Chương 45:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
“Vừa hay cho cậu cơ hội gặp người ta còn gì.” Tống Thế Sâm nói thêm.
Hoắc Nghiên Hành đổ trà lên Kim Thiền (“Cóc vàng”: vật để trang trí, trong văn hóa trà đạo Trung Quốc được coi như một trà cụ): “Tôi gặp cô ấy không cần phải có lý do.”
Tống Thế Sâm khẽ cười một cái: “Cậu lợi hại.”
“Quá khen rồi.”
“.......”
Điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên, Hoắc Nghiên Hành cầm lấy điện thoại, tên của Tống Vận không ngừng hiện lên trên màn hình.
Anh đưa điện thoại về phía Tống Thế Sâm rồi nói: “Cháu của cậu đấy.”
Tống Thế Sâm lười nhác xua xua tay.
Hoắc Nghiên Hành nhận điện thoại, tiếng nhạc ồn ào xen lẫn với tiếng cổ vũ hò reo lập tức truyền đến, một tiếng “Chú Hoắc” của Tống Vận cứ thế mà bị lọt thỏm giữa đống âm thanh hỗn loạn.
Giọng nói của cậu ta có chút khàn khàn.
Anh khẽ nhíu mày: “Nói đi.”
“Hôm nay Tang Tang tới chỗ cháu uống rượu, vừa rồi còn gặp cả Triệu Nghệ Nghiên và anh bạn trai nhỏ của cô ấy nữa. Vừa rồi mấy người họ nảy sinh chút mâu thuẫn, Tang Tang sau đó bỏ đi rồi, cháu gọi điện cô ấy cũng không bắt máy, giờ cháu cũng không biết cô ấy đi đâu nữa.” Tống Vận ở đầu dây bên kia đang ở nơi rất ồn ào, cậu ta nói chuyện phải không ngừng hét lớn: “Chẳng lẽ nhà họ Tang xảy ra chuyện gì rồi sao? Lúc cô ấy rời đi trông có vẻ không ổn cho lắm.”
Ánh mắt Hoắc Nghiên Hành có chút sững lại: “Từ khi nào?”
“Thì vừa mới tối nay đây mà.” Tống Vận nói xong thì liền sực tỉnh lại, ngay lập tức bèn “Ồ” lên hai tiếng: “Cô ấy vừa rời đi 10 phút trước.”
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Nghiên Hành cúp điện thoại rồi đứng dậy, anh mặc lại áo vest, nói với Tống Thế Sâm một câu “Đi trước đây” rồi vội vàng rời đi.
Ngay khi cánh cửa phòng bao mở ra rồi đóng lại, trong phòng giờ chỉ có một mình Tống Thế Sâm ở đó,không gian nay càng thêm phần yên tĩnh hơn.
Anh cẩn thận rót cho mình một ly trà khác rồi chậm rãi nhấp từng ngụm thưởng thức.
-
Màn đêm dày đặc phủ lên một tầng sương, độ ẩm trong không khí ngày một tăng khiến cho người ta càng cảm nhận rõ cái lành lạnh.
Chiếc xe hơi màu đen lướt nhanh trên đường phố, Hoắc Nghiên Hành ngồi ở hàng ghế sau, một tay anh cầm điện thoại di động áp vào tai, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe chăm chú hướng mắt tìm kiếm.
Những tiếng “bíp bíp” thông báo máy bận không ngừng vang lên bên tai, Hoắc Nghiên Hành khẽ cau mày, anh mở Wechat lên rồi gửi cho cô một dòng tin nhắn: “Nghe điện thoại đi.”
Khi xe đến ngã tư thì vừa hay gặp đèn đỏ, tài xế đạp chân phanh dừng xe rồi nhìn qua kính chiếu hậu: “Hoắc tổng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Hoắc Nghiên Hành nhất thời không trả lời, tay anh đặt lên bệ cửa sổ xe, chậm rãi gõ vào thành.
Một lúc sau, anh nói: “Đến nghĩa trang ở ngoại ô đi.”
“Vâng thưa anh.”
Đèn đỏ vẫn còn chưa hết, Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn tình hình đường xá hai bên đường rồi nói: “Đừng đợi nữa, đi đi.”
Tài xế có chút giật mình bèn quay đầu lại nhắc nhở anh: “Hoắc tổng, nhưng bây giờ vẫn đang là đèn đỏ–”
“Lái xe đi.”
Người tài xế thu hồi ánh mắt lại rồi làm theo lời anh nói, anh ta cẩn thận quan sát xem hai bên đường có xe không rồi mới chầm chậm nhấn ga vượt đèn đỏ ở ngã tư này.
-
Nghĩa trang này ở cách xa trung tâm thành phố, lái xe đến đó nhanh lắm cũng phải mất đến 40 phút, mặc dù Hoắc Nghiên Hành vẫn chưa lên tiếng thúc giục nhưng không khí trong xe không ngừng trầm xuống khiến tài xế không khỏi khẩn trương, anh ta đạp mạnh chân ga tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã đi được nửa quãng đường.
Sau khi xe tiến vào bên trong nghĩa trang, Hoắc Nghiên Hành ra lệnh cho tài xế giảm tốc độ, đến khi chỉ cách cách cửa khu phía Đông khoảng mười mét thì xe mới dừng lại.
Trên lề đường phía trước có một người đang ngồi xổm, hai chân trần khép sát lại vào nhau, hai tay ôm chặt lấy chân, đầu gục xuống đầu gối cuộn mình lại hệt như một quả bóng nhỏ. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thật đáng thương.
Hoắc Nghiên Hành đổ trà lên Kim Thiền (“Cóc vàng”: vật để trang trí, trong văn hóa trà đạo Trung Quốc được coi như một trà cụ): “Tôi gặp cô ấy không cần phải có lý do.”
Tống Thế Sâm khẽ cười một cái: “Cậu lợi hại.”
“Quá khen rồi.”
“.......”
Điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên, Hoắc Nghiên Hành cầm lấy điện thoại, tên của Tống Vận không ngừng hiện lên trên màn hình.
Anh đưa điện thoại về phía Tống Thế Sâm rồi nói: “Cháu của cậu đấy.”
Tống Thế Sâm lười nhác xua xua tay.
Hoắc Nghiên Hành nhận điện thoại, tiếng nhạc ồn ào xen lẫn với tiếng cổ vũ hò reo lập tức truyền đến, một tiếng “Chú Hoắc” của Tống Vận cứ thế mà bị lọt thỏm giữa đống âm thanh hỗn loạn.
Giọng nói của cậu ta có chút khàn khàn.
Anh khẽ nhíu mày: “Nói đi.”
“Hôm nay Tang Tang tới chỗ cháu uống rượu, vừa rồi còn gặp cả Triệu Nghệ Nghiên và anh bạn trai nhỏ của cô ấy nữa. Vừa rồi mấy người họ nảy sinh chút mâu thuẫn, Tang Tang sau đó bỏ đi rồi, cháu gọi điện cô ấy cũng không bắt máy, giờ cháu cũng không biết cô ấy đi đâu nữa.” Tống Vận ở đầu dây bên kia đang ở nơi rất ồn ào, cậu ta nói chuyện phải không ngừng hét lớn: “Chẳng lẽ nhà họ Tang xảy ra chuyện gì rồi sao? Lúc cô ấy rời đi trông có vẻ không ổn cho lắm.”
Ánh mắt Hoắc Nghiên Hành có chút sững lại: “Từ khi nào?”
“Thì vừa mới tối nay đây mà.” Tống Vận nói xong thì liền sực tỉnh lại, ngay lập tức bèn “Ồ” lên hai tiếng: “Cô ấy vừa rời đi 10 phút trước.”
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Nghiên Hành cúp điện thoại rồi đứng dậy, anh mặc lại áo vest, nói với Tống Thế Sâm một câu “Đi trước đây” rồi vội vàng rời đi.
Ngay khi cánh cửa phòng bao mở ra rồi đóng lại, trong phòng giờ chỉ có một mình Tống Thế Sâm ở đó,không gian nay càng thêm phần yên tĩnh hơn.
Anh cẩn thận rót cho mình một ly trà khác rồi chậm rãi nhấp từng ngụm thưởng thức.
-
Màn đêm dày đặc phủ lên một tầng sương, độ ẩm trong không khí ngày một tăng khiến cho người ta càng cảm nhận rõ cái lành lạnh.
Chiếc xe hơi màu đen lướt nhanh trên đường phố, Hoắc Nghiên Hành ngồi ở hàng ghế sau, một tay anh cầm điện thoại di động áp vào tai, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe chăm chú hướng mắt tìm kiếm.
Những tiếng “bíp bíp” thông báo máy bận không ngừng vang lên bên tai, Hoắc Nghiên Hành khẽ cau mày, anh mở Wechat lên rồi gửi cho cô một dòng tin nhắn: “Nghe điện thoại đi.”
Khi xe đến ngã tư thì vừa hay gặp đèn đỏ, tài xế đạp chân phanh dừng xe rồi nhìn qua kính chiếu hậu: “Hoắc tổng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Hoắc Nghiên Hành nhất thời không trả lời, tay anh đặt lên bệ cửa sổ xe, chậm rãi gõ vào thành.
Một lúc sau, anh nói: “Đến nghĩa trang ở ngoại ô đi.”
“Vâng thưa anh.”
Đèn đỏ vẫn còn chưa hết, Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn tình hình đường xá hai bên đường rồi nói: “Đừng đợi nữa, đi đi.”
Tài xế có chút giật mình bèn quay đầu lại nhắc nhở anh: “Hoắc tổng, nhưng bây giờ vẫn đang là đèn đỏ–”
“Lái xe đi.”
Người tài xế thu hồi ánh mắt lại rồi làm theo lời anh nói, anh ta cẩn thận quan sát xem hai bên đường có xe không rồi mới chầm chậm nhấn ga vượt đèn đỏ ở ngã tư này.
-
Nghĩa trang này ở cách xa trung tâm thành phố, lái xe đến đó nhanh lắm cũng phải mất đến 40 phút, mặc dù Hoắc Nghiên Hành vẫn chưa lên tiếng thúc giục nhưng không khí trong xe không ngừng trầm xuống khiến tài xế không khỏi khẩn trương, anh ta đạp mạnh chân ga tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã đi được nửa quãng đường.
Sau khi xe tiến vào bên trong nghĩa trang, Hoắc Nghiên Hành ra lệnh cho tài xế giảm tốc độ, đến khi chỉ cách cách cửa khu phía Đông khoảng mười mét thì xe mới dừng lại.
Trên lề đường phía trước có một người đang ngồi xổm, hai chân trần khép sát lại vào nhau, hai tay ôm chặt lấy chân, đầu gục xuống đầu gối cuộn mình lại hệt như một quả bóng nhỏ. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.