Chương 1:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
11/04/2023
Mưa nhỏ giọt tí tách, rỉ rả đứt quãng gần một tuần, đến tận đầu tháng chín mới kết thúc. Sau cơn mưa, bầu không khí tươi mát trong lành trở lại, mùi thơm của đất nhè nhẹ lan tỏa, dần đặt một dấu chấm hết cho mùa hè oi bức.
Ngày khai giảng đã đến, học sinh mọi lứa tuổi rộn ràng quay trở lại trường học, xe cộ trên đường nhiều đến mức hoa cả mắt, chân phanh luân phiên mà đạp. Đoạn đường gần mười mét nhưng phải lề mề đến tận nửa tiếng, người tốt tính đến mấy cũng chẳng kiên nhẫn nổi.
Tang Ngâm gác cánh tay lên tay lái, ngón tay gõ gõ không có quy luật, lông mày cau chặt, ba chữ “mất kiên nhẫn” to đùng viết ngay trên mặt.
Cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư đường chỉ đạo khai thông, những chiếc xe ở phía trước chầm chậm di chuyển, vất vả bmột hồi cũng qua được con đường nóng nảy này. Tang Ngâm đổi hướng, rẽ sang một đường khác ít xe cộ hơn, cô vặn nhỏ âm lượng nhạc, bài hát có tiết tấu mạnh mẽ vang vọng trong xe, cô giẫm chân ga, tăng tốc độ, tiếng gầm phát ra từ ống bô cũng tăng theo.
Lúc cô đến trung tâm chăm sóc da của Sài Khinh Nguyệt thì đã trễ gần một tiếng so với thời gian hẹn trước.
Bước vào phòng riêng, Sài Khinh Nguyệt đang nằm bắt chéo chân, nằm trên giường thẩm mỹ đắp mặt nạ, điện thoại cô ấy đặt trên một cái giá đỡ bên cạnh giường, video tự động phát, cô ấy thậm chí còn không cần phải chuyển động tay.
Vô cùng nhàn hạ.
Nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất “cộc cộc”, Sài Khinh Nguyệt ngoảnh đầu nhìn sang: “Sao tới trễ vậy?”
“Kẹt xe, cậu còn không biết tình trạng đường xá của vành đai số hai phía tây hay sao, dính cứng ngắc như nồi nấu xôi ấy.” Tang Ngâm tiện tay đặt cái túi xách lên ghế sô pha rồi đi vào phòng thay đồ.
Tiếng gió véo von thổi qua đỉnh đầu Sài Khinh Nguyệt, từ từ xa khuất.
Sài Khinh Nguyệt chép miệng tặc lưỡi, xoay qua chỗ khác tiếp tục lướt video.
Đến khi Tang Ngâm đi ra, cô ấy không ngại ngần mà quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét khuôn mặt cô như quét tia X: “Không phải mọi người đều nói gió Tây Bắc ác liệt tựa roi da à? Cậu ở đó hai, ba tháng mà sao da dẻ vẫn mịn màng thế kia?”
Tang Ngâm hất cằm: “Đẹp tự nhiên.”
Sài Khinh Nguyệt trợn trừng mắt đáp lại sự tự luyến của Tang Ngâm.
Nhưng mà sự tự luyến của cô cũng là lời thật.
Tang Ngâm thật sự rất xinh đẹp, tổng thể khuôn mặt tròn trịa nhưng lại có phần sắc sảo, lông mi dày và cong, ngũ quan thanh tú nhưng không mất vẻ nghiêm nghị.
Cho dù là đứng ở khía cạnh khách quan hay chủ quan, vẻ ngoài rạng rỡ của cô vẫn làm người ta phải loá mắt.
Tang Ngâm nằm xuống chiếc giường thẩm mỹ bên cạnh Sài Khinh Nguyệt, chuyên viên thẩm mỹ ngồi ở đầu giường thấm ướt khăn rồi lau mặt cho cô.
Cô không trang điểm nên lược bỏ được rất nhiều bước.
Sài Khinh Nguyệt ở khá xa, bởi vậy cô ấy không nhìn rõ lắm, thật ra trên mặt Tang Ngâm vẫn có một mảng nhỏ bị tróc da.
Một khoảng thời gian trước, cô đến vùng Tây Bắc để quay ngoại cảnh, hằng ngày xuất trận cô đều mang khẩu trang và đội, chồng rất nhiều lớp nhưng vẫn không cách nào chống được tia cực tím mãnh liệt của Tây Bắc.
“Đàn ông Tây Bắc có lực lưỡng không?” So với phong cảnh mênh mông bát ngát, Sài Khinh Nguyệt vẫn cảm thấy hứng thú với đàn ông hơn: “Cậu có ngoại tình không không đấy?”
“Lực lưỡng thì có lực lưỡng, nhưng mà không phải gu của tớ.” Tang Ngâm nhắm mắt lại, giơ tay ngăn cản: “Tớ thích kiểu thanh tú, dịu dàng hơn.”
“Giống Sở Nhân đó hả? Tớ nghĩ nên thay bằng bốn từ “mặt hoa da phấn” thì đúng hơn.”
Sở Nhân là bạn trai của Tang Ngâm, nhỏ hơn cô năm tuổi, đang học năm ba ở học viện Điện ảnh, là đàn em cùng trường với Tang Ngâm.
Hai người gặp nhau tại lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập Học viện.
Tang Ngâm học khoa đạo diễn, sau khi tốt nghiệp cô được người hướng dẫn giới thiệu, đi theo một vị đạo diễn gạo cội học tập một khoảng thời gian. Sau đó lập tức lao đầu lên vùng núi hẻo lánh tu suốt một năm trời, tự mình quay một bộ phim đề tài vây quanh sự nghèo khổ ở miền núi - “Khói bếp”.
Là đề tài hiện thực, nhưng thuộc trường phái ấn tượng.
Màu sắc trong cảnh quay được vận dụng triệt để, không mộc mạc như trường phái hiện thực.
Một bộ phim có đề tài hiện thực như thế này rất khó giành được chỗ đứng trong thị trường bị dòng phim thương mại chiếm đóng. Hơn nữa, cô còn là đạo diễn mới, không tên tuổi, cũng chẳng có mánh lới quảng cáo, chỉ sử dụng những diễn viên mới đến từ Thanh Nhất Thuỷ.
Bởi vậy khi phim vừa được phát hành, phòng vé vô cùng ế ẩm, suất chiếu đã ít lại càng ít hơn.
Ngày khai giảng đã đến, học sinh mọi lứa tuổi rộn ràng quay trở lại trường học, xe cộ trên đường nhiều đến mức hoa cả mắt, chân phanh luân phiên mà đạp. Đoạn đường gần mười mét nhưng phải lề mề đến tận nửa tiếng, người tốt tính đến mấy cũng chẳng kiên nhẫn nổi.
Tang Ngâm gác cánh tay lên tay lái, ngón tay gõ gõ không có quy luật, lông mày cau chặt, ba chữ “mất kiên nhẫn” to đùng viết ngay trên mặt.
Cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư đường chỉ đạo khai thông, những chiếc xe ở phía trước chầm chậm di chuyển, vất vả bmột hồi cũng qua được con đường nóng nảy này. Tang Ngâm đổi hướng, rẽ sang một đường khác ít xe cộ hơn, cô vặn nhỏ âm lượng nhạc, bài hát có tiết tấu mạnh mẽ vang vọng trong xe, cô giẫm chân ga, tăng tốc độ, tiếng gầm phát ra từ ống bô cũng tăng theo.
Lúc cô đến trung tâm chăm sóc da của Sài Khinh Nguyệt thì đã trễ gần một tiếng so với thời gian hẹn trước.
Bước vào phòng riêng, Sài Khinh Nguyệt đang nằm bắt chéo chân, nằm trên giường thẩm mỹ đắp mặt nạ, điện thoại cô ấy đặt trên một cái giá đỡ bên cạnh giường, video tự động phát, cô ấy thậm chí còn không cần phải chuyển động tay.
Vô cùng nhàn hạ.
Nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất “cộc cộc”, Sài Khinh Nguyệt ngoảnh đầu nhìn sang: “Sao tới trễ vậy?”
“Kẹt xe, cậu còn không biết tình trạng đường xá của vành đai số hai phía tây hay sao, dính cứng ngắc như nồi nấu xôi ấy.” Tang Ngâm tiện tay đặt cái túi xách lên ghế sô pha rồi đi vào phòng thay đồ.
Tiếng gió véo von thổi qua đỉnh đầu Sài Khinh Nguyệt, từ từ xa khuất.
Sài Khinh Nguyệt chép miệng tặc lưỡi, xoay qua chỗ khác tiếp tục lướt video.
Đến khi Tang Ngâm đi ra, cô ấy không ngại ngần mà quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét khuôn mặt cô như quét tia X: “Không phải mọi người đều nói gió Tây Bắc ác liệt tựa roi da à? Cậu ở đó hai, ba tháng mà sao da dẻ vẫn mịn màng thế kia?”
Tang Ngâm hất cằm: “Đẹp tự nhiên.”
Sài Khinh Nguyệt trợn trừng mắt đáp lại sự tự luyến của Tang Ngâm.
Nhưng mà sự tự luyến của cô cũng là lời thật.
Tang Ngâm thật sự rất xinh đẹp, tổng thể khuôn mặt tròn trịa nhưng lại có phần sắc sảo, lông mi dày và cong, ngũ quan thanh tú nhưng không mất vẻ nghiêm nghị.
Cho dù là đứng ở khía cạnh khách quan hay chủ quan, vẻ ngoài rạng rỡ của cô vẫn làm người ta phải loá mắt.
Tang Ngâm nằm xuống chiếc giường thẩm mỹ bên cạnh Sài Khinh Nguyệt, chuyên viên thẩm mỹ ngồi ở đầu giường thấm ướt khăn rồi lau mặt cho cô.
Cô không trang điểm nên lược bỏ được rất nhiều bước.
Sài Khinh Nguyệt ở khá xa, bởi vậy cô ấy không nhìn rõ lắm, thật ra trên mặt Tang Ngâm vẫn có một mảng nhỏ bị tróc da.
Một khoảng thời gian trước, cô đến vùng Tây Bắc để quay ngoại cảnh, hằng ngày xuất trận cô đều mang khẩu trang và đội, chồng rất nhiều lớp nhưng vẫn không cách nào chống được tia cực tím mãnh liệt của Tây Bắc.
“Đàn ông Tây Bắc có lực lưỡng không?” So với phong cảnh mênh mông bát ngát, Sài Khinh Nguyệt vẫn cảm thấy hứng thú với đàn ông hơn: “Cậu có ngoại tình không không đấy?”
“Lực lưỡng thì có lực lưỡng, nhưng mà không phải gu của tớ.” Tang Ngâm nhắm mắt lại, giơ tay ngăn cản: “Tớ thích kiểu thanh tú, dịu dàng hơn.”
“Giống Sở Nhân đó hả? Tớ nghĩ nên thay bằng bốn từ “mặt hoa da phấn” thì đúng hơn.”
Sở Nhân là bạn trai của Tang Ngâm, nhỏ hơn cô năm tuổi, đang học năm ba ở học viện Điện ảnh, là đàn em cùng trường với Tang Ngâm.
Hai người gặp nhau tại lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập Học viện.
Tang Ngâm học khoa đạo diễn, sau khi tốt nghiệp cô được người hướng dẫn giới thiệu, đi theo một vị đạo diễn gạo cội học tập một khoảng thời gian. Sau đó lập tức lao đầu lên vùng núi hẻo lánh tu suốt một năm trời, tự mình quay một bộ phim đề tài vây quanh sự nghèo khổ ở miền núi - “Khói bếp”.
Là đề tài hiện thực, nhưng thuộc trường phái ấn tượng.
Màu sắc trong cảnh quay được vận dụng triệt để, không mộc mạc như trường phái hiện thực.
Một bộ phim có đề tài hiện thực như thế này rất khó giành được chỗ đứng trong thị trường bị dòng phim thương mại chiếm đóng. Hơn nữa, cô còn là đạo diễn mới, không tên tuổi, cũng chẳng có mánh lới quảng cáo, chỉ sử dụng những diễn viên mới đến từ Thanh Nhất Thuỷ.
Bởi vậy khi phim vừa được phát hành, phòng vé vô cùng ế ẩm, suất chiếu đã ít lại càng ít hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.