Chương 12:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
11/04/2023
Tang Ngẫm khẽ cười một tiếng, cô nhìn thấu mấy trò qua mắt của hai người họ.
Đêm hôm qua cô không ăn không nhiều, sáng nay lại chỉ ăn một mẩu bánh mỳ, chẳng đủ để lót dạ là bao nên rất nhanh cô đã cảm thấy đói bụng, cô mới đi được một lúc mà đã tiêu hóa hết sạch những thứ sáng nay vừa ăn, chiếc bụng rỗng của cô bắt đầu biểu tình, không ngừng phát ra âm thanh ọc ọc.
m thanh không to không nhỏ nhưng lại vừa đủ khiến cho ba người trong thang máy nghe thấy.
Mặc dù không ở trong đám đông lớn, nhưng ở đây vẫn có đến 3 người. Có lẽ cái dạ dày mỏng manh của cô đã bị nuông chiều quá nên mới không ngừng sôi ùng ục như vậy. Có điều đêm qua sau khi trải qua sự nhục nhã khi bị Hoắc Nghiên Hành nghe thấy mấy lời tỏ tình sến sẩm của Sở Nhân nên khả năng chiến đấu của Tang Ngâm đã tăng lên đáng kể.
Ngay cả khi bị Hoắc Nghiên Hành nhìn thì cô vẫn có thể tự tin nheo mắt lại nhìn anh: “Nhìn cái gì, chưa nghe thấy tiếng bụng réo bao giờ à.”
Vừa vặn lúc đó thang máy đã dừng ở tầng 5, Tang Ngâm buông hai tay đang chống trước ngực xuống rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Viên Nguyên cầm theo một chiếc túi nhỏ, quay sang nói “Tạm biệt Hoắc tổng.” rồi đi từng bước nhỏ theo sau Tang Ngâm.
Buổi thử vai dự kiến bắt đầu vào lúc 9 giờ, biên kịch và phó đạo diễn đến sớm hơn cô một chút, hiện giờ đang đọc kịch bản, khi họ thấy cô tiến vào phòng thì liền gật đầu tỏ ý chào cô.
Để thể hiện tốt hơn nội dung nguyên tác và diễn đạt được trọn vẹn ý nghĩa của nội dung muốn thể hiện, Tang Ngâm khi làm việc với tác giải nguyên tác bộ tiểu thuyết cũng đã mời cô làm biên kịch cho bộ phim.
Suy cho cùng, mặc dù cô đã có trong tay đội ngũ nhân viên sản xuất giỏi nhất, có một đoàn đội vô cùng chuyên nghiệp đi chăng nữa thì cũng không thể hiểu hết được toàn bộ cuốn tiểu thuyết như tác giả nguyên tác được.
Sau khi Viên Nguyên theo Tang Ngâm vào trong phòng, cô đặt túi xách xuống, hỏi một vòng khẩu vị của tất cả các đạo diễn và biên kịch rồi rồi ra ngoài mua cà phê.
Tang Ngâm ngồi xuống chiếc bàn dài được đặt ở vị trí chính giữa trong căn phòng, trên bàn là một tập hồ sơ dày được sắp xếp ngay ngắn, bên trong hồ sơ là thông tin các nhận của các diễn viên đến thử vai.
Cô lật qua lật lại hồ sơ rồi hỏi: “Trong chỗ hồ sơ này có ai có ngoại hình tốt không?”
Phó đạo diễn lấy ra một vài tập hồ sơ rồi đưa cho cô xem: “Ba tạo hình cổ trang này tôi thấy không cũng không tệ, rất phù hợp với khí chất của nam nữ chính trong nguyên tác. Họ đã từng đóng hai bộ phim mạng rồi, vừa rồi tôi có xem qua video của họ trong phim thì thấy khả năng diễn xuất không tệ, có điều mới vào nghề nên độ nhận diện không cao, không nổi tiếng bằng những ngôi sao lớn kia được.”
Tang Ngâm cẩn thận nhìn kỹ hồ sơ của ba người vừa được phó đạo diễn tiến cử: “Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên làm việc cùng nhau, vậy mà anh vẫn không hiểu tôi sao?”
Phó đạo diễn cười cười: “Hiểu chứ.”
Khác với những đội sản xuất khác khi bắt tay làm một bộ phim sẽ phải đi kêu gọi đầu tư và tìm kiếm nhà tài trợ ở khắp mọi nơi, còn Tang Ngâm bản thân cô đã có vốn đầu tư, hơn nữa còn có số tài sản ròng khổng lồ vậy nên khi bắt tay sản xuất, cô không cần phải nhìn ánh mắt của người khác để làm việc. Từ trước đến nay những trường hợp đi cửa sau để có vai diễn không bao giờ xảy ra trong phim trường của cô, khi dùng người thì cô không quan tâm đến danh tiếng, điều cô quan tâm chính là thực lực, khả năng diễn xuất và mức độ phù hợp của họ với vai diễn.
Nhà sản xuất nào cũng sẽ có chút kiêu ngạo tự trọng, đương nhiên ai cũng hy vọng tác phẩm của mình sẽ thành công, được chau chuốt hoàn mỹ về mọi mặt. Tuy nhiên không ít người cũng sẽ gặp những chuyện liên quan đến tiền nong mà bắt buộc phải thỏa hiệp, chỉ vì một sâu mà làm rầu nồi canh, như vậy thực sự quá hẹp hòi.
Nhưng đối với Tang Ngâm mà nó, cô tuyệt đối không bao giờ để loại chuyện này xảy ra.
Tác giả nguyên tác là một cô gái rất tao nhã tên là Tôn Cẩm Quân. Cô là người miền Nam nên rất có nét duyên dáng của người Giang Nam. Mặc dù chỉ nhỏ hơn Tang Ngâm vài tháng nhưng tính cách và phong thái lại rất khác với cô. Nếu như tính cách Tang Ngâm khá phóng khoáng thì thì Tôn Cẩm Quân lại có tính cách khá nhút nhát, luôn đeo cặp kính tròn gọng đen trên sống mũi.
Vì sợ cô không thoải mái nên Viên Nguyên sắp xếp chỗ ngồi, Tang Ngâm đã đặc biệt yêu cầu cô xếp chỗ của Tôn Cẩm Quân bên cạnh cô.
Người biên kịch vốn luôn ngồi cạnh cô đã bị đẩy ra ngồi phía bên ngoài, nhưng vì là người nhà nên chuyện đó cũng không sao.
Tang Ngâm quay sang nhìn Tôn Cẩm Quân: “Cô thấy người nào hợp không?”
Tôn Cẩm Quân đẩy đẩy kính rồi lắc đầu: “Vẫn chưa thấy ai hợp cả, chắc vẫn phải xem xét thêm.”
Cô gái miền Nam này khi nói chuyện giọng điệu vẫn luôn nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, khiến cho người khác cảm giác như đang nghe tiếng nước vậy.
Đêm hôm qua cô không ăn không nhiều, sáng nay lại chỉ ăn một mẩu bánh mỳ, chẳng đủ để lót dạ là bao nên rất nhanh cô đã cảm thấy đói bụng, cô mới đi được một lúc mà đã tiêu hóa hết sạch những thứ sáng nay vừa ăn, chiếc bụng rỗng của cô bắt đầu biểu tình, không ngừng phát ra âm thanh ọc ọc.
m thanh không to không nhỏ nhưng lại vừa đủ khiến cho ba người trong thang máy nghe thấy.
Mặc dù không ở trong đám đông lớn, nhưng ở đây vẫn có đến 3 người. Có lẽ cái dạ dày mỏng manh của cô đã bị nuông chiều quá nên mới không ngừng sôi ùng ục như vậy. Có điều đêm qua sau khi trải qua sự nhục nhã khi bị Hoắc Nghiên Hành nghe thấy mấy lời tỏ tình sến sẩm của Sở Nhân nên khả năng chiến đấu của Tang Ngâm đã tăng lên đáng kể.
Ngay cả khi bị Hoắc Nghiên Hành nhìn thì cô vẫn có thể tự tin nheo mắt lại nhìn anh: “Nhìn cái gì, chưa nghe thấy tiếng bụng réo bao giờ à.”
Vừa vặn lúc đó thang máy đã dừng ở tầng 5, Tang Ngâm buông hai tay đang chống trước ngực xuống rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Viên Nguyên cầm theo một chiếc túi nhỏ, quay sang nói “Tạm biệt Hoắc tổng.” rồi đi từng bước nhỏ theo sau Tang Ngâm.
Buổi thử vai dự kiến bắt đầu vào lúc 9 giờ, biên kịch và phó đạo diễn đến sớm hơn cô một chút, hiện giờ đang đọc kịch bản, khi họ thấy cô tiến vào phòng thì liền gật đầu tỏ ý chào cô.
Để thể hiện tốt hơn nội dung nguyên tác và diễn đạt được trọn vẹn ý nghĩa của nội dung muốn thể hiện, Tang Ngâm khi làm việc với tác giải nguyên tác bộ tiểu thuyết cũng đã mời cô làm biên kịch cho bộ phim.
Suy cho cùng, mặc dù cô đã có trong tay đội ngũ nhân viên sản xuất giỏi nhất, có một đoàn đội vô cùng chuyên nghiệp đi chăng nữa thì cũng không thể hiểu hết được toàn bộ cuốn tiểu thuyết như tác giả nguyên tác được.
Sau khi Viên Nguyên theo Tang Ngâm vào trong phòng, cô đặt túi xách xuống, hỏi một vòng khẩu vị của tất cả các đạo diễn và biên kịch rồi rồi ra ngoài mua cà phê.
Tang Ngâm ngồi xuống chiếc bàn dài được đặt ở vị trí chính giữa trong căn phòng, trên bàn là một tập hồ sơ dày được sắp xếp ngay ngắn, bên trong hồ sơ là thông tin các nhận của các diễn viên đến thử vai.
Cô lật qua lật lại hồ sơ rồi hỏi: “Trong chỗ hồ sơ này có ai có ngoại hình tốt không?”
Phó đạo diễn lấy ra một vài tập hồ sơ rồi đưa cho cô xem: “Ba tạo hình cổ trang này tôi thấy không cũng không tệ, rất phù hợp với khí chất của nam nữ chính trong nguyên tác. Họ đã từng đóng hai bộ phim mạng rồi, vừa rồi tôi có xem qua video của họ trong phim thì thấy khả năng diễn xuất không tệ, có điều mới vào nghề nên độ nhận diện không cao, không nổi tiếng bằng những ngôi sao lớn kia được.”
Tang Ngâm cẩn thận nhìn kỹ hồ sơ của ba người vừa được phó đạo diễn tiến cử: “Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên làm việc cùng nhau, vậy mà anh vẫn không hiểu tôi sao?”
Phó đạo diễn cười cười: “Hiểu chứ.”
Khác với những đội sản xuất khác khi bắt tay làm một bộ phim sẽ phải đi kêu gọi đầu tư và tìm kiếm nhà tài trợ ở khắp mọi nơi, còn Tang Ngâm bản thân cô đã có vốn đầu tư, hơn nữa còn có số tài sản ròng khổng lồ vậy nên khi bắt tay sản xuất, cô không cần phải nhìn ánh mắt của người khác để làm việc. Từ trước đến nay những trường hợp đi cửa sau để có vai diễn không bao giờ xảy ra trong phim trường của cô, khi dùng người thì cô không quan tâm đến danh tiếng, điều cô quan tâm chính là thực lực, khả năng diễn xuất và mức độ phù hợp của họ với vai diễn.
Nhà sản xuất nào cũng sẽ có chút kiêu ngạo tự trọng, đương nhiên ai cũng hy vọng tác phẩm của mình sẽ thành công, được chau chuốt hoàn mỹ về mọi mặt. Tuy nhiên không ít người cũng sẽ gặp những chuyện liên quan đến tiền nong mà bắt buộc phải thỏa hiệp, chỉ vì một sâu mà làm rầu nồi canh, như vậy thực sự quá hẹp hòi.
Nhưng đối với Tang Ngâm mà nó, cô tuyệt đối không bao giờ để loại chuyện này xảy ra.
Tác giả nguyên tác là một cô gái rất tao nhã tên là Tôn Cẩm Quân. Cô là người miền Nam nên rất có nét duyên dáng của người Giang Nam. Mặc dù chỉ nhỏ hơn Tang Ngâm vài tháng nhưng tính cách và phong thái lại rất khác với cô. Nếu như tính cách Tang Ngâm khá phóng khoáng thì thì Tôn Cẩm Quân lại có tính cách khá nhút nhát, luôn đeo cặp kính tròn gọng đen trên sống mũi.
Vì sợ cô không thoải mái nên Viên Nguyên sắp xếp chỗ ngồi, Tang Ngâm đã đặc biệt yêu cầu cô xếp chỗ của Tôn Cẩm Quân bên cạnh cô.
Người biên kịch vốn luôn ngồi cạnh cô đã bị đẩy ra ngồi phía bên ngoài, nhưng vì là người nhà nên chuyện đó cũng không sao.
Tang Ngâm quay sang nhìn Tôn Cẩm Quân: “Cô thấy người nào hợp không?”
Tôn Cẩm Quân đẩy đẩy kính rồi lắc đầu: “Vẫn chưa thấy ai hợp cả, chắc vẫn phải xem xét thêm.”
Cô gái miền Nam này khi nói chuyện giọng điệu vẫn luôn nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, khiến cho người khác cảm giác như đang nghe tiếng nước vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.