Chương 6: Nam thần lạnh lùng
Ngôn Tiêu Băng
05/02/2019
Mấy ngày trôi qua, Huyễn Tư vẫn không nhận được thông báo từ Đông Lăng, không biết công ty có được nhận làm nhà tài trợ trang phục không, nhưng dù gì trong lòng mọi người đều rõ đáp án, thời gian càng trôi đi, hy vọng ngày một mỏng manh.
Lúc nghỉ trưa, Lộ Cẩn vào phòng trà rót nước uống, Tiểu Huyên hạ thấp giọng hỏi cô: "A Cẩn, nhiều ngày rồi, cô nói xem liệu chúng ta có trở thành nhà tài trợ trang phục không đây?"
Lộ Cẩn cầm lấy bình nước rót nửa ly nước, ngửa đầu uống cạn: "Chỉ cần "Ánh Sáng Tăm Tối" chưa khai máy thì chắc chắn chúng ta vẫn còn cơ hội."
Tiểu Huyên suy nghĩ một chút, đồng tình với suy nghĩ của cô: "Cũng phải a, mặc dù công ty chúng ta vẫn chưa nhận được tin tức gì nhưng trước mắt vẫn chưa có hãng may nào được thông báo là nhà tài trợ trang phục."
Nghỉ ngơi một lúc liền trở về làm việc, dường như mọi người cũng đang thảo luận vấn đề này, thấy Lộ Cẩn đi tới liền vội vàng hỏi cô.
"A Cẩn, cô là người đi gửi tác phẩm, cô cảm thấy công ty chúng ta có hy vọng hay không?" Người hỏi chuyện là Tiểu Chu.
"Mọi người đều cố gắng hết sức như vậy, hy vọng thì chắc chắn là có!" Lộ Cẩn nói lời này không chỉ là an ủi mọi người, bởi dù sao đi nữa những nhà thiết kế trong công ty đều là những người vô cùng xuất sắc.
"A a a!!!!!!" A Nhuế đang lướt weibo đột nhiên kích động hét chói tai: "Tổng giám đốc mới nhậm chức của Đông Lăng thật sự đẹp trai quá đi!!!!"
Cô mở ra một tấm hình, đem điện thoại đưa cho mọi người xem, không che giấu được kích động: "Có phải cực kỳ soái không??? Tôi muốn liếm màn hình! Đừng ngăn tôi làm gì!"
Lộ Cẩn cũng giương mắt nhìn lên, trong ảnh là người đàn ông mặc âu phục đi giày da, dù bị rất nhiều phóng viên vây quanh nhưng không hề mất bình tĩnh chút nào, sâu trong đôi mắt kia chỉ là sự lãnh đạm cùng ung dung trầm tĩnh.
Nhìn qua màn hình thôi cũng có thể tưởng tượng ra anh ứng biến trả lời những câu hỏi vô cùng sắc bén của phóng viên tốt đến chừng nào.
"Cắt! Ngày hôm qua tôi xem được video anh ấy trả lời phỏng vấn liền đổ gục luôn rồi!" Tiểu Huyên dửng dưng nói: "Tôi còn có ảnh toàn thân của anh ấy cơ."
"Chuyện tốt thì phải chia sẻ cho bạn bè! Tôi cũng muốn ngắm ảnh toàn thân của anh ấy!" Có trời mới biết tìm ra được ảnh của Mộ Trạch khó khăn thế nào chứ đừng có nói là ảnh toàn thân, anh là người khiêm tốn, vừa mới từ nước ngoài về, gần như không bao giờ trực tiếp ra mặt trong mọi sự kiện.
-Tôi cũng muốn!! Tôi cũng muốn!!
-Cả tôi nữa!! Tôi nữa!
"..."
Mấy người phụ nữ vội giơ thẳng tay với Tiểu Huyên, chỉ sợ cô từ chối.
Tiểu Huyên cực kỳ đắc ý: "Tấm ảnh tôi để trên mặt bàn máy tính chính là ảnh nam thần kia kìa!"
Hội chị em ngay lập tức chạy về phía bàn làm việc của Tiểu Huyên, ngay sau đó là một cơn bão cảm thán:
-Từ bây giờ trở đi Mộ Trạch chính là thần tượng của tôi!
-Anh ấy là nam thần của đời tôi!
-Anh ấy là chồng tôi!
-Mặt cô dày quá nha, rõ ràng Mộ Trạch là chồng tôi!
Lộ Cẩn: "..."
Khóe môi cô giật một cái, bây giờ phụ nữ là đi thích cái người mặt lạnh như tiền Mộ Trạch sao? Chưa lập gia đình nhưng đã đính hôn rồi?
Chớp mắt đã đến lúc tan làm, Lộ Cẩn đi đến siêu thị bên cạnh tiểu khu nhà mình để mua thức ăn, mới ra khỏi siêu thị đã nhìn thấy xe của Diệp Vi – Ngày hôm qua Diệp Vi có nói với cô là hôm nay muốn qua nhà cô ăn cơm nên Lộ Cẩn cô ý mua thức ăn mà cô ấy thích ăn.
Lộ Cẩn nhìn xung quanh một chút, không thấy có người nào chú ý tới bọn cô thì mới yên tâm mở cửa xe ngồi vào trong: "Sớm như vậy đã tới rồi, tớ tưởng cậu phải bận đến tối mới qua được chứ."
"Vẫn đang trong thời gian nghỉ trước khi "Ánh Sáng Tăm Tối" khai máy nên muốn nghỉ ngơi nhiều một chút." Diệp Vi tháo kính râm xuống, nhìn thấy túi đồ trong tay Lộ Cẩn: "Cậu làm món gì thế?"
-Tập trung lái xe đi, về nhà sẽ biết.
Xe chạy mấy phút đã đến cửa tiểu khu, bảo vệ mở barrier an ninh, xe Cayenne ở phía trước nhanh chóng lái vào, Audi của Diệp Vi theo sát phía sau, hai chiếc xe một trước một sau đồng thời lái vào bãi đỗ xe.
Chiếc Cayenne kia có chút quen mắt, Lộ Cẩn nghĩ, chắc do ở cùng khu nhà nên thường thấy thôi.
Cayenne chạy rất nhanh, trong thời gian ngắn đã bỏ Audi của Diệp Vi cả một đoạn xa.
Lộ Cẩn khẽ cau mày, chủ xe là ai không biết? Lái buông thả như vậy.
Mới vừa xuống xa Lộ Cẩn đã thấy người đàn ông vừa ra khỏi Cayenne, sao anh ta lại ở đây?
Thì ra anh chính là chủ nhân của chiếc Cayenne kia.
Dường như cả người anh đều tỏa ra vầng hào quang, chỉ cần để lơ đãng chút thôi là có thể hấp dẫn bao ánh nhìn, Lộ Cẩn không khỏi thừa nhận rằng lúc này cô cũng đang bị anh thu hút rồi.
Ánh mắt Diệp Vi cũng nhìn thấy: "Kia không phải là Mộ tổng sao? Anh ấy cũng ở đây à?"
Lộ Cẩn nhàn nhạt nói: "Anh ta chắc là sống trong biệt thự rồi."
"Cũng có thế, biết đâu anh ấy có người quen ở đây thì sao?" Diệp Vi kéo tay áo Lộ Cẩn: "Chúng ta qua bên đó chào đi."
Lộ Cẩn nhìn bóng người càng lúc càng xa đó, chẳng biết tại sao lại có cảm xúc đơn côi tràn vào lồng ngực, cô lạnh mặt: "Mỗi ngày của Mộ tổng đều rất bận, chúng ta không nên làm phiền."
Lộ Cẩn xuống bếp, Diệp Vi đứng bên cạnh làm phụ bếp, chẳng bao lâu cơm nước đã xong xuôi.
Cá sốt chua ngọt, thịt lợn băm ớt xanh, thịt gà rán, thêm bát canh trứng cà chua đã đủ thịnh soạn cho bữa ăn hai người.
Diệp Vi không chờ được liền gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhai nhai hai cái liền nuốt vào bụng, sau đó nhìn Lộ Cẩn ngồi đối diện: "A Cẩn, tài nghệ nấu nướng của cậu thụt lùi đi rồi."
"Đúng không? Tớ cũng muốn nếm thử một chút." Lộ Cẩn nhanh chóng gắp một miếng cá đưa lên miệng, chua ngọt vừa phải, vẫn ngon như cũ!
Mắt liếc về phía Diệp Vi đang che miệng cười trộm, ngay lập tức biết mình bị lừa, cô tỉnh bơ, làm bộ gật đầu một cái: "Đúng là nấu tệ hơn trước rồi! Vi Vi, cậu cũng đừng ăn cá sốt nữa, canh trứng cà chua đây này, cậu ăn món đấy đi!" Vừa nói vừa nhấc đĩa cá sốt lên để trước mặt mình.
Diệp Vi vội vàng ngăn cản: "A Cẩn!"
Vẻ mặt Lộ Cẩn nghiêm túc: "Món này ăn không ngon."
Lộ Cẩn vẫn không buông tay.
Diệp Vi đành phải tung chiêu: "A Cẩn, tớ sai rồi!"
Lộ Cẩn trợn mắt nhìn cô một cái, lúc này mới buông lỏng đĩa cả đặt lại trên bàn.
Buổi đêm hai người ngủ chung trên giường, giống như hồi đại học Diệp Vi kiên quyết chạy tới đòi ngủ cùng giường với Lộ Cẩn vậy, hai người cả ngày đều dính với nhau, khiến bạn học khi ấy đều trêu hai cô là đồng tính luyến ái.
Vào buổi tối trước khi tốt nghiệp đại học một ngày, Diệp Vi giống như ngày thường chạy tới ngủ cùng Lộ Cẩn, chẳng qua là đêm ấy, cô ôm Lộ Cẩn thật chặt, nước mắt chẳng biết rơi xuống từ khi nào.
-A Cẩn này, tốt nghiệp rồi tớ cũng không muốn phải sống xa cậu đâu!
Hốc mắt Lộ Cẩn cũng ẩm ướt, bốn năm đại học, có thể nói rằng hai người bọn họ đều nương tựa vào nhau mà sống.
Cô an ủi Diệp Vi: "Ai nói sau khi tốt nghiệp là phải cách xa nhau? Chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt!"
-A Cẩn, chúng ta cùng nhau làm việc chung thành phố có được không?
-Được!
Sau khi tốt nghiệp hai người cùng nhau làm thực tập sinh cho một công ty may thời trang, nhờ một lần đi du lịch ở ngoại ô được một đạo diễn để ý, muốn cả hai bước vào con đường nghệ thuật, Lộ Cẩn không có nguyện ý đi theo nghề này nên quả quyết từ chối, ngược lại Diệp Vi muốn thử sức một chút, đạo diễn bảo cô ấy diễn thử một vở kịch ngay tại chỗ, kết quả không tệ lắm, sau đó liền ký hợp đồng với Thịnh Đạt.
"A Cẩn, "Ánh Sáng Tăm Tối" quay phim ở thành phố G, khi đó chúng ta chắc chắn sẽ có nhiều thời gian gặp mặt! Nếu công ty của cậu được trở thành nhà tài trợ, có khi lúc đó chúng ta còn được gặp nhau trên phim trường nữa đấy!" Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, Diệp Vi cũng cảm thấy vui vẻ.
Lộ Cẩn nhìn trần nhà: "Đúng vậy, cơ mà dù công ty có được thành nhà tài trợ trang phục đi nữa thì tớ cũng rất ít khi xuất hiện ở trường quay đi!"
"Từ khi tớ đi theo con đường nghệ thuật này chúng ta gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều." Diệp Vi lấy tay chống mặt rồi nghiêng đầu nhìn Lộ Cẩn: "À đúng rồi, Lộ Cẩn, cậu với Mộ tổng có quen biết nhau không?"
-Cậu cùng anh ta không phải là quen biết sao?
Diệp Vi nóng nảy: "Cậu biết ý của tớ không phải như vậy, tớ muốn nói có phải trước kia cậu với Mộ tổng có quen nhau đúng không?"
Lộ Cẩn bình tĩnh nói: "Hồi học trung học tớ sống cùng tiểu khu với anh ta, tớ ở tầng năm, anh ta ở tầng sáu."
-Sau đó thì sao?
-Chỉ có như vậy thôi, làm gì có sau đó nữa.
-Có điên tớ mới tin! Hai người nhất định là có gian tình! Ánh mắt Mộ tổng nhìn cậu cũng không giống bình thường rồi!
Không giống bình thường sao, thế có thể có cái gì khác thường!? Chẳng lẽ cô là nữ sinh duy nhất bày tỏ tình cảm với anh xong bị đập vào mặt kết quả như vậy?
Lộ Cẩn lấy iPad từ đầu giường ra chơi game, không để ý tới Diệp Vi đang ríu ra ríu rít tra hỏi.
Diệp Vi giành lấy iPad từ tay cô: "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt!"
Hiển nhiên là Lộ Cẩn chọn vế sau.
Xem ra nếu không tung chiêu lớn thì cô ấy sẽ không nói ra sự thật. Diệp Vi động đậy ngón tay, tung ra tuyệt chiêu "Móng vuốt bạch cốt tinh", ở trên người Lộ Cẩn cù loạn một trận.
Lộ Cẩn sợ nhất là bị ngứa, lẩn tránh khắp nơi, cười không thở được: Ha ha ha ha... Ha ha... Đừng... Đừng cù nữa... Tớ đầu hàng! Đầu hàng!"
Lúc này Diệp Vi mới dừng lại nhưng không có rút tay về, dáng vẻ chuẩn bị cù thêm một đợt mới khiến Lộ Cẩn dở khóc dở cười.
Đúng như ý Diệp Vi, Lộ Cẩn kể cho cô nghe từng chút một về hai người hồi xưa, dĩ nhiên bỏ qua cái chuyện tỏ tình đáng xấu hổ kia.
"Trời ơi, thì ra Lộ Cẩn của chúng ta còn biết cái gọi là yêu thầm người khác cơ đấy!" Diệp Vi không nhịn được thét chói tai: "Đến tận bây giờ cậu cũng chẳng yêu đương với ai, hồi đại học được nhiều nam sinh theo đuổi như vậy mà vẫn thờ ơ, tớ còn đang suy nghĩ không biết trên thế giới này liệu có người đàn ông nào có thể làm lay động trái tim thiếu nữ của cậu, ra là dạng đàn ông kiểu như Mộ Trạch nha!"
Lộ Cẩn liếc nhìn cô một cái, nhấn mạnh: "Là đã từng!"
Diệp Vi tự nhiên bỏ qua cái thái độ khinh thường của cô, tràn đầy hưng phấn: "A Cẩn này, giờ Mộ tổng trở về rồi, thêm nữa anh ta cũng không có bạn gái, hai người chắc chắn có thể nối lại chuyện tình khi xưa aaaaa!!! Cứ tưởng thể loại này chỉ có thể xem được trên phim, không ngờ bây giờ lại vô cùng chân thật xảy đến với người ngay bên cạnh tớ!"
Lộ Cẩn không nói: "Làm sao cậu biết anh ta không có người yêu? Không chừng đã kết hôn rồi, chỉ là không công khai mà thôi."
"Chỗ nào của Mộ tổng mang hương vị của đàn ông đã kết hôn thế? Anh ta bây giờ đang là nam thần độc thân hot nhất thành phố G đó, giá trị nhan sắc lại cao, A Cẩn, cậu bắt buộc phải nắm thật chặt!" Diệp Vi mở weibo, ấn vào phần top tìm kiếm hot nhất trong ngày: "Cậu nhìn xem, liên tục mấy ngày hôm nay anh ta luôn chiếm giữ hết các tiêu đề báo, chị em phụ nữ thì liên tục đào bới tin tức của anh ta, lục tìm hình ảnh, đáng tiếc là Mộ tổng không dùng weibo, nếu không có thể tượng tượng ra số lượng người theo dõi nhiều đến mức nào, sợ rằng phụ nữ sẽ đều nằm vùng trong weibo của anh ta mà canh chừng!"
Diệp Vi giống như mấy bà mẹ luôn mang suy nghĩ là con gái mình sinh ra sẽ không ai lấy, vô cùng gắng sức khuyên bảo: "A Cẩn này, bây giờ hai người gặp lại nhau rồi, chứng minh được rằng duyên phận của các cậu vẫn chưa dứt, cậu nhìn xem, bao người đàn ông khác dù ưu tú thế nào thì cậu cũng không thèm để tâm, ngược lại thì cậu lại thích Mộ tổng từ khi còn là học sinh trung học, có câu nói thế này "Nữ truy nam cách tầng sa"(*), Mộ tổng đối xử với cậu cũng rất tốt...."
(*): Nguyên gốc là từ câu tục ngữ: "Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa" ý muốn nói khi đàn ông theo đuổi phụ nữ thì vô cùng khăn khó tựa như vượt núi ngàn, còn phụ nữ theo đuổi đàn ông lại dễ dàng như xé toạc một tờ giấy.
Lộ Cẩn không nghe nổi nữa: "Cậu thấy anh ta đối xử tốt với tớ chỗ nào thế??" Mỗi lần chạm mặt anh đều trưng cái mặt lạnh lùng cho cô xem.
Muốn cô như hồi xưa đứng trước mặt anh tỏ tình để mình cự tuyệt cô thêm lần nữa sao?
Vậy thì hỏi xem cô còn muốn sống hay không?
Người phụ nữ nào thích Mộ Trạch thì chính là người thích tự ngược bản thân mình.
Mà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích anh nữa!
-A Cẩn, cậu biết không, lúc này trông cậu như oán phụ luôn, cậu như thế này càng chứng minh là cậu càng ngày càng thích anh ta, Mộ tổng cũng ưu tú lắm, thích anh ta thì...
Lộ Cẩn nổi khùng: "Diệp Vi! Cậu mà còn nói thêm từ nào nữa thì đêm nay lăn xuống sàn nhà mà ngủ!"
Lúc nghỉ trưa, Lộ Cẩn vào phòng trà rót nước uống, Tiểu Huyên hạ thấp giọng hỏi cô: "A Cẩn, nhiều ngày rồi, cô nói xem liệu chúng ta có trở thành nhà tài trợ trang phục không đây?"
Lộ Cẩn cầm lấy bình nước rót nửa ly nước, ngửa đầu uống cạn: "Chỉ cần "Ánh Sáng Tăm Tối" chưa khai máy thì chắc chắn chúng ta vẫn còn cơ hội."
Tiểu Huyên suy nghĩ một chút, đồng tình với suy nghĩ của cô: "Cũng phải a, mặc dù công ty chúng ta vẫn chưa nhận được tin tức gì nhưng trước mắt vẫn chưa có hãng may nào được thông báo là nhà tài trợ trang phục."
Nghỉ ngơi một lúc liền trở về làm việc, dường như mọi người cũng đang thảo luận vấn đề này, thấy Lộ Cẩn đi tới liền vội vàng hỏi cô.
"A Cẩn, cô là người đi gửi tác phẩm, cô cảm thấy công ty chúng ta có hy vọng hay không?" Người hỏi chuyện là Tiểu Chu.
"Mọi người đều cố gắng hết sức như vậy, hy vọng thì chắc chắn là có!" Lộ Cẩn nói lời này không chỉ là an ủi mọi người, bởi dù sao đi nữa những nhà thiết kế trong công ty đều là những người vô cùng xuất sắc.
"A a a!!!!!!" A Nhuế đang lướt weibo đột nhiên kích động hét chói tai: "Tổng giám đốc mới nhậm chức của Đông Lăng thật sự đẹp trai quá đi!!!!"
Cô mở ra một tấm hình, đem điện thoại đưa cho mọi người xem, không che giấu được kích động: "Có phải cực kỳ soái không??? Tôi muốn liếm màn hình! Đừng ngăn tôi làm gì!"
Lộ Cẩn cũng giương mắt nhìn lên, trong ảnh là người đàn ông mặc âu phục đi giày da, dù bị rất nhiều phóng viên vây quanh nhưng không hề mất bình tĩnh chút nào, sâu trong đôi mắt kia chỉ là sự lãnh đạm cùng ung dung trầm tĩnh.
Nhìn qua màn hình thôi cũng có thể tưởng tượng ra anh ứng biến trả lời những câu hỏi vô cùng sắc bén của phóng viên tốt đến chừng nào.
"Cắt! Ngày hôm qua tôi xem được video anh ấy trả lời phỏng vấn liền đổ gục luôn rồi!" Tiểu Huyên dửng dưng nói: "Tôi còn có ảnh toàn thân của anh ấy cơ."
"Chuyện tốt thì phải chia sẻ cho bạn bè! Tôi cũng muốn ngắm ảnh toàn thân của anh ấy!" Có trời mới biết tìm ra được ảnh của Mộ Trạch khó khăn thế nào chứ đừng có nói là ảnh toàn thân, anh là người khiêm tốn, vừa mới từ nước ngoài về, gần như không bao giờ trực tiếp ra mặt trong mọi sự kiện.
-Tôi cũng muốn!! Tôi cũng muốn!!
-Cả tôi nữa!! Tôi nữa!
"..."
Mấy người phụ nữ vội giơ thẳng tay với Tiểu Huyên, chỉ sợ cô từ chối.
Tiểu Huyên cực kỳ đắc ý: "Tấm ảnh tôi để trên mặt bàn máy tính chính là ảnh nam thần kia kìa!"
Hội chị em ngay lập tức chạy về phía bàn làm việc của Tiểu Huyên, ngay sau đó là một cơn bão cảm thán:
-Từ bây giờ trở đi Mộ Trạch chính là thần tượng của tôi!
-Anh ấy là nam thần của đời tôi!
-Anh ấy là chồng tôi!
-Mặt cô dày quá nha, rõ ràng Mộ Trạch là chồng tôi!
Lộ Cẩn: "..."
Khóe môi cô giật một cái, bây giờ phụ nữ là đi thích cái người mặt lạnh như tiền Mộ Trạch sao? Chưa lập gia đình nhưng đã đính hôn rồi?
Chớp mắt đã đến lúc tan làm, Lộ Cẩn đi đến siêu thị bên cạnh tiểu khu nhà mình để mua thức ăn, mới ra khỏi siêu thị đã nhìn thấy xe của Diệp Vi – Ngày hôm qua Diệp Vi có nói với cô là hôm nay muốn qua nhà cô ăn cơm nên Lộ Cẩn cô ý mua thức ăn mà cô ấy thích ăn.
Lộ Cẩn nhìn xung quanh một chút, không thấy có người nào chú ý tới bọn cô thì mới yên tâm mở cửa xe ngồi vào trong: "Sớm như vậy đã tới rồi, tớ tưởng cậu phải bận đến tối mới qua được chứ."
"Vẫn đang trong thời gian nghỉ trước khi "Ánh Sáng Tăm Tối" khai máy nên muốn nghỉ ngơi nhiều một chút." Diệp Vi tháo kính râm xuống, nhìn thấy túi đồ trong tay Lộ Cẩn: "Cậu làm món gì thế?"
-Tập trung lái xe đi, về nhà sẽ biết.
Xe chạy mấy phút đã đến cửa tiểu khu, bảo vệ mở barrier an ninh, xe Cayenne ở phía trước nhanh chóng lái vào, Audi của Diệp Vi theo sát phía sau, hai chiếc xe một trước một sau đồng thời lái vào bãi đỗ xe.
Chiếc Cayenne kia có chút quen mắt, Lộ Cẩn nghĩ, chắc do ở cùng khu nhà nên thường thấy thôi.
Cayenne chạy rất nhanh, trong thời gian ngắn đã bỏ Audi của Diệp Vi cả một đoạn xa.
Lộ Cẩn khẽ cau mày, chủ xe là ai không biết? Lái buông thả như vậy.
Mới vừa xuống xa Lộ Cẩn đã thấy người đàn ông vừa ra khỏi Cayenne, sao anh ta lại ở đây?
Thì ra anh chính là chủ nhân của chiếc Cayenne kia.
Dường như cả người anh đều tỏa ra vầng hào quang, chỉ cần để lơ đãng chút thôi là có thể hấp dẫn bao ánh nhìn, Lộ Cẩn không khỏi thừa nhận rằng lúc này cô cũng đang bị anh thu hút rồi.
Ánh mắt Diệp Vi cũng nhìn thấy: "Kia không phải là Mộ tổng sao? Anh ấy cũng ở đây à?"
Lộ Cẩn nhàn nhạt nói: "Anh ta chắc là sống trong biệt thự rồi."
"Cũng có thế, biết đâu anh ấy có người quen ở đây thì sao?" Diệp Vi kéo tay áo Lộ Cẩn: "Chúng ta qua bên đó chào đi."
Lộ Cẩn nhìn bóng người càng lúc càng xa đó, chẳng biết tại sao lại có cảm xúc đơn côi tràn vào lồng ngực, cô lạnh mặt: "Mỗi ngày của Mộ tổng đều rất bận, chúng ta không nên làm phiền."
Lộ Cẩn xuống bếp, Diệp Vi đứng bên cạnh làm phụ bếp, chẳng bao lâu cơm nước đã xong xuôi.
Cá sốt chua ngọt, thịt lợn băm ớt xanh, thịt gà rán, thêm bát canh trứng cà chua đã đủ thịnh soạn cho bữa ăn hai người.
Diệp Vi không chờ được liền gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhai nhai hai cái liền nuốt vào bụng, sau đó nhìn Lộ Cẩn ngồi đối diện: "A Cẩn, tài nghệ nấu nướng của cậu thụt lùi đi rồi."
"Đúng không? Tớ cũng muốn nếm thử một chút." Lộ Cẩn nhanh chóng gắp một miếng cá đưa lên miệng, chua ngọt vừa phải, vẫn ngon như cũ!
Mắt liếc về phía Diệp Vi đang che miệng cười trộm, ngay lập tức biết mình bị lừa, cô tỉnh bơ, làm bộ gật đầu một cái: "Đúng là nấu tệ hơn trước rồi! Vi Vi, cậu cũng đừng ăn cá sốt nữa, canh trứng cà chua đây này, cậu ăn món đấy đi!" Vừa nói vừa nhấc đĩa cá sốt lên để trước mặt mình.
Diệp Vi vội vàng ngăn cản: "A Cẩn!"
Vẻ mặt Lộ Cẩn nghiêm túc: "Món này ăn không ngon."
Lộ Cẩn vẫn không buông tay.
Diệp Vi đành phải tung chiêu: "A Cẩn, tớ sai rồi!"
Lộ Cẩn trợn mắt nhìn cô một cái, lúc này mới buông lỏng đĩa cả đặt lại trên bàn.
Buổi đêm hai người ngủ chung trên giường, giống như hồi đại học Diệp Vi kiên quyết chạy tới đòi ngủ cùng giường với Lộ Cẩn vậy, hai người cả ngày đều dính với nhau, khiến bạn học khi ấy đều trêu hai cô là đồng tính luyến ái.
Vào buổi tối trước khi tốt nghiệp đại học một ngày, Diệp Vi giống như ngày thường chạy tới ngủ cùng Lộ Cẩn, chẳng qua là đêm ấy, cô ôm Lộ Cẩn thật chặt, nước mắt chẳng biết rơi xuống từ khi nào.
-A Cẩn này, tốt nghiệp rồi tớ cũng không muốn phải sống xa cậu đâu!
Hốc mắt Lộ Cẩn cũng ẩm ướt, bốn năm đại học, có thể nói rằng hai người bọn họ đều nương tựa vào nhau mà sống.
Cô an ủi Diệp Vi: "Ai nói sau khi tốt nghiệp là phải cách xa nhau? Chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt!"
-A Cẩn, chúng ta cùng nhau làm việc chung thành phố có được không?
-Được!
Sau khi tốt nghiệp hai người cùng nhau làm thực tập sinh cho một công ty may thời trang, nhờ một lần đi du lịch ở ngoại ô được một đạo diễn để ý, muốn cả hai bước vào con đường nghệ thuật, Lộ Cẩn không có nguyện ý đi theo nghề này nên quả quyết từ chối, ngược lại Diệp Vi muốn thử sức một chút, đạo diễn bảo cô ấy diễn thử một vở kịch ngay tại chỗ, kết quả không tệ lắm, sau đó liền ký hợp đồng với Thịnh Đạt.
"A Cẩn, "Ánh Sáng Tăm Tối" quay phim ở thành phố G, khi đó chúng ta chắc chắn sẽ có nhiều thời gian gặp mặt! Nếu công ty của cậu được trở thành nhà tài trợ, có khi lúc đó chúng ta còn được gặp nhau trên phim trường nữa đấy!" Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, Diệp Vi cũng cảm thấy vui vẻ.
Lộ Cẩn nhìn trần nhà: "Đúng vậy, cơ mà dù công ty có được thành nhà tài trợ trang phục đi nữa thì tớ cũng rất ít khi xuất hiện ở trường quay đi!"
"Từ khi tớ đi theo con đường nghệ thuật này chúng ta gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều." Diệp Vi lấy tay chống mặt rồi nghiêng đầu nhìn Lộ Cẩn: "À đúng rồi, Lộ Cẩn, cậu với Mộ tổng có quen biết nhau không?"
-Cậu cùng anh ta không phải là quen biết sao?
Diệp Vi nóng nảy: "Cậu biết ý của tớ không phải như vậy, tớ muốn nói có phải trước kia cậu với Mộ tổng có quen nhau đúng không?"
Lộ Cẩn bình tĩnh nói: "Hồi học trung học tớ sống cùng tiểu khu với anh ta, tớ ở tầng năm, anh ta ở tầng sáu."
-Sau đó thì sao?
-Chỉ có như vậy thôi, làm gì có sau đó nữa.
-Có điên tớ mới tin! Hai người nhất định là có gian tình! Ánh mắt Mộ tổng nhìn cậu cũng không giống bình thường rồi!
Không giống bình thường sao, thế có thể có cái gì khác thường!? Chẳng lẽ cô là nữ sinh duy nhất bày tỏ tình cảm với anh xong bị đập vào mặt kết quả như vậy?
Lộ Cẩn lấy iPad từ đầu giường ra chơi game, không để ý tới Diệp Vi đang ríu ra ríu rít tra hỏi.
Diệp Vi giành lấy iPad từ tay cô: "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt!"
Hiển nhiên là Lộ Cẩn chọn vế sau.
Xem ra nếu không tung chiêu lớn thì cô ấy sẽ không nói ra sự thật. Diệp Vi động đậy ngón tay, tung ra tuyệt chiêu "Móng vuốt bạch cốt tinh", ở trên người Lộ Cẩn cù loạn một trận.
Lộ Cẩn sợ nhất là bị ngứa, lẩn tránh khắp nơi, cười không thở được: Ha ha ha ha... Ha ha... Đừng... Đừng cù nữa... Tớ đầu hàng! Đầu hàng!"
Lúc này Diệp Vi mới dừng lại nhưng không có rút tay về, dáng vẻ chuẩn bị cù thêm một đợt mới khiến Lộ Cẩn dở khóc dở cười.
Đúng như ý Diệp Vi, Lộ Cẩn kể cho cô nghe từng chút một về hai người hồi xưa, dĩ nhiên bỏ qua cái chuyện tỏ tình đáng xấu hổ kia.
"Trời ơi, thì ra Lộ Cẩn của chúng ta còn biết cái gọi là yêu thầm người khác cơ đấy!" Diệp Vi không nhịn được thét chói tai: "Đến tận bây giờ cậu cũng chẳng yêu đương với ai, hồi đại học được nhiều nam sinh theo đuổi như vậy mà vẫn thờ ơ, tớ còn đang suy nghĩ không biết trên thế giới này liệu có người đàn ông nào có thể làm lay động trái tim thiếu nữ của cậu, ra là dạng đàn ông kiểu như Mộ Trạch nha!"
Lộ Cẩn liếc nhìn cô một cái, nhấn mạnh: "Là đã từng!"
Diệp Vi tự nhiên bỏ qua cái thái độ khinh thường của cô, tràn đầy hưng phấn: "A Cẩn này, giờ Mộ tổng trở về rồi, thêm nữa anh ta cũng không có bạn gái, hai người chắc chắn có thể nối lại chuyện tình khi xưa aaaaa!!! Cứ tưởng thể loại này chỉ có thể xem được trên phim, không ngờ bây giờ lại vô cùng chân thật xảy đến với người ngay bên cạnh tớ!"
Lộ Cẩn không nói: "Làm sao cậu biết anh ta không có người yêu? Không chừng đã kết hôn rồi, chỉ là không công khai mà thôi."
"Chỗ nào của Mộ tổng mang hương vị của đàn ông đã kết hôn thế? Anh ta bây giờ đang là nam thần độc thân hot nhất thành phố G đó, giá trị nhan sắc lại cao, A Cẩn, cậu bắt buộc phải nắm thật chặt!" Diệp Vi mở weibo, ấn vào phần top tìm kiếm hot nhất trong ngày: "Cậu nhìn xem, liên tục mấy ngày hôm nay anh ta luôn chiếm giữ hết các tiêu đề báo, chị em phụ nữ thì liên tục đào bới tin tức của anh ta, lục tìm hình ảnh, đáng tiếc là Mộ tổng không dùng weibo, nếu không có thể tượng tượng ra số lượng người theo dõi nhiều đến mức nào, sợ rằng phụ nữ sẽ đều nằm vùng trong weibo của anh ta mà canh chừng!"
Diệp Vi giống như mấy bà mẹ luôn mang suy nghĩ là con gái mình sinh ra sẽ không ai lấy, vô cùng gắng sức khuyên bảo: "A Cẩn này, bây giờ hai người gặp lại nhau rồi, chứng minh được rằng duyên phận của các cậu vẫn chưa dứt, cậu nhìn xem, bao người đàn ông khác dù ưu tú thế nào thì cậu cũng không thèm để tâm, ngược lại thì cậu lại thích Mộ tổng từ khi còn là học sinh trung học, có câu nói thế này "Nữ truy nam cách tầng sa"(*), Mộ tổng đối xử với cậu cũng rất tốt...."
(*): Nguyên gốc là từ câu tục ngữ: "Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa" ý muốn nói khi đàn ông theo đuổi phụ nữ thì vô cùng khăn khó tựa như vượt núi ngàn, còn phụ nữ theo đuổi đàn ông lại dễ dàng như xé toạc một tờ giấy.
Lộ Cẩn không nghe nổi nữa: "Cậu thấy anh ta đối xử tốt với tớ chỗ nào thế??" Mỗi lần chạm mặt anh đều trưng cái mặt lạnh lùng cho cô xem.
Muốn cô như hồi xưa đứng trước mặt anh tỏ tình để mình cự tuyệt cô thêm lần nữa sao?
Vậy thì hỏi xem cô còn muốn sống hay không?
Người phụ nữ nào thích Mộ Trạch thì chính là người thích tự ngược bản thân mình.
Mà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích anh nữa!
-A Cẩn, cậu biết không, lúc này trông cậu như oán phụ luôn, cậu như thế này càng chứng minh là cậu càng ngày càng thích anh ta, Mộ tổng cũng ưu tú lắm, thích anh ta thì...
Lộ Cẩn nổi khùng: "Diệp Vi! Cậu mà còn nói thêm từ nào nữa thì đêm nay lăn xuống sàn nhà mà ngủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.