Chương 58:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Cô lại có thể! Mơ một giấc mộng! Không thể diễn tả! Như thế!
Người trưởng thành có ham muốn là điều hoàn toàn bình thường, cũng là hiện tượng sinh lý thường thấy, nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ, nhân vật nam chính trong giấc mơ của cô lại chính là Hoắc Nghiên Hành!
Cái đó có khác gì gặp quỷ giữa ban ngày đâu?
Cô trở mình, vùi mặt vào gối, bực bội đá chân.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” truyền vào tai, Tang Ngâm tức giận quát lên: “Ai đó?”
Hỏi xong cô chợt nhận ra bản thân đang ở đâu, Tang Ngâm giật mình, ngồi thẳng dậy như con cá chép, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Trong căn phòng này chỉ có hai người, ngoài cô ra thì chính là Hoắc Nghiên Hành.
Người ở bên ngoài cửa im lặng vài giây, có lẽ vì anh không thể nói nên lời trước câu hỏi của cô.
“Tôi.”
“Sao… Sao vậy?”
Chắc vì bị ảnh hưởng bởi nội dung trong giấc mơ nên khi Tang Ngâm hỏi thành lời, cô chỉ cảm thấy giọng nói của mình ngọt ngào đến phát ngấy.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Tang Ngâm ho khan hai tiếng, rồi hắng giọng: “Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ!”
“Vậy thì bây giờ dậy đi.”
Cách một lớp cửa, giọng nói của người đàn ông càng trở nên trầm ấm hơn, giống hệt tiếng cười khản đặt trong mơ.
Quá là chí mạng.
“Dậy không nổi! Anh để đồ ăn sáng trên bàn đi, lát nữa tôi ra ngoài ăn sau, tranh thủ thời gian có gì cần làm thì làm đi!”
Tang Ngâm hét về phía cửa, cuối cùng đành kéo chăn qua đầu, tầm nhìn bất chợt trở nên tối đen, cô co rúm người lại trong chăn vì xấu hổ và tức giận.
Hoắc Nghiên Hành ở ngoài cửa hơi nhíu mày, không hiểu cô nàng ở bên trong lại đang làm cái gì.
Anh đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra dạo gần đây giữa anh và Tang Ngâm, tự hỏi liệu mình có làm sai chỗ nào khiến vị công chúa ngang ngược này bực tức hay không/
Sau vài giây suy nghĩ vẫn không có kết quả.
Tuy nhiên Hoắc Nghiên Hành cũng đã sớm quen với tính nết nhỏ nhen thỉnh thoảng sẽ bộc phát của Tang Ngâm.
Sở trường của cô là lôi lại chuyện cũ, chỉ với một tình tiết nhỏ xíu như hạt vừng mà cô cũng có thể liên tưởng ngoằn ngoèo đến sự việc từ năm nảo năm nào, sau đó sẽ chì chiết anh.
Từ trạng thái vừa nãy của Tang Ngâm, hơn phân nửa là do nằm mơ thấy thứ lung tung nào đó, rồi đổ hết tất cả mọi thứ lên đầu anh đây mà.
Trầm ngâm một lát, anh lại gõ cửa thêm hai lần: “Đừng có lề mề quá, đồ ăn sáng lạnh đi thì cô lại phải hâm nóng lại đó.”
“Biết rồi!”
“Tôi đi đây.”
Người trong phòng vội vã văng ra một câu: “Bye bye!”
Hoắc Nghiên Hành: “...”
Oxy trong chăn nhanh chóng cạn kiệt, Tang Ngâm khó chịu vô cùng, cô buộc phải thò đầu ra ngoài một giây trước khi chết vì ngạt thở.
Hít một hơi thật sâu, Tang Ngâm lắng tai cẩn thận nghe ngóng âm thanh ngoài cửa.
Không nghe được tiếng động nào, cô liền vén chăn lên rồi bước xuống giường, ra rón rén đi tới cửa.
Mở cửa ra, chầm chậm kéo ra một khe hở nho nhỏ, sau khi thấy bên ngoài không có ai, Tang Ngâm lại mở ra khe hở to hơn, dè dặt quan sát.
“Cô lại gây chuyện gì nữa vậy?”
Tang Ngâm vừa quay đầu, đập vào mắt chính là một người đang cầm văn bản tài liệu, khớp xương bàn tay rõ ràng, tiếp sau đó là một giọng nói trầm ổn vang lên.
“!”
Tim Tang Ngâm đập thình thịch, vô thức muốn đóng cửa lại, nhưng mà tốc độ của cô không nhanh bằng người đàn ông.
Hoắc Nghiên Hành cầm một góc tài liệu, dựa vào giữa cánh cửa, thành công ngăn cản hành động của Tang Ngâm.
“Chạy cái gì?”
“Ai… Ai chạy?” Tang Ngâm thấy đóng cửa không được, đành dứt khoát từ bỏ, không làm chuyện vô ích nữa: “Không phải anh nói đã đi rồi sao?”
Người trưởng thành có ham muốn là điều hoàn toàn bình thường, cũng là hiện tượng sinh lý thường thấy, nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ, nhân vật nam chính trong giấc mơ của cô lại chính là Hoắc Nghiên Hành!
Cái đó có khác gì gặp quỷ giữa ban ngày đâu?
Cô trở mình, vùi mặt vào gối, bực bội đá chân.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” truyền vào tai, Tang Ngâm tức giận quát lên: “Ai đó?”
Hỏi xong cô chợt nhận ra bản thân đang ở đâu, Tang Ngâm giật mình, ngồi thẳng dậy như con cá chép, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Trong căn phòng này chỉ có hai người, ngoài cô ra thì chính là Hoắc Nghiên Hành.
Người ở bên ngoài cửa im lặng vài giây, có lẽ vì anh không thể nói nên lời trước câu hỏi của cô.
“Tôi.”
“Sao… Sao vậy?”
Chắc vì bị ảnh hưởng bởi nội dung trong giấc mơ nên khi Tang Ngâm hỏi thành lời, cô chỉ cảm thấy giọng nói của mình ngọt ngào đến phát ngấy.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Tang Ngâm ho khan hai tiếng, rồi hắng giọng: “Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ!”
“Vậy thì bây giờ dậy đi.”
Cách một lớp cửa, giọng nói của người đàn ông càng trở nên trầm ấm hơn, giống hệt tiếng cười khản đặt trong mơ.
Quá là chí mạng.
“Dậy không nổi! Anh để đồ ăn sáng trên bàn đi, lát nữa tôi ra ngoài ăn sau, tranh thủ thời gian có gì cần làm thì làm đi!”
Tang Ngâm hét về phía cửa, cuối cùng đành kéo chăn qua đầu, tầm nhìn bất chợt trở nên tối đen, cô co rúm người lại trong chăn vì xấu hổ và tức giận.
Hoắc Nghiên Hành ở ngoài cửa hơi nhíu mày, không hiểu cô nàng ở bên trong lại đang làm cái gì.
Anh đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra dạo gần đây giữa anh và Tang Ngâm, tự hỏi liệu mình có làm sai chỗ nào khiến vị công chúa ngang ngược này bực tức hay không/
Sau vài giây suy nghĩ vẫn không có kết quả.
Tuy nhiên Hoắc Nghiên Hành cũng đã sớm quen với tính nết nhỏ nhen thỉnh thoảng sẽ bộc phát của Tang Ngâm.
Sở trường của cô là lôi lại chuyện cũ, chỉ với một tình tiết nhỏ xíu như hạt vừng mà cô cũng có thể liên tưởng ngoằn ngoèo đến sự việc từ năm nảo năm nào, sau đó sẽ chì chiết anh.
Từ trạng thái vừa nãy của Tang Ngâm, hơn phân nửa là do nằm mơ thấy thứ lung tung nào đó, rồi đổ hết tất cả mọi thứ lên đầu anh đây mà.
Trầm ngâm một lát, anh lại gõ cửa thêm hai lần: “Đừng có lề mề quá, đồ ăn sáng lạnh đi thì cô lại phải hâm nóng lại đó.”
“Biết rồi!”
“Tôi đi đây.”
Người trong phòng vội vã văng ra một câu: “Bye bye!”
Hoắc Nghiên Hành: “...”
Oxy trong chăn nhanh chóng cạn kiệt, Tang Ngâm khó chịu vô cùng, cô buộc phải thò đầu ra ngoài một giây trước khi chết vì ngạt thở.
Hít một hơi thật sâu, Tang Ngâm lắng tai cẩn thận nghe ngóng âm thanh ngoài cửa.
Không nghe được tiếng động nào, cô liền vén chăn lên rồi bước xuống giường, ra rón rén đi tới cửa.
Mở cửa ra, chầm chậm kéo ra một khe hở nho nhỏ, sau khi thấy bên ngoài không có ai, Tang Ngâm lại mở ra khe hở to hơn, dè dặt quan sát.
“Cô lại gây chuyện gì nữa vậy?”
Tang Ngâm vừa quay đầu, đập vào mắt chính là một người đang cầm văn bản tài liệu, khớp xương bàn tay rõ ràng, tiếp sau đó là một giọng nói trầm ổn vang lên.
“!”
Tim Tang Ngâm đập thình thịch, vô thức muốn đóng cửa lại, nhưng mà tốc độ của cô không nhanh bằng người đàn ông.
Hoắc Nghiên Hành cầm một góc tài liệu, dựa vào giữa cánh cửa, thành công ngăn cản hành động của Tang Ngâm.
“Chạy cái gì?”
“Ai… Ai chạy?” Tang Ngâm thấy đóng cửa không được, đành dứt khoát từ bỏ, không làm chuyện vô ích nữa: “Không phải anh nói đã đi rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.