Chương 7: Rất nghiêm trọng
Lê Tửu Nhi
11/07/2022
Vừa đề cập đến lão Tần, lớp này tình cờ là lớp ông dạy ngữ văn.
Tuy rằng ông luôn có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thái độ rất hài hước. Chỉ cần không chọc ông tức giận, tiếp xúc với ông sẽ rất dễ chịu.
Hoàn Nhĩ cúi đầu, cầm bút, bộ dạng thập phần nghiêm túc.
Cuốn sách văn trước mặt cô đã được mở ra. Nó tình cờ là bài thứ ba của "Lan Đình Tập Tự".
"Tín khả nhạc dã. Chữ "tín" ở đây có nghĩa là gì?" Lão Tần chỉnh lại kính, ngẩng đầu nhìn quanh lớp, nói:" Lâm Hoàn Nhĩ, em trả lời đi. "
Hoàn Nhĩ kỳ thực không nghe được chút nào.
Dưới cuốn sách ngữ văn là quyển bài tập toán học.Cô đang vật lộn với các phương trình.
Khi nghe thấy tên mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức phản ứng lại, liền đứng lên.
Giang Lê lật sách, cúi người, thấp giọng nhắc nhở: "Sự thật."
"Sự thật." Hoàn Nhĩ đáp.
Nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào, giáo viên nhìn, lời trách cứ liền không thể thốt ra khỏi miệng.
Lão Tần không nói chuyện, ông xua tay để cô ngồi xuống.
Hoàn Nhĩ tiếp tục giữ nụ cười, không chút cắn rứt lương tâm.
Sau khi tan học, Lão Tần phủi tay nói: "Lớp tự học tiếp theo, Lâm Hoàn Nhĩ, đến văn phòng."
Hoàn Nhĩ mỉm cười và gật đầu, bộ dáng không có lấy nửa điểm chột dạ.
Giang Lê ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.
Hoàn Nhĩ cáu kỉnh.Cô đóng quyển sách ngữ văn lại, cất quyển bài tập toán xuống dưới rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng ở cửa văn phòng, Hoàn Nhĩ dừng lại, sau đó cười nói: "Chào thầy."
Lão Tần gật đầu: "Mời vào."
Lão Tần đang cầm một bài tập vừa chấm điểm, vừa ném sang một bên, bất lực nói: "Em nhìn xem, cái này gọi là viết sao?"
Bên cạnh Lão Tần vẫn có một người đứng.
Nam sinh cúi đầu, yên lặng nhận bài, không nói lời nào.
Là Lục Lộc!
"Lâm Hoàn Nhĩ, giúp cậu ấy xem, dạy cậu ấy một chút kinh nghiệm, chúng ta đừng nói đến chuyện chữ viết hay, câu văn trôi chảy trước đã."
Lão Tần huyên thuyên, hết sức ghét bỏ nói: "Còn không bằng tiểu học. Ít nhầt người ta còn có thể viết trôi chảy! "
Hoàn Nhĩ có phong cách viết rất riêng, làm Lão Tần cũng phải tán thưởng.
Có thể coi là học sinh đáng tự hào của ông.
Cô liếc nhìn Lục Lộc, cong môi cười, nhanh nhẹn đáp: "Thưa thầy, em sẽ dốc hết sức hỗ trợ bạn."
Lão Tần gật đầu, cầm sách đi ra ngoài.
Vì vậy, Lục Lộc và Hoàn Nhĩ bị bỏ lại trong văn phòng.
Hoàn Nhĩ ngồi xuống chỗ của Lão Tần, sau đó cầm lấy bài viết của Lục Lộc.
Cô nhìn rất cẩn thận, nhưng khi nhìn thấy mặt sau, cô thật sự không thể kìm được, bật cười.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Lộc bên cạnh, cô lập tức ngậm miệng.
Đúng là bài văn của học sinh tiểu học.
"Nào, lại đây." Hoàn Nhĩ như một cô giáo nhỏ. Cô vẫy tay với Lục Lộc.
Lục Lộc bất đắc dĩ bước một bước nhỏ lại gần.
Hoàn Nhĩ tiếp tục vẫy tay: "Lại đây, qua một chút nữa."
Lục Lộc cúi người.
"Lại đây, lại đây."
Hoàn Nhĩ vẫy vẫy tay, một bên lơ đãng nhìn phiếu bài tập, thẳng đến khi cô cảm nhận được hơi thở của Lục Lộc bên tai mình,cùng chung một nhịp thở–
Khóe miệng Hoàn Nhĩ gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Lão Tần thực sự là trợ công lớn của cô.
Hoàn Nhĩ thầm khen trong lòng.
Bố cục ba đoạn điển hình, nội dung rất nhàm chán, thậm chí câu chữ quanh co khiến người ta không thể đọc được.
Hoàn Nhĩ bất lực lắc đầu.
Nếu là Lão Tần, cô sẽ tức chết mất.
"Nhìn câu này của cậu, không có chủ ngữ... còn câu này, câu này, câu này..."
Cô cầm bút đỏ, vừa giảng vừa phê bình cậu. Cô ngẩng đầu lên, nói: "Lục Lộc, vấn đề của cậu rất nghiêm trọng. "
Bởi vì khoảng cách gần, khi cô cười ngẩng đầu lên thì tình cờ bắt gặp khuôn mặt của Lục Lộc.
Chênh lệch tính bằng milimét.
Trong một thoáng ảo giác, cô tưởng rằng mình đã chạm vào hàng mi mảnh mai của cậu.
Thật tiếc vì có một lớp kính dày.
Cô cười nhẹ, giang hai tay, bất lực nói: "Lão Tần nói, ít nhất cũng phải làm rõ bố cục bài của cậu. Vậy sau này mỗi ngày viết một đoạn văn đưa cho mình đi. Một đoạn văn ngắn cũng được."
"Không thể nào! "Lục Lộc phủ nhận rất chắc chắn.
Cô cười gấp bài lại, nhưng vẫn tiếp tục thoải mái nói: "Vậy phải giao cho Lão Tần thôi."
Người trong lớp hai người đều sợ Lão Tần muốn chết, chỉ sợ rơi vào tay ông bị tra tấn tinh thần tàn nhẫn.
Còn về việc viết luận và học thuộc thơ, còn có " Tân Hoa Tự Điển Đại Hình"... đủ mọi thứ để hành hạ người ta.
Chỉ có Lâm Hoàn Nhĩ là không sợ.
Cô không những không sợ mà còn có thể cười đùa, nóigiỡn với ông.
"Nếu cậu làm theo lời mình nói thì cũng chỉ viết một tuần mà thôi." Hoàn Nhĩ nghiêng đầu, duỗi tay ra, làm động tác "bảy".
Lục Lộc mặt lạnh.
Cậu trực tiếp cất bài đi, nhấc chân bước ra ngoài, cười lạnh một tiếng.
"Nằm mơ!"
———————————————————————–
Sau buổi học buổi chiều, Nhược Thủy chỉ còn thời gian để đến tòa nhà trước mặt.
Cô đã bị chủ nhiệm phạt chép bài hai mươi lần, cho đến tận giờ, tay gần như phế rồi.
Cô nghiêng người nhìn Hoàn Nhĩ, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng ngưng trọng, chỉ vào Hoàn Nhĩ nói: "Mau nói thật đi!"
"Chị Nhược Thủy, chị gặp L bằng cách nào?" Khi Hoàn Nhĩ nói chuyện, âm thanh thật mềm mại.
"Kỳ thi thực tập sinh." Nhược Thủy không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: "Cậu ấy là người đầu tiên được chọn và chuẩn bị ra mắt."
Bởi vì cậu là thực tập sinh bí mật, không có nhiều người biết chuyện này.
Khoảnh khắc cậu xuất hiện, toàn bộ khán đài nín thở. 5 phút sau là có tiếng vỗ tay như sấm.
Cậu sinh ra để dành cho sân khấu. Trong tương lai, chắc chắn cậu sẽ vươn tới đỉnh cao.
Đây là điều mà không phải ai cũng có thể thực hiện thấy được.
Bọn họ tập luyện chăm chỉ, đổ mồ hôi như mưa, ở trong phòng tập nhỏ cả ngày.
Để làm gì?
Vì ước mơ, vì được ra mắt, để vươn tới đỉnh cao.
"Đừng đổi chủ đề." Nhược Thủy bình tĩnh lại và tiếp tục thẩm vấn.
Hoàn Nhĩ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt lấp lánh, cô tự nhủ: "Cậu đẹp trai, hát hay, nhảy đẹp, người cũng tốt nữa, đương nhiên là thích rồi."
Thật hiếm khi gặp được một người thú vị như vậy.
Nhược Thủy không hiểu cô đang nói gì.
Hoàn Nhĩ đột nhiên giơ tay gọi: "Lục Lộc, đừng quên viết nhé!"
Lục Lộc đi qua không dừng bước.
Nhưng khi nghe Hoàn Nhĩ nói, lông mày cậu hơi nhăn lại.
Sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nhược Thủy liếc một cái.
Đây không phải là L. Nhược Thủy đã nhìn thấy cậu trong bộ trang phục kỳ lạ này khi cậu ở hậu trường công ty. Sau đó nhìn thấy cậu trong lớp mới biết rằng cậu ấy cũng học cùng trường cô.
Nhưng phần còn lại, cô không biết gì cả.
Ví dụ, tên của cậu ấy là gì.
Nhược Thủy nghĩ tới đây, chợt hiểu ra, mở miệng do dự hồi lâu, cuối cùng nặng nề nói: "L?"
Ý cô là Lục Lộc mà mọi người đang nói đến chính là L – thiên tài kia?
Hoàn Nhĩ gật đầu.
"Nhưng cậu ấy sắp ra mắt rồi." Nhược Thủy nhấn mạnh từ "ra mắt".
Hoàn Nhĩ không quan tâm, chỉ tay lên mặt bàn gỗ, đôi mắt đen rất kiên định:"Em cũng sẽ được ra mắt."
Cô gái ngốc này. Điều này rất khó nói, không thể chắc chắn được.
Nhược Thủy im lặng.
Hiếm khi Hoàn Nhĩ thích một người, liền tùy cô thôi.
Tuy rằng ông luôn có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thái độ rất hài hước. Chỉ cần không chọc ông tức giận, tiếp xúc với ông sẽ rất dễ chịu.
Hoàn Nhĩ cúi đầu, cầm bút, bộ dạng thập phần nghiêm túc.
Cuốn sách văn trước mặt cô đã được mở ra. Nó tình cờ là bài thứ ba của "Lan Đình Tập Tự".
"Tín khả nhạc dã. Chữ "tín" ở đây có nghĩa là gì?" Lão Tần chỉnh lại kính, ngẩng đầu nhìn quanh lớp, nói:" Lâm Hoàn Nhĩ, em trả lời đi. "
Hoàn Nhĩ kỳ thực không nghe được chút nào.
Dưới cuốn sách ngữ văn là quyển bài tập toán học.Cô đang vật lộn với các phương trình.
Khi nghe thấy tên mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức phản ứng lại, liền đứng lên.
Giang Lê lật sách, cúi người, thấp giọng nhắc nhở: "Sự thật."
"Sự thật." Hoàn Nhĩ đáp.
Nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào, giáo viên nhìn, lời trách cứ liền không thể thốt ra khỏi miệng.
Lão Tần không nói chuyện, ông xua tay để cô ngồi xuống.
Hoàn Nhĩ tiếp tục giữ nụ cười, không chút cắn rứt lương tâm.
Sau khi tan học, Lão Tần phủi tay nói: "Lớp tự học tiếp theo, Lâm Hoàn Nhĩ, đến văn phòng."
Hoàn Nhĩ mỉm cười và gật đầu, bộ dáng không có lấy nửa điểm chột dạ.
Giang Lê ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.
Hoàn Nhĩ cáu kỉnh.Cô đóng quyển sách ngữ văn lại, cất quyển bài tập toán xuống dưới rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng ở cửa văn phòng, Hoàn Nhĩ dừng lại, sau đó cười nói: "Chào thầy."
Lão Tần gật đầu: "Mời vào."
Lão Tần đang cầm một bài tập vừa chấm điểm, vừa ném sang một bên, bất lực nói: "Em nhìn xem, cái này gọi là viết sao?"
Bên cạnh Lão Tần vẫn có một người đứng.
Nam sinh cúi đầu, yên lặng nhận bài, không nói lời nào.
Là Lục Lộc!
"Lâm Hoàn Nhĩ, giúp cậu ấy xem, dạy cậu ấy một chút kinh nghiệm, chúng ta đừng nói đến chuyện chữ viết hay, câu văn trôi chảy trước đã."
Lão Tần huyên thuyên, hết sức ghét bỏ nói: "Còn không bằng tiểu học. Ít nhầt người ta còn có thể viết trôi chảy! "
Hoàn Nhĩ có phong cách viết rất riêng, làm Lão Tần cũng phải tán thưởng.
Có thể coi là học sinh đáng tự hào của ông.
Cô liếc nhìn Lục Lộc, cong môi cười, nhanh nhẹn đáp: "Thưa thầy, em sẽ dốc hết sức hỗ trợ bạn."
Lão Tần gật đầu, cầm sách đi ra ngoài.
Vì vậy, Lục Lộc và Hoàn Nhĩ bị bỏ lại trong văn phòng.
Hoàn Nhĩ ngồi xuống chỗ của Lão Tần, sau đó cầm lấy bài viết của Lục Lộc.
Cô nhìn rất cẩn thận, nhưng khi nhìn thấy mặt sau, cô thật sự không thể kìm được, bật cười.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Lộc bên cạnh, cô lập tức ngậm miệng.
Đúng là bài văn của học sinh tiểu học.
"Nào, lại đây." Hoàn Nhĩ như một cô giáo nhỏ. Cô vẫy tay với Lục Lộc.
Lục Lộc bất đắc dĩ bước một bước nhỏ lại gần.
Hoàn Nhĩ tiếp tục vẫy tay: "Lại đây, qua một chút nữa."
Lục Lộc cúi người.
"Lại đây, lại đây."
Hoàn Nhĩ vẫy vẫy tay, một bên lơ đãng nhìn phiếu bài tập, thẳng đến khi cô cảm nhận được hơi thở của Lục Lộc bên tai mình,cùng chung một nhịp thở–
Khóe miệng Hoàn Nhĩ gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Lão Tần thực sự là trợ công lớn của cô.
Hoàn Nhĩ thầm khen trong lòng.
Bố cục ba đoạn điển hình, nội dung rất nhàm chán, thậm chí câu chữ quanh co khiến người ta không thể đọc được.
Hoàn Nhĩ bất lực lắc đầu.
Nếu là Lão Tần, cô sẽ tức chết mất.
"Nhìn câu này của cậu, không có chủ ngữ... còn câu này, câu này, câu này..."
Cô cầm bút đỏ, vừa giảng vừa phê bình cậu. Cô ngẩng đầu lên, nói: "Lục Lộc, vấn đề của cậu rất nghiêm trọng. "
Bởi vì khoảng cách gần, khi cô cười ngẩng đầu lên thì tình cờ bắt gặp khuôn mặt của Lục Lộc.
Chênh lệch tính bằng milimét.
Trong một thoáng ảo giác, cô tưởng rằng mình đã chạm vào hàng mi mảnh mai của cậu.
Thật tiếc vì có một lớp kính dày.
Cô cười nhẹ, giang hai tay, bất lực nói: "Lão Tần nói, ít nhất cũng phải làm rõ bố cục bài của cậu. Vậy sau này mỗi ngày viết một đoạn văn đưa cho mình đi. Một đoạn văn ngắn cũng được."
"Không thể nào! "Lục Lộc phủ nhận rất chắc chắn.
Cô cười gấp bài lại, nhưng vẫn tiếp tục thoải mái nói: "Vậy phải giao cho Lão Tần thôi."
Người trong lớp hai người đều sợ Lão Tần muốn chết, chỉ sợ rơi vào tay ông bị tra tấn tinh thần tàn nhẫn.
Còn về việc viết luận và học thuộc thơ, còn có " Tân Hoa Tự Điển Đại Hình"... đủ mọi thứ để hành hạ người ta.
Chỉ có Lâm Hoàn Nhĩ là không sợ.
Cô không những không sợ mà còn có thể cười đùa, nóigiỡn với ông.
"Nếu cậu làm theo lời mình nói thì cũng chỉ viết một tuần mà thôi." Hoàn Nhĩ nghiêng đầu, duỗi tay ra, làm động tác "bảy".
Lục Lộc mặt lạnh.
Cậu trực tiếp cất bài đi, nhấc chân bước ra ngoài, cười lạnh một tiếng.
"Nằm mơ!"
———————————————————————–
Sau buổi học buổi chiều, Nhược Thủy chỉ còn thời gian để đến tòa nhà trước mặt.
Cô đã bị chủ nhiệm phạt chép bài hai mươi lần, cho đến tận giờ, tay gần như phế rồi.
Cô nghiêng người nhìn Hoàn Nhĩ, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng ngưng trọng, chỉ vào Hoàn Nhĩ nói: "Mau nói thật đi!"
"Chị Nhược Thủy, chị gặp L bằng cách nào?" Khi Hoàn Nhĩ nói chuyện, âm thanh thật mềm mại.
"Kỳ thi thực tập sinh." Nhược Thủy không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: "Cậu ấy là người đầu tiên được chọn và chuẩn bị ra mắt."
Bởi vì cậu là thực tập sinh bí mật, không có nhiều người biết chuyện này.
Khoảnh khắc cậu xuất hiện, toàn bộ khán đài nín thở. 5 phút sau là có tiếng vỗ tay như sấm.
Cậu sinh ra để dành cho sân khấu. Trong tương lai, chắc chắn cậu sẽ vươn tới đỉnh cao.
Đây là điều mà không phải ai cũng có thể thực hiện thấy được.
Bọn họ tập luyện chăm chỉ, đổ mồ hôi như mưa, ở trong phòng tập nhỏ cả ngày.
Để làm gì?
Vì ước mơ, vì được ra mắt, để vươn tới đỉnh cao.
"Đừng đổi chủ đề." Nhược Thủy bình tĩnh lại và tiếp tục thẩm vấn.
Hoàn Nhĩ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt lấp lánh, cô tự nhủ: "Cậu đẹp trai, hát hay, nhảy đẹp, người cũng tốt nữa, đương nhiên là thích rồi."
Thật hiếm khi gặp được một người thú vị như vậy.
Nhược Thủy không hiểu cô đang nói gì.
Hoàn Nhĩ đột nhiên giơ tay gọi: "Lục Lộc, đừng quên viết nhé!"
Lục Lộc đi qua không dừng bước.
Nhưng khi nghe Hoàn Nhĩ nói, lông mày cậu hơi nhăn lại.
Sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nhược Thủy liếc một cái.
Đây không phải là L. Nhược Thủy đã nhìn thấy cậu trong bộ trang phục kỳ lạ này khi cậu ở hậu trường công ty. Sau đó nhìn thấy cậu trong lớp mới biết rằng cậu ấy cũng học cùng trường cô.
Nhưng phần còn lại, cô không biết gì cả.
Ví dụ, tên của cậu ấy là gì.
Nhược Thủy nghĩ tới đây, chợt hiểu ra, mở miệng do dự hồi lâu, cuối cùng nặng nề nói: "L?"
Ý cô là Lục Lộc mà mọi người đang nói đến chính là L – thiên tài kia?
Hoàn Nhĩ gật đầu.
"Nhưng cậu ấy sắp ra mắt rồi." Nhược Thủy nhấn mạnh từ "ra mắt".
Hoàn Nhĩ không quan tâm, chỉ tay lên mặt bàn gỗ, đôi mắt đen rất kiên định:"Em cũng sẽ được ra mắt."
Cô gái ngốc này. Điều này rất khó nói, không thể chắc chắn được.
Nhược Thủy im lặng.
Hiếm khi Hoàn Nhĩ thích một người, liền tùy cô thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.