Chương 29:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Kể từ cái đêm anh đóng sầm cửa rồi bỏ đi, hai người họ đã không nói chuyện với nhau suốt hai ngày nay rồi.
Bởi vì công việc của Tang Ngâm vô cùng bận rộn nên cô căn bản còn không có thời gian mà nghĩ đến anh.
Vì chưa quyết định được có nên nói cho anh biết không nên cô bèn mở Wechat đọc trước tin nhắn của Hoắc Nghiên Hành gửi tới–
[Hoắc Nghiên Hành: Xong việc rồi thì xuống lầu đi.]
Cô liếc nhìn thời gian, bây giờ đã quá giờ tan sở từ lâu, cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện về nhà Hoắc gia ăn một bữa cơm với ông nội Hoắc rồi.
Cô vội vàng cầm túi xách lên, dặn người trong phòng khi ra về nhớ khóa cửa cẩn thận rồi chạy lon ton xuống cầu thang.
Phòng làm việc của Tang Ngâm nằm ở một trong những tòa nhà văn phòng ở trung tâm, vị trí này được xem như là một trong những vị trí đẹp nhất ở tòa nhà này.
Nhược điểm duy nhất ở nơi này có lẽ chính là vào những lúc giờ cao điểm, thang máy luôn bị quá tải người, có những lúc thậm chí còn không nhanh bằng leo cầu thang bộ.
Có điều bây giờ đã quá giờ tan tầm, thang máy cũng chẳng có mấy người đứng đợi nên thành ra cô cũng không mất quá nhiều thời gian.
Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tang Ngâm liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe đỗ ở phía bên kia đường.
Thân xe tối màu đầy thanh lịch, cửa sổ xe được hạ xuống gần như hoàn toàn, dù đã tan tầm nhưng bộ âu phục và cà vạt trên người người đàn ông vẫn vô cùng gọn gàng, tươm tất, không có một chút điểm chùng.
Trong xe đang bật đèn đọc sách, ánh sáng dịu nhẹ rơi trên mái tóc đen nhánh của người đàn ông rồi dần dần lan xuống vai.
Đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên rõ nét từng góc cạnh, trên sống mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Lưng người đàn ông thẳng tắp, chỉ có chiếc cổ là hơi hạ xuống, anh ta đang nhàn nhã lật giở tập tài liệu trên đùi.
Thư thái - luôn luôn là phong cách đặc trưng của người đàn ông này.
Góp nhặt từ những chuyện cũ mà bản thân còn nhớ được, Hoắc Nghiên Hnahf từ trước đến giờ luôn có tính cách trưởng thành và thận trọng như vậy, anh luôn tỏ ra như thể không có bất cứ thứ gì hay bất kỳ ai có thể khiến anh trở nên hoảng sợ và bồn chồn; thậm chí ngay cả khi núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt thì anh cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Thực ra ngay từ ban đầu, trong hai anh em nhà họ Hoắc, người mà Tang Ngâm thích bám dính lấy nhất chính là Hoắc Nghiên Hành.
Cô cũng không biết lý do tại sao lại cảm thấy như vậy nữa, đây là chuyện mà cô khó mà có thể giải thích thành lời.
Vì hai gia đình có mối quan hệ kết giao rất thân thiết nên không chỉ sống gần nhau mà còn thường xuyên cùng nhau đi du lịch.
Khi cô ra đời, gia đình họ Hoắc còn ở trong bệnh viện túc trực.
Hoắc Ngạn Hưng vì không muốn ở cùng đứa em trai hai tuổi ồn ào phiền toái của mình nên đã lựa chọn đi cùng người nhà đến bệnh viện.
Cho dù anh vốn là người luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng dẫu sao lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Sau khi ngồi bên ngoài phòng sinh một thời gian dài, anh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, chỉ có điều không biểu lộ điều này ra ngoài mặt.
Nhưng trong lòng lại nảy sinh có chút chán ghét Tang Ngâm, một sinh mênh nhỏ bé sắp sửa chào đời.
Anh chán ghét cô vì cô không có chút quy tắc, khái niệm thời gian, khiến cho bọn họ ở bên ngoài đã lãng phí chờ đại ngần ấy thời gian bên ngoài phòng sinh đợi cô ra đời.
Khó lắm mới đợi được đến khi y tá bước ra báo tin vui. Đến khi Tiểu Tang Ngâm được người ta quấn trong chăn bế ra, Hoắc Nghiên Hành bèn hiếu kỳ tiến lên trước ngắm nghía.
Anh muốn xem xem kết quả của việc chờ đợi trong thời gian dài như vậy rốt cuộc sẽ có hình thù như thế nào.
Tang Ngâm sinh non nên khi vừa mới sinh ra cân nặng còn chưa đến 2 cân rưỡi, cơ thể vừa nhỏ vừa gầy.
Nhìn chẳng vừa mắt chút nào cả.
Hoắc Nghiên Hành mím chặt môi, cảm thấy đứa trẻ này đúng là có chút khó coi.
Anh muốn ra bộ mắc ói nhưng lại không dám vì sợ bị đánh đòn.
Sau đó khi quay trở về nhà thì tuyệt nhiên cũng không đến bệnh viện nữa.
Tiểu Đoàn Tử dáng vẻ xấu cí như vậy chẳng vừa mắt anh một chút nào, chẳng đáng để anh lãng phí thời gian.
Mãi đến khi bữa tiệc mừng Tang Ngâm tròn 100 ngày tuổi được tổ chức, Hoắc Nghiên Hành mới gặp lại Tang Ngâm.
Bởi vì công việc của Tang Ngâm vô cùng bận rộn nên cô căn bản còn không có thời gian mà nghĩ đến anh.
Vì chưa quyết định được có nên nói cho anh biết không nên cô bèn mở Wechat đọc trước tin nhắn của Hoắc Nghiên Hành gửi tới–
[Hoắc Nghiên Hành: Xong việc rồi thì xuống lầu đi.]
Cô liếc nhìn thời gian, bây giờ đã quá giờ tan sở từ lâu, cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện về nhà Hoắc gia ăn một bữa cơm với ông nội Hoắc rồi.
Cô vội vàng cầm túi xách lên, dặn người trong phòng khi ra về nhớ khóa cửa cẩn thận rồi chạy lon ton xuống cầu thang.
Phòng làm việc của Tang Ngâm nằm ở một trong những tòa nhà văn phòng ở trung tâm, vị trí này được xem như là một trong những vị trí đẹp nhất ở tòa nhà này.
Nhược điểm duy nhất ở nơi này có lẽ chính là vào những lúc giờ cao điểm, thang máy luôn bị quá tải người, có những lúc thậm chí còn không nhanh bằng leo cầu thang bộ.
Có điều bây giờ đã quá giờ tan tầm, thang máy cũng chẳng có mấy người đứng đợi nên thành ra cô cũng không mất quá nhiều thời gian.
Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tang Ngâm liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe đỗ ở phía bên kia đường.
Thân xe tối màu đầy thanh lịch, cửa sổ xe được hạ xuống gần như hoàn toàn, dù đã tan tầm nhưng bộ âu phục và cà vạt trên người người đàn ông vẫn vô cùng gọn gàng, tươm tất, không có một chút điểm chùng.
Trong xe đang bật đèn đọc sách, ánh sáng dịu nhẹ rơi trên mái tóc đen nhánh của người đàn ông rồi dần dần lan xuống vai.
Đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên rõ nét từng góc cạnh, trên sống mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Lưng người đàn ông thẳng tắp, chỉ có chiếc cổ là hơi hạ xuống, anh ta đang nhàn nhã lật giở tập tài liệu trên đùi.
Thư thái - luôn luôn là phong cách đặc trưng của người đàn ông này.
Góp nhặt từ những chuyện cũ mà bản thân còn nhớ được, Hoắc Nghiên Hnahf từ trước đến giờ luôn có tính cách trưởng thành và thận trọng như vậy, anh luôn tỏ ra như thể không có bất cứ thứ gì hay bất kỳ ai có thể khiến anh trở nên hoảng sợ và bồn chồn; thậm chí ngay cả khi núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt thì anh cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Thực ra ngay từ ban đầu, trong hai anh em nhà họ Hoắc, người mà Tang Ngâm thích bám dính lấy nhất chính là Hoắc Nghiên Hành.
Cô cũng không biết lý do tại sao lại cảm thấy như vậy nữa, đây là chuyện mà cô khó mà có thể giải thích thành lời.
Vì hai gia đình có mối quan hệ kết giao rất thân thiết nên không chỉ sống gần nhau mà còn thường xuyên cùng nhau đi du lịch.
Khi cô ra đời, gia đình họ Hoắc còn ở trong bệnh viện túc trực.
Hoắc Ngạn Hưng vì không muốn ở cùng đứa em trai hai tuổi ồn ào phiền toái của mình nên đã lựa chọn đi cùng người nhà đến bệnh viện.
Cho dù anh vốn là người luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng dẫu sao lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Sau khi ngồi bên ngoài phòng sinh một thời gian dài, anh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, chỉ có điều không biểu lộ điều này ra ngoài mặt.
Nhưng trong lòng lại nảy sinh có chút chán ghét Tang Ngâm, một sinh mênh nhỏ bé sắp sửa chào đời.
Anh chán ghét cô vì cô không có chút quy tắc, khái niệm thời gian, khiến cho bọn họ ở bên ngoài đã lãng phí chờ đại ngần ấy thời gian bên ngoài phòng sinh đợi cô ra đời.
Khó lắm mới đợi được đến khi y tá bước ra báo tin vui. Đến khi Tiểu Tang Ngâm được người ta quấn trong chăn bế ra, Hoắc Nghiên Hành bèn hiếu kỳ tiến lên trước ngắm nghía.
Anh muốn xem xem kết quả của việc chờ đợi trong thời gian dài như vậy rốt cuộc sẽ có hình thù như thế nào.
Tang Ngâm sinh non nên khi vừa mới sinh ra cân nặng còn chưa đến 2 cân rưỡi, cơ thể vừa nhỏ vừa gầy.
Nhìn chẳng vừa mắt chút nào cả.
Hoắc Nghiên Hành mím chặt môi, cảm thấy đứa trẻ này đúng là có chút khó coi.
Anh muốn ra bộ mắc ói nhưng lại không dám vì sợ bị đánh đòn.
Sau đó khi quay trở về nhà thì tuyệt nhiên cũng không đến bệnh viện nữa.
Tiểu Đoàn Tử dáng vẻ xấu cí như vậy chẳng vừa mắt anh một chút nào, chẳng đáng để anh lãng phí thời gian.
Mãi đến khi bữa tiệc mừng Tang Ngâm tròn 100 ngày tuổi được tổ chức, Hoắc Nghiên Hành mới gặp lại Tang Ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.