Chương 21: Đẹp Như Thiên Thần, Hành Vi Lại Như Ác Long
Hứa Nhan Sanh
07/06/2024
Trần Tích Mặc nhìn bộ dạng của cậu ta, hài lòng phát ra một tiếng cười khẩy.
“Đồ của mẹ tôi, cậu đeo cũng không sợ giảm thọ sao? Cậu không cần động, tôi giúp cậu tháo.” Giọng điệu của Trần Tích Mặc nhẹ nhàng cứ như thể đang nói chuyện gì đơn giản như “Tối nay ăn gì” vậy.
Anh nắm lấy dái tai của Lý Ấn, đôi tay trắng lạnh rất đẹp, các khớp xương rõ ràng.
“Tôi tự tháo, tôi tự làm được, a...”
Lý Ấn phát ra tiếng thét xé lòng, ngay sau đó máu đỏ tươi văng lên da của cậu ta như một nốt ruồi máu.
Lâm Thanh Hòa sợ đến mức suýt ngất đi.
Cậu ấy thật sự trực tiếp giật khuyên tai của Lý Ấn xuống! Động tác dứt khoát như thể đang đối xử với một con vật.
Trần Tích Mặc cầm chiếc khuyên tai, lau lên người Lý Ấn.
Bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy. Lý Ấn ôm tai, vừa hét vừa đau đớn quằn quại trên đất: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
Trần Tích Mặc cười khẩy trước lời xin lỗi của cậu ta, từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn xuống người nằm trên đất: “Ăn cắp đồ của người đã chết, hình phạt này đã là gì? Tôi cho cậu một ngày, trả lại đồ về đúng chỗ.”
“Cậu yên tâm, cậu yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ trả lại cho mẹ cậu! Tôi sai rồi...” Lý Ấn liên tục dập đầu, vang lên tiếng cộc cộc.
Lâu Tàng Nguyệt ăn xong cây xúc xích, tiện tay nhét que vào tay Lý Ấn: “Vứt nó giúp tôi.”
“...” Lâm Thanh Hòa nhìn sững sờ.
“Người này thật đáng ghét, còn dám ăn cắp đồ của mẹ người khác.” Khổng Tri Tiết nói nhỏ: “Chắc là thấy Trần Tích Mặc khốn khổ, cố tình bắt nạt cậu ấy rồi.”
Lâm Thanh Hòa ngẩn ngơ nhìn về phía trước, nét mặt của Trần Tích Mặc lạnh lùng nhưng lại đẹp đến lạ lùng, anh lấy từ túi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận bọc chiếc khuyên tai lại, bỏ vào túi.
Trên cần cổ trắng nõn của anh đeo một sợi dây đen, trên đó treo một hạt phật châu.
Lâm Thanh Hòa thở gấp, ngón tay tê dại như thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Cô mím chặt môi, cố gắng kiểm soát trái tim, nhưng phát hiện ra vô ích.
Chàng trai mười bảy tuổi này đứng dưới ánh mặt trời chói chang đẹp như thần tiên, nhưng hành động lại như ác long.
Mà hạt phật châu trên ngực anh như một phong ấn diệt thần.
Lúc này Trần Tích Mặc bất ngờ ngước mắt lên, ánh nhìn chợt sắc lại, nhìn về phía Lâm Thanh Hòa, khuôn mặt đầy vẻ không vui.
Lâm Thanh Hòa lập tức tỉnh táo lại, không dám động đậy, tim đập nhanh hơn.
Cô âm thầm kêu lên không ổn, bị phát hiện rồi sao?
Khổng Tri Tiết cũng lo lắng nắm chặt tay Lâm Thanh Hòa, thu mình sau lưng cô.
Lâu Tàng Nguyệt lại tưởng rằng Trần Tích Mặc đang nhìn khối rubik, bèn hỏi: “Có cần tớ nhặt lại không?”
“...” Lâm Thanh Hòa và Khổng Tri Tiết đồng thời nhìn xuống, khối rubik chỉ cách họ một bước.
Lâm Thanh Hòa chỉ mong có thể đá khối rubik qua cho họ.
Không khí trở nên căng thẳng, nguy hiểm và ngột ngạt.
May mắn thay, Trần Tích Mặc chỉ nhìn một cái rồi quay đầu lại.
“Không cần.” Anh lạnh lùng đáp.
Khổng Tri Tiết nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Lâm Thanh Hòa cũng yên tâm nhưng vẫn lén nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi ngẩn ngơ.
Nhất định Trần Tích Mặc đã phát hiện ra họ.
Nhưng... tại sao anh lại không nói gì?
“Đồ của mẹ tôi, cậu đeo cũng không sợ giảm thọ sao? Cậu không cần động, tôi giúp cậu tháo.” Giọng điệu của Trần Tích Mặc nhẹ nhàng cứ như thể đang nói chuyện gì đơn giản như “Tối nay ăn gì” vậy.
Anh nắm lấy dái tai của Lý Ấn, đôi tay trắng lạnh rất đẹp, các khớp xương rõ ràng.
“Tôi tự tháo, tôi tự làm được, a...”
Lý Ấn phát ra tiếng thét xé lòng, ngay sau đó máu đỏ tươi văng lên da của cậu ta như một nốt ruồi máu.
Lâm Thanh Hòa sợ đến mức suýt ngất đi.
Cậu ấy thật sự trực tiếp giật khuyên tai của Lý Ấn xuống! Động tác dứt khoát như thể đang đối xử với một con vật.
Trần Tích Mặc cầm chiếc khuyên tai, lau lên người Lý Ấn.
Bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy. Lý Ấn ôm tai, vừa hét vừa đau đớn quằn quại trên đất: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
Trần Tích Mặc cười khẩy trước lời xin lỗi của cậu ta, từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn xuống người nằm trên đất: “Ăn cắp đồ của người đã chết, hình phạt này đã là gì? Tôi cho cậu một ngày, trả lại đồ về đúng chỗ.”
“Cậu yên tâm, cậu yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ trả lại cho mẹ cậu! Tôi sai rồi...” Lý Ấn liên tục dập đầu, vang lên tiếng cộc cộc.
Lâu Tàng Nguyệt ăn xong cây xúc xích, tiện tay nhét que vào tay Lý Ấn: “Vứt nó giúp tôi.”
“...” Lâm Thanh Hòa nhìn sững sờ.
“Người này thật đáng ghét, còn dám ăn cắp đồ của mẹ người khác.” Khổng Tri Tiết nói nhỏ: “Chắc là thấy Trần Tích Mặc khốn khổ, cố tình bắt nạt cậu ấy rồi.”
Lâm Thanh Hòa ngẩn ngơ nhìn về phía trước, nét mặt của Trần Tích Mặc lạnh lùng nhưng lại đẹp đến lạ lùng, anh lấy từ túi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận bọc chiếc khuyên tai lại, bỏ vào túi.
Trên cần cổ trắng nõn của anh đeo một sợi dây đen, trên đó treo một hạt phật châu.
Lâm Thanh Hòa thở gấp, ngón tay tê dại như thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Cô mím chặt môi, cố gắng kiểm soát trái tim, nhưng phát hiện ra vô ích.
Chàng trai mười bảy tuổi này đứng dưới ánh mặt trời chói chang đẹp như thần tiên, nhưng hành động lại như ác long.
Mà hạt phật châu trên ngực anh như một phong ấn diệt thần.
Lúc này Trần Tích Mặc bất ngờ ngước mắt lên, ánh nhìn chợt sắc lại, nhìn về phía Lâm Thanh Hòa, khuôn mặt đầy vẻ không vui.
Lâm Thanh Hòa lập tức tỉnh táo lại, không dám động đậy, tim đập nhanh hơn.
Cô âm thầm kêu lên không ổn, bị phát hiện rồi sao?
Khổng Tri Tiết cũng lo lắng nắm chặt tay Lâm Thanh Hòa, thu mình sau lưng cô.
Lâu Tàng Nguyệt lại tưởng rằng Trần Tích Mặc đang nhìn khối rubik, bèn hỏi: “Có cần tớ nhặt lại không?”
“...” Lâm Thanh Hòa và Khổng Tri Tiết đồng thời nhìn xuống, khối rubik chỉ cách họ một bước.
Lâm Thanh Hòa chỉ mong có thể đá khối rubik qua cho họ.
Không khí trở nên căng thẳng, nguy hiểm và ngột ngạt.
May mắn thay, Trần Tích Mặc chỉ nhìn một cái rồi quay đầu lại.
“Không cần.” Anh lạnh lùng đáp.
Khổng Tri Tiết nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Lâm Thanh Hòa cũng yên tâm nhưng vẫn lén nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi ngẩn ngơ.
Nhất định Trần Tích Mặc đã phát hiện ra họ.
Nhưng... tại sao anh lại không nói gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.