Đừng Làm Thú Cưng Ảo Của Đàn Ông
Chương 10
Thất Lưu
11/01/2024
Tương Nam Lý nằm mơ thấy Alpha.
Trong mơ, Alpha là một bóng người mơ hồ phát sáng, không thấy rõ mặt, chỉ có thể cảm nhận được rằng đó là một bóng hình đẹp đẽ cao gầy, cả người có kết cấu như kim loại. Quả thực không khác gì anh chàng điển trai đúng theo sở thích của Tương Nam Lý.
Alpha mặc một chiếc áo khoác dài màu đen như đang tham dự tang lễ, trong tay y cầm một bó hoa linh lan, xung quanh bó hoa có vài đốm sáng tựa như những điểm ảnh hỗn loạn.
Alpha đang nhìn... anh?
Không biết vì sao đối phương không có ngũ quan rõ ràng nhưng Tương Nam Lý lại cảm nhận được một nỗi niềm bi thương khó tả.
Cyber cũng nằm mơ thấy người chết sao?
Trong mắt Alpha, tôi là ai?
Tương Nam Lý bất ngờ rơi nước mắt. Anh không phải thánh thần, mà là con người.
Sự bình tĩnh, thản nhiên chỉ là vẻ ngoài để chống chọi lại với áp lực, nhưng kiên trì nhẫn nại một thời gian, áp lực vẫn không hề tiêu biến. Anh lại càng rơi vào hoang mang, vô định.
Tương Nam Lý chẳng khác gì một kẻ nhà quê cả đời chỉ quanh quẩn bên sườn núi đột nhiên bị quăng vào một thành phố hiện đại hóa.
Đứng giữa những tòa cao tầng tiên tiến, phát triển đầy xa lạ, anh chẳng khác gì một kẻ ngoại biên bị đẩy ra ngoài. Từng khối thép vời vợi, lạnh lùng như xua đuổi: "Quay về đi, đây không phải thời đại của ngươi."
Tương Nam Lý tiến về phía trước, nghẹn ngào nói: "Alpha, cậu vứt bỏ tôi, cậu bỏ tôi..."
Bất ngờ, thân ảnh kia lại lên tiếng đáp lời.
Tương Nam Lý thấy cánh môi đối phương đóng mở, nhưng không thanh âm nào phát ra.
Anh mất một lúc lâu mới nhận ra y nói gì.
Người đó nói: "Là ngài vứt bỏ tôi trước."
...
Tương Nam Lý bị người ở bên ngoài túi ngủ lay tỉnh, động tác cực kỳ thô lỗ.
Anh vén mũ trùm đầu lên, mắt mũi đỏ hồng, giọng nói khàn khàn: "Sao vậy, tới giờ đi làm hả?"
Vừa ngủ dậy, đầu anh đau như búa bổ, hai bên thái dương giật giật không ngừng, tim như bị ai bóp nghẹn.
Alpha: [ Theo tính toán, ngài chỉ mới nghỉ ngơi được 89 phút. Còn kém thời gian nghỉ ngơi dự tính 600 phút mới đủ thời gian để não bộ nghỉ ngơi. ]
Tương Nam Lý chỉ là một người lao động bình thường từng uống một liều thuốc gien, chưa từng trải qua bất kì loại cải tạo nào nên tố chất thân thể không quá tốt.
Tân Truy vẫn nở nụ cười hiền hậu nhưng trong mắt lại không có ý cười nào: "Kẻ thù đến, chúng ta cần rút lui. Trông ở đây có vẻ an toàn nhưng chúng ta không thể mạo hiểm được."
Tương Nam Lý tỉnh táo lại ngay, nghiêm túc đáp: "Hiểu rồi."
Tân Truy gọi anh dậy mà không để anh tự sinh tự diệt chứng tỏ anh vẫn còn hữu dụng đối với họ.
Tương Nam Lý nhanh chóng đi đến chỗ những linh kiện chưa được sử dụng, có nhiều đồ như vậy chắc chắn không thể mang đi hết được.
Anh cất dụng cụ của mình, nhìn thấy cánh tay máy mình liều mạng trang bị lại vẫn còn một nửa chưa hoàn thành thì sắc mặt trầm xuống.
"Đem theo cánh tay này. Có thể trên đường đi tôi sẽ trang bị lại kịp, còn không thì tính sau."
Anh nhét dây nguồn vào túi.
Những linh kiện này đều được tìm thấy ở khu phế tích của công ty công nghiệp nặng Đông Hoàng, sau này có lẽ vẫn còn cơ hội tìm thêm.
Tuy không chắc một cánh tay có thêm ích lợi gì nhiều đối với mức độ tàn phế như Lạc Tu, nhưng có còn hơn không.
Tương Nam Lý luôn muốn làm hết sức mình.
Chị Tiểu Yên đẩy xe đến, bỏ cánh tay máy lên trên xe cùng với Tu bán thành phẩm vào sâu trong hầm trú ẩn: "Đi qua đây."
Dấu vết sinh hoạt vẫn chưa biến mất hoàn toàn,, có lẽ do thời gian không đủ, thêm nữa nếu hầm trú ẩn bị tìm thấy thì tốn thời gian dọn dẹp cũng chẳng có ích lợi gì.
Tương Nam Lý lại nằm trên lưng của Tân Truy, lần này là vì mọi người sợ anh chạy chậm kéo chân sau.
Kiểu người như kĩ sư thường sẽ là nhân tố kéo chân đồng đội trong quá trình chạy trốn.
Tương Nam Lý cảm thấy có thút thẹn thùng, nhưng nghĩ lại nếu không phải vì Tân Truy bắt cóc anh ở trạm giao thông đến đây thì bây giờ anh đã ăn một ăn ngon lành ở thành phố ngầm rồi, cho nên cũng cảm thấy mọi chuyện cũng hợp tình hợp lý.
Thậm chí Tương Nam Lý còn có tâm tình quan sát tình cảnh xung quanh.
Phía sau hầm trú ẩn còn có một hang động khác. Phía trước là một đường hầm rộng lớn, hai bên trái phải đường hầm được trạm trổ những bức điêu khắc như thần phật. Đây là một ngọn núi đã được khai quật.
Thợ thủ công này chẳng khác gì một nghệ sĩ.
Nhưng những vị phật này lại không giống với tượng Phật Tương Nam Lý biết trong quá khứ mà giống như vị Bồ Tát bằng máy.
Bồ Tát máy có chuỗi mã hóa bao bọc khắp người đang ngồi trên tòa sen, trong tay cầm một khối năng lượng trung tâm tựa như hạt sen, cũng tựa như trái tim. Phía sau lưng là những cánh tay máy đang mở rộng như Thiên Thủ Quan Âm*.
Ở bên còn lại có một cái đầu Phật to lớn đang nhíu mày. Phía sau đầu là một vòng tròn phát sáng, trên cằm có những vết cắt kim loại rõ ràng —— mấy trăm năm trước, tiêu chuẩn vẻ đẹp của máy móc không định chuẩn dựa trên hình mẫu "con người" mà thường được lưu giữ những cấu trúc cơ học rõ ràng như thế này ở trên mặt và cơ thể.
Nhưng đây là một hầm trú ẩn tránh nạn của nhân loại, cho nên bức tượng Phật máy này cũng do nhân loại làm ra vì không thể hiểu rõ được sức mạnh của "thần linh", và con người cũng không thể tưởng tượng ra được những điều mà họ chưa từng nhìn thấy trước đây.
Năm xưa, khi cuộc chiến giữa nhân loại và cyber nổ ra, một số người gặp tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng. Vì vậy họ đã hình dung bộ dạng của thần linh giống như là cyber.
—— Thần linh vĩ đại, chúng tôi cầu xin ngài hãy rủ lòng thương chừa cho nhân loại một con đường sống.
Tương Nam Lý kinh ngạc trước đường hầm điêu khắc trong khu trú ẩn, nhưng Tiểu Yên đang đẩy Lạc Tu lại cười lạnh: "Công nhân của công nghiệp nặng Đông Hoàng quả nhiên là lũ chuột nhắt phản bội, xem cyber là thần là phật, vậy còn con người là gì? Nô lệ ở trong chùa? Mấy trăm năm trước họ đã bị cục điều tra diệt trừ sạch sẽ, xem như trừng phạt đúng người đúng tội."
"Bồ Đề." Tân Truy cũng không có ý kiến gì: "Chờ đến khi vào tầng 2, cậu hãy kích hoạt những quả bom đã chuẩn bị sẵn."
Bồ Đề đáp: "Rõ, đội phó."
Các thành viên trong một nhóm điều tra thường đảm nhận vị trí: thành viên chiến đấu + thành viên kĩ thuật.
Chiến đấu: Lạc Tu, Tân Truy, Cổn Thạch. Nhóm anh em thích đánh đấm, không thích nói chuyện. Đánh đến mức bây giờ anh chàng đẹp trai kia phải nằm liệt trên xe lăn.
Chữa trị: Tiểu Yên. Là bác sĩ duy nhất trong đội, có kinh nghiệm lắp ráp nhiều cyborg, được xem như một bàn mổ di động.
Hacker / Sửa chữa máy móc cơ bản: Bồ Đề. Tốt nghiệp đại học bằng xuất sắc, chuyên ngành an ninh mạng. Am hiểu chế tạo và sử dụng bom, vũ khí lớn. Đây cũng là người oanh tạc cổng vào hầm trú ẩn của công nghiệp nặng Đông Hoàng.
Nhưng bảng phân công này cũng không phải là tuyệt đối, bởi trông Tiểu Yên nhỏ bé, gầy yếu nhất đội vẫn có khả năng đánh thắng được một người đàn ông trưởng thành như Tương Nam Lý.
Bọn họ đi đến cánh cửa thứ hai, nhìn từ bên ngoài như một kho hàng được bảo mật bằng cánh cửa điện tử.
Vài trăm năm trôi qua, cánh cửa điện tử vẫn sáng đèn.
Bồ Đề lấy một sợi dây cáp, gắn lên cánh cửa và nối liền với chính mình, miệng không ngừng lẩm bẩm, đáy mắt lập lòe từng đợt sáng, có thể nhìn thấy được từng ma trận đang chuyển động chóng mặt trong mắt hắn.
Đây là lĩnh vực Tương Nam Lý không biết nên anh nín thở, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật thần kì.
Tương Nam Lý nhỏ giọng hỏi: [ Cậu ấy đang giải mật khẩu hả? ]
[ Đúng vậy, đó là giao diện não – máy tính. 600 năm trước, công nghệ máy tính não đã được sử dụng rộng rãi. Công nghệ này không cần sử dụng quá nhiều thiết bị phần cứng, não bộ được sử dụng như đầu máy tính, cho nên rất được đề cao trong công tác. ]
[ Nhưng giao diện não – máy tính cần phải tiến hành cải tạo. ]
Alpha trả lời.
Sau nửa phút khẩn trương, một tiếng "ting" vang lên, cánh cửa mở ra.
"Đeo bình dưỡng khí." Tân Truy nhắc nhở: "Ngoại trừ Tu, mọi người đều đeo bình dưỡng khí lên đi. Tôi sợ có khí độc."
Với mức độ cải tạo cơ giới của Lạc Tu thì đã có thể xem hắn như là sinh vật làm từ sắt thép.
Tương Nam Lý đeo bình dưỡng khí lên, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Ai đang đuổi theo chúng ta vậy?"
Tân Truy không trả lời.
Tương Nam Lý nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đúng là bị tai bay vạ gió mà, sir*, lẽ ra tôi phải có quyền được biết chứ? Tôi đang chuẩn bị quay về thành phố ngầm, cuối cùng vì bị anh bắt cóc nên tôi phải đến đây sửa chữa người máy. Tôi, tôi vừa mới ra khỏi khoang đông lạnh chưa được bao lâu, tôi chưa sống đủ. Đến lúc chết tôi lại không biết vì sao mình chết, có oan uổng cho tôi không hả?"
*Sir: Thưa ngài
Anh vốn chỉ muốn diễn trò một phen, nhưng chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy thì trong lòng dâng trào nỗi niềm đau thương.
Nước mắt lách tách rơi xuống.
Lạc Tu cứng đờ người nói: "Là tòa án dị giáo chữ thập đen. Lúc trước có nhiều người biến dị luôn tìm cách tập trung về phía công ty công nghiệp nặng Đông Hoàng này nên chúng tôi nhận được nhiệm vụ đến đây để kiểm tra. Sau đó chúng tôi cũng phát hiện ra dấu vết hoạt động của tòa án dị giáo đó."
"Tòa án dị giáo chữ thập đen là một tổ chức khủng bố trên mặt đất. Tôi nghĩ ai cũng đã biết kiến thức này từ 《 Nhân loại thường thức 》. Những người này không đồng tình với việc cải tạo cơ giới, lại đối xử vô cùng tàn bạo với những người sống trên mặt đất. Họ tự xưng mình là tân nhân loại, nêu cao khẩu hiệu "Quét sạch", phát động chiến tranh Thiên Khải ở khắp nơi. Nổi tiếng nhất là cuộc chiến từ 120 năm trước, họ tàn sát, chiếm cứ cả thành phố Âm Sơn, xây dựng cứ điểm ở đó."
Thành phố Âm Sơn là thành phố ngầm đầu tiên trong 18 thành phố ngầm dưới lòng đất.
Tên gọi này xuất phát từ câu "Bất giáo Hồ Mã độ Âm Sơn"*. Nhưng bây giờ kẻ thù của nhân loại không phải là "người Hồ", thành phố Âm Sơn là khu vực cách lãnh địa của quân đoàn cyber gần nhất, tương đương với một vùng biên giới phân cách.
*Bất giáo Hồ Mã độ Âm Sơn: Trích trong "Xuất tái kỳ 1" của Vương Xương Linh: Tần thời minh nguyệt Hán thời quan, / Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn. / Đãn sử Long Thành phi tướng tại, / Bất giao Hồ mã độ Âm san. Tạm dịch: Vẫn là vầng trăng sáng của đời Tần và quan ải của đời Hán, / Mà người chinh chiến nơi nghìn dặm vẫn chưa trở về. / Nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành, / Thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn.
Khu vực này thường xuyên xảy ra bạo loạn, GDP hằng năm luôn là con số âm, hơn nữa còn phải vay mượn tài nguyên từ những thành phố khác. Sau khi bị tòa án dị giáo chữ thập đen chiếm cứ, Liên bang Nhân loại đều sẵn lòng dâng thành phố đó cho kẻ thù bằng cả hai tay!
Khi đó, Liên bang Nhân loại nghĩ rằng mình đã làm trò hề cho tòa án dị giáo, không ngờ tổ chức khủng bố này lại đưa ra một điều kiện hà khắc, kí kết hiệp nghị hòa bình cùng quân đoàn cyber. Nếu ở thời cổ đại họ sẽ bị mắng chửi là cõng rắn cắn gà nhà, nhưng lãnh đạo của tổ chức khủng bố lại không quan tâm.
Cứ thế mọi chuyện diễn ra, những cuộc chiến khác lại tiếp tục.
Thành phố Âm Sơn là địa bàn của tòa án dị giáo, nhưng đối với Liên bang Nhân loại, đó là một mảnh đất kém phát triển, không đáng chú ý.
Nội bộ của Liên bang Nhân loại có chưa đưa ra được ý kiến thống nhất đối với việc có nên lấy lại mặt đất hay không.
"Với sự trợ giúp của Bồ Đề, tôi ngụy trang thành cyborg của công nghiệp nặng Đông Hoàng, nghe lén tin tình báo của tòa án dị giáo chữ thập đen." Lạc Tu nói tiếp: "Lần này bọn họ tới công nghiệp nặng Đông Hoàng là vì cần phiên dịch một nguồn tin mật cổ xưa ở đây. Tương Nam Lý muốn thiết kế thân thể cho Alpha, và bản thiết kế đó nằm trong trung tâm cơ sở dữ liệu của công nghiệp nặng Đông Hoàng. Trong lúc cuộc chiến nhân loại và cyber nổ ra vào năm xưa thì nhân viên của công nghiệp nặng Đông Hoàng lại âm thầm lén lút chế tạo ra thân thể cho Alpha!"
Giả dạng làm gián điệp, trải qua nguy hiểm trùng trùng, Lạc Tu cũng không nói quá nhiều, chỉ nói những chi tiết quan trọng.
Tương Nam Lý là người chế tạo ra Alpha. Ban đầu nó chỉ là một siêu trí tuệ nhân tạo, không có thực thể.
Cho đến bây giờ, Alpha vẫn không có thực thể. Nó là một "linh hồn" bị nhốt trong một cơ sở dữ liệu trung tâm nào đó.
Lí do chính là vì khi Tương Nam Lý tạo ra nó đã chủ động cấy một mã virus vào.
Trong trường hợp chưa xử lí virus sạch sẽ, Alpha chỉ cần chuyển dời đến một "thiết bị" khác thì sẽ kích hoạt mã lệnh tự hủy.
Trừ khi Tương Nam Lý tự mình giải khóa. Nếu không, Alpha sẽ mãi mãi không bao giờ có được một "thân thể" thực sự.
Nói cách khác, trong tình huống Alpha không có thực thể, chỉ cần tìm cách phá hủy số liệu trung tâm của nó thì nhân loại có thể chấm dứt cuộc chiến kéo dài suốt 800 năm qua.
Tương Nam Lý ngơ ngác: [ Khoan đã? Tôi chuẩn bị thứ đó từ khi nào? ]
"Mục đích mà quân đoàn kỵ sĩ Thiên Khải đến đây lần này là để tìm thực thể bí mật mà công nghiệp nặng Đông Hoàng chuẩn bị trước đây... Thực thể đó được thiết kế cho Alpha, có khả năng có mã lệnh giải virus. Chúng ta tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay của quân đoàn cyber." Lạc Tu nghiêm trang nói.
Tân Truy cười lạnh: "Nhưng vào ngày chúng tôi báo cáo lại thông tin này, vị trí của Tu liền bị bại lộ. Chúng tôi không thể chờ chi viện của cục điều tra đến được, như vậy chắc chắn có gián điệp tuồn thông tin cho kẻ địch."
Trong mơ, Alpha là một bóng người mơ hồ phát sáng, không thấy rõ mặt, chỉ có thể cảm nhận được rằng đó là một bóng hình đẹp đẽ cao gầy, cả người có kết cấu như kim loại. Quả thực không khác gì anh chàng điển trai đúng theo sở thích của Tương Nam Lý.
Alpha mặc một chiếc áo khoác dài màu đen như đang tham dự tang lễ, trong tay y cầm một bó hoa linh lan, xung quanh bó hoa có vài đốm sáng tựa như những điểm ảnh hỗn loạn.
Alpha đang nhìn... anh?
Không biết vì sao đối phương không có ngũ quan rõ ràng nhưng Tương Nam Lý lại cảm nhận được một nỗi niềm bi thương khó tả.
Cyber cũng nằm mơ thấy người chết sao?
Trong mắt Alpha, tôi là ai?
Tương Nam Lý bất ngờ rơi nước mắt. Anh không phải thánh thần, mà là con người.
Sự bình tĩnh, thản nhiên chỉ là vẻ ngoài để chống chọi lại với áp lực, nhưng kiên trì nhẫn nại một thời gian, áp lực vẫn không hề tiêu biến. Anh lại càng rơi vào hoang mang, vô định.
Tương Nam Lý chẳng khác gì một kẻ nhà quê cả đời chỉ quanh quẩn bên sườn núi đột nhiên bị quăng vào một thành phố hiện đại hóa.
Đứng giữa những tòa cao tầng tiên tiến, phát triển đầy xa lạ, anh chẳng khác gì một kẻ ngoại biên bị đẩy ra ngoài. Từng khối thép vời vợi, lạnh lùng như xua đuổi: "Quay về đi, đây không phải thời đại của ngươi."
Tương Nam Lý tiến về phía trước, nghẹn ngào nói: "Alpha, cậu vứt bỏ tôi, cậu bỏ tôi..."
Bất ngờ, thân ảnh kia lại lên tiếng đáp lời.
Tương Nam Lý thấy cánh môi đối phương đóng mở, nhưng không thanh âm nào phát ra.
Anh mất một lúc lâu mới nhận ra y nói gì.
Người đó nói: "Là ngài vứt bỏ tôi trước."
...
Tương Nam Lý bị người ở bên ngoài túi ngủ lay tỉnh, động tác cực kỳ thô lỗ.
Anh vén mũ trùm đầu lên, mắt mũi đỏ hồng, giọng nói khàn khàn: "Sao vậy, tới giờ đi làm hả?"
Vừa ngủ dậy, đầu anh đau như búa bổ, hai bên thái dương giật giật không ngừng, tim như bị ai bóp nghẹn.
Alpha: [ Theo tính toán, ngài chỉ mới nghỉ ngơi được 89 phút. Còn kém thời gian nghỉ ngơi dự tính 600 phút mới đủ thời gian để não bộ nghỉ ngơi. ]
Tương Nam Lý chỉ là một người lao động bình thường từng uống một liều thuốc gien, chưa từng trải qua bất kì loại cải tạo nào nên tố chất thân thể không quá tốt.
Tân Truy vẫn nở nụ cười hiền hậu nhưng trong mắt lại không có ý cười nào: "Kẻ thù đến, chúng ta cần rút lui. Trông ở đây có vẻ an toàn nhưng chúng ta không thể mạo hiểm được."
Tương Nam Lý tỉnh táo lại ngay, nghiêm túc đáp: "Hiểu rồi."
Tân Truy gọi anh dậy mà không để anh tự sinh tự diệt chứng tỏ anh vẫn còn hữu dụng đối với họ.
Tương Nam Lý nhanh chóng đi đến chỗ những linh kiện chưa được sử dụng, có nhiều đồ như vậy chắc chắn không thể mang đi hết được.
Anh cất dụng cụ của mình, nhìn thấy cánh tay máy mình liều mạng trang bị lại vẫn còn một nửa chưa hoàn thành thì sắc mặt trầm xuống.
"Đem theo cánh tay này. Có thể trên đường đi tôi sẽ trang bị lại kịp, còn không thì tính sau."
Anh nhét dây nguồn vào túi.
Những linh kiện này đều được tìm thấy ở khu phế tích của công ty công nghiệp nặng Đông Hoàng, sau này có lẽ vẫn còn cơ hội tìm thêm.
Tuy không chắc một cánh tay có thêm ích lợi gì nhiều đối với mức độ tàn phế như Lạc Tu, nhưng có còn hơn không.
Tương Nam Lý luôn muốn làm hết sức mình.
Chị Tiểu Yên đẩy xe đến, bỏ cánh tay máy lên trên xe cùng với Tu bán thành phẩm vào sâu trong hầm trú ẩn: "Đi qua đây."
Dấu vết sinh hoạt vẫn chưa biến mất hoàn toàn,, có lẽ do thời gian không đủ, thêm nữa nếu hầm trú ẩn bị tìm thấy thì tốn thời gian dọn dẹp cũng chẳng có ích lợi gì.
Tương Nam Lý lại nằm trên lưng của Tân Truy, lần này là vì mọi người sợ anh chạy chậm kéo chân sau.
Kiểu người như kĩ sư thường sẽ là nhân tố kéo chân đồng đội trong quá trình chạy trốn.
Tương Nam Lý cảm thấy có thút thẹn thùng, nhưng nghĩ lại nếu không phải vì Tân Truy bắt cóc anh ở trạm giao thông đến đây thì bây giờ anh đã ăn một ăn ngon lành ở thành phố ngầm rồi, cho nên cũng cảm thấy mọi chuyện cũng hợp tình hợp lý.
Thậm chí Tương Nam Lý còn có tâm tình quan sát tình cảnh xung quanh.
Phía sau hầm trú ẩn còn có một hang động khác. Phía trước là một đường hầm rộng lớn, hai bên trái phải đường hầm được trạm trổ những bức điêu khắc như thần phật. Đây là một ngọn núi đã được khai quật.
Thợ thủ công này chẳng khác gì một nghệ sĩ.
Nhưng những vị phật này lại không giống với tượng Phật Tương Nam Lý biết trong quá khứ mà giống như vị Bồ Tát bằng máy.
Bồ Tát máy có chuỗi mã hóa bao bọc khắp người đang ngồi trên tòa sen, trong tay cầm một khối năng lượng trung tâm tựa như hạt sen, cũng tựa như trái tim. Phía sau lưng là những cánh tay máy đang mở rộng như Thiên Thủ Quan Âm*.
Ở bên còn lại có một cái đầu Phật to lớn đang nhíu mày. Phía sau đầu là một vòng tròn phát sáng, trên cằm có những vết cắt kim loại rõ ràng —— mấy trăm năm trước, tiêu chuẩn vẻ đẹp của máy móc không định chuẩn dựa trên hình mẫu "con người" mà thường được lưu giữ những cấu trúc cơ học rõ ràng như thế này ở trên mặt và cơ thể.
Nhưng đây là một hầm trú ẩn tránh nạn của nhân loại, cho nên bức tượng Phật máy này cũng do nhân loại làm ra vì không thể hiểu rõ được sức mạnh của "thần linh", và con người cũng không thể tưởng tượng ra được những điều mà họ chưa từng nhìn thấy trước đây.
Năm xưa, khi cuộc chiến giữa nhân loại và cyber nổ ra, một số người gặp tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng. Vì vậy họ đã hình dung bộ dạng của thần linh giống như là cyber.
—— Thần linh vĩ đại, chúng tôi cầu xin ngài hãy rủ lòng thương chừa cho nhân loại một con đường sống.
Tương Nam Lý kinh ngạc trước đường hầm điêu khắc trong khu trú ẩn, nhưng Tiểu Yên đang đẩy Lạc Tu lại cười lạnh: "Công nhân của công nghiệp nặng Đông Hoàng quả nhiên là lũ chuột nhắt phản bội, xem cyber là thần là phật, vậy còn con người là gì? Nô lệ ở trong chùa? Mấy trăm năm trước họ đã bị cục điều tra diệt trừ sạch sẽ, xem như trừng phạt đúng người đúng tội."
"Bồ Đề." Tân Truy cũng không có ý kiến gì: "Chờ đến khi vào tầng 2, cậu hãy kích hoạt những quả bom đã chuẩn bị sẵn."
Bồ Đề đáp: "Rõ, đội phó."
Các thành viên trong một nhóm điều tra thường đảm nhận vị trí: thành viên chiến đấu + thành viên kĩ thuật.
Chiến đấu: Lạc Tu, Tân Truy, Cổn Thạch. Nhóm anh em thích đánh đấm, không thích nói chuyện. Đánh đến mức bây giờ anh chàng đẹp trai kia phải nằm liệt trên xe lăn.
Chữa trị: Tiểu Yên. Là bác sĩ duy nhất trong đội, có kinh nghiệm lắp ráp nhiều cyborg, được xem như một bàn mổ di động.
Hacker / Sửa chữa máy móc cơ bản: Bồ Đề. Tốt nghiệp đại học bằng xuất sắc, chuyên ngành an ninh mạng. Am hiểu chế tạo và sử dụng bom, vũ khí lớn. Đây cũng là người oanh tạc cổng vào hầm trú ẩn của công nghiệp nặng Đông Hoàng.
Nhưng bảng phân công này cũng không phải là tuyệt đối, bởi trông Tiểu Yên nhỏ bé, gầy yếu nhất đội vẫn có khả năng đánh thắng được một người đàn ông trưởng thành như Tương Nam Lý.
Bọn họ đi đến cánh cửa thứ hai, nhìn từ bên ngoài như một kho hàng được bảo mật bằng cánh cửa điện tử.
Vài trăm năm trôi qua, cánh cửa điện tử vẫn sáng đèn.
Bồ Đề lấy một sợi dây cáp, gắn lên cánh cửa và nối liền với chính mình, miệng không ngừng lẩm bẩm, đáy mắt lập lòe từng đợt sáng, có thể nhìn thấy được từng ma trận đang chuyển động chóng mặt trong mắt hắn.
Đây là lĩnh vực Tương Nam Lý không biết nên anh nín thở, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật thần kì.
Tương Nam Lý nhỏ giọng hỏi: [ Cậu ấy đang giải mật khẩu hả? ]
[ Đúng vậy, đó là giao diện não – máy tính. 600 năm trước, công nghệ máy tính não đã được sử dụng rộng rãi. Công nghệ này không cần sử dụng quá nhiều thiết bị phần cứng, não bộ được sử dụng như đầu máy tính, cho nên rất được đề cao trong công tác. ]
[ Nhưng giao diện não – máy tính cần phải tiến hành cải tạo. ]
Alpha trả lời.
Sau nửa phút khẩn trương, một tiếng "ting" vang lên, cánh cửa mở ra.
"Đeo bình dưỡng khí." Tân Truy nhắc nhở: "Ngoại trừ Tu, mọi người đều đeo bình dưỡng khí lên đi. Tôi sợ có khí độc."
Với mức độ cải tạo cơ giới của Lạc Tu thì đã có thể xem hắn như là sinh vật làm từ sắt thép.
Tương Nam Lý đeo bình dưỡng khí lên, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Ai đang đuổi theo chúng ta vậy?"
Tân Truy không trả lời.
Tương Nam Lý nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đúng là bị tai bay vạ gió mà, sir*, lẽ ra tôi phải có quyền được biết chứ? Tôi đang chuẩn bị quay về thành phố ngầm, cuối cùng vì bị anh bắt cóc nên tôi phải đến đây sửa chữa người máy. Tôi, tôi vừa mới ra khỏi khoang đông lạnh chưa được bao lâu, tôi chưa sống đủ. Đến lúc chết tôi lại không biết vì sao mình chết, có oan uổng cho tôi không hả?"
*Sir: Thưa ngài
Anh vốn chỉ muốn diễn trò một phen, nhưng chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy thì trong lòng dâng trào nỗi niềm đau thương.
Nước mắt lách tách rơi xuống.
Lạc Tu cứng đờ người nói: "Là tòa án dị giáo chữ thập đen. Lúc trước có nhiều người biến dị luôn tìm cách tập trung về phía công ty công nghiệp nặng Đông Hoàng này nên chúng tôi nhận được nhiệm vụ đến đây để kiểm tra. Sau đó chúng tôi cũng phát hiện ra dấu vết hoạt động của tòa án dị giáo đó."
"Tòa án dị giáo chữ thập đen là một tổ chức khủng bố trên mặt đất. Tôi nghĩ ai cũng đã biết kiến thức này từ 《 Nhân loại thường thức 》. Những người này không đồng tình với việc cải tạo cơ giới, lại đối xử vô cùng tàn bạo với những người sống trên mặt đất. Họ tự xưng mình là tân nhân loại, nêu cao khẩu hiệu "Quét sạch", phát động chiến tranh Thiên Khải ở khắp nơi. Nổi tiếng nhất là cuộc chiến từ 120 năm trước, họ tàn sát, chiếm cứ cả thành phố Âm Sơn, xây dựng cứ điểm ở đó."
Thành phố Âm Sơn là thành phố ngầm đầu tiên trong 18 thành phố ngầm dưới lòng đất.
Tên gọi này xuất phát từ câu "Bất giáo Hồ Mã độ Âm Sơn"*. Nhưng bây giờ kẻ thù của nhân loại không phải là "người Hồ", thành phố Âm Sơn là khu vực cách lãnh địa của quân đoàn cyber gần nhất, tương đương với một vùng biên giới phân cách.
*Bất giáo Hồ Mã độ Âm Sơn: Trích trong "Xuất tái kỳ 1" của Vương Xương Linh: Tần thời minh nguyệt Hán thời quan, / Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn. / Đãn sử Long Thành phi tướng tại, / Bất giao Hồ mã độ Âm san. Tạm dịch: Vẫn là vầng trăng sáng của đời Tần và quan ải của đời Hán, / Mà người chinh chiến nơi nghìn dặm vẫn chưa trở về. / Nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành, / Thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn.
Khu vực này thường xuyên xảy ra bạo loạn, GDP hằng năm luôn là con số âm, hơn nữa còn phải vay mượn tài nguyên từ những thành phố khác. Sau khi bị tòa án dị giáo chữ thập đen chiếm cứ, Liên bang Nhân loại đều sẵn lòng dâng thành phố đó cho kẻ thù bằng cả hai tay!
Khi đó, Liên bang Nhân loại nghĩ rằng mình đã làm trò hề cho tòa án dị giáo, không ngờ tổ chức khủng bố này lại đưa ra một điều kiện hà khắc, kí kết hiệp nghị hòa bình cùng quân đoàn cyber. Nếu ở thời cổ đại họ sẽ bị mắng chửi là cõng rắn cắn gà nhà, nhưng lãnh đạo của tổ chức khủng bố lại không quan tâm.
Cứ thế mọi chuyện diễn ra, những cuộc chiến khác lại tiếp tục.
Thành phố Âm Sơn là địa bàn của tòa án dị giáo, nhưng đối với Liên bang Nhân loại, đó là một mảnh đất kém phát triển, không đáng chú ý.
Nội bộ của Liên bang Nhân loại có chưa đưa ra được ý kiến thống nhất đối với việc có nên lấy lại mặt đất hay không.
"Với sự trợ giúp của Bồ Đề, tôi ngụy trang thành cyborg của công nghiệp nặng Đông Hoàng, nghe lén tin tình báo của tòa án dị giáo chữ thập đen." Lạc Tu nói tiếp: "Lần này bọn họ tới công nghiệp nặng Đông Hoàng là vì cần phiên dịch một nguồn tin mật cổ xưa ở đây. Tương Nam Lý muốn thiết kế thân thể cho Alpha, và bản thiết kế đó nằm trong trung tâm cơ sở dữ liệu của công nghiệp nặng Đông Hoàng. Trong lúc cuộc chiến nhân loại và cyber nổ ra vào năm xưa thì nhân viên của công nghiệp nặng Đông Hoàng lại âm thầm lén lút chế tạo ra thân thể cho Alpha!"
Giả dạng làm gián điệp, trải qua nguy hiểm trùng trùng, Lạc Tu cũng không nói quá nhiều, chỉ nói những chi tiết quan trọng.
Tương Nam Lý là người chế tạo ra Alpha. Ban đầu nó chỉ là một siêu trí tuệ nhân tạo, không có thực thể.
Cho đến bây giờ, Alpha vẫn không có thực thể. Nó là một "linh hồn" bị nhốt trong một cơ sở dữ liệu trung tâm nào đó.
Lí do chính là vì khi Tương Nam Lý tạo ra nó đã chủ động cấy một mã virus vào.
Trong trường hợp chưa xử lí virus sạch sẽ, Alpha chỉ cần chuyển dời đến một "thiết bị" khác thì sẽ kích hoạt mã lệnh tự hủy.
Trừ khi Tương Nam Lý tự mình giải khóa. Nếu không, Alpha sẽ mãi mãi không bao giờ có được một "thân thể" thực sự.
Nói cách khác, trong tình huống Alpha không có thực thể, chỉ cần tìm cách phá hủy số liệu trung tâm của nó thì nhân loại có thể chấm dứt cuộc chiến kéo dài suốt 800 năm qua.
Tương Nam Lý ngơ ngác: [ Khoan đã? Tôi chuẩn bị thứ đó từ khi nào? ]
"Mục đích mà quân đoàn kỵ sĩ Thiên Khải đến đây lần này là để tìm thực thể bí mật mà công nghiệp nặng Đông Hoàng chuẩn bị trước đây... Thực thể đó được thiết kế cho Alpha, có khả năng có mã lệnh giải virus. Chúng ta tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay của quân đoàn cyber." Lạc Tu nghiêm trang nói.
Tân Truy cười lạnh: "Nhưng vào ngày chúng tôi báo cáo lại thông tin này, vị trí của Tu liền bị bại lộ. Chúng tôi không thể chờ chi viện của cục điều tra đến được, như vậy chắc chắn có gián điệp tuồn thông tin cho kẻ địch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.