Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 52

Tùy Hầu Châu

10/02/2015

Mặt trời đang dần lên cao, Thẩm Hi ngồi xổm xuống cuộn mình thành một cái nấm nhỏ thật lôi thôi, nhưng Hà Chi Châu thế nào mà mãi vẫn chưa tới chứ!

Anh bảo vệ nhìn mãi liền thấy không ổn, liền bảo cô đi vào trong ngồi điều hòa cho mát: " Thẩm tiểu thư, vào bên trong ngồi cho mát một chút.".

Thẩm Hi nghiêng đầu liếc nhìn sang chỗ khác, nếu như hiện tại đi vào trong ngồi thì không phải hơn nửa giờ ngồi đợi sẽ thành công cốc rồi sao? Vốn cô còn nghĩ ngồi chờ ở dưới nắng là muốn biểu hiện một chút. Bây giờ nếu chân trước mới vừa bước vào cửa mà Hà Chi Châu chân sau lại tới đây thì làm thế nào? Chẳng phải là thua thiệt lớn rồi sao?

Thẩm Hi ôm suy nghĩ như vậy, liền kiên định cự tuyệt ý tốt của anh bảo vệ: "Không cần, cám ơn anh."

Được rồi, anh bảo vệ cũng không miễn cưỡng nữa, anh cắt một miếng dưa hấu ăn, vừa ăn vừa nhìn đám người ngoài đường. Thẩm Hi quay đầu, dưa hấu ướp đá kia đã vô tình cướp đi kiên quyết của cô rồi, hiện tại nếu thay đổi chủ ý có còn chưa không?

Cô cúi đầu, điện thoại di động vừa báo có tin nhắn mới, là Hà Chi Châu gửi tới ——"Phượng hoàng bên dưới cái ô kia là em à?"

Có ý gì, mới hai ngày không gặp đã không nhận ra bạn gái mình? Thẩm Hi tức giận ngẩng đầu lên, đi lòng vòng, nhưng lại không nhìn thấy Hà Chi Châu đâu cả.

Hà Chi Châu dẫn cả em họ Chung Dục đi theo, đang từ đại lộ đi tới. Vừa từ thành phố S lái tới, xe lại không có biện pháp đi vào, chỉ có thể dừng ở bên ngoài điểm đậu xe thu lệ phí. Trong lúc đại khái còn khoảng 200m đường nữa là tới, Chung Dục đã không giữ được bình tĩnh rồi, không ngừng oán trách bên tai Hà Chi Châu: "Lần trước, anh đã buộc em phải làm loại chuyện đó, lần này lại muốn đem em đến đây, ba mẹ đã đồng ý bỏ tiền để cho em đi du lịch châu Âu rồi, chuyện anh phải đi gặp cha mẹ vợ thì có liên quan gì tới em chứ!"

Hà Chi Châu vừa liếc mắt sang, Chung Dục lập tức khiêm tốn hơn một chút, nhưng vẫn tức giận rống một câu: "Em nóng!".

Hà Chi Châu liền phán: "Nóng thì đi nhanh lên."

Chung Dục uất ức, nhấc tay nâng hộp quà cùng với quả dưa hấu lên nói: "Vậy tại sao em lại phải xách những quà tặng này, cũng không phải là đi đến nhà bạn gái của em!".

Hà Chi Châu quét mắt nhìn đồ trong tay em họ, xác thực là cậu ta cầm nhiều hơn so với mình. Vì vậy anh liền trấn an: "May là có cậu nhắc, đợi đến cửa, cậu đưa cho tôi cầm là được.".

Chung Dục: "Vô sỉ!"

Hà Chi Châu: "Không vui thì lập tức quay trở về thành phố S, sau đó đi đến một chỗ tốt mà phun ra."

Chung Dục á khẩu, lập tức hóa thân tiểu thư đồng vui sướng đi trước mở đường, vừa mới đi đươck vài bước liền quay đầu nói: "Anh à, em nhìn thấy bạn gái nhỏ của anh rồi, có phải là cái nấm nhỏ lôi thôi trước mặt kia hay không?"

Thẩm Hi chậm rãi đứng lên, nhìn Hà Chi Châu cùng với Chung Dục đang đi đến, trong tay hai người đều là hộp quà tặng, ngoài ra trong tay chung Dục còn có một trái dưa hấu nữa.

Ôi ôi, làm sao bọn họ lại biết cô đang thèm ăn dưa hấu chứ.

Thẩm Hi đi lên hai bước, bọn họ cũng từ đối diện xuyên qua, đi thẳng đến chỗ của cô. Chung Dục đi phía trước, Hà Chi Châu đi theo phía sau, cằm của cậu em này đang hất lên thật cao, lúc tới nơi, còn ưu nhã ném ra một câu: "Hel¬lo!"

Thẩm Hi rất vui khi nhìn thấy em trai nhỏ Dục Đình, mặt tươi cười rực rỡ nhào đến thăm hỏi: "Dục Đình, đã lâu không gặp."

"Không phải là Dục Đình, mà là đất thiêng sinh ra hiền tài! \\\\\\\\\\\\\\\" trong nháy mắt Chung Dục liền xù lông lên, mệt quá, muốn nhớ được cái tên cũng không phải là chuyện khó khăn gì cơ chứ, đằng này…

Hà Chi Châu vỗ vỗ vai Thẩm Hi nói: "Đừng bắt nạt nó nữa, anh sợ sau này nó sẽ âm thầm trả thù chúng ta mất."

"Được rồi, chị biết rõ là đất thiêng sinh ra Dục hiền tài rồi, nhưng không phải gọi Dục Đình sẽ thân thiết hơn sao. . . . . . Chung Dục, em có nóng không?". Thẩm Hi chủ động lấy lòng, còn xách giúp cả dưa hấu trong tay cậu ta nữa.

Chung Dục vẫn còn là một thanh niên mới lớn hay xấu hổ nên liền xách đồ đi ở phía trước, vừa đi vừa nói: "Nóng chết, thật là nóng chết người mà..., hai người mau lên."

——

Thiết kế bên trong "Đình Loan Phác Thự" cũng không tệ lắm, một đường đều có cây xanh che nắng, Thẩm Hi cụp ô lại, bùi ngùi nói với Hà Chi Châu: "Anh Hà, em thấy hơi khẩn trương."

Hà Chi Châu nhàn nhạt đáp một câu: "Người khẩn trương ở đây không phải là anh sao?"

Thẩm Hi: "Anh mà cũng khẩn trương sao?"

Hà Chi Châu không lên tiếng, Thẩm Hi ngẩng đầu, liền nhìn thấy anh gật đầu xác nhận, sau đó chống lại tầm mắt dò hỏi của cô giải thích: "Anh đoán, cha của em sẽ không thích anh."

Thẩm Hi mở to hai mắt, không ngờ anh lại đoán được, không hiểu hỏi lại: "Vậy sao anh còn dám tới?"

Hà Chi Châu đáp: "Bởi vì như thế, nên anh mới nhất định phải tới đây một chuyến."

Thẩm Hi cười cười, cầm lấy tay của Hà Chi Châu, nhưng anh lại dè dặt mà cho tay vào trong túi áo, không để cho cô như ý.

Thẩm Hi không hiểu, mắt tròn như hòn bi, Hà Chi Châu liền vỗ xuống tay của cô: "Đừng quá thân mật, không tốt."

Thẩm Hi trừng mắt nhìn, thật không nghĩ tới bình thường anh vẫn lạnh nhạt, thanh cao mà hiện tại lại biết xử lý những chuyện như thế này.

Hà Chi châu cũng không muốn bản thân phải xử lý, chỉ là lúc mấu chốt lại không thể không nắm bắt. Lần này anh tới thành phố H trừ việc đến thăm Thẩm Hi, vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận của bạn trai tới chào hỏi người nhà của cô. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, mà anh đã bị thua thiệt một lần rồi.

Thôi được, cô đã hiểu, cũng rất ủng hộ hành động này của anh.

Thẩm Hi dẫn Hà Chi Châu và Chung Dục đi tới trước cửa nhà mình, sau đó ấn lên chuông cửa. Cửa thật chậm chạp mãi vẫn chưa mở ra, bọn họ cũng không biết ở bên trong ông nội Thẩm cùng với Tiểu Nguyệt đã sớm đứng ở bên cạnh cửa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Ông nội Thẩm đã nhận ra Hà Chi Châu, liền chỉ vào cậu thanh niên bên cạnh đang ngó dáo dác hỏi: "Đây là người nào?"

Tiểu Nguyệt không chịu nổi tính tò mò này của ông nội Thẩm, liền nói: "Ngài có thể đi vào trước không, chẳng phải cháu mở cửa sẽ biết ngay sao?"

Ông nội Thẩm gật đầu một cái, vội vàng đến bên ghế sofa ngồi xuống, cầm báo lên giở ra xem.

Thẩm Hi chờ ở bên ngoài một lúc cũng không bình tĩnh nổi rồi, lại ấn lên chuông cửa gọi to: "Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!".

Lúc này Tiểu Nguyệt mới chậm rãi mở cửa, vừa mở vừa giải thích: "Ha ha, ha ha, mới vừa rồi chị ở trong phòng bếp nướng bánh mì."



Thẩm Hi còn lâu mới tin lời này của Tiểu Nguyệt, cô dẫn Hà Chi Châu vào nhà, giới thiệu Tiểu Nguyệt, sau đó run run chỉ vào bên trong nói: "Anh Hà, đây chính là nhà em."

Hà Chi Châu liền cất lời khen: "Rất đẹp."

Thẩm Hi ngượng ngùng cười cười không nói.

"Mau vào đi, bên ngoài nóng lắm.". Ngô Linh ra đón tiếp rất đúng lúc.

Thẩm Hi vội giới thiệu: "Mẹ em."

Hà Chi Châu: "Cháu chào dì."

"Tốt, tốt, tốt.".

Chung Dụ cầm túi quà đưa tới, Ngô Linh vội vàng nhận lấy, trách móc nói: "Các cháu thật là, người tới là được rồi, sao lại mang nhiều đồ đến như vậy."

"Đều là chút quà mọn thôi ạ.". Hà Chi Châu liền nói.

Chung Dục đứng ở bên cạnh Hà Chi Châu, một giây trước còn tỏ vẻ phách lối, vừa đi vào liền trở nên ngoan ngoãn, quay sang phía Ngô Linh nịnh nọt: "Dì à, dì thật là trẻ quá ạ, chị Hi Hi lớn lên trông thật giống dì."

Ngô Linh cười không khép miệng đáp: "Còn trẻ trung gì nữa chứ, sắp thành bà già rồi.".

Chung Dục liền mở miệng ngọt sớt: "Dì quá khiêm tốn rồi, nếu như không phải lúc trước chị Hi Hi có nói qua với cháu thì cháu còn tưởng rằng dì là chị của chị ấy đấy."

Hà Chi Châu liếc nhìn Chung Dục, xác định rằng mình đã mang đúng người. Trước tiên anh liền tự giới thiệu: "Thưa Dì, cháu là Hà Chi Châu, còn cậu ấy là em họ của cháu , Chung Dục."

"Chung Dục?". Ông nội Thẩm thấy bản thân bị bỏ quên liền đi tới, đọc đọc tên của Chung Dục.

Chung Dục đã có vết xe đổ, vội vàng khoát tay giải thích: " Dục ở đây chính là đất thiêng sinh hiền tài, không phải Dục trong Dục Đình đâu ạ."

Ông nội Thẩm: ". . . . . ."

Tiểu Nguyệt mới học đến năm thứ hai trung học, không biết hai Dục này có gì giống nhau, liền hỏi ra nghi ngờ của mình: "Có gì khác nhau sao?"

Chung Dục: ". . . . . . Không khác nhau ạ."

Hôm nay Thẩm Kiến Quốc bắt buộc phải đi làm, tuy người đi công ty, nhưng tâm vẫn còn để ở nhà. Từ lúc xế chiều vẫn gọi điện thoại cho Ngô Linh để bà báo cáo tiến trình. Ngô linh lúc vừa mới cong nghiêm túc thực hiện chỉ thị nhưng sau lại mải mê nói chuyện với Hà Chi Châu và Chung Dục nên liền quên mất.

Đáng thương Thẩm Kiến Quốc, vẫn còn ở đó khổ sở chờ tin tình báo của vợ mình.

Ngô Linh tạm thời không nhắc đến quan hệ của con gái mình cùng với Hà Chi Châu, chỉ coi như là bạn của Hi Hi đến nhà chơi mà thôi. Cho nên vấn đề trò chuyện đều xoay quanh những đề tài bình thường, kết quả là càng tán gẫu càng hài lòng, không biết là con trai nhà ai mà nuôi dạy tốt như vậy.

Trong lúc đó, Chung Dục liền gọi một cú điện thoại, đến quấy lễ tân của một khách sạn. Cậu ta muốn đặt một phòng ở đó sợ đến muộn sẽ không đặt được nữa.

Ngô Linh thấy thế vội vàng ngăn cản: "Ai ai, ở khách sạn làm gì, nếu không ngại thì cứ ở lại đây đi."

Chung Dục nhìn về phía Hà Chi Châu, thấy khóe miệng của anh hơi vểnh lên, liền quay sang Ngô Linh nói: "Sợ sẽ phiền toái cho gia đình mình ạ."

Ngô Linh liền cười đáp: "Phiền toái gì chứ, cứ xem như đang ở nhà mình đi, dì đã bảo Tiểu Nguyệt dọn dẹp phòng rồi."

Đồng thời Ngô Linh một lần lại một lần cúp điện thoại của Thẩm Kiến Quốc, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời. Thẩm Kiến Quốc không còn tâm tình nào để tiếp tục làm việc nữa, cuối cùng liền trực tiếp trốn việc về nhà.

Vừa về tới nhà, quả nhiên liền khẳng định những phỏng đoán kia của mình, không biết "Tại Hà Chi Châu" đã dùng chiêu trò gì, mà người một nhà đã toàn bộ bị hàng phục rồi.

Lúc ăn cơm tối, tất nhiên là có cả sự góp mặt của Hà Chi Châu cùng với Chung Dục trên bàn ăn của nhà họ Thẩm. Ngô Linh khe khẽ huých cùi chỏ của Thẩm Kiến Quốc, không vui hỏi: "Sao ông cứ nhìn tay của Tiểu Hà làm gì vậy?"

Nhìn cậu ta làm ra động tác Hoa lan chỉ cứ còn làm gì nữa! Thẩm Kiến Quốc có nỗi khổ mà không nói được, hiện tại chỉ còn lại một mình ông tiếp tục chiến đấu mà thôi !

Ngô Linh mới chỉ dọn dẹp một gian phòng khách, bởi vì không nghĩ Hà Chi Châu còn dẫn theo người nhà đến, nên sau khi ăn xong định sửa sang lại thư phòng để cho Chung Dục ngủ. Chung Dục liền khoát khoát tay nói: "Cháu chen chúc cùng với anh họ là được rồi ạ, khi còn bé chúng cháu cũng thường hay ngủ chung.".

Nếu đã như vậy, Ngô Linh cũng không rầy rà nữa.

Mà lúc này ở trong thư phòng đối diện, Hà Chi Châu mới vừa lên lâu, liền bị Thẩm Kiến Quốc gọi vào bên trong.

"Chú Thẩm.". Hà Chi Châu khiêm tốn chào Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc rót hai ly trà, ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề thứ nhất: "Cha của cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"

Hà Chi Châu vội trả lời: "Ba cháu kết hôn muộn, năm nay đã 54 rồi ạ."

Thẩm Kiến Quốc nhấp một ngụm trà nói tiếp: "Vậy sao lúc trước, cậu nói ông ấy ít tuổi hơn tôi, tôi mới có 51 thôi."

Mới chỉ có 51 tuổi thôi đấy. . . . . . Thật ra thì Thẩm Kiến Quốc cũng kết hôn đặc biệt muộn, lúc ấy tuyệt đối là trai già lớn tuổi rồi, Thẩm Hi lại là con gái duy nhất, mà so với ba của các bạn học của Thẩm Hi ông vẫn luôn già nhất, cho nên mỗi lần họp phụ huynh ông đều cố ý ăn mặc cho trẻ hơn một chút.

Hà Chi Châu lại không hiểu nỗi đau về tuổi tác này của Thẩm Kiến Quốc, anh cũng không biết lúc ấy Thẩm Hi lại nói tuổi của cha mình ít đi nhiều như vậy, nhất thời cũng không tìm được lời nào để giải thích, cũng không thể nói là mình nhớ nhầm được.

"Chẳng lẽ cha của cậu cũng rất để ý đến cái này?". Cuối cùng Thẩm Kiến Quốc cũng tìm được lý do cho mình.

Hà Chi châu sửng sốt hai giây, sau đó liền cứng đờ gật đầu đáp: "Đúng vậy ạ."

Anh cần phải giả bộ! Vẫn phải tiếp tục giả bộ! ! ! Thẩm Kiến Quốc liền đứng lên, nói thẳng: "Tại Hà Chi Châu, lần trước chúng ta gặp mặt, không phải là cậu rất vui vẻ cởi mở sao?"



". . . . . ."

Huyệt thái dương của Hà Chi Châu liền giật giật, nửa ngày mới tìm ra được một lý do: "Không phải vậy đâu, chú Thẩm, lần trước làm như vậy là bởi vì Thẩm Hi nói với cháu rằng chú thích người có tính tình hoạt bát, cho nên cháu mới. . . . . ."

Thẩm Kiến Quốc giật mình: ". . . . . . Thật như vậy phải không?"

Hà Chi Châu lập tức gật đầu như giã tỏi.

Thẩm Kiến Quốc lại hỏi: "Vậy còn cái weibo kia thì sao, cậu giải thích thế nào về chuyện mỗi ngày đều làm nũng, cũng là cố ý thu hút tôi sao?"

Chuyện này giải thích có vẻ dễ dàng hơn một chút. Hà Chi Châu hít sâu một hơi, trực tiếp nói thẳng: "Cái tài khoản đó vẫn do Thẩm Hi quản lý, còn ID thật sự cháu chính là Lewis, 'Tại Hà Chi Châu' chỉ là một trò chơi của Thẩm Hi mà thôi."

Thẩm Kiến Quốc lần này không thể phản đối. Một người đàn ông phải có bao nhiêu nhẫn nại mới có thể dễ dàng đưa danh tiết của mình ra cho bạn gái chà đạp.

Thẩm Kiến Quốc xuống lầu tìm con gái đối chất, sự thật quả nhiên giống như lời của Hà Chi Châu đã nói. Ông nghe xong liền chọc chọc vào gáy của Thẩm Hi nói: "Kỳ quái!"

Rồi ông lại đi lên lầu lần nữa, lấy điện thoại di động ra tìm cái tên Lewis, ngoài ý muốn lại phát hiện Lewis đã chú ý đến mình, hơn nữa từ lần trước gặp mặt, Lewis vẫn một mực like cho mình.

"Hùng sư trong gió" đăng bao nhiêu bài, thì Lewis liền like bấy nhiêu bài, hơn nữa ông còn phát hiện mình cùng với Hà Chi Châu đều ủng hộ một đội bóng giống nhau....

Nếu Thẩm Kiến Quốc còn điểm này không vui, thì đó chỉ là: "Thằng bé Hà Chi Châu sao lại để tâm nhiều như vậy chứ!"

--

Buổi tối, Chung Dực cùng với Hà Chi Châu ngủ chung trên một giường lớn, tướng ngủ của Chung Dực rất kém, vừa lên giường liền nằm thành hình chữ bát. Nhưng Hà Chi Châu chỉ có thể dung nạp được tướng ngủ của Thẩm Hi nhà anh mà thôi, còn đối với Chung Dưc thì liền trực tiếp đá xuống giường: "Nằm cho ngay ngắn!"

Chung Dục uốn éo thân hình, thấy anh họ đang cầm điện thoại di động, không khỏi tò mò hỏi: "Đang làm gì vậy?"

"Gởi tin nhắn."

"Với ai?"

"Thẩm Hi."

"Có bệnh à, không phải chị ấy đang ở cách vách sao?" Chung Dục không rõ hỏi.

Hà Chi Châu cũng không giải thích quá nhiều. Chung Dục suy nghĩ một lát cuối cùng cũng hiểu: "Anh họ, em phát hiện anh quá để tâm rồi."

"Vậy sao?" Hà Chi Châu cũng không thừa nhận rằng mình không nhìn xa, anh chỉ đem suy tính toàn bộ vấn đề cho chu toàn mà thôi. Sau đó anh nói với Chung Dục: "Anh sẽ kết hôn với Thẩm Hi."

Chung Dục lật người, nghiêm túc hỏi: "Nhưng hiện tại suy tính đến vấn đề này, có phải là quá sớm hay không?"

Hà Chi Châu liền trả lời ngay :"Anh không cho là sớm."

"Còn không sớm." Chung Dục liền phát biểu quan điểm về tình yêu và hôn nhân của mình: "Yêu là yêu, kết hôn là kết hôn, nếu như mà bây giờ em nói yêu, chắc chắn sẽ không suy tính đến chuyện kết hôn. Nếu như phát hiện không thích hợp thì làm thế nào, chia tay có còn kịp nữa không?"

Hà Chi Châu liền lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Có thích hợp hay không, trước khi yêu không phải đã rõ rồi sao?"

"Làm sao rõ được chứ." Chung Dục từ trên giường ngồi bật dậy: "Anh họ, hôm nay em mới phát hiện ra anh thực rất trung trinh, em đã nghĩ ra anh thuộc chòm sao gì rồi."

Hà Chi Châu cảm thấy thật nhàm chán, liền tắt đèn, ngủ.

Chung Dục vẫn còn đang mải tính tính toán toán, tới lú tính ra liền kinh hãi than: "Cái khỉ gì chứ, anh.... Lại thuộc chòm sao Xử nữ?"

--

Ngày hôm sau Thẩm Hi dẫn Hà Chi Châu và Chung Dục đi dạo một vòng quanh thành phố H, anh phụ trách lái xe, còn cô chỉ đường. Chung Dục ngồi ở phía sau buồn bực đảm đương vị trí kỳ đà cản mũi, bóng đèn lúc mới bắt đầu là 100W, sau lại bị giảm xuống còn có 15W mà thôi.

Chung Dục bị gạt qua một bên, nhưng cũng có lúc phải cần đến cậu ta, ví dụ như -- "Chung Dục, chụp giúp một tấm đi."

Cuối cùng, Chung Dục vẫn bị áp bức ra khỏi tình yêu ngọt ngào như mật của cặp đôi nào đó. Ngày mai sẽ phải đi, CHung Dục lại không bỏ được, cậu ta còn muốn ở lại nhà họ Thẩm, làm con trai của Ngô Linh.

Mới đó mà đã qua hai ngày, thời gian trôi qua thật nhanh. Thẩm Hi nghiêm túc ngồi tính toán, thời gian mình và Hà Chi Châu ở cùng nhau vẫn chưa được tới hai giờ cơ đấy.

Hôm nay, cô dẫn anh đi đến những danh lam thắng cảnh của thành phố H, còn đi xem phim rồi còn đến quảng trường xem ông nội cô khiêu vũ. Những lúc đó đều có Chung Dục kẹp giữa cô và Hà Chi Châu.

Thời gian hai người họ ở cạnh nhau thật là ít ỏi, thậm chí ngay cả hành động thân mật một chút cũng không có.

Nhưng sáng mai anh đã đi rồi, nghĩ lại vãn thấy hơi tiếc nuối. Thẩm Hi xoa xoa hai má của mình, quyết định hành động. Cô cầm điện thoại di động nhắn cho anh, đang muốn gửi đi thì lại thấy Hà Chi Châu nhắn đến -- "Đã ngủ chưa?"

Thẩm Hi liền nhắn lại: "Chưa, đang suy nghĩ đến một chuyện."

Hà Chi Châu liền hỏi: "Chuyện gì?"

Thẩm Hi vùi đầu vào trong gối, trả lời: "...... Muốn thân mật một chút."

Muốn thân mật......

Ở căn phòng bên cạnh, Hà Chi Châu lật người ở trên giường, ghét bỏ đẩy chân của Chung Dục vừa gác lên người mình ra, nhìn mà hình điện thoại di động nhắm mắt lại, quả thật anh cũng muốn thương yêu ai đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook