Chương 64:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Hoắc Hoắc vẫn luôn ở bên cạnh cô, trước khi lên xe, Tang Ngâm còn vuốt ve nó vài cái rồi nhờ người bảo vệ trông chừng nó.
Vào ban đêm, tình hình giao thông đường xá cũng không đến nỗi tệ, sau khi đến bệnh viện gần nhất, Tang Ngâm trả tiền rồi xuống xe.
Tài xế taxi là một người rất tốt bụng, thấy một cô gái nhỏ như cô bị thương không có đi cùng sẽ không tiện nên liền dìu cô vào bệnh viện, còn lấy số giúp cô.
Hoắc Nghiên Hành nhận được tin thì lập tức đến bệnh viện, khi anh đến thì Tang Ngâm đang ngồi một mình trong phòng khám, cái chân bị bong gân của cô gác lên ghế đẩu, mắt cá chân trắng nõn, mềm mại của cô vừa sưng to vừa đỏ cả một mảng, ở dưới bắp chân còn có ba vết trầy xước.
Bác sĩ ngồi đối diện cô, một tay giữ lấy chân cô, tay kia nhẹ nhàng đặt lên bắp chân cô kiểm tra.
Thần sắc của Tang Ngâm vẫn như mọi khi, cô vẫn giữ sự bình tĩnh và điềm đạm, chỉ nắm chặt lấy thành ghế, những ngón tay trắng nõn của Tang Ngâm đã làm lộ ra những suy nghĩ thực sự bên trong tâm trí của cô.
Hoắc Nghiên Hành không ngừng rảo bước, anh đẩy cửa bước vào.
Đến cả phép tắc thường tình là gõ cửa anh còn chẳng buồn quan tâm.
Bác sĩ điều trị cho Tang Ngâm bèn “Này” lên một tiếng: “Vị tiên sinh này mời anh ra ngoài trước, ở đây chúng tôi còn có bệnh nhân.”
Hoắc Nghiên Hành bỏ ngoài tai những lời bác sĩ nói, anh bước đến bên cạnh Tang Ngâm.
Tang Ngâm chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân lúc từ xa đến gần bước tới, ngay sau đó ánh mắt cô liền tối sầm lại, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô.
Hoắc Nghiên Hành dùng lòng bàn tay mình phủ lên mắt cô, nhẹ nhàng áp cô dựa vào người mình: “Thả lỏng đi, tôi đã về rồi.”
Ban đầu Tang Ngâm không nghĩ rằng vết thương quá nghiêm trọng. Hồi trước có một lần cô đang quay phim ở một khe núi, vì bị lạc đường nên đã bị trượt chân rơi xuống sườn núi. Lúc đó cô gần như đã mắc kẹt cả đêm ở trong rừng mà vẫn có thể sống sót, huống chi vết thương hiện tại chỉ là một vết sưng nhỏ chẳng đáng để tâm là bao.
Nhưng khi cô ngửi thấy mùi hương lôi cuốn, đầy phong trần quen thuộc của Hoắc Nghiên Hành, đầu cô tựa vào eo anh, sự ủy khuất của cô nhất thời bỗng không thể đè nén được nữa mà dâng trào lên không ngừng.
Mặc dù anh vẫn dùng cái giọng điệu thờ ơ, lạnh lùng vô cảm đó nói chuyện với cô.
Khóe miệng Tang Ngâm giật giật, bàn tay bám vào thành ghế của cô chuyển sang nắm chặt lấy anh, móng tay cô bấm vào lòng bàn tay anh rồi bắt đầu phàn nàn: “Cửa nhà anh bị làm sao vậy? Gió mới thổi một lúc đã bị đóng sập rồi, tại sao ngày thường tôi mở cửa lại không thấy nó nhẹ như vậy nhỉ? Có phải cửa nhà anh chỉ nghe theo anh thôi đúng không? Cố hại tôi ra nông nỗi này, mà tôi chẳng thể hiểu nổi mắt mũi anh để đâu mà lại chọn cái cửa xấu chết như thế được.”
Cô liên tục vừa càm ràm vừa oán trách, căn phòng khám bệnh vừa rồi còn xộc đầy mùi khử trùng giờ đây đã trở nên náo nhiệt hệt như một cái chợ.
Hoắc Nghiên Hành không nhắc cho cô nhớ rằng, cách trang trí bày biện từ trong ra ngoài của căn biệt thự ở Bách Nhất đều được bố trí theo ý của cô, cửa ra vào cũng là do chính cô chính tay lựa chọn cẩn thận, anh chỉ thuận theo cô mà dỗ dành: “Ừm được rồi, khi nào về thì đổi.”
“Còn cả anh nữa, sao anh chẳng có chút tình thương nào vậy, trong tiểu khu còn chẳng có trạm cứu hộ cho động vật hoang trong cộng động nữa? Anh có biết rằng những chú mèo nằm ở hành lang để tránh rét trông tội nghiệp như thế nào không?” Tang Ngâm vẫn còn cảm thấy mình nói chưa đủ, cô còn tận lực liệt kê ra những điểm xấu của Hoắc Nghiên Hành, khiến anh trở thành một người vô cùng xấu xa, thiếu trách nhiệm: “Anh có biết tôi đã vô tình giẫm phải đuôi chú mèo hoang, sau đó tôi bị nó cào trông đáng thương thế nào không?”
“Tôi biết.” Hoắc Nghiên Hành vẫn tiếp tục thuận theo ý cô: “Sau này không thế nữa.”
“Anh có biết chiều hôm nay anh đột nhiên đi công tác, tôi đã lo lắng cho anh đến nỗi đống hải sản chiều nay tôi còn không ăn, anh có biết điều này ảnh hưởng đến tâm trạng tôi như thế nào không?”
“Nghiêm Minh đã đi mua rồi, khám xong là có thể ăn.”
Sau khi xem kỹ những số liệu kiểm tra, vị bác sĩ chuyên khoa xương khớp bèn lên tiếng cắt ngang hai người để dặn dò: “Mấy ngày này cần ăn uống phải kiêm khem một chút, không được ăn đồ tanh cũng không được ăn đồ cay.”
“Hả?” Tang Ngâm hạ thấp tay Hoắc Nghiên Hành xuống một chút, chỉ để lộ ra đôi mắt, cô nhìn chằm chằm bác sĩ: “Vậy mất bao lâu tôi mới có thể ăn lại như bình thường?”
“Cái này còn phải xem tình hình.” Bác sĩ đáp: “Một tuần sau đến kiểm tra lại.”
“Tôi biết rồi.” Tang Ngâm ngoan ngoãn gật đầu, điều chỉnh tay một chút rồi quay sang mắng mỏ Hoắc Nghiên Hành: “Còn nữa, anh biết là—”
Giọng nói của cô đột nhiên thay đổi, Tang Ngâm đột ngột co rút vai lại, hai chân cô đứng không vững mà lùi về đằng sau: “Đau đau đau! Xin bác sĩ nhẹ tay một chút, tôi chỉ còn có cái chân này thôi.”
Vào ban đêm, tình hình giao thông đường xá cũng không đến nỗi tệ, sau khi đến bệnh viện gần nhất, Tang Ngâm trả tiền rồi xuống xe.
Tài xế taxi là một người rất tốt bụng, thấy một cô gái nhỏ như cô bị thương không có đi cùng sẽ không tiện nên liền dìu cô vào bệnh viện, còn lấy số giúp cô.
Hoắc Nghiên Hành nhận được tin thì lập tức đến bệnh viện, khi anh đến thì Tang Ngâm đang ngồi một mình trong phòng khám, cái chân bị bong gân của cô gác lên ghế đẩu, mắt cá chân trắng nõn, mềm mại của cô vừa sưng to vừa đỏ cả một mảng, ở dưới bắp chân còn có ba vết trầy xước.
Bác sĩ ngồi đối diện cô, một tay giữ lấy chân cô, tay kia nhẹ nhàng đặt lên bắp chân cô kiểm tra.
Thần sắc của Tang Ngâm vẫn như mọi khi, cô vẫn giữ sự bình tĩnh và điềm đạm, chỉ nắm chặt lấy thành ghế, những ngón tay trắng nõn của Tang Ngâm đã làm lộ ra những suy nghĩ thực sự bên trong tâm trí của cô.
Hoắc Nghiên Hành không ngừng rảo bước, anh đẩy cửa bước vào.
Đến cả phép tắc thường tình là gõ cửa anh còn chẳng buồn quan tâm.
Bác sĩ điều trị cho Tang Ngâm bèn “Này” lên một tiếng: “Vị tiên sinh này mời anh ra ngoài trước, ở đây chúng tôi còn có bệnh nhân.”
Hoắc Nghiên Hành bỏ ngoài tai những lời bác sĩ nói, anh bước đến bên cạnh Tang Ngâm.
Tang Ngâm chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân lúc từ xa đến gần bước tới, ngay sau đó ánh mắt cô liền tối sầm lại, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô.
Hoắc Nghiên Hành dùng lòng bàn tay mình phủ lên mắt cô, nhẹ nhàng áp cô dựa vào người mình: “Thả lỏng đi, tôi đã về rồi.”
Ban đầu Tang Ngâm không nghĩ rằng vết thương quá nghiêm trọng. Hồi trước có một lần cô đang quay phim ở một khe núi, vì bị lạc đường nên đã bị trượt chân rơi xuống sườn núi. Lúc đó cô gần như đã mắc kẹt cả đêm ở trong rừng mà vẫn có thể sống sót, huống chi vết thương hiện tại chỉ là một vết sưng nhỏ chẳng đáng để tâm là bao.
Nhưng khi cô ngửi thấy mùi hương lôi cuốn, đầy phong trần quen thuộc của Hoắc Nghiên Hành, đầu cô tựa vào eo anh, sự ủy khuất của cô nhất thời bỗng không thể đè nén được nữa mà dâng trào lên không ngừng.
Mặc dù anh vẫn dùng cái giọng điệu thờ ơ, lạnh lùng vô cảm đó nói chuyện với cô.
Khóe miệng Tang Ngâm giật giật, bàn tay bám vào thành ghế của cô chuyển sang nắm chặt lấy anh, móng tay cô bấm vào lòng bàn tay anh rồi bắt đầu phàn nàn: “Cửa nhà anh bị làm sao vậy? Gió mới thổi một lúc đã bị đóng sập rồi, tại sao ngày thường tôi mở cửa lại không thấy nó nhẹ như vậy nhỉ? Có phải cửa nhà anh chỉ nghe theo anh thôi đúng không? Cố hại tôi ra nông nỗi này, mà tôi chẳng thể hiểu nổi mắt mũi anh để đâu mà lại chọn cái cửa xấu chết như thế được.”
Cô liên tục vừa càm ràm vừa oán trách, căn phòng khám bệnh vừa rồi còn xộc đầy mùi khử trùng giờ đây đã trở nên náo nhiệt hệt như một cái chợ.
Hoắc Nghiên Hành không nhắc cho cô nhớ rằng, cách trang trí bày biện từ trong ra ngoài của căn biệt thự ở Bách Nhất đều được bố trí theo ý của cô, cửa ra vào cũng là do chính cô chính tay lựa chọn cẩn thận, anh chỉ thuận theo cô mà dỗ dành: “Ừm được rồi, khi nào về thì đổi.”
“Còn cả anh nữa, sao anh chẳng có chút tình thương nào vậy, trong tiểu khu còn chẳng có trạm cứu hộ cho động vật hoang trong cộng động nữa? Anh có biết rằng những chú mèo nằm ở hành lang để tránh rét trông tội nghiệp như thế nào không?” Tang Ngâm vẫn còn cảm thấy mình nói chưa đủ, cô còn tận lực liệt kê ra những điểm xấu của Hoắc Nghiên Hành, khiến anh trở thành một người vô cùng xấu xa, thiếu trách nhiệm: “Anh có biết tôi đã vô tình giẫm phải đuôi chú mèo hoang, sau đó tôi bị nó cào trông đáng thương thế nào không?”
“Tôi biết.” Hoắc Nghiên Hành vẫn tiếp tục thuận theo ý cô: “Sau này không thế nữa.”
“Anh có biết chiều hôm nay anh đột nhiên đi công tác, tôi đã lo lắng cho anh đến nỗi đống hải sản chiều nay tôi còn không ăn, anh có biết điều này ảnh hưởng đến tâm trạng tôi như thế nào không?”
“Nghiêm Minh đã đi mua rồi, khám xong là có thể ăn.”
Sau khi xem kỹ những số liệu kiểm tra, vị bác sĩ chuyên khoa xương khớp bèn lên tiếng cắt ngang hai người để dặn dò: “Mấy ngày này cần ăn uống phải kiêm khem một chút, không được ăn đồ tanh cũng không được ăn đồ cay.”
“Hả?” Tang Ngâm hạ thấp tay Hoắc Nghiên Hành xuống một chút, chỉ để lộ ra đôi mắt, cô nhìn chằm chằm bác sĩ: “Vậy mất bao lâu tôi mới có thể ăn lại như bình thường?”
“Cái này còn phải xem tình hình.” Bác sĩ đáp: “Một tuần sau đến kiểm tra lại.”
“Tôi biết rồi.” Tang Ngâm ngoan ngoãn gật đầu, điều chỉnh tay một chút rồi quay sang mắng mỏ Hoắc Nghiên Hành: “Còn nữa, anh biết là—”
Giọng nói của cô đột nhiên thay đổi, Tang Ngâm đột ngột co rút vai lại, hai chân cô đứng không vững mà lùi về đằng sau: “Đau đau đau! Xin bác sĩ nhẹ tay một chút, tôi chỉ còn có cái chân này thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.