Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 44: CHƯƠNG 44

Tùy Hầu Châu

12/01/2015

Edit: tiểu an nhi

"Con gái, đang theo đuổi?"

"Thật hay giả?" Hầu Tử hỏi.

Lâm Dục Đường hơi cong khóe miệng, nhàn nhã phun ra một chữ: "Giả."

"Thì ra là đùa." Hầu Tử cùng Tráng Hán đồng thời vỗ vỗ bả vai Lâm Dục Đường, "Xấu quá, xấu quá nha!"

Thẩm Hi cầm khăn giấy lau lau đầu ngón tay đầy dầu mỡ, lau kĩ từng ngón một cho tới khi chúng phát sáng thì thôi. Một chữ “Giả” của Lâm Dục Đường, ngược lại lại khiến cô cảm thấy có thể là có chuyện gì đó. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Dục Đường chưa từng làm những hành động như theo đuổi con gái; gần đây nhất anh tiếp xúc với bạn nữ là khi học trung học. Còn lên Đại học thì lại học chuyên ngành kỹ thuật, cả ban cũng chỉ có tổng cộng 6 nữ sinh. Lâm Dục Đường quan hệ với nữ giới thực thực giả giả, không rõ ràng; anh gần như không có một bạn nữ thực sự nào.

Cô cũng chỉ biết có mỗi Lăng Triều Tịch mà thôi.

"Tối nay không về ký túc xá thật à?" Khi Thẩm Hi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Hà Chi Châu lại quay sang hỏi cô, giọng nói trầm ổn không mang theo cảm xúc, chỉ đơn giản giống như một lời nhắc nhở.

Thẩm Hi nhìn lại Hà Chi Châu, cô nhận thấy sự lạnh lùng ẩn chứa trong đôi mắt sâu không thấy đáy của anh. Thẩm Hi có chút không vui, bướng bỉnh trả lời: "Không về, đã nhắn tin cho Đậu Đậu rồi, mà cửa ký túc xá cũng đã khóa rồi." Thật ra thì phải nửa tiếng nữa ký túc xá mới khóa cửa.

"Được!" Hà Chi Châu không hề nói gì nữa.

Anh cũng tức giận sao?

Mấy phút sau, Thẩm Hi len lén liếc nhìn Hà Chi Châu: Sao lại không nói gì vậy, mau cùng cô nói chuyện đi chứ. Nếu anh thật sự không để ý đến cô thì cô cũng không để ý đến anh nữa đâu!

Bên kia, Tráng Hán háo hức hỏi Lâm Dục Đường: "Rốt cuộc ai thế?"

"Các cậu đều biết đấy, Diệp Tố Ảnh." Lâm Dục Đường chỉ đơn giản nói ra một cái tên, không có bất kỳ lời giới thiệu nào.

Thì ra là Diệp Tố Ảnh! Phòng 921 căn bản đều biết người này, chỉ có Thẩm Hi là không biết. Đợt huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất, nhà trường cố ý lựa chọn sinh viên ưu tú năm thứ hai đặc biệt cử đến căn cứ quân đội học tập để quay về làm huấn luyện viên. Diệp Tố Ảnh chính là một trong những thành viên được lựa chọn. Lúc ấy Tráng Hán nhìn lên danh sách tuyển chọn thấy cái tên mỹ miều kia thì cả người đều cảm thấy hưng phấn; kết quả là ngay hôm đó anh ta bị Diệp Tố Ảnh phạt chạy 10 vòng quanh bãi tập. Kể từ đó Tráng Hán không còn thấy hưng phấn nổi nữa.

Diệp Tố Ảnh cao 1m73, là thành viên xuất sắc của đội bóng rổ nữ. Trong quá trình huấn luyện, không có sinh viên nào là không phục cô, tất cả đều bị cô thuần hóa trở nên dễ bảo. Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, mọi người nhìn thấy cô đều ngoan ngoãn tiến lên gọi một tiếng “học tỷ”.

Diệp Tố Ảnh không đi thực tập tốt nghiệp sao? Đối với việc Diệp Tố Ảnh sẽ đến đây, Hầu Tử và Tráng Hán đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Năm phút sau, Diệp Tố Ảnh đã tới. Lâm Dục Đường gọi thêm năm cân tôm hùm nhỏ nữa, Diệp Tố Ảnh thoải mái ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lâm Dục Đường, “ai nha” một tiếng: "Mọi người đã ăn xong hết rồi ư?"

Tráng Hán cùng Hầu Tử gật đầu liên tục, một giây sau lại lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt vô cùng kính nể.

Thẩm Hi ngồi bên cạnh Hà Chi Châu, trong buổi tụ hội thì điều gì là khó xử nhất? Chính là người bạn mới tới này ai cũng biết, chỉ trừ cô. Trong vô tình Thẩm Hi lại bị quét một cái ra ngoài.

Diệp Tố Ảnh rất cao, tóc dài uốn xoăn, trang điểm nhẹ nhàng; tuy không xinh đẹp rực rỡ nhưng lại toát ra sự tự tin đầy hấp dẫn.

Trông không giống dáng vẻ tự luyến của cô. Thẩm Hi quan sát Diệp Tố Ảnh, Diệp Tố Ảnh cũng nhìn về phía cô: "Xưng hô như thế nào đây?"

Thẩm Hi nhỏ giọng nói: "Thẩm Hi, gọi A Hi là được rồi ạ."

Về vấn đề khí thế ấy mà; cho tới bây giờ đều là gặp yếu thì mạnh, gặp mạnh thì yếu. Thẩm Hi ở trước mặt Diệp Tố Ảnh hiển nhiên là yếu xìu rồi. Hà Chi Châu đợi cô tự giới thiệu mình xong thì bổ sung thêm một câu: "Bạn gái của tôi."

Giọng của Hà Chi Châu không nặng không nhẹ, nhưng lại cực kỳ có khí thế. Rốt cuộc Thẩm Hi cũng có bậc thang để bám vào, lập tức kéo tay anh, gật đầu một cái.

"Hóa ra khi gặp được mỹ nhân thì Hà thần của chúng ta cũng sẽ động lòng nha." Diệp Tố Ảnh ha ha cười nhạo.

Hà Chi Châu bình thản đáp lời: "Duyên phận tới, tránh không thoát."

Diệp Tố Ảnh có chút tán thưởng câu nói này.

Năm cân tôm hùm nhỏ được đưa lên, mọi người lại chuẩn bị ăn tiếp, Diệp Tố Ảnh đột nhiên sảng khoái đứng dậy nói: "Mang đến KTV đi, chúng ta vừa hát vừa ăn. Nếu bắt mọi người phải ăn tiếp với tôi, tôi thấy rất ngại. Có được không, Dục Đường?"

"Ừ." Lâm Dục Đường kêu ông chủ đóng gói tôm hùm lại.

——

Sáu người lên đường đi tới KTV Thái Hồng ở trung tâm thành phố. Gọi hai chiếc taxi, Thẩm Hi ngồi cùng xe với Hà Chi Châu và Hầu Tử. Tráng Hán, Diệp Tố Ảnh cùng Lâm Dục Đường ngồi trên chiếc xe còn lại.

Trong xe taxi, Thẩm Hi chán nản không muốn động đậy. Cô biết hành động tối nay của mình là không đúng, nhưng cô đã chủ động xuống nước nhiều lần rồi. . . . . . Thẩm Hi lại liếc mắt nhìn qua Hà Chi Châu thêm hai lần nữa, anh quay sang nhìn thẳng vào cô, nhàn nhạt nói: "Em lén nhìn tôi rất nhiều lần."

Thẩm Hi thở phì phì, vừa uất ức vừa khó chịu: "Vất vả lắm mới có một người bạn trai, nhìn một chút cũng không được sao?"

Hà Chi Châu nhất thời nghẹn họng, anh vòng tay qua đặt lên vai của Thẩm Hi, đem cả người cô ôm vào trong ngực, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Dĩ nhiên là được, là tôi hẹp hòi, thật xin lỗi. . . . . ."

Thẩm Hi dựa vào trong ngực Hà Chi Châu gật gật đầu.



Mẹ kiếp, còn có thể buồn nôn hơn được không?! Hầu Tử ngồi ở ghế trước thầm nôn ra máu, hạ cửa kính xuống, quay mặt nhìn ra bên ngoài cảm thụ gió đêm lướt qua. Anh trai lái xe cũng cảm khái, nhẹ nhàng nói với Hầu Tử: "Nhìn mãi rồi quen thôi, như tôi đây này, hiện giờ thấy cũng không còn cảm xúc gì nữa."

Hầu Tử: ". . . . . ."

Bên trong xe taxi đi phía sau, Tráng Hán ngồi ở ghế trước, Lâm Dục Đường cùng Diệp Tố Ảnh ngồi ở ghế sau. Diệp Tố Ảnh là một người rất biết nói chuyện, suốt dọc đường cô đều kể chuyện châm chọc ông chủ công ty thực tập của mình, cuối cùng còn tổng kết một câu: "Thực con mẹ nó mệt mỏi quá mà!"

Lâm Dục Đường nghe xong chỉ nói: "Nào có đáng sợ như cậu nói chứ."

"Chính là đáng sợ như thế đấy!"

Tráng Hán ngồi ở phía trước, tâm tình phức tạp thở ra một hơi. Đầu năm nay làm vật hy sinh cũng khó quá đi, anh ta quay sang nói với chú lái xe: "Chú ơi, có thể bật nhạc lên không?"

Tài xế bật đĩa nhạc bài “Quả táo nhỏ” lên, sau đó cả xe tràn ngập giai điệu “Em là quả táo nhỏ của anh~”, thuận lợi đi tới KTV.

——

Bên trong KTV, sau khi gào rú độc diễn một mình vài bài hát đơn thì Tráng Hán không còn cảm thấy hứng thú gì nữa. Anh ta chọn thêm hai bài nữa, đều dùng cái giọng kinh khủng của bài “Quả táo nhỏ” mà hát. Cuối cùng Tráng Hán cũng buông tha cho lỗ tai của mọi người, chạy tới một góc cùng Hầu Tử chơi oẳn tù tì.

Diệp Tố Ảnh điều chỉnh hơi thở rất tốt, có thể hát được những âm cao. Cô hát trọn cả một bài “Cao nguyên Thanh Tàng” mà không hề hụt hơi, Thẩm Hi cũng bắt đầu thấy kính nể cô.

Ngồi một lúc lâu, Thẩm Hi dần cảm thấy mệt mỏi, ở trước mặt Hà Chi Châu ngáp một cái. Ánh mắt của anh nhìn cô rõ ràng đang ám chỉ “tất cả đều là do cô tự tìm mệt vào thân”.

Thẩm Hi bị sỉ nhục trong vô hình, cô lập tức lấy lại tinh thần gia nhập vào trò chơi của Tráng Hán. Trò chơi cũ rích, người nào thua thì phải nói lời thật lòng hoặc phải chịu phạt. Bởi vì có huấn luyện viên Diệp ở đây, nên vừa mới chơi cũng tuân thủ quy tắc lắm, nhưng càng lúc lại càng quá đáng.

Thẩm Hi thua thảm hại, những bí mật riêng tư đều bị vặn hỏi nói hết ra ngoài. Tất cả mọi người đều uống rượu, thần kinh hưng phấn nhưng đầu óc lại hồ đồ. Hà Chi Châu cũng chơi vài ván, thắng cũng không thấy có ý nghĩa gì nên cuối cùng miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon nhìn Thẩm Hi chơi thua không ngừng, liên tục bị mọi người đặt câu hỏi bắt phải trả lời.

"Bạn khuê phòng hiện giờ của em là ai ?" Tráng Hán hỏi câu đầu tiên, lông mày thô phấn chấn giật giật.

Thẩm Hi: "Đậu Đậu."

Diệp Tố Ảnh hỏi tiếp: "Nếu Đậu Đậu và bạn trai Hà thần của em cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai trước?"

Thẩm Hi giơ tay lên hỏi ngược lại: "Tại sao bạn trai của em lại ở cùng một chỗ với Đậu Đậu?"

Được rồi, Diệp Tố Ảnh đành phải buông tha câu hỏi này.

Có người bật cười, Hà Chi Châu cũng khẽ nhếch khóe miệng. Thẩm Hi quay lưng lại ngáp một cái, cố gắng không để Hà Chi Châu nhìn thấy.

Hết người này đến người kia hỏi, cuối cùng cũng tới lượt Lâm Dục Đường hỏi Thẩm Hi. Anh nhìn Thẩm Hi, sau đó dùng giọng điệu vui đùa hỏi cô: "Nếu anh và Hà Chi Châu cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai trước?"

Lâm Dục Đường vừa dứt lời, khóe miệng của Hà Chi Châu lập tức giật giật. Dáng vẻ của Lâm Dục Đường vô cùng tự nhiên, nụ cười đùa giỡn trên mặt hết sức đơn thuần. Ở trong mắt mọi người, Lâm Dục Đường giống như đang đứng ở vị trí thanh mai trúc mã để hỏi vậy, cho nên ai cũng cảm thấy rất bình thường.

Chỉ là trò chơi mà thôi.

Tại sao lại là vấn đề này vậy? Thẩm Hi có hơi choáng váng mệt mỏi, cô ngả lưng tựa vào ghế salon uất ức nói: "Thật quá đáng, tại sao ai cũng bắt em phải cứu thế? Em chỉ có thể bơi được đến 3m là cùng, đâu phải anh không biết chứ."

Lâm Dục Đường cười cười: "Nhất định phải chọn một, chỉ là một giả thiết mà thôi, những nhân tố thực tế không cần quan tâm." Anh quyết không cho Thẩm Hi cơ hội thoái thác.

Được rồi, nhưng khó trả lời quá đi. Đầu óc của Thẩm Hi lại càng mơ hồ, đấu tranh kịch liệt không ngừng. Cô thật sự nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ; nếu cả hai cùng rơi xuống nước mà cô chỉ có thể cứu được một thì sẽ cứu ai đây nhỉ? Vấn đề này không phải là thể hiện xem ai là người quan trọng hơn sao? Cô lén lút liếc qua Hà Chi Châu một cái, không ngờ anh lại quay mặt sang hướng khác, bộ dạng lạnh lùng.

Thẩm Hi hừ hừ hai tiếng, chỉ thẳng tay vào Lâm Dục Đường: "Đương nhiên là phải cứu Đường Đường rồi!"

Lâm Dục Đường cười hết sức vui vẻ, tầm mắt vô ý quét qua Hà Chi Châu; mà Hà Chi Châu thì chỉ nhẹ nhếch đuôi mắt lên, bàn tay đặt ở sau lưng Thẩm Hi của anh rất muốn đánh cho cô một cái thật đau.

Hầu Tử và Tráng Hán đều đã ngà ngà say, sau khi Thẩm Hi đưa ra câu trả lời, Hầu Tử lớn mật vỗ vỗ bả vai Hà Chi Châu: "Lão đại, đáng đời cậu!"

Tráng Hán say rượu thì bỗng trở nên kỳ quái, anh ta cầm lên micro lên, rung đùi đắc ý hỏi: "Lão đại, cậu mau phát biểu một chút về tâm tình chua xót của cậu lúc này đi!"

Hà Chi Châu một từ cũng không muốn nói, anh bình thản đẩy micro trong tay Tráng Hán ra, thong thả đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài một lát, các cậu cứ chơi tiếp đi."

Suy nghĩ của Thẩm Hi hỗn loạn, tuy rằng cô có thể ngồi thẳng nhưng hoàn toàn là do Hà Chi Châu đỡ lấy. Hiện tại anh rời đi, Thẩm Hi cũng thuận thế nghiêng người nằm bẹp xuống ghế.

Hầu Tử cùng Tráng Hán say rượu cũng ngã xuống theo, cả hai nằm song song với nhau mà ngủ trên ghế salon.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc réo rắt, là nhạc đệm của một bài hát cũ. Đây là bài song ca mà Thẩm Hi đã chọn.

Diệp Tố Ảnh đi tới, chỉnh lại vị trí đầu cho Thẩm Hi để cô ngủ được thoải mái hơn. Sau đó lại đi qua ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Đường, oán trách một câu: "Tối nay cậu hơi quá đấy!"

Thẩm Hi sắp chìm vào giấc ngủ, tuy suy nghĩ không được rõ ràng lắm, nhưng trái tim so với đầu óc còn nhạy cảm hơn, trong lòng đã buồn bực xoắn xuýt lại một chỗ rồi. Thẩm Hi chợt giật mình tỉnh táo lại, ngồi phắt dậy hô lớn với Lâm Dục Đường: "Lâm Dục Đường, anh đi tìm Hà Chi Châu trở về cho em, nếu không chúng ta tuyệt giao!"

Lâm Dục Đường rót một chút nước soda đỏ vào trong ly, anh bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Hi: "Được, anh đi tìm ngay bây giờ đây."

Nước mắt của Thẩm Hi rơi xuống.



Lâm Dục Đường cường điệu nói với cô: "Hi Hi, vừa rồi chỉ là trò chơi, trò chơi mà thôi, không có ai coi là thật đâu."

Hai mắt Thẩm Hi đỏ ngầu, không nói gì cả.

Lâm Dục Đường: "Thật xin lỗi."

Thẩm Hi lau lau nước mắt: "Vậy anh đi tìm anh ấy luôn đi."

Lâm Dục Đường nhìn Thẩm Hi, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy, giống như nước hồ mùa đông, tất cả sóng lớn mãnh liệt đều chìm hết xuống dưới đáy. Anh chỉ gật đầu một cái đồng ý.

Lâm Dục Đường cũng rời khỏi phòng, Thẩm Hi ngồi xếp bằng trên ghế sa lon nhỏ giọng khóc sụt sùi. Hà Chi Châu trêu tức cô, Lâm Dục Đường cũng trêu tức cô. Cô nghĩ có khi tìm một người có tính cách tương tự như cô làm bạn trai mới được. Cô và Hà Chi Châu không thích hợp một chút nào cả! Không thích hợp! Không thích hợp!

Thẩm Hi khóc mệt ngủ thiếp đi, lúc ngủ còn nấc lên vài tiếng. Sau đó cả phòng lớn chỉ còn lại Diệp Tố Ảnh, cô bước tới đem chân của Thẩm Hi duỗi thẳng ra, tắt nhạc cùng đèn trong phòng.

——

Lâm Dục Đường ở dưới đại sảnh của KTV gặp được Hà Chi Châu. Đúng lúc Hà Chi Châu đang quay trở lại, trên tay anh còn cầm một túi tiện lợi đựng nước giải rượu mua từ tiệm thuốc. KTV Thái Hồng nằm ở tầng 7 và tầng 8 của tòa cao ốc Tân Thế Giới. Tầng 7 có khu tổ chức tiệc đứng ăn khuya, hiện tại đã quá nửa đêm, so với tầng 8 thì dưới đó náo nhiệt hơn rất nhiều.

"Muốn nói gì à?" Hà Chi Châu mở miệng.

KTV khá yên tĩnh, chỉ có một đôi tình nhân đang hôn nhau điên cuồng, quần áo của cô gái đã bị vén lên hơn phân nửa. Hà Chi Châu làm như không thấy, bước đến sofa ngay sát cửa sổ, mặt không đổi sắc ngồi xuống.

Lâm Dục Đường ngồi đối diện Hà Chi Châu, anh đã giả bộ suốt cả một buổi tối, bây giờ cũng đã mệt mỏi rồi. Lâm Dục Đường nghiêng đầu nhìn về cảnh đêm ở bên ngoài, từ trên cao nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp không dứt, trông giống như những dải lụa đang tỏa sáng giữa chốn thành thị.

Khi Lâm Dục Đường cùng Hà Chi Châu đều ngồi xuống, đôi tình nhân bên kia chỉ có thể dời đi thay đổi trận địa. Trước khi đi, người đàn ông còn đặc biệt khó chịu mắng một câu: "Lũ gay!"

Ha ha.

Hà Chi Châu nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng của đôi nam nữ này, cả người thoải mái dựa vào ghế sofa, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cô ấy đâu?"

Lâm Dục Đường bình tĩnh mở miệng: "Sau khi cậu đi, cô ấy khóc muốn tôi xuống tìm cậu. Nói rằng nếu không tìm được cậu thì sẽ tuyệt giao với tôi. Có lẽ hiện tại đã khóc xong ngủ rồi."

Hà Chi Châu cười hai tiếng, trong đầu hiện lên dáng vẻ khóc sụt sùi Thẩm Hi, từng giọt nước mắt rơi hết vào trong lòng anh, an ủi trái tim đang nhíu lại trong lồng ngực này.

"Về chuyện Thẩm Hi, với tư cách là bạn cùng phòng tôi cảm thấy rất có lỗi." Hà Chi Châu mở miệng, "Nhưng cậu không nên trói buộc cô ấy, người chần chừ cũng đâu phải là Thẩm Hi."

"Lâm Dục Đường ngước mắt, vấn đề này tất nhiên anh hiểu rất rõ ràng. Lâm Dục Đường hỏi ra nghi vấn lớn nhất của mình: "Hà Chi Châu, cậu và Thẩm Hi đã xảy ra chuyện gì đó có phải không?"

Hà Chi Châu nhất thời không lên tiếng.

Lâm Dục Đường lấy điện thoại di động ra, mở một video đưa cho Hà Chi Châu xem. Hà Chi Châu nhìn qua, thấy trên màn hình "mình" vừa nhảy điệu thiên nga, vừa nhái lại điệu nhảy của Michael Jackson, đến chỗ này thì vừa nhức đầu lại vừa buồn cười. Anh tắt video, đưa di động trả lại cho Lâm Dục Đường: "Trong lòng cậu đã có đáp án rồi đấy thôi, câu trả lời của tôi dĩ nhiên là YES."

Qủa nhiên là thế.... Lâm Dục Đường xoa trán, nhớ lại tất cả những điều hoang đường đã diễn ra. Suy đoán của bản thân đã được giải đáp, tâm tình lại càng trở nên rối loạn. Lâm Dục Đường bình ổn lại cảm xúc hồi lâu mới nói :"Sự thật đúng là quá quái ác."

Hà Chi Châu cam chịu cách nói của Lâm Dục Đường.

Lâm Dục Đường bỗng bật cười, rồi lại bất đắc dĩ ảo não: "Tuy rằng là thế nhưng Thẩm Hi cũng đã lựa chọn cậu. Quan hệ vốn dĩ giữa tôi và cô ấy cũng sẽ không thay đổi."

Hà Chi Châu đương nhiên hiểu điều này, hỏi lại: "Dục Đường, lời này của cậu là khoe khoang hay là nhắc nhở thế?"

Lâm Dục Đường buông tay: "Không cần thiết phải khoe khoang, chỉ đơn thuần là nhắc nhở bao gồm cả chuyện tối nay."

Hà Chi Châu không nói lời nào, thân thể ngả ra sau, tay trái đặt lên trên bàn trà trước mặt, anh đè ép lại cảm xúc đang dâng lên, hỏi tiếp: "Nhắc nhở cái gì?"

Lâm Dục Đường lại quay sang nhìn ánh đèn đêm lấp lánh đầy màu sắc ở bên ngoài một lần nữa, giọng nói so với bóng đêm còn lạnh hơn: "Quan hệ giữa tôi và Thẩm Hi sẽ không thay đổi dù cậu có thừa nhận hay không. Vị trí của cậu ở trong lòng Thẩm Hi không thể so sánh với tôi được. Hà Chi Châu, tôi hiểu rõ tính tình của cậu, cậu quá kiêu ngạo. Có một số việc cậu không nói nhưng không có nghĩa là cậu không để ý. Giống như tối nay, cậu đã rất để tâm rồi, nhưng cậu lại e ngại kết quả nhận được, ai là người sẽ bị tổn thương nhất?"

Hà Chi Châu nhìn về phía Lâm Dục Đường, ánh mắt nhàn nhạt, bên trong dường như ẩn giấu một con sông lưu động, trầm tĩnh lại mãnh liệt.

Lâm Dục Đường đứng lên, gằn ra từng chữ: "Hôm nay, câu mà tôi muốn nói với cậu nhất là, đừng dùng sự kiêu ngạo của cậu làm tổn thương cô ấy. Cậu cảm thấy Thẩm Hi không hiểu chuyện, nếu quả thật đã để ý như vậy thì cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ, đúng không!"

Lâm Dục Đường nói xong, xoay người rời khỏi đại sảnh. Hà Chi Châu lấy di động ra xem một chút, đã 2 giờ sáng rồi. Anh mang theo thuốc mua được quay lại phòng KTV.

Trong phòng đã không còn ầm ĩ tiếng nhạc nữa. Màn hình lớn vẫn không ngừng chiếu một MV nào đó, đèn đã tắt gần hết. Thẩm Hi nằm co ở trên ghế salon ngủ thiếp đi. Hà Chi Châu bước tới, nâng người Thẩm Hi dậy ôm vào trong ngực, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cô.

Đột nhiên bị người khác ôm lấy, Thẩm Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, khóe mắt ướt át, cũng sắp đóng ghèn vào rồi. Cô híp mắt nhìn thấy Hà Chi Châu, mơ hồ lầm bầm một câu: "......Hà Chi Châu tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp!"

Hà Chi Châu chớp mắt. Cô ấy đang nói cái gì?!

Hai mắt Thẩm Hi nặng trĩu, nằm ở trong ngực anh ngủ thật thoải mái, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.

Hà Chi Châu nhắm mắt lại, anh cần nghĩ ra biện pháp, làm ngày mai Thẩm Hi phải quên hết những lời này đi mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook