Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 7

Tùy Hầu Châu

10/01/2015

Bởi vì phiếu ăn chỉ còn mỗi ba đồng nên khiến cho Hà Chi Châu lập tức bốc hỏa, đứng chết lặng ở đó, dì ở căn tin thấy dáng dấp cô cũng không đến nỗi nào liên tốt bụng đề nghị: "Nếu không thì mượn đỡ thẻ của bạn nào đó cũng được?"

Hà Chi Châu liền nói không cần, đang định xoay người rời khỏi đó thì một cánh tay trắng nõn liền đưa thẻ ra: "Quẹt của mình đi."

Khi Hà Chi Châu quay đầu lại đâp vào mắt anh là một cô gái có gương mặt thanh tú. Hà Chi Châu liền lên tiếng cảm ơn rồi bê đĩa cơm của mình tìm một chỗ để ngồi xuống .

Trần Hàn cũng ngồi xuống trước mặt của Hà Chi Châu, tùy tiện hỏi một câu: "A Hi, cậu đi Thanh Đảo thấy như thế nào?"

Hà Chi Châu liền ngước mắt lên nhìn, cô gái trước mắt này anh cũng biết, hình như tên là Trần Hàn. Ở trong tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp cũng đã gặp mặt qua, cô ta cũng chính là bạn cùng phòng của Thẩm Hi. Trong bữa tiệc sinh nhật ấy anh đã phải bỏ ra gần như tất cả sức chịu đựng của mình, tuy nhiên cũng mơ hồ cũng nhận thấy được Trần Hàn với Hạ Duy Diệp và Thẩm Hi có chút vấn đề.

Đúng là con gái, ngay cả đánh rắm cũng vẫn mong mình là nhất!

Hà Chi Châu cũng trầm mặc không nói gì.

Trần Hàn lại nhanh mồm nhanh miệng hỏi han, sau đó còn nói đến cả Hạ Duy Diệp nữa, Hà Chi Châu nghe câu được câu không, cảm thấy bên tai cứ ong ong. Có điều Trần Hàn này nói chuyện cũng rất có tài, mỗi một câu đều có thể nói rất hàm xúc, câu nào cũng đều quạt gió thổi lửa cả.

Hà Chi Châu cũng không còn khẩu vị nữa, ăn qua loa vài miếng rồi đi ra khỏi căntin. Anh cũng không muốn trở về ký túc xá nữa, hiện tại đầu anh đang phát điên sắp nổ tung rồi. Anh vào quán net, tâm tình xuống thấp đến nỗi lần đầu tiên muốn trả thù xã hội.

Anh bắt đầu mở máy vi tính lên, mười phút sau liền đi ra.

Và năm phút sau, hệ thống máy tính của Học viện Sư Phạm toàn bộ bị tê liệt.

Hà Chi Châu trở lại ký túc xá, anh ở ngoài cửa gõ hai cái, sau khi gõ xong lại tự mắng mình quả thật là có bệnh. Rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào, bên trong ba người kia cũng đã về đến phòng, mỗi người mỗi tư thế, người thì giặt quần áo, người thì giang tay giang chân, còn người còn lại thì đang ngồi ở trên giường gặm táo.

Còn chỗ của anh ở đâu đây? Hà Chi Châu quét mắt bốn phía.

Bộ bàn ghế số một, bừa bộn, dơ bẩn, trên ghế còn để một túi đồ ăn vặt, mặt bàn còn có vài cái bánh bích quy, anh nhìn đến cô gái đang ngồi ở trên giường gặm táo, chắc hẳn chủ nhân của bộ bàn ghế này là Đậu Đậu.

Bộ bàn ghế số hai thì gọn gàng sạch sẽ, phía trên cũng có ít đồ đạc, chỉ là trên giá sách lại dán đầy giấy note. Đây chắc là chỗ ngồi của cô bạn Trần Hàn đang giặt quần áo ở kia.

Bộ bàn ghế số ba, tuy sạch sẽ chỉnh tề, nhưng rất nhiều đồ, các loại mỹ phẩm xếp thành từng dãy hàng ngũ chỉnh tề, hơn nữa nhãn hiệu toàn bộ đều quay ra phía ngoài chắc là để khoe khoang . . . . . . Đây hẳn là chỗ của Hạ Duy Diệp rồi.

Cuối cùng Hà Chi Châu liền nhìn về phía bộ bàn ghế thứ tư, thật là lộn xộn! Nhưng mặc dù bừa bãi lộn xộn lại không đến nỗi bẩn, đồ dùng trên mặt bàn ngổn ngang xếp thành một đống, trừ những thứ đó ra, trên bàn còn có một chậu cá cảnh nữa.

Trên bàn học của Lâm Dục Đường cũng nuôi một con cá. Cho nên không cần phải nghi ngờ chút nào cái bàn này chính xác là của Thẩm Hi. Hà Chi Châu liền đi về phía bàn số bốn, ngồi xuống. Mọi người trong phòng cũng không thèm để ý chút nào, lựa chọn này của anh vô cùng chuẩn xác.

Hà Chi Châu bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó liền cầm một gói thịt bò khô còn nguyên cho vào thùng rác, vừa định vứt đi thì có một đôi tay ngăn anh lại: "A Hi cậu không ăn sao? Cho mình nhé . . . ."

Hà Chi Châu không chịu nổi, đem thịt bò khô nhét vào trong tay của Đậu Đậu.

Đậu Đậu liền cười sung sướng: "Cám ơn A Hi."

Hà Chi Châu liền thấy run rẩy cả người. Đang muốn đi về, thì Hạ Duy Diệp chen vào - dùng giọng nói đầy khinh thuờng nói với Đậu Đậu:"Đậu Đâu, cậu không xấu hổ sao, đồ người ta không cần còn nhặt về ăn, mẹ cậu từ nhỏ không dạy cậu sao?"

Đậu Đậu bị Hạ Duy Diệp nói thế, mặt lập tức đỏ lên gay gắt nói: "Không vấn đề, mình và A Hi quan hệ rất tốt."

Hà Chi Châu thấy nhàm chán liền đi về chỗ ngồi của mình, mở máy vi tính của cô lên lại phát hiện đầu óc như cô mà vẫn có thể đặt mật khẩu nữa cơ đấy. Anh chán ngán ngồi giải mật mã, sau khi giải mã xong liền cười lạnh, mật mã ——1234 vô cùng đơn giản.

Đây là lần đầu tiên anh giải mật mã mà không cảm giác thành tựu nhất

Lâm Dục Đường không biết đi nơi nào, hơn chín giờ tối mà vẫn chưa thấy về. Thẩm Hi ở trong phòng cũng có chút nhàm chán, mà Hầu Tử và Tráng Hán thì lại đang cắm đầu vào chơi điện tử.



Thẩm Hi mở máy vi tính lên xem phim thần tượng đang thịnh hành, vì sợ ầm ĩ đến mấy người Hầu Tử nên liền đeo tai nghe vào. Trong lúc cô đang xem hăng say thì Hầu Tử gõ bàn phím vừa gọi cô: "Lão đại, mau vào cứu viện, tôi và Tráng Hán đều sắp chết rồi! ! Mau lên! ! !"

Thẩm Hi tháo tai nghe xuống, tắt phim đang xem đi, làm ra vẻ hết sức khẩn trương, nhưng bản thân cô thì có thể cứu viện được cái rắm gì chứ. Nên liền đứng lên nói với Hầu Tử và Tráng Hán: "Tôi đi mua hai cốc nước đá để giải khát, cho các cậu nâng cao tinh thần, cố lên ! ." Thẩm Hi nói xong liền cầm thẻ ăn chạy ra cửa.

Hầu Tử và Tráng Hán đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều tức giận mắng một câu: "Vãi hàng", cái tên Hà Chi Châu khốn kiếp này đúng là không có lương tâm mà! Đồ bất nhân bất nghĩa! ! ! !

Thẩm Hi đến dưới lầu ký túc xá chỗ chuyên bán đồ ăn vặt mua được bốn ly nước đá, lúc trở về vừa vặn gặp được Lâm Dục Đường đang quay về. Cô hưng phấn chào hỏi nhưng mà Lâm Dục Đường lại vó vẻ không mặn mà lắm sau khi đáp lại một tiếng liền đi về trước.

Thẩm Hi không vui đi phía sau Lâm Dục Đường.

Lâm Dục Đường vừa từ thư viện trở về, tâm tình của anh không được tốt, cả buổi tối đều ở trong thư viện, lúc trở vè phòng lại bắt đầu lên mạng tìm tư liệu.

Thẩm Hi trở lại túc xá, chia nước vào tay của từng người giống như đang chia kẹo vậy, Hầu Tử và Tráng Hán cùng cám ơn, sau đó liền nịnh nọt uống ừng ực. Chỉ có Lâm Dục Đường, mặc dù cám ơn nhưng không hề đoái hoài gì đến cố tình để cốc nước sang một bên.

Aiz, Đường Đường của cô lại đang muốn làm mình làm mẩy một chút hay sao?

Thẩm Hi đưa mắt quan sát chỗ ngủ của mình, Hà Chi Châu nói cho cô biết, anh ta ngủ ở phía trên Lâm Dục Đường. Thẩm Hi hì hục trèo lên. Rất tốt, giường chiếu chỉnh tề lại sạch sẽ. Cô lại đến gần hít hà, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, có thể nằm ngủ được.

Đầu giường còn để một quyển sách, toàn bộ là tiếng Anh. Cô liền ném nó qua một bên.

Kểm tra giường chiếu xong xuôi, Thẩm Hi ngồi ở bên giường, đung đưa đôi chân dài nói với các cậu bạn cùng phòng ở phía dưới : "Các cậu chưa ngủ sao?"

Hầu Tử liền kinh ngạc nhìn cô: "Không thể nào, lão đại, hiện tại mới có mười giờ thôi."

Thẩm Hi liền đáp: "Mười giờ thì sao, phải đi ngủ chứ?"

Tráng Hán lại chen vào: "Lão đại, cậu quên chúng ta phải hai giờ mới đi ngủ sao."

Thẩm Hi lại quay sang nói với Lâm Dục Đường: "Đường Đường, cậu thì sao?"

Lâm Dục Đường đang ngồi đánh chữ bên máy vi tính, nghe thấy hai chữ "Đường Đường"kia, sắp phun nước lên trên bàn phím. Anh liền đáp: "Tôi phải một lát nữa."

Hầu Tử và Tráng Hán cùng cười phá lên, ai cũng cho rằng lão đại học học theo cách nói chuyện của Thẩm mỹ nhân. Đại khái cảm thấy cách gọi "Đường Đường" này quá buồn cười rồi. Nên cũng bắt đầu gọi Lâm Dục Đường là "Đường Đường" rồi.

Thẩm Hi ngồi ở trên giường cười vô cùng sung sướng.

Lâm Dục Đường không chịu nổi liền đứng lên đi tắm.

Con trai tắm thường nhanh hơn so với con gái nhiều, Thẩm Hi vừa gối đầu lên gôi suy nghĩ lung tung một chút đã thấy Lâm Dục Đường đi ra rồi.

Thẩm Hi nằm lỳ ở trên giường nhìn Lâm Dục Đường, cả người tuấn tú sạch sẽ bên dưới mặc một chiếc quần đùi hoa, còn bên trên mặc áo may ô trắng. Cô nhìn rất chăm chú, bởi vì cái quần đùi hoa này là cô mua cho Lâm Dục Đường .

Thẩm Hi nhìn vào tấm lưng gầy gò của Lâm Dục Đường rồi lại trèo xuống giường, đi tới phía sau , cười híp mắt nói: "Lão Tam, tôi đấm lưng cho cậu nhé."

Lâm Dục Đường vừa vội vàng lấy một cái áo sơ mi mặc vào vừa đáp: "Không. . . . . . Không cần."

Hầu Tử cũng mặt dày chen vào — đi tới nói: "Lão đại, cậu mátxa cho tôi đi." Thẩm Hi không thèm để ý tới Hầu Tử, trở về chỗ của mình ngồi xuống, nghiêm túc nghĩ đến một vấn đề quan trọng—— có nên tắm hay không đây.

Cô ngửi ngửi người mình cũng cảm thấy không cần thiết tắm. Nhưng kết quả lại bị Hầu Tử thúc giục: "Lão đại, cậu tắm trước đi, tắm xong thì đến phiên tôi và Tráng Hán."

Vì vậy Thẩm Hi phải miễng cưỡng đi đến phòng tắm, đi vào đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, còn thấy chột dạ hơn so với làm chuyện xấu.

Áp lực thật lớn, phân vân có nên mặc nguyên quần áo để tắm hay không đây? Cuối cùng Thẩm Hi vẫn không có khí tiết mà cởi quần áo ra.



Ở ký túc xá nam bồn rửa tay và phòng tắm ở liền một chỗ, mà ở chỗ bồn rửa tay lại có một cái gương thật lớn. Lúc Thẩm Hi cởi áo ra, nhịp tim tăng vọt lên hai nhịp, không tự chủ được mà ”Oa ——" lên một tiếng.

Chậc chậc, thì ra là vóc người của Hà Chi Châu không nằm ngoài dự đoán của cô! Thẩm Hi đè nén trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn nửa người trên trong gườn, tầm mắt đưa từ bả vai đến eo rồi đến chỗ quần nhỏ . . . . . .

Thật là. . . . . . làm cho người ta muốn phun máu mũi rồi ! Thẩm Hi liền che mắt lại, cuối cùng dằn lòng mà tắt phụt đèn đi, chỉ là cái xương quai xanh này, hông mảnh mà có lực, cơ bụng hiện lên rõ ràng. . . . . . Toàn bộ đã thấm vào trong ánh mắt cô, chui sâu vào trong đại não. Thẩm Hi liền nghĩ: nhất định không thể để cho Lâm Dục Đường biết chuyện cô nhìn cơ thể của người con trai khác được, không những nhìn mà còn sờ soạng, xoa xoa, nắn nắn. . . . . .

Thẩm Hi tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, tiếc nuối vì không tìm được một lọ mỹ phẩm dưỡng da nào ngay cả nước hoa hồng cũng không có. Đúng lúc đó lại nhìn thấy Tráng Hán đang vẽ loạn mặt ở trên mặt của mình. Thẩm Hi liền nói với Tráng Hán: "Cho tôi một ít."

Tráng Hán liền đổ vào tay của Thẩm Hi một ít lotion làm từ lô hội, Thẩm Hi mặc dù không khích nhưng có vẫn còn hơn không. Liền thoa đều lên mặt, sau đó vỗ vỗ để cho thấm vào da, cuối cùng là matxa theo thói quen.

Tráng Hán thấy vậy liền ngẩn tò te: "Lão đại, không nhìn ra cậu cũng rất có kinh nghiệm đấy."

Thẩm Hi liền trả lời: "Phải mát xa thì da mới hấp thu được, nếu chỉ ngoài mặt thì không có hiệu quả đâu, hơn nữa gương mặt phải mát xa nhiều để cho máu lưu thông, còn khiến cho mặt săn chắc lại nữa."

Tráng Hán: ". . . . . ."

Thẩm Hi liền đưa tay qua, chỉ vào phía dưới gò má của Tráng Hán: "Chô này có tuyến dịch lim-pha hay còn gọi là bạch huyết, cậu nhớ xoa bóp chỗ này nhiều một chút."

Tráng Hán sững sờ một lát, sau đó cũng bắt đầu vỗ vỗ . . . . . .

——

Đêm khuya, ký túc xá nam của đại học S dần dần yên tĩnh lại, ở bên ký túc xá nữ của học viện Sư Phạm cũng đang chìm vào trong giấc ngủ, duy chỉ có Hà Chi Châu hai tay ôm gối hai mắt mở chong chong.

Nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Hi ——"Cô ở bên kia như thế nào rồi?"

Không thấy cô trả lời lại, bởi vì Thẩm Hi sớm ôm chăn ngủ thiếp đi từ lâu rồi đã thế còn đá chăn hai lần nữa.

Ban đêm Hầu Tử đi vệ sinh ngang qua, liền tốt bụng đắp chăn lại cho lão đại —— Đúng là một người bạn cùng phòng tiêu chuẩn!

Ngày hôm sau, Thẩm Hi theo thói quen dậy sớm tập thể dục, mở mắt ra suy tư một lát, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. Khi tỉnh lại lần nữa, cô liền đưa mắt nhìn Lâm Dục Đường đang ngủ ở giường dưới, thấy Đường Đường vẫn còn đang ngủ say sưa.

Thẩm Hi ngủ sớm nên dậy sớm. Hiện tại các anh bạn cùng phòng mới vẫn còn đang ngủ, cô nhàm chán nằm ở trên giường duỗi thẳng chân, đang muốn làm một động tác có độ khó cao"Dạng thẳng chân trên không" thì chợt lấy tay che miệng. Trời ạ, cô đang nhìn thấy cái gì thế này —— quần ngủ bị chống lên thật cao, dựng thành một cái "Lều nhỏ" .

Tại sao có thể như vậy chứ? Thẩm Hi thật muốn khóc, tay trái thì che miệng còn tay phải thì đưa ra ấn cái "Lều nhỏ" kia xuống, kết quả càng ấn thì "Người bạn nhỏ" càng vươn cao. . . . . .

Hic hic. . . . . . Không thể thế này được! Thẩm Hi liền không chịu nổi, hai chân đá lung tung, cố thoát khỏi cảm xúc phức tạp đang. . . . . .

Lâm Dục Đường ở bên dưới đang ngủ ngon, thấy giường trên không ngừng náo loạn, rốt cuộc liền khó chịu ngồi dậy. Anh đứng lên gõ một cái lên thành giường trên, cố gắng kìm chế bực bội để nhắc nhở: "Hà Chi Châu, tôi vẫn còn đang ngủ."

Thẩm Hi đưa đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Dục Đường, sau đó liền cuộn người vào trong chăn yên lặng đưa lưng về phía anh.

Cô cũng không muốn lấy dáng vẻ như vậy mà đối mặt với Đường Đường. . . . . .

——

Hà Chi Châu cả đêm chưa ngủ nên ở viền mắt liền nổi lên một tầng vàng nhạt, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Bảy giờ mười lăm, anh nhận được một tin nhắn.

Thẩm Hi gửi cho anh một bức ảnh, nhìn góc độ thì hình như là chụp ở tư thế nằm, ảnh chụp cái "Lều nhỏ" của anh thường xuất hiện vào lúc sáng sớm, dưới tấm ảnh là một hàng chữ đầy cảm xúc: "Hic hic hic. . . . . . Tôi không giấu đi được. . . . . ."

Hà Chi Châu đọc xong liền muốn phát điên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook