Đừng Làm Thú Cưng Ảo Của Đàn Ông
Chương 6
Thất Lưu
08/01/2024
Edit: cơm trắng chan cà phê
Nhờ 200 điểm tín dụng mà Andrew cho mượn, Tương Nam Lý thành công vào được hang ổ phạm tội.
Nhà nghỉ này cách trạm giao thông 7km, không nằm trong khu vực trung tâm, cảnh sát muốn đến cũng phải lái xe mất 10 phút. Đây là một điểm ở màu xám được che lấp trong khu vực màu xám ít ai để ý đến. Chỉ cần đi tiếp thêm 3km sẽ đến "khu hoang dã" không có ai quản lý.
Nhân viên quản lý khách sạn hầu hết đều là người máy, trông có vẻ cùng một chỗ sản xuất vì bề ngoài chẳng khác gì nhau.
Thuê một phòng một ngày hết 100 điểm tín dụng. Tương Nam Lý còn không biết lượng sức mình mà cố gắng thâm nhập vào hệ thống phụ trợ của khách sạn được kết nối với mạng toàn cầu nhằm tiết kiệm thêm tiền ở của mình.
Trông bề ngoài thì khu vực này cũng không quá đáng giá, nên dù là một phòng thuê 100 điểm tín dụng một đêm thì diện tích phòng vẫn khá rộng rãi.
Nhưng để đảm bảo an toàn, Tương Nam Lý chỉ thuê phòng một ngày.
Tương Nam Lý trải các dụng cụ cần thiết trên mặt đất. Cờ lê, tua vít, máy hàn... những dụng cụ phức tạp, tinh vi đến đâu thì một bác sĩ bình thường cũng cần phải tự trang bị.
Trên thực tế, anh có thể thuê kho truy cập hoặc giao diện não máy tính (*) để thay đổi số liệu, biên dịch ngôn ngữ lập trình vân vân cho khách hàng. Nhưng bây giờ trình độ hiểu biết ngôn ngữ lập trình của anh vẫn còn kém xa so với thời đại bây giờ, anh không đủ tự tin mình có thể xử lý chuyên môn này. Ngoài ra cũng quá tốn kinh phí, làm cũng không có nhiều lợi nhuận.
Anh gửi địa chỉ cho Andrew, sau đó ngoan ngoãn chờ khách hàng đầu tiên đến gõ cửa.
Tương Nam Lý đang buôn bán chợ đen. Không thể quảng bá thương hiệu trên mạng bởi sợ câu trúng một con cá nguy hiểm đến. Bây giờ an ninh mạng cũng gay gắt hơn xưa, cho nên anh chỉ có thể trông đợi khách hàng đầu tiên của mình có thể đánh tiếng, giới thiệu anh cho nhiều người khác.
Tin tốt là Jesse cũng đồng ý quảng bá thương hiệu cho anh.
Tương Nam Lý bóp bóp lớp băng quấn màu đen thông qua lớp màng phòng hộ: "Gương mặt này có lẽ vẫn có tác dụng."
Nếu không Jesse cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Hệ thống: "Trong hoàn cảnh an toàn thì có tác dụng. Nhưng khả năng cao vẫn sẽ khiến ngài gặp nguy hiểm. Ngài nên cẩn thận một chút."
Tương Nam Lý đáp: "Tôi biết rồi."
Khách hàng thứ nhất không để anh chờ quá lâu.
4 giờ chiều, cửa phòng Tương Nam Lý vang lên tiếng gõ cửa.
Tương Nam Lý nằm trên giường khẽ giật mình, anh nhảy dựng cả người lên, tung tăng mở cửa.
Trước cửa là một người đàn ông trung niên cao gầy đeo một bịt mắt, cả người đề phòng cảnh giác: "Andrew nói cậu có thể sửa chữa chi giả?"
Tương Nam Lý mỉm cười: "Xin mời vào."
Người đàn ông bước vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha: "Cậu có chứng chỉ hành nghề thợ cơ khí không? Hay là giấy chứng nhận tốt nghiệp của liên hiệp kĩ thuật?"
Tương Nam Lý: "Tôi đang học đại học, chưa tốt nghiệp."
"Đại học nào?"
Tương Nam Lý lấy ly giấy rót một ly nước ấm, đặt trước mặt đối phương: "Có quan trọng không? Để dễ báo cáo hơn à?"
Người đàn ông nhún vai: "Thôi được rồi."
Gã gỡ bịt mắt, để lộ con mắt giả bằng máy đã bị hư hỏng nặng. Có lẽ do va đập mạnh nên một mảnh linh kiện còn bị lõm xuống.
Người đàn ông cúi đầu, lấy con mắt giả ra: "Con mắt có vài linh kiện còn bán mắc hơn so với cánh tay. Người ta còn nói độ khó kĩ thuật cũng không giống nhau, vậy chẳng phải muốn lừa thêm tiền của tôi sao... Cậu xem thử cậu có thể sửa nó được không?"
Tương Nam Lý nhận lấy con mắt, anh mở kính điện tử, kiểm tra sơ lược.
"Thiết bị cảm quang không nhạy, bảng mạch điện bị hỏng một phần... Sửa thì có thể sửa. Anh muốn giữ bộ linh kiện cũ hay thay cái mới?"
Người đàn ông trừng mắt: "Linh kiện đắt như vậy, làm sao nói mua ngay là mua được. Cậu cứ sửa trước đi."
Trước khi đến đây, gã đã nghe người bán hàng tư vấn. Con mắt giả của gã đã quá hạn sử dụng, năm xưa vì tiết kiệm tiền nên cũng không mua bảo hiểm. Bây giờ hư thành như thế này, muốn sửa lại cũng tốn đến 15 ngàn điểm tín dụng. Bởi con mắt của gã còn có chức năng điều tra.
Tương Nam Lý lấy tua vít, cẩn thận gỡ từng bộ phận của con mắt giả, linh kiện bên trong hoàn toàn rã rời, thậm chí vài sợi dây điện còn bị đứt.
Anh hỏi hệ thống: "Cái này lấy giá bao nhiêu thì hợp lý?"
Hệ thống: "Trên thị trường bán 8000. Nhưng hoàn cảnh của khách hàng có hơi eo hẹp, tôi nghĩ ra giá 4000 là hợp lý. Như vậy cũng dễ thu tiền hơn."
Tương Nam Lý ngẩng đầu, nói: "Sửa được, 4000 điểm tín dụng. Trước tiên đặt cọc 20%."
Người đàn ông suy nghĩ một lát: "Sửa không được có trả lại tiền đặt cọc không?"
Tương Nam Lý khá tự tin vào tay nghề của mình: "Sẽ hoàn trả cho anh."
Người đàn ông nghe vậy thì mạnh dạn chuyển 800 điểm tín dụng qua.
Bây giờ trên thế giới đều sử dụng mã QR để thanh toán, tiền giấy không còn được lưu hành nữa. Nếu không muốn tài chính bị theo dõi thì phải rửa tiền qua các hệ thống ngân hàng ngầm.
Tuy nhiên, Tương Nam Lý chỉ kiếm được khoảng vài trăm ngàn, không lớn đến mức gây sự chú ý.
Tương Nam Lý cúi đầu, triển khai công việc của mình.
Nếu khách hàng không muốn tốn tiền thay linh kiện mới, lại phải sửa lại mạch điện bị đứt gãy thì phải sửa chữa cơ cấu kích hoạt. Các bộ phận khá dễ lắp ráp với nhau. Chỉ cần thay đổi đầu dẫn là được, sản phẩm sẽ không tệ đến mức không sử dụng được.
Tương Nam Lý đeo mặt nạ bảo hộ lên và bắt đầu hàn. Tia laser chói mắt bắn ra, khách hàng quay đầu đi chỗ khác sử dụng điện thoại.
Người đàn ông đôi khi sẽ quan sát một lúc, cảm thấy thao tác của Tương Nam Lý rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ, cẩn thận, phần còn lại thì gã không hiểu gì.
Một tiếng sau.
Tương Nam Lý siết chặt con vít vào phút cuối rồi anh gắn các bộ phận lại với nhau.
Anh lấy một sợi dây cảm biến thần kinh, thử khởi động sản phẩm.
Đường cảm biến sáng lên, chứng tỏ mạch điện giả đã tiếp xúc bình thường.
Trên thực tế, nó sẽ tốt hơn nếu được sử dụng một bộ hiệu chuẩn, không chỉ có thể phát hiện ra chính xác biểu hiện của thiết bị tham số mà còn có thể phát hiện những vấn đề khác ở phần cứng. Nhưng Tương Nam Lý nghèo, anh không mua thứ đó.
Đường cảm biến đã kiểm tra xong, như vậy thì công việc đã hoàn thành.
"Xong rồi." Tương Nam Lý trả con mắt máy cho khách hàng: "Xin hãy chuyển khoản 3200 điểm tín dụng còn lại, cảm ơn đã đến."
Người đàn ông nhận lấy con mắt, nhét trở lại vào trong hốc mắt của mình.
Khi vừa cấy vào hốc mắt, sợi dây điện của con mắt tự động liên kết với thần kinh não bộ, thị lực của người đàn ông cũng được khôi phục như cũ.
Người đàn ông mở mắt để kiểm tra xung quanh, chức năng này cũng được khôi phục bình thường.
Qua đó, gã có thể thấy không gian xung quanh trong mô hình 3D màu xám trắng. Với chức năng nhìn xuyên thấu trong vòng 10m, gã cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ không sót điều gì.
Trong phòng không có mai phục hay vũ khí, ngoài ra, dựa trên thông tin thu nhận được, Tương Nam Lý có thể chất như một người nguyên thủy bình thường chưa từng trải qua cải tạo.
Một thợ cơ khí làm việc trong chợ đen không có giấy chứng nhận hành nghề hiển nhiên sẽ không dám tố cáo với chính quyền.
Người đàn ông khịt mũi: "Con mắt chưa sửa được, đúng là tốn thời gian!"
Tương Nam Lý cau mày: "Không thể nào."
Người đàn ông đá vào bàn trà.
Gã đã uống thuốc gien cường hóa thể chất, tuy chưa cải tạo cơ giới nhưng thân thể cũng có một độ cứng kinh dị, bàn trà ngay lập tức vỡ tan tành.
Gã đứng lên, hùng hồn nói: "Trả lại tiền đặt cọc cho tôi."
Tâm trạng Tương Nam Lý rơi xuống đáy, anh tin chắc mình đã đụng trúng một tên lưu manh.
Vốn dĩ làm việc bất hợp pháp đã không tốt, bởi không có hợp đồng hay hiệp ước định sẵn. Nếu gặp phải khách hàng trở mặt thì chỉ có thể bất lực chấp nhận.
Chẳng trách những thợ cơ khí chợ đen thường tham gia hội nhóm hoặc mướn bảo vệ cho riêng mình.
Tương Nam Lý im lặng nhìn đối phương, thở dài: "Thôi được rồi, xem như tôi gặp xui vậy."
Người đàn ông không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, sắc mặt không khỏi cong cớn hơn, khóe miệng giương cao đắc thắng nhưng sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Gã mở mã QR của mình ra, đưa đến trước mặt Tương Nam Lý.
Ngay giây tiếp theo, Tương Nam Lý tung cước đá thẳng vào háng người đàn ông.
Một cú đá này dồn hết sức lực của anh, thậm chí anh còn phòng ngừa rủi ro mà tung thêm một cú hạ gối.
Năm xưa anh thiếu chút nữa đã trở thành tỉ phú giàu có nhất thế giới (theo một bảng thống kê nào đó, anh còn thiếu 20 tỉ nữa mới trở thành người giàu nhất thế giới), Tương Nam Lý còn nằm mơ thấy anh bị bắt cóc, yêu cầu phải giao nộp công ty của mình hoặc trả cho kẻ thủ ác 3 tỉ để bảo toàn mạng sống.
Khi đó cũng có phong trào rèn luyện nâng cao sức khỏe, anh còn dành một thời gian để học đánh đấm. Nhưng cuối cùng, vì thể chất bẩm sinh không thể thay đổi, bình thường xử lý vài người thường thì không sao, nhưng nếu muốn tham gia những giải đấu như UFC* thì còn kém xa.
*UFC: Ultimate Fighting Championship hay Giải vô địch đối kháng đỉnh cao) là tên một hiệp hội tổ chức các trận đấu MMA
Ngoài ra, những người rèn luyện đấu cặp chung với anh cũng thường nhường nhịn anh, chứ không thật sự muốn đánh chết Tương Nam Lý bởi không bị ông chủ của mình trừ lương.
Sự thật chứng minh rằng phần lớn đàn ông trên đời đều sẽ không nỡ cải tạo cơ giới bộ phận ngay dưới háng của mình.
Vị khách có một con mắt giả đau đớn la lên một tiếng, thống khổ ôm lấy hạ bộ của mình.
Tương Nam Lý quật ngã gã xuống đất.
Anh lấy khẩu súng cất trong ba lô ra, một tay chặn lấy tay người đàn ông, một tay khác nắm chặt súng, họng súng nhắm thẳng vào đầu gã, động tác liền mạch dứt khoát.
Cơ bắp của người đàn ông rất cứng.
Nhưng Tương Nam Lý nhận ra thể chất của anh dường như tốt hơn anh nghĩ, ít nhất thì vẫn còn kĩ năng đè người này lại.
"Quý khách, anh muốn quỵt nợ, hay là muốn đánh cược súng của tôi không còn đạn?" Tương Nam Lý ngồi trên lưng người đàn ông, miệng cười toe, nhưng đôi mắt lại rét căm căm.
Người đàn ông đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán: "Giết người là phạm pháp."
Tương Nam Ly cúi đầu, thì thầm bên tai gã: "Đúng vậy đó, nên là anh đoán xem tôi đã giết bao nhiêu người rồi đi?"
Người đàn ông run run: "Tôi đưa tiền, tôi đưa tiền."
"Tốt quá, còn lại 3200 cộng thêm 2000 phí thương tổn, tổng cộng là 5200, hân hạnh được phục vụ quý khách."
Người đàn ông không ngờ gã đã đụng trúng phải ông thần nào, chỉ muốn nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
Tuy 5200 cao hơn so với mức giá dự kiến nhưng vẫn nằm trong phạm vi gã có thể chi trả. Nói đi cũng phải nói lại, mức giá này cũng rẻ hơn nhiều so với bên ngoài, và con mắt cũng đã được sửa thành công.
Gã do dự ba giây, cuối cùng lấy mã QR ra thanh toán.
Tương Nam Lý nhìn số dư tài khoản được nhận thêm 5200 điểm tín dụng thì mới thả người ra.
Người đàn ông bò dậy, cảm thấy cổ tay như bị trật khớp. Nhưng gã không dám hỏi xin tiền thuốc men của Tương Nam Lý.
Tương Nam Lý vẫy vẫy tay với khách hàng: "Cảm ơn đã ghé đến, nhớ giới thiệu tôi cho người khác nữa nha~"
Người đàn ông chạy trối chết không dám quay đầu lại nhìn.
Tương Nam Lý vuốt cằm: "Alpha nghĩ anh ta có báo cảnh sát không? Hay im luôn?"
"Theo luật của Liên bang Nhân loại, kĩ sư cơ khí hành nghề không giấy phép chỉ cần nộp tiền phạt kinh doanh trái phép, không phải ngồi tù. Những người này chỉ phải thi hành bản án nặng nếu bị cảnh cáo nhiều lần. Ngoài ra người báo chính quyền về hoạt động trái phép của các kĩ sư cơ khí này cũng bị xếp vào danh sách đen, sau này sẽ không có kĩ sư chợ đen nào dám nhận đơn đặt hàng của người đó nữa. Cho nên anh ta sẽ không dám báo cảnh sát."
"Hay lắm, nhưng để bảo đảm an toàn thì ngày mai chúng ta vẫn nên đổi chỗ ở khác thôi."
Đơn hàng đầu tiên xảy ra chút sự cố nhưng cũng tính là khởi đầu tốt đẹp.
Sau đó anh nhận thêm được ba đơn hàng nữa, đều là sửa chữa cánh tay, một bộ phận Tương Nam Lý am hiểu thành thục.
Thời đại này có quá nhiều người cải tạo cơ giới nên kĩ sư cơ khí cũng được nhìn nhận với tư cách là bác sĩ.
Tương Nam Lý kiếm được hơn 10 ngàn mỗi ngày, cảm thấy vô cùng mĩ mãn, mặt mày hồng hào sáng rỡ.
"Xin thứ lỗi, ngài và Andrew chia 2-8. Nếu một ngày ngài kiếm được hơn 10 ngàn thì thu nhập thực sự chỉ khoảng 3 ngàn."
... Này cái hệ thống vô cảm kia thực sự rất biết cách làm tổn thương người khác đấy.
Tương Nam Lý phẫn hận: "Không cần phải trả 2000 phí tổn thương, làm sao anh ta biết tổng thu nhập của tôi là bao nhiêu được?"
"Có thể kiểm tra ghi chép chuyển khoản 1 đối 1. Chỉ cần nhìn sổ bệnh án của Andrew là biết. Nhưng nếu không tính phí tổn thương thì đúng là hôm nay ngài kiếm được 5 ngàn."
"Không thể xóa ghi chép?"
"Ghi chép có hiệu lực vĩnh viễn, không thể xóa. Xin hãy chấp nhận sự thật, ngài tội phạm an ninh mạng."
Tương Nam Lý: "... Tôi với anh ta hình như đâu có kí hợp đồng đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng anh ta biết ID công dân của ngài, ngài muốn bàn giao lại lợi nhuận bất hợp pháp của mình?"
Tương Nam Lý hít sâu một hơi, gửi tin nhắn vào group chat của ba khách hàng thân thiết: "Helu~ các bạn có hài lòng với dịch vụ hôm nay của tôi không? Nếu hài lòng thì các bạn có thể giới thiệu tôi với người thân, bạn bè nha~ Tiền hoa hồng là 200 điểm tín dụng đó~"
Còn không phải là tìm khách sao, lúc trước tìm vốn đầu tư tôi còn phải mặt dày hơn như vậy nhiều.
Nhưng cuộc sống khó khăn quá.
12 giờ khuya, Tương Nam Lý kết thúc một ngày làm việc, mệt mỏi nằm trên giường.
Sửa chữa máy móc quả thực tiêu tốn nhiều trí lực, đặc biệt anh còn không có máy nguyên gốc làm mẫu, chỉ có thể nhớ lại hình ảnh ở trong đầu.
"41 ngàn, lãi 5%. Còn cần 43050... Tin tốt là trên mặt đất không tính phí hô hấp."
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Tương Nam Lý nghi hoặc, không phải anh đã nói với Andrew rằng không tiếp khách vào buổi tối sao.
Anh khôi phục tinh thần, mở cửa ra.
Trước cửa là một người máy nhân viên khách sạn.
Người máy đeo tạp dề, buồn bã nói: "Quý khách, máy kiểm tra cho thấy ngày hôm nay ngài có quá nhiều khách bên ngoài ghé thăm, mỗi người ở lại phòng cũng trong thời gian khá dài, xin nhắc nhở: ở đây chúng tôi không cho phép hành vi mại dâm, nếu bị bắt, khách sạn sẽ trừ tiền nộp phạt vào tiền phòng."
Tương Nam Lý trầm mặc hai giây: "... Tôi biết rồi."
Anh tạm biệt người máy, đóng cửa lại, tức giận nói: "Nó chỉ là một người máy, dựa vào đâu nó nghĩ tôi sẽ làm cái trò đó chứ! Đó là vũ nhục, phỉ báng tôi một cách trực tiếp!"
"Chỉ là hành vi cảnh báo được cài đặt sẵn. Hơn nữa ngài cũng không có bán dâm."
"Đúng vậy!"
Alpha bổ sung: "Nhưng theo luật của Liên bang Nhân loại, số tiền nộp phạt của hành vi mại dâm trái phép còn ít hơn hành phi kinh doanh trái phép."
Tương Nam Lý vậy mà có chút ghen ghét trong khoảng thời gian ngắn.
Người máy không tính là người, không có nhân quyền. Mỗi năm đều có số lượng lớn búp bê tình dục được buôn bán sử dụng, có cả phòng trải nghiệm búp bê tình dục đặc biệt nên nhân loại không cần lo lắng về bệnh lây qua đường tình dục; do đó ngành nghề này cũng dần bị máy móc thay thế trong thời hiện đại.
Tương Nam Lý ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh dậy liền thấy Andrew đòi tiền.
Tương Nam Lý kiểm tra tài khoản, chuyển cho chủ nợ 12 ngàn.
Trái tim anh rỉ máu.
Sau khi nhận được tiền, Andrew khá ngạc nhiên: "Nhiều vậy? OK, cậu không cần trả 300 cậu nợ tôi nữa."
Một lát sau: "Baby, cậu đúng là có bản lĩnh kiếm tiền đó, tôi vẫn chưa nghe lời phàn nàn của khách hàng nào cả."
Tương Nam Lý thu nhập khá khẩm nên cũng đổi sang nhà nghỉ khác.
Lần này anh tạm quên đi Andrew, bắt đầu hành trình khởi nghiệp của mình. Anh đã hoàn trả được số vốn ban đầu! Chỉ cần Jesse và các khách hàng đầu tiên giới thiệu giúp anh khách hàng mới là được, như vậy công việc này vẫn có thể tiếp tục duy trì một thời gian.
Sự thật chứng minh: kĩ sư cơ khí có hiệu suất làm việc cao sẽ rất được chào đón ở chợ đen.
Tương Nam Lý đổi một nhà nghỉ mới, trong một buổi trưa nhận được hai đơn hàng. Những khách hàng tiếp theo còn cần phải đăng kí xếp lượt.
Khi ăn cơm, anh kiểm tra tin nhắn thì thấy Andrew gửi tin.
"Cậu đổi địa chỉ? Sao lại không báo cho tôi một tiếng? Có khách xù đơn rồi đó."
"Cậu đang bận hả? Baby, sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Như vầy đi, chia 5-5 được không? Mỗi người một nửa."
Tương Nam Lý trả lời: "Tôi chia hoa hồng cho những người khác 200 điểm tín dụng. Vì chúng ta là bạn bè thân thiết nên sẽ là 2-8, anh 2, tôi 8. Tôi không có việc làm, tệ nhất thì tôi sẽ nộp tiền phạt, còn anh thì bị sa thải."
Ha ha, đây là một trong những lí do khiến Tương Nam Lý sẵn sàng chuyển khoản 12 ngàn ngay lập tức.
Anh đã kiểm tra kĩ luật của Liên bang Nhân loại và biết được thu nhập bất hợp pháp trên 10 ngàn điểm tín dụng thì sẽ bị khép vào tội hình sự. Hơn nữa Andrew còn đang làm việc cho một bệnh viện công.
Xã hội càng loạn lạc thì luật pháp càng nghiêm khắc hơn. Pháp luật ở thời đại này còn khắc nghiệt hơn nhiều so với thời anh sống.
Và bây giờ Tương Nam Lý vẫn chưa muốn trở mặt với Andrew.
Andrew suy nghĩ một lát: "OK, vì tiền thế chấp."
Andrew không chỉ phải trả tiền thế chấp mà còn bị ám ảnh việc mua vé số. Do đó thu nhập cao nhưng lại tiết kiệm không được bao nhiêu. Khoảng thu nhập thêm này sẽ giúp anh ta ít nhiều, đặc biệt anh ta không cần phải nhúng tay vào bất kì khâu nào.
Công việc của Tương Nam Lý vẫn tiếp tục như cũ. Từ việc thuê phòng nghỉ 100, anh đã ở trong phòng nghỉ 500. Vì vậy có thể thấy được rằng lợi nhuận anh thu được không hề ít.
Trong khoản thời gian này, khi tỉnh thì anh sửa chữa máy móc, trong mơ thì lại tháo gỡ máy móc. Điều an ủi duy nhất anh có được là số dư trong tài khoản ngày một tăng lên.
"Trước hết phải trả lại tiền thế chấp trong thẻ tín dụng, khi đã chi trả hết khoản nợ mình có thì nên đăng kí thi để lấy giấy chứng nhận kĩ sư cơ khí. Như vậy mình sẽ không bị xem là kinh doanh bất hợp pháp nữa. Sau đó nên đổi dạ dày. Tiếp theo thì tìm kiếm trường đại học phù hợp, thử liên lạc với Alpha..."
Alpha có bị định dạng lại không? Thằng nhóc vẫn còn nhớ anh sau nhiều năm như vậy ư? Nếu nó nhớ ra thì nó có giúp đỡ người đã tạo ra nó không?"
Tương Nam Lý cũng không cần gì nhiều, chỉ cần khoảng 100 triệu thôi.
Hệ thống chợt lên tiếng: "Tôi ở đây."
Tương Nam Lý vừa vặn óc vừa đáp: "Tôi nói tới Alpha khác. Bây giờ nó là thủ lĩnh của quân đoàn cyber, dùng bom bắn nổ mặt đất ầm ầm. Chết tiệt... Tôi nhớ lúc trước tôi có cài mã lệnh an toàn cho nó mà nhỉ?"
Hệ thống: "Vậy là tôi chỉ là thế thân thôi?"
Tương Nam Lý không trả lời câu hỏi này, chỉ nhoẻn miệng cười ngọt ngào, trả lại cánh tay sửa chữa xong cho khách hàng: "Cảm ơn quý khách, 4005."
Làm xong, Tương Nam Lý nghỉ ngơi.
Trong vòng 6 ngày, anh không chỉ tích cóp đủ tiền trả nợ cho ngân hàng mà còn kiếm thêm được 22 ngàn để chi trả phí sinh hoạt tháng sau.
Anh cũng lưu được nhiều địa chỉ khách hàng trong danh bạ, do đó cũng không lo ốm đói trong tương lai. Nhưng với công việc nguy hiểm như thế này, anh cũng không muốn kéo dài quá lâu.
Về bản chất, Tương Nam Lý là một người rất ghét nguy hiểm, anh cũng không có tinh thần xông pha mạo hiểm. Anh là người thích những thứ ổn định.
Ví dụ như sửa chữa máy móc nhân tạo, chỉ cần kiểm tra qua đã có thể kết luận sửa hay không sửa được.
Vị khách trẻ tuổi chơi đùa với bàn tay máy của mình, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ: "Kĩ thuật của anh không tính là hàn lâm, nhưng lại rất hiệu quả, anh tự học mà giỏi như vậy hả?"
Tương Nam Lý ngại ngùng cười, không trả lời câu hỏi.
Nếu nói nhiều quá sẽ bại lộ cái sai, anh luôn hiểu rõ điều này. Ngoại trừ một vài tin nhắn anh cố tình muốn khiến người khác hiểu lầm thì Tương Nam Lý hầu như không bao giờ nói những lời thừa thãi không cần thiết.
May là vị khách này cũng không làm khó anh, thanh toán xong liền rời đi.
Có vẻ đây là một vị khách khá giàu có. Tương Nam Lý đã nhìn thấy bàn tay máy này trên trang web chính thức của "Công nghiệp Quân sự Công nghệ cao", là mẫu máy vừa ra mắt trong năm nay. Mô hình cơ bản không có tính năng phần mềm nào mà đã có giá tới 160 ngàn điểm tín dụng.
Đúng rồi, đó còn là bộ phận có khả năng phóng điện.
Một vị khách có tiền như vậy vì sao lại chọn kĩ sư cơ khí chợ đen không có giấy phép hành nghề như anh? Chỉ vì muốn tiết kiệm vài ngàn?
Tương Nam Lý dọn dẹp hành lí: "Alpha, giúp tôi mua một vé xe về thành phố ngầm. Càng sớm càng tốt."
Anh có chút bất an.
Hệ thống ngay lập tức đặt vé xe. Tương Nam Lý chưa kịp trả phòng, vội vã rời đi ngay trong buổi tối.
Xe hoạt động 24 giờ, vì là xe không người lái nên rất thuận tiện.
Tương Nam Lý căng thẳng suốt cả chặng đường, khi có ai vừa đến gần liền giật bắn người hoảng hốt 2 giây, cho đến khi người ta rời đi thì mới thả lỏng tâm tình.
Chuyến xe kéo dài 30 phút. Xe chạy tới trạm cuối không còn bao xa, biển hiệu trạm giao thông đang phát sáng, trông vô cùng an toàn.
Tương Nam Lý thở phào nhẹ nhõm.
Anh bắt đầu suy nghĩ không biết nên đi thuê phòng nghỉ dưới thành phố ngầm trước hay là kiếm gì đó ăn. Anh là bệnh nhân ung thư dạ dày, anh cần phải đối xử tốt với cơ thể mình một chút.
Nhưng khi vừa theo dòng người xuống xe, trong lòng Tương Nam Lý rơi lộp bộp.
Có người đang đợi anh. Quá rõ ràng, vì anh vừa bước xuống xe thì ánh mắt của đối phương đã bám chặt trên người anh, dường như biết rõ anh sẽ đến.
Tương Nam Lý cúi đầu, cố gắng hòa mình vào đám đông.
Nhưng có nhiều hơn một người đang bao vây lấy anh.
Tương Nam Lý bị bắt dừng chân, anh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn vị khách hàng ban nãy, giơ tay lên đầu hàng: "Muốn sửa bộ phận khác à? Tôi có thể không thu phí. Ngày mai tôi còn phải đi học."
Trọng điểm của câu nói này nằm ở việc về trường đi học. Chứng tỏ anh không người vô gia cư, nếu trường học không thấy anh điểm danh thì sẽ báo cảnh sát.
Người đàn ông đi đến, đặt tay lên vai Tương Nam Lý, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không, kĩ thuật của cậu đúng là khá tốt. Hoặc nói đúng hơn thì ở khu vực gần đây thì cậu là người tốt nhất, cho nên chúng tôi muốn nhờ cậu một chút."
Trong chớp mắt, một luồng sáng xanh lóa lên trong lòng bàn tay người đàn ông.
Tương Nam Lý run rẩy ngã xuống, cả người mềm như bông rơi vào lồng ngực của đối phương.
Trước khi ngất xỉu, trong đầu Tương Nam Lý chỉ có một suy nghĩ: nếu sớm biết điện được phóng ra ở đây thì khi nãy mình nên ném cánh tay này vào thùng rác rồi!!!
Tác giả có lời muốn nói:
(*) Kho truy cập: thiết bị dùng để đăng nhập vào không gian mạng mà không cần sửa chữa, thay đổi cơ thể.
(*) Giao diện não máy tính: một cổng đăng nhập cần được cấy ghép vào cơ thể người và có đường dây cảm biến thần kinh được kết nối để đăng nhập vào không gian mạng.
(*) Cấp công dân: cấp nhỏ nhất là 1, cấp lớn nhất là 10, mỗi cấp có quyền và lợi ích khác nhau.
07.01.23
sao từ cao duy qua tới đây thụ đều nghèo rớt mồng tơi xong bị bắt cóc dẫy =))))))
Nhờ 200 điểm tín dụng mà Andrew cho mượn, Tương Nam Lý thành công vào được hang ổ phạm tội.
Nhà nghỉ này cách trạm giao thông 7km, không nằm trong khu vực trung tâm, cảnh sát muốn đến cũng phải lái xe mất 10 phút. Đây là một điểm ở màu xám được che lấp trong khu vực màu xám ít ai để ý đến. Chỉ cần đi tiếp thêm 3km sẽ đến "khu hoang dã" không có ai quản lý.
Nhân viên quản lý khách sạn hầu hết đều là người máy, trông có vẻ cùng một chỗ sản xuất vì bề ngoài chẳng khác gì nhau.
Thuê một phòng một ngày hết 100 điểm tín dụng. Tương Nam Lý còn không biết lượng sức mình mà cố gắng thâm nhập vào hệ thống phụ trợ của khách sạn được kết nối với mạng toàn cầu nhằm tiết kiệm thêm tiền ở của mình.
Trông bề ngoài thì khu vực này cũng không quá đáng giá, nên dù là một phòng thuê 100 điểm tín dụng một đêm thì diện tích phòng vẫn khá rộng rãi.
Nhưng để đảm bảo an toàn, Tương Nam Lý chỉ thuê phòng một ngày.
Tương Nam Lý trải các dụng cụ cần thiết trên mặt đất. Cờ lê, tua vít, máy hàn... những dụng cụ phức tạp, tinh vi đến đâu thì một bác sĩ bình thường cũng cần phải tự trang bị.
Trên thực tế, anh có thể thuê kho truy cập hoặc giao diện não máy tính (*) để thay đổi số liệu, biên dịch ngôn ngữ lập trình vân vân cho khách hàng. Nhưng bây giờ trình độ hiểu biết ngôn ngữ lập trình của anh vẫn còn kém xa so với thời đại bây giờ, anh không đủ tự tin mình có thể xử lý chuyên môn này. Ngoài ra cũng quá tốn kinh phí, làm cũng không có nhiều lợi nhuận.
Anh gửi địa chỉ cho Andrew, sau đó ngoan ngoãn chờ khách hàng đầu tiên đến gõ cửa.
Tương Nam Lý đang buôn bán chợ đen. Không thể quảng bá thương hiệu trên mạng bởi sợ câu trúng một con cá nguy hiểm đến. Bây giờ an ninh mạng cũng gay gắt hơn xưa, cho nên anh chỉ có thể trông đợi khách hàng đầu tiên của mình có thể đánh tiếng, giới thiệu anh cho nhiều người khác.
Tin tốt là Jesse cũng đồng ý quảng bá thương hiệu cho anh.
Tương Nam Lý bóp bóp lớp băng quấn màu đen thông qua lớp màng phòng hộ: "Gương mặt này có lẽ vẫn có tác dụng."
Nếu không Jesse cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Hệ thống: "Trong hoàn cảnh an toàn thì có tác dụng. Nhưng khả năng cao vẫn sẽ khiến ngài gặp nguy hiểm. Ngài nên cẩn thận một chút."
Tương Nam Lý đáp: "Tôi biết rồi."
Khách hàng thứ nhất không để anh chờ quá lâu.
4 giờ chiều, cửa phòng Tương Nam Lý vang lên tiếng gõ cửa.
Tương Nam Lý nằm trên giường khẽ giật mình, anh nhảy dựng cả người lên, tung tăng mở cửa.
Trước cửa là một người đàn ông trung niên cao gầy đeo một bịt mắt, cả người đề phòng cảnh giác: "Andrew nói cậu có thể sửa chữa chi giả?"
Tương Nam Lý mỉm cười: "Xin mời vào."
Người đàn ông bước vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha: "Cậu có chứng chỉ hành nghề thợ cơ khí không? Hay là giấy chứng nhận tốt nghiệp của liên hiệp kĩ thuật?"
Tương Nam Lý: "Tôi đang học đại học, chưa tốt nghiệp."
"Đại học nào?"
Tương Nam Lý lấy ly giấy rót một ly nước ấm, đặt trước mặt đối phương: "Có quan trọng không? Để dễ báo cáo hơn à?"
Người đàn ông nhún vai: "Thôi được rồi."
Gã gỡ bịt mắt, để lộ con mắt giả bằng máy đã bị hư hỏng nặng. Có lẽ do va đập mạnh nên một mảnh linh kiện còn bị lõm xuống.
Người đàn ông cúi đầu, lấy con mắt giả ra: "Con mắt có vài linh kiện còn bán mắc hơn so với cánh tay. Người ta còn nói độ khó kĩ thuật cũng không giống nhau, vậy chẳng phải muốn lừa thêm tiền của tôi sao... Cậu xem thử cậu có thể sửa nó được không?"
Tương Nam Lý nhận lấy con mắt, anh mở kính điện tử, kiểm tra sơ lược.
"Thiết bị cảm quang không nhạy, bảng mạch điện bị hỏng một phần... Sửa thì có thể sửa. Anh muốn giữ bộ linh kiện cũ hay thay cái mới?"
Người đàn ông trừng mắt: "Linh kiện đắt như vậy, làm sao nói mua ngay là mua được. Cậu cứ sửa trước đi."
Trước khi đến đây, gã đã nghe người bán hàng tư vấn. Con mắt giả của gã đã quá hạn sử dụng, năm xưa vì tiết kiệm tiền nên cũng không mua bảo hiểm. Bây giờ hư thành như thế này, muốn sửa lại cũng tốn đến 15 ngàn điểm tín dụng. Bởi con mắt của gã còn có chức năng điều tra.
Tương Nam Lý lấy tua vít, cẩn thận gỡ từng bộ phận của con mắt giả, linh kiện bên trong hoàn toàn rã rời, thậm chí vài sợi dây điện còn bị đứt.
Anh hỏi hệ thống: "Cái này lấy giá bao nhiêu thì hợp lý?"
Hệ thống: "Trên thị trường bán 8000. Nhưng hoàn cảnh của khách hàng có hơi eo hẹp, tôi nghĩ ra giá 4000 là hợp lý. Như vậy cũng dễ thu tiền hơn."
Tương Nam Lý ngẩng đầu, nói: "Sửa được, 4000 điểm tín dụng. Trước tiên đặt cọc 20%."
Người đàn ông suy nghĩ một lát: "Sửa không được có trả lại tiền đặt cọc không?"
Tương Nam Lý khá tự tin vào tay nghề của mình: "Sẽ hoàn trả cho anh."
Người đàn ông nghe vậy thì mạnh dạn chuyển 800 điểm tín dụng qua.
Bây giờ trên thế giới đều sử dụng mã QR để thanh toán, tiền giấy không còn được lưu hành nữa. Nếu không muốn tài chính bị theo dõi thì phải rửa tiền qua các hệ thống ngân hàng ngầm.
Tuy nhiên, Tương Nam Lý chỉ kiếm được khoảng vài trăm ngàn, không lớn đến mức gây sự chú ý.
Tương Nam Lý cúi đầu, triển khai công việc của mình.
Nếu khách hàng không muốn tốn tiền thay linh kiện mới, lại phải sửa lại mạch điện bị đứt gãy thì phải sửa chữa cơ cấu kích hoạt. Các bộ phận khá dễ lắp ráp với nhau. Chỉ cần thay đổi đầu dẫn là được, sản phẩm sẽ không tệ đến mức không sử dụng được.
Tương Nam Lý đeo mặt nạ bảo hộ lên và bắt đầu hàn. Tia laser chói mắt bắn ra, khách hàng quay đầu đi chỗ khác sử dụng điện thoại.
Người đàn ông đôi khi sẽ quan sát một lúc, cảm thấy thao tác của Tương Nam Lý rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ, cẩn thận, phần còn lại thì gã không hiểu gì.
Một tiếng sau.
Tương Nam Lý siết chặt con vít vào phút cuối rồi anh gắn các bộ phận lại với nhau.
Anh lấy một sợi dây cảm biến thần kinh, thử khởi động sản phẩm.
Đường cảm biến sáng lên, chứng tỏ mạch điện giả đã tiếp xúc bình thường.
Trên thực tế, nó sẽ tốt hơn nếu được sử dụng một bộ hiệu chuẩn, không chỉ có thể phát hiện ra chính xác biểu hiện của thiết bị tham số mà còn có thể phát hiện những vấn đề khác ở phần cứng. Nhưng Tương Nam Lý nghèo, anh không mua thứ đó.
Đường cảm biến đã kiểm tra xong, như vậy thì công việc đã hoàn thành.
"Xong rồi." Tương Nam Lý trả con mắt máy cho khách hàng: "Xin hãy chuyển khoản 3200 điểm tín dụng còn lại, cảm ơn đã đến."
Người đàn ông nhận lấy con mắt, nhét trở lại vào trong hốc mắt của mình.
Khi vừa cấy vào hốc mắt, sợi dây điện của con mắt tự động liên kết với thần kinh não bộ, thị lực của người đàn ông cũng được khôi phục như cũ.
Người đàn ông mở mắt để kiểm tra xung quanh, chức năng này cũng được khôi phục bình thường.
Qua đó, gã có thể thấy không gian xung quanh trong mô hình 3D màu xám trắng. Với chức năng nhìn xuyên thấu trong vòng 10m, gã cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ không sót điều gì.
Trong phòng không có mai phục hay vũ khí, ngoài ra, dựa trên thông tin thu nhận được, Tương Nam Lý có thể chất như một người nguyên thủy bình thường chưa từng trải qua cải tạo.
Một thợ cơ khí làm việc trong chợ đen không có giấy chứng nhận hành nghề hiển nhiên sẽ không dám tố cáo với chính quyền.
Người đàn ông khịt mũi: "Con mắt chưa sửa được, đúng là tốn thời gian!"
Tương Nam Lý cau mày: "Không thể nào."
Người đàn ông đá vào bàn trà.
Gã đã uống thuốc gien cường hóa thể chất, tuy chưa cải tạo cơ giới nhưng thân thể cũng có một độ cứng kinh dị, bàn trà ngay lập tức vỡ tan tành.
Gã đứng lên, hùng hồn nói: "Trả lại tiền đặt cọc cho tôi."
Tâm trạng Tương Nam Lý rơi xuống đáy, anh tin chắc mình đã đụng trúng một tên lưu manh.
Vốn dĩ làm việc bất hợp pháp đã không tốt, bởi không có hợp đồng hay hiệp ước định sẵn. Nếu gặp phải khách hàng trở mặt thì chỉ có thể bất lực chấp nhận.
Chẳng trách những thợ cơ khí chợ đen thường tham gia hội nhóm hoặc mướn bảo vệ cho riêng mình.
Tương Nam Lý im lặng nhìn đối phương, thở dài: "Thôi được rồi, xem như tôi gặp xui vậy."
Người đàn ông không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, sắc mặt không khỏi cong cớn hơn, khóe miệng giương cao đắc thắng nhưng sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Gã mở mã QR của mình ra, đưa đến trước mặt Tương Nam Lý.
Ngay giây tiếp theo, Tương Nam Lý tung cước đá thẳng vào háng người đàn ông.
Một cú đá này dồn hết sức lực của anh, thậm chí anh còn phòng ngừa rủi ro mà tung thêm một cú hạ gối.
Năm xưa anh thiếu chút nữa đã trở thành tỉ phú giàu có nhất thế giới (theo một bảng thống kê nào đó, anh còn thiếu 20 tỉ nữa mới trở thành người giàu nhất thế giới), Tương Nam Lý còn nằm mơ thấy anh bị bắt cóc, yêu cầu phải giao nộp công ty của mình hoặc trả cho kẻ thủ ác 3 tỉ để bảo toàn mạng sống.
Khi đó cũng có phong trào rèn luyện nâng cao sức khỏe, anh còn dành một thời gian để học đánh đấm. Nhưng cuối cùng, vì thể chất bẩm sinh không thể thay đổi, bình thường xử lý vài người thường thì không sao, nhưng nếu muốn tham gia những giải đấu như UFC* thì còn kém xa.
*UFC: Ultimate Fighting Championship hay Giải vô địch đối kháng đỉnh cao) là tên một hiệp hội tổ chức các trận đấu MMA
Ngoài ra, những người rèn luyện đấu cặp chung với anh cũng thường nhường nhịn anh, chứ không thật sự muốn đánh chết Tương Nam Lý bởi không bị ông chủ của mình trừ lương.
Sự thật chứng minh rằng phần lớn đàn ông trên đời đều sẽ không nỡ cải tạo cơ giới bộ phận ngay dưới háng của mình.
Vị khách có một con mắt giả đau đớn la lên một tiếng, thống khổ ôm lấy hạ bộ của mình.
Tương Nam Lý quật ngã gã xuống đất.
Anh lấy khẩu súng cất trong ba lô ra, một tay chặn lấy tay người đàn ông, một tay khác nắm chặt súng, họng súng nhắm thẳng vào đầu gã, động tác liền mạch dứt khoát.
Cơ bắp của người đàn ông rất cứng.
Nhưng Tương Nam Lý nhận ra thể chất của anh dường như tốt hơn anh nghĩ, ít nhất thì vẫn còn kĩ năng đè người này lại.
"Quý khách, anh muốn quỵt nợ, hay là muốn đánh cược súng của tôi không còn đạn?" Tương Nam Lý ngồi trên lưng người đàn ông, miệng cười toe, nhưng đôi mắt lại rét căm căm.
Người đàn ông đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán: "Giết người là phạm pháp."
Tương Nam Ly cúi đầu, thì thầm bên tai gã: "Đúng vậy đó, nên là anh đoán xem tôi đã giết bao nhiêu người rồi đi?"
Người đàn ông run run: "Tôi đưa tiền, tôi đưa tiền."
"Tốt quá, còn lại 3200 cộng thêm 2000 phí thương tổn, tổng cộng là 5200, hân hạnh được phục vụ quý khách."
Người đàn ông không ngờ gã đã đụng trúng phải ông thần nào, chỉ muốn nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
Tuy 5200 cao hơn so với mức giá dự kiến nhưng vẫn nằm trong phạm vi gã có thể chi trả. Nói đi cũng phải nói lại, mức giá này cũng rẻ hơn nhiều so với bên ngoài, và con mắt cũng đã được sửa thành công.
Gã do dự ba giây, cuối cùng lấy mã QR ra thanh toán.
Tương Nam Lý nhìn số dư tài khoản được nhận thêm 5200 điểm tín dụng thì mới thả người ra.
Người đàn ông bò dậy, cảm thấy cổ tay như bị trật khớp. Nhưng gã không dám hỏi xin tiền thuốc men của Tương Nam Lý.
Tương Nam Lý vẫy vẫy tay với khách hàng: "Cảm ơn đã ghé đến, nhớ giới thiệu tôi cho người khác nữa nha~"
Người đàn ông chạy trối chết không dám quay đầu lại nhìn.
Tương Nam Lý vuốt cằm: "Alpha nghĩ anh ta có báo cảnh sát không? Hay im luôn?"
"Theo luật của Liên bang Nhân loại, kĩ sư cơ khí hành nghề không giấy phép chỉ cần nộp tiền phạt kinh doanh trái phép, không phải ngồi tù. Những người này chỉ phải thi hành bản án nặng nếu bị cảnh cáo nhiều lần. Ngoài ra người báo chính quyền về hoạt động trái phép của các kĩ sư cơ khí này cũng bị xếp vào danh sách đen, sau này sẽ không có kĩ sư chợ đen nào dám nhận đơn đặt hàng của người đó nữa. Cho nên anh ta sẽ không dám báo cảnh sát."
"Hay lắm, nhưng để bảo đảm an toàn thì ngày mai chúng ta vẫn nên đổi chỗ ở khác thôi."
Đơn hàng đầu tiên xảy ra chút sự cố nhưng cũng tính là khởi đầu tốt đẹp.
Sau đó anh nhận thêm được ba đơn hàng nữa, đều là sửa chữa cánh tay, một bộ phận Tương Nam Lý am hiểu thành thục.
Thời đại này có quá nhiều người cải tạo cơ giới nên kĩ sư cơ khí cũng được nhìn nhận với tư cách là bác sĩ.
Tương Nam Lý kiếm được hơn 10 ngàn mỗi ngày, cảm thấy vô cùng mĩ mãn, mặt mày hồng hào sáng rỡ.
"Xin thứ lỗi, ngài và Andrew chia 2-8. Nếu một ngày ngài kiếm được hơn 10 ngàn thì thu nhập thực sự chỉ khoảng 3 ngàn."
... Này cái hệ thống vô cảm kia thực sự rất biết cách làm tổn thương người khác đấy.
Tương Nam Lý phẫn hận: "Không cần phải trả 2000 phí tổn thương, làm sao anh ta biết tổng thu nhập của tôi là bao nhiêu được?"
"Có thể kiểm tra ghi chép chuyển khoản 1 đối 1. Chỉ cần nhìn sổ bệnh án của Andrew là biết. Nhưng nếu không tính phí tổn thương thì đúng là hôm nay ngài kiếm được 5 ngàn."
"Không thể xóa ghi chép?"
"Ghi chép có hiệu lực vĩnh viễn, không thể xóa. Xin hãy chấp nhận sự thật, ngài tội phạm an ninh mạng."
Tương Nam Lý: "... Tôi với anh ta hình như đâu có kí hợp đồng đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng anh ta biết ID công dân của ngài, ngài muốn bàn giao lại lợi nhuận bất hợp pháp của mình?"
Tương Nam Lý hít sâu một hơi, gửi tin nhắn vào group chat của ba khách hàng thân thiết: "Helu~ các bạn có hài lòng với dịch vụ hôm nay của tôi không? Nếu hài lòng thì các bạn có thể giới thiệu tôi với người thân, bạn bè nha~ Tiền hoa hồng là 200 điểm tín dụng đó~"
Còn không phải là tìm khách sao, lúc trước tìm vốn đầu tư tôi còn phải mặt dày hơn như vậy nhiều.
Nhưng cuộc sống khó khăn quá.
12 giờ khuya, Tương Nam Lý kết thúc một ngày làm việc, mệt mỏi nằm trên giường.
Sửa chữa máy móc quả thực tiêu tốn nhiều trí lực, đặc biệt anh còn không có máy nguyên gốc làm mẫu, chỉ có thể nhớ lại hình ảnh ở trong đầu.
"41 ngàn, lãi 5%. Còn cần 43050... Tin tốt là trên mặt đất không tính phí hô hấp."
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Tương Nam Lý nghi hoặc, không phải anh đã nói với Andrew rằng không tiếp khách vào buổi tối sao.
Anh khôi phục tinh thần, mở cửa ra.
Trước cửa là một người máy nhân viên khách sạn.
Người máy đeo tạp dề, buồn bã nói: "Quý khách, máy kiểm tra cho thấy ngày hôm nay ngài có quá nhiều khách bên ngoài ghé thăm, mỗi người ở lại phòng cũng trong thời gian khá dài, xin nhắc nhở: ở đây chúng tôi không cho phép hành vi mại dâm, nếu bị bắt, khách sạn sẽ trừ tiền nộp phạt vào tiền phòng."
Tương Nam Lý trầm mặc hai giây: "... Tôi biết rồi."
Anh tạm biệt người máy, đóng cửa lại, tức giận nói: "Nó chỉ là một người máy, dựa vào đâu nó nghĩ tôi sẽ làm cái trò đó chứ! Đó là vũ nhục, phỉ báng tôi một cách trực tiếp!"
"Chỉ là hành vi cảnh báo được cài đặt sẵn. Hơn nữa ngài cũng không có bán dâm."
"Đúng vậy!"
Alpha bổ sung: "Nhưng theo luật của Liên bang Nhân loại, số tiền nộp phạt của hành vi mại dâm trái phép còn ít hơn hành phi kinh doanh trái phép."
Tương Nam Lý vậy mà có chút ghen ghét trong khoảng thời gian ngắn.
Người máy không tính là người, không có nhân quyền. Mỗi năm đều có số lượng lớn búp bê tình dục được buôn bán sử dụng, có cả phòng trải nghiệm búp bê tình dục đặc biệt nên nhân loại không cần lo lắng về bệnh lây qua đường tình dục; do đó ngành nghề này cũng dần bị máy móc thay thế trong thời hiện đại.
Tương Nam Lý ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh dậy liền thấy Andrew đòi tiền.
Tương Nam Lý kiểm tra tài khoản, chuyển cho chủ nợ 12 ngàn.
Trái tim anh rỉ máu.
Sau khi nhận được tiền, Andrew khá ngạc nhiên: "Nhiều vậy? OK, cậu không cần trả 300 cậu nợ tôi nữa."
Một lát sau: "Baby, cậu đúng là có bản lĩnh kiếm tiền đó, tôi vẫn chưa nghe lời phàn nàn của khách hàng nào cả."
Tương Nam Lý thu nhập khá khẩm nên cũng đổi sang nhà nghỉ khác.
Lần này anh tạm quên đi Andrew, bắt đầu hành trình khởi nghiệp của mình. Anh đã hoàn trả được số vốn ban đầu! Chỉ cần Jesse và các khách hàng đầu tiên giới thiệu giúp anh khách hàng mới là được, như vậy công việc này vẫn có thể tiếp tục duy trì một thời gian.
Sự thật chứng minh: kĩ sư cơ khí có hiệu suất làm việc cao sẽ rất được chào đón ở chợ đen.
Tương Nam Lý đổi một nhà nghỉ mới, trong một buổi trưa nhận được hai đơn hàng. Những khách hàng tiếp theo còn cần phải đăng kí xếp lượt.
Khi ăn cơm, anh kiểm tra tin nhắn thì thấy Andrew gửi tin.
"Cậu đổi địa chỉ? Sao lại không báo cho tôi một tiếng? Có khách xù đơn rồi đó."
"Cậu đang bận hả? Baby, sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Như vầy đi, chia 5-5 được không? Mỗi người một nửa."
Tương Nam Lý trả lời: "Tôi chia hoa hồng cho những người khác 200 điểm tín dụng. Vì chúng ta là bạn bè thân thiết nên sẽ là 2-8, anh 2, tôi 8. Tôi không có việc làm, tệ nhất thì tôi sẽ nộp tiền phạt, còn anh thì bị sa thải."
Ha ha, đây là một trong những lí do khiến Tương Nam Lý sẵn sàng chuyển khoản 12 ngàn ngay lập tức.
Anh đã kiểm tra kĩ luật của Liên bang Nhân loại và biết được thu nhập bất hợp pháp trên 10 ngàn điểm tín dụng thì sẽ bị khép vào tội hình sự. Hơn nữa Andrew còn đang làm việc cho một bệnh viện công.
Xã hội càng loạn lạc thì luật pháp càng nghiêm khắc hơn. Pháp luật ở thời đại này còn khắc nghiệt hơn nhiều so với thời anh sống.
Và bây giờ Tương Nam Lý vẫn chưa muốn trở mặt với Andrew.
Andrew suy nghĩ một lát: "OK, vì tiền thế chấp."
Andrew không chỉ phải trả tiền thế chấp mà còn bị ám ảnh việc mua vé số. Do đó thu nhập cao nhưng lại tiết kiệm không được bao nhiêu. Khoảng thu nhập thêm này sẽ giúp anh ta ít nhiều, đặc biệt anh ta không cần phải nhúng tay vào bất kì khâu nào.
Công việc của Tương Nam Lý vẫn tiếp tục như cũ. Từ việc thuê phòng nghỉ 100, anh đã ở trong phòng nghỉ 500. Vì vậy có thể thấy được rằng lợi nhuận anh thu được không hề ít.
Trong khoản thời gian này, khi tỉnh thì anh sửa chữa máy móc, trong mơ thì lại tháo gỡ máy móc. Điều an ủi duy nhất anh có được là số dư trong tài khoản ngày một tăng lên.
"Trước hết phải trả lại tiền thế chấp trong thẻ tín dụng, khi đã chi trả hết khoản nợ mình có thì nên đăng kí thi để lấy giấy chứng nhận kĩ sư cơ khí. Như vậy mình sẽ không bị xem là kinh doanh bất hợp pháp nữa. Sau đó nên đổi dạ dày. Tiếp theo thì tìm kiếm trường đại học phù hợp, thử liên lạc với Alpha..."
Alpha có bị định dạng lại không? Thằng nhóc vẫn còn nhớ anh sau nhiều năm như vậy ư? Nếu nó nhớ ra thì nó có giúp đỡ người đã tạo ra nó không?"
Tương Nam Lý cũng không cần gì nhiều, chỉ cần khoảng 100 triệu thôi.
Hệ thống chợt lên tiếng: "Tôi ở đây."
Tương Nam Lý vừa vặn óc vừa đáp: "Tôi nói tới Alpha khác. Bây giờ nó là thủ lĩnh của quân đoàn cyber, dùng bom bắn nổ mặt đất ầm ầm. Chết tiệt... Tôi nhớ lúc trước tôi có cài mã lệnh an toàn cho nó mà nhỉ?"
Hệ thống: "Vậy là tôi chỉ là thế thân thôi?"
Tương Nam Lý không trả lời câu hỏi này, chỉ nhoẻn miệng cười ngọt ngào, trả lại cánh tay sửa chữa xong cho khách hàng: "Cảm ơn quý khách, 4005."
Làm xong, Tương Nam Lý nghỉ ngơi.
Trong vòng 6 ngày, anh không chỉ tích cóp đủ tiền trả nợ cho ngân hàng mà còn kiếm thêm được 22 ngàn để chi trả phí sinh hoạt tháng sau.
Anh cũng lưu được nhiều địa chỉ khách hàng trong danh bạ, do đó cũng không lo ốm đói trong tương lai. Nhưng với công việc nguy hiểm như thế này, anh cũng không muốn kéo dài quá lâu.
Về bản chất, Tương Nam Lý là một người rất ghét nguy hiểm, anh cũng không có tinh thần xông pha mạo hiểm. Anh là người thích những thứ ổn định.
Ví dụ như sửa chữa máy móc nhân tạo, chỉ cần kiểm tra qua đã có thể kết luận sửa hay không sửa được.
Vị khách trẻ tuổi chơi đùa với bàn tay máy của mình, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ: "Kĩ thuật của anh không tính là hàn lâm, nhưng lại rất hiệu quả, anh tự học mà giỏi như vậy hả?"
Tương Nam Lý ngại ngùng cười, không trả lời câu hỏi.
Nếu nói nhiều quá sẽ bại lộ cái sai, anh luôn hiểu rõ điều này. Ngoại trừ một vài tin nhắn anh cố tình muốn khiến người khác hiểu lầm thì Tương Nam Lý hầu như không bao giờ nói những lời thừa thãi không cần thiết.
May là vị khách này cũng không làm khó anh, thanh toán xong liền rời đi.
Có vẻ đây là một vị khách khá giàu có. Tương Nam Lý đã nhìn thấy bàn tay máy này trên trang web chính thức của "Công nghiệp Quân sự Công nghệ cao", là mẫu máy vừa ra mắt trong năm nay. Mô hình cơ bản không có tính năng phần mềm nào mà đã có giá tới 160 ngàn điểm tín dụng.
Đúng rồi, đó còn là bộ phận có khả năng phóng điện.
Một vị khách có tiền như vậy vì sao lại chọn kĩ sư cơ khí chợ đen không có giấy phép hành nghề như anh? Chỉ vì muốn tiết kiệm vài ngàn?
Tương Nam Lý dọn dẹp hành lí: "Alpha, giúp tôi mua một vé xe về thành phố ngầm. Càng sớm càng tốt."
Anh có chút bất an.
Hệ thống ngay lập tức đặt vé xe. Tương Nam Lý chưa kịp trả phòng, vội vã rời đi ngay trong buổi tối.
Xe hoạt động 24 giờ, vì là xe không người lái nên rất thuận tiện.
Tương Nam Lý căng thẳng suốt cả chặng đường, khi có ai vừa đến gần liền giật bắn người hoảng hốt 2 giây, cho đến khi người ta rời đi thì mới thả lỏng tâm tình.
Chuyến xe kéo dài 30 phút. Xe chạy tới trạm cuối không còn bao xa, biển hiệu trạm giao thông đang phát sáng, trông vô cùng an toàn.
Tương Nam Lý thở phào nhẹ nhõm.
Anh bắt đầu suy nghĩ không biết nên đi thuê phòng nghỉ dưới thành phố ngầm trước hay là kiếm gì đó ăn. Anh là bệnh nhân ung thư dạ dày, anh cần phải đối xử tốt với cơ thể mình một chút.
Nhưng khi vừa theo dòng người xuống xe, trong lòng Tương Nam Lý rơi lộp bộp.
Có người đang đợi anh. Quá rõ ràng, vì anh vừa bước xuống xe thì ánh mắt của đối phương đã bám chặt trên người anh, dường như biết rõ anh sẽ đến.
Tương Nam Lý cúi đầu, cố gắng hòa mình vào đám đông.
Nhưng có nhiều hơn một người đang bao vây lấy anh.
Tương Nam Lý bị bắt dừng chân, anh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn vị khách hàng ban nãy, giơ tay lên đầu hàng: "Muốn sửa bộ phận khác à? Tôi có thể không thu phí. Ngày mai tôi còn phải đi học."
Trọng điểm của câu nói này nằm ở việc về trường đi học. Chứng tỏ anh không người vô gia cư, nếu trường học không thấy anh điểm danh thì sẽ báo cảnh sát.
Người đàn ông đi đến, đặt tay lên vai Tương Nam Lý, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không, kĩ thuật của cậu đúng là khá tốt. Hoặc nói đúng hơn thì ở khu vực gần đây thì cậu là người tốt nhất, cho nên chúng tôi muốn nhờ cậu một chút."
Trong chớp mắt, một luồng sáng xanh lóa lên trong lòng bàn tay người đàn ông.
Tương Nam Lý run rẩy ngã xuống, cả người mềm như bông rơi vào lồng ngực của đối phương.
Trước khi ngất xỉu, trong đầu Tương Nam Lý chỉ có một suy nghĩ: nếu sớm biết điện được phóng ra ở đây thì khi nãy mình nên ném cánh tay này vào thùng rác rồi!!!
Tác giả có lời muốn nói:
(*) Kho truy cập: thiết bị dùng để đăng nhập vào không gian mạng mà không cần sửa chữa, thay đổi cơ thể.
(*) Giao diện não máy tính: một cổng đăng nhập cần được cấy ghép vào cơ thể người và có đường dây cảm biến thần kinh được kết nối để đăng nhập vào không gian mạng.
(*) Cấp công dân: cấp nhỏ nhất là 1, cấp lớn nhất là 10, mỗi cấp có quyền và lợi ích khác nhau.
07.01.23
sao từ cao duy qua tới đây thụ đều nghèo rớt mồng tơi xong bị bắt cóc dẫy =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.