Chương 56:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Ngọn đèn sáng trắng soi rõ các góc trong phòng bếp, Tang Ngâm bị đè bên dưới người Hoắc Nghiên Hành, cơ thể của anh bao quanh lấy cô, trong phạm vi tầm mắt đều là khuôn mặt anh, trong từng nhịp thở cũng có hơi thở đặc thù chỉ thuộc về mỗi anh.
Không biết là vì bị hành động đột xuất của Hoắc Nghiên Hành mê hoặc hay sao, mà Tang Ngâm lại không đẩy anh ra ngay, trái lại cô còn dùng tay sờ nốt ruồi nhỏ phía dưới vành tai của anh, bỗng hỏi: “Từ khi nào ở đây lại có thêm một cái nốt ruồi vậy, sao hồi trước tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?”
Cấu tạo cơ thể giữa người với người quả thật là khác nhau một trời một vực, Tang Ngâm tự nhận bản thân có làn da đẹp, nhưng sự bài tiết hormon lại không ổn định, sau kì kinh nguyệt cô sẽ bị nổi một vài nốt mụn chướng mắt, thế nhưng Hoắc Nghiên Hành thì không, anh và Trần Tự Chu giống với Trần Hoà, đều có làn da trắng nõn hiếm thấy, chỉ cần xuất hiện thêm bất cứ dấu vết nào cũng cực kỳ rõ ràng. Biết bao lần anh phải khiến người khác ghen tị đến cùng cực với vốn liếng sẵn có của mình, trên làn da chẳng có thứ thừa thãi nào, sạch sẽ như quả trứng gà được lột vỏ.
Trần Hòa rất thích chụp ảnh, trong nhà họ Hoắc có một bức tường chuyên dùng để treo ảnh, có hình chụp bà và Hoắc Chấn Khải đi du lịch, bên cạnh đó còn có những ghi chép về quá trình trưởng thành của Hoắc Nghiên Hành và Trần Tự Chu từ bé đến lớn.
Hoắc Nghiên Hành không mấy ưa thích việc chụp hình, trước ống kính lúc nào trông anh cũng như một ông cụ, ngày còn nhỏ Tang Ngâm thường chạy qua nhà họ Hoắc, Trần Hoà bèn bắt cô chụp cùng Trần Tự Chu, cả hai phối hợp diễn trước máy ảnh.
Mỗi lần hai người họ thể hiện trước ống kính, Hoắc Nghiên Hành có đi ngang qua, lúc nào anh cũng quăng ra câu “ấu trĩ” như ông cụ non, hoặc đánh giá một cách ngắn gọn bằng chữ “xấu”.
Sau đó Tang Ngâm sẽ vô cùng tức giận, cô bổ nhào lên người anh rồi gây sự và đánh mắng anh.
Tang Ngâm bị kẹp giữa hai anh em họ, làn da trắng nõn và mềm mại mà cô tự hào lập tức bị anh em nhà này áp chế.
Tang Ngâm rất ít khi nhớ về chuyện xưa, bất kể là chuyện xấu đến mấy đi nữa, việc đã trôi qua thì đều là quá khứ rồi. Tuy nhiên, chuyện có liên quan đến Hoắc Nghiên Hành thì cho dù có qua bao lâu chăng nữa, cô đều nhớ rõ mồn một, thậm chí mỗi khi ngẫm lại lại mang đến những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Ví dụ như hiện tại, bởi vì tình cờ phát hiện ra một nốt ruồi nhỏ nên Tang Ngâm liền liên tưởng đến việc chụp ảnh hồi còn bé.
Càng nghĩ càng thấy giận, lực tay càng thêm mạnh, móng tay để lại một dấu vết hình trăng lưỡi liềm trên nốt ruồi nhỏ ấy.
Hoắc Nghiên Hành nhăn mặt trong vô thức: “Cô bị sao thế?”
Tang Ngâm hừ nhẹ một tiếng, luồn tay xuống cánh tay lộ ra ngoài của anh, nhéo nhéo như một nhà phê bình: “Cảm giác…”
Cô kéo dài giọng nói, rồi lại chọc vào ngực anh: “Cũng không tệ lắm, có một câu, nói như thế nào nhỉ…”
Hoắc Nghiên Hành không nói gì, cũng không đáp trả, chỉ lẳng lặng nhìn cô diễn.
“À, đúng rồi!” Cô vỗ tay thành tiếng: “Miệng hùm gan sứa.”
Cô vỗ vỗ bờ vai anh như một vị cấp trên đang thị sát cơ sở dưới trướng lãnh đạo của mình: “Anh còn luyện tập nữa cơ đấy, tiểu Hoắc.”
“...”
Sau khi Tang Ngâm nói xong, cô cúi người xuống và chui ra khỏi khoảng trống giữa cánh tay của Hoắc Nghiên Hành và bàn bếp: “Tôi nhớ ra mình còn việc phải làm, tôi về phòng trước nhé.”
Lòng bàn tay Hoắc Nghiên Hành trống rỗng, anh đứng thẳng người lên, khẽ mơn trớn phần lưng ngón tay hai cái rồi đút vào trong túi quần: “Cô không định ăn cơm à?”
Tang Ngâm gần bước ra khỏi phòng khác thì bất chợt ngoặt chân, quay người trở lại, hai tay cô cầm chiếc đĩa sứ màu trắng, không thèm ngoảnh mặt lại mà bỏ đi.
Bước chân còn nhanh hơn bình thường, mái tóc xõa trước mặt hơi bay lên.
Không biết từ lúc nào mà vành tai đỏ ửng đã lặng lẽ thò ra khỏi tóc.
Cùng với tiếng đóng cửa, bầu không khí cũng theo đó mà chìm vào im lặng.
Hoắc Nghiên Hành dùng một tay mở hai nút áo sơ mi, xương quai xanh lộ ra, yết hầu nhẹ chuyển động.
Dường như cảm giác mềm mại của đầu ngón tay phụ nữ vẫn còn đọng lại trên vùng da phía dưới vành tai.
Anh vươn tay chạm vào nó, cảm thấy dấu móng tay vẫn chưa biến mất.
Ánh mắt anh dần tối đi.
Chạm một chút lại cong người.
Như một nàng mèo.
Không biết là vì bị hành động đột xuất của Hoắc Nghiên Hành mê hoặc hay sao, mà Tang Ngâm lại không đẩy anh ra ngay, trái lại cô còn dùng tay sờ nốt ruồi nhỏ phía dưới vành tai của anh, bỗng hỏi: “Từ khi nào ở đây lại có thêm một cái nốt ruồi vậy, sao hồi trước tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?”
Cấu tạo cơ thể giữa người với người quả thật là khác nhau một trời một vực, Tang Ngâm tự nhận bản thân có làn da đẹp, nhưng sự bài tiết hormon lại không ổn định, sau kì kinh nguyệt cô sẽ bị nổi một vài nốt mụn chướng mắt, thế nhưng Hoắc Nghiên Hành thì không, anh và Trần Tự Chu giống với Trần Hoà, đều có làn da trắng nõn hiếm thấy, chỉ cần xuất hiện thêm bất cứ dấu vết nào cũng cực kỳ rõ ràng. Biết bao lần anh phải khiến người khác ghen tị đến cùng cực với vốn liếng sẵn có của mình, trên làn da chẳng có thứ thừa thãi nào, sạch sẽ như quả trứng gà được lột vỏ.
Trần Hòa rất thích chụp ảnh, trong nhà họ Hoắc có một bức tường chuyên dùng để treo ảnh, có hình chụp bà và Hoắc Chấn Khải đi du lịch, bên cạnh đó còn có những ghi chép về quá trình trưởng thành của Hoắc Nghiên Hành và Trần Tự Chu từ bé đến lớn.
Hoắc Nghiên Hành không mấy ưa thích việc chụp hình, trước ống kính lúc nào trông anh cũng như một ông cụ, ngày còn nhỏ Tang Ngâm thường chạy qua nhà họ Hoắc, Trần Hoà bèn bắt cô chụp cùng Trần Tự Chu, cả hai phối hợp diễn trước máy ảnh.
Mỗi lần hai người họ thể hiện trước ống kính, Hoắc Nghiên Hành có đi ngang qua, lúc nào anh cũng quăng ra câu “ấu trĩ” như ông cụ non, hoặc đánh giá một cách ngắn gọn bằng chữ “xấu”.
Sau đó Tang Ngâm sẽ vô cùng tức giận, cô bổ nhào lên người anh rồi gây sự và đánh mắng anh.
Tang Ngâm bị kẹp giữa hai anh em họ, làn da trắng nõn và mềm mại mà cô tự hào lập tức bị anh em nhà này áp chế.
Tang Ngâm rất ít khi nhớ về chuyện xưa, bất kể là chuyện xấu đến mấy đi nữa, việc đã trôi qua thì đều là quá khứ rồi. Tuy nhiên, chuyện có liên quan đến Hoắc Nghiên Hành thì cho dù có qua bao lâu chăng nữa, cô đều nhớ rõ mồn một, thậm chí mỗi khi ngẫm lại lại mang đến những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Ví dụ như hiện tại, bởi vì tình cờ phát hiện ra một nốt ruồi nhỏ nên Tang Ngâm liền liên tưởng đến việc chụp ảnh hồi còn bé.
Càng nghĩ càng thấy giận, lực tay càng thêm mạnh, móng tay để lại một dấu vết hình trăng lưỡi liềm trên nốt ruồi nhỏ ấy.
Hoắc Nghiên Hành nhăn mặt trong vô thức: “Cô bị sao thế?”
Tang Ngâm hừ nhẹ một tiếng, luồn tay xuống cánh tay lộ ra ngoài của anh, nhéo nhéo như một nhà phê bình: “Cảm giác…”
Cô kéo dài giọng nói, rồi lại chọc vào ngực anh: “Cũng không tệ lắm, có một câu, nói như thế nào nhỉ…”
Hoắc Nghiên Hành không nói gì, cũng không đáp trả, chỉ lẳng lặng nhìn cô diễn.
“À, đúng rồi!” Cô vỗ tay thành tiếng: “Miệng hùm gan sứa.”
Cô vỗ vỗ bờ vai anh như một vị cấp trên đang thị sát cơ sở dưới trướng lãnh đạo của mình: “Anh còn luyện tập nữa cơ đấy, tiểu Hoắc.”
“...”
Sau khi Tang Ngâm nói xong, cô cúi người xuống và chui ra khỏi khoảng trống giữa cánh tay của Hoắc Nghiên Hành và bàn bếp: “Tôi nhớ ra mình còn việc phải làm, tôi về phòng trước nhé.”
Lòng bàn tay Hoắc Nghiên Hành trống rỗng, anh đứng thẳng người lên, khẽ mơn trớn phần lưng ngón tay hai cái rồi đút vào trong túi quần: “Cô không định ăn cơm à?”
Tang Ngâm gần bước ra khỏi phòng khác thì bất chợt ngoặt chân, quay người trở lại, hai tay cô cầm chiếc đĩa sứ màu trắng, không thèm ngoảnh mặt lại mà bỏ đi.
Bước chân còn nhanh hơn bình thường, mái tóc xõa trước mặt hơi bay lên.
Không biết từ lúc nào mà vành tai đỏ ửng đã lặng lẽ thò ra khỏi tóc.
Cùng với tiếng đóng cửa, bầu không khí cũng theo đó mà chìm vào im lặng.
Hoắc Nghiên Hành dùng một tay mở hai nút áo sơ mi, xương quai xanh lộ ra, yết hầu nhẹ chuyển động.
Dường như cảm giác mềm mại của đầu ngón tay phụ nữ vẫn còn đọng lại trên vùng da phía dưới vành tai.
Anh vươn tay chạm vào nó, cảm thấy dấu móng tay vẫn chưa biến mất.
Ánh mắt anh dần tối đi.
Chạm một chút lại cong người.
Như một nàng mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.