chóng quay về phòng thủ. Hai người này, một người dáng dấp sạch sẽ, một người tuấn tú hơn người, chơi bóng rỏ cũng xuất sắc như vậy.
Sau mười mấy phút, Hầu Tử cùng Tráng Hán rốt cuộc cũng nhận thấy có vấn đề. Tráng Hán nhìn Lâm Dục Đường hô tô: "Lão Tam, truyền cho tôi, truyền cho tôi!"
Lâm Dục Đường đứng ở tuyến trong phá vòng vây, chơi bóng càng lúc càng ác liệt, nội tâm càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng, anh không để ý đến tiếng gọi của Tráng Hán mà cầm bóng hung hăng phi mạnh vào Hà Chi Châu đang đứng ở tuyến ngoài.
Tất cả mọi người đều lấy làm lạ. Qủa bóng này vốn là nên truyền cho Tráng Hán mới phải.
Chỉ có Hà Chi Châu là không cảm thấy ngoài ý muốn khi Lâm Dục Đường ném bóng đánh về phía mình. Anh bình thản tiếp bóng, điêu luyện nhảy lên ném một cái. Qủa bóng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung rồi rơi ngay vào giữa rổ.
"Bóng tốt!" Hầu Tử hoan hô.
Tráng Hán nhìn về phía Hà Chi Châu, không hay rồi, không hay rồi! Tại sao lão đại lại biến thành như vậy, tuy rằng như thế cũng không tồi, nhưng so với việc lão đại ném bóng thành thục thế này anh ta vẫn muốn nhìn thấy lão đại đập từng cái vào quả bóng hơn...
Lão đại không đập bóng, không vui nữa rồi.
Đột nhiên Hầu Tử hô lớn gọi Lâm Dục Đường đang hùng hổ rời khỏi sân bóng: "Lão Tam, cậu đi đâu thế?"
Lâm Dục Đường một mạch bước đi, không hề quay đầu nhìn lại.
"Đường, đừng náo loạn!" Tráng Hán lấy lại tinh thần, cũng gấp gáp quát lên. Sau đó anh ta đột nhiên phát hiện ra câu nói của mình sao lại nghe giống như có gian tình bắn ra bốn phía.
Thấy một người của phòng 921 rời đi, mấy nam sinh phòng 922 sát vách đều cảm thấy mờ mịt. Một nam sinh đen hơn cả than trong số đó quay sang hỏi Hà Chi Châu: "Lâm Dục Đường làm sao vậy?"
Hà Chi Châu chỉ duy trì trầm mặc.
Bỗng nhiên, Lâm Dục Đường xoay người, ánh mắt mang theo khiêu khích, giọng nói thong thả lại kiên định: "Tôi đi tìm Thẩm Hi."
Lời này đối với mọi người mà nói, phòng 922 không biết gì cả nhưng phòng 921 đều hiểu rõ.
PHIÊN NGOẠI NHỎ:
Một ngày nào đó ở trên giường, Thẩm Hi nhìn tiểu Hà của Hà Chi Châu nói: "Em rất nhớ nó nha, tiểu Hà của em."
Hà Chi Châu: "Tiểu Hà của em?"
Thẩm Hi phát hiện mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: "Không không, là tiểu Hà của anh."
Thật ra Thẩm cô nương có một tật xấu, đồ đã dùng qua liền có chút ham muốn giữ lấy nho nhỏ....
Anh và cô đã có chỗ cũ quen thuộc rồi. Thẩm Hi không nghĩ gì nhiều gửi lại một chữ "Được", sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trên tấm gương lớn, cảm thấy thói quen quả thực rất khó thay đổi.
Cô có chút không quen khi nhìn lại khuôn mặt mình trong gương rồi.
Thẩm Hi đi tới hiệu cắt tóc mà lần trước Hà Chi Châu đã cắt, thợ cắt tóc cũng vẫn là anh chàng lúc đó. Khi cô ngồi xuống, anh thợ cắt tóc nhìn chòng chọc cô một hồi lâu. Thẩm Hi cho là anh ta sẽ nói rằng mình biết cô, kết quả là anh ta phun ra một câu: "Người đẹp à, kiểu tóc của em sao lại giống “thôn nữ” như thế?"
"Thôn nữ?" Thẩm Hi lẩm nhẩm lại từ này, không hiểu là có ý gì.
Anh thợ cắt tóc cầm lên một lọn tóc của cô, mở miệng giải thích: "Thôn nữ chính là không hợp thời, dân tộc, nhà quê . . . . . ."
"A a a a a a. . . . . ." Thẩm Hi muốn điên luôn! Cô có thể cắt lại tóc ngay được hay chưa?! Cô tức giận quay đầu, hét lớn: "Ông chủ, tôi muốn đổi thợ cắt tóc!"
Kết quả là có một người giống y chang anh chàng vừa chê bai tóc của cô đi ra, nhiệt tình chào hỏi: "Hi, không phải cô là người lần trước đến cắt kiểu tóc Cao Viên Viên sao?"
Không phải Cao Viên Viên, đúng là cắt kiểu Cao Viên Viên nhưng cuối cùng lại biến thành Cao Hiểu Tùng! Thẩm Hi nhìn qua nhìn lại hai người này, hừm, thì ra là sinh đôi!
Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Hi quyết định chọn anh chàng đã cắt cho Hà Chi Châu lần trước. Tay nghề không quan trọng, mấu chốt là cái miệng phải ngọt.
Mới làm tóc được một nửa thì không ngờ Hà Chi Châu lại xuất hiện. Thẩm Hi đang ngồi dưới máy hấp tóc, trên đầu là một đống lô quấn tóc xanh xanh đỏ đỏ. Cô không muốn để cho Hà Chi Châu nhìn thấy mình trong bộ dạng này liền vơ tạm quyển tạp chí “Thụy Lệ” mà che mặt. Hà Chi Châu thấy vậy cũng không nói gì cả, bước thẳng tới salon ngồi xuống, cả người toát ra dáng vẻ là bạn trai ngồi đợi “người nào đó”.
Cuối cùng, Thẩm Hi bỏ quyển tạp chí xuống, quay đầu về phía Hà Chi Châu cười cười: "Hi! thật là trùng hợp, anh cũng tới đây cắt tóc sao?"
Hà Chi Châu lật đi lật lại cuốn tập san phụ nữ trong tay, sau đó nhàm chán đặt sang một bên, ngẩng đầu lên lời ít ý nhiều trả lời: "Không, tôi tới chờ em."
Tôi tới chờ em. . . . . .
Thẩm Hi soi gương chớp chớp mắt, từng tuổi này rồi đây mới là lần đầu tiên cô có cảm giác mình là một người bạn gái thực sự, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thẩm Hi dựa theo hình ảnh phản chiếu của tấm gương mà nhìn Hà Chi Châu đang ngồi phía sau, anh dựa lưng vào ghế salon, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn một chút nào.
Cô làm tóc tổng cộng mất 3 tiếng đồng hồ, đến khi xong xuôi toàn bộ, anh thợ cắt tóc vừa chỉnh lại dáng tóc cho cô vừa than thở: "Đẹp nha, đẹp nha." Sau đó anh ta còn ngoái đầu lại hỏi Hà Chi Châu: "Bạn trai, cậu cảm thấy thế nào?"
Hà Chi Châu đứng lên, đi tới nhìn một chút rồi nói: "Rất phù hợp." Thật ra hiện giờ anh có chút hối hận lúc trước bản thân đã quá kích động mà cắt đi mái tóc dài của Thẩm Hi, dáng vẻ khi cô vẫn còn mái tóc đen dài mềm mượt như lụa anh vẫn chưa kịp nhìn kỹ.
Chỉ có điều hiện tại cô cũng rất xinh đẹp.
Kiểu tóc mới này đối với Thẩm Hi mà nói, so với kiểu Cao Hiểu Tùng lúc trước thì bây giờ nhìn thế nào cũng thấy đẹp đẽ. Độ dài của tóc vẫn được giữ nguyên, đuôi tóc uốn xoăn, cô đứng ngắm nghía ở trước gương một hồi rồi mới nói với Hà Chi Châu: "Không phải người nào cũng cắt được kiểu tóc này đâu, nếu muốn thì cái cổ phải dài như tôi mới được."
Thật là một cô gái thẳng thắn hồn nhiên tự luyến. Hà Chi Châu đưa tay qua, nhặt một sợi tóc vương trên vai cô, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
——
Hà Chi Châu đạp xe tới đây, Thẩm Hi rất tự nhiên nhảy vào chỗ ngồi phía sau. Sau khi ngồi yên vị, bỗng dưng cô lại biến thành thiếu nữ dè dặt, đôi tay không vòng qua hông của Hà Chi Châu nữa, chỉ dùng hai tay nắm lấy vạt áo của anh.
Đột nhiên, bánh xe đi qua một hòn đá vụn, cả người cô nảy lên, đồng thời người ngồi phía trước cũng lên tiếng: "Bám chặt vào."
Thẩm Hi ngoan ngoãn ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Hà Chi Châu ngồi phía trước mắt nhìn thẳng nhưng đuôi mắt lại cong lên toát ra vui vẻ. Anh đi xuyên qua một con đường nhỏ. Đoạn đường này có thảm cỏ xanh mướt, cây cối xanh tốt râm mát, còn có một nhà thờ theo kiến trúc cổ màu trắng, tất cả cảnh vật đều khiến tâm tình con người trở nên thư thái mà nhẹ nhõm.
Bên trong nhà hàng Tây, sau khi Hà Chi Châu gọi hết các món cho bữa chính, anh còn yêu cầu nhân viên phục vụ mở một chai rượu đỏ. Hà Chi Châu quay lại nói với Thẩm Hi: "Chúng ta ăn mừng nhé."
Thẩm Hi gật đầu, đúng là cần phải ăn mừng thật. Thức ăn còn chưa được bưng lên, tâm tư của cô lại trôi dạt đến bài thi cấp bốn hôm trước. Cô mượn nhân viên phục vụ mấy tờ giấy và cái bút, bắt đầu tính toán số điểm có thể đạt được.
"Anh Hà, phần nghe anh làm có đúng hết không?" Tính đi tính lại một hồi, cô ngẩng đầu lên căng thẳng hỏi Hà Chi Châu.
Anh nhìn Thẩm Hi một cái rồi phun ra một sự thật tàn khốc: "Không, chỉ đúng khoảng 70% thôi."
Thẩm Hi thẫn thờ, cô cúi xuống trừ đi một ít điểm, sau đó lại thắc mắc: "Tại sao lại không đúng hết?"
"Chẳng lẽ như vậy không đúng với ý của em sao?" Hà Chi Châu hỏi ngược lại, "Nếu mà làm đúng hết thì em sẽ “được” mời đi uống trà còn gì."
Thẩm Hi thật muốn đấm bàn!!!!!!
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Hà Chi Châu được, chỉ có thể nói là ý trời trêu ngươi thôi. Mà cứ nghĩ đến việc sang năm thi lại cấp bốn một lần nữa, lòng của cô lại nhéo lên một cái.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, cùng với trái cây tráng miệng và rượu đỏ; Hà Chi Châu cầm dao nĩa vừa cắt thịt bò bít tết vừa nói: "Cùng lắm thì lại thi tiếp, tự mình thi qua mới có ý nghĩa, không phải sao?"
Nam thần như anh thì mới có ý nghĩa, học lâu dốt bền như cô thì nói làm gì! Nhưng Thẩm Hi vẫn gật gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Vâng"
Hà Chi Châu quét mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Hi, nhẹ nhàng nói ra điểm mấu chốt: "Yên tâm, tôi sẽ giúp em."
Vậy sao? Thẩm Hi lập tức lấy lại tinh thần, kéo kéo tay Hà Chi Châu vội vàng hỏi: "Ý của anh là, chúng ta có thể hoán đổi trở lại sao?"
Nghĩ hay lắm! Hà Chi Châu biểu đạt ý của mình rõ ràng lại một lần nữa: "Không, chỉ kèm em học Anh ngữ mà thôi."
Thẩm Hi cúi đầu ăn thịt bò bít tết. Hà Chi Châu rót vào hai cái ly một chút rượu đỏ.
Thẩm Hi chủ động bưng một ly rượu lên, bài thi cấp bốn tạm thời khiến cô cảm thấy không vui, nhưng nếu cứ lần nào thành tích không tốt lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng thì từ nhỏ cho đến bây giờ cô đã mắc chứng trầm cảm rồi. Thẩm Hi nâng ly cụng vào ly của Hà Chi Châu một cái: "Anh Hà, chúc mừng chúng ta rốt cuộc cũng hoán đổi trở lại."
Hà Chi Châu gật đầu một cái, nói thêm một câu: "Chúc em vĩnh viễn vui vẻ."
Thật là một lời chúc tốt lành lại trực tiếp, Thẩm Hi bị dáng vẻ nghiêm túc của Hà Chi Châu làm cho ngượng ngùng. Cô cúi đầu, dồn toàn lực tập trung vào thức ăn ở trên bàn. . . . . .
Đã đến giờ ăn tối rồi mà lão đại lại không có ở trong phòng, Tráng Hán cùng Hầu Tử quyết định ra ngoài ăn mấy món xào, hai người muốn rủ Lâm Dục Đường đi luôn nhưng anh từ chối. Nguyên nhân là vì Lâm Dục Đường căn bản không có tâm trạng nào ra ngoài ăn cơm, chỉ muốn gọi ít đồ ăn bên ngoài cho xong việc.
Cảm xúc đúng là một căn bệnh dễ lây truyền. Lâm Dục Đường lây cho Tráng Hán, Tráng Hán lây cho Hầu Tử. Cuối cùng cả ba người đều ở lại phòng gọi thức ăn về giải quyết bữa tối.
Mấy tiệm thức ăn bên ngoài trường lúc nào cũng giao hàng chậm.
Đến tận khi Hà Chi Châu quay lại phòng 921, đồ ăn bọn họ đặt vẫn chưa được mang tới. Tráng Hán "không sợ chết" mà làm nũng với Hà Chi Châu: "Lão đại, Tráng Tráng đói bụng."
Nếu là lúc trước thì Thẩm Hi nhất định sẽ đưa hai miếng bánh cookie đến tận miệng Tráng Hán, đút anh ta ăn xong thì nói: "Cút đi." Sau đó Tráng Hán sẽ vô cùng hài lòng mà lăn về chỗ của mình.
Kết quả là lần này, chiêu làm nũng kia lại không có tác dụng. Hà Chi Châu không thể tưởng tượng nổi nhướn mày: "Tráng Tráng?"
Tráng Hán không nghe rõ âm điệu nâng cao mang ý nghi vấn trong câu nói của Hà Chi Châu mà cho rằng lão đại thực sự gọi anh ta là Tráng Tráng, trái tim mềm thành một vũng nước. Anh ta nham nhở tiến sát lại gần Hà Chi Châu: "Gọi là Thần Thần cũng được nha."
Hà Chi Châu ngăn cản Tráng Hán lại gần mình: "Chu Thần, chúng ta phải nói chuyện một chút."
Tráng Hán chớp mắt mấy cái: "Được, được!"
Hà Chi Châu hít sâu một hơi, đột nhiên chán nản không muốn mở miệng ra nói chuyện. Tại sao anh lại có cảm giác cả phòng 921 này đều phát bệnh hết rồi.
Hầu Tử thấy lão đại quay về, chẳng hiểu sao tâm tình cũng tốt hẳn lên, anh ta quan tâm hỏi một câu: "Lão đại, cậu ăn gì chưa? Chúng tôi gọi đồ ăn bên ngoài, cậu có muốn gọi một suất luôn không?"
Hà Chi Châu cự tuyệt: "Không cần, tôi đã ăn rồi."
"Vậy thì không gọi nữa." Hầu Tử rất tự nhiên nói tiếp, "Nếu lúc đó cậu muốn ăn tôi sẽ chia cho cậu một phần."
Chia cho cậu một phần . . . . . . . . Hà Chi Châu yên lặng xoay người, tay trái đưa lên xoa bóp hai bên thái dương. Từ nhỏ cho đến bây giờ anh chưa từng có thói quen cùng người khác chia sẻ đồ ăn!
Trong phòng, Lâm Dục Đường từ đầu tới cuối vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Anh bình thản nhìn tất cả mọi việc, sau một lát, trực tiếp mở miệng nói: "Hà Chi Châu, buổi tối chơi bóng đi."
Nhắc tới mới nhớ, phòng 921 đã rất lâu không cùng nhau chơi bóng rổ rồi. Tráng Hán cùng Hầu Tử nghe xong đề nghị của Lâm Dục Đường thì rối rít đồng ý. Có đôi khi, trí nhớ của con người thật khó lý giải, Thẩm Hi cùng mấy người phòng 921 ở chung chưa tới một tháng mà đã khiến mấy người Tráng Hán quên mất luôn lão đại biết chơi bóng rổ, không những thế lại còn chơi rất giỏi nữa.
Tráng Hán nhìn dáng vẻ lão đại lạnh lùng hiện giờ, trong đầu bỗng xuất hiện bộ dạng đáng yêu của lão đại trên sân bóng rổ, đập đập quả bóng xuống sân rồi đếm: "one, two, three. . . . . ."
Thật đúng là cảnh đẹp ý vui!
Cuối cùng đồ ăn mà Lâm Dục Đường, Hầu Tử cùng Tráng Hán gọi ở bên ngoài cũng được đưa tới. Hà Chi Châu xách một túi lớn đựng đồ ăn vặt và mấy đồ dùng của Thẩm Hi như tinh chất hoa hồng, kem dưỡng trắng da cho nam, mặt nạ dưỡng da, nhíp nhổ lông mày...... đi qua Học viện Sư phạm trả cho chính chủ.
——
Thẩm Hi quay về phòng 636, bởi vì không có người nào chơi cùng nên cô nhàm chán ngồi chơi bài trên máy tính một mình. Đang chơi rất hào hứng thì Đậu Đậu đang phơi quần áo ngoài ban công nói vọng vào: "A Hi, Tại Hà Chi Châu đã tới rồi kìa."
Tại sao Đậu Đậu lại gọi là "Tại Hà Chi Châu”? Đó là bởi vì cô ấy cũng là một fan hâm mộ của “Tại Hà Chi Châu” nha!
Hà Chi Châu? Không phải cô và anh vừa mới gặp nhau sao? Thẩm Hi đứng dậy đi ra ngoài ban công, thấy Hà Chi Châu xách theo một cái túi to thì lập tức hiểu rõ.
Hà Chi Châu cũng khách khí quá, những thứ đồ ăn vặt với mấy vật phẩm thường ngày này anh có thể dùng luôn cũng được mà, sao phải trả lại cho cô làm gì?
Thẩm Hi xỏ dép chạy như bay xuống lầu, trên người là bộ quần áo mặc ở nhà màu tàn thuốc. Sau một phút, cô xuất hiện ở trước
mặt Hà Chi Châu, nở nụ cười sáng lạn, khách sáo lên tiếng: "Anh Hà, không cần khách khí. Mấy thứ này anh cứ giữ lại mà dùng, không cần trả cho tôi đâu."
Giữ lại mà dùng? Dùng như thế nào!
Hà Chi Châu đối với mấy thứ bên trong túi hoàn toàn không có ý muốn sử dụng. Anh tìm thấy tinh chất hoa hồng với kem trắng da thì thôi đi, lại còn thấy cả mấy cái mặt nạ dưỡng da nữa!
Cho nên đối với lời khách sáo của Thẩm Hi, anh "Ha ha" cười hai tiếng, cũng hài hước đáp lại: "Giữ để làm gì, tiếp tục nhổ lông mày sao?"
"Được rồi." Thẩm Hi nhận lấy cái túi trong tay Hà Chi Châu, nhìn nhìn một chút, ".... Kaka đâu?"
Kaka....
Hà Chi Châu không nói lời nào.
Thẩm Hi còn tả rõ cho anh nghe: "Là cái nơ bướm trông xinh ơi là xinh ấy, tôi đính ở đầu giường..."
Hà Chi Châu trầm mặc hai giây rồi mở miệng: "Là Tráng Hán, cậu ta lấy lại rồi."
"Lấy lại rồi?" Thẩm Hi có chút kinh ngạc, sau đó hừ một tiếng, "Thật nhỏ mọn, đã cho người ta thế mà còn đòi lại."
Hà Chi Châu gật đầu, tặng thêm một câu: "Cậu ta vốn như vậy mà."
Tràng Hán ở phòng 921 đang hạnh phúc ăn cơm, không biết mình đã bị Hà Chi Châu bán đứng. Hôm nay trong hộp cơm còn có nhiều hơn một miếng trứng cá muối, anh ta còn cố ý để phần cho lão đại "đáng yêu" của mình đấy.
Không ngờ lão đại chân chính lại vô tình đâm cho anh ta một dao, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, tuyệt không bận tâm đến tình cảm của bạn cùng phòng.
--
Hà Chi Châu đạp xe quay trở về ký túc xá, ba người trong phòng cũng đã ăn xong. Đợi một chút thời gian để tiêu hóa thì bắt đầu kéo nhau ra sân vận động chơi bóng rổ.
Hà Chi Châu lục tủ quần áo thật lâu mới tìm được bộ quần áo thể thao của mình. Chúng nó thật đáng thương, bị Thẩm Hi nhét xuống tận cùng dưới tủ.
Lâm Dục Đường hết sức bình tĩnh.
Phòng 921 đã thật lâu không cùng nhau ra ngoài chứ đừng nói tới việc chơi bóng rổ. Vậy nên khi bốn người cùng mặc quần áo thể thao, đỏ xanh trắng đen cùng xuất hiện ở sân bóng rổ thì vô cùng bắt mắt.
Đúng lúc phòng bên cạnh cũng đang chơi bóng, cho nên cả tám người rất nhanh quyết định chơi theo hình thức bốn chọi bốn.
Tráng Hán thân thể cao to, đứng ở vị trí phòng thủ. Hầu Tử dựa vào tốc độ chuyền bóng cùng khả năng di chuyển, đứng ở tuyến giữa đột phá và giao bóng. Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu đều là chủ lực quan trọng, vừa tấn công lại vừa nhanh chóng quay về phòng thủ. Hai người này, một người dáng dấp sạch sẽ, một người tuấn tú hơn người, chơi bóng rỏ cũng xuất sắc như vậy.
Sau mười mấy phút, Hầu Tử cùng Tráng Hán rốt cuộc cũng nhận thấy có vấn đề. Tráng Hán nhìn Lâm Dục Đường hô tô: "Lão Tam, truyền cho tôi, truyền cho tôi!"
Lâm Dục Đường đứng ở tuyến trong phá vòng vây, chơi bóng càng lúc càng ác liệt, nội tâm càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng, anh không để ý đến tiếng gọi của Tráng Hán mà cầm bóng hung hăng phi mạnh vào Hà Chi Châu đang đứng ở tuyến ngoài.
Tất cả mọi người đều lấy làm lạ. Qủa bóng này vốn là nên truyền cho Tráng Hán mới phải.
Chỉ có Hà Chi Châu là không cảm thấy ngoài ý muốn khi Lâm Dục Đường ném bóng đánh về phía mình. Anh bình thản tiếp bóng, điêu luyện nhảy lên ném một cái. Qủa bóng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung rồi rơi ngay vào giữa rổ.
"Bóng tốt!" Hầu Tử hoan hô.
Tráng Hán nhìn về phía Hà Chi Châu, không hay rồi, không hay rồi! Tại sao lão đại lại biến thành như vậy, tuy rằng như thế cũng không tồi, nhưng so với việc lão đại ném bóng thành thục thế này anh ta vẫn muốn nhìn thấy lão đại đập từng cái vào quả bóng hơn...
Lão đại không đập bóng, không vui nữa rồi.
Đột nhiên Hầu Tử hô lớn gọi Lâm Dục Đường đang hùng hổ rời khỏi sân bóng: "Lão Tam, cậu đi đâu thế?"
Lâm Dục Đường một mạch bước đi, không hề quay đầu nhìn lại.
"Đường, đừng náo loạn!" Tráng Hán lấy lại tinh thần, cũng gấp gáp quát lên. Sau đó anh ta đột nhiên phát hiện ra câu nói của mình sao lại nghe giống như có gian tình bắn ra bốn phía.
Thấy một người của phòng 921 rời đi, mấy nam sinh phòng 922 sát vách đều cảm thấy mờ mịt. Một nam sinh đen hơn cả than trong số đó quay sang hỏi Hà Chi Châu: "Lâm Dục Đường làm sao vậy?"
Hà Chi Châu chỉ duy trì trầm mặc.
Bỗng nhiên, Lâm Dục Đường xoay người, ánh mắt mang theo khiêu khích, giọng nói thong thả lại kiên định: "Tôi đi tìm Thẩm Hi."
Lời này đối với mọi người mà nói, phòng 922 không biết gì cả nhưng phòng 921 đều hiểu rõ.
PHIÊN NGOẠI NHỎ:
Một ngày nào đó ở trên giường, Thẩm Hi nhìn tiểu Hà của Hà Chi Châu nói: "Em rất nhớ nó nha, tiểu Hà của em."
Hà Chi Châu: "Tiểu Hà của em?"
Thẩm Hi phát hiện mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: "Không không, là tiểu Hà của anh."
Thật ra Thẩm cô nương có một tật xấu, đồ đã dùng qua liền có chút ham muốn giữ lấy nho nhỏ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.